Chương 153

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

Từ Võ mới vừa rồi còn nguyền rủa Nghiêm Tiến chết không được tử tế cũng không ngờ điều đó lại trở thành hiện thực sớm như vậy, nhưng cậu ta chẳng thể nào vui nổi.

Cảnh tượng trước mắt này đã vượt qua sức tưởng tượng của tất cả mọi người, đây là loại quái vật gì đây!?

Kinh hoàng lấn át cả sợ hãi, một đám đều đần người ra, cổ họng như bị bóp nghẹt, không thể thốt lên được nửa chữ.

Ngược lại là Kỷ Vô Hoan từng nhìn thấy tang thi đột biến hồi nãy nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, rất nhanh phản ứng kịp, cậu hô lớn: "Mở cửa ra, chúng ta chạy mau meo!"

Tang thi sau khi biến dị độ linh hoạt không thua gì người sống, dựa vào nhiều cánh tay trợ giúp, nó có thể dễ dàng bò ở trên vách tường, kính thuỷ tinh bình thường sao có thể ngăn được nó?

Hiển nhiên không thể tiếp tục trốn ở đây được nữa!

Thừa dịp nó đi bắt Nghiêm Tiến, bọn họ tất nhiên phải nhanh chóng chạy trốn.

Từ Võ và Nhiếp Uyên lập tức di chuyển cái bàn làm việc đang chặn cửa, Từ Lôi thì đỡ Biện Nhan Đông đang sắp mất đi ý thức, cổ vũ nói: "Nhan Đông, ráng lên, ráng lên, chỉ còn mười mấy phút nữa thôi, chúng ta nhất định có thể trốn đi, nhất định có thể! Anh cố chịu đựng một chút, nhanh thôi, sắp được cứu rồi!"

"Ừm...... Anh không sao đâu......" Biện Nhan Đông đã suy yếu đến mức không ra hình dáng, nghe thấy bạn gái nói, mơ mơ màng màng mà gật đầu, dùng tay chống xuống đất, nỗ lực nâng đỡ cơ thể của mình đứng dậy, nhưng mà vết bầm tím đã lan tới cằm anh ta.

Kỷ Vô Hoan nhặt cái rìu dưới đất lên, chuẩn bị bỏ chạy thì đột nhiên nhìn thấy Lê An hôn mê nằm ở trên bàn làm việc, lúc này mới nhớ ra vẫn còn người khác!

Nếu là ngày thường, có bắt Kỷ Vô Hoan cõng hai cô gái gầy gò, yếu đuối như Lê An ở trên lưng cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại, sẽ cực kỳ nguy hiểm, vết thương cũ trên người cậu có thể tái phát bất kỳ lúc nào, nếu mang theo một người nữa...... Có khác gì chủ động dâng đầu cho tang thi biến dị đâu?

Từ Võ và Từ Lôi bên kia chắc chắn là muốn chăm sóc Biện Nhan Đông, không thể bảo vệ cô bé, Nhiếp Uyên lại là lực lượng chiến đấu chính, không thể phân tâm.

Nhưng nếu cứ như vậy mà bỏ rơi cô bé, bất kể có phải suy xét từ góc độ lương tâm hay không, đều có chút không phù hợp, tang thi biến dị thông qua ăn thịt người để thu được gen biến dị, nếu như ăn được Lê An, nó sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn, càng thêm nguy hiểm hơn!

Nên làm cái gì bây giờ? Chắc chắn không thể giấu đi được, tang thi biến dị sẽ còn đuổi theo, cũng không biết khứu giác của nó có được cường hóa hay không, trốn ở trong tủ rất có thể sẽ bị phát hiện.

Mắt thấy cái bàn chắn cửa ở bên kia đã được đẩy ra, cửa cũng mở ra, theo sau đó là tiếng Từ Võ hô to: "Đi mau!"

Kỷ Vô Hoan cũng không kịp nghĩ nhiều, khi định bất chấp tất cả lôi cô bé ra ngoài rồi tính tiếp.

Nhiếp Uyên đã lại đây, hắn cư nhiên lại lấy ra một thùng xăng khác, không nói hai lời liền đổ lên.

???

Khi Kỷ Vô Hoan còn đang vẻ mặt ngơ ngác, Lê An ngược lại run người một cái, sau đó tỉnh dậy!

Nhìn lại thì thấy, trên thùng xăng có viết mấy chữ rất to.

"0 độ, chỉ dùng để tưới lên người."

Phàm là đồ vật được bỏ vào không gian tồn trữ đạo cụ đều sẽ luôn duy trì trạng thái như lúc mới bỏ vào, nói cách khác, nước đá 0 độ cho dù có bỏ vào bao lâu thì khi lấy ra vẫn là 0 độ.

Xem ra Nhiếp Uyên rất thành thạo trong lĩnh vực này.

Lê An tỉnh lại vẫn còn thấy hơi choáng váng, hiện tại cảm giác của cô bé cứ như mới uống cạn một bình rượu, đầu óc không thể nhớ được những chuyện đã xảy ra trước đó, dùng mu bàn tay lau đi nước lạnh trên mặt, kinh hãi nhìn bọn họ: "Mấy người......" Vừa định hỏi chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Kỷ Vô Hoan mạnh mẽ túm lên.

"Đừng hỏi gì cả, mau chạy nhanh meo!"

"A?" Lê An chẳng hiểu ra sao, đúng lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng, giống như có thứ gì đó đang bò lên.

Khoảnh khắc cô bé quay đầu liền đụng phải một cái bóng đen to lớn, khi ánh sáng đèn pin chiếu vào nó, dáng vẻ khủng bố kia dọa cô bé sợ tới mức ngây dại: "Trời ạ......"

Quả nhiên tang thi biến dị đã quay trở lại, hơn nữa lúc này nó đã tích hợp với gen của Nghiêm Tiến để mọc ra cái đầu thứ tư, so với đầu của Triệu Mai và Biện Nhan Đông thì cái đầu này còn lớn và hoàn thiện hơn.

Kỷ Vô Hoan lập tức tóm lấy Lê An, xông ra ngoài: "Chạy mau, chạy mau meo!"

Nhiếp Uyên ném một rìu qua, không nghiêng không lệch, vừa vặn chém trúng trán con tang thi.

Tang thi vốn dĩ bị chém bay đầu hẳn sẽ phải chết, nhưng không ngờ lần này không giết được nó! Ba cái đầu khác lắc qua lắc lại, hai mắt đục ngầu gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ, đồng thời há to miệng, lộ ra cái miệng mọc đầy răng nanh, đầu lưỡi chảy xuống chất lỏng sền sệt màu đỏ.

Khiến con người ta không rét mà run!

"Đi mau!" Nhiếp Uyên đột nhiên đẩy Kỷ Vô Hoan một cái, cùng cậu nhảy ra ngoài đóng cửa chống trộm lại, mới vừa dán lưng lên chặn cửa thì giây tiếp theo tang thi biến dị đã va vào cửa một cái rầm!

Lúc này bên ngoài hành lang dưới sự chiếu sáng của đom đóm ngược lại cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, vì thế Kỷ Vô Hoan dứt khoát cất đèn pin đi, một tay cầm rìu một tay bắt lấy Lê An đang lảo đảo nghiêng ngả lao về phía bên phải.

Ba người Từ Võ đã đi ra ngoài trước một bước, may mắn thay, bên ngoài không có những tang thi khác, không còn ai cản trở nên bọn họ tự nhiên cũng thoải mái hơn rất nhiều, nhanh chóng lao về phía lối rẽ trên hành lang.

Lê An bị thanh niên kéo chạy về phía trước hai bước, mới hoàn toàn tỉnh lại, cùng lúc đó, bên cạnh việc tang thi biến dị không ngừng tông cửa: "Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng ——" bên trong còn kèm theo tiếng gào rống biến dị.

"An An! An An...... Mẹ yêu con...... Mẹ yêu con......"

Lê An lại sửng sốt, nghe được giọng nói của mẹ mình mới nhớ tới những chuyện vừa mới xảy ra, cũng nhớ lại tất cả mọi thứ.

Cô bé vẫn còn ở trong cơn ác mộng đáng sợ đó, trò chơi vẫn chưa kết thúc!

"A a a a!" Nước mắt không tự chủ được rơi xuống, sự sợ hãi đã thúc đẩy cô bé bộc phát ra sức mạnh khổng lồ, em hét lên một tiếng chói tai, hất bay tay của Kỷ Vô Hoa đi, nhanh chân bỏ chạy.

Thanh niên ngược lại thả chậm bước chân, liên tục ngoái đầu nhìn lại phía sau.

Người đàn ông bên kia vẫn đang đè lưng lên trên ván cửa, chịu đựng sức mạnh khổng lồ, cánh cửa chống trộm bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật đổ!

Lúc này thấy hai người đã chạy xa, hắn mới cúi đầu lấy ra một quả lựu đạn, dùng răng cắn vào chốt an toàn, rút ra rồi ném xuống đất, sau đó cất bước bỏ chạy, trong chớp mắt đã đuổi kịp Kỷ Vô Hoan, động tác thuần thục khiêng cậu lên chạy trốn.

Mới vừa chạy được tám chín mét thì phía sau liền truyền đến một tiếng vang lớn, của chống trộm bị nó mạnh mẽ đẩy bay khỏi khung cửa, nhưng cùng lúc đó lựu đạn cũng phát nổ.

Kỷ Vô Hoan nằm ở trên vai Nhiếp Uyên, quay mặt về phía sau, tận mắt chứng kiến con quái vật kia bị lựu đạn nổ thành từng mảnh nhỏ, vui tới mức kêu meo meo.

Nhưng còn chưa kịp vui mừng được bao lâu thì miếng thịt lớn nhất trong số đó lại lấy tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường bắt đầu biến lớn, không, phải nói là đang lớn lên mới đúng, hơn nữa chỉ trong chớp mắt đã mọc ra cơ thể con người, tay chân và một số bộ phận cơ thể khác.

Đầu người lúc trước bị Nhiếp Uyên chém rớt lại lần nữa nứt ra, bên trong thế nhưng mọc lên một cái đầu người mới!!

"Ôi ĐM......" Kỷ Vô Hoan trợn tròn mắt, cái đuôi mới vừa xù lông bỗng nhiên gắt gao quấn chặt lấy eo người đàn ông, kêu to: "Thứ đồ chơi này cư nhiên giết không chết meo!"

Vốn dĩ tang thi bị chặt đầu liền chết, thứ đồ chơi này chặt đầu không chết thì thôi đi, giờ còn không thể nổ chết?! Biến thành một miếng thịt vẫn có thể sống lại?!

Nhiếp Uyên không có thời gian để quay đầu lại xem, thật ra cũng không cần quay đầu lại, bởi vì trên tường lúc này đã xuất hiện bóng dáng của con tang thi biến dị đó, dưới tác dụng của ánh sáng, bóng đen này trở nên vô cùng to lớn, giương nanh múa vuốt chạy như điên tới đây.

"An An...... An An...... Lôi Lôi...... Lôi Lôi...... Chạy mau...... Mẹ yêu con...... Sống sót...... Sống sót...... A a a a a ——"

Phía sau tràn đầy tiếng gào rống quỷ dị, bên trong còn xen lẫn tiếng kêu thảm thiết của Nghiêm Tiến!

Có thể tưởng tượng ra, trước khi chết gã đã trải qua thống khổ như thế nào.

Giờ khắc này, cực kỳ giống với cơn ác mộng tuổi thơ của vô số người, trên hành lang trường học sáng sủa, không có lấy một bóng người, một bóng đen to lớn không ngừng đuổi theo ở phía sau, nó càng ngày càng gần —— càng ngày càng gần —— nhưng mà làm thế nào cũng không nhìn thấy điểm cuối hành lang ở đâu!

Sợ hãi, tuyệt vọng cùng bất lực hóa thân thành bóng đen cao lớn hơn, bao phủ lấy trái tim của mỗi người, bọn họ chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước!

Nhiếp Uyên nhanh chóng vượt qua Lê An, thậm chí còn đuổi kịp ba người Từ Võ, lúc tới lối vào hành lang, hắn thả Kỷ Vô Hoan xuống, phân phó: "Mấy người chạy lên trên lầu."

"Vậy còn anh thì sao meo?"

"Tôi sẽ dẫn nó xuống lầu."

"Sau đó thì sao meo?"

"Xử lý nó." Giọng điệu Nhiếp Uyên vẫn rất lạnh lùng, vào thời điểm mấu chốt này hắn vẫn không quên duy trì hình tượng lãnh khốc "vĩnh viễn không bao giờ gục ngã" của mình, hay người đời thường gọi là trang bức như gió.

Hơn nữa trong đôi mắt đen láy kia còn có chút hưng phấn không thể che giấu, giống như một con sói nhìn thấy con mồi, khẽ liếm hàm răng sắc nhọn, đây dường như là một thử thách vô cùng thú vị đối với hắn.

Từ Võ vừa nghe đã nghĩ rằng đầu hắn bị úng nước, nhanh chóng khuyên nhủ: "Đừng mạo hiểm! Anh cũng thấy rồi đó, nó sẽ sống lại!"

"À, chỉ là sống lại mà thôi." Người đàn ông nhếch miệng, sau đó lấy ra một khẩu súng ngắn hai nòng cực mạnh, giọng điệu vô cùng tuỳ ý: "Đánh đến khi nó không thể hồi sinh được nữa không phải là được rồi sao?"

Kỷ Vô Hoan lúc này mới nhớ tới, hắn đã từng gặp qua rất nhiều con quái vật còn biến thái hơn trong suốt bốn năm sự nghiệp chơi trò chơi Rubik của mình.

Đó là lần đầu tiên hắn tiến vào mặt bốn Khối Rubik, hơn mười người chơi cùng bị ném lên trên một con tàu vũ trụ ngoài không gian, giống như cốt truyện trong vô số bộ phim khoa học viễn tưởng về thảm họa không gian, NPC vô tình mở ra khoang huấn luyện, thả quái vật đáng sợ ra.

Nó là một con quái vật ngoài hành tinh, hình dáng trông giống như một con nhện trong suốt, kích thước to bằng lòng bàn tay nhưng lực sát thương rất lớn và bò rất nhanh, có thể chui vào cơ thể con người để ký sinh, thông qua ăn thịt người để tăng cường sức mạnh, nhược điểm duy nhất là sợ lửa, nhưng sau khi bị giết chết, nó có thể tiếp tục tái sinh.

Ở trong trò chơi đó, tất cả mọi người đều chạy trốn, chỉ có Nhiếp Uyên là tương phản, đuổi ngược lại nó, con quái vật ngoài hành tinh kia tổng cộng sống lại 300 lần, bị hắn giết chết bằng súng phun lửa ở lần thứ 301.

Tóm lại mãi cho đến phút cuối cùng của trò chơi, con quái vật ngoài hành tinh đó vẫn còn trong trạng thái bị thiêu cháy.

Đúng là một con quái vật đáng thương.

Nghĩ đến đây, một chút lo lắng cuối cùng của Kỷ Vô Hoan đều biến mất.

Quả thật, lấy năng lực của Nhiếp Uyên, nói không chừng có thể giết chết thứ đồ chơi này thật! Tuy rằng con quái vật này có thể hồi sinh sau khi bị giết, nhưng để cơ thể tái sinh cũng cần một khoảng thời gian nhất định.

Cho dù chỉ có vài giây ngắn ngủi, nhưng với phong cách của Nhiếp Uyên, rất có khả năng hắn sẽ đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm nó để lao vào đánh tiếp.

Mà kể cả khi giết không được, thời gian cũng chỉ còn hơn mười phút, chạy trốn tuyệt đối không thành vấn đề.

So với điều đó thì một đám già yếu mang bệnh, tàn tật như bọn họ ngược lại chính là gánh nặng, Nhiếp Uyên chiến đấu một mình sẽ nhẹ nhàng hơn.

Vì vậy Kỷ Vô Hoan lập tức phe phẩy đuôi cổ vũ hắn, mềm mại kêu lên: "Anh trai lớn, cố lên meo!"

Nếu thời gian cho phép, cậu còn muốn tán tỉnh hắn một chút, nhưng tang thi biến dị vọt tới đây rồi!

Cậu chặn đứng Lê An đang muốn chạy xuống, kéo lên trên: "Chúng ta lên trên meo!"

Khi bọn họ bước lên cầu thang ngay lối rẽ, tang thi biến dị cũng đuổi tới cửa cầu thang, Nhiếp Uyên trốn sau bức tường bất ngờ nhảy ra, bắn vào bụng nó.

Uy lực của súng ngắn ở cự ly gần rất mạnh, trên bụng con tang thi biến dị lập tức nhiều thêm một lỗ thủng lớn, hơn nữa bị đánh lui về sau hai bước, tất cả mắt trên người đều xoay lại đây, gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông, trong miệng phát ra tiếng gào rống càng khủng bố!

"GRÀO ——!!"

Đối mặt với một con quái vật kinh khủng như thế, Nhiếp Uyên vẫn không hề sợ hãi tý nào, hắn bắn thêm một phát súng nữa, sau đó chống lên lan can cầu thang nhảy xuống, vừa nạp đạn vừa điên cuồng chạy xuống dưới.

Kỷ Vô Hoan nhân cơ hội này kéo Lê An lên tầng sáu, đuổi theo ba người Từ Võ.

"Anh ta sẽ không sao chứ?" Từ Lôi hỏi.

"Có thể sẽ hơi thảm tý."

"Cái gì?! Vậy sao cậu còn......" Yên tâm để hắn dẫn con quái vật đi một mình như vậy?!

"A, tui tưởng chị đang hỏi con quái vật ha ha meo."

"Anh ta lợi hại lắm sao?!"

"Cũng tạm." Kỷ Vô Hoan đắc ý lắc lư đuôi mèo, có chút tự hào nói: "So với siêu nhân mèo vẫn còn hơi kém một tý!"

"......"

Nhưng nói thì nói như thế, sau khi bố trí bọn họ vào phòng thí nghiệm trên tầng sáu xong xuôi, Kỷ Vô Hoan liền bắt đầu tập trung tinh thần chú ý động tĩnh dưới lầu.

Nhiếp Uyên cầm súng ngắn vừa chạy vừa quay đầu lại bắn, giống như thả diều dẫn nó xuống lầu, sau khi đi xuống lầu, năm phút sau hắn liền rời khỏi tòa nhà giảng dạy.

Sau đó nữa là một tiếng nổ lớn, rồi cuối cùng không còn nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào nữa.

Kỷ Vô Hoan không khỏi trở nên khẩn trương, chính cậu cũng chưa nhận ra là mình đang lo lắng, đuôi mèo bất an điên cuồng lắc lư, lỗ tai cũng theo đó vểnh lên.

Có lẽ vì bị dây chuyền mèo ảnh hưởng chứ trước giờ cậu chưa từng mẫn cảm như thế, sau khi kiên trì thêm năm phút, cậu rốt cuộc cũng không thể ngồi yên được nữa, một tay lấy Trứng Muối ra, một tay cầm rìu chuẩn bị xuống lầu xem thử.

Thanh niên vặn ánh sáng đèn pin về mức tối nhất, phóng nhẹ bước chân, lấy tốc độ nhanh nhất đi xuống cầu thang, lần theo dịch nhầy ghê tởm vương vãi khắp sàn ra bên ngoài quảng trường.

Lúc này trên quảng trường ngay cả một con tang thi cũng không có, Nhiếp Uyên thì đang ở ngay dưới đài kéo cờ cách đó trăm mét.

Quả nhiên Kỷ Vô Hoan đoán không sai, sau khi người đàn ông dùng lựu đạn nổ nó thành từng mảnh liền đứng ở đó nã đạn hết viên này sang viên khác, chỉ cần miếng thịt nào có dấu hiệu tái tổ chức, hắn liền lập tức nổ súng bắn nát nó một lần nữa.

Thấy hắn không cần đánh rắm đã đè tang thi biến dị xuống đánh như đánh con trai, dồn nó vào chỗ chết, Kỷ Vô Hoan liền thở phào nhẹ nhõm, thu Trứng Muối về, kiểm tra thời gian, lúc này cách thời điểm trò chơi kết thúc chỉ còn ba phút.

Cuối cùng cũng sắp được đi ra ngoài rồi.

Nhưng mà, vào một phút cuối cùng, Kỷ Vô Hoan bỗng nhiên phát hiện, sau lưng người đàn ông đằng kia không biết từ khi nào đã lén lút tụ tập thành một khối thịt vụn to lớn, nó đang lớn lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy!

Còn Nhiếp Uyên thì đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm mấy miếng thi thể lớn ở trước mặt, căn bản không hề chú ý tới tình huống bên này!

Mắt thấy con tang thi biến dị kia sắp thành hình, Kỷ Vô Hoan vội vàng hô to, nhưng vị trí Nhiếp Uyên ngược gió cho nên hắn không nghe thấy!

Phải làm sao bây giờ?! Đúng lúc này, cậu quay đầu nhìn sang bên cạnh liền thấy chiếc xe hơi nhỏ lúc trước bọn họ đã lái qua đây, cậu lập tức trèo lên, bất chấp tất cả, đánh mạnh tay lái quay xe rồi tăng tốc lao tới.

Lúc này tang thi biến dị ở sau lưng Nhiếp Uyên đã đứng lên, há ra cái miệng to lớn lao về phía hắn, người đàn ông ngược lại phản ứng rất nhanh, sau khi nghe thấy động tĩnh liền bỗng nhiên xoay người, nhét họng súng vào miệng nó.

"Grào ——!!"

Nhưng con tang thi này có tới mấy cái đầu lận, những cái đầu đó đột nhiên nứt ra, bên trong mọc lên rất nhiều móng vuốt giống như xúc tua!

Mắt thấy nó sắp cắn được hắn thì một tiếng rầm lớn vang lên.

Một chiếc xe hơi nhỏ lao tới như bay, đột nhiên đâm sầm vào nó, cùng lúc đó một bóng người cũng va vỡ cửa kính bay ra ngoài.

Vừa rồi Kỷ Vô Hoan lên xe quên mất vụ thắt đai an toàn, sau khi đâm bay tang thi biến dị liền đụng phải bục kéo cờ, sau đó theo quán tính mà bay ra ngoài.

Đập vỡ đầu chảy máu.

"Kỷ ngu ngốc!!!"

Tại giây phút cuối cùng trước khi hôn mê, Kỷ Vô Hoan nghe thấy giọng nói của Nhiếp Uyên.

Quả nhiên hắn đã biết thân phận của mình!

Kỷ Vô Hoan ở trong lòng gào thét, muốn nhào dậy cởi lớp vỏ bọc của tên đối thủ một mất một còn này, nhưng cơ thể lại không nghe theo sự sai sử, mềm thành một cục nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích.

Cậu có thể cảm giác được người đàn ông ôm lấy cậu một cách rõ ràng, không ngừng gọi tên cậu.

"Kỷ ngu ngốc! Kỷ ngu ngốc!"

Nhưng mà cậu lại không có sức để cử động nổi, thậm chí mắt cũng mở không ra, trước mắt đen kịt một mảnh, trên trán chảy ra rất nhiều máu.

Cậu ngược lại không cảm thấy đau lắm, chỉ cảm thấy rất buồn ngủ, vô cùng buồn ngủ.

......

Kỷ Vô Hoan đã quên mất mình rời khỏi trò chơi Rubik như thế nào, lúc mở mắt ra thì đã phát hiện mình nằm ở trên giường, một tia sáng trắng từ trên người cậu biến mất.

Khối Rubik đã giúp cậu chữa lành vết thương.

Chỉ là đầu óc vẫn có chút mờ mịt, còn chưa kịp hoàn toàn tỉnh táo lại, cậu đã nghe thấy tiếng chuông cửa.

Cậu tưởng đó là Tiểu Phương, mặc dù rất không tình nguyện, nhưng vì tránh để lát nữa lại bị cằn nhằn một trận cho nên cậu vẫn xuống lầu mở cửa.

Ai ngờ người ngoài cửa lại là Nhiếp Uyên.

Tác giả có lời muốn nói:

Tròn Tròn: Hình tượng thiết lập sẽ không bao giờ sụp đổ!

Lầy Lầy: Thân ái, cậu đã hoàn toàn rớt ngựa rồi, rớt đến không còn gì cả!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net