41: Giường đôi đủ rộng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hoa Uyển.

Beta: Mira.

Lúc Lương Nhất Phàm làm người đại diện chuyển lời hỏi thăm sức khỏe chân thành tha thiết của nhóm bảy người tới Côn thần, Cận Lâm Côn đang bấm phím đàn organ giúp tăng cường trí thông minh cho trẻ nhỏ của hắn.

Côn Thần rất bình tĩnh, một tay bấm phím đàn mini, một tay khác nhắn tin cho đám bạn nhỏ đang thiết tha mong ngóng: Mọi chuyện rất thuận lợi, đang luyện đàn.

Toàn bộ nhóm bảy người cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm.

“Mày nhìn đi, tao đã nói là đang luyện đàn rồi.”

Tổ trưởng Đinh Tranh Giảo vô cùng vui vẻ, quay sao bảo đám tổ viên: “Anh Sanh và Côn thần đều là dân chuyên, sẽ không phụ lòng tin của chúng ta.”

“Nhất định rất đẹp trai.” Sầm Thụy không nhịn được bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ đánh đàn của lão đại: “Hai người ngồi trước đàn, phối hợp ăn ý, bốn tay bay múa...”

Hạ Tuấn Hoa rất đồng ý: “Có lẽ còn là loại đàn piano tam giác cỡ lớn, còn là loại thuần màu trắng ấy.”
...

Mọi người bàn tán rôm rả, cậu một lời tôi một lời bổ sung cho nhau, nhanh chóng vẽ ra một bức tranh tuyệt đẹp trong đầu.

Đám người đang muốn yên ổn trở về giường đi ngủ, Lương Nhất Phàm đột nhiên nhảy dựng lên: "Quay lại quay lại, còn chưa xong đâu!"

“Dáng vẻ nói nhiều của Côn Thần làm tao nhớ đến ngày cậu ấy bị mất tài khoản Wechat.”

Sầm Thụy không nhịn được cảm khái một câu, rón rén nhón chân nhìn Lương Nhất Phàm: “Lại nhắn gì nữa à? Nhờ bọn mình xin nghỉ thêm một buổi nữa?"

Mặc dù thời gian gần đây nhóm bảy người cơ bản đã add Wechat của Cận Lâm Côn hết rồi nhưng rất ít người dám gửi tin nhắn, hầu hết đều dùng để gửi các loại sách như “Cách sống hòa thuận với bạn cùng phòng”, “Mười tiệm cơm hàng đầu quanh đại học N”, “Làm thế nào để đưa bạn cùng phòng đi ăn tối sau khi cậu ta đánh tôi một trận” coi như là một kiểu thù lao.

Cận Lâm Côn không thường xuyên trả lời tin nhắn, bình thường chỉ tỏ vẻ tài liệu đã được nhận coi như đoạn hội thoại này kết thúc, nhưng lần này hắn lại trả lời đến câu thứ hai.

Lương Nhất Phàm liếc nhìn điện thoại di động, lắc đầu một cái: "Hỏi chúng ta phải chuẩn thế nào rồi, bảo chúng ta chuẩn bị cho tốt."

Vấn đề này khá nghiêm túc, nhóm bảy người sôi nổi thảo luận cả một giờ tự học buổi tối cơ bản cũng không có kết quả, cả đám cứ thế trố mắt nhìn nhau, đột nhiên sinh ra cảm giác căng thẳng khi bị kiểm tra bài tập.

Không phải bọn họ không tận tâm, thật sự là một đám học bá ngày thường chuyên tâm khắc khổ học hành không giỏi về mảng này. Không dễ gì có được năng khiếu nghệ thuật, ngay cả huýt sáo và gõ kẻng tam giác cũng chỉ hơn phân nửa trong số họ có thể thuận lợi lên sân khấu.

Đấy là còn chưa xét đến điều kiện tiên quyết là sau khi lên sân khấu có khi nào sẽ nhảy múa điên cuồng hay là im lặng như tờ hay không.

Năng lực quả thực có hạn, Đinh Tranh Giảo cũng rất căng thẳng: “Chỉ cần nói với Côn thần... chúng ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhất định sẽ không kéo chân sau của cậu ấy và anh Sanh...”

Lương Nhất Phàm ngồi thẳng lưng, hai tay cầm chiếc điện thoại, nhanh chóng gõ bàn phím để trả lời, nhưng tin nhắn ở bên kia đã hiện ra trước một bước.

Cận Lâm Côn: Chuẩn bị thật tốt, có gì cần giúp đỡ có thể tìm đến tôi.

Cận Lâm Côn: Cố gắng lên.

“...”

Phòng ký túc xá yên tĩnh một lúc, Lương Nhất Phàm cẩn thận đọc lại tin nhắn rồi xác nhận: “Không phải là tài khoản bị hack rồi đấy chứ."

Sầm Thụy gãi tai: “Phải làm sao đây? Côn thần cũng muốn đích thân ra trận hỗ trợ, tao lại dấy lên ý chí chiến đấu rồi... Nửa đêm thổi Harmonica trong nhà vệ sinh có bị đánh không?”

“Không được, sẽ bị đánh đấy.”

Đinh Tranh Giảo kịp thời cắt đứt suy nghĩ của cậu ta, cẩn thận ngẫm nghĩ một lúc rồi nghiến răng: “Hẹn Côn thần và anh Sanh ngày mốt cùng nhau tập luyện đi, tối mai tao sẽ đi mượn phòng học.”

Lương Nhất Phàm ừ một tiếng, cúi đầu trả lời tin nhắn: “Còn chúng ta thì sao? Khi nào chúng ta bắt đầu... Ngủ dậy rồi tập tiếp?”

“Ngủ cái rắm.”

Hạ Tuấn Hoa giúp tổ trưởng trả lời ngắn gọn câu hỏi của cậu ta, thuận tay xốc cậu ta lên: “Mau tới đây, ít nhất phải học được cách huýt sáo, nếu không sao có thể hoàn thành tốt việc Côn thần giao phó...”

Nhóm bảy người một lần nữa khơi dậy ý chí chiến đấu, leo tường đi ra ngoài, hùng hổ kéo nguyên cả đoàn tập trung tại một quán lẩu nhỏ ở chợ đêm.

...

Cận Lâm Côn đặt điện thoại di động xuống, một lần nữa mở cuốn sách nhạc ra, nhìn vào tấm hình kia.

Nhìn có vẻ là buổi hoà tấu các nhạc cụ Trung - Tây lần trước Vu Sanh nhắc tới.

Trên sân khấu ngổn ngang đủ loại nhạc cụ, một đám học sinh cấp hai cấp ba choai choai ôm hoa, vô cùng vui vẻ nhận lời chúc mừng, giấy chứng nhận và cúp của giải thưởng cao nhất đều đặt trên chiếc piano bên cạnh sân khấu.

Một cậu bạn thấp bé ngồi ở trên ghế, hai chân còn chưa chạm đất, ngũ quan đẹp đẽ nhu hoà, nhìn ngây thơ hơn bây giờ nhiều.

Một tay cậu đặt trên đàn, vai giữ thẳng, cằm hơi nhếch lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Cậu bé chỉ chiếm một góc nhỏ trong hình, nhưng bất kỳ ai nhìn vào đều phải chú ý tới cậu ấy đầu tiên.

Cận Lâm Côn hít một hơi thật sâu, đưa tay lên xoa xoa chóp mũi.

Sao mà bạn cùng phòng của hắn khi còn bé... lại dễ thương như vậy.

Dự cảm được điều gì sẽ xảy ra khi Vu Sanh biết hắn nhìn thấy bức ảnh khi còn bé của cậu, thừa dịp Vu Sanh chưa tắm xong, Cận Lâm Côn nhìn tấm ảnh rồi đấu tranh trong lòng nửa ngày, cuối cùng vẫn lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng chụp lại một tấm.

Trong phòng tắm ở sau lưng vang lên một tiếng động, Cận Lâm Côn lập tức đóng cuốn sách nhạc lại rồi quay đầu nhìn.

Không có ai đi ra, có lẽ vừa rồi Vu Sanh chỉ đánh rơi thứ gì thôi.

Cận Lâm Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cất điện thoại di động đi, ngẩng đầu lên nhìn lại những giấy chứng nhận và cúp được cất đi từ lâu.

Đều là giấy khen cấp thành phố, cấp tỉnh trở lên, còn có cả giấy khen của mấy hội diễn văn nghệ quy mô lớn, bản nhạc từ đơn giản cho tới cấp độ mang đi biểu diễn, bên trên cũng có ký hiệu lúc trước luyện đàn để lại.

Những thứ này đều đã bị cất kỹ, đóng bụi từ lâu rồi.

Trong bức ảnh vừa rồi, những người khác đều được bố mẹ lên sân khấu tặng hoa, cả gia đình quây quần vui vẻ bên nhau, qua bức ảnh cũng cảm nhận được náo nhiệt đến cỡ nào.

Chỉ có cậu bé trên băng ghế piano là đơn độc một mình.

Rõ ràng đã giành được giải thưởng cao nhất.

Rõ ràng phải thật tỏa sáng mới đúng.

Cận Lâm Côn vô thức vuốt ve bìa sách, lòng bàn tay đặt lên trên mặt sách từ từ trượt xuống, nhẹ nhàng vỗ lên hai cái.

Bạn cùng phòng lâu vậy rồi hiếm khi mới có dịp trở lại sân khấu, dù thế nào cũng phải bảo những người khác cố gắng để biểu diễn tốt hơn một chút.

...

Sau khi thu dọn đồ đạc làm cả người bám đầy bụi, Vu Sanh không nhịn được chạy vào phòng tắm, vừa choàng cái khăn lông đi ra đã nghe thấy tiếng đàn organ đứt quãng từ trên chiếc ghế sofa trong phòng khách truyền tới.

“Thích vậy à?” Vu Sanh vốn muốn thắng ngược lại một ván, không nghĩ tới Cận Lâm Côn lại rất phối hợp, lau tóc cho cậu: “Tặng cậu đó, không được chơi đàn ở phòng ngủ.”

Cận Lâm Côn đang dựa vào ghế sofa, trên đầu gối đặt một chồng sách, một tay thử âm trên đàn organ một tay sửa lại bản nhạc, nghe vậy thì câm nín: “Nói thật, mình đột nhiên cảm thấy nó khá là..."

Hắn ngẩng đầu lên, lời mới nói được một nửa, miệng há ra bỗng nhiên quên mất mình muốn nói gì.

Vu Sanh mặc một chiếc áo phông đã sờn hết tay áo, trên vai vắt một chiếc khăn lông, đang khom người xuống nhìn những gì hắn viết.

Phần đuôi tóc vẫn còn hơi ẩm, sợi tóc bình thường hơi cứng dựng lên giờ rủ xuống dính vào trán, khiến cho cậu trông trẻ hơn bình thường một chút.

Cổ áo phông vốn đã thụng xuống, từ góc độ này có thể nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo, hầu kết của thiếu niên hiện rõ ra, đường cong trên vai hơi căng ra một chút, mơ hồ lộ ra đường nét cơ bắp mượt mà

Điều hòa trong phòng mở nhiệt độ vừa phải, đi lại một lúc là tóc khô. Vu Sanh quá lười lau tóc, lau vội hai cái rồi để kệ, cúi đầu nhìn những ký hiệu bút chì trên khuôn nhạc.

“Chỗ này không tạo thành hợp âm được, sẽ đối chọi với nhau."

Vu Sanh không định dùng tay trái của mình hất tay phải của Cận Lâm Côn khỏi phím đàn, cậu đè lên vai hắn cúi đầu đọc bản nhạc, không phát hiện ra hắn có hơi bất thường: “Anh ngẩn ra làm gì đó?”

Yết hầu của Cận Lâm Côn di chuyển, hắn cố gắng kiềm chế suy nghĩ đột nhiên xuất hiện của mình, muốn giơ tay lên lau tóc cho cậu: “Thật... dễ thương.”

“...” Vu Sanh nhìn cái đàn organ tạo hình hoạt hình kia: “Cái này?”

Cậu không ngờ thẩm mỹ của bạn cùng phòng của mình lại ngây thơ trẻ con đến vậy.

Cận Lâm Côn cũng không rõ bản thân đang nói về cái gì, hắng giọng một cái, gạch bỏ đoạn hợp âm kia: “Cậu tắm xong rồi? Lạnh không?”

“Không lạnh. Nước vẫn còn, lát nữa cậu tắm cũng được.”

Vu Sanh dựa vào vai hắn, cúi đầu đọc bản nhạc, không nhịn được liền nói: “Có phải... cậu luôn luyện đàn trong nhà thờ đúng không?”

“Hả.” Cận Lâm Côn ngây người, theo phản xạ thừa nhận: “Sao thế?”

Vu Sanh: “Đây là bài hát về tình yêu, các hợp âm cậu thêm vào thần thánh đến nỗi khiến hai người bọn họ thăng thiên ngay tại chỗ luôn rồi.”

“..."

Di chứng của đàn organ quá nghiêm trọng, Cận Lâm Côn bị buộc phải rút khỏi việc soạn nhạc, bị Vu Sanh ép đi tắm.

Không hiểu vì sao đầu óc bỗng trống rỗng, động tác cúi người dưới ánh đèn của thiếu niên đè lên vai hắn nhìn bản nhạc bỗng trở nên vô cùng rõ ràng.

Kể cả độ ấm thấm qua lớp vải, mùi dầu gội sạch sẽ trên tóc, hơi nước mát mẻ và hơi thở mơ hồ thổi qua vành tai khi nói chuyện, không thứ nào không nhắc nhở hắn phải chú ý đến nhiều chi tiết hơn.

Động tác và sự tồn tại rất bình thường, hết lần này đến lần khác không biết bởi vì cái công tắc nào được bật lên mà dường như đã được khoác lên một ý nghĩa mới nào đó.

...

Cận Lâm Côn đứng dưới vòi hoa sen, nhắm mắt lại, ngâm mình trong nước lạnh một lúc.

Sau khi tắm xong đi ra, bản nhạc bên chỗ Vu Sanh cũng đã được thay đổi so với bản đầu tiên.

Thời gian không còn sớm nữa, hôm nay đi đường xa, Vu Sanh cũng cảm thấy buồn ngủ rồi. Thấy hắn đi ra, cậu dụi mắt ngáp một cái, ném giấy viết nhạc và sách sang một bên: “Đi ngủ chưa?”

“Đi ngủ thôi, không còn sớm nữa rồi.”

Trên đường Cận Lâm Côn đã ngủ một giấc, bây giờ vẫn còn sung sức, giúp cậu thu dọn đồ đạc cho ngăn nắp: “Mình luyện tập thêm một lát, vị trí của phím đàn không giống nhau, phải làm quen một chút.”

Vu Sanh đã quá buồn ngủ, vì chờ hắn mới cố thức đến tận giờ này, cậu ngẩng đầu lên nhìn thời gian: “Đâu gấp như vậy, đi ngủ trước đã.”

Trái với phần lớn mọi người hay tức giận khi ngủ dậy, Vu Sanh trong trạng thái cực kỳ buồn ngủ luôn rất dễ nói chuyện, giọng điệu không hiểu sao dịu dàng hơn so với bình thường nhiều.

Cận Lâm Khôn liếc nhìn mái tóc còn ướt của cậu, cuối cùng không nhịn được cầm lấy khăn tắm lau cho cậu: “Ngủ trước đi, để cho mình cái chăn là được..."

“Không có.”

Vu Sanh để bộ chăn gối còn lại ở ký túc xá trường rồi, lần này đi gấp còn chưa kịp thu dọn, cậu chỉ trải qua loa một lớp vải nilon để ngăn bụi: “Chỉ có một bộ thôi, tạm thời thế đi.”

Cận Lâm Côn: “...”

Động tác lau tóc của hắn chậm lại, Vu Sanh xác định vị trí của khăn tắm, áp phần tóc chưa khô lên, dụi dụi hai cái: “Giường đôi đủ rộng.”

Cận Lâm Côn: “...”

Vu Sanh cuối cùng cũng ý thức được hắn có gì đó không đúng: “?”

“Không phải..."

Cận Lâm Côn hắng giọng một cái, cảm thấy khớp hàm của mình hình như không nghe sai bảo: “Mình không phải ngủ ở sofa sao?”

“...” Vu Sanh còn chưa cân nhắc đến phương án này, cúi đầu nhìn ghế sofa: “Thoải mái không?”

“Có lẽ không thoải mái lắm.” Cận Lâm Côn ho nhẹ một tiếng: “Nhưng..."

Vu Sanh không để cho Cận Lâm Côn nói tiếp, tùy tiện cầm lấy một cái gối đặt trên đỉnh đầu hắn rồi túm lấy cánh tay của hắn: “Được rồi, nhanh lên một chút, ngày mai ra ngoài tìm phòng tập đàn.”

Nhoáng một cái Cận Lâm Côn đã bị cậu kéo về phía trước hai bước.

Vu Sanh kéo hắn đi tốn sức lạ thường, cậu bỗng dừng chân xoay người lại, mất kiên nhẫn nhíu mày: “Cậu có ngủ hay không?”

Cận Lâm Côn ngẩng đầu lên.

Thiếu niên trước mặt đã buồn ngủ đến không mở nổi mắt, lông mi hơi rũ xuống, một tay ôm gối, tay phải kéo tay áo của hắn, đôi môi nhợt nhạt mím thành một đường.

Cận Lâm Côn: “... Ngủ.”

Hắn chộp lấy điện thoại, chưa kịp phản ứng đã bị Vu Sanh kéo vào phòng ngủ.

Phòng ngủ trang trí còn đơn giản hơn so với phòng khách, một cái giường đã chiếm ba phần tư gian phòng, bên cạnh giường kê một cái bàn, trên bàn là máy vi tính và tai nghe và vài cái bàn phím cơ xếp lung tung.

Cận Lâm Côn ngồi sát mép giường, nhìn Vu Sanh mắt nhắm mắt mở thuần thục trải giường, hơi do dự có nên đánh thức bạn cùng phòng để cậu xác nhận sắp xếp tối nay hay không.

“Gối cái này đi.”

Vu Sanh sắp xếp rõ ràng, trải giường xong liền ném gối ôm qua: “Ngày mai ra ngoài mua gối.”

Cậu đã quen sống một mình, những việc này đều làm rất quen tay, nhẹ nhàng vén chăn lên rồi nằm xuống giường, vùi vào trong gối, giơ tay lên tắt cái đèn trần đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net