Chương 157

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

Nhưng lúc này, so với chuyện chiếc váy nhỏ của cậu đã chạy đi đâu thì có một vấn đề càng quan trọng hơn đó là —— vừa rồi ai đã nói chuyện ở bên tai cậu?

Nghe giọng thì rất giống một bé gái chừng năm sáu tuổi, tiếng nói vừa trẻ con vừa non nớt, vô cùng êm tai, ngập tràn sự ngây thơ, tựa như một viên kẹo ngọt ngào tan nơi đầu lưỡi, khiến cho người khác không khỏi sinh ra hảo cảm trong lòng. Nhưng cố tình xúc cảm khi cánh tay kia chạm vào người cậu lại không giống tay con người lắm......

Mềm mại, nhiều lông, lạnh lẽo và không hề có độ ấm.

—— Rõ ràng đó không phải là con người.

Đương nhiên chuyện này đối với Kỷ Vô Hoan mà nói cũng không có gì đáng phải ngạc nhiên, dù sao trong Khối Rubik loại đồ chơi nào chả có, mặc kệ có phải là người hay không đều chắc chắn không phải thứ gì tốt đẹp.

Lúc này cậu mới nhớ tới bài đồng dao mà nó hát, nếu như đoán không sai thì chính nó đã thay quần áo cho cậu.

Nhưng vì sao lại muốn làm vậy?

Trong lúc suy nghĩ những vấn đề này, Kỷ Vô Hoan đương nhiên cũng không ngu ngốc tới mức vẫn luôn ngây ngốc ngồi ở dưới đất, sau khi khôi phục khả năng hành động cậu liền nhanh chóng đứng dậy, vừa đánh giá bốn phía xung quanh vừa giơ cánh tay lên, dùng chóp mũi ngửi ống tay áo một cái.

Ý?

Cậu ngạc nhiên phát hiện, mùi hương trên quần áo này hơi quen quen......

Khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, hai mắt cậu đồng thời cũng dần thích nghi với bóng tối nơi đây, có thể nhìn rõ ràng hơn một xíu.

Đây là đâu?

Giống như vừa nãy đã nhìn thoáng qua, đây là một căn phòng có kết cấu hoàn toàn bằng gỗ, cả căn phòng diện tích không lớn, nhìn chỉ có hai mấy hoặc ba mấy mét vuông, song bên trong lại rất trống trải, ngoại trừ chính giữa đang chất một đống đồ lặt vặt thì dường như không còn vật dụng nào khác, trong không khí còn thoang thoảng mùi gỗ thơm.

Trong phòng cũng không có đèn, nguồn sáng duy nhất chính là cửa sổ lớn ở trên bức tường trước mặt.

Nhưng nó cũng bị đóng đinh kín mít bằng mấy tấm gỗ, chỉ có chút ít ánh nắng len lỏi xuyên qua những khe hở.

Mà đống đồ đạc ở giữa phòng cũng bởi vì ngược sáng nên nhìn không rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy một số đường viền vuông vắn như có mấy cái hộp lớn đang chất đống trên bàn?

Kỷ Vô Hoan cũng không quá chắc chắn, cậu vừa quan sát bốn phía xung quanh vừa bắt đầu tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.

Trừ bỏ cậu ra, trong căn phòng tối tăm vẫn còn những người chơi khác cũng thức dậy cùng lúc.

Bọn họ hoặc kinh hô hoặc là la hét chói tai, nhanh chóng đứng dậy, vội vàng cách xa những người còn lại, cảnh giác đánh giá bốn phía xung quanh, có một số người lại bắt đầu không ngừng đặt câu hỏi, trong lúc nhất thời hiện trường trở nên có chút hỗn loạn.

"Hả? Đây là chỗ nào...... Quần áo của tôi, quần áo của tôi sao lại bị thay đổi!?"

Xem ra không chỉ có Kỷ Vô Hoan, những người chơi khác cũng bị thay quần áo.

"Này, các người là ai? Muốn làm cái gì?!"

"Tôi còn đang muốn hỏi đây, mấy người là ai? Muốn làm cái gì? Bắt cóc?!"

"A a a a, cứu mạng, cứu mạng! Có ai ở đây không!"

"Hu hu hu, cầu xin các người đừng làm hại tôi......"

Không cần phải nói, đây nhất định lại là người chơi mới, bên cạnh Kỷ Vô Hoan cũng có một cô gái trẻ bị dọa sợ tới mức hét lên tại chỗ, cậu bây giờ cũng đã tập thành thói quen hơn nữa cũng lười nhiều lời giải thích, dù sao qua một lát nữa bọn họ không tin cũng phải tin thôi.

Trong lúc hỗn loạn có không ít người bật đèn pin lên, bảy tám cái đèn pin quét loạn khắp nơi ngược lại chói mắt kinh khủng, chẳng nhìn thấy rõ được gì.

Kỷ Vô Hoan theo bản năng nghiêng người sang một bên để tránh ánh sáng, nhưng ngay khi cậu xoay người lại lại ngoài ý muốn phát hiện trên vách tường phía sau có một cánh cửa gỗ đang đóng chặt, cậu thử vươn tay ra đẩy một chút nhưng không mở được.

Cửa sổ bị đóng đinh cùng với cửa phòng bị đóng chặt.

Kỷ Vô Hoan lập tức nhận ra, nơi này là một không gian khép kín.

Cậu vừa mới nảy ra ý tưởng này trong đầu thì một tiếng "Đinh ~" giòn giã vang lên.

Âm thanh nhắc nhở quen thuộc của hệ thống lại xuất hiện.

Cậu ngay lập tức tập trung tinh thần lắng nghe từng chữ vang lên tiếp theo.

[Đinh! Bắt đầu nhiệm vụ chính thức: Thoát khỏi Dinh thự thú bông.]

[Yêu cầu người chơi trong vòng bốn ngày thoát khỏi Dinh thự thú bông.

Cảnh báo 1: Không nên có ý đồ tấn công bất kỳ NPC nào hoặc phá huỷ các công trình kiến trúc bên trong dinh thự.

Cảnh báo 2: Cẩn thận thỏ

Cảnh báo 3: Nếu đến 11 giờ 44 phút đêm thứ tư mà vẫn chưa thành công thoát khỏi tức là trò chơi thất bại.

Mô tả phần thưởng: Ngoài phần thưởng cơ bản, người chơi đầu tiên qua màn sẽ nhận được một phần thưởng ngẫu nhiên, có cơ hội đạt được đạo cụ quý hiếm.]

"......"

Thanh niên như thường lệ vuốt nhẹ vành tai, ghi nhớ từng câu từng chữ trong lòng, nhưng khi chữ cuối cùng trong phần mô tả phần thưởng được đọc xong, cậu mới xác định.

Không có, cư nhiên cứ như vậy mà không có.

???

Kỷ Vô Hoan ngạc nhiên, trên đỉnh đầu tựa hồ xuất hiện ba dấu chấm hỏi to tướng, không chỉ có cậu, những người chơi khác cũng ngạc nhiên không kém.

Trò chơi lần này ngay cả một cái nhắc nhở cũng không có?

Mặc dù cậu biết sau khi tiến vào trò chơi ở mặt thứ ba Khối Rubik, nhắc nhở sẽ giảm dần, nhưng đây không còn là vấn đề giảm hay không giảm nữa, đây là trực tiếp không có đó!

Chuyện lần này đến quá đột ngột, trong lúc nhất thời Kỷ Vô Hoan hơi thấy mê mang.

Như đã đề cập trước đó, trong phó bản giải đố của Khối Rubik, số lượng nhắc nhở và cảnh báo không liên quan trực tiếp đến độ khó của trò chơi.

Ví dụ như trong số các phó bản mà Kỷ Vô Hoan đã trải qua trước đây, độ khó của Công Viên Ma Quái khẳng định cao hơn nhiều so với Thôn Không Người.

Nhưng khi so sánh hai phó bản này, cái trước có nhiều cảnh báo và nhắc nhở nhất, còn cái sau ngược lại ít hơn.

Song cho dù thế nào đi chăng nữa, trò chơi có nhắc nhở chắc chắn luôn dễ hơn trò chơi không có.

Mà trò chơi lần này nếu chỉ hiểu theo nghĩa đen thì hình như có hơi đơn giản quá mức, mục tiêu duy nhất cũng chỉ có một —— đó là thoát khỏi Dinh thự thú bông.

Nếu đã dùng hai từ "thoát khỏi" có nghĩa là vị trí hiện tại bọn họ đang ở chính là nơi gọi là "Dinh thự thú bông".

Chẳng lẽ lần này là loại trò chơi trốn thoát khỏi mật thất?

Ý tưởng này vừa nhú lên, trong đám người cũng có người lên tiếng: "...... Là phó bản trốn thoát khỏi mật thất sao?"

Nói đến trò chơi trốn thoát khỏi mật thất, hầu hết người trẻ tuổi đều rất quen thuộc với nó.

Đơn giản chính là toàn bộ người chơi đều bị nhốt vào trong một không gian bị khoá, cần phải dựa vào việc nắm bắt các chi tiết nhỏ và suy luận, cộng thêm phối hợp với các loại đạo cụ để phá giải từng lớp mật mã mới có thể rời đi.

Trong phần lớn phó bản trò chơi Rubik, loại phó bản trốn thoát khỏi mật thất thực ra không phải là hiếm, trước đó Kỷ Vô Hoan đã từng nhìn thấy không ít trong tư liệu tình báo trò chơi trên tay Tưởng Minh Uy, mà lần này có vẻ như cũng là một trò chơi như thế.

Nhưng điều kỳ lạ là, dù có là trốn thoát khỏi mật thất đi chăng nữa, thì ít nhất cũng phải có quy tắc và nhắc nhở nhất định chứ? Tại sao hệ thống lại không đầu không đuôi bỏ lại mấy câu như vậy rồi biến mất?

Làm sao để bắt đầu trò chơi? Như thế nào mới được tính là trốn thoát? Ví dụ như cánh cửa trước mắt này...... Phía trên cũng không có ổ khóa, nếu không dùng thủ đoạn bạo lực thì làm sao mở ra được?

Kỷ Vô Hoan chẳng hiểu mô tê gì, cậu thử đẩy cửa một lần nữa, nhưng quả nhiên vẫn không mở được, hơn nữa trong quy tắc trò chơi ngay cả một câu liên quan cũng không được nhắc đến.

Còn có "thỏ" trong cảnh báo là đang ám chỉ cái gì?

Ngay khi những người chơi khác còn đang buồn bực, có người đã lên tiếng trước, gã đề nghị nói: "Nếu là trốn thoát khỏi mật thất, vậy chắc chắn sẽ có một lối ra, chúng ta trước tiên tìm kiếm manh mối trước đi......"

"Trốn thoát khỏi mật thất? Đây là hoạt động mới của trường học sao...... Tôi không muốn chơi cái này, lá gan tôi nhỏ lắm lại còn bị bệnh tim nữa cho nên mấy người có thể thả tôi về được không?" Trong góc tối, có một em gái người mới đã sắp khóc tới nơi, cô bây giờ cực kỳ sợ hãi, ở đây vừa tối lại vừa lạnh, xung quanh toàn là những người xa lạ.

Hơn nữa bên cạnh còn có một "ông chú" trông rất biến thái.

Ban đầu cô cứ tưởng rằng đó cũng là một cô gái, chờ tới khi đến gần cô mới nhận ra "ông chú" này vừa cao vừa to, dáng người vô cùng cường tráng, không nhìn rõ mặt nhưng lại đang mặc một bộ váy hầu gái màu trắng đen, trên đùi rắn chắc còn mang một đôi tất đen dài quá đầu gối cùng với một đôi giày mũi tròn không vừa chân lắm. Hắn đen mặt ngồi xổm ở trong góc, trong tay nghịch một con dao găm màu bạc lấp lánh, cả người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, trông thật sự vô cùng khủng bố!

Giống như giây tiếp theo hắn có thể rút dao găm ra chém người.

"Em gái, chúng ta cũng muốn đi ra ngoài chứ." Đại khái thấy cô tuổi còn nhỏ, một người đàn ông trung niên chủ động an ủi cô vài câu, đồng thời giải thích quy tắc của trò chơi Rubik: "Đây là trò chơi Rubik, nếu muốn đi ra ngoài, cần phải hoàn thành trò chơi dựa theo yêu cầu của hệ thống, chính là âm thanh mọi người vừa nghe thấy đấy, đây không phải đang giỡn đâu......"

"A...... Vậy chúng ta phải làm sao mới có thể hoàn thành trò chơi và rời khỏi đây?" Ba trong số bốn người mới lần này đều khá trẻ, năng lực tiếp thu của bọn họ ngược lại tốt đến ngạc nhiên.

"Bọn tôi cũng không biết, tìm manh mối trước đi."

Trong lúc nói chuyện, những người chơi khác cũng đã tranh thủ thời gian hành động, căn phòng nhìn chung cũng chỉ lớn có vậy, nhưng lại chen chúc tới hơn mười mấy người, Kỷ Vô Hoan có một loại cảm giác không thể nhúc nhích dù chỉ là một bước, cậu cầm đèn pin soi loạn khắp nơi, muốn lượn một vòng cả căn phòng để tìm manh mối cũng là để tìm người.

Nhiếp Uyên đâu rồi nhỉ?

Lấy hình thể và chiều cao của hắn, phải dễ dàng tìm thấy ngay cả trong đám đông tối tăm mới đúng, nhưng giờ là sao đây?

Trong khi Kỷ Vô Hoan đang cảm thấy kỳ quái thì đột nhiên có người la lên: "Này, các người mau nhìn xem!"

Sau khi tất cả đèn pin cùng đồng thời chiếu qua, bọn họ mới thấy rõ, phía trên đống đồ đạc chất ở giữa phòng có đắp một lớp vải bố chống bụi.

Khi người đàn ông vừa mới lên tiếng kia kéo tấm vải bố xuống, một chiếc bàn gỗ xuất hiện trước mắt mọi người, mà thứ được đặt ở trên bàn gỗ hóa ra là......

"Máy tính?!" Có người kinh ngạc kêu lên, không sai, trên bàn vậy mà lại có một chiếc máy tính.

Chính xác hơn là một chiếc máy tính đời cũ màu xám trắng vô cùng thô sơ, với một màn hình và một CPU cực kỳ cồng kềnh, ngay cả bàn phím và con chuột cũng đều là loại cũ nhất.

Nếu đặt ở hơn hai mươi năm trước thì đây có lẽ là loại được lưu hành phổ biến nhất, nhưng bây giờ rất khó để nhìn thấy.

"A, hình như còn mở lên được nè." Người đàn ông kia phát hiện nguồn điện CPU vẫn đang sáng.

"Anh bật lên thử xem?"

"...... Cậu tới mà bật?"

"......" Hai người đối thoại giằng co vài giây, cuối cùng vẫn là một người trong đó lấy hết can đảm nhấn xuống nút nguồn trên CPU, màn hình theo đó nhấp nháy vài cái rồi sáng lên trong nháy mắt, tất cả mọi người không khỏi trở nên khẩn trương.

Theo bản năng tưởng tượng ra một số hình ảnh kinh dị.

Cũng may không có ma nữ bò ra ngoài như trong tưởng tượng, máy tính nhanh chóng được bật lên, đầu tiên là tiếng tạp âm rè rè đinh tai nhức óc phát ra từ loa máy tính, kế tiếp là những bông tuyết trắng đen xẹt qua màn hình.

Hình ảnh vặn vẹo vài cái, ngay sau đó phong cách đột nhiên thay đổi.

Một giao diện phim hoạt hình với đủ loại màu sắc chợt xuất hiện với phong cách pixel rất điển hình, có năm sáu quả cầu bông lăn ra từ bên trái.

Đó hoá ra là một số món đồ chơi nhồi bông như chó con, mèo con, gấu con, chuột con,... nhìn qua trông rất hàm hậu đáng yêu, tiếp nữa còn xuất hiện một con thỏ bông màu hồng có kích thước hơi lớn hơn một chút, nó ôm một tấm bảng lớn cũng mang phong cách hoạt hình đầy màu sắc tung tăng nhảy nhót đi ra.

Trên tấm bảng viết mấy cái chữ to.

"Trốn thoát khỏi Dinh thự thú bông."

Mà ở bên dưới thật sự có một nút tùy chọn "Bắt đầu trò chơi" đẫm máu.

"Trò chơi!?"

Không sai, đây cư nhiên là một trò chơi nhỏ trên máy tính.

Cùng lúc đó, cánh cửa phía sau Kỷ Vô Hoan cũng tự động mở ra!

Theo tiếng "Kẽo kẹt ——" vang lên, cậu lập tức lui về sau ba bước, đồng thời lấy ra Trứng Muối.

Bên ngoài cũng là một mảnh tối tăm, giây phút ánh sáng đèn pin chiếu qua, giọng nói ngây thơ non nớt ngọt ngào của trẻ con lúc nãy lại xuất hiện.

"Hắc hắc, xin chào mọi người, tôi là Thỏ Thỏ ~"

Một con thỏ bông lớn dễ thương xuất hiện bên cánh cửa, nó rất giống con thỏ vừa rồi bọn họ nhìn thấy ở trên máy tính, cả người được bao phủ bởi lớp lông tơ mềm mại màu hồng, đôi mắt pha lê màu đỏ nhạt, nó cúi người, chỉ lộ một nửa người ra, giơ hai cánh tay mềm mại như bông lên, cười tủm tỉm chào hỏi mọi người.

"Đáng yêu quá đi!" Cô gái người mới vừa rồi còn khẩn trương đến không chịu nổi, trong nháy mắt như được sinh vật đáng yêu này chữa lành.

"Hì hì hì ~" con thỏ bông nhận được lời khen tựa hồ cũng rất vui vẻ, nhưng khi nó đứng thẳng người lên tiến vào, mọi người đều giật mình hoảng hốt.

Bởi vì nó quá lớn, chiều cao nhìn qua ít nhất cũng phải 2 mét, lúc bước vào cửa còn phải cúi đầu, nó không chỉ to mà còn rất nặng, khi nó từng bước đi vào, dường như ngay cả sàn gỗ cũng rung chuyển theo.

Khi toàn bộ cơ thể của nó xuất hiện dưới ánh sáng đèn pin, tất cả mọi người ở đây đều phải hít vào một hơi khí lạnh!

Bởi vì nửa còn lại của con thỏ bông này không dễ thương như những gì bọn họ nhìn thấy trên màn hình trò chơi vừa rồi.

Nó như thể bị người ta dùng dao nhỏ bổ ra làm hai, lớp bông từ bên trong vải nhung xõa ra tán loạn xù lên, nửa còn lại được nối với một bộ xương khô đẫm máu!

Giống như có người cưỡng ép khâu con thỏ bông và con thỏ thật lại với nhau!

Hơn nữa con thỏ bự này còn ở đó vui vẻ cười to: "Hì hì hì ~"

Lúc này tiếng cười dễ nghe êm tai kia kèm theo máu tươi nhỏ giọt trên mặt đất trông có vẻ vô cùng quỷ dị.

Khiến cho người khác sởn cả tóc gáy.

Dưới ánh sáng tối tăm, ngay cả những người chơi cũ cũng sợ tới mức không nói nên lời, huống chi là người chơi mới, có một người chơi mới trực tiếp hét lên rồi hôn mê bất tỉnh.

Kỷ Vô Hoan đứng gần cửa nhất bỗng nhiên nhấc Trứng Muối lên, chuẩn bị ra tay không chế nó bất cứ lúc nào.

Cũng may con thỏ lớn này dường như không có hứng thú với cậu lắm, sau khi nó bước vào thì không di chuyển nữa, hai con ngươi pha lê lăn qua lăn lại, đặc biệt là con ngươi pha lê màu đỏ bị vây hãm bên trong hốc mắt ở bên bộ xương khô, tựa hồ lập loè ánh sáng quỷ dị, cẩn thận đánh giá mỗi người ở đây.

Bị một con thú bông có hình thể khổng lồ và khủng bố như thế nhìn chằm chằm đương nhiên là rất áp lực.

Kỷ Vô Hoan đột nhiên nhớ tới cảnh báo 2 hồi nãy của hệ thống...... Nhất định là dư thừa, ai lại muốn tấn công một NPC như vậy?! Đó chẳng phải là muốn tìm chết sao?

Ý nghĩ này vừa mới nảy ra, liền thật sự xuất hiện một người muốn tìm chết! Một bóng người màu đen từ trong một góc phòng khác lao tới như bay.

Tốc độ quá nhanh, Kỷ Vô Hoan còn chưa kịp nhìn rõ đã nghe thấy Trứng Muối trong tay kích động kêu lên, vui mừng vẫy tay: "Oa ô, oa ô, ba ba!"

Ba ba?!

Kỷ Vô Hoan lập tức phản ứng lại, cậu ngẩng đầu nhìn lên, bóng người lao tới kia quả nhiên là một người đàn ông cao lớn, dáng người tương tự như Nhiếp Uyên.

Đồng thời cậu cũng tìm thấy chiếc váy nhỏ bị mất tích của mình!

Bộ trang phục hầu gái trắng đen cực kỳ gợi cảm đáng yêu ấy lúc này cư nhiên đang ở trên người người đàn ông! Chỉ là thân hình cường tráng của hắn cơ hồ muốn làm rách toạc cả chiếc váy.

Dùng một câu hay lưu hành trên mạng để hình dung chính là.

—— Hình ảnh này đẹp đến mức không nỡ nhìn.

Nhưng bấy giờ Kỷ Vô Hoan lại cười không nổi, bởi vì người đàn ông kia đang tóm chặt lấy cổ con thỏ chuẩn bị bóp chết nó!

Cậu sợ tới mức nhanh chóng nhào qua ngăn cản hắn, thời điểm hai người bốn mắt nhìn nhau, cậu không biết đối phương có nhận ra mình hay không, nhưng cậu thì nhận ra hắn.

Không sai, người đàn ông đang mặc váy của cậu không ai khác chính là Nhiếp Uyên!

"Buông ra!" Người đàn ông lúc này đang ôm một bụng lửa giận không chỗ phát tiết, hai tay nắm chặt, dáng vẻ như một con sói hung ác, hận không thể xé nát tất cả mọi thứ trước mặt!

Hắn vừa nghe thấy âm thanh này liền nhận ra, đây chính là con thỏ khốn kiếp đã đổi quần áo của hắn!

"Đừng, đừng!"

Nếu đặt ở ngày thường, Kỷ Vô Hoan đã cười ngất ngay tại chỗ rồi, nhưng lúc này cảnh báo trò chơi còn đang đè trên đầu cậu, cậu nhất định phải ngăn Tròn Tròn bạo lực bóp chết con thỏ.

Dưới tình thế cấp bách, cậu giậm chân ấn đầu đối phương vào trong ngực mình, ôn nhu cười nói: "Em gái nhỏ, em đáng yêu như vậy, sao có thể bạo lực như thế được? Như vậy không đúng đâu."

Tác giả có lời muốn nói:

Tròn Tròn: Tối nay ăn thịt thỏ kho tàu!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net