Chương 146

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

Kỷ Vô Hoan vốn dĩ đã nằm sấp xuống rồi, sau khi nghe được tiếng hét chói tai ở phía sau, trong lòng âm thầm đệt mịa một tiếng, bò dậy một lần nữa.

"Này!" Nhiếp Uyên tưởng cậu lại muốn lộn xộn, nhanh chóng vươn tay đè eo cậu xuống.

Hai người xuyên qua cửa sổ sau xe chứng kiến hết thảy mọi thứ xảy ra bên ngoài.

Triệu Mai không hề đề phòng bị con tang thi đột nhiên xuất hiện cắn vào cổ, ngã gục lên nắp sau xe, chiếc rìu trong tay rơi xuống, đầu đập vào kính kêu một cái bang.

"Grào ——!!"

"A a a a! Cút ngay, cút ngay!" Triệu Mai ra sức giãy giụa, dùng cả hai tay hai chân muốn đá văng nó.

Nhưng mà tang thi sau khi tiến hóa mạnh đến kinh người, một người phụ nữ bình thường sao có thể thoát khỏi nó chỉ với sức lực yếu ớt của mình?

"Mẹ!" Lê An nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của mẹ lập tức không màng tất cả, mở cửa xe, liều mạng lao xuống.

Cô bé nhặt chiếc rìu rơi trên mặt đất lên chém xuống ba lần liên tiếp, chặt rớt đầu con tang thi.

Triệu Mai lúc này mới được giải cứu, che lại cái cổ đang chảy máu không ngừng, miệng vết thương nóng rát một cách đau đớn, suýt thì không đứng lên nổi, Lê An nhanh chóng đỡ người mẹ bị thương của mình đi tới trước cốp xe đã được mở ra.

Cũng may bên trong không chứa gì cả, nhưng ngay khi Triệu Mai chuẩn bị bò vào, đội quân tang thi cách đó mấy mét đã nhận ra sự tồn tại của bọn họ, lập tức trở nên phấn khích, giương nanh múa vuốt chạy như điên tới đây.

"Grào ——!!"

Mắt thấy đàn tang thi càng ngày càng gần, Triệu Mai liền biết cho dù cô có trốn vào cốp xe, con gái thành công lên xe thì bọn họ cũng sẽ chết chắc.

Nếu tang thi đã phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ, chắc chắn chúng sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ qua, cửa sổ xe hoàn toàn không thể ngăn chặn được công kích của chúng nó!

Giờ khắc này, Triệu Mai không chút do dự đưa ra quyết định, con gái mình nhất định phải sống tiếp!

Cô nắm lấy tay Lê An kéo mạnh một cái sau đó thừa dịp cô bé chưa chuẩn bị mà dùng sức đẩy mạnh vào cốp xe.

"Mẹ?" Lê An mới đầu còn chưa phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, thẳng đến khi cốp xe đóng lại một cái bang, cô bé mới hiểu được mọi chuyện, điên cuồng đập vào nắp xe, vừa la vừa van xin: "Không! Mẹ ơi, mẹ ơi, đừng như vậy mà, đừng đi! Con cầu xin mẹ, đừng đi! Chúng ta có thể chạy thoát mà! Mở cửa, mau mở cửa!"

Nhưng mà Triệu Mai không hề quay đầu lại, cô thừa biết đã không còn thời gian để cô nhiều lời nữa.

Tại thời khắc thập tử nhất sinh, thật ra làm gì có thời gian cho mọi người từ biệt.

Cô bước nhanh tới bên hông xe, đóng sập cửa hàng ghế sau một cái bang, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Thời điểm đi ngang qua ghế lái, cô vẫn không nói gì, chỉ xuyên qua tấm kính nhìn bọn họ thật sâu.

Bên trong cái nhìn này chất chứa quá nhiều thứ, có bi thương, có quyết tâm và cả sự cầu xin.

Kỷ Vô Hoan lại nghĩ tới cha mẹ đã qua đời của Nhiếp Uyên.

Có phải lúc ấy bọn họ cũng quyết tâm như vậy không?

Thật ra khi còn nhỏ mối quan hệ giữa Nhiếp Uyên và cha mẹ mình không tốt lắm, bởi vì ba thế hệ trong nhà đều nổi danh là tính tình bướng bỉnh.

Từ nhỏ cha Nhiếp Uyên đã không muốn nghe theo sự sắp đặt của ông Nhiếp đi nhập ngũ trở thành quân nhân, ông sống chết cự tuyệt, sau khi mẹ bị bệnh qua đời liền bỏ nhà ra đi, một mình lẻ loi chạy lên thành phố lớn dốc sức làm ăn gây dựng sự nghiệp, gần mười năm không hề liên lạc với gia đình.

Hai người tính tình ngang bướng này, ai cũng không chịu cúi đầu trước, thiếu chút nữa là cắt đứt luôn quan hệ cha con, mãi đến khi Nhiếp Uyên ra đời, cha Nhiếp mới hiểu được cảm giác làm cha, mới biết được bản thân thời trẻ vì sự bốc đồng mà làm sai rất nhiều chuyện.

Vì thế mang theo con trai về quê, chủ động xin lỗi nhận sai với ông Nhiếp, nể tình cháu trai, ông Nhiếp cũng tha thứ cho ông.

Sau bởi vì công tác bận rộn quá, không có thời gian để quản giáo Nhiếp Uyên, cố tình hắn lại là một cậu bé siêu lì lợm, mới lên nhà trẻ đã làm đại ca, dẫn dắt một đám tiểu đệ đánh nhau gây rối không sót bất kỳ việc xấu nào, ai cũng quản không được, hành giáo viên khóc hết lần này đến lần khác.

Quậy tới nỗi toàn bộ nhà trẻ trong thành phố Q đều không muốn nhận hắn nữa!

Không còn cách nào khác, cha Nhiếp chỉ có thể gửi Nhiếp Uyên về quê giao cho ông Nhiếp quản giáo, kết quả ở một cái là ở tận mười mấy năm, hai cha con chỉ có gặp nhau vào những ngày lễ.

Đó cũng chính là thời kỳ thanh xuân phản nghịch của Nhiếp Uyên, cho nên thái độ của hắn đối với cha mẹ khá lạnh lùng, lúc tốt nghiệp trung học xong được đón về, hắn vẫn có chút miễn cưỡng.

Hắn cho rằng cha mẹ không hề yêu hắn.

Thẳng đến khi tai nạn xảy ra, trò chơi Rubik hoàn toàn thay đổi cuộc đời của hắn.

Không một ai biết đến cùng hắn đã trải qua những gì ở trong trò chơi đó, từ một "bad boy" hung hăng kiêu ngạo nhất hô bá ứng* biến thành một người hành động đơn độc, đối với ai cũng lạnh lùng thờ ơ.

* Nhất hô bá ứng: một khi lên tiếng thì sẽ được đông đảo, được nhiều người hưởng ứng nghe theo hoặc làm theo.

Đương nhiên, ngoại trừ thời điểm đối mặt với Kỷ Vô Hoan.

Ở trong mắt thanh niên, tên này vẫn là tên khốn phiền phức đáng ghét đó.

Chỉ là cảm xúc bị dây chuyền mèo ảnh hưởng trở nên mẫn cảm hơn, không thể không quan tâm đến phản ứng của người khác.

Nghĩ đến đây Kỷ Vô Hoan quay đầu nhìn về phía người đàn ông, lại phát hiện trong mắt hắn không có lấy một tia cảm xúc, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Triệu Mai một cái, người hắn nhìn chằm chằm nãy giờ chính là mình.

Bàn tay ôm eo kia nhẹ nhàng nắm chặt, đè xuống một chút, thấp giọng nói: "Tang thi tới, mau nằm sấp xuống."

Kỷ Vô Hoan nhanh chóng nằm xong, hai người nằm xuống, chen chúc ở trên ghế, cố gắng hết sức không để lộ đầu ra ngoài.

Mặc dù trên kính xe có dán phim đen nhưng nếu đến gần chắc chắn vẫn có thể nhìn thấy sự hiện diện của bọn họ, huống chi trên kính chắn gió cũng không hề dán lớp phim này.

Lúc này Triệu Mai ở bên ngoài khập khiễng chạy về phía toà nhà thực nghiệm, vừa chạy vừa gân cổ hét to: "Nhìn tao nè, tới đuổi theo tao nè, tới đuổi theo tao nè, lũ quái vật tụi bây!"

"Grào ——!!" Đội quân tang thi đã chạy tới bên cạnh xe ngay lập tức bị tiếng la hét của cô thu hút, ngược lại chạy tới.

Khi những tang thi đó chạy ngang qua chiếc xe, cơ thể lắc lư của chúng đâm phanh phanh phanh vào thùng xe khiến toàn bộ chiếc xe kịch liệt rung chuyển.

Kỷ Vô Hoan trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy tang thi đập vào kính thuỷ tinh, gương mặt khủng bố kia doạ cậu sợ tới mức nhanh tay che miệng lại.

"Grào ——!!"

Cũng may chúng nó không có để ý trong xe.

Tiếng bước chân hoà lẫn với tiếng gào rống tràn ngập khắp nơi trong xe, không thể nghe được âm thanh nào khác

Giờ khắc này, bọn họ giống như con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, chỉ biết âm thầm cầu nguyện sóng thần nhanh chóng trôi qua.

Thời gian như bị kéo dài vô tận, vô số tang thi ở bên ngoài lướt qua xe ô tô, đâm vào khiến cả chiếc xe đong đưa, mà bọn họ chỉ cách chúng nó có một tầng sắt mỏng.

Những con quái vật ăn thịt người đó có thể phát hiện ra sự tồn tại của họ bất cứ lúc nào!

Kỷ Vô Hoan chạm vào khuyên tai, tâm ở trong lòng lần thứ hai treo cao, cậu nâng đầu lên một chút, từ kính chiếu hậu thấy được cảnh tượng bên ngoài, lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa cho rụt cổ.

So với tưởng tượng còn nhiều hơn rất nhiều, dường như tất cả tang thi trong khuôn viên trường học đều chạy tới đây, có đến hàng trăm hàng ngàn con!

Quần áo chúng nó đã sớm rách nát không một mảnh vải che thân, cơ thể bắt đầu thối rữa trên diện rộng, lộ ra lớp cơ bắp phát vàng và bộ xương trắng hếu dưới da, da thịt trên mặt rời ra, thậm chí có con còn lồi con ngươi ra ngoài.

Dù vậy, chúng nó vẫn không ngừng di chuyển, giống như những con quái vật từ trong mộ bò ra, cả người dính đầy máu khô, vươn cánh tay dài, lộ ra khoang miệng mọc toàn răng nanh sắc nhọn, con ngươi xanh xám lồi ra tràn ngập phấn khích.

Chúng nó lại tìm thấy đồ ăn!

So với tang thi trong phim còn kinh tởm và đáng sợ hơn gấp trăm lần!

Kỷ Vô Hoan hơi cắn chặt môi, bò thấp xuống một đoạn nữa, cả người gần như rút ở dưới ghế.

Cậu một lần nữa cảm thấy may mắn vì bản thân mình đủ gầy, chỉ là chân có hơi dài một chút, co lên rất khó chịu.

Nhưng nghĩ đến Nhiếp Uyên cao hơn cũng khó chịu như mình, trong lòng cậu liền cảm thấy cân bằng hơn nhiều.

Đối mặt với số lương tang thi khổng lồ như vậy, Nhiếp Uyên ở bên cạnh cũng hơi thay đổi sắc mặt.

"Lũ súc sinh tụi bây, thứ tạp chủng, muốn ăn tao thì đuổi theo tao nè!" Bên ngoài Triệu Mai vẫn đang la hét để thu hút sự chú ý của tang thi, giọng nói cô điên cuồng, không ngừng dùng tay vỗ vào những chiếc xe khác, phát ra tiếng vang thật lớn, khập khiễng chạy về phía trước, cố hết sức dụ lũ tang thi rời xa bên này càng nhiều càng tốt

Chỉ có như vậy, con gái của cô mới có khả năng sống sót.

Nhưng với cái chân bị thương thì cô có thể đi được bao xa? Đàn tang thi rất nhanh liền đuổi kịp, gấp không chờ nổi mà nhào tới, muốn thưởng thức bữa ăn ngon.

"A a a a a ——"

Tiếng thét xé lòng vang lên, Kỷ Vô Hoan thật sự không đành lòng nghe tiếp, tai nhọn cụp xuống, rũ trên đỉnh đầu.

"An An! An An! Mẹ yêu con, nhất định phải sống sót, a a a a ——" Triệu Mai dùng hết sức lực cuối cùng hô lớn.

Phải qua hơn một phút đồng hồ, tiếng kêu thảm thiết kia mới hoàn toàn biến mất.

Tang thi kéo đến đông như kiến, mồm to ngấu nghiến thi thể của Triệu Mai, cảnh tượng cực kỳ đẫm máu.

Giờ phút này, Kỷ Vô Hoan thậm chí cảm thấy bản thân vô cùng may mắn khi siêu thính lực mà sợi dây chuyền mèo ban cho đã mất đi tác dụng, ít nhất cậu sẽ không nghe được tiếng tang thi gặm nhấm thi thể con người.

Tuy rằng Triệu Mai không thể chạy về tới tầng trệt của tòa nhà thực nghiệm, nhưng cũng thành công dụ được lũ tang thi rời đi, hầu hết tang thi đều đã nhìn thấy toà nhà thực nghiệm đang cháy ở đằng kia.

Bên trong tòa nhà thực nghiệm còn có không ít hoá chất dễ cháy, chúng nó phát nổ vang lên bùm bùm, thiêu cháy toàn bộ toà nhà, thành công thu hút sự chú ý của rất nhiều tang thi.

Chúng nó loạng choạng tản ra, tiếp tục đi về phía bên đó, chỉ để lại mười mấy con tang thi còn đang ăn xác Triệu Mai.

Mấy người bọn họ tránh ở trong xe yên lặng chờ đợi mấy phút, cảm giác được tang thi xung quanh đã đi xa, Kỷ Vô Hoan mới hết sức cẩn thận bò lên, đầu tiên nhìn trước nhìn sau, sau khi xác định không có tang thi mới ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Cậu không biết rằng, có mấy con tang thi sau khi ăn thịt Triệu Mai xong, một đường liếm máu trên mặt đất đi tới bên cạnh xe.

Khoảnh khắc Kỷ Vô Hoan lộ mặt, vừa hay đối diện với gương mặt khủng bố và dữ tợn của nó!

Lần này chuyện xảy ra quá bất ngờ, Kỷ Vô Hoan không hề chuẩn bị tâm lý, bị dọa đến can đảm sắp nát, thiếu chút nữa kêu lên!

"Ưm!"

Nhiếp Uyên vội vàng duỗi tay ôm lấy bả vai Kỷ Vô Hoan từ phía sau, che miệng cậu lại.

Nhưng con tang thi kia như nghe được tiếng động ở bên trong, chậm rãi đi tới, áp mặt vào cửa kính xe, con ngươi màu xám đục ngầu lồi ra xoay trái xoay phải như đang tim kiếm thứ gì.

Không chỉ có nó mà còn tới năm sáu con tang thi khác cũng cùng tiến tới.

Từng gương mặt đáng sợ dán lên cửa kính xe, Kỷ Vô Hoan ở bên kia cửa kính cũng không dám thở mạnh, gắt gao nhìn chằm chằm chúng nó, cái đuôi khẩn trương quấn quanh eo Nhiếp Uyên.

Khoảng cách gần quá, gần đến mức có thể thấy rõ da thịt thối rữa trên mặt chúng nó, máu thịt tươi mới vừa được ăn vào trong miệng, dòng máu đỏ tươi dọc theo cái miệng nứt nẻ chảy ào ào ra ngoài.

Kỷ Vô Hoan một chút cũng không dám động, cứng ngắc duy trì tư thế, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng chúng nó không nhìn thấy, không nhìn thấy!

Nhưng không như mong muốn, khi gương mặt của đám tang thi càng ngày càng đến gần, chúng nó vẫn phát hiện ra bọn họ!

"Grào ——!!"

Đám tang thi phát ra tiếng gào rống hưng phấn, bắt đầu đập vào kính xe.

"Bịch bịch bịch!"

Kỷ Vô Hoan không biết kính cửa sổ xe có bền hơn trong phòng thí nghiệm hay không, nhưng hiển nhiên bọn họ không thể tiếp tục trốn ở đó.

"Chạy mau meo!"

Nhiếp Uyên lập tức khởi động xe ô tô, cùng với tiếng động cơ, càng nhiều tang thi lao tới.

Chúng nó miệng đầy máu tươi, hưng phấn vỗ lên cửa kính, giây tiếp theo, cửa kính hoàn toàn vỡ vụn! Hơn nữa không chỉ có mặt kính phía trước mà mặt kính phía sau cũng nhanh chóng vỡ nát!

"Grào ——!!"

Một con tang thi trong đó lập tức xông vào.

"Meo!" Kỷ Vô Hoan phản ứng tương đối nhanh, vội vàng dùng một chân đá nó bay ra ngoài.

Nhưng mà con tang thi này vừa ngã xuống, càng có nhiều con tang thi khác xông tới, vô số cánh tay từ bên ngoài mò vào, quơ một phát tóm lấy chân cậu lôi ra ngoài!

"A meo!" Kỷ Vô Hoan ra sức giãy giụa, dùng sức đá ra bên ngoài, ngay lúc nguy cấp, Nhiếp Uyên vừa hay khởi động xe ô tô con, hắn vươn một tay đỡ lấy bả vai Kỷ Vô Hoan, sau đó đột nhiên tông về phía trước thật mạnh, đẩy mấy chiếc xe đang đậu phía trước ra xa bốn năm mét, cũng hất bay mấy con tang thi đang đu trên cửa sổ xe xuống đất.

Sau đó hắn cũng không lập tức lái xe lao ra ngoài, mà đánh mạnh tay lái lui về sau nửa vòng, lái lên dải cây xanh, đối diện với mấy con tang thi kia ra sức đạp ga, rầm một tiếng tông ngã chúng nó, đồng thời từ phía trên cán xuống.

Cho chúng mày bắt Kỷ Vô Hoan này!

"Hù chết mèo......" Kỷ Vô Hoan ở bên ghế phụ thấy vậy vỗ ngực, cảm giác như bị hù mất nửa cái mạng.

Nhưng mà cậu còn chưa kịp ổn định nhịp thở thì lại có một con tang thi khác từ phía sau lao tới!

"Cẩn thận meo!"

Cũng may phản ứng của Nhiếp Uyên rất nhanh, ngay khi nhìn thấy nó trong kính chiếu hậu, hắn liền đâm thẳng một đao ngay trán.

Con tang thi này lảo đảo trái phải một chút rồi ngã ra ghế sau, Kỷ Vô Hoan nhanh chóng bò dậy kiểm tra phía sau.

Không thể không nói, cậu có chút khâm phục đám tang thi này, phía sau trước đó chất nhiều đồ tới vậy, chúng nó cư nhiên xé đứt dây thừng ở phía trên, đào không ít đồ lôi ra ngoài rồi bò lên.

Cái quyết tâm ăn thịt người này, thật là đáng sợ......

Kỷ Vô Hoan hoàn toàn quên mất mình đang ở trong trạng thái gấp rút chạy trốn, trong lúc bò dậy, cái mông trần truồng của cậu nhô cao.

Nhiếp Uyên vốn đang không chú ý, kết quả cái đuôi của cậu vô tình quét qua.

Người đàn ông theo bản năng cầm lấy nó, quay đầu theo cái đuôi nhìn sang, sửng sốt hai giây, chỉ cảm thấy lỗ tai nóng ran, vội vàng buông tay, mất tự nhiên nói: "Cậu mau mặc quần áo vào!"

Kỷ Vô Hoan thành thật đáp: "Tui chỉ có một bộ chiến phục siêu nhân mèo thôi meo."

"...... Vậy cậu có thể tùy tiện tìm một cái quần mặc vào."

Kỷ Vô Hoan đang định lấy ra, chợt phát hiện phía sau có hai chiếc xe đang chạy theo.

Là ba người Biện Nhan Đông và Nghiêm Tiến.

Bọn họ nhìn thấy Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên đều bỏ chạy, cũng dứt khoát đuổi theo, dù sao khi bọn họ rời đi, đám tang thi kia vẫn sẽ bị ánh lửa hấp dẫn, phỏng chừng hơn nửa tang thi trong vòng cây số gần đó đều bị dẫn qua, trên đường càng an toàn hơn.

Thanh niên lấy ra một cái quần vốn định mặc vào, kết quả nghĩ đến vấn đề cái đuôi, hiện tại không có thời gian cho cậu đục lỗ trên quần, nhưng chuyện này sao có thể làm khó Kỷ Vô Hoan được?

Cậu giây sau lôi ra một cái váy ngắn mặc vào, cái đuôi từ bên dưới vươn ra, chỉ cần không nâng quá cao thì vấn đề cũng không lớn.

Thậm chí không cần phải mặc quần áo béo nữa.

Vẫn là nữ phục thuận tiện nhất!

Nhiếp Uyên: "......"

Mấy người bọn họ lái xe liều mạng nhắm đến mục tiêu tòa nhà giảng dạy, quả nhiên, tang thi xung quanh đây đều đã bị dụ đi, trên đường cũng coi như an toàn.

Hơn nữa may mắn thay, phỏng chừng khi virus bùng phát, sinh viên đều được nghỉ học nên tòa nhà giảng dạy ngược lại không có người.

Bọn họ đỗ xe ở dưới lầu, lấy đèn pin ra đi vào bên trong.

Lê An ở trong cốp xe đã hôn mê bất tỉnh, Từ Võ chủ động cõng cô bé trên lưng.

Cứ như vậy, mấy người bọn họ một đường giết tang thi leo lên tầng cao nhất, hơn nữa nhanh chóng khoá cửa lại.

Bọn họ không biết đám tang thi đang hoảng loạn khắp nơi ở dưới lầu dường như bị một mùi hương nào đó hấp dẫn, chậm rãi đến gần chiếc xe mà Nhiếp Uyên đã dừng trước đó.

Thậm chí chúng còn ăn xác đồng loại ở trên ghế sau ô tô.

Ăn nó sạch sẽ đến không còn một mảnh, sau cùng chúng nó hé miệng, gầm lên một cách hài lòng.

Nhưng âm thanh kia cư nhiên là.

"An An...... An An...... Mẹ...... Yêu con......"

Giờ thứ năm trôi qua.

Tác giả có lời muốn nói:

Tròn Tròn: Muốn xoa mông mèo......

Lầy Lầy: Anh! Biến thái

Đoán xem lần này là tiến hóa thành cái gì đây ~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net