CHƯƠNG 24: Đũa đồng thau (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Những rắc rối của người thợ đúc đồng]

Để tới trấn Khúc Giang, con đường đáng nhẽ đi xe ngựa cũng phải mất khoảng ba đến bốn canh giờ nhưng lúc này đây chỉ cần nửa nén nhang đã đến nơi. Sau khi dừng xe, Trọng Lục xốc mành lên, phát hiện xe ngựa đang dừng bên cạnh một dòng sông uốn lượn. Đằng trước là một cây cầu đá kiểu cổ bắc ngang qua sông, bên kia cầu là những căn nhà tranh nằm rải rác như những vì sao trong sương tối.

Bây giờ đã tầm nửa đêm, toàn bộ trấn đã ngủ say trong sương mù dưới ánh trăng. Tiếng chó sủa lác đác vang vọng qua theo dòng nước xiết, cùng tiếng cú đêm khóc rên tạo nên một cảm giác thật ma mị.

"Ông chủ, tối như hũ nút thế này sao tìm được là nhà nào?" Trọng Lục dè dặt đánh xe đi qua cầu, quay đầu lại hỏi.

Chưởng quầy đáp, "Tìm nhà duy nhất còn sáng đèn là được."

Trọng Lục híp mắt tìm kiếm trong làn sương đang dần dần tản ra, cuối cũng cũng thấy được một ánh đèn ảm đạm từ sâu trong ngõ nhỏ.

Hấp tấp đánh xe vào ngõ thì thấy một cửa hàng đúc đồng. Bên ngoài, cửa hiệu giống như đã lâu rồi không mở cửa, cờ treo trước cửa cũng khá xập xệ.

"Chính là nơi này." Chưởng quầy nói, "Hiện tại hắn chỉ làm việc vào ban đêm. Ban ngày đi ngủ để đỡ phải rước vào thị phi."

Trọng Lục nhìn cánh cửa rách rưới, cảm giác nhà này giống hệt mấy quán trọ đen(1)....

(1) Quán trọ đen (Hắc điếm): Giống như chợ đen, thì mấy quán trọ đen dạng như giành cho giang hồ hoặc có thể do kẻ xấu mở nhằm đánh lừa rồi cướp của, giết người khi có dịp.*

Gã ngừng xe ngựa ở một nơi có cây nhỏ ở gần đó hòng buộc ngựa. Khi xoay người lại, chưởng quầy đưa cho gã chiếc hộp gỗ chứa sổ và nghiên bút mà lúc trước Trọng Lục đã dùng qua, "Chốc nữa lúc ta nói chuyện với vị thợ đúc đồng kia, ngươi cố gắng chép kĩ mấy lời bọn ta nói đấy."

Trọng Lục vội vã tiếp lấy, còn chưởng quầy thì đi sang gõ vào hai cánh cửa đóng hờ kia.

Đằng sau cửa truyền ra tiếng leng keng từng đợt theo tiết tấu, hình như là đang gõ đồng.

Sau tiếng gõ cửa, tiếng gõ đồng mới ngừng, bẵng đi một lúc lâu mới có người ra mở cửa.

Người đi ra tuổi ước chừng gần ba mươi, thân hình vai u thịt bắp, mồ hôi lấm tấm phản quang ánh lửa lò rèn nhìn vào như màu đường thắng(2). Ánh mắt hắn bình tĩnh nhưng trông hơi mệt mỏi, nhìn thấy chưởng quầy cũng không chắp tay hành lễ chào hỏi mà chỉ nói đơn giản một câu, "Ra là cậu à."

(2) Màu đường thắng là màu caramel.

Nhưng khi vừa nhìn thấy Trọng Lục đang lò dò đi tới, hắn đột nhiên tỏ vẻ cảnh giác.

"Cậu ta là ai?" Thợ đúc đồng Lý Tiểu Ngũ cau mày hỏi.

Chưởng quầy nói, "Hắn theo chân ta, tên là Quản Trọng Lục. Lục Nhi, người này là Lý sư phụ."

Trọng Lục ngoan ngoãn cúi chào.

Lý Tiểu Ngũ không thích người lạ cho lắm, có lẽ vì trước đây đã gặp phải quá nhiều thị phi nên trong lòng hắn có chút đề phòng người khác. Hắn nhường sang một bên để Chúc chưởng quầy và Trọng Lục vào nhà rồi cẩn thận buộc cửa lại thật kĩ.

Dù cửa sau và cửa sổ trong phòng đều mở là thế mà không khí vẫn nóng hầm hập làm người ta thở không thông. Lò nung, khuôn đúc và những đồ vật đồng sắt chiếm phần lớn không gian, ngay cả chỗ để ngồi cũng tìm không ra.

Trọng Lục không thể làm gì khác ngoài tìm một băng ghế nhỏ để ngồi. Lấy giấy ra từ trong hộp, thuận tay cầm sang một chén trà đựng nước ở gần đó, đổ một ít nước vào nghiên rồi nhanh chóng mài mực chuẩn bị ghi chép.

Chưởng quầy cẩn thận không động vào bất kì thứ gì, y sủi tay trong áo đứng ở giữa nhà, không thèm lễ độ mà nói thẳng, "Ta lại mang đến cho ngươi hai đơn hàng đây. Một đơn có thể kiếm được máu, còn một đơn khác chỉ sợ không nhận được bao nhiêu."

Lý Tiểu Ngũ tiếp tục trở lại công cuộc mài giũa chiếc gương đồng hình hoa hướng dương đã sắp hoàn thành của mình, "Việc như thế nào?"

Chưởng quầy kể lại hết sức đơn giản và ngắn gọn tình huống của Quốc sư và Đinh Bất Cùng cùng một lúc.

Trong quá trình kể lại của chưởng quầy, tay của người thợ đúc đồng kia chưa từng ngừng nghỉ, hắn dồn tất cả sự chú ý vào chiếc gương đồng, giống như thể ngoài chiếc gương này ra thì trên đời này không còn bất kì điều gì khác.

Mà trong lúc hắn mài giũa, Trọng Lục vẫn luôn âm thầm quan sát.

Chẳng biết có phải vì ảo ảnh do ánh sáng gây ra hay không, mà mỗi khi hắn lau chùi bằng vải nỉ, mấy sợi tơ hồng sẽ tuôn ra dày đặc từ làn da của hắn, chúng nom vừa hơi giống bóng chồng, vừa trông khá giống với bởi vì hắn sơ suất nên nhỡ lộ ra dấu vết... Những sợi tơ hồng đó càng kéo càng dài rồi đính vào gương, chúng phấp phới lơ lửng trong không trung, quấn chi chít khắp nơi hệt như có sự sống.

Rõ ràng tất cả đồ đồng ở chỗ này đều mới được đúc xong, thế mà Trọng Lục lại ngửi thấy mùi rỉ sét hôi thối nồng nặc, là một mùi giống hệt mấy chế phẩm bằng đồng bị ném vào mương nước thối đã nhiều năm, nay mới được đào lên vậy.

Vị thợ đúc đồng kia nghe chưởng quầy kể xong thì nói, "Làm mấy thứ này không khó, chỉ cần cậu vẽ bùa chú xong trước khi đi, để tôi dựa vào đó làm là được. Còn tiền thì cậu cứ thay tôi thu giống hệt như trước đây đi."

"Được, vậy vẫn là ngươi hai, ta một với cộng thêm một thứ trên người bọn họ. Sau khi mấy thứ này cạn kiệt vẫn sẽ để ta xử lí. Ước chừng bao lâu mới có thể hoàn thành đây?"

"Mười ngày."

"Cũng được." Chưởng quầy thoải mái đồng ý, mắt lại nhìn đến chiếc gương kia, "Gương này hơi dữ dằn đó nha."

"Tôi cũng hết cách..." Cuối cùng vị thợ kia cũng ngừng tay, thở dài, "Mỗi ngày cứ nhắm mắt là lại thấy cái gương này, buộc phải làm nó ra cho xong thì mới có thể đi ngủ được. Cậu xem thử có tìm được người mua không?"

Buộc phải làm ra cho xong mới được... Điểm này có chỗ hơi giống với phu nhân La.

Không lẽ đây là cái giá khi bị dính phải Uế sao? Sẽ có một sức mạnh nào đó thúc giục, buộc họ phải không ngừng tạo ra những vật phẩm mang theo Uế?

Trọng Lục thầm nghĩ......

Thì ra cái loại Uế này có khuynh hướng kí sinh vào trong cơ thể người rồi sinh sôi nảy nở, lây sang cho người khác không khác gì mấy loại khuẩn hay bệnh nhiễm trùng.

Chẳng lẽ Uế thật sự có ý thức sinh tồn? Nhưng chẳng phải bảo nó là một loại hiện tượng giống Đạo sao?

"Trước mắt ta có thể thu về để kiểm lại năng lực của nó. Dù sao cũng là vật mang Uế không có phù chú dẫn lối, nếu không phải trường hợp đặc biệt thì tốt nhất phải nên phong ấn nó lại."

Chưởng quầy nói, đưa tay nhấc mặt gương kia lên, cẩn thận ngó tới ngó lui. Những hoa văn tinh xảo và đẹp đẽ như bảo vật, những đường nét uyển chuyển của cánh hoa hướng dương, mặt gương thì toát lên ánh sáng mềm mại mờ ảo. Sợ là chỉ cần bất luận người con gái nào nhìn thấy chiếc gương này thì họ cũng sẽ tự động bán đắt hàng mà khỏi nhấc một ngón tay.

Trọng Lục đứng bên cạnh chưởng quầy, trong chớp mắt chưởng quầy cầm lấy gương, gã thấy những sợi tơ hồng đó nhanh chóng phun ra, vồ vập bò lên tay chưởng quầy; nhưng ngay khi vừa tiếp xúc với làn da của chưởng quầy thì chúng đã lập tức bị hút vào.

Không phải biến mất cũng chẳng phải bốc hơi, mà giống như các sợi lông tơ trên da chưởng quầy hóa thành vô số cái miệng đang mở ra và hút hết những thứ tơ hồng chúng vào trong.

Trọng Lục xoa mắt, không còn nhìn thấy những sợi tơ mềm mại kia thoát ra từ gương nữa. Trọng Lục tuy vẫn còn cảm giác được chiếc gương kia toát ra sự quỷ dị kì quái nhưng khi vào tay chưởng quầy thì chiếc gương đấy như vật đã đi vào trạng thái ngủ đông, không còn hoạt động.

Trọng Lục vẫn không xác định được tất cả những chuyện này hết thảy đều chỉ tự xuất hiện trong đầu mình, hay là gã thật sự bắt đầu có thể cảm giác và thấy được những thứ... mà trước đây không thể nhìn.

Có cần phải ghi ra những thứ gã đã thấy không nhỉ?

Do dự một lát, gã quyết định chỉ ghi về mấy thứ tơ hồng quái dị đó vào trong sổ riêng của mình thôi. Còn trên giấy tờ của chưởng quầy thì gã chỉ dùng câu từ để miêu tả lại chính xác ngoại hình chiếc gương đồng.

"Uế trên chiếc gương này còn nồng hơn những cái ngươi làm trước khi gặp ta. Gần đây có phải ngươi đã gặp, hay nhìn thấy thứ hoặc người nào không bình thường không?" Đôi mày chưởng quầy hơi nhíu lại, ý dò hỏi.

Lý Tiểu Ngũ nhất thời không lên tiếng, mím môi, vừa nhìn qua đã lập tức hiểu là có chuyện.

Chưởng quầy nhẹ nhàng đặt gương xuống, đối mặt với người thợ rèn, "Gần đây Uế khí bỗng gia tăng ở khắp mọi nơi, những nơi vốn không có cũng bắt đầu xuất hiện. Lan rộng nhanh như vậy thật không bình thường, ta đang điều tra chuyện này."

Nghe chưởng quầy nói thế, người kia mới do dự mở miệng, "Chiếc gương này nảy ra trong đầu tôi tầm một tháng trước. Lúc ấy đúng vào dịp Tết Thanh Minh, tôi đi cùng vợ và con gái, sau khi tảo mộ xong thì đi đạp thanh ở hồ Bách Hộ gần đó.

Hôm đó có rất nhiều người, đa phần đều là trải chiếu uống rượu và ăn điểm tâm ven hồ. Lúc bọn tôi đến hơi trễ là đã vào lúc chạng vạng tối. Tìm khắp nơi cũng chẳng thấy chỗ nào. Đi lòng vòng quanh hồ hơn nửa vòng mới phát hiện có chỗ trống phía dưới cây liễu, hình như là vừa có người rời đi, trên mặt đất còn sót lại rác bị bỏ lại. Nhưng mà vì không tìm được thấy chỗ nào khác, tôi cũng đành phải dọn dẹp đại khái một chút, chắp vá trải chiếu ở chỗ này.

Khi nhặt những thứ rác đó lên, tôi bỗng nghe được có tiếng ai hát hí kịch nam phía bên cạnh, chỉ cách một thân cây. Ngày hôm đó trời đẹp, nghĩ là có thể là có gánh hát đến chơi, có vị đào nào đó đang hứng khởi nên ca đôi ba câu. Tôi cũng nghe không hiểu lắm là hắn hát cái gì nhưng mà giai điệu kia nghe... rất lạ.

Bọn tôi ngồi không bao lâu thì con bé nói nó sợ, hơn phân nửa cũng vì nghe được tiếng hát hí kia. Nương tử của tôi cũng bảo thấy không thoải mái, muốn về nhà. Tôi cùng các nàng dọn dẹp một chút, rồi bản thân tôi thì đi sang bên cạnh, cốt muốn nhìn xem rốt cuộc là gánh hát nào mà hát khó nghe như vậy.

Nhưng mà lúc tôi đi sang thì phát hiện sau cái cây đó không có một bóng người.

Cũng bắt đầu từ ngày đó, đoạn khúc ca đó luôn nảy ra trong đầu tôi, lần nào cũng lặp đi lặp lại mãi không thôi, muốn ngưng cũng không ngưng được, dù cho tôi làm gì đi chăng nữa thì đầu vẫn hiện lên quãng giai điệu kia. Có đôi khi nếu xung quanh quá yên ắng còn khiến tôi bị ù tai. Và cùng tầm thời gian này, mặt gương kia bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi, ban đầu chỉ là hình dáng đại khái thôi, sau thì ngay cả từng chi tiết hoa văn cũng hiện lên rất rõ ràng. Thậm chí tôi còn có thể tưởng tượng được phải dùng khuôn gì, các bước phải ra làm sao....

Tôi biết, nếu như thứ này được làm ra sẽ tổ chỉ rước lấy phiền phức. Nhưng mà... Cậu có hiểu cái cảm giác trong đầu nghĩ gì cũng không được, mà chỉ xuất hiện một loại ý chí mạnh mẽ buộc mình phải gạt hết tất cả những suy nghĩ khác là ra làm sao không... Tôi cũng chả thể nào tập trung, cũng không có cách nào làm bất luận việc gì khác...

Cuối cùng thì tôi thật sự chịu đựng không nổi."

"Kịch nam?" Chưởng quầy lẩm bẩm, "Ngươi còn nhớ rõ giai điệu như thế nào chứ?"

Người thợ gò gật đầu, ngẫm lại, ngâm nga đôi câu.

Trọng Lục bỗng à lên, "Đoạn hí này tôi đã nghe qua rồi."

Chưởng quầy cùng vị thợ đồng đều quay đầu ngạc nhiên nhìn về phía gã.

Trọng Lục giải thích, "Chưởng quầy, không phải thỉnh thoảng người cũng xem qua mấy thoại kịch nam ở trên quầy của tôi sao? Này cũng là một vở của vị tác gia kia, tên là cái gì mà 'Hoàng Y Ký' ấy. Lúc trước mấy gánh hát nhỏ của vài vườn hí cũng đã hát qua một hai lần, nhưng không hiểu vì sao về sau lại không hát thêm nữa."

Vẻ mặt chưởng quầy đột nhiên thay đổi, giống như mang theo cả sự sợ hãi, "Hoàng Y Ký?"

"Đúng vậy, nói thật là nó... có hơi nhàm." Trọng Lục nhớ lại, "Lúc đó tôi chỉ nghe nửa đoạn đầu đã thấy mệt mỏi rã rời, qua nửa đoạn sau thì ngủ luôn. Tới khi tôi tỉnh lại thì phát hiện toàn bộ vườn hí đều trống không, tối đen như mực. Còn dọa tôi phải giật mình. Tôi lúc đó còn bảo sao mà không tiểu nhị nào thèm gọi tôi một tiếng."

"Vậy là ngươi không nghe nửa đoạn còn lại?"

Trọng Lục lắc đầu, "Không có, sau này tôi muốn đi nghe tiếp thì đã không còn chỗ nào hát nữa rồi."

Chưởng quầy thở phào rõ nhẹ nhõm.

Trọng Lục rất kinh ngạc, gã trước nay chưa bao giờ thấy qua chưởng quầy... gần như là hoảng sợ đến vậy.

"Không nghe thấy thì tốt... Nhưng mà... Ngươi lúc nãy có bảo có mấy gánh đã hát qua? Ngươi còn nhớ rõ là ở vườn hí nào không?"

Đương nhiên Trọng Lục biết. Mấy việc xảy ra ở thành Thiên Lương này gã đều đã tìm hiểu bát nháo cả rồi. Nhưng mà bây giờ mà thuộc như trong lòng bàn tay thì quá là miễn cưỡng.

"Mấy thứ này tôi nói liền cũng không thể đầy đủ được, chờ khi về tôi xem sắp xếp lại một chút nha?" Trọng Lục cười hề hề nói.

————

Tác giả có lời muốn nói: Tới đây ba vị chủ thần trong Cthulhu Mythos đã bí mật xuất hiện rồi. Hông biết có bé nào nhận ra không ta~

————

Edit nhảm nhí: Không biết có ai thấy quen không ta =))

Thanh minh trong tiết tháng ba,
Lễ là tảo mộ hội là đạp thanh.
Gần xa nô nức yến anh,
Chị em sắm sửa bộ hành chơi xuân.

Dập dìu tài tử giai nhân,
Ngựa xe như nước áo quần như nêm.

(Truyện Kiều,
Nguyễn Du)

Tiết Thanh minh thường rơi vào cuối tháng 2 hoặc đầu tháng 3 Âm lịch (từ tháng 4, tháng 5 Dương lịch) hằng năm và không cố định là ngày nào cụ thể mỗi năm. Tết Thanh minh thường kéo dài khoảng 15 đến 16 ngày cho đến khi tiết khí tiếp theo là Cốc Vũ bắt đầu. Tết Thanh minh là khoảng thời gian chuyển tiếp giữa mùa xuân sang mùa hè nên thời tiết rất mát mẻ và sáng sủa.

Công việc chính của tảo mộ vào Tết Thanh minh là sửa sang lại các ngôi mộ của tổ tiên được sạch để tránh chuột hoặc rắn trú ẩn, đào hang gây động mộ phần, đồng thời cũng để tỏ lòng hiếu kính và biết ơn đối với ông bà, tổ tiên, những người đã khuất. Bên cạnh đó, vào Tết Thanh minh còn có những ngôi mộ vô chủ, không người thăm viếng nên người ta cũng thường cắm một nén hương cho các ngôi mộ này như phần nào an ủi người đã khuất.
Nguồn gốc của hội đạp thanh gắn liền với Hiên Viên Hoàng Đế của triều đại Trung Quốc xưa. Hiên Viên Hoàng Đế là vị vua có đóng góp lớn nhất vào sự phát triển của nền văn minh Trung Quốc thời viễn cổ. Tương truyền rằng vào ngày đầu tiên của tháng 3 Âm lịch chính là ngày Hiên Viên Hoàng Đế được ra đời. Vì vậy, người Trung Quốc xưa đã chọn ngày này để làm ngày cúng bái tổ tiên, từ đó tạo ra Tết Thượng tị. Vào ngày Tết Thượng tị, người dân bất kể trai hay gái đều được khuyến khích tới bờ sông phía Đông tắm gội để loại hết bụi bẩn hồng trần và cầu mong cuộc sống hạnh phúc hơn. Đây chính là cơ hội vàng để các nam thanh nữ tú giao lưu, kết duyên và bày tỏ tình cảm với người mà mình thích. Do vậy mà Tết Thượng tị được xem như ngày lễ tình nhân lúc bấy giờ.
Tuy nhiên, đến đời Tống, do tư tưởng Nho giáo trở nên nghiêm khắc hơn về mối quan hệ nam nữ nên lễ Thượng tị đã được chuyển thành ngày nam nữ du xuân và từ đó cái tên "hội đạp thanh" được ra đời. Trong tiếng Hán, từ "đạp" có nghĩa là giẫm lên và có nghĩa khác là du ngoạn, chữ "thanh" có nghĩa là cỏ và cũng được hiểu theo nghĩa khác là thanh khiết, mát mẻ, trong lành. Như vậy, hội "đạp thanh" có thể hiểu là ngày mà trai gái thưởng ngoạn mùa xuân và hành động này thường được thể hiện bằng việc đạp lên những bãi cỏ xanh mướt.

Tại Việt Nam, Tết Thanh minh không được xem là quốc lễ nhưng nó cũng là một ngày lễ quan trọng đối với người Việt. Phần lớn người dân Việt chỉ đi tảo mộ hoặc bày mâm cúng tổ tiên tại nhà vào ngày tiết Thanh minh chứ không tổ chức ngày hội đạp thanh như tại Trung Quốc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net