Chương 1: Xuất ngoại trao đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 1: Xuất ngoại trao đổi

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

-------

Tô Bân, hai mươi tuổi, sinh viên năm ba tại một trường đại học cấp tỉnh chuyên ngành tài chính; bởi sở hữu thành tích xuất sắc nên được đề cử đi học tại trường đại học M nổi tiếng ở B quốc, theo diện sinh viên trao đổi tự túc một năm.

Trước khi đi, một đám bạn ra sân bay đưa tiễn, có cả bạn gái của Tô Bân -Trần Tiểu Điềm.

Tô Bân ở cùng với Trần Tiểu Điềm gần bốn năm, trong thời gian này hai người chưa từng tách rời. Tới lúc phải chia xa, Tô Bân ôm bạn gái khóc đến quặn cả ruột gan: "Em. . . Anh. . . A ô ô. . . A. . ."

Trần Tiểu Điềm vỗ về bờ vai của cậu an ủi, đám đồng đảng đứng xem một màn này chỉ vỗ trán thở dài.

"Em. . . Chờ anh trở lại. . ." Giọng Tô Bân run run: "Anh anh anh. . ."

Tô Bân gạt nước mắt, thâm tình nhìn về phía đám anh em tốt thân từ hồi học cấp 3, lên tới đại học mặc dù không cùng trường nhưng vẫn thường xuyên đi chơi với nhau. Tô Bân kết đôi với Trần Tiểu Điềm năm đó không thể không kể đến kế sách của bọn họ.

"Các cậu thay tôi chăm sóc Tiểu Điềm nhé." Tô Bân lưu luyến dặn dò.

"Được rồi, không phải chỉ có một năm à, cũng chẳng phải sinh ly tử biệt, có chúng tôi đây, chắc chắn sẽ không để vợ cậu chịu ủy khuất!" Quách Lật thuận thế khoác vai Trần Tiểu Điềm, Trần Tiểu Điềm cười đẩy hắn ra.

Tô Bân tiến vào cửa xuất cảnh, lúc qua cửa kiểm tra an ninh lại lưu luyến quay đầu nhìn Trần Tiểu Điềm một cái, thấy nàng đang cùng Quách Lật vừa nói vừa cười. Trong đám bạn chỉ có duy nhất Hoàng Chính Minh vẫn dõi theo cậu, môi mấp máy giống như muốn nói gì đó lại thôi. Tô Bân dừng bước, chỉ thấy hắn vẫy tay với cậu.

An vị trên máy bay xong, Tô Bân tranh thủ lôi di động ra gửi tin nhắn cho Trần Tiểu Điềm: "Anh đến B quốc sẽ mua cho em đồ ăn ngon, cả quần áo nữa, em thích hiệu gì? Khi nào anh tới nơi sẽ đi mua sim điện thoại, em nhớ chờ. . ."

Còn có ba từ, Tô Bân chưa từng nói với Trần Tiểu Điềm.

Ba năm rưỡi, gần bốn năm; cậu nói vô số lần "Anh thích em", "Rất thích em", "Siêu thích em", nhưng chưa bao giờ nói ba từ kia, bởi vì cậu cảm thấy trọng lượng của mấy từ đó quá nặng. Cho đến giây phút ly biệt này. . .

Thoáng chốc, hốc mắt liền chua xót, cậu run run nhấn gửi, cơ mà lại nhìn thấy vòng tròn trên điện thoại quay a quay, cuối cùng nhận được "Tin tức gửi đi thất bại"!

Tô Bân: "...???"

Restart lại điện thoại, gửi lại tin nhắn, đều không ăn thua; sau đó bị tiếp viên hàng không nhắc nhở "Xin tắt máy", Tô Bân bất đắc dĩ từ bỏ.

Chuyến bay dài hơn mười tiếng, transit mất thêm hai tiếng, Tô Bân đến khổ sở.

Cậu thuộc kiểu người mà một khi yêu sẽ đặc biệt dính lấy người yêu, khi hẹn hò với Trần Tiểu Điềm chỉ hận lúc đi toilet không thể đi cùng. Trần Tiểu Điềm không chỉ một lần than phiền rằng cậu không để nàng có "Không gian riêng tư", như đôi khác đều là nữ dính lấy nam, cậu thì ngược lại.

Nhưng mà, cậu sửa không được. Cậu nghĩ mình như vậy có thể là do "luyến mẫu tình kết" (kiểu dính mẹ, yêu mẹ), nhưng ai mà dám kể cho Trần Tiểu Điềm chứ.

Thành phố M là thành phố lớn thứ hai tại B quốc, đại học M lấy tên theo tên thành phố.

Lúc Tô Bân tới được Youth Hostel đã là chạng vạng tối, ở nước nhà lại là rạng sáng. Cậu phi ra đường tìm cửa hàng bán Sim điện thoại, nhưng sau đó lại phát hiện ở B quốc, cửa hàng phần lớn đúng năm giờ đóng cửa...Cậu chậm mất rồi!

Lượn một vòng không có kết quả, bụng đói ọt ọt khiến Tô Bân chịu không nổi phải mua một cái Hamburger lót dạ, vừa ăn vừa cảm thán giá cả ở B quốc đã đắt, đồ còn khó ăn: "Thứ quỷ gì đây, hương vị KFC ở Trung Quốc còn hơn cái này mấy trăm lần!"

Cả ngày di chuyển khiến Tô Bân rã rời, trở về Hostel liền vù vù ngủ để cân bằng múi giờ chênh lệch. Bảy giờ sáng hôm sau, Tô Bân đói bụng xuống bếp nấu gói mỳ ăn.

(Editor: Ở các Hostel sẽ có phòng bếp chung, có bếp và đủ loại dụng cụ nhà bếp, khách ở có thể tự nấu nướng)

Mỳ ăn liền là do Tô Bân mang theo từ nhà, trước khi đi Hoàng Chính Minh đặc biệt mua hai gói nhét vào vali cậu đề phòng trường hợp khẩn cấp, không nghĩ thế mà lại dùng tới!

Quan hệ của ba mẹ Tô Bân không tốt, ly thân đã lâu, năm Tô Bân mười ba tuổi liền theo ở cùng ba. Nhưng ba cậu bận rộn kinh doanh nên không có lúc nào rảnh mà quản cậu, trong nhà thuê một bảo mẫu chuyên nấu cơm. Lên cấp 2, Tô Bân ở lại ký túc xá của trường, một tuần về nhà một lần, ba cậu cho bảo mẫu nghỉ việc, sau đó cấp cho Tô Bân tiền tiêu vặt để cậu tự lo.

Ăn hàng một năm, Tô Bân thực sự chịu không được, bắt đầu tự mình xuống bếp. Cấp độ trù nghệ siêu đẳng thì không phải, nhưng phòng bếp với cậu mà nói thì không lạ lẫm gì; không giống mấy người trẻ tuổi khác, nồi nào xào nồi nào nấu cũng không rõ, nấu cơm cũng không biết phải cho bao nhiêu nước.

Nước sôi, bỏ gia vị, mùi thơm nức mũi toả ra khiến Tô Bân ở nơi đất khách quê người mừng rơi nước mắt, thuận tay mở tủ lạnh...a còn có trái trứng!

Đập trứng vào nồi, mùi thơm càng thêm nồng đậm, cơ hồ tràn đầy toàn bộ phòng bếp.

Đúng lúc Tô Bân chuẩn bị đi ra, cửa phòng bếp lại đột ngột bị đẩy vào, đi vào là một người tóc vàng. Ngửi thấy hương vị mê người trong phòng, mũi hắn hít hít, trực tiếp nhìn về nơi toả ra mùi thơm.

"Hi ~" người kia híp mắt cười chào một tiếng, bước về phía tủ lạnh.

"..." Tô Bân lần đầu tiên tiếp xúc với người nước ngoài, cực kỳ khẩn trương "A...a!"

Người kia tiện đường liếc vào nồi mỳ của Tô Bân, Tô Bân hướng hắn cười cười, người kia cũng mỉm cười, lộ ra hàm răng có thể đem đi quảng cáo kem đánh răng... Lúc này Tô Bân lại có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, một giây sau, cậu thấy người nước ngoài kia đứng đần trước tủ lạnh cau mày hỏi: "Cậu nhìn thấy trứng tôi không?"

Tô Bân: "..."

Lúc này, Tô Bân chỉ muốn mặt dày nói "Không nhìn thấy"...Nhưng mà cậu làm không được, cậu không phải kiểu người cầm nhầm đồ người khác còn không dám nhận. Mặt Tô Bân đỏ bừng vì hành vi "Trộm trứng" của mình, tại cậu tưởng trứng để trong tủ lạnh là đồ miễn phí của Youth Hostel cấp cho khách trọ, thật vậy a!

Người nước ngoài nghe xong cười không ngừng, khoát tay nói không sao.

Ngày đầu tiên xuất ngoại đã phát sinh tai nạn xấu hổ như này, mất mặt quá! Tô Bân không biết một quả trứng gà bao nhiêu tiền, cậu có thể gửi lại người kia, nhưng trực tiếp hỏi lại cảm thấy hơi vô duyên.

Người kia nói mấy câu "Không sao", sau lại bồi thêm một câu: "Kỳ thật quả trứng kia là bữa sáng của tôi đấy."

Tô Bân: "..." Còn nói không sao, nói cho cùng hắn ta vẫn rất để ý mà QAQ. . .

Thẳng đến khi Tô Bân thấy cặp mắt xanh lam của tên kia chăm chăm nhìn nồi mỳ của mình, phía trên còn có một quả trứng gà...

Cậu hiểu rồi. . .

Mặc dù rất không nỡ, nhưng để biểu đạt áy náy Tô Bân vẫn nén đau thương đề nghị: "Nếu không tô mì này anh ăn đi, tôi vừa nấu xong...chưa ăn đâu." Tô Bân đặc biệt giải thích, cậu nhớ kỹ ở tiết Tiếng Anh hồi cấp 3 có giảng về văn hoá ăn uống của phương Tây, nói bọn họ đặc biệt lưu ý vệ sinh cá nhân, bình thường ai ăn phần người đấy, không thể tiếp nhận văn hoá "Cùng ăn" của Trung Quốc.

Người nước ngoài: "A ha, thật sao? Cậu thật nice a!"

Trong nháy mắt, Tô Bân cảm giác ánh mắt người kia lóe ra một tia mãn nguyện.

Tô Bân xoắn xuýt lại, tâm tình lúc này không biết phải dùng từ nào để hình dung.

Người nước ngoài chẳng những không ngại chia sẻ mỳ cùng cậu, còn khoa trương biểu lộ cảm thán: "Con mẹ nó thơm quá! Tuyệt vời! Ăn ngon!" (Gì vậy, mì gói thôi mà =))) )

Tô Bân nghĩ thầm, một gói mì ăn liền đã khiến hắn thoải mái như vậy, nếu được ăn "Lao Gan Ma" (Một brand về sốt ớt của TQ), có phải sẽ đạt cao cmn trào hay không?

Hai thằng con trai, một tô mì sợi, thật nhanh đã hết!

Người nước ngoài vẫn chưa thỏa mãn chép chép miệng, liền hỏi giá loại mì ăn liền này tại Trung Quốc. Lúc Tô Bân nói giá "Một đồng tám" tương đương một phần tám giá cả ở B quốc, tên kia phi thường cảm khái: "Còn rẻ hơn một trái trứng gà ở đây a!"

Ý hắn là "Cậu cho tôi mỳ cũng không thiệt, trứng gà của tôi còn đắt hơn" đi...

"Kỳ thật anh có thể đi nghía thử siêu thị ở China Town xem..." Tô Bân đề nghị, "Không chừng có bán đó." Trước khi tới đây, cậu cũng tìm hiểu được ở B quốc có rất nhiều siêu thị Trung Quốc, có thể mua nhiều đồ tốt trong nước, ví dụ như Lao Gan Ma, rau xanh, dưa muối măng sợi vân vân.

Người nước ngoài: "Siêu thị Trung Quốc? Ở đâu cơ?"

Tô Bân ngày đầu tiên đến B quốc, biết thế quái nào được siêu thị Trung Quốc ở đâu!

"Tôi vẫn còn một gói, nếu không tặng anh đi..." Tô Bân bản tính phóng khoáng, không nghĩ gì cho luôn.

Người nước ngoài: "(☆_☆)!"

Tô Bân: "..."

Bởi sự kiện mỳ ăn liền, người nước ngoài quyết định tự mình đưa Tô Bân đến trung tâm sinh viên quốc tế ở đại học M. So với người Trung Quốc ở đây, đương nhiên người bản địa thông thạo đường xá hơn nhiều.

May thay, hôm nay người trực ở trung tâm sinh viên quốc tế là một người Trung Quốc – tên K.

Tô Bân tìm được đến nơi, vui vẻ cùng người nước ngoài nói bye, sau đó tiến hành làm thủ tục nhập học. Lúc K nói tới phương diện "Nhà ở", Tô Bân nghe được chỉ có tân sinh viên mới có thể ở ký túc xá của trường, sinh viên năm thứ hai trở lên phải tự túc nhà ở, gần trường cũng có không ít phòng cho thuê, cũng có nhiều người góp tiền thuê chung một nhà.

Tô Bân mặc dù vừa tới, nhưng là sinh viên năm ba dạng trao đổi, cho nên không thuộc dạng tân sinh viên. K giới thiệu Tô Bân đến một trung tâm môi giới nhà ở liên kết với trường, uy tín tốt, giá rẻ: "Cậu phải tranh thủ đi, gần ngày vào học, phòng trống không còn nhiều đâu." Sau đấy K đưa cho Tô Bân một quyển [Hướng dẫn du học sinh tại B quốc], nói: "Đây là sách được du học sinh tại đây biên soạn nội bộ, có ích lắm đấy, cậu giữ lại tham khảo đi."

Tô Bân rối rít cảm ơn, sau khi tạm biệt K liền lập tức chạy tới văn phòng môi giới.

Nói thật, Tô Bân ra nước ngoài cũng là bởi vì Trần Tiểu Điềm.

Trước đây, hai năm liền thành tích của cậu đều đứng đầu tỉnh, sau khi hạng mục trao đổi sinh viên được phát triển, Trần Tiểu Điềm lập tức đề nghị cậu nộp đơn. Nhưng chiếu theo tính cách không thể tách rời người yêu của Tô Bân, đừng nói xuất ngoại trao đổi, ở trong nước mà cách xa cũng giống như lấy mạng cậu, vì thế cậu nghĩ ra đủ kiểu chối đây đẩy.

Vì chuyện này mà không ít lần cãi nhau, cuối cùng Trần Tiểu Điềm triệt để tức giận, nàng nói cậu không biết cân nhắc cho tương lai. Hoàn toàn chính xác, có kinh nghiệm du học thì dù có tốt nghiệp hay về sau xin việc cũng đều rất hữu ích.

Tô Bân biết Trần Tiểu Điềm muốn tốt cho mình, cho nên cuối cùng cậu đành nhượng bộ: "Anh đi, anh đi được chưa, em đừng không để ý tới anh..."

Bởi vậy, cậu đối với việc mình xuất ngoại chỉ như hoàn thành nhiệm vụ. Tìm nhà ở, cậu cũng muốn tìm nhà có người Trung Quốc cùng thuê.

Nhân viên môi giới cũng nói giống K, hiện tại phòng trống còn rất ít, bất quá vận khí Tô Bân không tệ, hôm qua có một phòng trống được đăng lên, có vẻ người trong nhà đều là người Trung Quốc, phù hợp yêu cầu của Tô Bân. Nhân viên đem thông tin nhà nói với Tô Bân: "Nhà này cách đại học M tầm 4km, hướng Đông Nam, còn trống một phòng cho thuê nhưng mà phải chung phòng vệ sinh, cậu thấy sao?"

Tô Bân nhíu mày: "Cách trường học xa như vậy?"

Nhân viên liền giải thích: "4km là tương đối gần rồi, nhiều sinh viên trường M còn ở vùng ngoại ô cách trường 7-8km cơ, dù sao trường M ở trung tâm thành phố, thuê nhà gần trường đắt lắm."

Tô Bân hỏi: "Vậy mấy người đó đi học kiểu gì?"

Nhân viên công tác: "Ngồi bus, hoặc là tự lái xe, nơi này rất nhiều sinh viên đều có xe riêng."

Tô Bân: "..."

Bạn nhân viên kiên nhẫn giúp Tô Bân kiểm tra thêm một chút: "Từ chỗ kia đi bộ chừng năm trăm mét có một trạm xe bus, đi thẳng tới trường M."

"Thật sao!" Tô Bân buông bớt lo lắng: "Vậy tôi có thể đi xem phòng trước không?"

"Đương nhiên có thể chứ!" Nhân viên gọi điện thoại cho chủ nhà, nói liến thoắng một hồi, vừa nói vừa gật đầu nhìn Tô Bân, giống như đang dò xét cậu, Tô Bân chỉ nghe hiểu đối phương nói đúng câu: "Đúng vậy, cậu ta là nam."

Tô Bân: "..."

Ngay sau đó, nhân viên công tác nhìn về phía Tô Bân, có chút áy náy nói: "Chủ nhà đối với khách thuê có một số yêu cầu nho nhỏ."

Tô Bân phát sinh ảo giác bị cự tuyệt, khẩn trương hỏi: "Yêu cầu gì vậy?"

"Đối phương hi vọng cậu là người yên tĩnh, không nuôi pet, với cả..." nhân viên công tác có chút ngượng ngùng: "Nhất định phải yêu người khác phái."

Choáng. . . Lão tử nhìn rất giống Gay sao!?

Tô Bân có chút im lặng, sau đó nghiêm túc nói: "Tôi không phải người ầm ĩ, di ứng lông động vật, ở quê hương có bạn gái!" Câu cuối cùng cậu cố tình lớn tiến, giống như để cho người bên kia điện thoại nghe thấy.

Nhân viên thuật lại lời của Tô Bân cho đối phương, dừng lại nghe ngóng, sau đấy một lần nữa quay qua cậu hỏi: "Đối phương còn muốn biết, cậu biết nấu ăn không?"

...Không phải nói du học sinh đều rất độc lập à, việc đi học hay ăn uống của nhau không can thiệp, chẳng lẽ du học sinh Trung Quốc ở nhà này còn có thói quen nấu cơm chung? Không biết nấu cơm không thể thuê nhà?

Về sau Tô Bân mới biết, cậu suy nghĩ nhiều rồi.

Dù cảm thấy chủ nhà yêu cầu hơi nhiều, cậu vẫn đàng hoàng nói: "Có biết một chút..." Sáng nay cậu còn nấu một nồi mì cho một tên nước ngoài ăn đến sảng khoái kia kìa!

Nhân viên công tác rốt cục mỉm cười đem điện thoại đưa cho cậu: "Chúc mừng cậu có thể đi xem phòng rồi, cùng chủ nhà nói vài câu đi."

"..." Tìm nhà mà như phỏng vấn xin việc vậy, bàn tay Tô Bân toát mồ hôi lạnh.

"Hello." Đầu kia điện thoại truyền tới một giọng nói cực kỳ êm tai: "I'm Allen."

Tô Bân nghĩ nghĩ, không phải nói khách thuê đều là người Trung Quốc a? Sao tên này lại nói Tiếng Anh vậy? Thích thể hiện à?

Thần tượng của lão tử là Du Mẫn Hồng, bạn gái chuyên ngành Anh Văn, lão tử mỗi ngày mưa dầm thấm đất, chẳng những Tiếng Anh đạt cấp sáu, IELTS còn được 7.0! Ai sợ chứ!

Tô Bân đương nhiên không có ngốc mà dùng tiếng Trung đáp lại, báo ra tên Tiếng Anh của mình: "Hello, I'm Michael."

"Well..." Đối phương trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói cho Tô Bân địa chỉ nhà, hướng dẫn chi tiết cách đi xe tới, sau đó nói: "Mike! My roommate will pick you up at 1 p.m at the bus- stop, then take you home." (Mike! Bạn cùng nhà tôi sẽ đón cậu ở bến bus lúc 1 giờ rồi đưa cậu về nhà)

Tô Bân nghe xong thấy hoảng hốt, cúp điện thoại, cậu vẫn còn chìm đắm trong phát âm Tiếng Anh hoàn mỹ của đối phương.

Nghĩ đến người kia gọi là mình Mike, mà không phải Michael...sao lại thấy thân thiết thế nhở?

Mà cuối cùng người kia nói "đưa cậu về nhà", là đưa về nhà, không phải đưa đi xem phòng.

Vì lời này, không biết vì sao Tô Bân lại cảm thấy có chút ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net