Chương 170

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Anya

—— Mắt của con chó bông!

Bọn họ bỏ qua mắt của con chó bông!

Khi Kỷ Vô Hoan đang định nói ra ý tưởng này để cho Tần Tử Kiệt thử một chút thì trò chơi vừa vặn kết thúc.

Ở vòng cuối cùng, Tần Tử Kiệt vẫn không chịu bỏ cuộc, cầm lấy con chuột điên cuồng nhấp vào giao diện trò chơi, bất kể đó là thứ gì, cứ click đại rồi nói sau, nhưng cho dù là bản thân con chó bông hay mấy đồ vật khác trên bàn hay là quả bóng nhỏ đều không có bất kỳ phản ứng nào.

Chỉ khi con chó bông dừng lại, mới có thể click chọn cái ly.

Trong khi Tần Tử Kiệt tiến vào thời gian đuổi giết của con thỏ lớn, Chư Tuyết cùng một số đồng đội khác thảo luận với nhau.

Trải qua vài người thử nghiệm trước đó, bọn họ đã loại trừ phương pháp có sự khác biệt bên ngoài mấy cái ly, mượn dùng ngoại lực để nhìn rõ thứ tự chuyển động của chúng hay âm thanh do con chó bông phát ra.

Như vậy manh mối qua màn rốt cuộc đang ở đâu?

Chư Tuyết vẫn cho rằng manh mối đang nằm trên người của con chó bông, sau vòng chơi vừa rồi, bây giờ bọn họ cũng đặt toàn bộ sự chú ý lên người của con chó bông.

Trò chơi này có tên là Thoát khỏi Dinh thự thú bông, bản thân con thú bông nhất định phải có manh mối quan trọng.

"Rốt cuộc nó đang nói cái gì đây? Mấy từ mà nó nói phải giải mã như thế nào?" Chư Tuyết sờ cằm, suy nghĩ về những lời nó nói: "Trong lời nói có ẩn ý? Hay là giấu đầu thơ? Hay cần phải sắp xếp lại theo thứ tự bảng chữ cái?"

"Chư Tuyết, có khi nào nó chẳng liên quan gì tới âm thanh hay không? Nếu nó là người chơi biến thành thì cho dù nó có biết quả bóng đang ở dưới cái ly nào, nó cũng không nói cho chúng ta biết đâu, bởi vì nếu trò chơi thất bại mới có người thay thế cho nó." Một đồng đội khác của Chư Tuyết và Tần Tử Kiệt cũng tuổi xấp xỉ cô gái, tên là Mạnh Huyên.

So với Chư Tuyết bình tĩnh và lớn mật, Mạnh Huyên trông có vẻ trầm lặng hơn rất nhiều, đứng ở trong đám người cũng không có gì nổi bật.

"...... Cậu nói có lý." Chư Tuyết khẽ gật đầu: "Hừm, là tớ đã xem nhẹ điểm này, để tâm vào những chuyện vụn vặt. Như vậy nếu con chó bông đó đều là do người chơi biến thành, có khi nào chúng ta cần phải tách chúng ra hay không? Sau khi tách ra, con chó bông liền không thể cử động được nữa, điều đó có tính là chúng ta thắng không?"

"Tách chúng ra?" Mạnh Huyên cảm thấy cái ý tưởng này khá là lớn mật, nhưng vấn đề là: "Làm sao để tách chúng ra? Chúng ta căn bản không thể click vào nó, hơn nữa cũng không thể rời khỏi căn phòng này."

Sau khi bắt đầu mỗi minigame, trừ phi tiến vào thời gian đuổi giết của con thỏ lớn, bằng không không ai có thể rời khỏi căn phòng gỗ trò chơi.

Huống chi, cho dù có thể rời đi, có thuận lợi chạy đến căn phòng của con chó bông đi chăng nữa, cũng không thể đánh nó a, bởi vì một khi động thủ, rất có khả năng sẽ bị phán định đây là hành vi công kích NPC, con thỏ lớn sẽ lại có thêm một cơ hội khác để giết người.

"......"

Vậy phải làm sao bây giờ đây?

"Chúng ta quan sát thêm một lát đi, có lẽ sẽ có biện pháp để tách chúng nó ra thật." Chư Tuyết nói xong đột nhiên phát hiện Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên vẫn còn đứng bên cạnh vòng tròn phấn, thanh niên rướn cổ nhìn vào trong, ánh mắt vô cùng chuyên chú.

Bọn họ đã phát hiện ra cái gì sao?

Đối với thanh niên xinh đẹp đột nhiên hóa trang thành nữ này, những người chơi khác ban đầu có hơi thấy khiếp sợ, nếu đổi thành người khác khả năng đã ở trong lòng phun tào "người này thiệt biến thái" rồi, nhưng Kỷ Vô Hoan lại dùng vẻ ngoài thổi bay mọi thứ.

Dẫu biết rõ ràng cậu là đàn ông, nhưng khi mặc đồ hầu gái lên cũng không hề có cảm giác không hợp, bỏ qua bộ ngực quá mức phẳng lì và hầu kết vốn dĩ không nhô ra mấy thì cậu đúng là một đại mỹ nữ xinh đẹp thuần khiết với đôi mắt ma mị và nụ cười quyến rũ.

Lúc ban đầu sẽ hơi cảm thấy khó chịu một chút, nhưng khi quen rồi sẽ cảm thấy cậu rất đẹp mắt, khiến cho vài tên thẳng nam trong lúc nhất thời có hơi nghi ngờ xu hướng tính dục của mình.

Lại nhìn sang Nhiếp Uyên bên cạnh lạnh lùng bình tĩnh nhưng lúc nào cũng che chở cho cậu, nghĩ đến một màn hóa trang cay mắt vừa rồi kia, bỗng nhiên hiểu ra.

Yo ~ Đây có lẽ là tình thú đặc biệt của người ta, mặc quần áo phụ nữ cho nhau hay gì đó, ở thời đại này chuyện gì cũng đều có thể xảy ra, không có gì đáng phải ngạc nhiên.

Lúc này Chư Tuyết đối với hành động của cậu cảm thấy rất tò mò, cô bước tới trước mặt bọn họ, dò hỏi, để tỏ lòng thành ý, cô còn chủ động chia sẻ ý tưởng của mình và đồng đội.

Dù sao lượt tiếp theo cũng chính là lượt của bọn họ, nếu có thể chia sẻ thông tin tình báo thì tất nhiên là không còn gì có thể tốt hơn.

Những người chơi khác đều bởi vì cuộc ẩu đả trước đó mà mối quan hệ trở nên vô cùng căng thẳng, vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định với nhau, một bên nhỏ giọng nói chuyện, một bên quan sát bốn phía xung quanh, ánh mắt ai cũng tràn đầy cảnh giác, như thể chôn xuống một quả bom, chỉ cần một tia lửa nhỏ thôi là sẽ nổ mạnh ngay lập tức, một lần nữa phát sinh xung đột.

Hai người Kỷ Vô Hoan không có tham gia vào chuyện này ngược lại thật ra có thể hoàn toàn đứng ngoài cuộc.

Lúc nghe Chư Tuyết nói chuyện, Kỷ Vô Hoan cũng không dời đi tầm mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ngoài miệng nói: "Không, tôi cho rằng không phải là như thế. Nếu không thể click được đồ vật nào bên ngoài ngoại trừ mấy cái ly, thì như vậy chúng ta làm sao có thể tách chúng nó ra? Hơn nữa...... Có lẽ tôi biết manh mối qua màn ở đâu rồi."

"Hả?"

"Nếu như tôi đoán không sai thì con thỏ lớn nói đúng, trò chơi này thật sự rất đơn giản." Kỷ Vô Hoan nhìn chằm chằm con chó bông ở trên màn hình, ngón tay theo thói quen giơ lên sờ nhẹ vành tai, đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển xung quanh Huỳnh Hoặc Thủ Tâm.

"A?" Chư Tuyết và đồng đội vừa nghe xong tinh thần liền tỉnh táo, gấp không chờ nổi mà hỏi: "Anh Ngải, anh biết được gì rồi?"

"Mấy người có phát hiện ra không, quả bóng này từ khi vòng chơi đầu tiên bắt đầu chưa từng đổi sang cái ly khác." Tuy rằng mấy cái ly này trông giống hệt như nhau, nhưng con chó bông vẫn luôn mở ra cái ly nào liền thả quả bóng lại cái ly đó.

"Ý của anh là manh mối qua màn vẫn nằm trên mấy cái ly sao?"

"Cũng không hoàn toàn là như thế......" Kỷ Vô Hoan khẽ lắc đầu: "Bây giờ tôi cũng chưa chắc chắn lắm, phải tới gần mới biết được."

Chư Tuyết theo tầm mắt của cậu quay đầu nhìn về phía con chó bông trên màn hình, nó vẫn nằm yên ở trên bàn, không hề nhúc nhích, hai mắt gắt gao nhìn bọn họ chằm chằm.

Ngay khi bọn họ định tiếp tục truy hỏi, con thỏ lớn dẫn theo Tần Tử Kiệt quay về, nó tiện tay ném cậu ta xuống đất, vỗ tay thúc giục người tiếp theo: "Tiểu Ngải Ngải, Tiểu Lộ Lộ, đến lượt hai bạn rồi ~"

Hai người liếc nhìn nhau rồi cùng bước vào trong vòng tròn phấn.

Để phòng ngừa vạn nhất, Kỷ Vô Hoan lại lần nữa đeo dây chuyền mèo lên, nếu cậu đoán sai, ít nhất cũng có cái để bổ cứu, lỡ như thật sự có thể gia tăng thị lực thì sao? Có ít còn hơn không.

Vì thế Nhiếp Uyên chỉ cảm thấy trên đùi mềm nhũn, sau đó một cái đuôi mèo lông xù trắng như tuyết từ dưới làn váy màu hồng nhạt của Kỷ Vô Hoan chui ra.

Bộ lông óng ả, so với lần trước thì lông lần này dài hơn một chút, cũng càng bồng bềnh và mềm mại hơn, cực kỳ giống với đuôi mèo Ba Tư. Nó tùy ý lắc qua lắc lại, ở trên đùi người đàn ông quét tới quét lui, quét quét, một hồi liền quét trúng khu vực không thể miêu tả nào đó.

Nhiếp Uyên theo bản năng ngăn lại, một phen nắm chặt lấy cái đuôi, bất thình lình khiến Kỷ Vô Hoan cả kinh meo một tiếng, suýt chút nữa là nhảy dựng lên, đỏ mắt quay đầu trừng người đàn ông: "Ây da —— không được niết đuôi anh meo!"

Nói xong, cậu vội vàng rụt đuôi lại, xoa xoa chóp đuôi, thổi hai hơi để an ủi nó, nhưng mà sau khi thổi xong, vừa mới buông ra thì nó lại không biết xấu hổ mặt dày quét tới trước mặt đại lão cầu xoa, còn liên tiếp chủ động nhét nó vào trong lòng bàn tay của người đàn ông.

Nhiếp Uyên bật cười: "Ách, không phải cậu không cho tôi niết sao?"

"...... Là, là nó muốn, không liên quan gì đến anh meo." Kỷ Vô Hoan một bộ cây ngay không sợ chết đứng, da mặt dày, dùng giọng điệu "Trẫm ban ân cho ngươi" cao ngạo nói: "Cho phép em nhẹ một chút đó, niết nhẹ xíu meo!"

"Nhưng tôi còn chưa có dùng sức là cậu đã than đau rồi."

"......"

Đám người chơi phía sau tập thể trầm mặc, đây là cái lời kịch đáng xấu hổ gì a?!

Ngay cả con thỏ lớn cũng nhìn không nổi, nó mới ăn no nê nên cũng không có đói, được chứ? Từ chối cẩu lương, nó thúc giục bọn họ nhanh chóng bắt đầu trò chơi: "Tiểu Ngải Ngải, Tiểu Lộ Lộ, hai bạn mau bắt đầu đi ~"

Kỷ Vô Hoan thu hồi tâm trí chơi đùa, cái đuôi cũng ngoan ngoãn cụp xuống, chui vào lòng bàn tay của Nhiếp Uyên, tìm kiếm cảm giác an toàn, sau đó nhích mông về phía trước, nhìn chằm chằm giao diện trò chơi, nhấn xuống con chuột, mặt gần như dán sát vào màn hình máy tính.

Trò chơi bắt đầu, con chó bông giơ hai tay lên, một lần nữa mở một trong những cái ly ra, để lộ quả bóng cho Kỷ Vô Hoan xem, sau đó bắt đầu di chuyển và tráo đổi.

Tốc độ di chuyển của hai vòng đầu tiên cực kỳ thong thả, hơn nữa chỉ là đổi chỗ thứ tự trái phải hai lần mà thôi, không cần xem kỹ cũng có thể phân biệt được.

Song trọng điểm của Kỷ Vô Hoan cũng không phải là mấy cái ly, mà là đôi mắt của con chó bông.

Cậu mở to hai mắt, cố gắng chống lại cảm giác khó chịu mãnh liệt, kìm nén toàn thân nổi da gà, tập trung tinh thần, gắt gao nhìn chằm chằm vào hai mắt nó —— cái cặp mắt cực kỳ giống người nhưng lại to đến kinh ngạc kia.

Khuôn mặt nó rõ ràng lớn hơn người bình thường một chút, nhưng riêng hai mắt đã chiếm gần ⅓ toàn bộ khuôn mặt, nhìn qua không khác gì một quả bóng bàn.

Ngoài ra, ánh mắt của nó khiến cho con người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu, cho nên bọn họ sẽ theo bản năng kháng cự, không muốn đối diện với nó.

Đây là một loại phản ứng theo bản năng.

Như vậy tại sao Kỷ Vô Hoan lại đột nhiên chú ý tới đôi mắt đó?

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì đôi mắt của nó trước nay chưa bao giờ chớp, thậm chí con ngươi của nó cũng chưa bao giờ động, đây là vì sao? Chẳng lẽ chỉ vì dọa người, khiến cho người chơi cảm thấy cả người khó chịu thôi sao?

Không, giống như con gà bông đột nhiên quay đầu hù dọa người kia, nếu lý giải nó như một manh mối hữu ích thì mọi chuyện liền có thể giải thích.

Cho nên nếu như trong mắt của con chó bông thực sự có chứa manh mối quan trọng thì việc chớp mắt cùng chuyển động tròng mắt, rất có thể sẽ khiến cho người chơi bỏ qua nó.

Nói chung, cơ chế của trò chơi Rubik tương đối cân bằng, ví dụ như cơ hội có được một phút đặc biệt khi bị con thỏ lớn đuổi giết, rõ ràng là chuẩn bị cho người chơi mới, hơn nữa chỉ cần quan sát kỹ một chút liền sẽ phát hiện, lúc nó đuổi giết người chơi mới thường có một ít hành động phóng thủy không quá rõ ràng.

Nghiêm Tuyền và Vệ Mẫn Mẫn có thể sống sót, không chỉ nhờ vào may mắn mà còn vì Khối Rubik cho mỗi người cơ hội như nhau.

Chính vì lý do này nên Kỷ Vô Hoan mới chú ý tới đôi mắt của nó.

Như vậy manh mối quan trọng sẽ là cái gì đây?

Khi nhắc tới đôi mắt, mọi người sẽ nghĩ tới điều gì trước tiên?

Có câu "Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn", nhưng cũng có câu khác nói rằng "Đôi mắt là tấm gương phản chiếu lòng người".

Đúng rồi, gương!

Mọi người đều biết đôi mắt thật ra có thể phản chiếu những gì mà chúng ta nhìn thấy, và khi nó đủ lớn, đủ gần, thì chúng ta có thể thấy rõ những gì được phản chiếu trong đó!

Cho tới nay, góc nhìn của trò chơi luôn được cố định ở phía trước, điều này cũng có nghĩa, bọn họ không thể nào nhìn thấy mặt sau của mấy cái ly, đây là một điểm mù thị giác.

Mà vừa hay, đó cũng là nơi mà mắt của con chó bông có thể phản chiếu.

Ở đằng sau cái ly chắc chắn có thứ gì đó!

Trực giác của Kỷ Vô Hoan lại một lần nữa chính xác đến ngạc nhiên.

Ngay khi mặt cậu gần như dán sát vào màn hình máy tính, dường như từ trong đôi mắt tràn ngập oán hận giống như lỗ đen của con chó bông có thể thấy được.

Trong số ba cái ly đang đặt ở trên bàn, có một cái ly mặt sau có vẽ một đường thẳng đứng màu đen!

Kỷ Vô Hoan kiềm chế kích động, di chuyển con chuột click vào cái ly có ký hiệu đặc biệt kia, giây phút con chó bông mở cái ly đó ra, cậu biết mình đã đoán đúng rồi!

Đáp án nằm trong đôi mắt của con chó bông! Đôi mắt nó là gương, có thể phản chiếu ký hiệu đặc biệt.

Đó là cái ly có chứa quả bóng!

Bởi vì mắt của con chó bông là mắt người, so với mắt của các động vật bình thường khác hay mắt đồ chơi được làm bằng thuỷ tinh, mắt người không có trong lắm, bên trong còn có tròng đen, cho nên nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể thấy rõ cái gì cả.

Vì vậy, cần phải tới rất gần và cẩn thận quan sát mới có thể thấy được, đó cũng là lý do tại sao trò chơi này không yêu cầu người chơi lúc nào cũng phải giữ lấy con chuột.

Con thỏ lớn từng nói qua, trò chơi này là trò chơi đơn giản nhất, bây giờ xem ra quả thực là như thế, chỉ cần có thể phát hiện ra điểm này thì không cần phải động não nữa, trẻ con cũng có thể hoàn thành nó một cách dễ dàng.

Quá trình tráo đổi căn bản chả quan trọng, chỉ cần lúc mấy cái ly dừng lại, tìm được cái ly có ký hiệu đặc biệt từ trong mắt của con chó bông là có thể tìm ra quả bóng!

Khi Kỷ Vô Hoan dễ dàng hoàn thành 7 vòng trò chơi nhỏ, những người chơi khác vẫn còn đang ngơ ngác.

Người này có dị năng đặc biệt thật à? Chỉ cần nhìn vào nó là có thể tìm ra hả?

Kỷ Vô Hoan vui vẻ quay đầu lại, điên cuồng vẫy đuôi, hưng phấn trêu chọc Nhiếp Uyên: "Em gái, anh đã nói anh sẽ bảo vệ em mà, Hoan Hoan ca ca có phải là ngầu lắm không? Bây giờ em có muốn đổi ý không nè meo?"

"Đổi ý gì?"

"Làm bạn gái anh đó, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một xã hội hài hoà và làm một số chuyện thú vị, ví dụ như anh 【 bíp ——】 em, hoặc ví dụ như 【 bíp ——】 còn có 【 bíp ——】 anh sẽ khiến em hạnh phúc, sau này con trai sẽ theo họ anh, con gái thì theo họ em meo ~" Kỷ Vô Hoan dán ở bên tai hắn, nhẹ nhàng thổi một hơi.

Trái ngược với đôi mắt to tròn vô tội đang chớp chớp, cái miệng lại nói ra toàn những lời cợt nhả khiến cho người ta không thể nào nhìn thẳng, phối hợp với cái đuôi và hai lỗ tai bông xù đang ve vẩy tới ve vẩy lui, đúng là ngập tràn quyến rũ.

Thực sự vừa thuần khiết lại vừa mê người.

Mãi đến khi nói xong, Kỷ Vô Hoan mới phát hiện, ồ, lời nói của cậu thế nhưng bị Khối Rubik trực tiếp điều chỉnh?

Tuy nhiên, Nhiếp Uyên lại nghe rõ mồn một, hắn đen mặt, nhịn không được nữa nói: "Có phải cậu thiếu chịch lắm không, hả?"

Tác giả có lời muốn nói:

Lầy Lầy: Khối Rubik, mày có ý tứ gì, sao tao nói thì mày bíp bíp bíp, còn hắn nói thì không?

Khối Rubik: Bảo vệ CP, không thể thay đổi, không thể thay đổi ( mới không phải vì nó muốn bắt nạt kẻ yếu đâu ~ )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net