Chương 31: Tiếng Thở Dài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khác hẳn với Mạc Danh đang tình nồng ý mật trong phòng, bầu không khí bên ngoài có thể nói là cực kỳ sầu bi.

Cao Uyển Ước đang đứng ở ngã rẽ của hành lang, hai mắt nhìn thẳng về hướng căn phòng của Mạc Danh, nơi đó không ngừng vọng ra tiếng rên rỉ ám muội. Mỗi lần nghe thấy một câu, đôi mắt Cao Uyển Ước liền chớp một cái, vẻ mặt cũng càng lúc càng bi thảm, càng ngày càng ngỡ ngàng.

Nhưng mà Cao Uyển Ước nhất quyết không rời đi, vẫn cứ đứng đó nhìn, thậm chí còn không nhận ra rằng chân mình đã tê cứng.

Nàng đang nhớ lại toàn bộ những ký ức kể từ ngày hai người họ gặp nhau.

Một cuộc gặp gỡ bất ngờ, như định mệnh sắp đặt.

Hạnh phúc trong mắt người ngoài thực chất đều chỉ là ảo ảnh, chỉ mới thành thân sáu năm nàng đã mang thai hai lần, việc đó như thể chứng minh tình cảm giữa hai người lớn đến mức nào.

Nhưng sự thật thì! Sự dịu dàng của Mạc Danh cũng chỉ là biểu cảm bên ngoài mà thôi, số lần hai người sinh hoạt phu thê thật sự chỉ mười đầu ngón tay đã đủ đếm.

Mạc Danh vốn dĩ chỉ đánh lừa mọi người, khiến cho người ta không thể thấy rõ, ai cũng nghĩ hai người rất ân ái, làm cho người ngoài từ bỏ suy nghĩ đưa người đến bên cạnh y. Mạc Danh không thích bị người ở khắp nơi chú ý, không thích việc phiền toái, nếu có kẻ dám làm y chướng mắt, y sẽ không nhịn được cảm thấy khát máu.

Đây là những gì Cao Uyển Ước, người luôn chú ý đến Mạc Danh, tổng kết được.

Vì sự kiên định và tự tôn của bản thân, nàng đã lựa chọn một cuộc sống bình thản, vô tranh với đời, và cũng vì không muốn để phụ thân phải gia nhập một trong những phái giao tranh giữa các hoàng tử, nàng hiểu được kết quả cuối cùng của những việc này. Những người hy sinh đều là những thần tử chuyên bày mưu tính kế, cho nên lúc trước nàng đã lựa chọn Mạc Danh, vị lục hoàng tử không có được sủng ái này.

Nhưng mà sau khi thành thân, sự tuyệt sắc và tài năng phi phàm của Mạc Danh dần được lộ ra trước mặt nàng, bất luận Mạc Danh có nguy hiểm đến thế nào, dù cho Mạc Danh có thâm trầm đến đâu, sức hấp dẫn tựa như nam châm ấy hãy cứ không ngừng làm cho nàng đắm chìm vào.

Thế nhưng dù cho Mạc Danh có đối xử dịu dàng ra sao thì cũng không phải là sự dịu dàng mà nàng mong muốn, bởi vì nó không xuất phát từ tình yêu.

Đây là thiên tính của nữ nhân, luôn hy vọng có thể có được một người yêu thương, chiều chuộng, và quan tâm nàng. Cao Uyển Ước cũng không tránh được thế tục, nếu người nàng gặp được không phải là Mạc Danh, nàng có lẽ đời này sẽ ăn chay niệm phật không bàn thế sự, hoặc trải qua một cuộc sống cùng một người trượng phu tương kính như tân, hữu danh vô thực.

Vậy mà Cao Uyển Ước lại gặp phải Mạc Danh, một người khiến cho nàng phải động tâm. Làm sao để nàng có thể cứu lấy trái tim đã có phần mỏi mệt của mình đây!

"Phu nhân, người đang mang thai, vẫn nên quay về phòng nghỉ thôi!" Giọng nói tựa như gió thoảng của Lộ Dịch vang lên ở phía sau Cao Uyển Ước.

Cao Uyển Ước nhìn Lộ Dịch và Vũ Tây đang đứng sau nàng, thở dài một hơi, sau đó đi về phòng thổi tắt đèn nghỉ ngơi.

"Chủ tử lạnh lùng cuồng ngạo như vậy, ai có thể giữ được tâm người!" Lộ Dịch cảm thái nói.

"Nhưng cũng bởi vì vậy mà chúng ta mới có thể đi theo chủ tử, chủ tử hùng tài đại lược (tài trí mưu lược kiệt xuất), tài trí hơn người, cũng là người cho chúng ta hy vọng. Y là vị thần của chúng ta." Vũ Tây ám muội, sùng bái nói.

"Lời này có lẽ là bất kính, nhưng tính cách của phu nhân quả thật không phù hợp với chủ tử, trái lại tên Đường Diệc Yểm vừa chính vừa tà (vừa thiện vừa ác) này thật ra lại càng hiểu rõ chủ tử. Thật là quá có lợi cho hắn, có điều.... Hừ! Ta đoán hắn chắc chắn là người ở mặt dưới." Vũ Tây lúc này đột nhiên thay đổi, thần sắc lãnh đạm, cuối cùng cay đắng nói ra, trong mắt mang theo một tia tàn ác muốn xé Đường Diệc Yểm thành từng mảnh.

"Ngươi sao có thể...." Chính Lộ Dịch nghe xong thật sự có chút kinh ngạc, là một nữ nhân mà lại có thể không e dè nói những chuyện khuê phòng tư mật.

Vũ Tây nhìn bộ dạng của Lộ Dịch như vậy, khinh thường hừ lạnh.

"Chủ tử từng nói, là một nữ tử cần phải hiểu biết một số việc, những chuyện khuê phòng này tự nhiên cũng phải biết, nếu không đến lúc xảy ra chuyện, bị người khi dễ còn không biết, vậy chẳng phải là quá thiệt thòi sao." Hai tay Vũ Tây ôm thành quyền, vẻ mặt mong mỏi.

"Sao vậy, có gì không đúng sao?" Sau đó Vũ Tây từ bộ dáng đáng yêu vừa rồi bày ra tư thế nếu ngươi dám nói "không đúng" sẽ cá chết lưới rách (đánh tay đôi) với ngươi.

Lộ Dịch bất đắc dĩ cười cười. Ừ! Chỉ một mình ngươi thấy vậy, người khác nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Ta hoàn toàn không có ý này!"

"Hừ!" Vũ Tây hừ lạnh, tiếp đó nhàm chán xoay người, đi về hướng gian phòng của nàng.

"Ngươi.... Không phải cũng đối với chủ tử.... Ngươi yêu chủ tử ư?" Vào lúc Vũ Tây sắp bước vào phòng, Lộ Dịch đột nhiên nói.

"Người như chủ tử, có ai không yêu thích chứ, trong chúng ta có không ít người ái mộ chủ tử, ta cũng không phải là người duy nhất. Lại nói, ngươi có tư cách nói ta sao?" Vũ Tây nói xong, nghiêng người bước vào phòng.

Chỉ để lại một mình Lộ Dịch, trong mắt chợt lóe lên nhu tình, sau cùng chỉ còn lại sự ảm đạm.

"Đúng vậy! có ai không yêu thích y chứ! Nhưng nỗi đau đến nghẹt thở, thì ai.... muốn trải qua." Tựa như than thở lại như tự thuật.

Lộ Dịch nhìn về hướng căn phòng đang đóng chặt kia, vẫn còn loáng thoáng nghe được tiếng rên rỉ dụ hoặc tiêu hồn trong phòng.

Lộ Dịch thật sự đã cười, cười mang chút tuyệt vọng, cười phảng phất chút u sầu, nụ cười mang theo sự ngột ngạt làm cho người ta thương xót.

Mãi đến khi tiếng rên rỉ kia dần ngừng lại, tận đến khi tia nắng thiêu đốt của thái dương (mặt trời) chậm rãi nhô lên.

Hắn vẫn luôn cười, cho đến khi khuôn mặt cứng đờ, khó có thể thả lỏng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net