Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...Đào lý xuân phong nhất bôi tửu, giang hồ dạ vũ thập niên đăng..."

Chương 65: Đương phù đại bạch.[Uống cạn chén lớn]

Biên tập: Hải Miên Bảo Bảo.

Nha môn Đông Xưởng.

Thẩm Quyết ngồi trên cao nghe thuộc hạ báo cáo. Một tấm biển lớn bằng vàng treo bên trên, viết bốn chữ "Lưu danh muôn đời", sau lưng y là phù điêu hình con rồng nằm giương nanh múa vuốt, há cái miệng nhe răng nanh sắc nhọn ra. Hai giá cắm nến bằng gỗ mun đặt ở hai bên, dưới đất là hai chiếc ghế bành bằng gỗ lim sơn mài, cùng với mấy cái ghế dựa sơn son thếp vàng. Thẩm Vấn Hành đứng hầu bên cạnh, cầm quạt hương bồ nhẹ nhàng quạt cho Thẩm Quyết, Tư Đồ Cẩn đứng một bên.

Sắc mặt Thẩm Quyết khá uể oải, nom không có tinh thần. Nửa tháng qua y bận bịu đến mức chân không chạm đất, mấy hôm nay thức khuya dậy sớm liên tục, hôm qua lại vì chuyện của Thượng Nhị Lang mà ngủ không ngon giấc, dù là người sắt cũng chịu không nổi. Mặt trời bên ngoài đang lên cao, ánh mặt trời gay gắt chiếu vào nhà chính, Thẩm Quyết híp mắt nhìn bụi bặm lượn lờ dưới ánh sáng, tựa như những con muỗi nho nhỏ đang bay tới bay lui.

"Đốc chủ?" Thiên hộ đứng bên dưới khẽ gọi một tiếng.

Thẩm Quyết hồi thần, "Ừ" một tiếng, "Nói đi."

"Tên Hứa Thọ dư đảng Ngụy Đức hôm qua đã rời kinh, ti chức theo lời dặn của đốc chủ phái người bám theo, chỉ cần gã gặp Ngụy đảng khác sẽ bị chúng ta tóm ngay. Gã đi về phía tây, ti chức nghĩ gã muốn vượt biển từ đồn Thiên Tân, nên đã phái người đi canh chừng rồi."

"Mấy việc này các ngươi cứ tự xem xét rồi làm đi, không cần phải thông qua Gia. Đảng Ngụy Đức đã ngã ngựa, đám tôm cá nhỏ nhoi này nháo nhào chạy tán loạn nhưng rồi cũng ra biển cả, xuất quan có hai con đường. Các ngươi cứ tìm kiếm men theo hai con đường đó, sợ gì tìm không thấy." Thẩm Quyết đỡ trán, nhắm mắt nói, "Điều quan trọng bây giờ không phải là dư đảng Ngụy Đức, mà là đống rắc rối mà đám nhãi nhép tầm nhìn hạn hẹp các ngươi gây ra cho Gia. Gia nắm quyền, từng kẻ các ngươi đã không phân rõ đông tây nam bắc rồi. Khoan nhắc đến chuyện Thẩm phủ bị kẻ gian đột nhập, việc lập miếu thờ ở Giang Chiết Hồ Quảng là làm sao. Gia còn chưa chết đã vội vã lập miếu thờ cho Gia, chẳng lẽ gia còn phải cảm ơn lòng tốt của các ngươi? Trở thành đề tài câu chuyện cho đám nho gia thanh lưu kia, bọn họ dùng nước miếng thôi cũng có thể dìm người khác chết đuối rồi. Thì ra người chết đuối là Gia, không liên quan gì đến các ngươi đúng không?"

"Không dám không dám," mồ hôi Thiên hộ tuôn ra như suối, "Đốc chủ bớt giận, chỉ là thuộc hạ có lòng hiếu thảo muốn cầu nguyện lão tổ tông ngài sống lâu trăm tuổi vạn thọ vô cương, mấy ngày trước tổng binh Kế Châu Vi đại nhân còn tặng một con nai trắng, đều là lòng hảo tâm, không phải gây rắc rối cho ngài đâu ạ! Đám nhãi nhép có mắt không tròng này, ti chức lập tức dặn dò điều tra các nơi, cho phá miếu thờ, tuyệt đối không tái phạm nữa!"

"Làm quan trong triều nên cẩn trọng lời nói và hành vi, nai trắng là phước lành ông trời ban cho, nên dâng cho bệ hạ ngắm, đưa cho Gia là cái đạo lý gì đây? Chuyển đi đi." Thẩm Quyết cau mày.

Thiên hộ dạ vâng liên tục.

Có một hình quan chạy bước nhỏ vào, khom người nói: "Hồi bẩm Đốc chủ, đã kiểm tra cả Thẩm phủ, ngoại trừ một quyển công văn thì không có gì bị mất cả. Quyển công văn đó đã tìm được trên người của Thượng Nhị Lang, có lẽ là hắn trộm trong thư phòng."

"Công văn? Là dư đảng Ngụy Đức sao?"

"Vẫn chưa biết, hắn mới tỉnh một chút, định vượt ngục, đả thương vài nha dịch, suýt nữa đã vượt ngục thành công. May mà ti chức kịp thời chạy tới, dùng hình với hắn nên hắn mới chịu ngoan ngoãn." Hình quan ngừng một chút, sau đó hỏi: "Nên xử trí kẻ này thế nào ạ? Tiếp tục thẩm vấn hay là..."

Thẩm Quyết gõ bàn trầm ngâm. Tên khốn kia tuy là bạn của Hạ Hầu Liễm, nhưng cứ liên tiếp thách thức giới hạn của y hết lần này tới lần khác, thật sự đáng giận. Thêm cả việc hắn đột nhập Thẩm phủ trộm công văn không biết vì mục đích gì. Thời buổi bây giờ loạn lạc, y vừa lên đài, nền tảng chưa ổn, đám thanh lưu như hổ rình mồi, thái hậu cũng không phải là người phụ nữ dễ đối phó. Khắp nơi đều đang nhìn chằm chằm y, chực chờ y phạm sai lầm, bất cẩn một tí sẽ bị tố tội ngay. Xưa nay y vẫn luôn tuân theo nguyên tắc thà giết lầm còn hơn bỏ sót, dù sao thì giữ lại kẻ kia cũng là một mối tai họa ngầm.

Thẩm Quyết thoáng ngước mắt lên, ánh mắt tối tăm, y nói: "Đừng giữ lại, giết đi."

"Rõ." Hình quan cáo lui.

Thẩm Quyết cầm tách trà lên, dùng nắp phẩy nhẹ bọt trà, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó bèn hỏi: "Lần trước bảo các ngươi đi điều tra lai lịch của Thượng Nhị Lang, đã có kết quả chưa?"

Có phiên tử chắp tay nói: "Đã điều tra ạ, mấy ngày trước đã gửi công văn đến cho ngài, đốc chủ nhiều việc hẳn là quên xem. Lai lịch của kẻ này không rõ ràng, không có hộ tịch hay hộ thiếp gì, chỉ tra được một năm rưỡi trước hắn từng tòng quân ở Đài Châu, nửa năm trước đến kinh thành, bây giờ đang chạy vặt ở Vân Tiên Lâu. Đúng rồi, Thượng Nhị Lang không phải là tên thật của hắn, người ở Vân Tiên Lâu gọi hắn là Hạ Hầu lão nhị, tên ở Đài Châu là Thượng Nhị Ngưu, không biết tên nào mới là thật."

Tách trà bằng sứ rơi xuống đất vỡ 'choang', nước trà văng cùng người Thẩm Quyết. Mọi người đều giật mình, Thẩm Vấn Hành "Ui chao" một tiếng, vội kéo tay áo giúp Thẩm Quyết lau nước trà dính trên đầu gối. Thẩm Quyết đẩy cậu ra, khóe mắt muốn nứt ra, y hỏi: "Ngươi lặp lại cho ta, hắn tên là gì?"

Sắc mặt Thẩm Quyết trắng bệch, phiên tử không biết câu nào của mình đã mạo phạm Thẩm Quyết, ngơ ngác mở miệng: "Hạ Hầu..."

Cậu còn chưa nói xong, Thẩm Quyết đã đứng phắt dậy, vừa bước nhanh ra ngoài vừa gào lên: "Mau! Mau gọi hình quan quay lại!"

Mọi người nghe lệnh, cũng không hỏi lý do đã nhanh chân chạy đi.

Thẩm Quyết cũng tái mặt đuổi theo ra ngoài. Lòng y tựa như có ánh mặt trời xuyên qua mây mù, y lập tức hiểu rõ mọi chuyện. Thượng (尚) đồng âm với thượng (上), là từ trái nghĩa với từ đồng âm của hạ (夏). Nhị Lang, lão nhị, Nhị Ngưu,... Nhị là thứ tự trong nhà của Hạ Hầu Liễm! Cái tên ngốc kia chính là Hạ Hầu Liễm, cho nên hắn mới biết dịch dung, mới biết Tĩnh Thiết, cho nên đôi mắt của hắn mới quen thuộc như vậy!

Nhưng y vừa phái người giết hắn, là y đích thân hạ lệnh!

Ruột gan Thẩm Quyết muốn nứt ra, hốc mắt y thoáng đỏ ửng. Y chạy nhanh, gió rít gào bên tai, kéo theo một hàng dài phía sau y, tất cả đều chạy theo gọi "Đốc chủ". Y mắt điếc tai ngơ, qua Tĩnh Trung Đường, qua vườn hoa nhỏ, hành lang ngoằn ngoèo, những cây cột đỏ thẫm trùng trùng điệp điệp, lần đầu tiên y ghét nha môn Đông Xưởng lại xây phức tạp đến như vậy.

Tóc mai rối bời, nhưng y không quan tâm. Lúc xuống bậc thang y trượt chân ngã sóng soài, y cũng không để ý. Khi y bò dậy khỏi mặt đất, chiếc vòng hạt châu bích tỉ và ấn tín rơi xuống đất lăn lông lốc, y không có thời gian quay lại nhặt, cũng không màng đầu gối rách và ống tay áo lấm lem bùn đất, chỉ chạy như điên về phía đại lao.

Đã lâu rồi y không mất thể diện như vậy, Thẩm Quyết trầm ổn, Thẩm Quyết bình tĩnh, Thẩm Quyết bày mưu tính kế đều biến mất không thấy đâu. Y là Tạ Kinh Lan, y muốn đi tìm cậu bé thư đồng mà mình đã chờ đợi và tìm kiếm suốt mười năm, Hạ Hầu Liễm.

Thẩm Vấn Hành và nhóm phiên tử thở hổn hển khổ sở chạy theo, thấy Thẩm Quyết ngã bậc thềm thì hết cả hồn, nhưng Thẩm Quyết lập tức bò dậy rồi chạy tiếp, Thẩm Vấn Hành vừa gọi "Đốc chủ" vừa nhặt mấy thứ y làm rơi dưới đất. Tư Đồ Cẩn cau mày nói: "Ngươi đừng đuổi theo nữa, nhanh chân gọi thái y đến đây, chuẩn bị thêm một chiếc xe ngựa, có thể lát nữa Đốc chủ sẽ đưa Hạ Hầu công tử hồi phủ."

"Hạ Hầu công tử?" Thẩm Vấn Hành kinh ngạc mở to mắt.

"Mau đi." Tư Đồ Cẩn thúc giục cậu.

Thẩm Vấn Hành hiểu ra, bèn "Ồ" vài tiếng rồi túm vòng hạt châu bích tỉ và ấn tín nhanh chân chạy đi.

Thẩm Quyết vẫn đang chạy, suốt dọc đường không thấy hình quan kia đâu thì trái tim y lạnh hơn một nửa. Vất vả lắm mới đến được đại lao, một mùi máu tươi buồn nôn xộc lên mũi, song dường như y không ngửi thấy, cứ thế mà mím môi đi vào trong. Hình quan và các phiên tử liên can đều đang đứng trước cửa một phòng giam, thấy y tới thì nhao nhao khom người bước qua chào hỏi.

Vẫn kịp, vẫn chưa ra tay. Trái tim y thoáng bình tĩnh, y xoay người đi vào phòng giam. Tư Đồ Cẩn cũng tới, đuổi người đi. Có một nha dịch cắm đầu cắm cổ bước đi, trong tay gã như đang giấu gì đó. Tư Đồ Cẩn giữ người lại, kiểm tra ống tay áo gã, lấy được một chuỗi vòng tinh nguyệt bồ đề đỏ tươi. Tư Đồ Cẩn lạnh mặt giao gã cho nhóm phiên tử, sau đó quay người đi vào phòng giam.

Thẩm Quyết cứng nhắc bước từng bước qua đó, trước mắt là một người đang nằm dưới đất úp mặt xuống, đầu tóc rối bời, đôi tay thảm không nỡ nhìn, các khớp xương sưng lên như màn thầu, toàn máu là máu, cả máu đỏ tươi lẫn máu đen dính nhớp.

Trái tim y như bị ai đó bóp mạnh một cái, y cuống quít ôm người dưới đất ngồi dậy, lạc giọng gọi hắn: "Hạ Hầu Liễm!"

Hạ Hầu Liễm không có phản ứng, hai mắt nhắm chặt, đôi môi trắng bệch nứt nẻ như ruộng khô. Chỉ mới tối qua và sáng nay thôi mà Đông Xưởng đã tra tấn hắn thành bộ dạng như vậy. Thẩm Quyết đau xé lòng, không dám chạm vào tay hắn, chỉ ôm lấy bả vai liên tục gọi tên hắn.

"Đốc chủ chớ hoảng, tiểu Thẩm công công đã đi gọi thái y, ngài mang người ra ngoài trước đã."

"Đúng, đúng, mang người ra ngoài trước." Lúc này Thẩm Quyết mới hồi thần. Người có giỏi giang đến mấy khi bị chạm vào điểm yếu thì cũng hoang mang không biết làm thế nào cho phải, huống hồ đây là chính y tự cầm đao đâm vào ngực mình, không biết hận ai, không biết oán ai, chỉ có thể tự trách bản thân mình.

Y bế người lên ôm đến phòng ngủ, đặt trên chiếc giường hoa văn chạm trổ. Thái y đã đứng hầu sẵn ở đó, ông kiểm tra Hạ Hầu Liễm, sau đó nói với Thẩm Quyết rằng chỉ là vết thương ngoài da, không có tổn thương vào sâu xương tủy, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là được. Ông nói xong thì bôi thuốc băng bó cho Hạ Hầu Liễm. Thẩm Quyết vẫn chưa yên tâm, cứ gặng hỏi thêm mấy lần, nhớ kỹ mấy món gì nên ăn, món gì tẩm bổ mới yên tâm.

Hạ Hầu Liễm ngủ bên trong màn giường, Thẩm Quyết sai người bưng nước tới, y vắt khăn lau mặt cho hắn. Có những vết sẹo lờ mờ dưới lớp áo vải gai màu trắng, Thẩm Quyết cởi áo hắn ra, đập vào mắt y là cơ thể đầy vết thương của hắn. Có nông có sâu, vắt tứ tung ngang dọc trên cơ ngực cơ bụng màu đồng cổ của hắn. Thân thể của chàng trai này quả thực giống như từng chịu thiên đao vạn quả, da thịt trên cơ thể gần như không có chỗ nào nguyên vẹn. Y dời tầm mắt lên trên, vai phải hắn có một vết sẹo đã lâu năm, từng được khâu lại, vùng da ở chỗ đó kéo căng, hơi lõm xuống, tạo nên một khe rãnh thật dài.

Đó là vết thương do chính tay Thẩm Quyết khâu.

Tên có thể sửa, mặt có thể đổi, song thân thể không cách nào thay đổi được. Là cậu ấy, đúng là cậu ấy rồi, Hạ Hầu Liễm.

Bảo sao lần trước trong trận lũ lụt hắn không chịu cởi áo ra, hắn sợ để lộ vết sẹo, Thẩm Quyết sẽ nhận ra hắn là Hạ Hầu Liễm. Nước mắt Thẩm Quyết rơi như mưa, y quay đầu thấy chuỗi tinh nguyệt bồ đề đặt trên đầu giường, y cầm lấy nó, sau đó quấn từng vòng quanh cổ tay Hạ Hầu Liễm. Hạt châu màu đỏ sậm trơn nhẵn tỏa sáng, tựa như những hạt đậu đỏ đong đầy nỗi nhớ mong và lời cầu nguyện mà y khắc khoải trong nhiều năm qua.

Hóa ra trên đời này thực sự có Phật, bọn họ đều nghe thấy lời khẩn cầu của y.

Thế nhưng y làm việc quá tàn nhẫn, quá tuyệt tình, Phật gia muốn phạt y, tạo hóa muốn trêu y, bọn họ đưa người nguyên vẹn trở về bên cạnh y, song lại để y chính tay hủy hoại hắn.

Từng giọt nước mắt rơi xuống hạt châu, Thẩm Quyết cúi xuống thật thấp, đặt trán mình lên cánh tay Hạ Hầu Liễm, nhắm mắt lại. Là khẩn cầu, cũng là hối hận.

— — —

Lúc Hạ Hầu Liễm tỉnh lại đã xế chiều.

Màn lụa xanh che khuất ánh sáng, hắn mở mắt, lờ mờ thấy bóng của bàn ghế chai lọ bên ngoài. Đệm lót mềm mại vô cùng, hắn cảm thấy mình như đang nằm trên mây. Một mùi thơm vấn vít nơi chóp mũi, là mùi của chăn đệm. Hắn biết những người giàu có đều thích xông giường đệm cho thơm. Tay hắn đã được băng bó, trông như cái màn thầu to đùng, đau đến tê dại.

Hắn ngồi dậy vén màn lên, chợt phát hiện áo ngắn trên người cũng đã được thay cái khác. Nửa trên mặc áo lót bằng lụa Hàng Châu, nhẹ hẫng, mặc trên người như không mặc. Là cái áo người khác từng mặc qua, dường như còn mang theo nhiệt độ và hơi thở của người nọ, thoang thoảng bay lên mũi hắn từng đợt một.

Căn phòng này cũng là của người ta. Giường bạt bộ khắc hoa, sạp La Hán thành bát tiên, mấy cái ghế bành và ghế con bằng gỗ lim sơn mài, cạnh cửa là hai chiếc bình men xanh cao hai thước. Ngủ lâu quá nên Hạ Hầu Liễm có hơi váng đầu, đây là phòng của ai? Hắn đứng dậy, để chân trần đi vài bước, trên tường có treo một chiếc mãng bào thêu chỉ đỏ thẫm, hắn bỗng nhận ra, là Thẩm Quyết.

Áo của hắn treo trên giá gỗ đàn, hai tay hắn như bánh màn thầu, không được linh hoạt, hắn vất vả lắm mới mặc quần áo vào, sau đó mang giày rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Ở trong phòng quá lâu, ánh mặt trời bên ngoài chói mắt, Hạ Hầu Liễm phải híp mắt lại mới thích ứng được, đoạn thấy rõ đình viện nhỏ trước mặt, nền gạch xanh, dưới bậc thang đặt hai vại hoa sen, đã khô, ngoài tường có một cây lê.

Giống Thu Ngô viện.

Chuyện xưa hệt như lông hồng tản mác buông xuống mi mắt, dường như hắn thấy rất nhiều năm trước có hai người thiếu niên, một người vùi đầu đọc sách, người còn lại thì bắt châu chấu trong chậu hoa. Hắn chậm rãi ngồi xuống bậc thềm, ngẩn người nhìn đình viện.

Một người phụ nữ từ cổng tròn đi vào, giương mắt thấy hắn thì "Ô" một tiếng.

Hắn đứng dậy, cúi người chào nàng một cái rồi nói: "Xin hỏi vị cô cô này, chẳng biết Xưởng công hiện đang ở đâu, phiền cô cô chỉ đường ạ."

"Đệ đấy, thân thể còn yếu mà sao lại dậy rồi?" Người phụ nữ khập khiễng bước tới, kéo khuỷu tay hắn, "Cô cô gì hả? Trước giờ đệ toàn gọi ta là tỷ, sao giờ thành cô cô rồi, ý mắng ta già nhanh hơn đệ đúng không? Ta là Liên Hương này, Tiểu Liễm, đệ không nhận ra ta sao?"

Hạ Hầu Liễm giật mình, mở to hai mắt kêu lên: "Liên Hương tỷ?"

Người phụ nữ nở một nụ cười dịu dàng, nàng có khuôn mặt tròn với đôi mắt cười cong cong, tóc mai hai bên trán vuốt gọn, sau gáy búi kiểu chim én, chải một lớp dầu hoa quế khiến mái tóc đen bóng óng ả. Nàng mặc một bộ y phục xanh nhạt, lúc đi có hơi nghiêng sang bên trái, là do năm đó ở Tạ phủ bị đánh gãy chân.

Xa cách nhiều năm, Liên Hương của bây giờ thật khác. Trông nàng phúc hậu hơn, búi tóc kiểu phụ nhân, xem ra đã gả chồng. Không ngờ Thẩm Quyết có thể tìm Liên Hương về, Hạ Hầu Liễm cảm thấy rất vui vẻ.

"Ui, nhóc con nhà đệ, lớn tướng rồi mà chẳng khiến người khác bớt lo chút nào." Liên Hương cầm tay hắn hỏi, "Sưng to như vậy, không biết dưỡng bao lâu mới hồi phục được."

Thật ra đối với Hạ Hầu Liễm đây chỉ là một vết thương nhẹ, không tổn thương gân cốt, chỉ có điều lúc chịu hình có hơi khó chịu một chút. Ngày trước khi hắn còn lang bạt giữa núi thây biển máu, có vài lần lượn xuống chỗ Diêm Vương gia rồi lại vòng về, cho nên thương thế như vậy đối với hắn mà nói thật sự không là cái thá gì cả. Hạ Hầu Liễm bảo không sao, Liên Hương hỏi hắn: "Có đói bụng không, ta xuống phòng bếp lấy cơm cho đệ ăn nhé."

Hạ Hầu Liễm lắc đầu, bây giờ hắn không có lòng dạ nào để ăn cơm, hắn còn một đống vấn đề muốn hỏi Thẩm Quyết. Hỏi xong còn phải xin lỗi người ta nữa.

Hạ Hầu Liễm nói: "Liên Hương tỷ, thiếu gia đâu rồi? Đệ muốn đi tìm cậu ấy."

"Đệ không đói bụng thật sao?" Liên Hương không trả lời hắn mà hỏi ngược lại, Hạ Hầu Liễm vẫn lắc đầu, thế là nàng bảo: "Trước khi gặp thiếu gia, ta dẫn đệ đến nơi này đã."

Hạ Hầu Liễm không hiểu gì hết, song vẫn đi theo Liên Hương.

Dọc đường đi, Liên Hương tâm sự với hắn, hắn mới biết Liên Hương làm thế nào mà gặp được Thẩm Quyết, làm thế nào vào Thẩm phủ. Liên Hương giờ đã là vợ người ta, cũng đã làm mẹ, chân bị tật nên khó tìm chồng, tận năm hai mươi tuổi mới được gả đi. Sau đó nàng vào kinh kiếm sống, lúc bán bánh nướng ở trên đường vừa khéo gặp Thẩm Quyết cưỡi ngựa đi ngang qua. Mới đầu nàng vẫn không chắn lắm, cho đến khi nàng hô to Tạ Kinh Lan với anh trai mình, Thẩm Quyết quay đầu nhìn lại, nàng mới khẳng định đó là thiếu gia.

Thẩm Quyết đưa một nhà bọn họ vào phủ quản sự, đàn ông thì làm việc trong bếp, còn nàng làm đại quản gia trong phủ. Khoảng thời gian Thẩm Quyết ngã ngựa*, nàng với chồng con đến nhà Tư Đồ tị nạn, chờ Thẩm Quyết diệt Ngụy Đức xong mới trở về, cũng mới mấy hôm nay thôi. Chồng nàng không biết gì cả, còn tưởng Liên Hương gặp may mắn, mình được thơm lây. Liên Hương mỉm cười, đoạn kéo Hạ Hầu Liễm qua cửa hông.

*Ý chỉ lúc ảnh bị hoàng đế biếm về Nam Kinh.

"Thiếu gia có kể với ta chuyện của đệ rồi, nhưng mà không chi tiết lắm. Có điều ta cũng không tò mò nhiều vậy đâu, chỉ cần hai người bình an là tốt rồi." Liên Hương xách tà váy bước qua ngưỡng cửa vào trong. Nàng chỉ về phía trước, Hạ Hầu Liễm ngẩng đầu nhìn lên, tấm biển bằng gỗ mun khắc hai chữ "Từ đường" to, hai bên treo cặp câu đối, nhìn vào trong, đình viện sâu hút, bóng cây lay động. Từ đường này thật sự kỳ lạ, từ đường nhà người khác thường viết họ ở trên, ví dụ như Tạ thị từ đường, Lý thị từ đường, song tấm biển nơi này chỉ vỏn vẹn hai chữ.

Giữa từ đường đặt một cái giá gỗ đàn, Hoành Ba nằm trên đó. Phía sau Hoành Ba là bàn thờ, có hai chiếc linh bài, một trái một phải lặng lẽ ở đó, tựa như đã chờ đợi rất nhiều năm.

Hạ Hầu Liễm ngơ ngác bước vào, trong lòng hắn có một cảm giác rất kỳ lạ, như thể có một sợi dây móc lấy hắn, dẫn dắt hắn vào trong.

"Vào xem đi, Tiểu Liễm."

Hạ Hầu Liễm nhìn nàng, môi mấp máy, nhưng hắn không nói chuyện. Hắn nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, chậm rãi tiến vào trong. Càng đi vào, càng nhìn rõ chữ trên linh bài bên trái. Phía sau linh bài có một chiếc bình sứ Thanh Hoa, không lớn lắm, giống một cái bình rượu.

Đó là bình đựng tro cốt.

Hắn vừa đi, nước mắt vừa chực trào ra. Hắn quay đầu lại nhìn Liên Hương, nàng vẫn đứng cạnh ngưỡng cửa, vẫy khăn giục hắn: "Vào đi, bà ấy chờ đệ lâu lắm rồi."

Hắn quay đầu lại, bước từng bước một, dẫm lên rêu xanh mọc đầy trên bậc thềm, bước qua bóng cây rậm rạp xanh rờn, quầng sáng lay động trên gương mặt hắn. Tựa như hắn đang đi qua rất nhiều rất nhiều năm, mới tiến vào từ đường yên tĩnh kia.

Hoành Ba lẳng lặng nằm trên giá đao, vỏ đao bằng da cá mập đen tuyền thu liễm hết thảy sắc bén cùng ánh quang rực rỡ vào trong, trông im ắng và mộc mạc. Linh bài gỗ tử đàn viết tên họ của bà bằng chữ Khải, mấy năm trước, cái tên này từng dấy lên tinh phong huyết vũ trong miệng của biết bao người, khắp thiên hạ này ai ai cũng biết.

Ân cừu và bi hoan nặng trĩu đọng lại dưới đáy lòng nhiều năm qua giờ phút này cuộn trào như dòng thác rồi hóa thành nước mắt tràn mi. Hắn quỳ thụp xuống, vùi đầu vào hai bàn tay, nước mắt rơi lã chã như mưa.

"Không vào với đệ ấy sao?" Liên Hương hỏi chàng trai đang tựa người phía sau tường.

Thẩm Quyết nghiêng người, cách đình viện nhìn Hạ Hầu Liễm đang quỳ mọp trong từ đường. Y chỉ có thể thấy sống lưng màu đen của Hạ Hầu Liễm, tựa như chiếc lá khô đang run rẩy trong sương gió giá lạnh.

Thẩm Quyết lắc đầu, rõ ràng y đã mong đợi ngày hôm nay rất nhiều năm, dù có nằm mơ hay không cũng nghĩ đến. Song thời khắc chỉ còn cách một bước, y lại sợ hãi. Y cũng không biết mình sợ điều gì. Y hành tẩu trong hiểm nguy lâu như vậy, chưa bao giờ biết sợ hãi là gì, thế nhưng ngay lúc này, trái tim y lại treo ngược lên trên, không dám thả xuống.

Hạ Hầu Liễm ở trong từ đường thật lâu, đến khi mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng vàng cam trải một lớp hệt như lông hổ trên mặt đất. Hạ Hầu Liễm bước ra, hỏi Liên Hương Thẩm Quyết ở đâu, Liên Hương chỉ cho hắn. Nơi ngón tay chỉ hướng, chân trời đỏ rực hệt như bị lửa đốt, hành lang ngoằn ngoèo sâu hun hút, lá phong đỏ lả tả rơi xuống, kéo theo tiếng xào xạc dưới lòng bàn chân. Người nọ ngồi ở chỗ sâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net