Chương 117

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

"......"

"Đại ca nến à, nếu mày có ý tưởng gì thì ám chỉ cho tụi tao một tí được không?" Kỷ Vô Hoan ý đồ muốn câu thông với ngọn nến: "Mày không phải có năng lực điều khiển người khác à? Có tâm nguyện gì thì nói ra, tụi tao có thể giúp mày hoàn thành."

Nói xong cậu lấy giấy bút ra, ý bảo nó có ý tưởng gì thì khống chế cậu viết xuống, nếu viết không được thì vẽ.

Nhưng yên lặng chờ hơn mười phút, ngọn nến vẫn không hề đáp lại, bấc đèn với ngọn lửa đang cháy trước sau không có lấy một tia ấm áp, lạnh lẽo như đang cười nhạo bọn họ phí công vô ích.

Kỷ Vô Hoan thở dài vứt bỏ giấy bút, cười nhạo bản thân suy nghĩ quá nhiều, có khi tâm nguyện của nó là giết hết tất cả người chơi ở đây không chừng.

Bận rộn cả ngày cuối cùng lại thành bảo vệ nó, không chỉ tự khiến bản thân trở nên chật vật mà còn thiệt hại mất một người đồng đội.

Hiện tại nghĩ lại, cái chết của NPC kia có lẽ còn thể hiện một nhắc nhở khác từ Khối Rubik -- không thể dùng thủ đoạn bạo lực để phá hủy ngọn nến.

Tính ra bản thân loại nến này cũng không mạnh như tưởng tượng, nhược điểm vô cùng rõ ràng, ngoại trừ có thể cháy trong một khoảng thời gian rất dài và có năng lực chế tạo ảo giác khống chế người chơi ra thì mặt khác chả khác gì các loại nến thông thường, nó cũng sẽ bị thổi tắt, sợ nhiệt độ cao, không chừng còn sợ rơi vào hoàn cảnh không có oxi, bằng không hồi nãy khi bị ụp nồi cũng không cần phải né tránh.

Như vậy ngược lại có thể giải thích tại sao sau khi thôn dân rời khỏi huyệt mộ mới xảy ra chuyện, phỏng chừng những ngọn nến này sau khi được mang ra ngoài mới được thôn dân thắp lên, còn những ngọn nến bên dưới huyệt mộ rất có thể là được người bị khống chế sau đó đi xuống thắp sáng.

Ai có thể ngờ loại nến trắng nhìn qua kiểu dáng bình thường này lại sở hữu năng lực khủng bố đến vậy?

Kỷ Vô Hoan ngắm bàn tay dính đầy tro bụi của mình, lôi gương nhỏ ra, dùng khăn ướt chuẩn bị lau mặt, đột nhiên nhìn thấy mấy ngón tay phải Nhiếp Uyên đỏ bừng, trên lòng bàn tay còn dính vài vệt đen, hiển nhiên là do giá cắm nến để lại.

Nhớ lại hồi nãy đối phương dùng tay không cầm giá cắm nến bằng kim loại ở nhiệt độ cao hẳn là rất đau nhỉ.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, Kỷ Vô Hoan lập tức vui vẻ! Kéo ngón tay người đàn ông đến trước mặt, ra vẻ quan tâm, dịu dàng hỏi: "Anh trai nhỏ, có đau lắm không?"

Nhiếp Uyên nhìn cậu một cái, muốn rút tay về: "Không đau."

"Không chịu, anh phải nói đau cơ." Kỷ Vô Hoan bất mãn bĩu môi.

Càng nghe Tròn Tròn kêu đau nhiều càng sướng.

"Tại sao?"

"Tại sao ư?" Kỷ Vô Hoan cười vô cùng quyến rũ, ánh mắt phóng điện: "Anh nói vậy đi rồi sẽ biết?"

Nhiếp Uyên: "......"

"Nhanh lên, nói đi mà ~" Kỷ Vô Hoan lại lần nữa trình diễn kỹ năng làm nũng thần sầu như sách giáo khoa, thanh âm càng ngày càng mềm, âm cuối càng ngày càng nhu, chớp chớp đôi mắt quyến rũ, cả người mềm mại như rắn quấn lên người Nhiếp Uyên cọ cọ.

Như này ai mà nhịn nổi?

Nhiếp Uyên sau khi trải qua vô số phó bản đã dần trở nên vô cảm, không những thế thời gian nội tâm giãy giụa càng lúc càng ngắn, rất nhanh từ trong kẽ răng gian nan phun ra một chữ: "Đau......"

Thế mới đúng chứ!

Kỷ đại mỹ nữ thỏa mãn, vui vẻ nắm lấy tay người đàn ông, đầu tiên là giơ đến bên miệng nhẹ nhàng thổi thổi, dùng giọng điệu như dỗ trẻ con để dỗ hắn: "Phù -- Phù -- Không đau. Không đau nữa ~"

Sau đó dúi ngón tay hắn vào ngực mình.

Sáng hôm nay Kỷ Vô Hoan đã thay một bộ quần áo khác, đổi thành áo lông màu đen, vẫn là cao cổ, nhưng so với bộ ngày hôm qua thì quần áo hôm nay càng gợi cảm hơn, bó sát người, phập phồng quyến rũ, trên ngực còn khoét một lỗ làm ẩn hiện ngực giả bên trong.

Mà hiện tại, Kỷ Vô Hoan đang lôi kéo ngón tay người đàn ông chọc lên trên nó.

Mềm quá ~

Nhiếp Uyên sau một giây bị đơ cũng không lập tức rút ngón tay về, ngược lại còn chủ động chọc vài cái để xác nhận xúc cảm.

Ai ngờ chọc đến độ Kỷ Vô Hoan rên lên.

Cậu cố ý dán vào tai người đàn ông, đè nặng giọng nói, khẽ cắn môi, dáng vẻ như đang nhẫn nhịn, mềm mại rên nhẹ một tiếng đủ để riêng hai người họ có thể nghe được.

"A...... A...... A ~"

"Cô điên rồi?" Nhiếp Uyên nhanh chóng rụt tay về, chỉ cảm thấy có một luồng nhiệt nóng dần lan xuống dưới, sinh ra một chút phản ứng kỳ diệu.

Tên ngốc này đang làm cái quái gì thế?! Quyến rũ đàn ông sao?

Kỷ Vô Hoan tươi cười sáng lạn: "Anh trai nhỏ, còn đau không? Như vậy có đỡ chút nào không?"

"......"

"Đang hỏi anh đó ~"

Nhiếp Uyên: "Ừm......"

Lúc này trong lòng những người chơi khác đang ngồi xung quanh ở đó cùng toát ra một ý tưởng: Mẹ nó, thiệt muốn trực tiếp quăng đôi cẩu nam nữ này ra ngoài.

Lưu Phỉ Phỉ cũng từ ghen ghét đến chịu phục, cô nhận thua, quá lẳng lơ, thật sự quá lẳng lơ!

Suốt từ chiều đến tối bọn họ vẫn luôn ngồi vây quanh ngọn nến, thảo luận rất nhiều cách, còn gom tất cả ngọn nến trong nhà lại đây, đặt bọn nó cạnh nhau, xem thử có thể lấy độc trị độc hay không.

Và hiển nhiên việc này không có tác dụng, có người chưa chịu từ bỏ ý định, suy nghĩ mọi cách để dập tắt nó.

"Mấy người thử nghĩ xem ngọn nến cuối cùng làm thế nào để khống chế được chúng ta? Mùi hương hay là ánh sáng?"

Về vấn đề này, Kỷ Vô Hoan đã sớm nghĩ tới, so với ánh sáng thì cậu càng cho rằng khả năng cao là do mùi hương, một khi hít trúng lập tức sẽ bị điều khiển, hơn nữa loại năng lực khống chế này rất mạnh, bởi vì thời điểm bọn họ đi xuống huyệt mộ vẫn còn có thể nhìn thấy ảo giác.

Tóm lại phải thế nào mới được xem như "giải quyết" nguồn gốc cái chết?

Sau khi chứng kiến sức mạnh của ngọn nến, Kỷ Vô Hoan đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.

Với năng lực đó, nếu nó thật sự muốn giết toàn bộ bọn họ là chuyện dễ như trở bàn tay, ngay đêm đầu tiên tiến vào thôn, dưới tình huống không có bất kỳ thông tin nào, không một ai có thể sống sót.

Vậy thì vì sao nó không trực tiếp đuổi tận giết tuyệt, là bởi vì bị Khối Rubik hạn chế hay là vì năng lực của nó không thể đồng thời giết chết nhiều người? Nếu nói như thế thì vì sao người chết lại là những người chơi đó? Bọn họ rốt cuộc đã làm cái gì?

Trước mắt xem ra, chỉ có thể xác định được một điều kiện tử vong.

Phàm là người muốn dùng phương pháp bạo lực tiêu diệt ngọn nến đều cầm chắc cái chết.

Nguyên nhân không cần phải nói, đó là cách thức tự vệ của ngọn nến.

Vậy thì cái chết của những người chơi khác thì sao? Bọn họ tại sao lại chết? Chẳng lẽ ngọn nến cảm thấy không vui nên tùy tiện giết vài người chơi? Hay còn vì nguyên nhân nào khác?

Kỷ Vô Hoan có dự cảm đây là điểm mấu chốt để qua màn -- cần phải nắm được điều kiện tử vong còn lại đang bị che giấu.

Và mấy rương gỗ đỏ đáng nghi kia nữa, sự tồn tại của chúng đại diện cho cái gì?

Hiện tại tin tức có được quá ít.

Xem ra phải đi xuống huyệt mộ kia một lần nữa rồi, bên trong khẳng định vẫn còn manh mối quan trọng.

Lần trước là bị doạ trở về, lần này sau khi biết rõ đó là ảo giác sẽ không lúng túng như vậy nữa.

Nghĩ đến đây, Kỷ Vô Hoan chọc bả vai Nhiếp Uyên: "Anh trai nhỏ."

"......"

Cũng không biết tên này lại phát bệnh thần kinh gì, không những từ nãy đến giờ cứ luôn quay lưng về phía cậu mà hiện tại còn không chịu để ý người ta.

"Anh trai ơi ~" Kỷ Vô Hoan mò lại gần, cằm chưa kịp gác lên vai người đàn ông thì đã bắt đầu nũng nịu bên tai hắn: "Sao anh không để ý người ta?"

Nhiếp Uyên lập tức giơ tay đẩy mặt cậu ra, biểu tình hơi không được tự nhiên, trước khi đối phương kịp nhào tới liền nhanh chóng lảng sang chuyện khác: "Chuyện gì?"

"Ngày mai chúng ta lại đi một chuyến xuống huyệt mộ đi." Kỷ Vô Hoan cọ chóp mũi lên lòng bàn tay hắn, nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn: "Được không?"

"...... Ừm."

Một đêm gian nan lại trôi qua, nhưng cũng may lần này không có người chết, Kỷ Vô Hoan ban đầu cho rằng như thế thẳng đến bình minh.

Cậu dựa lên người Nhiếp Uyên ngủ một lát, sáng sớm tỉnh dậy theo thói quen kiểm tra sĩ số, bỗng nhiên thấy hơi sai: "Tại sao thiếu mất một người!"

Khi trò chơi bắt đầu tổng cộng có tất cả 22 người chơi, tới ngày hôm qua còn được 12 người, sau hỏa hoạn còn 11 người, mà hiện tại cư nhiên chỉ có 10 người.

Lời này vừa nói ra, những người chơi khác cũng bắt đầu nhìn khắp nơi xung quanh, trong đó có một người lên tiếng: "Là Giang Khiêm!"

"Hắn đâu rồi?"

"Hình như tối qua lúc rời khỏi căn nhà kia thì không thấy nữa......" Một người chơi nhớ lại.

Một người chơi khác lại nói: "Không đúng, tối qua tôi còn nhìn thấy hắn, hắn là người cuối cùng vào nhà."

Không một ai dám chắc những gì mình thấy là sự thật hay vẫn là ảo giác.

Đúng lúc này, một người chơi đột nhiên chỉ về phía cửa phòng ngủ: "Mọi người mau xem, cánh cửa kia đóng lại từ khi nào thế?"

Tối hôm qua nó còn mở mà.

"Đi xem." Kỷ Vô Hoan nói xong đi tới.

Tuy cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng thời điểm đẩy cửa ra nhìn thấy thi thể bên trong vẫn hơi rụt cổ.

Giang Khiêm nằm trên mặt đất, bị một mũi kim loại nhọn cắm thẳng vào ngực, một nhát xuyên tim!

Lần này khi nhìn thấy thi thể, những người chơi mới đều có chút chết lặng, không còn ai thét chói tai hay nôn mửa nữa, trên mặt chỉ còn sự sợ hãi xoay người muốn rời đi.

Nhưng Kỷ Vô Hoan lại cảm thấy không thích hợp.

Cậu đã nhắc nhở những người chơi khác, nếu rơi vào ảo giác khủng bố tuyệt đối không được phản kháng, vậy thì tại sao gã còn đánh trả?

Nếu là người chơi mới thì không nói, nhưng Giang Khiêm là người chơi cũ đó nha.

Trừ phi...... Gã kích phát điều kiện tử vong đầu tiên, dùng bạo lực công kích ngọn nến, nhưng ngọn nến vẫn luôn ở bên ngoài, hơn nữa gã cũng không lý do để làm vậy.

Kỷ Vô Hoan quan sát xung quanh, phát hiện dưới chân cậu có một cái rương gỗ màu đỏ sậm.

Trùng hợp thế sao? Thanh niên ngồi xổm xuống đất, nhìn kỹ tư thế của gã, cuối cùng đưa ra kết luận: "Rất có thể anh ta muốn phá huỷ rương đỏ."

"Cái gì? Sao hắn lại muốn làm vậy?"

Kỷ Vô Hoan nhẹ nhàng lắc đầu vừa định nói mình không biết thì chợt thấy ở dưới đáy giường có cái gì đó màu hồng hồng, bèn nằm sấp xuống kiểm tra.

Thế mà còn có một rương gỗ đỏ khác!

"Nhà này có tới hai cái rương đỏ?" Kỷ Vô Hoan hơi ngoài ý muốn, cậu cứ tưởng một nhà sẽ chỉ có một cái tương ứng thôi.

Tuy nhiên đó không phải là trọng điểm, trọng điểm ở đây là tại sao công kích rương gỗ đỏ cũng chết?

Không lẽ ngọn nến và rương gỗ đỏ đều có chung một loại năng lực?

Kỷ Vô Hoan đang định đứng lên, bỗng nhiên sực tỉnh, đúng rồi, hiện tại trong nhà đang có hai ngọn nến, mà ở đây cũng có hai cái rương đỏ.

Trùng hợp ư?

Không, chỉ sợ không phải.

Kỷ Vô Hoan chợt nảy ra một ý tưởng, kéo Nhiếp Uyên: "Đi, chúng ta quay lại căn nhà bị phóng hỏa tối qua xem thử."

Ngày hôm qua bọn họ bỏ chạy, căn nhà đó không có ai ở nên đương nhiên bị cháy chỉ còn lại một cái giàn giáo, vách tường hoàn toàn biến thành màu đen, cũng may khoảng cách giữa hai nhà với nhau đủ xa, bằng không rất dễ gây ra hỏa hoạn trên quy mô lớn, thế liền tiêu đời.

"Sao thế?" Đám người Lý Đông Văn đuổi theo.

"Tìm đồ vật." Kỷ Vô Hoan bước qua khung cửa bị thiêu đến cháy đen, đi về phía phòng ngủ, dùng chân đá văng mấy đồ vật linh tinh trên mặt đất: "Cái rương kia ở chỗ nào?"

"Rương? Chỉ sợ đã bị đốt thành tro rồi." Đường Soái nói rồi đi đến bên cạnh khung giường sắt, dùng chân chỉ chỉ: "Nè, tôi rõ ràng nhớ nó vốn dĩ ở đây."

Mọi người ngồi xổm xuống cẩn thận tra xét, nhưng một lúc lâu cũng không tra được cái gì.

"Chuyện này không khoa học lắm." La Tử chỉ bàn gỗ bên cạnh: "Cái bàn này ở phía trước nó còn chưa bị cháy hoàn toàn thì tại sao nó ngay cả một chút dấu vết cũng không tìm thấy?"

"Đúng là không khoa học......" Kỷ Vô Hoan ngẫm nghĩ rồi trả lời cô: "Vậy thì chỉ còn một loại khả năng, tối hôm qua nó không hề ở đây."

"Gì cơ?"

"Nó được Giang Khiêm mang đi."

Vì sao sau khi rời khỏi căn nhà này, có người chơi không thấy gã đâu? Vì sao gã lại là người cuối cùng tiến vào nhà?

Bởi vì đi giấu đồ.

Giang Khiêm là một người chơi lâu năm, sau khi khôi phục ý thức, có lẽ đoán được vừa rồi bản thân mới làm cái gì, cho rằng rương gỗ mới là đầu sỏ gây tội nên muốn đập vỡ cái rương, ai dè lại bị phản phệ.

"Tôi hiểu rồi, ngọn nến không chỉ bảo vệ chính mình, mà còn bảo vệ những rương gỗ này!"

Kỷ Vô Hoan nhớ tới bức tranh trong huyệt mộ, lúc đó bọn họ đã có cảm giác "Những ngọn nến này đang bảo vệ huyệt mộ".

Cho nên sự tồn tại của Trường Minh Đăng thật ra là để bảo hộ đồ vật trong huyệt mộ?

Nó sẽ giết bất cứ ai muốn công kích nó hoặc đồ vật trong mộ.

Hoàn toàn có thể là như thế, điều cổ nhân sợ nhất sau khi chết chẳng phải việc mộ mình bị người khác đào lên sao? Trộm mộ cũng thường xuyên xuất hiện tình tiết ảo giác khiến người ta tự sát, hoặc những loài thực vật kỳ quái, đồ vật thành tinh vân vân, ngọn nến có loại năng lực này tính ra cũng không phải chuyện gì lạ, có lẽ cổ nhân không biết nến cháy cần phải có đủ không khí?

Nhưng nếu nói như vậy thì tại sao người không công kích nó cũng sẽ chết?

So với việc chủ động kích hoạt điều kiện thì điều kiện ẩn thứ hai mới chân chính là nguồn gốc thật sự của cái chết, chính vì cái đó nên toàn bộ thôn dân mới bị hại chết.

Lai lịch của ngọn nến và rương đỏ coi như đã rõ ràng, nhưng vấn đề mấu chốt nhất vẫn chưa tìm được đáp án.

Kỷ Vô Hoan sờ vành tai, trong lòng nhẩm lại quy tắc và nhắc nhở của trò chơi một lần nữa.

Mộ...... Có lẽ chân tướng ở ngay bên trong.

"Đi, đi huyệt mộ."

Lúc này cách thời gian trò chơi kết thúc, chỉ còn hai ngày.

Tác giả có lời muốn nói:

Lầy Lầy: Chọc một cái liền rên một tiếng ~

Tròn Tròn: Không bằng đỉnh một cái thì rên một tiếng, thế nào?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net