3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Edit: Hạ Vy

Ngụy Mặc Sinh ngủ đến nửa đêm thì tỉnh lại, hắn đột nhiên ngồi dậy làm Du Đường ở bên cũng giật nảy mình.

Du Đường mở đôi mắt ngái ngủ ra, "Sao vậy?"

Hai mắt Ngụy Mặc Sinh tràn ngập tơ máu, gương mặt bầm tím, nôn nóng hỏi Du Đường, "Mấy giờ rồi?!"

"11 giờ đêm." Du Đường không hiểu chuyện gì, "Có chuyện gì sao?"

Ngụy Mặc Sinh không để ý đến anh, trực tiếp xuống giường mang giày, nhưng vết thương quá nặng, suýt chút ngã rạp xuống đất.

Du Đường đỡ lấy hắn: "Cậu gấp cái gì?"

"Tôi phải về nhà, mẹ tôi còn đang đợi ở nhà."

Du Đường nghe hắn nhắc đến mẹ lập tức hiểu ra.

Thông tin hệ thống cung cấp cho biết, cha dượng của Ngụy Mặc Sinh hầu như mỗi ngày đều sẽ đánh người mẹ ốm yếu trên giường của hắn, chỉ khi có Ngụy Mặc Sinh ở đó, hắn mới có thể bảo vệ được mẹ mình.

Cho nên Ngụy Mặc Sinh không dám ngủ ở bên ngoài.

"Chậc" một tiếng, Du Đường đuổi theo Ngụy Mặc Sinh đang đi ra ngoài, nắm lấy cánh tay thiếu niên, kéo hắn đến bãi đỗ xe.

Anh lấy mũ bảo hiểm trên xe đưa cho hắn, "Đội đi, tôi đưa cậu về."

Ngụy Mặc Sinh không hiểu cách tiếp nhận lòng tốt của người khác, hắn cũng chỉ gặp Du Đường trên võ đài một lần thôi.

Cho nên sắc mặt hơi cứng đờ, ôm nón bảo hiểm trong tay không biết làm sao cho phải.

"Tôi không cần anh đưa về."

Du Đường liếc hắn một cái, "Lúc này không thể đi xe buýt, bắt taxi cũng phải mất mười tệ, cậu dám chi không?"

"..."

Sàn đấu cách nhà hắn ít nhất cũng phải mười km, lúc hắn đi xe buýt đến đây cũng mất hơn 20 phút, hắn định khi trận đấu kết thúc sẽ bắt xe về nhà, không ngờ lại hôn mê lâu như thế.

Lời nói của Du Đường chọt đúng huyệt tử của hắn.

Tiền, là thứ hắn thiếu nhất.

Hắn muốn chữa bệnh cho mẹ, muốn dọn ra khỏi cái xóm nghèo kia, muốn sống như một con người.

Cho nên, hắn không cần ngượng ngùng từ chối ý tốt của đột phương.

Du Đường không biết trong lòng hắn nghĩ cái gì, thấy hắn không nhúc nhích bèn lấy mỹ bảo hiểm đội lên đầu Ngụy Mặc Sinh, chỉnh lại ngay ngắn, sau đó sải bước, "Cậu không vội hả? Biết thì nhanh lên, đừng để tôi chờ."

Ngay sau đó, yên sau xe máy chùng xuống, cuối cùng Ngụy Mặc Sinh vẫn ngồi trên xe, tay vịn hai bên hông, giọng nói nặng nề phát ra từ chiếc mũ bảo hiểm.

"Cảm ơn."

Theo lời cảm ơn của hắn, hệ thống vang lên nhắc nhở.

[Đinh —— Mức độ yêu thích của Ngụy Mặc Sinh +2, mức độ yêu thích hiện tại là 2. Xin ký chủ tiếp tục cố gắng!]

Du Đường sửng sốt giây lát, chợt cong khóe môi, phóng xe rời khỏi sàn đấu, đi về nơi ở của Ngụy Mặc Sinh.

Có vẻ như, độ yêu thích của nhân vật phản diện không khó xoát như anh nghĩ.

***

Chiếc xe chở hai người ra khỏi khu đô thị xa hoa trụy lạc.

Bánh xe to cao lăn trên con đường nhựa phẳng lỳ, rồi cán lên ổ gà, cuối cùng dừng trước một tòa nhà cũ nát phủ đầy rêu phong.

Tiếng rú của động cơ làm con chó già đang nhặt thức ăn thừa bên thùng rác sợ hãi bỏ chạy.

Ngụy Mặc Sinh mím môi, sau khi xuống xe bèn không dấu vết che dòng chữ "Không được đái bậy" màu đỏ trên tường lại.

Hắn cởi mũ bảo hiểm trả cho Du Đường, cảm ơn anh một tiếng rồi xoay người rời đi.

Không ngờ lại bị Du Đường kéo lại.

Ngụy Mặc Sinh quay đầu, nương theo ánh đèn đường lờ mờ thấy rõ mặt Du Đường.

Khác với vẻ đẹp nữ tính giống mẹ của hắn, Du Đường nam tính hơn nhiều.

Tóc cắt ngắn, mắt một mí, sống mũi hẹp và thẳng, màu môi rất nhạt không quá mỏng, nhưng rất gợi cảm.

Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, khi cười có chút ngang ngược nhưng lại rất đẹp trai.

Ngụy Mặc Sinh hơi nheo mắt, phát hiện biểu cảm của người đàn ông này rất tự nhiên, dường như không khinh thường cái nơi rách nát này của hắn.

Hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm khó giải thích.

Nhưng khi nhận ra hắn lại có chút bực mình.

Hà cớ gì mà hắn phải quan tâm những gì đối phương nghĩ chứ.

Du Đường lấy trong túi ra một giấy chứng nhận truy cập có ảnh của Ngụy Mặc Sinh cho hắn.

"Cậu thắng ván đầu. Đây là thẻ truy cập ông chủ cho cậu." Du Đường nói với hắn, "Có thẻ truy cập cậu có thể tham gia các trận đấu quyền anh, đổi lấy tiền thưởng."

"Nhưng tôi khuyên cậu bây giờ không nên thi đấu." Du Đường nhéo nhẹ vai Ngụy Mặc Sinh, thiếu niên bị ăn đau đến cau mày.

"Bác sĩ nói cơ thể của cậu bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, hơn nữa thương ẩn rất nhiều, hôm nay tôi xem cậu đấu quyền, phát hiện cậu chỉ dựa vào sức lực bản thân không có tí kỹ năng gì cả, sớm muộn gì cũng bị người ta đánh chết thôi."

Ngụy Mặc Sinh lùi về sau nửa bước, siết chặt thẻ vào cửa, "Đánh hay không là chuyện của tôi, không cần anh quản."

Bốp ——

Du Đường bắn lên đầu thiếu niên một cái.

"Anh làm gì vậy?!"

"Con nít con nôi, không có bản lĩnh mà còn nóng tính." Du Đường cười nhạo hắn, lấy một tờ giấy trong túi ra, nhét vào tay Ngụy Mặc Sinh, "Đây là số điện thoại và địa chỉ của tôi, chờ đến khi vết thương của cậu hồi phục thì đến tìm tôi, tôi dạy cậu đánh quyền."

"...." Ngụy Mặc Sinh im lặng.

Ngón tay hắn siết chặt tờ giấy, con ngươi đen nhành nhìn Du Đường, trong lòng cảm thấy hoang mang tột độ.

Đây là... lần đầu tiên có người giúp hắn như vậy.

"Nhìn cái gì mà nhìn?" Du Đường dùng tay vuốt mái tóc mềm mại của thiếu niên, xoa xoa hai cái, "Yên tâm đi, không thu tiền của cậu."

Không đợi Ngụy Mặc Sinh đẩy ra, Du Đường đã thu tay lại, khởi động xe, "Tôi đi trước, cậu mau lên đi."

"Đừng chậm trễ."

***

Trên đường trở về, hệ thống hỏi Du Đường: [Ký chủ, vì sao cậu không đi vào với hắn?]

[Như vậy, lỡ như cha dượng bạo hành hắn, cậu có thể giúp hắn, qua lại như vậy, mức độ yêu thích chắn chắn sẽ tăng dễ như trở bàn tay!]

Du Đường: Nhìn tư liệu thế giới có thể biết Ngụy Mặc Sinh là người rất nhạy cảm, hay nghi ngờ, lòng tự trọng lại cao, bọn ta chỉ vừa mới quen nhau, nếu ta cứ ép buộc xâm nhập vào cuộc sống của cậu ta, sẽ phản tác dụng.

[Ồ ồ! Ký chủ lợi hại quá!] Mắt hệ thống lấp lánh, [Không hổ là Ảnh đế!]

Du Đường chỉ cười không đáp.

Đạo diễn từng có ơn với anh đã nói rằng, trình độ nghiền ngẫm nhân vật trong kịch bản của anh đã đạt đến đỉnh điểm.

Thế cho nên khi tiến vào vai diễn, diễn cái gì giống cái đó.

Bây giờ anh hoàn toàn có thể xem thế giới tiểu thuyết này như một kịch bản, chỉ cần diễn tốt vai hệ thống giao cho là có thể hoàn thành nhiệm vụ, sống lại thế giới của mình.

Đối với anh mà nói, chắc sẽ không quá khó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net