Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi?

Tôi rút tay ra khỏi lòng bàn tay của anh ta.

"Thực... thực ra cũng không sao."

Anh ta lúng túng đành rút lại tay đang giơ lên giữa không trung.

"Tôi thực sự xin lỗi vụ việc xảy ra lúc nãy, đó là lỗi của tôi, xin lỗi cậu. Tôi mời cậu đi ăn nhé?"

Tôi mắc chứng sợ những người đàn ông sành điệu. Anh ta cũng mặc đồ thể thao, đeo khuyên tai và tôi còn ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng. Dường như có một bức tường ngăn cách giữa tôi và anh ta.

Tôi có chút tránh né rồi qua loa đáp lời anh ta.

"Cũng được, đợi hôm nào rảnh đi..."

"Hôm nào là hôm nào? Chọn ngày chi bằng gặp ngày, hôm nay luôn đi!"

Tôi đưa anh ấy đến căn tin của trường.

Người này tên là Cố Duật, khi tôi ăn cùng anh ấy, tôi sâu sắc cảm nhận được số lần quay đầu lại của anh ấy tăng lên đáng kể, tôi vừa ăn vừa đổ mồ hôi.

Nhưng anh ấy rất tử tế và anh ấy cũng giống như tôi, đều không thích rau mùi.

Sau bữa ăn, ban đầu chúng tôi có hơi lúng túng nhưng sau đó chúng tôi rất hợp nhau và thậm chí còn trở thành bạn tốt.

Anh ấy nói đây gọi là không hiểu lầm, không quen biết, nhiều bạn bè, nhiều con đường.

Sau khi ăn xong, anh ấy đưa tôi về ký túc xá và tôi đã nhận được tin nhắn từ anh ấy trước khi đi ngủ tối hôm đó.

[Chúc ngủ ngon.]

Hic——

Tại sao tôi cảm thấy có gì đó không đúng?

Trong ký túc xá của tôi có sáu thằng đàn ông, bao gồm cả những người bạn thời thơ ấu của tôi và không một ai trong số họ nhắn tin cho tôi câu "chúc ngủ ngon" trước khi đi ngủ cả.

Lời chúc ngủ ngon giữa hai người đàn ông có quá ngớ ngẩn không?

Nhưng tôi đã nhìn thấy ảnh đại diện bóng lộ của Cố Duật...

Có lẽ việc anh em nói chúc ngủ ngon với nhau không nhất thiết là phổ biến trong giới hipster.

Thế là tôi cũng lịch sự trả lời chúc ngủ ngon rồi đi ngủ.

Sáng ngày hôm sau, tôi vừa thức dậy thì liền nhìn thấy tin nhắn [Chào buổi sáng] của Cố Duật, ngay lập tức tôi chìm đắm vào trong suy tư.

Có phải tất cả đàn ông thời thượng đều như thế này không?

Để không tỏ ra bản thân là người thấp kém và lôi thôi, tôi cũng đáp lại bằng một câu chào buổi sáng.

Cứ như vậy, trong những ngày tiếp theo khi Cố Duật trở lại trường học, ngày nào chúng tôi cũng sẽ gửi cho nhau những lời chào buổi sáng và chào buổi tối.

Không có bản ghi trò chuyện nào khác, chỉ có một hàng từ cứ được lặp đi lặp lại rõ ràng.

Cho đến tối thứ sáu, Cố Duật mới hỏi tôi

[Cậu có thời gian không? Ăn tối cùng nhau đi.]

Hôm nay, mấy đứa cùng phòng trong ký túc xá của chúng tôi đều nóng lòng muốn ra ngoài để đi chơi với ngươi yêu. Còn anh ấy, người yêu của anh ấy đâu?

[Anh không đi cùng bạn gái à?]

[Cô ấy có việc phải làm, bản thân tôi đang cảm thấy rất nhàm chán vì trong ký túc xá của tôi cũng không còn ai, ai cũng có người đi cùng rồi.]

Mặc dù tôi với anh ấy khá thân nhau, nhưng dù sao tôi cũng không biết rõ về anh ấy, cho nên tôi có hơi do dự.

Anh ấy lại gửi đến một tin nhắn khác.

[Ký túc xá tối om rồi, hình như bị cúp điện.]

Nghe có vẻ buồn bã nhỉ? Thôi thì tôi cũng đành đồng ý vậy.

Cố Duật nhanh chóng bắt taxi đến trường tôi, anh ấy nói muốn thử món đuôi tôm chiên bên ngoài trường chúng tôi.

Tôi vẫn đang dùng miệng kéo mạnh vỏ đuôi của con tôm thứ năm, Cố Duật gắp vài con tôm đã được bóc vỏ vào đĩa của tôi.

"Thấy cậu bóc khó khăn quá, tôi thì bóc rất dễ dàng nha."

Tôi sẽ làm được, một chàng trai đã có bạn gái cũng sẽ trở nên chu đáo và ân cần ha!

"Cảm ơn anh."

Cố Duật mỉm cười, tay thì rót rượu cho tôi.

"Có muốn đi bộ một chút không?"

Trời đã bao phủ bởi màn đêm, dù tôi có nói gì thì anh ấy cũng đáp lại tôi bằng câu này. Anh ấy uống hết ly này đến ly khác với tôi, cho đến khi tôi say khướt và không thể đi lại được. Anh ấy cúi xuống trước mặt tôi và nói với tôi.

"Làm sao đây? Tôi cảm thấy chóng mặt, nhưng có vẻ tôi không thể trở về ký túc xá được."

"Giường trong ký túc xá của cậu có lớn không? Có đủ cho hai người nằm không?"

Trong chương 4 này thật sự có vài câu mình không thể hiểu, nên không thể ghi rõ được, đọc rất có cảm giác mơ hồ. Mình cũng tìm đến một chị bạn biết tiếng Trung để xin giúp đỡ, nhưng chị ấy cũng bó tay với một số câu đó.




Truyện chỉ được update ở HAI trang Facebook (Cyan • 青色 và Cầu Cầu) và MỘT Wattpad (cyan715) của tôi.

TRUYỆN ĐƯỢC EDIT KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ.

TRUYỆN ĐƯỢC EDIT PHI THƯƠNG MẠI.

VUI LÒNG KHÔNG RE-UP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC! XIN CẢM ƠN!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bl #dammy