7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Edit: Hạ Vy

Tốc độ hấc tay của Ngụy Mặc Sinh không nhanh bằng việc Du Đường chủ động rút tay về.

Du Đường nhìn hắn có chút ngượng ngùng bèn chuyển chủ đề nói với hắn những việc cần chú ý khi luyện tập, sau đó cúi đầu nhìn giày của Ngụy Mặc Sinh, "Cậu mang giày size bao nhiêu?"

"44, sao vậy?"

"Phần thưởng cho trận đấu đầu là một đôi giày thể thao, ông chủ bảo tôi hỏi cậu mang giày bao nhiêu." Du Đường trợn mắt nói dối, "Ngày mai tôi mang giày cho cậu, sau đó cậu sẽ chạy bộ mỗi ngày, điều chỉnh cơ thể."

"Ừ, được."

Ngụy Mặc Sinh còn công việc khác, cho nên không thể ở lại lâu, sau khi nhận dầu xoa bóp, thuốc chống viêm và một bao lớn protein mà Du Đường đưa cho cũng nhanh chóng rời đi.

Hệ thống tò mò: [Ký chủ, sao cậu lừa hắn vậy?]

Du Đường: Đôi giày của hắn mòn hết rồi, hắn không đổi chắc chắn là không nỡ đổi, chi bằng ta mua cho hắn đôi tốt hơn, nói với hắn đây là phần thường thì sẽ dễ tiếp thu hơn nhiều.

[Ồ, nhưng nếu hắn không biết thì độ yêu thích làm sao tăng đây?]

Du Đường: Thống Thống, đôi khi vô tâm cắm liễu liễu lại xanh.

[Á?]

Du Đường chỉ cười nhưng không nói.

****

Ngụy Mặc Sinh đi theo Du Đường ăn uống lành mạnh và bột protein suốt một tuần, trên mặt có thêm chút thịt, sắc mặt cũng hồng hào hơn đôi chút.

Vì thế, Du Đường bắt đầu dần tăng nhịp độ huấn luyện cho hắn, cơ bản nhất chính là chạy 10km, sau đó kéo duỗi, luyện eo rồi luyện chân.

Sau nửa tháng như vậy, thể chất của Ngụy Mặc Sinh tăng lên rõ ràng, lượng cơm cũng tăng vọt, mỗi ngày đều phải ăn thêm cơm.

Du Đường nhìn Ngụy Mặc Sinh như vậy, cảm giác tràn ngập thành tựu.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi." Du Đường đưa tay về phía Ngụy Mặc Sinh đang nằm trên máy thể hình, "Ngày mai chính thức dạy cậu đánh quyền."

"Ừm." Trải qua nhiều ngày ở chung như vậy, Ngụy Mặc Sinh không còn gò bó và xấu hổ khi đối diện với người đàn ông này, hắn vô cùng tự nhiên nắm lấy tay Du Đường nâng người lên.

Nhưng không ngờ vừa đứng dậy bắp chân lại chuột rút, lảo đảo sắp ngã.

Du Đường nhanh tay đỡ lấy hắn, dùng sức ôm lấy Ngụy Mặc Sinh.

Đang ở đầu hạ, phòng tập thể hình rất nóng, hai người đều mặc quần áo màu đen bó sát người.

Lúc luyện tập mồ hôi chảy ra ướt hết đồ, dính sát vào nhau như thế, thậm chí còn có thể nghe được tiếng tim đập nhanh nhẹn của đối phương.

Khác với người tên đàn ông thối hoắc mà hắn gặp ở võ đài, cho dù Du Đường ra mồ hôi thì cũng chỉ có vị mặn nhàn nhạt và hương chanh tươi mát của sữa tắm.

Cực kỳ dễ ngửi.

Ngụy Mặc Sinh ma xui quỷ khiến ôm chặt Du Đường, chóp mũi đặt lên cổ và vai của người đàn ông, cẩn thận hít lấy.

"Cậu không sao chứ?" Du Đường không phát hiện động tác nhỏ này của hắn, nhíu mày hỏi, "Có phải chân chuột rút rồi không? Nào, cậu ngồi đi, tôi giúp cậu xoa bóp."

Một câu kéo lý trí của Ngụy Mặc Sinh về, thiếu niên bỗng chốc tỉnh táo.

Sắc mặt từ trắng chuyển sang hồng, thay đổi mấy lần mới tìm được giọng nói của mình, "Ừm, đột nhiên bị chuột rút, đứng không vững."

Hắn được Du Đường đỡ ngồi xuống, người đàn ông kia ngồi xổm trước người hắn, đặt bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng trên chân hắn cẩn thận xoa bóp.

Nước da của Ngụy Mặc Sinh là màu trắng, phơi nắng quanh năm cũng không đen, nhưng Du Đường lại có làn da màu lúa mạch mà đấng đàn ông tự hào, như tràn đầy ánh mặt trời, vừa khoẻ mạnh vừa có sức sống.

Ánh mắt của Ngụy Mặc Sinh vô thức nhìn dọc theo cánh tay của Du Đường, nhìn yết hầu gợi cảm của người đàn ông, xương quai xanh rõ ràng giấu sau lớp áo đen bó sát người...

"Chắc là khởi động không kỹ, lần sau chú ý chút." Du Đường nhìn hắn, "Lực như vậy đủ không? Có cảm giác tốt hơn chưa?"

Bắt gặp ánh mắt của Du Đường, những suy nghĩ hoang đường trong đầu của Ngụy Mặc Sinh chợt tan biến.

Hắn rũ mi, thiếu điều muốn tán cho mình một bạt tai.

Hắn rút chân lại: "Được rồi, không cần nữa."

[Đinh —— độ yêu thích của Ngụy Mặc Sinh +20, mức độ

____

Mình edit hơi thiếu chuyên nghiệp cho nên nếu các bác thấy chỗ nào không ổn thì cứ việc nói nhé mình sẽ sửa lại, cảm ơn nhiều ạ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net