Chương 136

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

Rất nhanh, không chỉ Kỷ Vô Hoan mà những người khác cũng nghe thấy tiếng động đó.

Mấy người liếc nhìn nhau, tạm thời đặt vắc-xin xuống, Nhiếp Uyên và Biện Nhan Đông thả nhẹ bước chân, cảnh giác đi về phía cửa phòng thí nghiệm.

"Đạp đạp đạp......"

Theo tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gần, hai người nắm chặt vũ khí trong tay, ngay khi bóng người vừa xuất hiện liền đồng thời giơ rìu lên!

Song khi Biện Nhan Đông ra tay, bóng người kia thế nhưng la "Oa" một tiếng! Sau đó hơi rụt người lại.

Nhiếp Uyên ngẩn ra, kịp thời dừng rìu.

"Đừng, đừng động thủ! Bọn tôi cũng là người chơi!!" Người nọ cuống quít kêu lên, hoảng sợ mà nhìn chằm chằm cái rìu sắc bén treo trên đầu mình, sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng giơ hai tay lên ra hiệu bản thân vô hại.

Hai người tập trung nhìn kỹ lại, thật sự là người sống.

"Bọn tôi không phải người xấu, bọn tôi cũng tới đây tìm vắc-xin phòng bệnh......" Người đàn ông cao gầy dẫn đầu cẩn thận giải thích: "Mấy người đừng căng thẳng."

Hoá ra chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.

Từ Lôi tiến tới, nhận ra một người trong số họ, tức giận la lên: "Là anh!"

"Làm sao vậy?"

"Nhan Đông, là hắn trước đó đóng cửa không cho chúng ta vào!"

Hoá ra bọn họ là nhóm người chơi ở căn hộ cách vách trong khu chung cư lúc trước.

Biện Nhan Đông nghe vậy, sắc mặt thay đổi, trong mắt nhiều thêm vài phần lửa giận, ánh mắt trở nên hung ác, lạnh lùng đánh giá bọn họ.

Năm người chơi bây giờ chỉ còn lại ba người đàn ông, thoạt nhìn vô cùng chật vật, đầu bù tóc rối đầy bụi đất, hơn nữa trên người còn đang bị thương.

Phía sau còn có hai người chơi nữ, là một cặp mẹ con, bọn họ tình cờ gặp nhau ở trên đường sau đó kết bạn cùng đi tới đây.

Trong đó, cánh tay của cô con gái bị tang thi gặm đứt một mảng lớn, thoạt nhìn vô cùng suy yếu, xụi lơ ngã trên mặt đất, người mẹ vừa đau lòng vừa lo lắng, liên tục cầu xin: "Cậu trai trẻ, cho chúng tôi vào đi, con gái tôi sắp đau chết rồi!"

Có lẽ vì nể tình người mẹ này nên Biện Nhan Đông mới không đuổi người đi, nhưng vẫn đen mặt, đặt rìu xuống quay người đi sang chỗ khác, ngược lại Từ Lôi lại lấy thuốc ra nhờ em trai đưa cho hai mẹ con đáng thương kia.

Nhiếp Uyên thấy bọn họ không có ác ý, cũng thu tay lại, từ trong hộp vắc-xin phòng bệnh rút thêm hai ống vắc-xin nữa, cất làm dự phòng.

Sau đó đi đến bên cạnh Kỷ Vô Hoan, nhìn vết bầm tím đã bò lên tới mặt cậu, hỏi: "Sao cậu còn chưa chịu tiêm?"

"......" Kỷ Vô Hoan nhìn chằm chằm kim tiêm sắc nhọn lạnh lùng sáng lên ở dưới ánh đèn, không nói lời nào.

"Sợ à?"

"Làm gì có!" Kỷ Vô Hoan không chút nghĩ ngợi liền phủ nhận: "Siêu nhân mèo không sợ gì cả meo!"

Đùa chứ, người đều lớn cả rồi, sao có thể sợ tiêm được?

Nhưng Nhiếp Uyên liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của người này, cầm lấy ống tiêm trên tay cậu, mở vỏ ra, kéo cánh tay Kỷ Vô Hoan qua, chuẩn bị tiêm vào tĩnh mạch.

"Ê, anh làm gì thế meo!" Kỷ Vô Hoan theo bản năng muốn rụt cánh tay về.

"Đừng lộn xộn." Nhiếp Uyên giọng điệu trở nên nghiêm túc, dùng sức túm chặt cánh tay cậu, mạnh mẽ ấn lên trên bàn.

"Meo!" Kỷ Vô Hoan chịu đựng xúc động muốn rút tay về, nhanh chóng xoay mặt qua chỗ khác, không nhìn kim tiêm sắc bén.

"Cậu đừng nhúc nhích."

"Tui không có nhúc nhích nha meo." Siêu nhân mèo nói giọng rất vô tội.

"Buông cái đuôi cậu ra."

"......" Kỷ Vô Hoan đỏ mặt, ho khan một tiếng giả vờ không thèm để ý, nhanh chóng buông lỏng cái đuôi đang quấn lấy cánh tay người đàn ông ra, nhưng thời điểm mũi kim sắp đâm vào da, cái đuôi lông xù lại tiếp tục quấn lên.

"......"

Sau vài giây im lặng, giọng điệu của Kỷ Vô Hoan càng trở nên bất đắc dĩ và ủy khuất: "Tui không khống chế được bản thân mà meo......"

Kể từ khi cậu đeo dây chuyền mèo lên, quả nhiên trông càng ngày càng giống một con mèo.

Mọi người đều biết, mèo là loài động vật vô cùng mẫn cảm và luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn.

Bất cứ lúc nào cũng rất cảnh giác, một chút động tĩnh nhỏ thôi cũng có thể khiến cả người cậu căng thẳng, cho nên hiện tại khi bị tiêm thuốc cậu liền khẩn trương muốn chết.

Giờ phút này, cậu thật sự nghi ngờ tác dụng phụ của đạo cụ hiếm với kỹ năng hết sức trâu bò này là khiến cho con người ta trở nên căng thẳng quá độ dẫn đến đột tử.

Nhiếp Uyên cũng rất bất đắc dĩ, hắn thử di chuyển cánh tay, ai ngờ chiếc đuôi với bộ lông mượt mà kia lại càng quấn chặt lấy, hắn cố ý hung dữ đe dọa: "Buông ra, nếu lỡ tay thì đừng trách tôi."

Kỷ Vô Hoan càng thêm ấm ức: "Tui cũng có muốn đâu meo......" Hai cái tai mèo lông xù lại cụp xuống, đáng thương hề hề mà cúi đầu nói: "Anh tiêm nhanh lên, tui sẽ không lộn xộn đâu meo!"

"Ừm." Nhiếp Uyên vừa nói vừa định mạnh mẽ xuống tay.

"Từ từ, chờ chút đã meo!" Mắt thấy mũi kim sắp đâm vào, Kỷ Vô Hoan lại đánh gãy hắn: "Anh trai lớn, anh có thể giúp tui tìm một chỗ để dựa không meo ~" Chân cậu bây giờ có chút mềm.

Đây là lần đầu tiên Nhiếp Uyên nhìn thấy tên này mỏng manh yếu đuối tới như vậy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành một quả cầu nhỏ trốn vào trong một góc, run rẩy tìm kiếm cảm giác an toàn.

Rất đáng yêu......

Lần này hành động của hắn so với suy nghĩ càng nhanh hơn một bước, còn chưa kịp ném cái ý nghĩ chết tiệt này ra ngoài thì hắn đã kéo người kia vào trong ngực, ý bảo cậu có thể trốn ở đây.

Kỷ Vô Hoan vốn theo bản năng muốn giãy giụa, ai ngờ sau lưng vừa có chỗ dựa liền lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, hơn nữa lỗ tai còn được người đàn ông xoa xoa, chóp đuôi lập tức phe phẩy một cách vui sướng, dần dần mềm nhũn ra.

Nhiếp Uyên nhân cơ hội tiêm vắc-xin phòng bệnh cho cậu, đương nhiên cũng chứng kiến đuôi mèo đáng thương làm sao trong nháy mắt nổ tung thành bông hoa, gắt gao quấn chặt lấy đùi hắn không chịu buông tay.

Sau hai mũi tiêm, giải quyết xong con mèo ngu ngốc này, quá trình kế tiếp liền nhanh.

Nhiếp Uyên nhanh chóng hoàn thành mũi tiêm cho bản thân, nhìn vết bầm tím trên người bọn họ bắt đầu lấy tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường biến mất, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Mấy người chơi đến sau thấy bọn họ tiêm xong, cũng cầm lấy vắc-xin phòng bệnh trong hộp lên, kích động hỏi: "Cái này nên dùng như thế nào?"

"......"

Đối với mấy người xấu xa lúc trước thấy chết mà không cứu, ba người Biện Nhan Đông tự nhiên không thể cho bọn họ sắc mặt tốt, chỉ coi như không nghe thấy gì, hoàn toàn phớt lờ bọn họ.

Kỷ Vô Hoan ngược lại tâm tình không tồi, dựa vào trong ngực Nhiếp Uyên, vui sướng ngoắt đuôi trả lời: "Hai loại đều phải tiêm, tiêm dung dịch A trước, nó có tác dụng tiêu diệt virus trong cơ thể, còn dung dịch B là ngăn ngừa thứ phát và nhiễm trùng meo."

"Cảm ơn!" Mấy người họ nhanh chóng hành động, lần lượt tiêm vào, chờ tất cả mọi người tiêm xong, thời gian vừa vặn trôi qua một giờ năm phút.

Những người chơi còn đang ngây ngốc ở lại chung cư hoặc là không thành công tới nơi này chỉ sợ đều lạnh hết cả rồi.

Điều này cũng có nghĩa là, 21 người chơi, đến bây giờ chỉ còn lại 10 người.

Lúc này mới qua có một giờ mà thôi.

Nhưng mà cũng may bọn họ đều tiêm vắc-xin phòng bệnh cả rồi, đã có được khả năng miễn dịch với virus.

Lúc này những người chơi còn chưa biết mình sắp phải trải qua một đêm kinh hoàng như thế nào, cứ ngây thơ cho rằng mình đã tìm ra cách phá đảo trò chơi lần này.

Hiện tại trong cơ thể bọn họ đã có kháng thể, sẽ không bị lây nhiễm nữa, chỉ cần không bị tang thi bắt lại ăn thịt, chờ 7 tiếng đồng hồ sau là có thể kết thúc trò chơi, rời khỏi phó bản.

Virus tang thi trong trò chơi lần này tuy rằng cực kỳ dễ lây nhiễm, tốc độ bùng phát cũng nhanh, số lượng tang thi khổng lồ, nhưng trên thực tế cũng không khó đối phó.

Suy cho cùng những tang thi này đâu có khả năng tư duy, động tác cứng ngắc, tốc độ chạy trốn cũng không nhanh bằng con người.

Cho nên không cần quá sợ hãi, kế tiếp chỉ cần trốn kỹ là được.

"Không bằng chúng ta cứ ở lại đây đi, bên ngoài có cửa sắt, chúng ta đi đóng nó lại, tang thi sẽ không xông vào được." Người đàn ông có vóc dáng cao gầy vừa băng bó vết thương của mình vừa đề nghị.

Người chơi này tên là Nghiêm Tiến, nhìn bên ngoài ít nhất cũng 30 tuổi, khẩu âm đặc tiếng địa phương, nói tiếng phổ thông không chuẩn.

Hai người chơi còn lại lần lượt tên là Điền Lượng và Tống Tài, cảm giác được ba người Biện Nhan Đông đối với bọn họ căm thù, dưới tình thế bất lợi, bọn họ đều rất khôn ngoan mà lựa chọn im lặng, tận lực nói ít nhất có thể.

Về phần hai mẹ con ngồi dưới đất kia, người mẹ tên là Triệu Mai, con gái tên là Lê An, mới 17 tuổi.

Hai mẹ con này là người mới, lần đầu tiên tiến vào trò chơi, ngay khi tang thi dũng mãnh tràn vào đại sảnh, hai người thấy tình huống không đúng nên đã cơ trí lẻn vào phòng an ninh ở tầng một, bởi vậy tránh được một kiếp.

Sau đó hai người lợi dụng thiết bị giám sát trong phòng an ninh, tìm được đường ra ít tang thi nhất, một lần nữa trốn thoát, không may trên đường Lê An bị thương, nhưng vận may hai người vô cùng tốt, tìm được một chiếc ô tô nhỏ, chạy thoát thành công.

Vừa rời khỏi nhà máy, liền bắt gặp mấy người Nghiêm Tiến cũng vừa mới giết ra ngoài, cứu bọn họ lên xe, chạy như điên về hướng đại học Quân Y, lần theo xác của những tang thi bị nghiền chết dọc đường tìm được đường đi.

Cũng phải cảm ơn Nhiếp Uyên trước đó đua xe mở đường, đẩy tất cả chướng ngại vật trên đường ra, mới có thể thuận lợi chạy tới nơi này.

Chỉ là khi bọn họ tiến vào thì phát hiện trước cửa bị một chiếc xe tải chặn lại, bọn họ đành phải ra ngoài tòa nhà, trèo lên tầng hai, đập bể kính cửa sổ rồi đi xuống hành lang.

Mặc dù đám người Biện Nhan Đông không có bất kỳ thiện cảm nào với những người chơi này, nhưng cũng biết Nghiêm Tiến nói đúng, chỉ cần ở đây bảo vệ cho đến 7 giờ sáng ngày mai là tất cả chuyện này sẽ kết thúc.

"Tôi đi ra ngoài kiểm tra một chút sau đó khoá cửa sắt lại." Biện Nhan Đông nhặt rìu lên nói với Từ Võ: "Em ở đây bảo vệ chị em." Sau đó hỏi Nhiếp Uyên: "Đoạn Phong, anh có muốn đi với tôi không?"

Nhiếp Uyên không nóng không lạnh ừm một tiếng, hắn vốn dĩ cũng đang định đi ra ngoài xem một chút, nếu muốn ở đây vượt qua mấy tiếng còn lại, tất nhiên phải bảo đảm mọi thứ an toàn.

Nhưng mà người đàn ông mới đi được nửa bước, liền phát hiện trong tay mình có thêm một vật lông xù mềm mại, cúi đầu thì thấy, đuôi mèo từ bên cạnh móc vào lòng bàn tay của hắn lúc nào không hay, chóp đuôi không ngừng quơ quơ.

Kỷ Vô Hoan ngạo kiều thu hồi cái đuôi đáng xấu hổ này, đứng bên người Nhiếp Uyên, trưng ra vẻ mặt lạnh lùng "Đây là vinh hạnh của các ngươi", chu miệng: "Tui đi cùng với mấy người meo."

Thấy Nhiếp Uyên không có ý kiến, Biện Nhan Đông đương nhiên gật đầu đồng ý: "Được, cẩn thận một chút."

Vì thế ba người rời khỏi phòng thí nghiệm, chuẩn bị kiểm tra một vòng tầng hầm B2, đồng thời khoá cửa sắt kia lại, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Mỗi người bọn họ cầm một cái rìu, cẩn thận bước ra khỏi phòng thí nghiệm, Từ Võ đợi ở cửa chuẩn bị tiếp ứng.

Hành lang vẫn giống như lúc mới vừa tiến vào, khắp nơi bừa bộn, xác chết và mảnh thuỷ tinh vương vãi khắp sàn.

Theo từng bước một rời xa phòng thí nghiệm ở cuối, âm thanh bên trong bị cản lại, khiến cho bên ngoài dường như càng thêm tĩnh mịch.

Dưới ánh đèn sáng chói, có thể nhìn thấy rõ bên trong mỗi căn phòng thí nghiệm mở cửa kia đều vô cùng bừa bộn, các loại máy móc thiết bị quăng ngã đầy trên sàn, máu bắn tung toé trên mặt kính, thậm chí còn có dấu tay máu.

Không khỏi khiến người ta liên tưởng đến những câu chuyện khủng bố đã từng xảy ra trong viện nghiên cứu.

Thí nghiệm trên cơ thể người, đại thảm sát, quái nhân khoa học, quái vật gen hay những thứ tương tự.

Ở trong bầu không khí quỷ dị như vậy, ba người họ đều vô thức thả nhẹ bước chân, nhỏ giọng nói chuyện.

Đuôi mèo Kỷ Vô Hoan lại lần nữa bất an mà câu lấy ngón tay út bên trái của Nhiếp Uyên, hai tai cũng vểnh lên, giống như radar hấp thụ những âm thanh gần đó.

Thông qua radar nhỏ của mình, cậu thật sự tìm được vài con tang thi sa lưới, có nhiều con tàn tật không bò dậy nổi, có nhiều con thì bị đè dưới máy móc.

Nhiếp Uyên cầm lấy rìu nhẹ nhàng giải quyết chúng nó, ba người nhanh chóng kiểm tra xong tầng hầm B2, sau khi xác định không có nguy hiểm liền đi tới chỗ cửa sắt trước cầu thang.

Ngay khi bọn họ kéo cửa sắt lên chuẩn bị khoá lại thì tai mèo của Kỷ Vô Hoan giật giật, đầu tiên là nghe vang một cái rầm, như thể có thứ gì đó làm đổ đồ thuỷ tinh.

"Ở trên hình như có thứ gì đó meo." Kỷ Vô Hoan khẽ nhíu mày.

"Tang thi?"

"Chắc là vậy meo." Kỷ Vô Hoan duỗi cổ, tập trung phân biệt thanh âm đó.

Tiếng động kia phát ra từ một phòng thí nghiệm nào đó trên lầu, sau khi lũ tang thi lật đổ dụng cụ thí nghiệm thuỷ tinh trên bàn, chúng nó bắt đầu đâm vào tường.

Vang lên "bùm bùm bùm ——".

Phòng thí nghiệm trên lầu có tang thi cũng không có gì đáng ngạc nhiên, hẳn là trước đó bị nhốt lại trong lúc hỗn loạn, nhưng điều kỳ lạ là tại sao chúng lại đột nhiên bạo động?

Kỷ Vô Hoan tuy rằng cảm thấy nghi hoặc, nhưng tuyệt đối sẽ không cân nhắc đi lên đó xem, loại hành vi tìm chết này rất dễ lãnh cơm hộp, lỡ như tang thi xông vào đại sảnh, mọi chuyện sẽ rất phiền phức.

Không cần phải mạo hiểm.

Bọn họ vất vả lắm mới có được vắc-xin phòng bệnh, trong 6 tiếng đồng hồ tới chỉ cần cố gắng trốn thoát và sống sót là được.

Vì thế bọn họ khóa cửa sắt lại, ba người quay trở về phòng thí nghiệm, Từ Võ và Từ Lôi đang giúp hai mẹ con kia xử lý vết thương.

Kỷ Vô Hoan ngồi xuống ghế, phát hiện ở đây vẫn có thể nghe được âm thanh vừa rồi, hơn nữa còn rõ ràng hơn, có lẽ tang thi vừa hay ở phòng thí nghiệm cách vách phía trên đầu họ.

Cậu đột nhiên nhớ tới âm thanh kỳ quái mà mình nghe được lúc trước khi đi ngang qua một căn phòng thí nghiệm trong lúc chạy trốn ở trên lầu.

Giống như ở ngay vị trí này.

Bên trong quả nhiên có tang thi.

Con tang thi kia đâm vào tường bùm bùm bùm một lúc lâu rồi đột nhiên im bặt.

Kỷ Vô Hoan vẫn luôn căng chặt thần kinh cũng theo đó dần thả lỏng người, cái đuôi lần thứ hai không biết xấu hổ mà quấn chặt lấy cánh tay người đàn ông.

Đối với Nhiếp Uyên mà nói, đây là một cảm giác mới lạ, nếu đều đã đưa tới tận cửa, có lý nào lại không nhận? Huống chi xúc cảm này còn rất tốt.

Ban đầu hắn chỉ xoa xoa cái đuôi nghịch ngợm kia, sau lại vuốt sang lớp lông bóng loáng mượt mà, vuốt từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, vuốt ngược vuốt xuôi.

Vuốt đến toàn thân siêu nhân mèo như mềm nhũn ra, lâng lâng dựa vào trên ghế, suýt chút nữa buông lỏng cảnh giác.

Cũng may khi điều kỳ lạ xảy ra, đôi tai nhạy bén của Kỷ Vô Hoan vẫn bắt được nó ngay lập tức.

"Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng......"

Thanh niên bỗng nhiên dựng thẳng đuôi lên, ngẩng đầu nhìn trần nhà.

"Sao vậy?" Nhiếp Uyên lập tức phát hiện không đúng.

"Mấy người có nghe thấy không?" Kỷ Vô Hoan chỉ lên trần nhà: "Trên lầu hình như có tiếng gì đó meo."

"Trên lầu?"

"Tiếng gì?"

Người bình thường đương nhiên nghe không được, ngay khi Từ Võ muốn hỏi cậu có nghe lầm không thì tiếng động "loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng" kia dần trở nên lớn hơn, từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, hơn nữa càng ngày càng gần!

Thẳng đến khi tất cả mọi người đều có thể nghe thấy, bọn họ cuống quít đứng lên, nhìn chằm chằm trần nhà.

"Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng ——!!"

Triệu Mai hốt hoảng ôm chặt lấy con gái, hỏi: "Tiếng gì vậy?"

Không ai trả lời, ngoại trừ Nhiếp Uyên luôn giả vờ hung dữ thì tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt hoảng hốt cùng lo lắng bất an.

Bởi vì bọn họ đều nghe ra được, âm thanh kia......

"ĐM, có thứ gì đó đang bò trong ống thông gió!"

Ngay khi âm thanh kia đột nhiên im bặt.

Kỷ Vô Hoan bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về nơi âm thanh biến mất.

Chỉ thấy một khuôn mặt trắng bệch xuất hiện ngay trên lỗ thông gió!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net