Chương 163

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

Giọng nói của cậu không lớn nhưng ngay lập tức gây nên một trận sóng to gió lớn, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn lại đây, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

"......"

Kỷ Vô Hoan lặp lại một lần nữa: "Tao nói là, tao muốn chơi trò chơi này, tao muốn làm người thứ hai."

"Cậu......" Cậu ta bị điên hả hay là đang nghĩ quẩn trong lòng?

Giờ phút này, các người chơi đều có vẻ mặt khác nhau, có người thì tưởng bản thân mình nghe lầm, có người thì cho rằng đầu óc cậu có vấn đề, còn có người thì trong mắt nhiều thêm vài tia dò xét, đại khái là đang nghĩ xem cái người thanh niên đẹp trai trước mắt này là thần thánh phương nào.

Những người chơi khác đều chỉ lo bản thân bị con thỏ lớn lựa chọn, chỉ có cậu là người duy nhất đưa họng súng cho nó.

Loại hành vi này hoặc là quá ngu ngốc, hoặc là đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Dựa vào dáng vẻ bình tĩnh thong dong của Kỷ Vô Hoan, rất có thể là người thuộc vế thứ hai.

Cho đến bây giờ, trò chơi này đã trôi qua được hơn một tiếng, nhưng người chơi vẫn chưa tìm ra cách nào để phá giải nó.

Bởi vì trò chơi này hầu như hoàn toàn không có quy luật, nếu chỉ đánh cược vào may mắn mà muốn tìm 17 mảnh giấy trong tổng số 250 ô vuông, xác suất như vậy thật sự quá thấp, cho dù mỗi người có 10 cái mạng cũng không đủ.

Nhưng cũng chính bởi vì xác suất thấp đến mức không tưởng như vậy và dù có làm thế nào đi nữa cũng không thể tìm thấy quy luật nên Kỷ Vô Hoan mới cho rằng suy nghĩ của bọn họ đã sai.

Phương pháp phá giải chân chính rất có thể không nằm trên bảng trò chơi, mà là trên người con Thú Gà Bông!

Kỷ Vô Hoan mơ hồ có một số ý tưởng và điều cậu phải làm bây giờ chính là đi xác minh nó.

Vốn dĩ cậu vẫn còn hơi do dự, nhưng khi nhìn thấy con thỏ lớn đuổi giết Vệ Mẫn Mẫn cậu liền hạ quyết tâm, bởi vì thời gian đuổi giết chỉ có ba phút, với Trứng Muối trong tay, cho dù cậu có không chạy trốn đi chăng nữa thì vẫn có thể dễ dàng thu phục nó.

Ngay cả khi phỏng đoán của cậu là sai dẫn đến trò chơi thất bại cũng không sao.

Hơn nữa sở dĩ cậu phải liều lĩnh mạo hiểm như vậy là vì ngoài việc xác minh còn có một nguyên nhân khác.

Cậu không muốn bị con thỏ lớn tiếp tục dắt mũi.

Như con thỏ lớn đã nói, quy tắc trò chơi là do nó quyết định, thứ tự nói là công bằng rút thăm, nhưng trên thực tế cũng là do nó định đoạt.

Tác dụng của con thỏ lớn trong trò chơi này rất rõ ràng, tuy nó cũng sẽ giải thích một số quy tắc và chủ trì trò chơi, nhưng rõ ràng nó không phải là một NPC hoàn toàn trung lập như hướng dẫn viên du lịch Tiểu Lệ ở Công Viên Ma Quái.

Trò chơi này có tên là "Thoát khỏi Dinh thự thú bông", thú bông ở đây hẳn đang chỉ đến 7 con thú bông trên giao diện bắt đầu trò chơi, trong đó bao gồm cả con thỏ lớn.

Nói cách khác, nó cũng là NPC đối địch, đồng thời cũng đại biểu cho một cửa của trò chơi.

Tuy rằng không biết nội dung của trò chơi kia là gì, nhưng con thỏ lớn rẻ tiền này chắc chắn sẽ không muốn người chơi rời khỏi đây, cho nên những việc nó làm tuyệt đối đều vì mục đích "không để cho người chơi thuận lợi qua màn".

Lượt đầu tiên chơi trò chơi nó chọn một người mới, lượt thứ hai chơi trò chơi nó cũng muốn chọn một người mới, Kỷ Vô Hoan đoán rằng có lẽ do người chơi mới thường có tỷ lệ tử vong cao hơn, mỗi người chỉ có 3 cái mạng mà đây lại là trò chơi theo nhóm, một người chết đi tương đương với việc mất đi 3 mạng, khả năng qua màn cũng trở nên thấp hơn.

Hơn nữa so với việc này, điều cậu càng sợ nhất chính là: Việc ăn thịt người chơi sẽ khiến cho những con thú bông đó trở nên càng ngày càng mạnh, trò chơi sẽ trở nên càng ngày càng khó.

Đừng trách cậu suy nghĩ nhiều, sau khi trải qua cương thi ở Thôn Không Người và tang thi ở phó bản đấu sinh tử, cậu đã có thêm nhận thức mới về trình độ biến thái của Khối Rubik.

Bản thân quỷ quái đã đáng sợ lắm rồi, nhưng điều đáng sợ nhất là nó còn có khả năng tăng sức mạnh.

Vì vậy Kỷ Vô Hoan mới muốn phá vỡ kế hoạch của con thỏ lớn, ngăn không cho nó thực hiện thành công.

Quả nhiên, con thỏ lớn tựa hồ cũng không vui vẻ gì cho cam, cái miệng nó xị xuống, không vui hỏi: "Cậu chắc chắn chưa?"

Ngay lúc Kỷ Vô Hoan đang định nói chắc chắn thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh kỳ quái, sau khi nghe kỹ, cậu mới phát hiện ra là nó đến từ bên trong cơ thể của con thỏ lớn.

"Ô ô ô...... Ô ô ô......" Như là tiếng rên rỉ đứt quãng, thống khổ đầy đau đớn, khiến cho người khác lạnh hết cả sống lưng.

Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu thì bàn tay đẫm máu kia lại lần nữa vươn ra từ trong cơ thể bằng bông của con thỏ lớn!

Lúc này trên bàn tay đó chẳng những không còn da mà ngay cả cơ bắp cũng không có, mặt trên còn dính một lượng lớn máu thịt màu đỏ tươi, năm ngón tay tuyệt vọng duỗi ra bên ngoài, tiếng rên rỉ thống khổ cũng càng lúc càng lớn, sau đó một cái đầu người cũng đồng dạng không thịt không da chui ra từ bên trong.

Không, phải nói là nửa cái đầu người mới đúng......

Gã đang từng chút một bị bông trong cơ thể con thỏ tiêu hoá, mà cả quá trình này gã vẫn còn ý thức!

Con ngươi người đàn ông vẫn còn ở đó, chúng lồi ra gắt gao nhìn chằm chằm người chơi, trong mắt tràn ngập đau đớn và tuyệt vọng, cổ họng phát ra từng tiếng đứt quãng cầu xin: "A...... Giết...... Giết...... Giết...... Tôi...... Xin...... Xin...... mấy người............"

Những người chơi có mặt ở đây đều biến sắc, không đành lòng nhìn thẳng vào gã, hai người chơi mới thậm chí còn nôn ra một đống, cách chết như vậy không khỏi quá mức kinh khủng và tàn nhẫn!

"Cậu có chắc chắn chưa ~?" Con thỏ lớn tuỳ ý để cho người chơi trong bụng kia bò ra ngoài, nó còn cúi đầu nhìn gã thống khổ giãy giụa rên rỉ, trên mặt mang theo nụ cười thân thiết hỏi lại một lần nữa.

Đây rõ ràng là đang đe dọa mà! Kỷ Vô Hoan cũng xấu hổ do dự hai giây, nhanh chóng dời mắt đi, không nhìn nó nữa, lúc đang định trả lời thì một cánh tay rắn chắc đẩy cậu ra phía sau.

Nhiếp Uyên tiến lên một bước, che ở trước mặt Kỷ Vô Hoan, ánh mắt cực kỳ khinh thường quét ngang qua người con thỏ lớn, giọng điệu kinh ngạc nói: "Quái vật nhồi bông, mày bị bệnh hả? Sao bông của mày cứ co giật mãi thế kia?"

"......"

Mọi người đều sửng sốt vài giây mới hiểu được ý nghĩa trong câu nói đó.

Không đúng sao? Ăn rồi nôn nôn rồi ăn, nếu đặt ở trên cơ thể con người thì người này đang bị bệnh dạ dày chắc, nếu đặt ở trên cơ thể của một con thỏ hoàn toàn không có dạ dày mà chỉ có bông trong người thì......

"Phốc!" Kỷ Vô Hoan vốn dĩ còn đang nhát gan nhịn không được cười ngay tại chỗ, hơn nữa cái tên quái vật nhồi bông này thật sự rất thích hợp: "Ha ha ha ha!"

Giờ phút này, cậu đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi độc địa của Tròn Tròn dường như không còn đáng ghét như trước nữa!

Con thỏ lớn mới vừa rồi còn hùng hổ khí thế, hù dọa người chơi đột nhiên cứng lại, nó vừa vỗ cái bụng hút gã vào trong, vừa hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông, giọng điệu hơi bị ấm ức nói: "Thật quá đáng, cư nhiên lại nói Thỏ Thỏ là quái vật nhồi bông? Thỏ Thỏ đáng yêu như vậy, tốt bụng như vậy...... Anh đúng là kẻ xấu xa!"

Sau khi nói xong, nó thật sự bắt đầu khóc hu hu.

Con thỏ lớn chân thành khóc được vài phút, những người chơi khác đều tỏ vẻ mặt lạnh tanh.jpg thậm chí mừng thầm trong lòng, cuối cùng thấy không ai để ý tới mình, nó đại khái cũng cảm thấy buồn chán, lau đi giọt nước mắt không hề tồn tại kia, một lần nữa nhìn về phía Kỷ Vô Hoan: "Tiểu Ngải Ngải, cậu phải hiểu cho Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ làm việc này đều là vì lợi ích của cậu hết đó ~"

Nó càng cố gắng ngăn cản, Kỷ Vô Hoan lại càng cảm thấy trong đó có quỷ!

"Tao chắc......" Chữ chắn còn chưa nói ra thì Nhiếp Uyên đã cắt ngang cậu: "Tao chắc chắn." Nói xong trực tiếp đi tới chỗ máy tính.

"Này!" Kỷ Vô Hoan nhanh tay kéo hắn lại: "Em gái, em làm cái gì thế? Em có biết cách để qua màn không mà đi?"

"Không biết." Nhiếp Uyên trả lời rất dứt khoát: "Cậu nói, tôi làm."

Hắn quả thực không biết nhưng ý tưởng của hắn rất đơn giản, Kỷ Vô Hoan hướng dẫn, hắn phụ trách làm theo là được.

Ngay cả khi trò chơi thất bại, hắn cũng nắm chắc 100% có thể thoát khỏi bàn tay của con thỏ lớn, không những có thể chạy thoát mà còn có thể khiến nó phải trả một cái giá đắt.

Có trời mới biết, khi tất cả người chơi ở đây đều đang mải mê suy nghĩ làm cách nào để phá giải trò chơi thì điều mà Nhiếp Uyên nghĩ đến lại là làm sao để giết chết con thỏ lớn phiền phức này mà không bị vi phạm quy tắc của Khối Rubik.

Kỷ Vô Hoan đương nhiên biết năng lực của đối phương, nhưng biện pháp mà cậu nghĩ ra phải cần tự mình tới trước màn hình máy tính thì mới có thể xác định được.

"Tôi sẽ nói cho cậu tất cả những gì tôi nhìn thấy." Nhiếp Uyên liếc mắt một cái liền nhìn ra cậu đang suy nghĩ cái gì.

"Nhưng lỡ như......" Kỷ Vô Hoan cảm thấy như vậy không an toàn lắm, lỡ như cậu mắc sai lầm, ba mạng của Nhiếp Uyên sẽ bị lãng phí.

So với điều đó, nếu để cậu lên trước thì dù có sai cũng có thể lấy được không ít thông tin hữu ích.

Tuy nhiên, Nhiếp Uyên không nghĩ như vậy, hắn chỉ quan tâm đến sự an toàn của Kỷ Vô Hoan, những thứ khác đều không quan trọng.

Nhìn người đàn ông xoay người rời đi, Kỷ Vô Hoan vội vàng đuổi theo, trước vòng tròn được vẽ bằng phấn đỏ một bước ngăn lại hắn: "Đợi đã, em gái nhỏ, em đừng xúc động! Trước nghe anh nói đã!"

"Tránh ra." Nhiếp Uyên muốn đẩy cậu ra, ai ngờ Kỷ Vô Hoan lại một mực giữ lấy hắn không chịu buông!

"Sao anh có thể để một cô gái dễ thương như em đi mạo hiểm được?"

"......"

"Em gái, em nhìn em đi, dáng người thì mảnh khảnh như này, đôi tay thì mềm mại, sao anh nỡ để em bị thương được?"

"Cậu câm miệng......" Nhiếp Uyên không thể nhịn nổi nữa, hắn thề, chờ sau khi mini game này kết thúc, hắn nhất định phải đổi quần áo!

Hai người không ai chịu nhường ai, trong lúc xô đẩy đột nhiên nghe rắc một tiếng, Nhiếp Uyên chỉ cảm thấy bắp đùi lạnh toát, vạt váy hầu gái hoàn toàn bị xé rách, thời điểm hắn cúi đầu kiểm tra, Kỷ Vô Hoan nhân cơ hội lách người vào bên trong.

Người đàn ông vội vàng bắt cậu lại, một người đẩy một người kéo, kết quả cả hai chống đỡ không được, lòng bàn chân trượt một cái, cả hai người họ cùng đồng thời ngã xuống đất, cố tình còn song song rơi vào trong vòng tròn phấn!

Con thỏ lớn từng nói, chỉ có một người chơi được phép tiến vào trong vòng tròn này thôi.

Kỷ Vô Hoan căng thẳng trong lòng, đứng dậy lấy Trứng Muối ra, Nhiếp Uyên bên cạnh động tác càng nhanh hơn, lập tức đứng lên, nắm chặt Ba Lần che ở trước mặt cậu, lạnh lùng nhìn chằm chằm con thỏ lớn.

Hắn vốn tưởng rằng con thỏ lớn sẽ nhân cơ hội này lấy lý do trực tiếp tấn công bọn họ, nhưng không ngờ lại không có.

Con thỏ lớn nghiêng đầu nhìn bọn họ một hồi lâu, trong mắt hiện lên vài tia bất đắc dĩ, sau đó cười hì hì nói: "Hai người vi phạm quy tắc trò chơi nha ~ hình phạt là chỉ có thể giữ lại một trong hai người thôi! Nhưng mà......" Thời điểm nói tới đây, nó đột nhiên chuyển chủ đề: "Ai kêu Thỏ Thỏ là một con thỏ tốt bụng chứ? Vì vậy Thỏ Thỏ sẽ coi hai người như là một người chơi~!"

"Một người chơi? Ý của mày là gì?" Kỷ Vô Hoan khẽ nhíu mày.

"Chính là ý trên mặt chữ đó ~" Con thỏ lớn cười giải thích: "Từ giờ trở đi, cậu Tiểu Ngải Ngải và anh Tiểu Lộ Lộ, sẽ dùng chung ba mạng sống, được tính thành một người chơi và phải hành động cùng nhau."

"Cái gì?!" Những người chơi có mặt ở đây đều hết sức kinh ngạc: "Sao có thể như vậy được?" Nếu tính theo cách này, mặc dù mất đi ba mạng, nhưng hai người cùng nhau chơi trò chơi không phải sẽ dễ dàng hơn ư?

"Bởi vì Thỏ Thỏ muốn thế ~ hì hì hì, nhưng mà không có lần sau đâu nha."

Kỷ Vô Hoan đột nhiên có chút không hiểu con thỏ lớn này muốn làm cái gì, rốt cuộc mục đích của nó là gì?

Rõ ràng đây là cơ hội tốt để giết chết bọn họ, tại sao nó lại dễ dàng bỏ qua?

Dù cho nó biết Nhiếp Uyên có chút thủ đoạn, ba phút đuổi giết đối với hắn không tính là gì, nhưng coi như giết không được thì có thể tiêu hao bớt đạo cụ của bọn họ cũng tính là một chuyện tốt mà.

Còn có một điểm rất kỳ quái, nó không những biết tên của mình, mà hiển nhiên còn biết cả tên giả của Nhiếp Uyên.

Đúng rồi, tiểu Lộ Lộ?

Kỷ Vô Hoan vô thức sờ vành tai, nhoẻn miệng cười với Nhiếp Uyên: "Em gái, thì ra em tên là Lộ Lộ a? Cái tên này thật dễ nghe!"

"Không phải, là Lộ trong đường đi, tôi tên là Lộ Thần!" Nhiếp Uyên nhanh chóng sửa lại cho đúng.

Có trời mới biết lòng hắn đang tan nát tới cỡ nào, từ lúc tiến vào trò chơi hắn đã bắt đầu nghi ngờ cái cuộc đời này cho đến bây giờ.

Hắn nhất định phải giết chết con thỏ chết tiệt đó!

"Đừng nói thế, em gái, tên của em rất đáng yêu!" Kỷ Vô Hoan còn không quên lưu manh vài câu, nhưng rất nhanh liền cười không nổi nữa.

"Coi thành một người chơi", thật đúng là ý trên mặt chữ.

Khoảnh khắc Kỷ Vô Hoan ngồi trên đùi người đàn ông, tay bị bàn tay hắn ôm lấy, nắm chặt con chuột.

—— Cậu không hold được nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Lầy Lầy: Dưới mông hình như có gì đó cứng cứng???


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net