chap 8 : La Douleur Exquise

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: ngôn từ mất quyền kiểm soát*

-----------

"Vết thương có bị đau anh nhớ liên hệ em nhé"

 Vờ như không nghe thấy, chỉnh chu lại trang phục, Laville cuối đầu 

 "Phiền em nhiều rồi, Rouie"

 Cô nàng kia có chút bối rối trước hành động của cậu

 "À..không đâu !! Anh Laville chả phiền gì cả"

"Vậy thì tốt quá, cảm ơn em"

Cô mỉm cười xua tay

"Vâng"

Cậu cũng mỉm cười, nhưng là nụ cười buồn

Nói rồi cậu quay người bước đi

"Anh Laville, bảo trọng"

Động tác của cậu khựng lại, thở dài gật đầu

"Ừm !"


Khi bóng dáng của Laville đã như một dấu chấm nhỏ ở cuối hành lang, Teeri lấp ló phía sau cánh cửa phòng mới từ từ thò đầu quan sát. Rouie vẫn đang nhìn cậu xa tít đằng kia chỉ nheo mắt hỏi

"Tại sao cậu lại trốn anh ấy ?"

"...Vì tớ không muốn chạm mặt"

 Khá ngại đấy, nhưng đây là sự thật. Cô và Laville là anh em cùng cha khác mẹ. Vấn đề cha của cô cũng như Laville không phải một người đàn ông tồi tệ, mà vấn đề quan trọng nhất nằm trong Laville. Theo những gì cô nghe kể từ mẹ mình, hai mẹ con cô là kẻ đã phá huỷ một gia đình hạnh phúc.Cuộc đời bất công đã cướp đi mạng sống của cha cô trong vụ cướp quy mô lớn cách đây 8 năm. Ngày diễn ra mai táng, mẹ cô khóc sưng cả mắt. Vì nỗi mất mát ấy quá lớn đối với bà khi mất đi trụ cột gia đình, chẳng làm gì được, bà chỉ có thể bất lực gục đầu trước ngôi mộ người chồng xấu số của mình, nức nở cầu xin. Lấy chồng, bà cắt đứt hết mối quan hệ liên lạc với gia đình vì họ cũng không tốt là bao, nên nghĩa trang hôm ấy vắng vẻ đến rùng rợn. Chồng mất, 2 mẹ con nương tựa vào nhau sống, cho đến khi cha cô xuất hiện.Ở cuộc họp gặp mặt công ty cha và mẹ cô làm, hai người đã vô tình chạm mắt nhau, ông chủ động trước, họ làm quen, sau đó...cha ngỏ ý muốn kết hôn với mẹ cô...do cũng có tình cảm với ông, mẹ cô đồng ý. Ngày đăng ký kết hôn, ông đã tiếc lộ rằng đã kết hôn trước đó và sinh được một đứa con khiến bà sốc, ngần ngại về việc kết hôn, nhưng cha cô trấn an và nói tự mình giải quyết. Bước tới căn nhà lạ lẫm mà cô không hề biết, bên cạnh đó là cha, mẹ cô , cô lúc ấy sợ hãi níu kéo góc áo mẹ mình. Chưa đầy 15 phút sau, cô trông thấy người phụ nữ tầm 30 tuổi giương đôi mắt hoang mang về phía hai mẹ con cô, cạnh đó một cậu bé co rúm nấp sau người phụ nữ kia. Kì lạ thay, cả cô và cậu bé kia đều có màu tóc xanh trời như hai anh em ruột. Cha dìu tất cả ngồi xuống ghế sofa bắt đầu giải thích mọi chuyện, chuyện cha kết hôn với người kia...chuyện cha không còn tình cảm người kia qua thời gian...chuyện cha có tình cảm với mẹ cô...chuyện cha xin lỗi...Có lẽ người phụ nữ kia vẫn còn tình cảm sâu đậm với cha, nên đã khóc rất nhiều trong buổi hôm ấy, khóc và khóc, khóc cạn nước mắt, rên rỉ, gào thét, chửi mắng, tuyệt vọng, ngờ vực, mệt lừ người phụ nữ thút thít ôm mặt lầm bầm nhiều lời lẽ tiêu cực. Trước khi rời khỏi, cha cô đặt một bao thư lên tay người phụ nữ rồi nói lời xin lỗi, lẳng lặng bước đi. Nắm tay mẹ, cô thoáng bắt gặp ánh mắt của cậu bé lúc nãy - ánh mắt xanh biếc, vực thẳm đầy sự căm thù và tuyệt vọng, như muốn xuyên thủng cơ thể cô khiến cô sợ hãi hét lên làm cha mẹ cô giật mình quay sang, run lẩy bẩy ôm chầm lấy mẹ. Rời xa căn nhà, cậu bé không còn trong tầm mắt cô nữa, cô mới có thể thoát khỏi sự dày vò kinh khủng từ đôi mắt đáng sợ đó...

 Lớn, cô được biết cậu bé tên Laville -  anh trai cùng cha khác mẹ. Mẹ cô tên Gwen, cha Andrea và phụ nữ kia, Verity


 Không lầm, cách đây 2 năm, mẹ cô ũ rũ dựa vai cô thủ thỉ bảo

"Teeri yêu dấu, mẹ xin lỗi con"

"Dạ ?"

Cô nghiêng đầu khó hiểu

Bà hơi chần chừ rồi xoay người nắm lấy hai bàn tay cô xoa nhẹ

 "Con gái của mẹ, con đã 15 tuổi rồi, thành một thiếu nữ thực thụ rồi. Mẹ rất tự hào về con đấy, con được sống vui vẻ đến bây giờ khiến mẹ xúc động biết bao. Con biết không ? 15 tuổi là con số chẳng nhỏ, cái tuổi con nên biết sự thật về mặt tối sáng của xã hội,  biết suy nghĩ khắc phục mọi thứ trong mọi hoàn cảnh...Teeri à, mẹ thật sự xin lỗi con, mẹ đúng  là một người mẹ tồi...hức.."

Thấy mẹ rơi lệ, cô hốt hoảng lo lắng hỏi

"Mẹ à, mẹ có chuyện muốn nói với con sao?"

Lau vội đi nước mắt đang lăn dài trên má, bà từ tốn bảo

"Con gái, có lẽ, con lúc đó chưa nhận thức được, nhưng bây giờ mẹ sẽ nói sự thật cho con biết.."

"Dạ"

"Con nhớ, 6 năm trước, mẹ dẫn con đến gặp cha con đúng chứ ?"

Cô gật đầu

"Ừm...việc mẹ nói cha và mẹ gặp nhau trong công ty là nói dối..thật ra, cha mẹ..ừm...cha mẹ đã có quan hệ trước khi cha con quen người phụ nữ đó..."







~

 Có thể hiểu, cha cô gượng ép yêu người phụ nữ Verity do gia đình sắp đặt, ông có tình cảm với mẹ cô trước khi yêu Verity, ông lên kế hoạch ly hôn và cùng mẹ cô xây dựng một gia đình mới

Cũng chẳng trách cha hay mẹ cô được, họ không có tội

 Vài tháng sau biết vụ việc, cha cô thông báo Verity bị trầm cảm nặng, rối loạn tinh thần, bán đứa con của mình và treo cổ tự sát

 Ông có cho người đi điều tra cậu bé kia, nhưng hầu như danh tính cậu bé bị xoá sạch không còn dấu vết, giống như bốc hơi khỏi cõi đời vậy. Ông chuẩn đoán cậu bé đã đến tay bọn buôn người, chúng nhúng tay xoá sạch thông tin liên quan đến cậu bán sang đất nước khác, ừm..cậu có lẽ... 


Đã chết


 Năm 16 cô nhập học tại học viện AOV, không ngờ gặp lại cậu bé ấy. Có vẻ, cậu ta không nhớ cô nên rất vui vẻ làm quen. Đôi lần, cô bắt gặp cậu thờ thẫn đưa mắt nhìn vào một khoảng không bất định, vẫn là đôi mắt xanh biếc, vực thẳm nhưng không còn sự căm thù nữa, nó trở nên đượm buồn và trầm lặng hơn lúc nhỏ nhiều, yếu ớt đến đáng thương

Cái cảm giác vừa ghét vừa thương đó cứ làm cô đau đầu nghĩ ngợi


Đừng gặp nhau vẫn là lựa chọn chưa bao giờ xấu. Chỉ cần bên người cô yêu là đủ



~

'Mấy giờ rồi nhỉ ?'

 Cậu ngáp dài tự hỏi, trong phòng y tế cậu rất muốn ngủ lắm nhưng..phải tỉnh táo để nói chuyện với Zata kèm theo vừa nãy cậu khóc nên mắt đỏ tía sưng vù chả ngủ được. Chân như đeo chì, uể oải lết người về nhà, cậu vừa đi vừa thề về đến nhà sẽ đánh một giấc ngủ thật ngon đến tận sáng sớm ngày mai

 Bỗng, đằng trước cậu va phải một thứ rất mềm giống...Ngực chăng ? Cậu té ngửa, bên má đau điếng vì vết thương va chạm mạnh, ôi thôi, hôm nay xui thật đấy, cậu sẽ bị mắng do cô gái đó đây, người ta nghĩ cậu biến thái mất, buồn thật

Quên cả đứng dậy, cậu nhịn đau cuối đầu

"X-xin lỗi..."

"À không...-"

"Ủa, Laville..?"

 Nghe tên mình, cậu ngước đầu lên bất ngờ 

"Ủa anh Mganga....Chú ?.."

"Chú cái căn mày !"

 Omen phẫn nộ cốc đầu cậu nghe cốc rõ to, Mganga bên cạnh thì hoảng hốt tức tốc lại cốc đầu  Omen khiến hắn hoang mang ôm đầu, chú cháu gì đều ăn cốc hết

 Ngớ ra là cái cặp đôi điên khùng này. Không tiếp xúc nhiều nên cậu không rõ về hai con người đó lắm, cậu chỉ biết hai người họ làm trong ngành mafia, Mganga thì vui vẻ giúp đỡ cậu hết mình, có lần vui quá, ảnh hoá điên suýt tẩm cậu nồi thuốc độc. Omen trông rất già dù đang ở độ tuổi 19, thế nên gần như cả trường đều gọi Omen là chú, giờ hắn ra trường vẫn mang cái danh già dặn ấy . Đúng kiểu rừng càng già càng cay , hắn lúc nào cũng u ám, thích nguyền rủa cậu và ghét mọi thứ - trừ Mganga

 Cậu nghi hắn yểm bùa yêu lên anh. Sao anh ấy có thể yêu được một cục đá khó ưa như thế chứ ?

  Cậu làm quen với họ cũng do tình cờ họ thấy cậu đang bị lũ xấu vây quanh ở con hẻm gần trường. 

 Mafia chưa bao giờ là đùa. Cậu nhớ Omen xuất hiện đằng sau lưng lũ xấu, tay cầm khẩu súng lục chĩa thẳng vô đầu tên to xác nhất có lẽ cầm đầu, sau đó cậu chỉ nghe thấy tiếng súng nổ vang, tiếng nỗi lòng cậu chết đứng và mùi máu tanh tức tưởi

"Anh làm thằng bé sợ rồi này..."

"Kệ nó"

Cậu xỉu ngay tại chỗ đứng


Hai người họ đưa cậu đến bệnh viện, hỏi thăm cậu và làm quen ngay từ đó

Mganga nhìn đồng hồ trên tay rồi quay sang cậu, hỏi

"8 giờ tối rồi, em còn làm gì ở đây vậy Laville ?-"

"Gì ạ !?"

Cậu há hốc mồm không nghĩ cậu chậm chạp đến mức 8 giờ tối rồi vẫn chưa về đến nhà

Anh đang ngơ ngác thì Omen xen vào

"Mày lại đi gái gú rồi đúng không ?..Ồ bị gì trên mặt thế kia"

"Chú toàn nghĩ xấu cho em thôi...em ngã cầu thang ấy mà"

"Mày bịp ai, té cầu thang nếu úp mặt thì thương vùng mũi chứ đâu phải má"

"Em té ngang"

"Té cầu thang có té ngang nữa à ?"

"..."

Cậu không qua mắt hắn được rồi

Mganga lay vai hắn, ra hiệu cho hắn dừng lại. Anh cuối người nhìn kĩ vết thương của Laville, thăm dò

"Em bị đánh ?"

Hết đường chối, cậu thừa nhận

"Dạ..."

"Ai đánh em vậy ?"

"Không anh, lỗi này do em nên em bị đánh cũng đán-"

"Tao tự hỏi sao mày yếu thế Laville ? Con trai phải mạnh mẽ chứ ? Mày chẳng lẽ chịu trận để chúng nó leo đầu leo cổ ngồi hử ?"

"Em-"

"Đệt !!Ai cho phép anh lên tiếng !?"

Mganga đánh cái bốp vô mặt hắn, tức giận chửi thề. Hắn chỉ biết tặc lưỡi ôm mặt, miệng không ngừng xuýt xoa

"Xin lỗi em nhé, Laville. Đừng nghĩ bản thân tồi tệ như thế, em sẽ tự ti, chẳng tin tưởng vô chính em mất. Tích cực lên nhé, dẹp mọi phiền muộn đi. Đời cái gì cũng có khó khăn em ạ, em còn cả tương lai phía trước kia mà"

Anh nở nụ cười ấm áp, xoa đầu cậu động viên

"..."

"Hứa với anh, không đánh giá thấp bản thân nữa thay vào đó hãy tích cực sống tiếp nhé ?"

"..."

"..."

"Dạ anh.."

"Laville ngoan quá.."

Cậu khẽ cười, vành tai xuất hiện vài tơ hồng khi nghe anh khen. Chà, lâu lắm mới có người an ủi cậu nhiều như vậy, cậu có chút vui vui trong lòng cũng như tan biến đi phần nào nỗi buồn dằn vặt bám lấy cậu 

Omen cau mày nhìn phản ứng vui vẻ của cậu, giả vờ ho để xóa bầu không khí lãng mạn hai anh em nọ

"Ôi trời, sắp 9 giờ rồi, tụi anh còn có việc tổ chức giao nữa.."

"Ah thế ạ..em làm tốn thời gian hai anh quá...hai anh đi kẻo muộn ạ.."

"Không sao cả, vậy gặp em sau nhé"

"Dạ, anh đi đường cẩn thận"

"Cảm ơn em.."

Nói rồi anh kéo tay hắn đi mất, nhìn họ hạnh phúc nắm tay làm cậu ghen tị không thôi. Uớc gì cậu cũng hạnh phúc như họ..nếu người kia là Zata...


Chà, ước mơ xa vời


Thở một hơi thật dài, cậu tiếp tục lết về nhà với cơ thể nặng nề, uể oải


~

"Nãy em đánh tôi đau quá"

"Xứng đáng thôi"

"..."

"..Em cũng không cần làm quá mọi chuyện lên đâu, thằng nhãi đó kiểu gì chả ch-..."

"Anh chẳng khác nào rủa thằng bé chết sớm cả"

"Nó là sự th-"

"Suỵt"

Đặt ngón tay giữa môi hắn, cậu khẽ cười 

"Anh ác độc lắm"

"Hừ !"

Hắn nắm cổ tay anh, liếm nhẹ ngón tay, cạ cạ răng vào như chó xin phép chủ cắn ngón tay. Anh khúc khích rút tay về, vẫy vẫy ra hiệu mặc kệ vẻ mặt thất vọng của hắn

"Gọi Volkath đi, em cần nói chuyện với cậu ta"


Tút tút tút...

Tút tút tút...

Tút..Cạch !

"Xin chào ?"

"Xin chào ~ Lâu ngày không gặp, Volkath"

Đầu dây bên kia im lặng vài phút rồi rè rè lên tiếng

"Mganga..?"

"Thật tốt khi cậu còn nhớ tên tôi"

Anh cười cười nghịch tóc kẻ bên cạnh đang dựa vai mình

"C-có chuyện gì sao ?"

Thay vì trả lời câu hỏi, Mganga đưa máy cho Omen, muốn hắn nói chuyện

"Omen, anh hiểu ý tôi muốn nói nhỉ ?"

"Em đùa tôi ?"

"Đương nhiên không"

Hắn vò đầu chán nản, đảo mắt liên tục

Thấy bên đầu dây kia không phản hồi, Volkath nhắc tên anh

"Mganga ?.."

"Chào bạn cũ, mày gọi tên em yêu tao phát gớm lắm đấy. Đừng gọi vầy nữa nhé ?"

"Thằng tâm thần"

"!?"

Mặt hắn tối sầm, bóp chặt chiếc điện thoại, như thể muốn bóp nát nó ra trăm mảnh vậy

"Omen"

Anh nhắc nhở

Hắn hít thở thật sâu, cố nén cơn tức giận nói với Volkath

"Mày mà ở đây thì tao sẽ xé xác mày !.."

"Tao mong chờ đấy ! Thằng tâm thần. Vậy tụi bây gọi tao chỉ để cãi nhau thôi ? "

"Có cái mông, mày nên dạy lại thằng em yếu đuối của mày đi. Nó yếu vãi chưởng ra"

Volkath cau mày, bắt đầu nghi hoặc

"Em trai tao làm sao ? Tụi bây làm gì thằng bé rồi !?"

"Thông não đi thằng ngu, thằng nhãi Laville đó nó vẫn bình an vô sự về nhà rồi, mày nghĩ tụi tao xấu xa đến vậy cơ à ?"

"..."

"Mày nhé, dạy lại nó cách mạnh mẽ hơn đi. Nó bị đánh trên trường, để người ta đè đầu đè cô nó lên ngồi, ráng coi được không ? Ờm..nhìn bộ dáng  thảm hại của nó tao cá chắc nó bị bắt nạt nhiều hơn một đấy. Đã thế còn ra đường một mình lúc tối chậc chậc.."

"Tụi bây đùa tao đúng không ?...Em trai tao chẳng bao giờ hó hé gì liên quan đến vụ đó..."

"Mày có xứng đáng mang danh nghĩa anh trai không vậy ? Nó bị đánh mà mày còn chẳng biết !? Đúng là người anh trai tồi..."

Anh hoảng loạn cầm chiếc điện thoại run rẩy liên tục, chẳng thể nói gì thêm

"..."

"Sợ quá im lặng rồi sao ? Tóm lại, mày nên để ý thằng nhãi Laville đó nhiều hơn đi nó có thể sẽ....à thôi cúp máy đây, tạm biệt anh trai tồi ~"

Không để anh kịp phản ứng, hắn cúp mấy cái rụp rồi nhét điện thoại vào túi quần. Hắn quay người hỏi Mganga

"Vui lòng em chưa ?"

Anh phì cười gật đầu

"Chúng ta có nên về báo cáo cho con mụ kia biết không ?"

"Không cần thiết"

"Vì sao ?"

Anh chăm chú nhìn hắn với đôi mắt xanh rực rỡ sáng ngời


"Vì...thằng bé chẳng còn cách nào qua khỏi số phận bất hạnh do chúa đã sắp đặt đâu"


Có vẻ đã hiểu, hắn không nói gì




~

 Laville cảm giác đường về nhà hôm nay rất lâu, cậu gần như đi hơn chục bước rồi vẫn chưa đến nhà. Có phải do cậu chậm chạp hay là đường rất dài không ?

 Ban ngày, cuộc sống bận rộn hình như đang cựa mình thức dậy. Những quán ăn mở thâu đêm suốt sáng phục vụ cho một bộ phận những con người sống về đêm dường như mới chỉ vừa tắt điện lại bừng sáng lên, các nẻo đường đã rì rầm tiếng xe chạy, tiếng đạp xích lô. Âm thanh ồn ào, náo nhiệt của xe cộ trên những tuyến đường dài, chúng thi nhau chạy vội vã trên khắp ngóc ngách khắp thành phố tạo ra một viện cảnh không thể nào đông đúc hơn

 Ban đêm, khi ánh nắng dần tắt và đêm đang bắt đầu buông xuống, mọi người đã quay trở về sau một ngày dài làm việc vất vả, không khí trở nên lạnh hơn và yên tĩnh hơn. Mọi thứ đều trở nên chậm lại, như thể thế giới này đang nghỉ ngơi sau một ngày dài. Khuya, ai cũng muốn được thư giãn sau một ngày vất vả, họ đóng cửa, cứ thế những ánh đèn lung linh cũng lần lượt thay phiên vụt tắt, để lại khung cảnh âm u, vắng vẻ đến rùng mình

 Vì vậy, cậu vừa đi vừa co rúm người lo sợ. Cậu chúa sợ ma mà, nếu ai đó thôi, hù cậu một câu thôi, đủ để khiến cậu thăng thiên rồi

Dựa vào vách tường nhà gần đấy, cậu nhủ bụng

'Chắc Volkath sẽ mắng vì về trễ mất..'

  Cậu ôm vai thở dài ngao ngán. Làm phiền rất nhiều người và chẳng khiến anh trai bớt khổ sở như vậy làm cậu muốn đấm chết cơ thể vô dụng  chỉ biết dựa dẫm của cậu lắm

 Bỗng nhiên, cậu giật bắn mình khi cảm giác phía sau đầu bị một vật va chạm, nhói đau khinh khủng. Cậu choáng váng ngã xuống nền đất lạnh lẽo, đoán rằng bản thân bị bắt cóc, gượng ép ngước lên nhìn tận mặt tên thủ phạm đánh lén cậu

 " Zata !?.."

Cậu câm nín không thể tin kẻ trước mắt chính là Zata đang bình thản mỉm cười với cậu


Quá sốc, sức lực chẳng còn, tầm nhìn cậu mờ ảo dần, mơ hồ rồi chìm vào hôn mê


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net