Chương 142

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

"......"

Ngoại trừ biểu cảm đã quá quen thuộc với chuyện này của Nhiếp Uyên, những người chơi khác bên ngoài đều trợn mắt há mồm, bên trong hoá đá.

Trước giờ cũng chả có ai dám sử dụng đèn pin trêu chọc tang thi!

Kỷ Vô Hoan ngược lại lại chơi khá là vui vẻ, vừa hả giận vừa vui, khỏi phải nói chuyện này thích thú tới cỡ nào, nhấn công tắc đèn pin kêu lạch cạch lạch cạch, đuôi mèo sau mông theo nhịp lắc lư ~

Trong lúc chơi còn không quên quay đầu hỏi bọn họ: "Mấy người xem, có phải là rất sướng không meo?"

"......"

Nhìn lượng lớn tang thi bên dưới khập khiễng điên cuồng chạy theo ánh sáng của đèn pin, nó chỉ về phía nào liền chạy về phía đó, nó dừng chúng dừng, nó động chúng động.

Một đám trông cứ như những con nai con ngớ ngẩn, cảnh tượng này cực kỳ buồn cười, nào còn đâu dáng vẻ khủng bố quỷ dị trước đó, nghĩ đến việc vừa rồi bị chúng nó đuổi theo đến chết đi sống lại, chật vật như một con chó.

Không thể không nói —— cảm giác này thật sự quá sướng!

Từ Võ nhìn một lát có chút ngứa tay, tiến đến bên cửa sổ hỏi Kỷ Vô Hoan: "Ê này...... Siêu nhân mèo, cậu có thể cho tôi mượn chơi một lúc không?"

Siêu nhân mèo hào phóng nhường lại sân khấu cho cậu ta: "Được chứ, được chứ meo, chúng ta cùng nhau chơi meo."

Từ Võ hào hứng nhận lấy đèn pin.

Biện Nhan Đông, Từ Lôi: "......"

Thằng em trai này mất mặt quá!

Cứ như vậy, ba vị "phụ huynh" tâm tình phức tạp nhìn hai "đứa con nhỏ" cầm đèn pin và chai thuỷ tinh trêu chọc đủ kiểu đám tang thi chạy loanh quanh bên dưới, nào là quần ma loạn vũ*, da rắn đi vị, Tần Vương vòng trụ, không tha một trò nào, chơi tận năm sáu phút.

* Quần ma loạn vũ (群魔乱舞): lũ quỷ múa loạn

* Da rắn đi vị (蛇皮走位): một phương pháp chạy chỗ trong DOTA, DOTA 2, LMHT, MOBA

Từ Lôi thật sự không nhìn nổi nữa, vỗ trán cắt ngang bọn họ: "Được rồi, hai người đừng chơi nữa, trước hết vẫn nên nghĩ cách rời khỏi đây đi."

Trong đấu sinh tử dám chơi đùa với quái vật như thế, Kỷ Vô Hoan có lẽ là người đầu tiên trong lịch sử trò chơi Rubik.

Nghe thấy Từ Lôi nói vậy, siêu nhân mèo còn có chút không nỡ, phe phẩy đuôi cất đèn pin đi, bọn họ trở lại căn phòng nhỏ trong kho hàng, bắt đầu thảo luận chính sự.

Kỷ Vô Hoan vừa mới xả được cơn tức, tâm trạng bây giờ thoải mái vô cùng, giọng điệu mềm mại, mang theo âm thanh ngọt ngào của trẻ con: "Tui nghĩ như thế này meo ~ nếu chúng đã có phản ứng với âm thanh và ánh sáng, thì chúng ta có thể tạo một tiếng động lớn để thu hút toàn bộ tang thi xung quanh toà nhà này đến một nơi nhất định, tiếp theo sử dụng ánh sáng để tập hợp chúng lại một chỗ, sau đó chúng ta nhân cơ hội này trốn thoát meo."

Mười chiếc điện thoại giả mà Kỷ Vô Hoan mua kia cũng không phải để khoe, nếu đồng thời được bật lên, e là tang thi cách xa ngàn mét cũng có thể chạy tới.

Đám tang thi này rất nhạy cảm với âm thanh, chỉ cần một chút thôi cũng đủ để thu hút sự chú ý của chúng.

Nếu là tang thi trước kia, như vậy đã đủ để dụ chúng rời đi, nhưng tang thi bây giờ thì khác, sau khi phá huỷ nguồn phát ra âm thanh chúng sẽ bắt đầu tản ra, cho nên nhất định phải dùng ánh sáng liên tục dụ dỗ chúng nó.

Hơn nữa với sức mạnh hiện giờ của tang thi, nếu bọn họ dám ở lầu hai phát ra tiếng động lớn, phỏng chừng tang thi bên ngoài hành lang và dưới lầu chỉ trong một giây là có thể phá cửa chính và cửa sổ xông vào đập điện thoại vỡ tan tành.

Cho nên nếu chỉ sử dụng âm thanh sẽ không kiên trì được bao lâu.

Nhưng ánh sáng thì khác, nó không có thực thể, chỉ cần đèn pin còn điện là nó sẽ luôn tồn tại.

Vì vậy, Kỷ Vô Hoan đã nghĩ ra phương pháp này: Trước tiên thu hút tang thi bằng âm thanh, sau đó sử dụng ánh sáng đèn pin khống chế chúng nó tụ lại một chỗ, tạo thành một nhà tù vô hình.

Căn cứ vào thí nghiệm vừa rồi, điều này cũng đã được chứng thực, chỉ cần ánh sáng vẫn luôn tồn tại, chúng nó sẽ tiếp tục quay tròn tại chỗ.

Nói cách khác, bọn họ có thể lợi dụng hai đặc điểm ấy của tang thi, biến phòng thủ thành tấn công, khống chế chúng nó ở một nơi nhất định!

Tuy rằng khoảng cách an toàn là 3 mét, nhưng ai có thể đảm bảo trong lúc chạy trốn bản thân sẽ không phạm sai lầm? Hơn nữa không phải ai cũng có mắt mèo như Kỷ Vô Hoan, không có đèn pin rất khó hành động trong bóng tối.

"Wow, tôi cảm thấy biện pháp này rất được!" Từ Võ lộ ra biểu tình kích động: "Bằng cách này, càng hấp dẫn nhiều tang thi, chúng ta ngược lại càng an toàn, cũng càng dễ dàng rời khỏi chỗ này."

Cậu ta thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh bọn họ hiên ngang rời đi sau khi thu hút toàn bộ tang thi trong khuôn viên trường.

Biện Nhan Đông và Từ Lôi cân nhắc một lúc cũng cảm thấy biện pháp này khả thi, nơi này chắc chắn không thể ở lâu, thay vì sau khi đáp xuống đất chơi trò trốn tìm với lũ tang thi trong bóng tối, không bằng dẫn chúng nó tới bên dưới ánh sáng, cố định tại một chỗ, sau đó bọn họ ở một bên chạy trốn.

Dù sao trước mắt tốc độ chạy của tang thi vẫn không nhanh bằng con người, chỉ cần không bị bao vây, cho dù có bị phát hiện cũng có thể trốn được.

Nhiếp Uyên, ông trùm tàn nhẫn của thế giới ngầm, đã sớm sụp đổ thiết lập nhân viên công chức bình thường bên ngoài cả ngàn cây số, lạnh lùng ừ một tiếng, tỏ vẻ không có ý kiến.

Thấy tất cả người chơi đều bỏ phiếu thông qua, Kỷ Vô Hoan đắc ý phe phẩy cái đuôi nhỏ, sốt sắng cầu được khen ngợi, chủ động nhích tới gần để Nhiếp Uyên xoa xoa lỗ tai.

"Nhưng chúng ta nên hấp dẫn đám tang thi tới chỗ nào giờ?"

Ở đây khẳng định không được, một khi phát ra tiếng động lớn, tang thi bên ngoài sẽ phá cửa xông vào ngay lập tức, hơn nữa phạm vi chiếu sáng của đèn pin có hạn, nhiều nhất chỉ có thể chiếu tới dưới lầu.

Về điểm này, Kỷ Vô Hoan cũng đã có cách.

Để Nhiếp Uyên dùng đôi tay nhện của mình từ vách tường bên ngoài cửa sổ bò sang cửa sổ của một căn phòng thí nghiệm khác ở đầu bên kia hành lang, bố trí điện thoại và đèn pin xong xuôi liền bò trở về, sau đó bọn họ chờ cơ hội trốn thoát.

Bằng cách này, vấn đề nan giải liền được giải quyết một cách hoàn mỹ.

"Nhưng cho dù có thành công rời khỏi, kế tiếp chúng ta nên đi đâu đây?"

Ở một nơi nguy hiểm như này, bọn họ chắc chắn không thể chạy loạn khắp nơi.

Kỷ Vô Hoan nhéo nhéo tai mèo của mình, thành thật trả lời: "Tui vẫn chưa nghĩ ra......"

Chế tạo tiếng động khá dễ, khống chế ánh sáng cũng dễ, cách bố trí sắp xếp cũng đã giải quyết xong, như vậy vấn đề cuối cùng là nên trốn tới chỗ nào.

Bọn họ nhìn đồng hồ, 3 tiếng rưỡi vừa trôi qua, mới đi được một nửa thời gian, theo độ khó ngày càng tăng dần, mấy tiếng còn lại mới là khoảng thời gian khó khăn nhất.

Nên trốn đi đâu mới được đây?

Bọn họ cũng không quen thuộc nơi này, không biết nơi nào sẽ an toàn hơn.

Thông thường, các tòa nhà trong khuôn viên trường học đều sẽ không quá cao, ví dụ như tòa nhà này chỉ có 4 tầng, hơn nữa cửa ra vào cũng không chắc chắn lắm, quan trọng nhất là có quá nhiều cửa sổ.

"Ký túc xá dành cho giáo viên?" Từ Lôi đề nghị: "Bình thường ký túc xá dành cho giáo viên sẽ có cửa chống trộm."

Chỗ đó ngược lại không tệ, chỉ là dựa theo tấm bản đồ mà bọn họ nhìn thấy lúc trước, chỗ đó cách nơi này quá xa.

Mấy người bọn họ nhỏ giọng thảo luận, ưu tiên loại trừ tất cả các tòa nhà ở gần đây.

Những tòa nhà thực nghiệm khác chắc chắn cũng không được, có lẽ tình huống cũng giống như ở đây, tòa nhà thì không cao, cửa thì không kiên cố, trần nhà cũng không rắn chắc lắm.

Về phần nhà thi đấu và sân thể dục ở gần đây? Muốn chạy đua với tang thi hay gì?

Khẳng định cũng không được.

Xa hơn một chút chính là ký túc xá và nhà ăn.

"Đúng rồi, ký túc xá thế nào? Tầng lầu hẳn sẽ không quá thấp."

"Nhưng có quá nhiều người meo." Kỷ Vô Hoan chống cằm phản đối.

Thời gian bùng phát virus quá ngắn, rất nhiều người đều không kịp thời rời khỏi trường học, thời điểm tin tức được phát sóng, vì để tránh lây nhiễm thêm virus, trường học nhất định sẽ cho nghỉ học, trước hết yêu cầu tất cả sinh viên ở yên trong ký túc xá, nếu là trước đây thì có lẽ còn không sao, nhưng tang thi bây giờ đã biết đi lang thang khắp nơi, phỏng chừng xung quanh khu vực kia là nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất.

"Vậy bây giờ phải làm sao đây......"

Nghĩ tới nghĩ lui, Kỷ Vô Hoan đưa ra một biện pháp khác: "Nếu thật sự không được thì chúng ta leo lên sân thượng của tòa nhà giảng dạy đi meo."

Hồi nãy khi lái xe vào, tòa nhà giảng dạy mà bọn họ nhìn thấy hẳn là toà nhà cao nhất trường đại học, theo ước tính trực quan thì nó cao khoảng 7 đến 8 tầng.

Dù sao cửa kính cũng không tránh khỏi bị đập vỡ, không bằng trốn ở chỗ cao, toà nhà cao như thế chắc tang thi sẽ không bò lên được, hơn nữa cách này cũng có một cái lợi, đó là chỉ cần bảo vệ một cánh cửa là được.

Rắc rối duy nhất là toà nhà đó cũng khá xa, đi đến đó sẽ có những nguy hiểm nhất định, nhưng so với ký túc xá dành cho giáo viên thì nó đã gần hơn khá nhiều, hơn nữa bọn họ còn biết chính xác nó ở đâu.

Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, dù sao cũng chẳng có ai có thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai.

Nếu đã có kết quả thảo luận, như vậy bắt đầu hành động ngay lập tức.

Dẫn dụ lũ tang thi xung quanh đây trước, sau đó rời khỏi nơi này đi đến tòa nhà giảng dạy kia.

Sau khi nói xong kế hoạch của mình, Kỷ Vô Hoan làm bộ muốn đích thân bò theo vách tường đi ra ngoài bố trí, quả nhiên chân còn chưa kịp nhấc lên thì đã bị Nhiếp Uyên ngăn cản, tỏ vẻ để hắn đi.

Nhìn dáng vẻ không chút do dự của người đàn ông, thanh niên càng thêm chắc chắn, rõ ràng là hắn có quan tâm tới mình!

Còn nói cái gì chỉ vì vui, ai sẽ tình nguyện đi mạo hiểm vì một người xa lạ chứ? Tên lừa đảo!

Bọn họ tìm được một cuộn băng keo ở trong ngăn kéo của căn phòng nhỏ, quấn năm cái đèn pin cầm tay và hai chiếc điện thoại lại với nhau, rồi dùng dây thừng treo chúng lên.

Để tránh lúc xé băng keo phát ra âm thanh quá lớn, công tác chuẩn bị được tiến hành rất chậm, mất gần hai mươi phút mới xong.

Sau khi hoàn thành thì giao cho Nhiếp Uyên, hắn liền chuẩn bị hành động, về vấn đề không thể nhìn thấy trong bóng tối? Điều đó rất dễ giải quyết, chỉ cần mang theo một Kỷ Vô Meo còn dùng tốt là được!

Nhưng người đàn ông vẫn kiên quyết bảo vệ lớp vỏ bọc của mình, lo sợ bị lộ, hơn nữa cõng người bò ngang rất dễ ngã xuống, vì vậy từ chối mang siêu nhân mèo theo. Hắn quan sát bên ngoài một chút, nhớ kỹ đường đi, mò mẫm một hồi rồi vịn vào vách tường đi ra ngoài.

Những người chơi khác ngạc nhiên trợn mắt há mồm.

Này mẹ nó là khinh công sao?

Nhiếp Uyên phảng phất như thật sự dùng khinh công, tuỳ ý tới lui, nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ, hắn đặt điện thoại ở bên kia bệ cửa sổ, cột đèn pin vào ống nước bên cạnh, dùng miếng băng keo mới xé cố định lại, để ánh sáng chiếu ra tập trung tại một chỗ.

Khoảnh khắc năm chiếc đèn pin được đồng thời bật lên, có thể nói là đèn đuốc sáng trưng, thu hút đám tang thi cách đó năm sáu mét đều chạy tới.

Nhiếp Uyên trước khi đi còn nhân tiện giải quyết luôn hai con tang thi xui xẻo tình cờ đến bên cửa sổ, phi tiêu bay qua, lấy đầu hai con.

Lúc này tất cả người chơi đều không để ý rằng, một giờ nữa đã trôi qua.

—— Tang thi lại bắt đầu tiến hoá.

Ngay lúc Nhiếp Uyên bò trở về, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra!

Trên lầu đột nhiên vang lên vài tiếng hét chói tai tràn ngập sợ hãi của phụ nữ, một giây sau lại có một âm thanh khác từ trần nhà vang lên: "Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng ——!!".

Có thứ gì đó đang bò ở bên trong!

Trong nháy mắt nghe thấy âm thanh này, sắc mặt Kỷ Vô Hoan đột nhiên biến đổi, cả tai và đuôi đều dựng thẳng lên, bỗng nhiên ngẩng đầu: "Không phải chứ? Thật quá đáng, tại sao lại tới nữa meo?"

Đâu chỉ là tới nữa, nghe âm thanh này, trong đường thông gió ít nhất cũng phải có hơn chục con!

Sao chúng nó lại đột nhiên bò ở trong đó? Lần này lại tiến hoá ra năng lực đáng sợ nào nữa đây?

Kỷ Vô Hoan không biết, nhưng cậu biết rõ một chuyện.

Hiện tại tuyệt đối không thể để chúng nó tiến vào! Đồng hồ báo thức trong điện thoại còn vài phút nữa mới kêu, nếu lúc này để tang thi xông vào được, chỉ có hai lựa chọn, hoặc là giáp mặt chiến đấu với chúng, hoặc là từ cửa sổ leo ra ngoài.

Nếu chọn đánh nhau, tiếng động sẽ hấp dẫn một lượng lớn tang thi bên ngoài hành lang lại đây, còn nếu chọn cách thứ hai chẳng khác gì trực tiếp nhảy vào bầy tang thi, cho nên bất kể lựa chọn phương án nào, bọn họ đều chết chắc!

Càng đáng sợ hơn là, đám tang thi vẫn luôn chậm chạp du đãng ở trong hành lang nghe được những tiếng thét chói tai kia, cũng bắt đầu trở nên hưng phấn.

Chúng nó đuổi theo những âm thanh kia, bắt đầu đi về phía này, càng ngày càng gần!

Tác giả có lời muốn nói:

Tang thi: Hừ, cho mày đùa giỡn tụi tao này, giờ sợ chưa?

Tròn Tròn: Ò?

Tròn bạo lực chuẩn bị dạy tang thi cách làm người, online 233*

* 233: đại diện cho âm thanh của tiếng cười. Bính âm là èr sān sān tương tự như 哈哈哈 (được sử dụng như "lol") có âm giống như "hā hā hā".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net