Chương 168

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

"Hì hì hì ~" Con thỏ lớn nãy giờ vẫn luôn đứng cạnh cửa phòng nghe thấy loa máy tính vang lên âm thanh trò chơi thất bại, liền phát ra tiếng cười to vui sướng khi có người gặp họa, nó nhấc cây búa màu sắc sặc sỡ lên, lắc lư cái mông tròn trịa đi tới.

Dương Linh lập tức bị dọa sợ tới mức ngã khỏi ghế máy tính, hai chân như nhũn ra, vừa lăn vừa bò xoay người muốn chạy, nhưng lại có thể chạy đi đâu đây?

Cô gái không còn đường nào để lui, ở trong góc đối mặt với con thỏ lớn đang từng bước tới gần, đầy mặt sợ hãi mà quỳ xuống xin tha.

Nhưng con thỏ lớn sẽ bỏ qua cho cô sao? Hiển nhiên là không, nó đi đến trước mặt Dương Linh chậm rãi giơ cây búa lên, trong mắt lộ ra một tia màu đỏ hung hãn, hài lòng mà nhìn khuôn mặt thanh tú của cô đang vặn vẹo tột độ vì sợ hãi, thậm chí là sợ đến mất khống chế.

"A a a a a!!" Giữa tiếng hét kinh hãi của cô, con thỏ lớn lại cười hì hì ngừng lại.

"A, đúng rồi, Thỏ Thỏ thiếu chút nữa quên mất ~" Con thỏ lớn đặt búa xuống, vuốt ve khuôn mặt tròn vo bằng bông của mình, ung dung chậm rãi nói: "Để khen thưởng cho những người dũng cảm, người chơi từ số 1 đến số 6 đều sẽ có một cơ hội đặc biệt."

"Cơ hội đặc biệt?"

"Ừ ~ Giống như Tiểu Mẫn Mẫn, Tiểu Linh Linh, Thỏ Thỏ sẽ cho bạn một phút để chạy trốn, chỉ cần không bị tôi bắt được trong vòng hai phút còn lại thì coi như bạn qua màn ~"

"Cái gì?!" Những người chơi khác ngay lập tức bùng nổ, kích động kêu lên: "ĐM, mày mẹ nó sao mày không nói sớm?!"

"A?" Con thỏ lớn chớp chớp mắt, dùng giọng điệu cực kỳ vô tội, đúng lý hợp tình mà trả lời bọn họ: "Cái này, không phải Thỏ Thỏ vừa mới nói Thỏ Thỏ vô ý quên mất sao!"

"Bà già đây đụ mẹ mày......" Có một chị gái bạo gan nhịn không được chỉ thẳng mặt nó mắng, nếu không phải bị đồng đội ngăn cản thì nhìn dáng vẻ này của chị ta, chỉ hận không thể lấy chân đá vào mặt nó mấy cái.

Giờ phút này, những người trước đó liều mạng cướp đoạt mảnh giấy, thậm chí còn bởi vì thế mà bị thương đều cảm thấy bản thân mình ngu ngốc hết sức.

Đúng là bị xoay cho mòng mòng!

Kỳ thật đối với những người chơi lâu năm mà nói, một phút cơ hội đặc biệt này có cũng được mà không có cũng chả sao, trên người bọn họ ít nhiều gì cũng có một số đạo cụ bảo mệnh, duy trì ba phút cũng không quá gian nan.

Điều thật sự khiến cho bọn họ cảm thấy tức giận chính là cái con thỏ thay đổi thất thường chết tiệt kia!

Giả bộ ngây thơ thật thà đáng yêu là thế nhưng hết lần này tới lần khác không chỉ cố ý hù dọa người chơi mà trong miệng còn che giấu một đống manh mối quan trọng, thay đổi quy tắc thất thường, muốn thế nào thì làm thế ấy.

Hoàn toàn tùy ý đùa bỡn đám người chơi ở trong lòng bàn tay, hưởng thụ nỗi sợ hãi của bọn họ, hố chết được người nào hay người đó.

Cố tình bọn họ lại không thể làm gì, không đơn giản chỉ vì hệ thống không cho phép công kích NPC, mà vì nếu thật sự muốn đánh, e là bọn họ cơ bản cũng đánh không lại.

Có trời mới biết nó còn bao nhiêu tin tức quan trọng chưa nói ra.

Đối với con thỏ lớn khốn nạn này, Kỷ Vô Hoan ngay cả Thịt Nạc cũng lười lấy ra dùng, bất kể thằng ngốc nào cũng có thể nhìn ra miệng nó toàn những lời vô nghĩa, ngoại trừ các quy tắc cơ bản của trò chơi ra, những thứ khác đều là nhảm nhí.

Thật lãng phí khi xài một món đạo cụ quý hiếm chỉ có thể sử dụng kỹ năng một lần trong một ván như Thịt Nạc lên người của nó, còn không bằng giữ lại, biết đâu nhóc con này sẽ có ích trong tương lai.

Khi màn hình bắt đầu đếm ngược 180 giây, Dương Linh vẫn còn ngây ngốc đứng yên tại chỗ, vẻ mặt kinh hồn bạt vía, lãng phí mất năm sáu giây, sau khi được người chơi khác nhắc nhở, cô mới phản ứng lại, cất bước bỏ chạy.

Khi cô gái và con thỏ lớn một trước một sau rời khỏi phòng gỗ, hình ảnh trên màn hình máy tính lại thay đổi một lần nữa.

Chuyển sang góc nhìn của Dương Linh, cô cũng ở trong bóng tối, chỉ là không gian lần này nhỏ hơn, hơn nữa nghe tiếng hít thở thì hình như cô đang ở trong một cái khe chật hẹp.

Khi hai mắt dần dần thích ứng với bóng tối, bọn họ cũng dần dần nhìn rõ, Dương Linh là đang nằm sấp dưới đất, cô cũng không nhìn khắp nơi xung quanh mà chỉ gắt gao nhìn chằm chằm về một hướng, nơi ánh mắt có thể chạm tới, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít ánh sáng.

Lầu hai nơi bọn họ đang ở căn bản không có đèn, sau khi đi xuống cầu thang, chỉ có đại sảnh ở lầu một, hành lang và một số phòng có thắp nến trắng ở bên trong, cho nên toàn bộ dinh thự đều chìm trong ánh sáng tối tăm, không khí ngột ngạt.

Lúc này nhìn góc độ của cô và đồ vật trên đỉnh đầu, không khó để đoán ra vị trí.

"Cô ấy đang ở dưới gầm giường à?"

Nếu tủ quần áo đã bị Vệ Mẫn Mẫn trốn một lần rồi, Dương Linh cũng không thể ngu ngốc trốn ở chỗ cũ, sau khi xuống lầu chắc chắn sẽ cố hết sức chạy thật xa, sau đó tìm một căn phòng trốn xuống dưới giường.

Giường ở đây cũng theo phong cách châu Âu phục cổ điển hình, chân giường hơi cao, dưới giường có khoảng trống nhất định, ngoài ra kích thước tổng thể so với đồ nội thất thông thường còn lớn gấp hai lần nên rất dễ chui vào.

Nhưng mà rất nhanh, con thỏ lớn đã tìm tới.

Nghe tiếng bước chân nhảy nhót của nó cùng với tiếng ngâm nga bài đồng dao quỷ dị trong miệng, Dương Linh ngay lập tức cả người căng thẳng, khẩn trương che miệng lại không dám phát ra một âm thanh nào.

Con thỏ lớn đầu tiên đi một vòng quanh phòng bên cạnh, sau đó mới đi tới căn phòng Dương Linh đang ở, lắc lư đi xung quanh giường một vòng khiến cả căn phòng run lên bần bật.

"Một, hai, ba, bốn, Tiểu Linh Linh ~ Tiểu Linh Linh ~ bạn đang ở đâu thế, bạn đang ở đâu rồi? Bạn đang ở đâu rồi? Thỏ Thỏ tới tìm bạn nè ~"

Dương Linh sợ tới mức nín thở, cô có thể nhìn thấy móng vuốt sắc bén trên gót chân bằng bông màu hồng nhạt bê bết máu của nó đi ngang qua giường một cách rõ ràng, gần quá, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi máu tanh trên người nó.

Cơ thể cô không tự chủ được run lên vì sợ hãi, hoàn toàn không dám lộn xộn dù chỉ một chút, cắn chặt răng âm thầm cầu nguyện ở trong lòng nó đừng phát hiện ra cô.

Kiểu góc nhìn thứ nhất này rất dễ khiến cho người ta sinh ra cảm giác như mình đang ở trong hoàn cảnh đó, người chơi trong căn phòng gỗ cũng xem đến độ lo lắng đề phòng theo, may mắn là lúc này chỉ còn có hai mươi giây.

Chỉ cần kiên trì thêm hai mươi giây nữa thôi là cô có thể sống sót.

Nghe tiếng con thỏ lớn đi qua đi lại ở xung quanh, lúc xa lúc gần, Dương Linh chỉ cảm thấy thần kinh căng thẳng đến độ có thể đứt gãy bất cứ lúc nào, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Chịu không nổi nữa, chịu không nổi nữa, cô thật sự chịu không nổi nữa, muốn gục ngã quá...... Trong cơn khủng hoảng cực độ, Dương Linh lựa chọn trốn tránh, dứt khoát nhắm hai mắt lại không tiếp tục nhìn nữa.

Vì thế mà màn hình máy tính bên này cũng lâm vào bóng tối, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của con thỏ lớn đang đi tới đi lui.

"Tiểu Linh Linh ~ Tiểu Linh Linh ~ bạn đâu rồi? Bạn đâu rồi?"

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, không biết con thỏ lớn đã dừng lại từ lúc nào.

Bên trong phòng rơi vào sự im lặng chết chóc.

Chuyện gì vậy? Ngay khi Dương Linh đang do dự không biết có nên mở mắt ra hay không.

Thì ba giây cuối cùng, con thỏ lớn đang lượn lờ ở phía sau giường bỗng nhiên nằm sấp xuống, quơ một cái túm lấy mắt cá chân của Dương Linh, mạnh mẽ kéo cô ra ngoài!

"A a a a a!" Cô gái gào thét chói tai, liều mạng muốn bắt lấy thứ gì đó, ngón tay gắt gao bám chặt vào thảm, nhưng sức lực của cô sao có thể địch nổi con thỏ lớn, gần như không chút giãy giụa đã bị lôi ra bên ngoài một cách dễ dàng.

"Hì hì hì, Tiểu Linh Linh, tôi tìm được bạn rồi nha ~" Con thỏ lớn cười hết sức vui vẻ, trong giọng nói tràn ngập sự ngây thơ: "Bạn đã thất bại ~ cũng không còn cơ hội nào nữa nha ~"

Ngay khi Dương Linh bị lật ngược lại, rồi bị nhấc bổng lên, lôi ra khỏi căn phòng, từ góc nhìn của cô, Kỷ Vô Hoan phát hiện trên tấm thảm đỏ sẫm mềm mại bên ngoài vẫn còn lưu lại một loạt dấu chân rõ ràng.

Hoá ra nó đã sớm biết Dương Linh trốn ở đây, cố ý đi qua đi lại để hù dọa cô, đến giây cuối cùng nó mới chịu ra tay cũng chỉ vì muốn trêu cợt con mồi, thưởng thức vẻ mặt tràn đầy sợ hãi của cô.

Dương Linh không may mắn như Vệ Mẫn Mẫn, cô không tránh thoát được, hoặc là nói cô không đủ can đảm, ở mấy giây cuối cùng kia, cô rõ ràng đã phát hiện con thỏ lớn đột nhiên dừng lại ở phía sau nhưng cũng không quay đầu lại nhìn xem hay nhân cơ hội đó lao ra ngoài.

Trong ba giây, với khoảng cách một chiếc giường, trừ phi con thỏ lớn có thể dịch chuyển tức thời, nếu không ráng một chút là có thể vượt qua rồi.

Trong trò chơi Rubik, đôi khi một ý nghĩ sai lầm cũng có thể quyết định số phận của một con người.

Cô gái điên cuồng gào khóc, tan nát cõi lòng liều mạng vùng vẫy, cách một màn hình cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và bất lực sâu sắc của cô.

Con thỏ lớn vẫn cứ lắc lư đi về phía trước, trong miệng ngâm nga một bài đồng dao khó hiểu, xách Dương Linh trên tay dễ dàng như xách một con gà con, kéo cô vào trong căn phòng của Thú Gà Bông.

Nó cũng không dừng lại ở trong đó mà trực tiếp mở một cánh cửa khác ở trong phòng ra, Kỷ Vô Hoan đoán không sai, con chó bông đang ở trong căn phòng đó!

Bối cảnh bên trong giống y như đúc những gì vừa rồi nhìn thấy ở trên giao diện, thảm trải sàn màu đỏ sậm, nội thất kiểu châu Âu, chiếc bàn gỗ dài màu đen và mấy cái ly nhựa.

Lúc con chó bông nhìn thấy con thỏ lớn, ánh mắt của nó nhiều thêm vài phần sợ hãi, nhưng khi nó nhìn thấy Dương Linh ở trong tay đối phương thì lại trở nên cực kỳ hưng phấn, đôi môi vẫn luôn run rẩy mở to, trong cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ đứt quãng.

Kỷ Vô Hoan còn chưa kịp nhìn rõ thì Dương Linh đã bị ném xuống đất, góc nhìn cũng bị chuyển sang trần nhà, cô đang muốn bò dậy chạy trốn thì con thỏ lớn đã đi tới trước mặt.

Cảnh tượng cuối cùng xuất hiện trên màn hình máy tính cũng có thể nói là cảnh tượng cuối cùng cô gái nhìn thấy trong cuộc đời —— một con thỏ to lớn đáng sợ với đôi mắt đỏ rực loé lên sự hung hãn đang giơ cao cây búa lên.

"Hì hì hì ~"

Giữa tiếng hét kinh hoàng, bọn họ dường như nghe thấy tiếng hộp sọ vỡ vụn, sau đó màn hình cũng chìm vào bóng tối.

"......"

Mọi người có mặt ở đây đều toát mồ hôi lạnh toàn thân.

Còn chưa kịp hoàn hồn thì hình ảnh trên màn hình đã thay đổi, lại tiếp tục chuyển sang giao diện trò chơi kiểu pixel.

Con thỏ hoạt hình đáng yêu kia đang cầm một cây búa cũng đáng yêu không kém đánh vào khối vuông đại diện cho Dương Linh, còn con chó bông thì nằm một bên thè lưỡi quan sát.

Một phát rồi lại một phát, động tác nhẹ nhàng như giã bánh gạo, nhưng ai nấy cũng đều toát mồ hôi lạnh.

Bởi vì âm thanh phát ra từ loa máy tính không hề dễ thương và vô hại như những gì hiển thị trên màn hình.

Xương cốt vỡ vụn, máu thịt chia lìa, tiếng kêu đau đến chết đi sống lại cùng với tiếng rên rỉ thảm thiết khiến cho Kỷ Vô Hoan cũng cảm thấy cả người mình đau theo, cậu ôm chặt lấy cánh tay đang run rẩy của mình, Nhiếp Uyên vẫn luôn ở bên cạnh không biết vô tình hay cố ý tiến lên nửa bước, che chắn cậu ở phía sau.

Con thỏ bông đáng yêu ở trên màn hình máy tính nhấc bổng khối vuông đã hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng đại diện cho Dương Linh lên, ném vào giữa phòng, đồng thời duỗi tay chộp lấy con chó bông ở bên cạnh.

Lúc này lưng của con thỏ bông hướng về phía người chơi, cơ thể bằng bông tròn vo của nó che mất khung hình, vì vậy không thể thấy rõ nó đang làm những gì.

Chỉ có thể nhìn thấy máu bắn tung tóe khắp nơi và loa máy tính không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết, con thỏ bông có vẻ trông rất thích thú, liên tục phát ra tiếng cười hì hì hì quái dị, lúc nó giơ tay lên, bọn họ mới hoảng sợ phát hiện thứ nó cầm trong tay thế nhưng lại là một cây kim to bằng ngón tay cùng với một sợi chỉ dài màu đỏ!

Mười phút sau, tiếng kêu thảm thiết kia hoàn toàn biến mất, con thỏ bông lại một lần nữa nhấc khối vuông đại diện cho Dương Linh lên, nó giống như bị đè dẹp lép —— nhìn từ bên hông chỉ bằng một nửa chiều rộng.

Con thỏ bông xoay người lại há miệng, trực tiếp nhét khối vuông hình người kia vào trong miệng, vừa ăn vừa thỏa mãn ợ một tiếng, vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình, giơ thẳng hai cánh tay lông xù lên, kèm theo tiếng nhạc nền vui nhộn, tựa như đang ăn mừng chiến thắng.

Lắng nghe kỹ thì tiếng nhạc kia hoá ra là tiếng trẻ con hợp xướng bài《 Chúc mừng sinh nhật 》.

"Happy birthday to you ~ Happy birthday to you ~ Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you ~ "

Nghe dàn đồng âm tràn ngập tính trẻ con và ngây thơ ấy, Kỷ Vô Hoan lần đầu tiên cảm thấy bài hát này quỷ dị đến thế, khiến cho người khác không khỏi ớn lạnh toàn thân, kết hợp với đoạn "phim hoạt hình" vừa rồi xem, càng nghĩ càng thấy rợn cả người.

Không khó để đoán chuyện gì đã xảy ra.

Mười mấy giây sau, bài hát kết thúc, hình ảnh quay trở lại phòng chơi của con chó bông.

Vẫn là cái bàn gỗ màu đen với ba cái ly nhựa màu xám ở trên đó, con chó bông cũng vẫn như cũ nằm bên cạnh bàn.

Trong nháy mắt nó ngẩng đầu lên, vẻ mặt của tất cả người chơi ở đây đều trở nên vô cùng khó coi.

Dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng khi cảnh tượng hãi hùng này hiện ra trước mắt với dáng vẻ chân thực nhất, không ai giấu nổi nỗi sợ hãi trong lòng.

Sự tàn khốc của mặt thứ ba trò chơi Rubik đã vượt xa sức tưởng tượng của con người.

Cùng lúc đó, Kỷ Vô Hoan đột nhiên nhớ ra lúc trước vì sao cậu lại cảm thấy khuôn mặt của con chó bông quen mắt đến thế.

Tác giả có lời muốn nói:

Lầy Lầy: Đáng sợ quá QAQ

Tròn Tròn: Tối nay bắt thỏ gà chó vô nồi hầm nhé.

Gà con: Tôi đã làm cái gì sai? Ngay cả đồ ăn của tôi mấy người còn ném, tôi có bắt bẻ mấy người chưa?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net