Chương 144

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

???

Nhiếp Uyên đột nhiên cứng người, nghi ngờ bản thân mình bị hoa mắt.

Hắn chậm rãi vươn tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc vào móng vuốt nhỏ.

"Meo!!" Vuốt nhỏ sợ hãi, lập tức co rụt vào bên trong.

Nhiếp Uyên lại lần nữa sửng sốt, bởi vì hắn cảm nhận rất rõ xúc cảm lông xù, mềm mại, nhìn sang đống đất nhỏ bị đào dưới đất kia, trên đó còn có dấu chân, hắn càng thêm chắc chắn đây là sự thật, không phải ảo giác!

"Mèo sao......?"

Nghe thấy thanh âm của hắn, bên dưới lại truyền đến một tiếng mèo kêu khe khẽ như đang đáp lại hắn: "Meo?"

Sau đó hai móng vuốt màu trắng kia lại duỗi ra, tựa hồ có chút kích động, dùng sức vươn ra bên ngoài, nhanh chóng cầu cứu: "Meo meo meo!"

Thật sự là một con mèo!

Sao lại có một con mèo ở đây? Kỷ Vô Hoan đâu? Nhiếp Uyên khom lưng, dùng sức nhấc khối xi măng đang đè trên tủ lên.

Nhưng khối xi măng này quá nặng, ngay cả Nhiếp Uyên cũng chỉ có thể nâng lên một tí, không có cách nào hoàn toàn đẩy ra.

Vậy nên khối xi măng dù đã được nhấc lên, nhưng cái tủ vẫn còn bị đè ở bên dưới, lấy sức lực của mèo đương nhiên không thể nào đẩy ra được, gấp đến độ kêu meo meo.

Nó không ngừng cố gắng chui ra bên ngoài, song cũng chỉ lộ được hai cái tai nhọn lông xù, còn cái đầu làm sao cũng không ra được, thế là nó xoay người lại, cố chui ra từ phía sau.

"Meo meo meo!"

Ba người chặn cửa ở bên kia không nhìn thấy tình huống bên này, nhưng họ cũng nghe được tiếng mèo kêu.

Lẽ nào siêu nhân mèo vẫn còn sống?

Tang thi bên ngoài hành lang sau khi cuồng bạo đều bị tiếng chuông điện thoại vừa rồi thu hút vào căn phòng bên kia, đồng thời dưới sự dẫn đường của ánh sáng mà nhảy xuống, lúc này ngoài cửa chỉ còn sót lại một ít tang thi, áp lực lập tức được giải toả không ít.

"Em đi xem xem......" Từ Lôi nói muốn đi qua, Biện Nhan Đông lại ngăn cản cô: "Không, đừng qua đó."

"Không sao đâu, nếu hắn thật sự muốn giết chúng ta thì đã sớm ra tay rồi."

Nhiếp Uyên này dọc theo đường đi tuy thái độ không tính là thân thiện cho lắm, nhưng trông cũng không giống là loại người chơi cực đoan giết người một cách bừa bãi, hơn nữa trước đó hắn còn từng cứu mạng bọn họ.

Từ Lôi nói xong liền đứng dậy, khập khiễng tránh khỏi thi thể dưới đất, thận trọng đi qua, tới nơi mới thấy Nhiếp Uyên đang nâng một khối xi măng nặng trịch không dám buông tay, cúi đầu xuống nhìn cũng phát hiện ra tiếng mèo kêu bên dưới cái tủ và hai chân sau lông nhung màu trắng đang nỗ lực bò ra ngoài.

"Mèo?!" Cô có hơi kinh ngạc, cũng lật đật ngồi xổm xuống, nắm lấy mép tủ muốn nhấc lên, nhưng sức lực không đủ, vì thế xoay người ra hiệu cho Từ Võ mau tới đây.

Hai người hợp lực di chuyển cái tủ.

Khi nó từng chút một được nâng lên, vật nhỏ bên trong tự nhiên liền gấp không chờ nổi mà chui ra bên ngoài.

Đầu tiên là một cái đuôi mèo lông xù màu xám trắng, sau đó là một cái mông nhỏ tròn trịa, rồi sau đó nữa là cái đầu mũm mĩm và hai tai nhọn.

Thật vất vả mới chui được ra ngoài, chân ngắn nhỏ còn chưa quá quen, đứng không vững, kêu meo meo ngã xuống, lăn hai vòng.

Vì thế một con mèo nhỏ màu xám trắng lăn lộn xuất hiện trước mắt mọi người.

???

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi nhìn thấy nó, bọn họ vẫn vô cùng bất ngờ.

Con mèo này ở đâu ra thế?

Nhiếp Uyên vẫn nâng khối xi măng kia, không dám buông tay, hỏi: "Bên dưới còn đồ vật nào khác không?"

Từ Lôi thả tay ra nằm sát xuống đất, soi đèn pin vào bên trong, trả lời: "Còn......" Cô nói xong mò tay vào, nhưng chỉ lôi ra được một ống tay áo: "Có một bộ quần áo......"

Trắng đen xen kẽ, trên cổ tay áo có một cái khuy kim loại hình móng mèo, hiển nhiên đây là quần áo của siêu nhân mèo.

"A, người đâu?" Từ Võ kỳ quái hỏi: "Quần áo đều ở đây, người đi đâu rồi? Cậu ta dịch chuyển tức thời sao? Không lẽ......"

Từ từ, sau khi nói tới đây cậu ta bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt nhìn về phía con mèo nhỏ trên mặt đất.

Không chỉ cậu ta mà cả Nhiếp Uyên và Từ Lôi đều là vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm nó.

Con mèo này rất nhỏ, nhìn qua chỉ to bằng hai lòng bàn tay của người lớn, như là mèo con mới sinh, toàn thân phủ đầy lông tơ màu xám trắng xù xù, chỉ có bốn cái chân nhỏ là thuần màu trắng, thời điểm té ngã còn không cẩn thận lộ ra đệm thịt mềm mại màu hồng phấn, đáng yêu đến muốn xỉu!

Mèo nhỏ vất vả lắm mới lấy lại được thăng bằng, ổn định cơ thể, nó ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to màu lam ướt át ngoan ngoãn nhìn bọn họ chằm chằm, bước đi chưa quá vững vàng, cái mông mũm mĩm chu lên chu lên tiến tới bên chân Nhiếp Uyên cọ cọ.

Thẳng đến khi nhìn thấy khuyên tai trên trai mèo và sợi dây chuyền lục lạc trên cổ, bọn họ mới xác định.

"ĐM, không phải chứ? Cậu là siêu nhân mèo hả?"

Quả nhiên mèo sữa nhỏ có thể nghe hiểu tiếng người, lập tức vui mừng kêu lên một tiếng: "Meo!"

"Cậu biến thành mèo?!"

"Meo!"

Bingo! Câu trả lời hoàn toàn chính xác, con mèo nhỏ màu xám trắng này chính là Kỷ Vô Hoan.

Khi trần nhà sụp đổ, cậu lập tức sử dụng kỹ năng của sợi dây chuyền mèo, vốn định mượn dùng tốc độ siêu nhanh và khả năng nhảy cao của mèo để chạy trốn ra ngoài.

Kết quả cậu trăm triệu lần không ngờ tới bản thân lại biến thành một con mèo con, càng không ngờ tới bản thân hoàn toàn không thích ứng được việc bất thình lình di chuyển bằng bốn chân, cho nên khi cái tủ ngã xuống cậu căn bản không nhúc nhích được, chỉ có thể run bần bật mà cuộn mình lại.

May mắn thay, thời điểm cái tủ ngã xuống, nơi cậu cuộn mình tình cờ tạo thành một khe hở, không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa vặn đủ cho cậu núp.

Chỉ là cậu không ra ngoài được, muốn kêu cứu, kết quả vừa mở miệng đã phát hiện bản thân không thể nói được tiếng người, chỉ biết kêu meo meo!

Khối Rubik lừa đảo này! Nói sẽ nắm giữ toàn bộ năng lực của mèo đâu? Biến thành một con mèo mới sinh ngoại trừ bán manh ra thì có thể làm được gì? Dựa vào mặt manh để giết yêu ma quỷ quái hả?!

Kỷ Vô Hoan thật sự rất tức giận! Hận không thể kêu công ty chất lượng tới thăm hỏi toàn bộ Khối Rubik, nhưng mà một khi mở miệng chỉ toàn kêu meo meo.

Càng khiến cậu cảm thấy sợ hãi hơn chính là, dưới góc nhìn của mèo nhỏ, toàn bộ thế giới như đang bị phóng đại gấp mười lần, con người dường như biến thành những con mãnh thú to lớn, như thể có thể đập chết cậu chỉ bằng một cái tát.

Loại cảm giác này khiến cậu cảm thấy cực kỳ bất an, theo bản năng tìm kiếm cảm giác an toàn, ngoắt ngoắt cái đuôi tung ta tung tăng lao về phía Nhiếp lão đại, cầu xin sự che chở.

Người đàn ông nhìn chằm chằm quả cầu bông màu xám ngồi xổm dưới chân mình nửa ngày, rốt cuộc cũng thả khối xi măng trên tay xuống, cúi người muốn nhấc cậu lên xem, những duỗi tay được nửa chừng thì lại không biết xuống tay như thế nào.

Tròn quá...... Này thật sự không phải là một quả cầu bông sao?

Nhưng Kỷ Vô Hoan là ai? Là một người chỉ cần cấp cho một cây sào là có thể trèo lên, cậu lanh tay duỗi móng vuốt nhỏ chụp lấy lòng bàn tay của Nhiếp Uyên, hai chân sau dùng sức đạp lên trên, lảo đảo bò vào lòng bàn tay người đàn ông, ngoan ngoãn nằm sấp xuống, đuôi nhỏ phe phẩy lắc lư.

Đôi mắt xanh mênh mang nhìn hắn, vừa mở miệng liền phát ra một tiếng kêu mềm mại vô cùng: "Meo!"

—— Một phát xuyên tim!

"Trời ơi, đáng yêu quá......" Từ Lôi che mặt than thở, nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người.

Nhiếp Uyên nhìn mèo sữa nhỏ đang ngồi xổm trong lòng bàn tay mình, trên mặt không có biểu tình gì nhưng trong đầu lại đang không ngừng điên cuồng bình luận spam.

Kỷ ngu ngốc biến thành một con mèo?!

Sao cậu ta lại biến thành một con mèo?!

Cậu ta còn có thể biến trở lại được không?!

Nhưng mà...... Nhỏ quá, nhẹ quá, mềm quá đi, muốn nựng.

Cơ thể lại một lần nữa hành động trước suy nghĩ, chờ tới khi hắn ý thức được mới phát hiện bản thân đã chạm vào rồi.

Nắn bóp tai nhọn, xoa xoa đầu nhỏ, sờ sờ cái mông tròn, vuốt ve đuôi mèo, cậu rất nhỏ, có thể nâng ở trong tay tùy tiện mà xoa.

Kỷ Vô Hoan còn chủ động ngã xuống lộ ra cái bụng, thoải mái tới mức kêu meo meo.

Được xoa nhẹ như vậy một hồi lâu, cậu mới đột nhiên phản ứng được, ĐM, cậu đang làm cái gì thế này? Cậu có còn muốn mặt mũi của mình nữa hay không?!

Một đệm thịt chụp lên, ngăn lại đôi tay xấu xa của Nhiếp Uyên, đồng thời làm ra vẻ mặt siêu hung dữ.

"Meo!"

Nhưng cậu không biết rằng dáng vẻ tạc mao này của bản thân trông càng đáng yêu hơn, hai chị em Từ Lôi đều nhìn đến độ ngo ngoe rục rịch, nếu không phải Nhiếp Uyên đang trông coi thì hai người đã sớm nhào tới cưng nựng mèo nhỏ từ lâu rồi.

Lúc này thấy Kỷ Vô Hoan không những không có việc gì, mà dáng vẻ còn rất vui tươi hoạt bát, Nhiếp Uyên mới im lặng thở nhẹ một hơi, nỗi lo trong lòng biến mất, cơ thể vẫn luôn căng chặt cuối cùng cũng được thả lỏng một ít.

Tuy rằng không biết vì sao cậu lại biến thành một con mèo, nhưng đoán chừng là có liên quan đến sợi dây chuyền trên cổ.

Sau khi trò chơi kết thúc chắc là có thể biến trở về?

Biện Nhan Đông bên kia cảm giác được tang thi ngoài cửa đã tản đi, cho nên cũng cẩn thận đi tới, thấp giọng nói: "Chúng ta cần phải đi."

Thừa dịp không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, rời khỏi đây càng sớm càng tốt mới là việc quan trọng nhất.

Nhiếp Uyên nhìn Kỷ Vô Meo trong tay, thấy cậu vẫn luôn căng thẳng nhìn khắp nơi xung quanh, cơ thể mềm mại không tự chủ được mà phát run, nhất định vừa rồi đã bị dọa cho sợ hãi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt người đàn ông khẽ thay đổi, lóe lên một tia nguy hiểm lạnh lẽo, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng: "Các người đi trước."

"Anh định làm gì?"

Nhiếp Uyên không giải thích, cầm mèo nhỏ trong tay muốn nhét vào túi áo vest của mình.

"Meo meo meo!" Kỷ Vô Hoan lập tức phản kháng, hai móng vuốt nhỏ ôm chặt lấy ngón tay Nhiếp Uyên không chịu buông.

"Đừng lộn xộn." Nhiếp Uyên đẩy móng vuốt cậu ra, nhét vào bên trong: "Đợi lát nữa coi chừng ngã xuống."

"Meo!" Vốn dĩ Kỷ Vô Hoan không vui, nhưng sau khi quen dần, cậu chợt nhận ra làm mèo nhỏ cũng có lợi đấy chứ, ví dụ như cơ thể trở nên đặc biệt nhẹ nhàng và mềm mại uyển chuyển nè, núp ở trong túi áo người đàn ông hình như cũng không thấy khó chịu.

Ngược lại còn cực kỳ có cảm giác an toàn!

Chưa đầy ba phút, Kỷ Vô Hoan đã hoàn toàn vứt bỏ tôn nghiêm của bản thân.

Huống chi cảm giác này thật sự rất mới mẻ, cậu từ trong túi áo ló đầu ra, móng vuốt nhỏ nắm chặt lấy mép túi, ngẩng đầu nhìn xem Nhiếp Uyên muốn làm cái gì.

Người đàn ông không buồn đợi ba người Biện Nhan Đông ngừng nói chuyện, mang theo Kỷ Vô Meo, trực tiếp trèo tường ra ngoài.

Vì để tránh bại lộ thân phận, hắn còn mạnh mẽ ấn cái đầu lông xù đang hiếu kỳ kia trở về, sau đó mới mang bao tay nhện, một đường bò tới chỗ ống nước nơi cột đèn pin.

Ba người Biện Nhan Đông đều nhìn hắn một cách kỳ quái.

Người này điên rồi hả? Bọn họ vất vả lắm mới dẫn dụ tang thi rời đi, kết quả Nhiếp Uyên chẳng những không đi đường vòng còn chủ động tới gần? Đây là muốn làm gì đây?

"Meo meo ~" Kỷ Vô Hoan lén lút lộ ra đôi mắt to, âm thầm nhìn trộm.

Cậu phát hiện sau khi bản thân biến thành mèo, cư nhiên hoàn toàn không sợ độ cao, bị Nhiếp Uyên đặt vào trong túi, mặt hướng xuống đất, thời điểm nhìn xuống không những không chút hoảng sợ, thậm chí còn hơi muốn nhảy ra.

Nhiếp Uyên vẫn luôn bò về phía cửa sổ căn phòng bên cạnh đường ống nước, sau khi xác định trong phòng không có nguy hiểm mới nhẹ nhàng leo lên bệ cửa sổ, đứng vững.

Kỷ Vô Hoan núp ở trong túi áo, hết sức cẩn thận rướn cổ nhìn xuống phía dưới.

Khá lắm, lít nha lít nhít bên dưới tất cả đều là tang thi! Số lượng rất nhiều, nhìn sơ qua có tới mấy chục con, chúng nó bị ánh sáng thu hút, chen chúc giẫm đạp lên nhau, duỗi cánh tay dài quào loạn trong không khí, gương mặt đã thối rữa vặn vẹo đến biến dạng, dữ tợn há to miệng, không ngừng phát ra tiếng gào rống khủng bố.

Kỷ Vô Hoan phát hiện bản thân sau khi biến thành mèo, có thể nhìn rõ những thứ ở xa hơn những thứ ở gần, lúc này cậu thậm chí có thể nhìn thấy từng khối thịt thối, từng khối xương trắng lỏa lồ lộ ra, và cả hàm răng còn treo tơ máu.

Cũng may khoảng cách khá xa, chúng nó không có phát hiện Nhiếp Uyên đứng ở trên cao.

Người đàn ông dường như cũng chả thèm quan tâm tới việc mình có bị phát hiện hay không, động tác cực kỳ tùy tiện.

"Meo?" Kỷ Vô Hoan ngẩng đầu nhìn hắn, cũng rất tò mò chuyện hắn muốn làm cái gì.

Chỉ thấy Nhiếp Uyên lần thứ hai lấy ra một thùng xăng từ không gian tồn trữ đạo cụ, vừa mở nắp liền trực tiếp đổ nó xuống đất.

"Meo?!" Kỷ Vô Hoan kinh ngạc, nảy ra một cái suy đoán: "Meo meo meo meo?"

Cái tên này không phải là muốn phóng hỏa đó chứ?

Tiếng đổ xăng thu hút sự chú ý của đám tang thi bên dưới, chúng nó xoay người lại, nhìn khắp nơi xung quanh tìm kiếm nguồn âm thanh.

Nhiếp Uyên chẳng những không thu liễm, ngược lại còn cố tình huýt sáo để đánh lạc hướng chúng nó.

"Grào ——!!"

Vừa nhìn thấy người sống, những tang thi đó ngay lập tức trở nên hưng phấn, vặn vẹo cơ thể lao về phía bên này.

Đối mặt với đám tang thi rậm rạp chạy tới, Nhiếp Uyên chẳng chút hoang mang, tiếp tục đổ một thùng xăng khác xuống, vừa lúc tưới lên đầu chúng nó.

Sau đó hắn không nhanh không chậm lấy ra một cái bật lửa.

Lạch cạch một tiếng.

Chiếc bật lửa từ trên trời rơi xuống trúng ngay đầu một con tang thi xui xẻo nào đó

Chỉ nghe ầm vang một tiếng, bầy tang thi bên dưới lập tức bốc cháy, hơn nữa còn nhanh chóng lan rộng ra ngoài, trong nháy mắt thiêu chết một lượng lớn tang thi!

"Grào ——!!"

Hơi nóng bất ngờ bốc lên, Nhiếp Uyên lập tức lấy tay che đầu mèo lại lui về phía sau.

"Meo!" Kỷ Vô Hoan bị hoảng sợ, vội vàng dùng đệm thịt vỗ vỗ mặt mình, sau khi xác nhận râu mèo không bị cháy mới hết sức cẩn thận duỗi móng vuốt nhỏ đặt lên trên lòng bàn tay người đàn ông, chống người nhìn xuống dưới, vừa nhìn liền vui vẻ.

Đám tang thi vừa rồi còn "hung hăng kiêu ngạo" trong nháy mắt đã bị biển lửa nhấn chìm, chúng nó không cảm giác được đau đớn, không có sợ hãi, tự nhiên cũng không biết dập lửa như thế nào.

Chúng nó chỉ biết liên tục bò về phía trước, nhưng mà ngọn lửa đã bao phủ toàn thân, thiêu đốt phát ra tiếng nổ bạch bạch, có đám bò được một nửa liền không chịu nổi mà ngã xuống, trong không khí nháy mắt ngập tràn mùi thịt nướng.

Điều thú vị hơn đó là, tiếng động và ánh lửa càng đưa tới nhiều tang thi hơn, tất cả chúng nó cũng toàn bộ lao vào ngọn lửa, quần áo trên người chúng không khác gì vật dẫn cháy, trong nháy mắt tất cả đều bị thiêu thành thây khô đen thui thùi lùi.

Kỷ Vô Hoan vừa rồi còn nhát gan lập tức kích động kêu lên: "Meo! Meo meo meo meo!"

Nhanh! Mau thêm dầu!

Chiên hết lũ tang thi!

Tác giả có lời muốn nói:

Tang thi: Xin mấy người tôn trọng tụi tui một chút ok?

Đội trưởng: Tôi đã sớm nói rồi (run rẩy rụt tay)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net