Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Hải Vương đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng

Tác giả: Đường Bất Khổ
Editor: Điệp Ân

Chương 26: Sự kích động khó hiểu

Chiếc Helton 740 màu đen tuyền đang lái thẳng tắp trên con đường dài, tốc độ không nhanh cũng không chậm, Lâm Tiệm Tây vừa vặn nhìn thấy đèn đường đang khuất dần bên ngoài cửa sổ xe, ánh đèn vàng nhạt cùng ánh sáng nhàn nhạt trong xe hòa lẫn với bầu trời những tia lửa cùng nhau tỏa sáng, hàng cây bên đường tua rua giống như những chiếc đèn lồng, tỏa sáng với nhiều màu sắc khác nhau, rất đẹp mắt.

"Cảnh ở đây đẹp thật." Cậu không nhịn được than thở.

"Ừm, cảnh đêm của vịnh Kim Loan luôn đẹp." Phó Lâm Bắc lập tức phụ họa cùng, ánh mắt nhẹ nhàng lóe lên, không khỏi nhớ tới cảnh tượng vừa nãy đang trên đường lái xe đột nhiên nhìn thấy Lâm Tiệm Tây.

Thanh niên mảnh khảnh đi chậm rãi trên đường, kéo theo cái bóng dài, khuôn mặt thanh tú thấp thoáng trong bóng tối, trên mặt không có một tia cảm xúc nào, nhưng lại càng hiện ra vẻ cô độc, nhìn thấy trong lòng y lại đau.

"Cho nên lúc tâm tình không tốt, thỉnh thoảng lái xe vài vòng, nhìn gió đêm thổi qua, tâm tình sẽ lắng xuống." Phó Lâm Bắc chỉ ra điều gì đó, nỗ lực khuyên nhủ người thanh niên dường như có tâm sự trước mắt.

Lâm Tiẹm Tây bừng tỉnh, thảo nào vị Phó tiên sinh trông có vẻ bận rộn này, nhưng tối nay lại một mình lái xe đến đây, còn xuống xe đi dạo mà không nói lời nào, thì ra là đến để giải tỏa tâm trạng.

Khó trách y ngày thường làm việc nhiều như vậy, nhất định phải chịu rất nhiều áp lực, có như những lúc khó điều chỉnh tâm tình.

"Đúng vậy, nếu mệt mỏi có thể tìm một nơi để thư giản, nghỉ ngơi thật tốt, rất nhiều phiền phức sẽ qua đi."

Phó Lâm Bắc gật đầu: "Đó là sự thật."

Hai người đều cảm thấy tâm tình đối phương không tốt, còn tưởng rằng đang an ủi đối phương, sau một trận nước đổ đầu vịt, lại trò chuyện rất vui vẻ.

Lâm Tiệm Tây ngồi ở vị trí phụ lái tùy ý nhìn xung quanh, phong cách nội thất của xe là kiểu cổ điển tỉ mỉ, trong không khí không có mùi nước hoa, trang trí xung quanh cũng cực kỳ đơn giản, nhưng mọi nơi đều thể hiện sự khiêm tốn, không hiểu sao lại thấy rất xứng đôi với Phó Lâm Bắc.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Tiệm Tây bất giác rơi xuống người đàn ông bên cạnh.

Hôm nay y mặc một chiếc áo sơ mi màu xám sẫm, khiến khuôn mặt giống như một miếng ngọc, lúc lái xe sắc mặt trầm ổn động tác không nhanh không chậm, dường như sự tao nhã cùng tu dưỡng đã khắc sâu vào trong xương.

Người này giống như làm bất kỳ việc gì cũng ung dung không vội vàng, bất kể chuyện gì xảy ra đều không thể làm cho vẻ mặt trầm ổn của y thay đổi dù chỉ một chút--- hả?

Tại sao đột nhiên y lại có vẻ đỏ mặt?

Lâm Tiệm Tây còn tưởng đó là ảo giác của mình, đang buồn bực, một loạt âm nhạc êm dịu đột nhiên vang lên trong xe.

Là điện thoại của Phó Lâm Bắc đang đổ chuông.

"Xin lỗi tôi phải nghe điện thoại trước."

Phó Lâm Bắc liếc nhìn Lâm Tiệm Tây với vẻ áy náy, lập tức bẻ lái sang bên phải. Y rõ ràng là một công dân tốt tuân thủ (Quy định thi hành luật an toàn đường bộ), đậu xe ở một bãi đậu xe ven đường trước, rồi mới cầm điện thoại lên.

Sau khi nhấn nút trả lời, ngay lập tức bên tai truyền đến một giọng nam ôn nhuận: "Phó tổng thật xin lỗi, là tôi, Lộ Văn Phong."

Tuy rằng bên kia không nhìn thấy, nhưng Phó Lâm Bắc vẫn theo thói quen khẽ gật đầu: "Xin chào, xin hỏi có chuyện gì không?"

"Đó là về dự án nghiên cứu phát minh kỹ thuật do hải quan cùa ngài cùng Lâm thị khoa học kỹ thuật cùng phát triển, cũng là lần đầu tiên Lâm Du tham gia vào một dự án có quy mô lớn như vậy, đã chuẩn bị rất nhiều cho giai đoạn đầu, trong khoảng thời gian này gần như mất ăn mất ngủ, chỉ không nghĩ tới tại thời khắc sống còn lại xảy ra sai sót."

"Tôi nhớ vấn đề này đã được giải quyết, phương án cụ thể tôi sẽ nói sau."

Khớp xương bàn tay lớn của Phó Lâm Bắc gõ nhẹ vào vô lăng, giọng điệu giải quyết việc chung, vẻ đoàng hoàng trịnh trọng giống như bản thân đang ở văn phòng.

"Là như thế thì cũng không sao, nhưng tiểu Du lại luôn canh cánh chuyện này trong lòng, cảm thấy có lỗi với ngài, vẫn luôn tự trách." Đương nhiên Lộ Văn Phong biết điều này, nói ra những lời này chỉ là điềm báo trước, chỉ hy vọng Phó Lâm Bắc có thể nhìn thấy Lâm Du cực khổ trả giá.

Anh ta liếc nhìn người thanh niên say khướt trước mắt, nhưng không đành lòng, vì vậy giọng  mang theo vẻ khuẩn thiết nói: "Cho nên nếu hiện tại Phó tổng có thời gian, có thể qua đây khuyên nhủ cậu ấy một chút được không?"

Nghe vậy, Phó Lâm Bắc lập tức nhíu mày, tựa hồ cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn rất lịch sự trả lời: "Tôi nghĩ trước đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi, trong công việc thỉnh thoảng mắc sai lầm là chuyện bình thường, lần sau chú ý thật tốt là được."

Y dừng một chút, rồi nói: "Bây giờ tôi còn có chuyện quan trọng cần phải làm, thực sự không tiện lắm."

Lâm Tiệm Tây không nghe được bên kia điện thoại nói gì, nhưng khi nghe Phó Lâm Bắc nói mình vẫn còn có việc phải làm, trong lòng cảm thấy có chút áy náy, cho nên chờ y cúp điện thoại, lập tức nói qua.

"Phó tiên sinh, nếu ngài có việc phải làm, cứ đưa tôi đến ngã tư trước mặt là được, ở đó có trạm xe buýt, cũng có thể gọi xe, tôi tự mình đi về."

Phó Lâm Bắc đang khởi động lại động cơ, nghe vậy đầu tiên là sững sờ, sau đó phản ứng lại nhanh chóng lắc đầu: "Không có việc gì khác."

Trên khuôn mặt tuấn tú của y vẫn không có bất kì biểu cảm nào, nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng, giống như một nốt trầm phát ra từ âm phù của dương cầm, rất nghiêm túc mà giải thích: "Chuyện quan trọng duy nhất của tôi hiện tại là đưa cậu về nhà."

Trái tim Lâm Tiệm Tây lỡ một nhịp.

Chờ một chút! Cậu hành nghề hải vương đã nhiều năm, gặp qua hàng ngàn tình huống, nói qua vô số lời yêu thương, cái giọng điệu quen thuộc này, câu thoại quen thuộc này, cảm giác vi diệu này, khiến DNA trong cơ thể cậu chuyển động.

Nhưng nhìn kỹ lại, ánh mắt của Phó Lâm Bắc rất chân thành, trong mắt cũng không có một tia ngạo mạn hay trêu đùa.

Vì vậy Lâm Tiệm Tây nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Nhất định là do suy nghĩ nhiều quá nên nhạy cảm, bản thân chỉ là một hải vương vô cùng bình thường, cũng không phải là vạn nhân mê thực sự, huống hồ bây giờ còn chưa thả mồi, chắc sẽ không có con cá nào ngu ngốc nhảy xuống ao nuôi cá đâu nhỉ?

"Vậy thì làm phiền ngài." Cậu yên tâm thoải mái dựa vào ghế, không nghĩ tới vào lúc này, bụng đột nhiên phát ra tiếng "ùng ục ùng ục" khe khẽ.

Cậu đói bụng.

Lâm Tiệm Tây đưa tay ra sờ vào chiếc bụng phẳng lì của mình, lặng lẽ thở dài.

Sao có thể không đói bụng được? Nói là đi chợ đêm, kỳ thực thì cậu dành cả một buổi tối để diễn kịch, căn bản không có ăn gì cả. Kẹo hồ lô và cánh gà bọc gạo đều chui vào trong bụng Kiều Mặc Xuyên, sau khi hai người cãi nhau, hai chiếc bánh kem giá đặc biệt còn rơi vào xe của hắn ta.

Ài, lát nữa vè nhà, phải úp một tô mì lót dạ trước đã rồi đi ngủ, cậu khổ hề hề tính toán.

Phó Lâm Bắc dường như nhận ra điều gì đó, liếc nhìn cậu thanh niên bên cạnh, đột nhiên nói: "Trước đó không phải tôi đã hẹn với các cậu là cùng nhau ăn bánh ngọt sao, ngày đó tôi đến cô nhi viện, mời Hiên Hiên và những bạn nhỏ khác ăn, vẫn là vị kem anh đào."

Hẹn khi nào?

Lâm Tiệm Tây cau mày nhớ lại một lúc, mới nhớ rằng khi hai người gặp nhau lần đầu tiên, Hiên Hiên nói muốn mời chú Phó ăn bánh ngọt, nhưng khi đó y có chuyện phải làm, liền đồng ý hứa chắc chắn lần sau sẽ đến.

Chắc chắn lần sau.

Trong tình huống bình thường, khi người lớn nói câu này, thực ra chỉ là qua loa tìm cớ, không ai nghĩ nó là thật, nhưng Phó Lâm Bắc lại không không như thế.

Y dường như chưa bao giờ nói mấy lời khách khí, hứa được thì làm được, nói muốn đưa bạn về nhà, vì thật lòng muốn giúp đỡ.

Lâm Tiệm Tây không khỏi cong khóe miệng: "Vậy thì bọn Hiên Hiên đã rất vui."

"Ừ, nhưng lúc cậu không có mặt ở đó, cho nên lát nữa không vội trở về để nghi ngơi, tôi mời cậu ăn cơm có được không? Coi như bồi thường."

Lâm Tiệm Tây nhất thời hơi kinh ngạc, lập tức xua tay, cười nói: "Không cần không cần, tôi cũng không phải là bạn nhỏ nữa, ngài mời bọn nhóc là đủ rồi."

Lại đến đèn đỏ, tốc độ xe chậm rãi giảm xuống, cuối cùng dừng lại ở giao lộ.

Phó Lâm Bắc nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt thâm thúy phảng phất lóe sáng dưới ánh đèn, ngữ khí đặc biệt dịu dàng: "Tuổi của cậu so với tôi nhỏ hơn, ở chỗ của tôi, cậu cũng là một bạn nhỏ, đương nhiên là không thể bỏ qua cậu."

Cậu cũng là bạn nhỏ của tôi.

Lời nói này... DNA của Lâm Tiệm Tây lại di chuyển.

Nhưng nhìn lại thì, ánh mắt Phó Lâm Bắc thanh thuần khuyết bạch, thần sắc trên mặt vẫn như trước rất tự nhiên, phảng phất chỉ là một câu nói rất bình thường.

Vì vậy Lâm Tiệm Tây lại lần nữa nghiêm túc phỉ nhổ bản thân, do diễn vai hải vương quá nhiều nhiều đầu óc cũng bắt đầu không lành mạnh, lẽ nào không thể có tình bạn trong sáng giữa hai người đàn ông trưởng thành sao?

Phó Lâm Bắc cũng không phải là mấy tra công trong kịch bản, qua lời nói và cử chỉ của y có thể thấy được đây là một người chính trực chân thành và lương thiện. Nếu nói là bạn nhỏ, thì chắc chắn thực sự coi mình là bạn nhỏ, không thể dùng loại suy nghĩ kỳ quái để phỏng đoán y!

Cho nên Lâm Tiệm Tây do dự một lúc, sau đó thử mở miệng thăm dò: "Vậy sau này tôi gọi ngài là... chú Phó?"

"Khụ khụ ---"

Phó Lâm Bắc lập tức bị sặc, không hiểu sao cảm thấy mặt đỏ bừng lên, nghiêng đầu ho khan vài tiếng mới bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Vẫn nên gọi tên tôi thì hơn."

"Ò vâng." Lâm Tiệm Tây cảm thấy hơi khó xử khi gọi tên, ngay lập tức nghe lời đổi giọng, "Lâm Bắc."

Tay cầm vô lăng của Phó Lâm Bắc hơi dừng lại.

"Bắc" là âm tiết thứ ba, mang theo âm thanh uyển chuyển cùng độc đáo, đặc biệt là khi nó phát ra từ miệng Lâm Tiệm Tây, giống như một móc câu nhỏ, câu dãn người khác trongvlofng ngứa ngáy.

Quay đầu nhìn lại, thanh niên trắng nõn trên mặt mang theo ý cười dịu dàng, mặt mày cong cong,  trên người còn mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ nhọn hình như là dùng để diễn xuất.

Phó Lâm Bắc được giáo dục lễ nghi từ khi còn nhỏ, áo sơ mi như vậy nhất định phải đeo cà vạt hoặc là nơ, nếu không sẽ trông không đủ trang trọng.

Nbuwng đại khác là bên ngoài thời tiết nóng bức, Lâm Tiệm Tây không chỉ cởi bỏ nơ trên cổ, mà còn cởi hai cúc áo trên cùng, cho nên cổ áo bị bung ra, lộ ra một mảng ngực nhỏ trắng nõn, lúc nói chuyện, hầu kết khéo léo vẫn còn hơi run.

... Cái gì mà chuẩn mực lễ nghi, không quan trọng chút nào.

Phó Lâm Bắc bất giác liếm môi khô khốc, sau đó cố gắng nhìn đi chox khác, lặng lẽ giảm nhiệt độ điều hòa trong xe.

Thời tiết thực sự quá nóng.

Y bình tĩnh lại tâm tình kích động khó hiểu này, nhẹ nhàng dò hỏi: "Vào giờ này không có nhiều nơi mở cửa, chúng ta tìm đại một quán ăn, có được không?"

"Không sao, ngài chọn là được rồi." Đương nhiên Lâm Tiệm Tây không có phản đối, chỉ cần có thể ăn no là được, đến một quán nhỏ ven đường mua một ít đồ đã rất tốt rồi, vừa rẻ vừa được một tô to.

Sau đó xe đưng trước khách sạn Mandy tráng lệ, hai người xuống xe, người phục vụ ở cửa hơi khom lưng cung kính chào hỏi: "Phó tổng."

Lâm Tiệm Tây ngốc như mộc kê: "..."

Hay lắm, vậy ra đây chính là cái gọi là tìm đại một cái quán ăn nào đó sao?

Họ đi tháng máy đến tầng tiếp theo, đập vào mắt đầu tiên là nhà hàng Saulni nổi tiếng. Trong đại sảnh từ chiếc đèn chùm treo trên đỉnh cho đến hoa văn dòng chảy trên mặt sàn, không chỗ nào là không sang trọng.

Mà sau khi bước vào phòng riêng, cảm giác xa hoa chỉ có hơn chứ không có kém, đừng nói đến trang xung quanh, ngay cả một chút hoa văn chạm khắc ở góc bàn cũng tràn ngập hương vị đắt tiền, luôn cảm thấy ở chỉ cần hít thở thôi cũng phải trả tiền.

Phó Lâm Bắc đưa thực đơn cho chàng thanh niên bên cạnh: "Tiệm Tây, cậu muốn ăn cái gì có thể tùy ý gọi món ."

Lâm Tiệm Tây cầm lấy thực đơn thô thô nhìn lướt qua, khóe miệng co giật dữ dội.

Tôi đây sao dám tùy ý gọi món, một món tráng miện nào ở đây đều có giá trên trời, ly nước soda hặn không thể bán ra với giá của rượu vang đỏ, đây là anh mời khách, thì tôi đây chẳng phải là tên cướp sao?

Cậu xua xua tay, vội vàng trả lại thực đơn, như ném một củ khoai lang nóng hổi, cười khan một tiếng nói: "Tôi không phải người kén ăn, ngài cứ gọi món ngài thích, tôi ăn cái gì cũng được."

Phó Lâm Bắc hơi nhíu mày, cũng không kiên trì kêu cậu gọi món, mà chỉ thấp giọng dặn dò người phục vụ vài câu, sau đó dẫn Lâm Tiệm Tây vào chỗ.

Ngồi không bao lâu, các món ăn lần lượt được dọn lên. Thực ra trong nhà hàng còn có khá nhiều thực khách khác, nhưng thân phận Phó Lâm Bắc không bình thường, nên đồ ăn được dọn ra rất nhanh, dường như anh ta chỉ phục vụ bàn này.

Thịt sò mai xem bên ngoài, mềm bên trong, lớp vỏ vàng óng được mở ra lộ phần thịt mềm đầy đặn bên trong, làm người ta thèm nhỏ dãi.

Giăm bông thái nhỏ gói với rau tươi, bột củ sắn dây và nước trứng trộn đều, rồi nặn thành những viên thịt nhỏ.

Canh bách khuẩn thơm phứt, những chiếc nấm nhỏ nổi lên trên mặt, rắc thêm hành lá và lá bạc hà, vừa bổ dưỡng lại ngon miệng.

Lâm Tiẹm Tây vô thức rướn cổ, càng nhìn mắt càng sáng.

Không phải chứ, trùng hợp sao, mấy món này rõ ràng đều là món mình thích.

Đợi đến khi trà hoa dành dành lan được đưa lên mùi thơm lan ra khắp nơi, cậu rốt cuộc cũng phản ứng lại, lập tức kinh ngạc nhìn Phó Lâm Bắc đối diện.

Người đàn ông tựa hồ biết được cậu muốn hỏi gì, ánh mắt lóe lên giải thích: "Lần trước ở nhà bà ngoại, tôi nghĩ rằng cậu rất thích mấy cái này."

Lần trước?

Nhưng lần trước cậu không hề nói gì, cùng lắm là lúc ăn gắp nhiều thêm vài đũa, thì ra đã bị y để ý rồi sao?

Lâm Tiệm Tây càng cảm thấy bất ngờ, không nhịn được cảm thán khen một câu: "Đều bị ngài phát hiện hết rồi, ngài đúng là quá cẩn thận đó!"

Cậu đói bụng đến phải ngoan, cũng không khách khí với Phó Lâm Bắc nữa, cầm đũa và thìa lên lập tức bắt đầu, nhét một miếng giăm bông vào một bên má nhét đến căng phồng.

Mà Phó Lâm Bắc cẩn thận đeo bao tay vào, nhưng bản thân lại không ăn, ung dung thong thả cuốn thịt sò mai vào bánh tráng, thêm rau và muối, gói thành một cái cuốn nhỏ, đưa cho Lâm Tiệm Tây.

Thanh niên cũng không ngẫng đầu lập tức nhận lấy, cắn một miếng nuốt vào trong miệng. Hiên tại hai bên má đối xứng nhô lên, như túi má của chuột hamster, quả thực là vui đến bay lên.

Phó Lâm Bắc lập tức cười thầm.

Mặc dù không rõ ràng hơn nữa còn là thoáng qua, nhưng khóe miệng phẳng lì nhiều năm của y, xác thực đã hơi cong lên, chỉ có điều Lâm Tiệm Tây người đang vùi đầu vào thức ăn lại không nhìn thấy.

*

Sau một vài cơn mưa ngắn ngủi, Yến Thành đã trở lại với những ngày nắng đẹp, nhưng nhìn chung nhiệt độ đã giảm đi rất nhiều, mức độ được cải thiện, tâm trạng của mọi người cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Nhưng mà, trong văn phòng của tòa nhà Xunjin, áp suất không khí thấp như có một cơn bão đi qua.

"Chuyện đến cùng là như thế nào? Tôi đã bảo bao nhiêu lần rồi, trước tiên phải đảm bảo kế hoạch không có sơ hở nào, các cậu đều như gió thổi bên tai sao?"

"Uông rất." Kiều Mặc Xuyên đột nhiên ngửa đầu lên ực uống một hớp nước để áp chế lử giận, đổi sang một người khác tiếp tục phun: "Cậu là người dẫn đầu phụ trách viẹc mua lại và sáp nhập tập đoàn KMI, báo cáo tài vụ đến bây giờ vẫn chưa giao, cậu muốn giữ lại đến năm sau để đặt mua hàng tết à?"

"Còn tên trần chi sơn nhân đâu? Cậu ta đi Thái Bình Dương để lấy văn kiện hả? Vậy cũng nên bơi trở lại đi chứ!"

Một đám lúc thường ở bên ngoài lôi kéo 254 vạn người, hiện tại tất cả đều biến thành chim cút, từng người từng người co rụt cổ lại nơm nớp lo sợ không dám phát ra tiếng.

Lúc Tào Lượng Văn tới đây, cũng là lúc Kiều Mặc Xuyên vừa phát hỏa xong, tòa nhà văn phòng cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người không ai dám thở mạnh.

Anh ta trong lòng cản thấy khó hiểu, nẻn kéo thư ký riêng của Kiều Mặc Xuyên qua, nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Thư ký xinh đẹp Sophia không thể duy trì nụ cười chuyên nghiệp thường ngày, vẻ mặt thê lương nói: "Tào thiếu, không biết gần đây Kiều tổng có chuyện gì, lửa giận cực kỳ lớn, nếu có thể, ngài có thể khuyên nhủ một chút được không ạ?"

Tào Lượng Văn vừa nghe lập tức "chậc" một tiếng: "Nhìn lời nói này, tôi sao có thể không đáp ứng yêu cầu của đại mỹ nhân được?"

Sophia đỏ mặt không trả lời, lắc mông ôm văn kiện đi ra ngoài, Kiều Mặc Xuyên ở một bên cửa tức giận hừ một tiếng: "Tào Lượng Văn, cậu có vẻ rãnh rỗi không có chuyện gì làm, chạy đến chỗ tôi là để ảnh hưởng đến công việc của nhân viên của tôi có đúng không?"

"Chỗ nào nói, tôi đến đây đương nhiên là tới quan tâm ngài đây rồi." Tào Lượng Văn dựa vào cửa, vẻ mặt trêu tức, "Kiều đại thiếu, gần đây nóng tính có chút vượng[?], có muốn anh em tôi giúp cậu giải nhiệt hay không?"

"Cút sang một bên, tôi đang bận đây này."

"Dù có bận thế nào cũng phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi chứ." Người đàn ông không đứng đắn nở nụ cười, cố gắng động viên hắn: "Tối nay mười giờ, vẫn là chỗ cậu thích nhất, thế nào?"

Vừa nhắc tới chuyện này, biểu cảm Kiều Mặc Xuyên lập tức hơi mất tự nhiên, không chút nghĩ ngợi liền từ chối: "Tôi không đi Lam Đậm."

"Ai nha, thật là kỳ quái, tôi có nói là Lam Đậm sao?" Tào Lượng Văn giả vờ kinh ngạc há to miệng, "Trước đây chỗ cậu thích nhất, rõ ràng là Lưu Niên!"

Lưu Niên là club nổi tiếng nhất Yến Thành, cũng là nơi săn mỹ nhân yêu thích của Kiều Mặc Xuyên từ trước tới nay, nhưng từ khi quen biết Lâm Tiệm Tây, hắn chỉ đến Lam Đậm."

Kiều Mặc Xuyên nghe thấy anh ta lấy mình ra để trêu chọc, không thèm để ý trực tiếp ra tay đuổi người: " Cút cút cút!"

"Được được được, tôi đi liền đây." Tào Lượng Văn giơ hai tay đầu hàng, vừa rút lui vừa nhắc nhở: "Nhưng tối nay cậu vẫn nên đến đó một chuyến, Lương Tuấn nói có một tin vô cùng tốt đang chờ cậu đấy."

"Không đi!" Kiều Mặc Xuyên không ngẩng đầu, không nhịn được hừ khẽ một tiếng.

Nhưng đến buổi tối, sau khi xử lí xong đống văn kiện chất đống, hắn vẫn đến đúng giờ hẹn.

Bọn Lương Tuấn đang cùng nhau uống rượu, thấy hắn đến, lập tức hô một tiếng cách đó không xa: "A Giang, ở đây."

"Vâng!" Người thanh niên được gọi tên lập tức xoay người lại, ánh sáng chiếu vào mặt cậu ta, khuôn mặt đẹp đẽ trong nháy mắt lộ ra trước mắt mọi người.

Đồng tử Kiều Mặc Xuyên nhất thời co rút lại, suýt chút nữa cho rằng mình bị hoa mắt.

Mũi, miệng, lông mày và mắt giống Lâm Du đến tám mươi phần trăm.

Lương Tuấn hết sức hài lòng với phản ứng của hắn, phất tay với thanh niên một cái rồi nói: "Cậu đi làm việc của mình trước đi, tôi sẽ gọi cậu sau."

A giang gật đầu, ngoan ngoãn rời đi, quay người bước đi vài bước trông rất thú vị, ngay cả bóng lưng cao gầy cũng rất giống Lâm Du.

"Đây cũng là một sinh viên đại học, tôi bỏ công ra tìm thật lâu mới tìm được đó. Thế nào? Trông rất giống vị đại thiếu gia của anh có phải không?"

Lương Tuấn một mặt đắc ý, dừng lại một chút rồi nhỏ giọng nói: "Có phải so với Lâm Tiệm Tây thì giống hơn không?"

Vừa nghe đến cái tên này, trên mặt Kiều Mặc Xuyên lập tức lộ ra vẻ không vui, lạnh lùng liếc anh ta một cái, trách mắng: "Ai bảo cậu tìm, tôi bây giờ không có tâm trạng!"

"Không phải chứ Đại thiếu gia, anh đã có biết bao lâu rồi anh không đến Lưu Niên không?" Lương Tuấn lập tức trợn to hai mắt, giọng cũng cao lên.

"Trước đây lúc thích Đại thiếu gia của Lâm gia, cũng đâu thể ngăn anh đi tìm cái đẹp? Hiện tại tình cờ gặp Lâm Tiệm Tây, liền thay đổi làm hòa thượng à?"

Thực ra anh chỉ thuận miệng nói ra, nhưng lời không biết chạm vào nơi nào lại kích thích thần kinh Kiều Mặc Xuyên, vì vậy nặng nề bỏ ly rượu xuống bàn, đột ngọt đứng lên.

Hắn nhanh chân bước về phía thanh niên tên A Giang, sau khi trò chuyện cùng cậu ta hai câu, rồi trực tiếp khoác lấy vai cậu ta nghênh ngang rời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net