Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Hải Vương đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng

Tác giả: Đường Bất Khổ
Editor: Điệp Ân

Chương 29: Khiến hắn ghen

Ùng ục ùng ục---

Trong nồi súp đặc từ từ nổi lên những bong bóng to nhỏ không đều, bề mặt được bao phủ bởi lớp dầu bóng loáng. Không lâu sau, mùi nguyên liệu bay ra, trong căn phòng nhỏ nhất thời tràn ngập hơi nước, mùi thơm đủ khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Lâm Tiệm Tây bỏ khoai tây xắt nhỏ và lát khoai mỡ đã cắt trước đó bỏ vào nồi, liền thả vào một dĩa nắm hương và rau, dùng đũa ấn nhẹ, sau đó mới hài lòng ngồi xuống, lấy ra các loại gia vị bắt đầu điều chỉnh nước sốt.

"Thịt đâu?" Thịnh Minh Phong vừa mới rửa tay xong, liền ngửi thấy mùi thơm bay ra từ phòng bên cạnh, dùng cái muôi đảo qua đảo lại ở trong nồi, lại không tìm được chút thịt nào, không khỏi thắc mắc.

"Ăn rau trước sẽ tốt cho dạ dày, lúc này uống canh lại càng tốt."

Nói rồi, Lâm Tiệm Tây lập tức múc một cái bát nhỏ cho hắn, "Đây, cẩn thận nóng."

"Biết rồi." Thịnh Minh Phong hơi nhướng mày, cầm lấy canh thổi thổi, sau đó hớp một ngụm nhỏ, quả nhiên môi răng lưu hương, có vị đặc biệt tươi mới.

"A, đúng rồi." Chờ nguyên liệu chín, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, lập tức đặt bát đũa trên tay xuống, sau đó cầm điện thoại được đặt ở bàn bên cạnh, cúi đầu tìm kiếm cái gì đó.

"Tôi vừa thu bản demo của bài hát mới này, cậu tới đây nghe thử một chút."

Bản demo là phiên bản đầu tiên của một bài hát, chỉ có nhạc đẹm đơn giản nhất và giọng hát, nghe cũng rất trực quan, cho nên khi Thịnh Minh Phong nhấn nút phát, giọng hát của hắn trầm thấp dễ nghe phát ra từ bên trong loa, vang vọng trong căn phòng thật lâu.

Mới nghe được một nữa, hắn không chờ được bấm nút tạm dừng, tràn đầy hưng phấn muốn hỏi ý kiến của Lâm Tiệm Tây: "Cậu thấy thế nào?"

Lâm Tiệm Tây theo bản năng mím môi, đây là biểu hiện thường thấy khi cậu bị làm khó dễ xoắn xuýt.

Suy nghĩ một hồi lâu, cậu không trực tiếp trả lời, mà hỏi trước một câu: "Bài hát này hẳn là nói về sinh hoạt ngọt ngào của một đôi tình nhân, đúng không?"

Thịnh Minh Phong gật đầu: "Đúng vậy."

"Nhưng mà----" Lâm Tiệm Tây thận trọng liếc mắt nhìn thanh niên tóc vàng một cái, lời nói càng ấp a ấp úng: "Nghe được giống như hai người này sống chung rất hòa hợp, còn có một mối quan hệ thực sự rất bình thường."

"...Tôi biết rồi." Nghe vậy, Thịnh Minh Phong duỗi đôi chân dài ra, đột nhiên ngồi phịch xuống ghế, thở dài một hơi.

Mặc dù tính tình của hắn rất cố chấp, ghét bị người khác phản đối nhiều lần, nhưng lại rất khiêm tốn trong việc sáng tác âm nhạc, đôi khi bản thân tỉnh lại, cũng có thể nghe ý kiến của người khác.

"Lúc tôi viết bài này cảm thấy rất khó chịu, viết có mấy chữ lại cảm thấy ê răng, quả nhiên xảy ra vấn đề." Thanh niên khổ não vò tóc hai lần, trong mắt tràn đầy ghét bỏ.

Thấy thế, Lâm Tiệm Tây không khỏi cong khóe miệng.

Nếu phân biệt nghiêm ngặt theo thể phong, không thể nghi ngờ Thịnh Minh Phong chính là một ca sĩ thật sự, bất luận là sáng tác hay biểu diễn, hắn đều hoàn toàn đắm chìm trong đó, trở thành nhân vật bên trong bài hát, mới có thể thể hiện trọn vẹn nội hàm của bài hát.

Phong cách các tác phẩm trước đây của hắn rất khó lường, từ trữ tình rock and roll đến nhiều đề tài khác nhau, chưa từng có sơ suất nào, chỉ có tình ca là chưa từng thử qua.

Cho nên hiện tại trong tình huống này chỉ có một khả năng----

"Anh Phong, cậu chưa từng yêu đương sao?" Lâm Tiệm Tây bất thình lình hỏi một câu như vậy.

Thịnh Minh Phong: "..."

Sự im lặng trầm mặc đã nói lên tất cả, trong sự vắng lặng khó xử đó, Thịnh Minh Phong không hiểu sao cảm thấy trên mặt có chút không nhịn được, thẹn quá hóa giận: "Đúng thế thì sao?"

Một lát sau, hắn như bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, vèo một cái đột nhiên đứng dậy, đi vài bước đến gần Lâm Tiệm Tây, duỗi thẳng tay dài ra lưng ghế phía sau cậu, ở trên cao nhìn xuống sắc mặt sắc bén nhìn về phía thanh niên trước mắt.

"Lẽ nào cậu đã từng yêu đương?"

"Khi nào?"

"Đã yêu đương cùng ai?"

Thâp phần cấp thiết hỏi ba câu liên tiếp, giọng điệu càng ngày càng nặng, thậm chí còn có chút hùng hổ dọa người.

Lâm Tiệm Tây bị câu chất vấn đột ngột của hắn làm cho sợ hết hồn, liên tục lắc đầu phủ nhận: "Đương nhiên là không tớ bận rộn với công việc và học tập, làm gì có thời gian để yêu đương?"

Nói cũng phải ha.

Không biết vì sao, khi nghe được câu trả lời này, Thịnh Minh Phong nhất thời thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng buồn bực ban đầu cư nhiên cũng tốt lên một chút.

Sự chú ý của hắn quay về chủ đề vừa rồi, không nhịn được khẽ thở dài thẳng thắn nói: "Thực ra tôi cũng biết mình không am hiểu viết ca khúc ở lĩnh vực này, nhưng nếu muốn đột phá, thì phải thử đủ loại trải nghiệm khác nhau."

"Vậy thì cậu nên trải nghiệm nhiều hơn, hoặc là tăng thêm một chút kỹ xảo khi hát, biểu diễn nhiều hơn, những tiếu sót về tình cảm sẽ không thể hiện rõ ràng như vậy." Lâm Tiệm Tây nghiêm túc đề nghị.

Thịnh Minh Phong gật đầu: "Cậu nói có lý, tôi---"

Thanh âm của hắn đột nhiên dừng lại, cụp mắt nhìn lại, chợt phát hiện khoảng cách giữ hai người đã rất gần rồi.

Cơ thể đơn bạc của cậu thanh niên gần như bị cánh tay của mình và lưng ghế nhốt chặt lại, lúc mĩm cười hai cái má lúm đồng tiền hiện rõ ra, trong đôi mắt đều là sự cổ vũ cùng ủng hộ, tỏa sáng hơn cả mặt trăng trên trời.

Thịnh Minh Phong nhất thời cảm thấy như đang bay bỗng trên mây, đôi chân nhẹ tênh, trong đầu chợt lóe lên một tia linh cảm, lập tức đã biết viết như thể nào rồi!

"Đưa giấy và bút cho tôi."

Lâm Tiệm Tây vừa thấy vẻ mặt này, liền biết rằng hắn đã có linh cảm, vì vậy một câu cũng không hỏi, dùng tốc độ nhanh nhất lấy cuốn sổ trắng và bút máy từ trong ngăn kéo ra đưa tới.

Sau đó, cậu yên lặng im lặng ở bên cạnh, chậm rãi nhai một miếng nấm trong miệng, thậm chí còn lặng lẽ hạ thấp nhiệt độ của bếp từ, sợ tiếng nồi lẩu sôi quá lớn sẽ ảnh hưởng đến Thịnh Minh Phong đang sáng tác.

Thịnh Minh Phong híp mắt khẽ ngân nga một giai điệu, sau khi viết một đoạn bài hát, lại cảm thấy dòng suy nghĩ bị tắc nghẽn, linh cảm vừa nãy chớp mắt đã qua, nhanh đến mức không thể bắt được.

Hắn không nhịn được "Tsk" một tiếng, bắt đầu hồi tưởng lại nguồn gốc linh cảm vừa nãy, sau đó như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt khó xử nói: "Lâm Tiệm Tây này, cậu có thể, cười một cái hay không?"

Cười một cái? Đây là cái yêu cầu quỷ dị gì vậy.

"Anh Phong, sao hôm nay cậu kỳ quái quá vậy?"

Lâm Tiệm Tây thấy buồn cười trước thái độ ấp úng hiếm có của hắn, nấm trong miệng vẫn chưa hoàn toàn nuốt xuống, lập tức bị sặc, chỉ có thể vừa ho vừa cười, cười đến khuôn mặt đỏ bừng.

Nụ cười này khác với nụ cười lúc trước, khóe miệng giơ cao, đôi mắt dịu dàng long lanh, lập tức khiển cả khuôn mặt bừng sáng. Giống như một đóa hoa hồng bị gió thổi về sau, tất cả những cánh hoa mỏng manh đều khẽ rung, lẳng lặng nở rộ dưới sự ám muội tung bay của một chút sương mai.

Không biết vì sao, Thịnh Minh Phong ngay lập tức nhớ lại cảm giác hàng mi cong vểnh quét qua lòng bàn tay và mí mắt khẽ run khi hắn lấy tay che mắt cậu thanh niên.

Nhưng lúc này, cảm giác tim đập thình thịch dần dần bình tĩnb lại.

"Cậu không định tiếp tục viết ca khúc sao?" Trong cơn hoảng hốt, hắn nghe thấy Lâm Tiệm Tây hắng giọng hỏi mình một câu hỏi.

Đầu óc trở thành một đống hỗn độn, còn viết cái quỷ gì nữa.

Thịnh Minh Phong tức giận ném bút: "Cậu đừng cười nữa, khó coi chết đi được!"

Lâm Tiệm Tây: "?"

Tên này bị bệnh à.

*

Bị ảnh hưởng bởi cơn bão, đã có một số trận mưa rào ở Yến Thành, mấy ngày nay thời tiết cũng trở nên mát mẻ hơn.

Trong phòng riêng S của quán bar Lam Đậm, Tào Lượng Văn đang xem bài viết cảm động của Sophia thư ký riêng của Kiều Mặc Xuyên đăng trên vòng bạn bè, suýt chút nữa cười ra nước mắt.

"Gửi ông chủ tốt nhất thiện lương nhất của tôi, tsk tsk tsk, Kiều đại thiếu, có vẻ gần đây cậu đã hành hạ nhân viên rất nhiều, giờ cô ấy tinh thần thác loạn bắt đầu nói mê sảng."

Lương Tuấn cũng chung vui, cười nham hiểm: "Anh Kiều tán tỉnh thất bại, hiện tại kỳ hưng cảm vẫn chưa có qua, vì vậy chúng ta cứ thành thật chịu đựng đi."

Bọn họ cười đùa một trận, Kiều Mặc Xuyên cũng không tức giận, chỉ cầm ly rượu từ trên bàn lên nhấp một ngụm champagne, sau đó ung dung thong thả mở miệng.

"Tào Lượng Văn, cậu ở Lương Thành vung tiền như rác tiêu xài hoang phí, chờ tôi trở về sẽ nói cho bác."

"Lương Tuấn, chiếc GMK Zero Front mới, tôi muốn có nó."

Hai câu này vừa thốt ra, trong phòng riêng nhất thời an tĩnh trong chốc lát.

Tào Lượng Văn lập tức ngậm miệng, Lương Tuấn lập tức xin tha: "Đừng đừng đừng, anh Kiều em sai rồi, hay là em... em kể cho anh một câu chuyện cười để bớt giận nha?"

Anh ta không đợi Kiều Mặc Xuyên đồng ý, đã tự mình mở miệng nói: "Lục thiếu gia, người luôn tuân theo khuôn phép hơn 20 năm không làm gì khác người, kết quả mấy ngày trước nhuộm một quả đầu màu vàng về nhà cũ, khiến lão gia Lộ ra suýt không nhận ra cháu nội của mình."

Phụt--

Nghe vậy, Kiều Mặc Xuyên nhất thời cười nhạo một tiếng, thực sự rất buồn cười.

Hắn và Lộ Văn Phong đều có ý định với Lâm Du, cũng biết tâm tư của nhau, cho nên từ xua tới nay vẫn luôn không hợp nhau. Bất kể thời điểm nào, nghe tin tình địch xui xẻo, thực sự giúp điều chỉnh tâm trạng.

Thấy tâm trạng của hắn đã tốt hơn, Lương Tuấn mạnh dạn lại bắt đầu tìm đường chết, chủ đề xoay chuyển 360°, quay trở lại chỗ ban đầu.

"Cho nên anh Kiều, tại sao ngày đó anh lại đuổi a Giang ra ngoài? Cậu ta có chỗ nào khiến anh không hài lòng?"

Chuyện này vừa nhắc tới, sắc mặt của Kiều Mặc Xuyên vừa chuyển sắc đã đen thui trở lại, hắn liếc mắt nhìn một cái, giọng điệu lạnh như băng: "Tôi nói rồi, sau này đừng có tùy tiện đưa người khác lên giường của tôi nữa, thực sự cho rằng ai tôi cũng không từ chối sao?"

"Trời đất chứng giám, cậu ta chẳng phải là người tùy tiện nào cả." Lương Tuấn lập tức kêu oan, cảm thấy lời này của hắn rất có lỗi với mình đã vất vả tìm kiếm khắp nơi, "Có thể lớn lên giống Lâm đại thiếu như vậy đã rất hiếm thấy rồi."

"Hiếm thấy?" Người đàn ông nhíu mày, trong giọng điệu tràn đầy sự trào phúng không chút che giấu, "Có thể tùy ý dùng tiền phái người đi tìm, sao có thể khó khăn đến như vậy?"

"Trời ơi!" Tào Lượng Văn lập tức khoa trương cảm thán một tiếng: "Mặc Xuyên, muốn chơi thì cứ chơi thôi, những người tình nhỏ của cậu trước đây đều như vậy mà, bây giờ cậu lại tỉnh ngộ, là bởi vì do ai vậy?"

"Đúng vậy." Lương Tuấn bên cạnh cũng tiếp lời: "A Giang đã nói tất cả mọi thứ cho em rồi, hôm đó anh hỏi cậu ta có biết đua xe hay không, có thể đánh đàn piano hay không, còn hỏi biết đánh nhau không. Tôi nói này đại thiếu gia, ngài đang muốn tìm ai để làm thế thân vậy?"

Ánh mắt Kiều Mặc Xuyên nhất thời chấn động.

Hai người từng người từng người một câu chất vấn, vấn đề thực sự quá sắc bén, suýt chút nữa làm lung lay nhận thức đã có từ lâu của Kiều Mặc Xuyên, có thứ gì đó sắp lộ ra.

Thế nhưng hắn lại nghĩ đến việc nhiều năm trả giá vì Lâm Du như vậy, cảm giác động tâm khi lần đầu gặp cậu ấy, nghĩ tới cậu ấy mong mà không đạt được, vẫn kiên định lắc đầu.

"Hai người các cậu đang nói nhảm cái gì vậy hả, tôi chỉ là nhất thời có hứng thú với Lâm Tiệm Tây, chỉ có điều dù sao tôi cũng vì cậu ta mà tốn nhiều tâm sức như vậy, khồng đòi lại một chút lợi ích thì sao tôi có thể cam tâm chứ?"

"Tôi cũng không biết là có phải nhất thời hay không, nhưng tôi chỉ biết cậu mấy ngày nay khác thường đều là bởi vì tên nhóc kia." Tào Lượng Văn lười tiếp tục tranh luận với hắn, thẳng thắn trực tiếp chỉ con đường sáng.

"Tôi vừa mới kêu cậu ấy đến phục vụ rượu, vừa vặn Lam Đậm tối nay không kinh doanh nữa, một lát sẽ đóng cửa. Thiên thời địa lợi nhân hòa, sau khi các cậu tán gẫu xong, có thể cùng nhau ra ngoài hóng gió một chút từ từ hòa hoãn tâm trạng bức bối, mà sau này chúng ta cũng không cần bị tội.[?]"

Lời vừa dứt, cửa phòng riêng bị đẩy ra, Lâm Tiệm Tây thực sự xuất hiện!

Cậu vẫn mặc bộ đồng phục được cắt may cẩn thận của quán bar, đúng mực đứng ở đó như một gốc tre xanh, đẹp đẽ lại có chút ngông nghênh.

Tào Lượng Văn cùng Lương Tuấn cả hai trao đổi ánh mắt, hai người lập tức hiểu ý nhau, vội vàng chuồn đi còn không kịp lấy áo khoác, như có chó đuổi theo sau lưng vậy.

Vì vậy, trong phòng chỉ còn lại hai người, bầu không khí yên tĩnh có chút đáng sợ.

Trên mặt của cậu thanh niên dường như bị bao phủ bởi một màn sương tuyết, sắc mặt cực kỳ lạnh nhạt, giống như lúc xuống xe ngày hôm đó, Kiều Mặc Xuyên gần như nghĩ rằng một giây sau cậu sẽ tông cửa xông ra.

Nhưng người này là Lâm Tiệm Tây.

Cậu luôn phân rõ việc công và tư, sẽ không làm chuyện mất lý trí như vậy.

Quả nhiên, Lâm Tiệm Tây không nhắc lại chuyện không vui lúc trước, cũng không lộ ra bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, rót rượu cho hắn rất lịch sự và xa cách, cử chỉ vẫn rất vui tai vui mắt.

Ánh mắt Kiều Mặc Xuyên tham lam lưu luyến lướt từ giữa chân mày của thanh niên đến ngực, gần như đảo quanh dọc theo đường cong trên người, nhìn đến mức tâm có chút ngứa, chờ người kia phục vụ rượu xong bưng khay chuẩn bị rời đi, mới kéo cánh tay trắng nõn của cậu lại.

"Chúng ta có thể nói chuyện chút được không?" Là một câu hỏi, nhưng không phải với giọng điệu thương lượng.

Lâm Tiệm Tây cũng không chút nghĩ ngợi mà trả lời: "Tôi còn phải làm việc---"

"Cậu không có." Kiều Mặc Xuyên không chút lưu tình vạch trần cậu, "Hiện tại sắp tan làm, bên ngoài căn bản không có khách, bốn người phục vụ các cậu lau ba cái ly tám trăm lần, còn làm việc gì nữa?"

Cái cớ trong nháy mắt bị vạch trần, thanh niên tóc quăn nhất thời cau mày, đang định tìm lý do khác để thoát thân, nhưng câu tiếp theo của người dàn ông lại không hề báo trước mà vang lên.

"Chuyện ngày hôm đó, tôi xin lỗi cậu."

Lời này giống như sấm đánh giữa trời quang, ngay lập tức khiến Lâm Tiệm Tây mở to mắt.

Buổi tối ngày hôm ấy hai người tan rã trong sự không vui, ai cũng rất tức giận, chỉ là không nghĩ tới Kiều đại thiếu luôn kiêu ngạo lại lựa chọn cúi đầu trước, nói ra lời xin lỗi.

"Tôi cho rằng chúng ta là bạn bè, nói chuyện cũng không cần chừng mực. Kỳ thực ngày hôm đó không lâu sau tôi đã quay lại tìm cậu, nhưng cậu đã đi rồi, gửi tin nhắn cũng bị cậu kéo vào danh sách đen, tôi thực sự không biết phải làm sao?"

Hắn chủ động hạ thấp tư thái, sắc mặt đê mê, nghe như đang xin lỗi, nhưng đâu đâu cũng lộ ra sự yếu thế, vì vậy Lâm Tiệm Tây luôn thích mềm không thích cứng, trong mắt không tự chủ lóe lên một tia cảm xúc.

Kiều Mặc Xuyên nhạy bén nhận ra sự mềm hóa này, trong lòng lập tức phấn chấn, tiếp tục nói: "Hơn nữa tôi cũng vì lo lắng cho cậu lại không biết lựa lời mà nói, sợ cậu không hiểu rõ, sẽ bị lừa bởi một số người trông có vẻ đơn thuần thực ra cuộc sống riêng tư hỗn loạn."

"?" Lời này vừa nói ra, Lâm Tiệm Tây rốt cục cũng có phản ứng, thập phần bất khả tư nghị[1] liếc mắt nhìn hắn.

[1] Bất khả tư nghị: Bất khả tư nghị hay không thể nghĩ bàn (zh. bùkěsīyì 不可思議, sa. acintya, pi. acinteyya, ja. fukashigi), nghĩa là "không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được", vượt ngoài lý luận; câu này dùng để tả cái Tuyệt đối, chỉ có ai đạt giác ngộ mới biết. Cũng gọi ngắn là không nghĩ bàn (不思議 bất tư nghị). Không thể nghĩ bàn có thể hiểu là những hiện tượng siêu hình, những kinh nghiệm cá nhân không thể dùng ngôn ngữ thông thường để diễn tả được.

Ý tứ rất rõ ràng, chẳng lẽ còn có ai lăng nhăng và hỗn loạn hơn ngài Kiều đại thiếu đây sao?

"Khụ---" Kiều Mặc Xuyên đại khái cảm thấy lời mình nói ra không đủ thuyết phục, ho nhẹ một tiếng: "Đương nhiên, chưa được xác thực mà đã nói xấu sau lưng người khác, là tôi sai."

Lâm Tiệm Tây không nói gì liếc mắt nhìn hắn, vẫn không trả lời.

Nhưng sự băng lãnh trong mắt cậu đã dần dần tan biến, bầu không khí rốt cục cũng hoàn hoãn lại.

"Đúng rồi, quà sinh nhật cậu đã chọn xong chưa?" Kiều Mặc Xuyên chủ động quan tâm đến vấn đề này, như thể đã hoàn toàn buông bỏ khúc mắt trước đó.

Lần này Lâm Tiệm Tây rất nhanh chóng trả lời: "Cái này cũng không cần ngài phí tâm, tộ sẽ tự mình tìm ra cách."

Vẫn là chưa.

Kiều Mặc Xuyên khẽ mỉm cười: "Tôi nhớ cậu đã nói rằng cậu ta thích chơi đánh golf, vậy cậu có biết chọn cây đáng golf nào không?"

"Cậu nói sở thích của cậu ta là làm bánh, vậy cậu có biết nhà ai tự chế chính tông nhất không?[?]"

"Cậu nói cậu ta thường tham gia các dịp thương vụ, vậy cậu có biết kiểu kẹp cà vạt là phù hợp nhất không?"

Lâm Tiệm Tây á khẩu không trả lời được.

Kiều Mặc Xuyên lập tức thừa thắng xông lên: "Cho nên, để bày tỏ lời xin lỗi chân thành của tôi, món quà này, tôi bao. Bao nhiên tiền tôi cũng sẽ trả, đảm bảo sẽ làm cậu ta hài lòng."

Như vậy sao được?

Lâm Tiệm Tây lập tức kiên định lắc đầu một cái: "Tôi muốn tự mình trả tiền."

Thanh niên nhấn mạnh rằng bản thân sẽ tự trả tiền, nhưng không từ chối sự giúp đỡ của hắn nữa, đây chắc chắn là một tín hiệu hòa giải!

"Được được được, tôi chọn cậu trả." Kiều Mặc Xuyên trong mắt lóe lên nụ cười đắc thắng, chỉ cảm thấy tối nay mọi chuyện đều diễn ra đúng như dự đoán của hắn, thuận lợi đến không ngờ.

Khóe môi hắn câu lên, lời nói mang ý dỗ dành: "Hôm nay vừa đúng lúc quán bar đóng cửa, lát nữa tôi dẫn cậu đi dạo, rồi quyết định món quà, thế nào?"

"Thế nhưng... Buổi tối tôi đã có kế hoạch rồi." Mi tâm Lâm Tiệm Tây hơi nhíu lại, trên mặt toát ra mọit tia khó xử.

Kiều Mặc Xuyên rất dễ nói chuyện: "Vậy thì ngày mai."

"Sáng mai có một bài kiểm tra, buổi chiều trường học có một hoạt động đánh thẻ[?] phải tự mình tham gia."

"Vậy buổi tối hôm đó---"

"Buổi tối hôm đó tôi phải đến phòng thí nghiệm để giúp đỡ."

"..." Kiều Mặc Xuyên không nói nên lời, nghẹn ngào[?] nói: "Lâm Tiệm Tây, cậu đúng là trăm công nghìn việc, tổng thư ký liên hợp quốc cũng không bận như cậu. Không có cách nào đăng ký kiểm tra, vậy việc giúp đỡ phòng thí nghiệm không thể xin nghỉ một ngày được hả?"

Nghe vậy, Lâm Tiệm Tây không khỏi mím môi.

Một lát sau, cậu mới cụp mắt nhỏ giọng giải thích: "Ngày cùng anh đi chợ đêm, đã là lần xin nghỉ phép cuối rồi."

Trái tim Kiều Mặc Xuyên nhất thời đập một cái.

Hóa ra hôm đó cậu ấy còn đặc biệt xin nghỉ phép vì mình, nhưng mình lại cãi nhau với cậu ấy, cuối cùng làm hại cậu ấy thậm chí ngay cả hai cái bánh ngọt đều không ăn được.

Giống như chiếc khinh khí cầu căng phồng lập tức bị kim chọc thủng, Kiều Mặc Xuyên vốn là một bụng bất mãn, kết quả trong nháy mắt đều biến mất trong lời nói của cậu thanh niên.

Hắn cười nhẹ một cái, nói: "Vậy quyết định như này đi, khi nào cậu có thời gian, thì gửi tin nhắn cho tôi, tôi lúc nào cũng rảnh."

Lời hứa hẹn sảng khoái như vậy lại không khiến Lâm Tiệm Tây cảm thấy vui vẻ, thay vào đó độ mày thanh tú lập tức nhíu lại, ngay lập tức lắc đầu từ chối.

"Là tôi nhờ anh giúp đỡ, làm sao có thể cho anh thu xếp thời gian của tôi được chứ? Hơn nữa công việc của anh lúc thường nhất định rất bận rộn."

"Công việc thì phân cho người khác." Kiều Mặc Xuyên ngắt lời cậu, "Đối với người khác, cho dù có rảnh cũng biến thành không rảnh, còn đối với cậu thì---"

Âm điệu của hắn kéo dài, mang theo sự ngạo mạn trêu đùa, hơn nữa còn đột nhiên tới gần, khí nóng phun vào gáy của thanh niên, gây nên một đợt sinh lý run rẩy[?].

"Trực điện thoại 24/24." Nửa câu này dùng giọng khàn khàn, khiến cho nhân tâm bên trong tê dại.

Lâm Tiệm Tây bị hành động xuất hiện đột ngột của hắn làm cho giật mình trong giây lát, theo bản năng muốn tránh đi, nhưng người đàn ông đã giành trước một bước lui thân về, ánh mắt thanh minh lại chính trực, như thể sự ám muội vừa rồi chỉ là một trò đùa dai giữa hai người bạn.

"Được rồi, mở thêm cho tôi ba chai Flandrell, uống xong tôi sẽ rời đi." Hắn trong phút chốc thu lại sự hờ hững vốn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net