Chương 177: Nhánh cây thông Noel

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Pingpong1105

Thượng Hải, đường Nam Kinh.

Máu tươi chảy xuống dọc theo các khe hở trên mặt đất, rất nhanh tạo ra những vòng máu nâu đen. Có những vết máu đã sớm khô, có những vết lại vẫn còn tươi, hai mươi cỗ thi thể nằm trên mặt đất trừng mắt nhìn không trung.

Ở tầng hai của một tòa nhà ven đường, khi giọng nói của Hắc tháp vừa biến mất, người đàn ông ngoại quốc to lớn vẻ mặt mơ hồ, sau đó hắn ta như đột nhiên bị cái gì chấn động kịch liệt, hai mắt trừng lớn.

Lạc Phong Thành cả kinh nói: "Jacks!"

Đường Xảo nhanh chóng chạy đến tiếp lấy thân thể đang ngã về phía sau của Jacks, bởi vì đối phương quá cường tráng nên cô phải lảo đảo lùi lại mấy bước.

Mấy thành viên của tổ chức Attack đều mờ mịt nhìn về phía Lạc Phong Thành. Lạc Phong Thành nheo lại hai mắt, hắn nhìn ra đường Nam Kinh tĩnh mịch ngoài cửa sổ, nói nhanh: "Đi, về căn cứ trước!"

Cùng lúc đó, "động đất" làm rung chuyển Bắc Kinh vì Từ Quân Sinh không nói nữa nên cũng dần bình ổn. Ai cũng không biết cơn chấn động đó có đến nữa không, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt liếc mắt nhìn nhau, ăn ý quyết định không bước vào bất cứ tòa nhà nào.

Nguyễn Vọng Thư cũng vậy.

Mọi người tụ tập dưới bóng cây trong sân thể dục, Nguyễn Vọng Thư nói thẳng: "5 giờ sáng ngày 25 tháng 5, đó chính là một tiếng cuối cùng của 'trò chơi Eva'. Từ Quân Sinh nhìn qua rất kiêu căng ngạo mạn, không coi chúng ta ra gì, trực tiếp hạ thư khiêu chiến với chúng ta." Nói là thông báo, thực chất chính là thách đấu, "Trên thực tế, cô ta đã chuẩn bị tốt."

Có thể đứng ở vị trí thứ chín trên bảng xếp hạng thời gian, Từ Quân Sinh đương nhiên không ngốc.

Đường Mạch gật đầu: "Đúng vậy, trong vòng một tiếng, nếu con bé đó giết chúng ta, nó có thể mở ra phần thưởng. Nhưng nếu chúng ta giết nó, thì chưa chắc đã lấy được phần thưởng."

"Từ Quân Sinh hạ thư khiêu chiến với mấy người, không liên quan gì đến bọn tôi nhỉ?" Một giọng nói thiếu đòn vang lên.

Đường Mạch theo giọng nói nhìn lại, chính là thanh niên tóc húi cua ban nãy tránh thoát khỏi dao găm của Phó Văn Đoạt.

Nguyễn Vọng Thư lạnh lẽo nhìn hắn ta, cười lạnh: "Anh không muốn lấy 'phần thưởng của Eva'?"

Thanh niên tóc húi cua tức khắc bật cười: "Cậu có ý gì?"

Nguyễn Vọng Thư quét mắt nhìn những người chơi Bắc Kinh khác đang đứng ở đây: "Các người sở dĩ đồng ý hợp tác, tiến vào đây, không phải vì phần thưởng của Eva thì là gì? Cả Bắc Kinh, chỉ có loại bỏ Từ Quân Sinh và Ninh Tranh, mới có thể lấy được phần thưởng. Cũng đồng nghĩa với việc chúng ta chỉ có hai cơ hội. Sáu ngày sau, bọn tôi muốn giết Từ Quân Sinh, Từ Quân Sinh muốn giết bọn tôi." Cậu ta chỉ chỉ mình cùng ba người Đường Mạch, "Nhưng, nhất định sẽ có rất nhiều hồi quy giả khác thừa nước đục thả câu, nhân cơ hội chạy đến giết tổ chức bọn tôi. Việc này không liên quan tới mấy người ư. . . . . .Những hồi quy giả khác có thể thừa dịp giết bọn tôi, các người cũng có thể tìm cơ hội giết Từ Quân Sinh."

Sắc mặt thanh niên tóc húi cua không thay đổi, trong lòng hắn ta vốn là có ý định này, giờ đã bị vạch trần.

Trước đó, ai cũng không nghĩ Từ Quân Sinh sẽ đột ngột hạ xuống chiến thư như vậy. Nhìn qua giống như cô ta đang lấy thực lực của bản thân để khiêu chiến đám Đường Mạch, trên thực tế, giọng nói của cô gái đó truyền khắp Bắc Kinh. Vô số hồi quy giả khác sẽ nghe được lời nói của cô ta, nóng lòng muốn thử vận may, chạy đến mai phục ở đường vành đai 3.

Từ Quân Sinh lấy bản thân làm mồi, câu bốn người Đường Mạch ra. Lại nhờ vào bốn người bọn họ mà kéo ra tất cả hồi quy giả muốn mở ra phần thưởng ở Bắc Kinh. Đồng thời, người chơi Bắc Kinh có dã tâm nhất định sẽ đi. Trong trận hỗn chiến đó, phần thắng của Từ Quân Sinh nhất định sẽ cao hơn.

Trần San San bình tĩnh nói: "Trận quyết chiến này bề ngoài là giữa Từ Quân Sinh với chúng ta, trên thực tế là trận đấu giữa tất cả người chơi địa cầu và hồi quy giả ở Bắc Kinh. Nói thật, người chơi địa cầu có hơn năm trăm vạn người, hồi quy giả chỉ có ba mươi hai vạn, nhưng tôi không xác định được thực lực của bên nào mạnh hơn."

Không ai phản bác lời nói của Trần San San.

Đường Mạch: "Từ Quân Sinh đặt ra thời hạn là một tiếng, kỳ thật cũng là để bảo vệ mình. Chiến đấu trong một giờ còn có thể khống chế được, thời gian càng dài, cuộc chiến giữa người chơi địa cầu với hồi quy giả này sẽ rất khó để thu dọn."

Luyện Dư Tranh thờ ơ nói: "Hồi quy giả quả nhiên không có người nào ngu ngốc."

Từ Quân Sinh không ngu. Trước kia cô ta chỉ giết thịt heo, hiện tại lại kiêu ngạo mà hạ chiến thư như vậy. Nếu không phải bị điên, vậy chứng tỏ cô ta biết rõ mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Mọi người lại thảo luận một chút, thống nhất sáu ngày sau gặp mặt tại đường vành đai số 3. Bọn họ ăn ý không hỏi đối phương sẽ nấp ở đâu, chỉ cần nhiều thêm một chữ, có khi sẽ đem tặng luôn tính mạng mình. Bọn họ chỉ là tạm thời tạo thành liên minh, chưa bao giờ là đồng đội.

Trước khi Đường Mạch đi, Nguyễn Vọng Thư đột nhiên hỏi: "Đường Mạch, trước kia khi anh thông quan Hắc tháp tầng một hình thức khó khăn, Hắc tháp nói anh ở Trung Quốc khu 2. Vậy Trung Quốc khu 2 người chơi chính thức Jacks Crown đã mở ra phần thưởng của Eva kia. . . . . .Anh có biết hắn không?"

Đường Mạch thản nhiên nói: "Không biết."

Nguyễn Vọng Thư nhàn nhạt nhìn hắn, cong khóe miệng: ". . . . . .Được."

Bốn người lập tức rời khỏi trường trung học số 80.

Nguyễn Vọng Thư không biết nam nhân cao lớn lúc trước đi theo Đường Mạch đến đây là Jacks, nhưng cậu ta cảm thấy Đường Mạch chắc chắn có quen biết Jacks.

Sau khi tìm được một tòa nhà làm nơi dừng chân bí mật, Đường Mạch trực tiếp nhìn về phía Trần San San, đi thẳng vào vấn đề: "Jacks Crown, đó là tên đầy đủ của Jacks sao? Ở Thượng Hải có người chơi khác mang tên này không?"

Trần San San lắc đầu: "Chính là Jacks. Em cũng không nghĩ tới Jacks vậy mà lại là người Trung Quốc đầu tiên mở ra phần thưởng. Anh Đường Mạch, bây giờ là 13 giờ 51 phút, ban nãy Hắc tháp thông báo lúc 13 giờ 19. Đây không phải thời gian của trò chơi Eva."

Phó Văn Đoạt: "Loại bỏ hồi quy giả ngoài thời gian trò chơi, cũng có thể lấy được phần thưởng của đối phương?"

Trần San San do dự một lát, nói: "Em không biết, nhưng trực giác mách bảo em là tốt nhất chúng ta không nên thử."

Đây là một tòa nhà kiểu cũ vắng vẻ, bốn người Đường Mạch tìm một căn phòng trống, Phó Văn Thanh lấy nước khoáng ra đưa cho Đường Mạch. Đường Mạch lấy nước khoáng đổ lên miệng vết thương ở cổ tay, vết thương này được tạo ra do ban nãy hắn vác Trần San San nhảy lầu.

Bốn người vây quanh một cái bàn nhỏ, cái bàn này vừa khéo là bàn bốn người.

Đường Mạch gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, một lát sau, hắn ngẩng đầu nói: "Phần thưởng của Eva, ba người có cảm thấy trò chơi đột phát này rất giống phó bản Giáng Sinh vui vẻ của ông già Noel vào nửa năm trước không?"

Phó Văn Thanh nhớ lại: "Phó bản Giáng Sinh vui vẻ của ông già Noel, em nhớ cái phó bản đó không cho chúng ta thêm phần thưởng gì. Mỗi người đều bị cưỡng chế tiến vào phó bản, khi trò chơi chấm dứt, người chơi chỉ cần cướp được cây thông Noel ngay từ đầu thì đã được tính là nhận phần thưởng rồi, không cướp được thì sẽ không có phần thưởng. Anh Đường Mạch, ý anh là trò chơi của Eva cũng có thể giống phó bản Giáng Sinh đó?"

(*) Giải thích một chút về phần thưởng của Eva: hồi quy giả sẽ không thể nhìn thấy hay chạm vào phần thưởng của mình, chỉ khi loại bỏ được người chơi địa cầu được Hắc tháp nêu tên, hồi quy giả mới mở khóa được phần thưởng. Thử ví dụ phần thưởng của Eva là một quả trứng đi, một quả trứng vô hình chúng ta không thể nhìn thấy hay chạm vào, thì khi mở khóa, bên trong đó sẽ là phần thưởng - đạo cụ hay vật phẩm gì đó chẳng hạn (đối với người chơi địa cầu thì khi họ loại bỏ hồi quy giả, họ sẽ chỉ nhận được trứng thôi, phải tự tìm cách mở), Vậy thì ý Phó Văn Thanh ở đoạn này chính là có khi nào cái quả trứng đó vốn không có gì bên trong vì bản thân nó vốn đã là phần thưởng rồi, sẽ giúp người chơi tăng cường thể lực hay cái gì đó :v

Đường Mạch gật gật đầu, lại lắc đầu: "Ý anh không phải vậy. Anh chỉ là nghĩ, nếu hồi quy giả không thể mở ra phần thưởng thì sẽ thế nào, người chơi địa cầu không lấy được phần thưởng. . . . . .Lại sẽ thế nào?"

Phó Văn Thanh: "Sẽ thế nào?"

Phó Văn Đoạt thản nhiên nói: "Không được tốt lắm."

Đường Mạch theo bẳn năng liếc nhìn anh.

Trần San San mím môi: "Đúng vậy, sẽ không được tốt lắm đâu. Có lẽ phần thưởng của Eva cũng giống như nhánh cây Noel, không yêu cầu tất cả người chơi đều phải có. Trên thực tế, việc tất cả người chơi đều có phần thưởng là không thể. Hồi quy giả muốn mở ra phần thưởng của Eva thì chỉ có hai cách, một là cố gắng tìm ra phương pháp kích hoạt mở ra phần thưởng, hai là loại bỏ 45 người chơi địa cầu. Xác suất này có vẻ rất thấp, nhưng nói không chừng bọn họ có thể tự tìm ra phương pháp mở phần thưởng mà không cần đi loại bỏ người chơi địa cầu. Nhưng mặt khác. . . . . .Người chơi địa cầu chỉ có 100 cơ hội để lấy phần thưởng."

(*) Giải thích một chút: tất cả hồi quy giả đều có phần thưởng của Eva, nhưng người chơi địa cầu muốn cướp phần thưởng thì phải loại bỏ 100 hồi quy giả trên bảng xếp hạng thời gian. Còn nếu loại bỏ 49 người mà Hắc tháp nêu tên thì sẽ nhận được phần thưởng của Eva (đối với người chơi địa cầu) hoặc mở ra phần thưởng của Eva (đối với hồi quy giả) và nhận được phần thưởng thêm vào (la bàn sai trái, sự tôn kính của người dưới lòng đất,....) nhưng tùy vào đối tượng bị loại bỏ.

Phó Văn Thanh: "Em hiểu rồi, bởi vì trên bảng xếp hạng thời gian chỉ có một trăm người chơi."

Đường Mạch bổ sung: "Hơn nữa bây giờ bảng xếp hạng thời gian bị cố định, không cập nhật nữa. Nói cách khác, người chơi địa cầu muốn thắng được trò chơi này, mở ra phần thưởng của Eva, điều kiện trước tiên là chúng ta phải có cái phần thưởng đó đã. Toàn bộ thế giới, hơn năm trăm vạn người chơi sống sót, cho dù giết được tất cả hồi quy giả có tên trên bảng xếp hạng thười gian, cũng chỉ có một trăm người chơi đạt được phần thưởng."

Kỳ thật Đường Mạch đã sớm ý thức được: Trò chơi của Eva, không phải là một trò chơi có trừng phạt.

Không thông quan trò chơi cũng không sao, chỉ là sẽ mất đi phần thưởng thôi. Giống như phó bản "Chuỗi thức ăn của Cinderella" vậy, nó chính là "phó bản số 315 của trò chơi Eva", một mực nhắc nhở người chơi: thông quan thất bại sẽ không có trừng phạt, thông quan thành công sẽ có phần thưởng. Nhưng mà. . . . . .

"Anh muốn lấy phần thưởng đó."

Trần San San kinh ngạc nhìn Đường Mạch.

Phó Văn Đoạt cong môi cười: "Ừm, tôi cũng muốn phần thưởng đó."

Đường Mạch nhướng mày nhìn anh: "Cả Bắc Kinh chỉ có hai cơ hội, một là Từ Quân Sinh, một là Ninh Tranh."

Phó Văn Đoạt: "Vừa đủ cho hai chúng ta."

Đường Mạch không nói nữa.

Người này mới thật sự là kiêu ngạo, Từ Quân Sinh còn chẳng kiêu ngạo bằng một phần mười của anh ấy.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt Đường Mạch vẫn lộ vẻ tươi cười.

Một người chơi có dã tâm lớn, muốn công tháp, muốn trở thành người mạnh nhất, đương nhiên không thể bỏ qua cái phần thưởng của Eva này. Đây không phải nhánh cây thông Noel, mà là một phần thưởng hiếm có. Mở ra phần thưởng, thứ đạt được khẳng định sẽ mạnh hơn do với cây thông Noel nhiều.

Mọi người lại bàn bạc một lần nữa, trở lại chủ đề ban đầu.

Đường Mạch: "Jacks rốt cuộc là lấy được phần thưởng như thế nào, còn mở được nó?"

Chuyện này cả Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt đều không nắm rõ, hai người đem tầm mắt hướng tới cô bé tóc ngắn.

Trần San San điềm tĩnh nhìn mặt bàn, cô bé nhắm mắt lại, giống như đang tự hỏi gì đó. Đường Mạch lẳng lặng chờ cô bé trả lời.

Trong vòng một phút đồng hồ ngắn ngủi, trong đầu Trần San San hiện lên vô số dòng suy nghĩ. Cô bé không ngừng suy diễn, tưởng tượng mình là Lạc Phong Thành, dựa theo tính cách thầy của mình, lại nghĩ đến phong cách tìm phương pháp của hắn, tưởng tượng nếu cô bé là Lạc Phong Thành, khi đối mặt với lần cập nhật 4.0 của Hắc tháp, cùng với số tin tức Jacks mang về từ Bắc Kinh, hắn sẽ làm gì.

Trần San San mở bừng mắt: "Em sẽ liên hệ với những người chơi khác ở Thượng Hải, trực tiếp mai phục."

Trần San San lấy ra một quyển bản đồ từ trong ba lô, mở đến trang Thượng Hải. Mắt cô bé sáng như đuốc, nhìn chằm chằm mấy khu trung tâm của Thượng Hải. Cuối cùng cầm bút vẽ một vòng tròn lên đường Nam Kinh. Trần San San nói: "Trước khi em rời khỏi Thượng Hải, thầy có bắt được một người tàng hình, đối phương có nói qua đường Nam Kinh là một vùng cấm, phần lớn người tàng hình đều không dám tiến vào, nhưng người đó còn chưa kịp nói nguyên nhân thì đã tan biến rồi."

Xa Thượng Hải đã hơn một tháng, Trần San San bây giờ biết nhiều thông tin về người tàng hình hơn trước rồi. Cô bé rất nhanh đã phân tích: "Vùng cấm, là bởi vì nơi đây dành riêng cho người chơi mạnh! Giống như Từ Quân Sinh, phần lớn hồi quy giả nhìn thấy cô ta đều bị giết, cho nên ở đường Nam Kinh nhất định có hồi quy giả cường đại, hắn đã lấy Nam Kinh làm cứ điểm!"

Đường Mạch nói thẳng: "Liễu Tiêu, Liễu Nguyên! Đứng vị trí thứ 53 cùng 59 trên bảng xếp hạng thời gian."

Trần San San: "Chính là bọn họ!"

Cô bé chọc chọc bút vào hình tròn khoanh đường Nam Kinh, rồi vẽ một cái tháp đen nhỏ lơ lửng trên đó, "Hồi quy giả có thể biến đường Nam Kinh thành địa bàn của mình, nhất định cực kỳ ngạo mạn, không coi ai ra gì. Thời điểm Hắc tháp cập nhật phiên bản mới, bọn họ nhất định đang ở đường Nam Kinh, thậm chí có thể ở ngay bên dưới Hắc tháp. Lạc lão sư có thể đặt mai phục ở chỗ này, tập kích bọn họ. Jacks chính là giết chết một trong hai người đó tại trận chiến này, đạt được phần thưởng."

"Vậy Jacks mở phần thưởng đó ra bằng cách nào."

Trần San San: "Em cũng không biết."

Bốn người lại trao đổi trong chốc lát, nhưng như cũ không suy luận được gì. Song bọn họ lại phát hiện một chuyện quan trọng khác.

Đường Mạch cười nói: "Phó bản 'trò chơi của Eva' hẳn là cũng giống phó bản của Cinderella, là một phó bản an toàn. Thất bại không trừng phạt, thông quan có thưởng. Tuy rằng phần thưởng không nhất định sẽ tốt. . . . . ." Đường Mạch nhớ tới trái bí đỏ vừa nhỏ vừa vô dụng kia, "Nhưng có còn hơn không. Trong sáu ngày này chúng ta có thể chuẩn bị một chút, đồng thời tham dự một ít trò chơi."

Y như những gì Đường Mạch đoán, về sau bốn người lại tiến vào hai phó bản nữa. Một lần đụng phải người chơi địa cầu, một lần đụng phải hồi quy giả có thời gian nghỉ ngơi cực ít.

Thông quan trò chơi được thưởng, thất bại không bị trừng phạt.

Đường Mạch còn nhận được hai đạo cụ nhìn qua cực kỳ vô dụng.

Phó Văn Đoạt: "Đây cũng là lợi ích mà Hắc tháp bồi thường cho hồi quy giả. Loại trò chơi cấm bạo lực này là trung gian duy nhất để hồi quy giả yếu có thể loại bỏ chúng ta, tìm ra cách mở phần thưởng."

Đường Mạch: "Nhưng bọn chúng không thể loại bỏ chúng ta."

Cơ hội Hắc tháp cho, có bắt được hay không thì phải tùy vào mỗi người.

Rất nhanh, thời hạn sáu ngày đã trôi qua.

0 giờ ngày 24 tháng 5, bốn người Đường Mạch đến mai phục trên tầng thượng của một tòa nhà cao tầng tại đường vành đai 3. Nơi này có tầm nhìn thoáng, có thể nhìn bao quát hết con đường dài hơn mười km này. Bọn họ nấp trên tầng lẳng lặng đợi qua hai mươi tám tiếng, tới càng sớm, càng không lo bị người khác mai phục.

4 giờ sáng ngày 25 tháng 5, trên đường vành đai 3 tại Bắc Kinh, hoàn toàn là một mảnh tối đen.

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua mặt đường, trên đường cao tốc là một đống xe cộ nát bét. Mùi hoang phế và cằn cỗi tràn ngập trong đêm đen, Đường Mạch kiên nhẫn cực kỳ, hắn nhìn cái đường cao tốc kia chằm chằm không chớp mắt, chờ đợi người thứ nhất xuất hiện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net