Chương 123

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

"Tài xế? Tài xế xe buýt chở chúng ta tới đây ấy hả?"

"Không sai."

"Đương nhiên là bởi vì tai nạn xe cộ rồi." Giọng điệu Lưu Phỉ Phỉ tỏ vẻ "Chuyện này còn phải hỏi sao?".

Lúc ấy toàn bộ người chơi tỉnh lại thân xác ở ngay hiện trường tai nạn xe cộ, mỗi người chơi đều tận mắt nhìn thấy tài xế chết thảm.

"Không thắt đai an toàn, lái xe vào núi rồi lao xuống vực, có thấy quen không?"

"Thấy quen? Quen cái gì?" Lưu Phỉ Phỉ lại giằng co: "Say rượu lái xe gây tai nạn xe cộ thường xuyên xuất hiện trên tin tức, cho nên cô định nói hắn là say rượu lái xe hay mệt nhọc......"

"Từ từ!" Lý Đông Văn bỗng nhiên ngẩng đầu ngắt lời cô ta, dường như hiểu ra: "Tô tiểu thư, chẳng lẽ cô muốn nói, hắn tự sát?"

"Đúng vậy." Kỷ Vô Hoan cười quyến rũ: "Ý tôi muốn hỏi là: Cách chết này có thấy quen thuộc không?"

"Hắn cũng bị ngọn nến giết chết?!" Một đám người chơi cuối cùng cũng nhận ra.

"Hình như hắn cũng là người trong thôn, còn nhớ có một hộ nhà thiếu mất một người con trai lớn không? Lúc trước tôi đặc biệt tìm hắn khắp nơi trong thôn nhưng không tìm thấy."

"Cũng có thể đã bị quái vật ăn thịt rồi."

Kỷ Vô Hoan sờ sờ vành tai, lấy ra một bức ảnh đưa cho bọn họ coi: "Cái này ở trong ví tiền tài xế kia."

Lúc ấy lật xe, sau khi tất cả người chơi tỉnh lại vẫn còn hơi sững sờ, Kỷ Vô Hoan là người đầu tiên đi xem xét thi thể tài xế, ngoại trừ bản đồ ở ngoài, kỳ thật còn có ví tiền, cậu nghĩ cái này rất có thể là manh mối quan trọng nên trộm giấu đi, tính lợi dụng nó để lấy được khen thưởng cho người đầu tiên qua màn.

Sau đó kiểm tra, phát hiện bên trong ngoài mấy chục đồng tiền lẻ thì chỉ có một bức ảnh, ban đầu Kỷ Vô Hoan không biết đây là ai, khi nhìn thấy ảnh chụp người con trai lớn trong căn nhà kia cũng chưa nhận ra.

Dù sao lúc đó vừa mới tiến vào thôn người chết này, khắp nơi tràn ngập hơi thở quỷ dị, Kỷ Vô Hoan trong lòng chỉ có lo lắng và đề phòng.

Thẳng đến hồi nãy lấy ra nhìn nhìn, mới xác định người này vừa hay là người con trai lớn mất tích của gia đình kia, vì thế Kỷ Vô Hoan cho ra một kết luận: "Hắn bị khống chế, có thể là do ảo giác hướng dẫn, lái xe đưa chúng ta tới nơi này."

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền tự sát.

"Bởi vì nếu hắn còn sống thì chúng ta sẽ lấy được quá nhiều tin tức từ trên người hắn, cho nên cách giải quyết tốt nhất là khiến hắn tự sát, chết trước khi chúng ta tỉnh lại. Sau đó để chúng ta thông qua bản đồ đi vào nơi này."

Vì thế trên bản đồ mới có một tuyến đường vẽ bằng bút đỏ, là đặc biệt để cho người chơi xem.

"Còn mấy ngọn nến treo trước cửa thôn cũng là vì để bước đầu khống chế chúng ta khi tiến vào thôn."

Từ lúc bắt đầu, mọi thứ đều đã được bố trí xong xuôi.

"Tương tự, NPC kia có thể sống sót đi ra ngoài cũng không phải bởi vì vận khí tốt mà là vì quái vật bên dưới muốn để anh ta ra ngoài, như vậy chúng ta mới đi xuống tìm hiểu, nếu thủ phạm là ngọn nến thì hành vi đó đối với nó mà nói hoàn toàn vô nghĩa, có khi còn bại lộ đại bản doanh của mình. Nếu mà so sánh thì quái vật lại có thể nhân cơ hội đó ăn thịt người."

Lần đầu tiên đi xuống, bọn họ thậm chí không hề phát hiện sự tồn tại của quái vật, chỉ khám phá được lai lịch ngọn nến và rương đỏ mà thôi.

"Có lẽ nó nếm qua mỹ vị của người sống cho nên mới cố ý thả NPC kia chạy thoát, để anh ta đi lên dẫn đường cho chúng ta đi xuống."

Nếu không phải NPC kia bất ngờ xuất hiện, bọn họ không thấy thì sẽ không quyết định đi xuống kiểm tra nhanh như vậy.

"Hơn nữa theo đạo lý đơn giản nhất mà nói, nếu thật sự là do ngọn nến quấy phá, như vậy nó rõ ràng có năng lực trực tiếp giết sạch chúng ta, vì sao lại cố ý chừa cho chúng ta một con đường sống?"

Nói tới đây, suy nghĩ của mọi người cũng bắt kịp cậu, run rẩy hỏi: "Vì nó muốn giết người theo kiểu mới?"

"Nếu tôi đoán không sai thì hiện tại hẳn không thể tìm thấy thi thể mấy người chơi đã chết nữa, đó chính là minh chứng."

Có lẽ ban đầu quái vật cũng không có kinh nghiệm, chỉ muốn đem người giết chết rồi ăn ngay, các thôn dân không chịu nổi sự đe dọa của ảo giác mà sôi nổi tự sát, vì thế toàn bộ người trong thôn đều chết sạch.

Nhưng thế vẫn chưa đủ, nó muốn nhiều người hơn nữa, vì thế khống chế tài xế may mắn còn sống kia mang người sống mới mẻ đến đây, cũng chính là người chơi.

Lần này nó thông minh hơn, không một hơi giết sạch, mà tầm hai ba người một lượt, đây cũng chính là lý do vì sao ngọn nến rõ ràng có năng lực nhưng không trực tiếp giết chết toàn bộ bọn họ trong đêm đầu tiên.

"Nhưng...... nếu mối quan hệ giữa quái vật và ngọn nến là hỗ trợ lẫn nhau thì sao? Ngọn nến giúp quái vật săn mồi còn quái vật thì bảo hộ ngọn nến."

"Trước không bàn tới việc loại nến này có cần quái vật bảo hộ hay không." Kỷ Vô Hoan nhún vai: "Suy nghĩ đi, anh cảm thấy chúng ta có khả năng tiêu diệt ngọn nến sao?"

Một vài người chơi cúi đầu tự hỏi trong chốc lát rồi đồng thời lắc đầu nói: "...... Không thể."

Dù không muốn thừa nhận nhưng bọn họ thật sự đã thử qua tất cả biện pháp có thể nghĩ ra, trừ phi hiện tại xuất hiện thiên tai, động đất, lũ lụt, sạt lở, nếu không ngọn nến này căn bản không thể do con người dập tắt.

"Cho nên từ điểm này có thể suy ra nó không thể nào là nguồn gốc cái chết."

Rubik chỉ giao một nhiệm vụ chính duy nhất, "giải quyết" nguồn gốc cái chết, mà sự thật chứng minh bọn họ căn bản không thể giải quyết ngọn nến này.

Năng lực ngọn nến quá mạnh, hơn nữa số lượng quá nhiều, vừa có thể khiến con người sinh ra ảo giác, vừa có thể khống chế hành vi con người ở một trình độ nhất định, đáng sợ nhất nó còn rất thông minh, chỉ ba điểm này cũng đủ phá huỷ hết mọi con đường sống, có thể nói là vô giải.

"Nhưng nếu sau lưng nó vẫn còn tác giả liền thể hiện vấn đề này còn có cách giải quyết."

"Nhưng...... cứ cho rằng tác giả đứng phía sau điều khiển thật sự là con quái vật kia, chúng ta cũng đâu có biện pháp nào để tiêu diệt nó?" Một người chơi cũ lên tiếng: "Trước không nói tới sức chiến đấu của nó, những ngọn nến kia chắc chắn sẽ giúp nó."

"Anh trai nhỏ, anh có phát hiện nào không?"

Kỷ Vô Hoan dùng ngón tay chọc vai Nhiếp Uyên, nghĩ đến ngày thường đừng nói là chọc bả vai, mới chạm có một chút thôi là đã xù lông rồi, vì thế tiếp tục vui vẻ chọc gương mặt người đàn ông.

Đầu ngón tay mềm mại không nặng không nhẹ, trêu chọc tâm người khác ngứa ngáy, thẳng đến khi tay bị người ta tóm được, thanh niên mới vô tội chớp mắt cười cười, tiếp tục nói: "Ngọn nến có lẽ chỉ là môi giới, lúc nó hành động rất có khả năng không thể đồng thời điều khiển ngọn nến khống chế con người."

Nhiếp Uyên vốn dĩ cho rằng cậu lại muốn nói mấy lời cợt nhã, không ngờ vậy mà nghiêm túc thảo luận, có hơi bất ngờ, buông ngón tay cậu ra, thâm trầm ừ một tiếng.

Người chơi khác lại không hiểu: "Có ý gì?"

"Hồi nãy ở bên dưới, nó vẫn luôn đuổi theo từ sâu bên trong huyệt mộ cho tới cửa hang, nếu nó có thể thông qua ngọn nến khống chế con người thì trong lúc đó hoàn toàn có thể lợi dụng ảo giác vây nhốt chúng ta, giống như khi hỏa hoạn vậy, không tìm thấy lối ra ở đâu thì ai có thể chạy thoát?"

Lúc Kỷ Vô Hoan trèo lên trên, ảo giác bất ngờ xuất hiện nhưng thật ra nhắc nhở cậu.

Vì sao hồi nãy ở dưới không xuất hiện ảo giác? Nó đã bại lộ nên nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Cho nên chỉ có một nguyên nhân, nó không sử dụng được.

Người chơi đã tìm được biện pháp đối phó ảo giác nên ảo giác không thể giết người được nữa, vì thế nó chỉ có thể tự mình động thủ.

"Bởi vậy không cần quá lo lắng về vấn đề ảo giác."

Kỳ thật sau khi nắm được nguyên lý ảo giác thì không cần quá sợ hãi nữa.

Dù cho đó là năng lực điều khiển hành động người chơi thì chuyện có thể làm cũng rất ít, thời gian khống chế có hạn, hơn nữa sau khi mọi người ý thức được mà phòng bị, loại năng lực này gần như có thể xem nhẹ.

"Như vậy ý là chúng ta phải đi giết con quái vật kia?" Lý Đông Văn xem như nghe hiểu: "Nhưng sức chiến đấu của nó mạnh như thế, chúng ta định giải quyết nó như nào bây giờ?"

"Về điểm này, tôi có một ý tưởng." Kỷ Vô Hoan búng tay: "Nó có nhược điểm, hình như không thể rời khỏi huyệt mộ ngầm, hồi nãy khi đuổi tới cuối đường hầm nó liền trở về."

Thanh niên vuốt vành tai cố gắng nhớ lại những gì xảy ra bên dưới mặt đất: "Chỉ là không rõ vì nguyên nhân gì, nhưng biết được điểm này thì có lẽ có thể tiêu diệt được nó."

Nghe đến đây, một đám người chơi lại thấy được hy vọng, xúm lại sôi nổi thảo luận, Nhiếp Uyên bất chợt quay đầu, hướng 10 mét bên ngoài hầm ngầm xem qua.

"Làm sao vậy?"

"Phía dưới có tiếng động." Nhiếp Uyên nói xong thả Kỷ Vô Hoan từ trên người xuống đất, đứng lên nắm chặt Ba Lần trong túi, chậm rãi bước qua.

Tất cả người chơi thấy vậy lo lắng, Kỷ Vô Hoan vuốt vành tai chuẩn bị tùy thời lấy ra Trứng Muối, đi theo phía sau người đàn ông từng bước tới gần.

Tiến lại càng gần, thanh niên cũng nghe thấy âm thanh, hình như có người đang kêu cứu.

"Ở trên có người không! Cứu mạng!"

"La Lan? Cô ấy còn sống?" Cậu nghe ra: "Đi, đi xem!"

Hai người nhanh chóng nện bước tới cửa hang, quả nhiên nghe rõ tiếng cô.

"Mấy người còn ở đó không? Có người ở bên ngoài không! Kéo tôi lên với! Cứu mạng!"

"Cô ấy thật sự còn sống!" Ánh mắt Kỷ Vô Hoan sáng lên, Nhiếp Uyên xoay người ôm dây thừng tới, người chơi khác cũng xúm tới hỗ trợ.

Sau khi thả dây thừng xuống xong, không thấy ai đáp lại, Lý Đông Văn bèn ghé vào cửa hang hô lớn: "La Lan, cô mau trèo lên đi!"

Nhưng mà bên dưới lại truyền đến tiếng thét vừa điên cuồng vừa chói tai.

"A a a! Tại sao lại thế! Chị chị, sao chị lại thành dáng vẻ này!"

Nhiếp Uyên nhíu mày nói: "Hình như cô ta đang nhìn thấy ảo giác."

Hồi nãy khi ở dưới đó chờ dây thừng lượt thứ hai thả xuống, hắn cũng gặp phải ảo giác, nhưng là một lão đại với dây thần kinh sợ hãi dường như bằng không, hắn lạnh nhạt nắm lấy dây thừng vừa thả xuống giữa một bầy mặt quỷ, hơn nữa mặt không đổi sắc bảo vệ Đường Soái, sau đó dẫn theo gã cùng trèo lên.

Tuy nhiên, việc hắn có thể giữ được bình tình tuyệt đối không đại biểu cho việc La Lan cũng có thể, nghe âm thanh hoảng loạn của cô e là đã hoàn toàn bị mê hoặc.

Cô mới mất đi người thân, vốn dĩ đang ở trong giai đoạn yếu đuối nhất, ảo giác để cô nhìn thấy chị mình nên chắc chắn sẽ bị rơi vào.

Phải nghĩ được cách.

Một đám người chơi ở trên gân cổ hô to, La Lan vẫn không hề phản ứng, ngay lúc bọn họ cho rằng mọi thứ đều toi rồi thì dây thừng thả xuống đột nhiên động đậy, sau đó ở dưới truyền đến tiếng kêu.

"Kéo tôi lên với! Nhanh! Nhanh!"

Mấy người bọn họ nhanh tay kéo cô lên trên, Kỷ Vô Hoan cầm đèn pin ngồi xổm ngay cửa hang, dặn La Lan ở bên dưới: "Cô ngàn vạn lần không được buông tay!"

La Lan cúi đầu, trong lòng ngực hình như ôm một thứ gì đó, một tay nắm chặt dây thừng.

Ngay lúc cô sắp bò lên khỏi mặt đất, Lưu Phỉ Phỉ và Lý Đông Văn đang định duỗi tay kéo cô.

Thì ngờ đâu khi La Lan ngẩng đầu, thế nhưng là một khuôn mặt quỷ chảy máu đầm đìa!

Cô không có đôi mắt và lỗ tai, đỉnh đầu cũng bị gặm hơn phân nửa, thậm chí có thể nhìn thấy đại não bóng loáng bên trong, trong lòng ngực còn ôm đầu La Tử, bàn tay đồng dạng toàn máu là máu một phát bắt lấy tay Lưu Phỉ Phỉ!

Một màn trước mắt này đáng sợ tới mức Lưu Phỉ Phỉ lớn tiếng thét chói tai: "A a a a a!" Hơn nữa dùng sức hất tay cô ra.

Lý Đông Văn cũng bị dọa sợ hét to, lùi về phía sau, đứng không vững trực tiếp ngã bệt xuống đất.

Nhóm người chơi kéo dây thừng ở phía sau ngẩn ra, vừa định hỏi làm sao thế, Lưu Phỉ Phỉ liền hét to: "Là quỷ, cô ta là quỷ! Đừng kéo cô ta lên!"

Mấy người chơi nhanh chóng buông tay, trong nháy mắt, Kỷ Vô Hoan đồng dạng bị dọa sợ rụt người về phía sau lại nhìn thấy nữ quỷ hoảng sợ túm lấy dây thừng, phát ra tiếng thét chói tai.

"Không đúng! Đừng buông tay!" Kỷ Vô Hoan lập tức ý thức được đây là ảo giác, cô rất có thể chính là La Lan, cuống quít nhào qua nhưng chỉ bắt được "đầu người" trong tay cô gái!

Cậu sợ tới mức tay có hơi run, nhưng tập trung nhìn kỹ mới phát hiện đó chẳng phải đầu người gì cả, chỉ là một camera đội đầu mà thôi, thứ cậu túm được đúng là đầu trên dây đeo.

La Lan bắt lấy một đầu khác, vẻ mặt hoảng sợ: "Đừng buông tay! Ngàn vạn lần đừng buông tay!"

Cũng may Nhiếp Uyên bên cạnh phản ứng nhanh, một chân dẫm lên dây thừng đang bị thả trôi, một lần nữa túm chặt kéo cô lên.

La Lan vừa đặt chân xuống đất liền ôm máy quay phim khóc to.

Xem ra sau khi cô đi xuống thấy được dáng vẻ chết thảm của chị, không có cách nào mang thi thể về nên đành nhặt máy quay phim.

Cô có thể trở về được cũng coi như phúc lớn mạng lớn.

Thấy cô cả người toàn là máu, quần áo rách rưới, một người chơi nữ mới khác là Tạ Mạn Tư chủ động đi qua an ủi cô, cởi áo khoác đưa cho cô, sau đó bọn họ nâng Đường Soái và đỡ La Lan cùng nhau trở về.

Cũng không thể nghỉ ngơi bên cạnh cửa hang được.

Nhưng bọn họ không ngờ tới bởi vì đa phần thi thể trong thôn đã bắt đầu hư thối nên bên trong vài gian phòng đều có mùi lạ.

Cả nhóm chỉ có thể tìm được một nhà lầu bằng gạch hai tầng, leo lên ban công lớn dùng để phơi quần áo trên nóc nhà, đi phòng chứa củi chuyển củi lửa qua tính toán trước tiên đợi ở đây.

La Lan cảm xúc không quá ổn định, ngồi ở trong góc không nói lời nào, những người khác tới nói chuyện với cô cô cũng không buồn để ý, khư khư ôm lấy camera, lúc đầu vừa xem vừa khóc, sau đó hình như khóc mệt rồi nên dựa vào vách tường không hề nhúc nhích.

Kỷ Vô Hoan ngồi xuống ghế nghỉ ngơi một lát, híp mắt bắt đầu tự hỏi nên đối phó con quái vật như thế nào, đầu tiên cậu hồi tưởng lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong huyệt mộ bên dưới lòng đất.

Nghĩ nghĩ bèn lấy điện thoại ra xem, phát hiện quả nhiên ngay lúc đó camera chỉ quay được có một nửa, xoay đầu nhìn camera trong tay La Lan, trong lòng có chủ ý: "Chúng ta đi qua lấy camera lại đây coi thử xem."

Camera kia rất có thể quay được toàn cảnh con quái vật.

Lý Đông Văn bĩu môi: "Tôi mới qua thử rồi, cô ấy căn bản không chịu để ý tới tôi, Tạ Mạn Tư muốn đỡ cô ấy dậy ngồi lên ghế cũng bị đẩy ra, cô ấy hiện tại chắc chẳng thèm để ý ai đâu."

Kỷ Vô Hoan chọc chọc Nhiếp Uyên: "Anh trai nhỏ, nếu không anh bán nhan sắc một chút đi, dùng mỹ nam kế an ủi......"

"Không đi." Lời còn chưa nói xong thì đã bị Nhiếp Uyên lãnh khốc cự tuyệt.

"Oke, thế thì em đi thử." Kỷ Vô Hoan vốn dĩ chỉ muốn đùa một chút thôi, trông cậy Nhiếp Uyên đi an ủi người khác? Hắn không châm ngòi thổi gió là đã tốt lắm rồi, vẫn là để cậu tự mình động thủ cho chắc.

Nhưng mà không nghĩ đến thanh niên mới vừa ngồi xổm xuống nói hai câu với La Lan thì cô đã chủ động đưa camera cho cậu.

Người chơi khác: ???

Kỷ thủy tiên: Nhan trị của ta quả nhiên vượt qua giới tính!

Mà khi cậu bắt đầu xem video quay lại mới hiểu được vì sao La Lan lại có thái độ khác với cậu.

Camera nguyên bản vẫn luôn được đội trên đầu La Tử, nhưng khi cô bị quái vật bắt đi thì nó rơi xuống đất, vừa lúc quay được Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên vốn đang bỏ chạy thì quay lại định cứu người.

Tuy rằng cuối cùng không thể thành công, nhưng ít ra bọn họ cũng đã cố hết sức, cho nên La Lan biết ơn trong lòng.

Kỷ Vô Hoan quay đầu nhìn cô gái ngồi trong góc, cô thậm chí không buồn lau máu trên mặt mình, thất hồn lạc phách ngồi ở trong góc, vẻ mặt dường như chết lặng, mãi không nhúc nhích nhìn chằm chằm mặt đất.

Lúc con người ta đau thương tới cực độ ngược lại lại khóc không được.

Kỷ Vô Hoan hơi thở dài, mang máy quay phim ngồi trở về đằng trước, cẩn thận xem một lần nữa, muốn từ trong đó tìm thấy tin tức hữu dụng.

So sánh với video quay được trong điện thoại của cậu thì video trong máy quay phim này tuy rằng đứt quãng nhưng hiển nhiên hoàn chỉnh hơn nhiều, ít nhất từ sau khi quái vật xuất hiện thì không còn bị đứt quãng nữa.

Điều này tựa hồ cũng nghiệm chứng suy đoán của Kỷ Vô Hoan, lúc nó hành động liền không thể khống chế người khác.

Tuy nhiên đáng tiếc chính là, La Tử lúc ấy bị quái vật từ trên trời nhảy xuống bắt vào trong quan tài, camera cũng vừa vặn rơi xuống.

Bởi vậy chỉ quay được cảnh con quái vật thoáng qua, Kỷ Vô Hoan chỉnh tốc độ chậm lại 8 lần, cuối cùng dừng ở trên mặt quái vật nhưng cũng chỉ quay được vị trí từ mũi trở lên, cũng chính là hai phần ba gương mặt quái vật.

Thời điểm ở dưới lòng đất, bởi vì ánh sáng không tốt nên mấy người họ cũng không thấy rõ toàn cảnh con quái vật, vốn dĩ cho rằng có thể từ camera nhìn rõ nó, kết quả ai ngờ cũng chỉ quay được có nửa khuôn mặt.

Mấy người lăn qua lăn lại coi gần một giờ đồng hồ cũng không tìm thấy tin tức nào hữu dụng.

"Thật đáng tiếc." Lý Đông Văn có điểm nhụt chí: "Không bằng nghiên cứu nội dung bức tranh một chút đi, tôi muốn nhìn kỹ xem, biết đâu có thể có phát hiện mới."

Kỷ Vô Hoan gật đầu, lúc định đưa camera cho gã ngón tay không cẩn thận ấn nút xả về trước, video bị xả chậm 8 lần chợt xuất hiện một hình ảnh, đó là thời điểm con quái vật từ trên trời nhảy xuống.

Bởi vì cậu la một tiếng, La Tử ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía trước, vừa hay quay được toàn bộ gương mặt con quái vật, chỉ là quá nhanh, cơ hồ là thoáng qua tạo thành một vệt ảnh như có như không.

Kỷ Vô Hoan chợt có một ý tưởng, khi chỉnh tốc độ chậm 16 lần, cậu có một phát hiện vô cùng quan trọng.

Lúc quái vật ở trên không trung tóc bị gió thổi bay ra sau, lộ ra cái trán, chỗ mép tóc thế nhưng có một điểm đen nhỏ như đậu nành!

"Đây là thứ gì?" Mấy người để sát vào nhìn kỹ, Tiền Quân suy đoán: "Này nhìn có giống nốt ruồi không?"

Nốt ruồi? Kỷ Vô Hoan lấy điện thoại mình ra, bên trong có vài tấm ảnh chụp bức tranh dưới huyệt mộ, sau khi so sánh cậu kích động la lên: "Nó quả nhiên chính là chủ nhân ngôi mộ!"

Tác giả có lời muốn nói:

Cương thi: Thấy mình hơi lạnh ( Khẩn trương nhìn thanh tiến độ.jpg )




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net