Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Hải Vương đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng

Tác giả: Đường Bất Khổ
Editor: Điệp Ân

Chương 33: Rất thích anh

Tấm Lưng đơn bạc của Lâm Tiệm Tây tựa vào ghế phụ, ánh sáng đột ngột khiến cậu dần dần tỉnh lại, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cũng chậm rãi có tiêu cự, lúc này mới nhận ra xe đã dừng ở một hẻm tối hoàn toàn xa lạ.

"Sao vậy?" Cậu lười biếng nhướng mi, vẻ mặt khó hiểu nhìn người đàn ông đang lái xe ở bên cạnh, "Lái xe bằng hệ thống định vị mà cũng lạc đường được hả?"

Giọng nói đều đều, cuối câu hơi cao lên, còn theo thói quen mang theo chút kiêu căng cùng trào phúng, không khác gì bộ dáng khiến người ta ghét thường ngày, như một con rắn độc lộng lẫy, luôn luôn rình rập ở trong nguy hiểm phun lưỡi ra.

Nếu là mười phút trước, Hàn Trầm Phi đã sớm không nhịn được lái xe rời đi, không muốn cùng tên này dây dưa vào thứ không càn thiết, nhưng bây giờ...

Gã hơi nheo mắt lại, bắt đầu quan sát Lâm Tiệm Tây từ trên xuống dưới với sự hứng thú và sắc bén giống như chim ưng.

Sắc hồng trên gò má của cậu thanh niên vẫn chưa phai hẳn đi, môi gần như mím lại thành một đường thẳng, ngón tay thon dài nắm chặt lấy tay vịn bằng da ở bên cạnh, giống như muốn khắc sâu vào trong đó.

Cậu đang sợ hãi.

Hàn Trầm Phi trong lòng chỉ cảm thấy một trận vui sướng, mọi ấm ức tức giận tích tụ bấy lâu nay vào giờ phút này toàn bộ đều được giải tỏa!

Đây đâu phải là rắn độc, vốn chỉ là một con mồi đáng thương bị rơi vào bẫy, rõ ràng đã bị bẫy thú kiên cố khống chế, vẫn còn kiên cường cố gắng để chạy trốn, cuối cùng chỉ có thể nép sang một bên run rẩy.

"Cậu có từng nghe tới hội chứng chướng ngại bóng tối chưa?" Gã mạn bất kinh tâm tháo chiếc đồng hồ đắt tiền ở trên tay ra, đặt sang một bên khẽ phát ra tiếng, vào lúc này lại đặt biệt rõ ràng.

"Có ý gì?"

Lâm Tiệm Tây trên mặt vẫn có chút vẻ mờ mịt như lần đầu tiên nghe được thuật ngữ chuyên nghiệp này, hơi nhíu mày, ánh mắt rất bình tĩnh chỉ có một chút nghi hoặc, vẫn là kỹ năng diễn xuất hoàn mỹ không có chút kẽ hở nào.

Còn mạnh miệng, thực sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Hàn Trầm Phi khẽ mỉm cười, tháo chiếc khuy măng sét huyết thạch bồ câu trên cổ tay xuống, nhẹ nhàng xắn tay áo sơ mi lên, động tác tao nhã mê người, mơ hồ lộ ra chút nguy hiểm.

"Cái này khác với hội chứng sợ bóng tối thông thường, là một khiếm khuyết sinh lý cực kỳ hiếm gặp, một khi rơi vào môi trường bóng tối tinh thần sẽ rất căng thẳng---"

Gã từng câu từng chữ giải thích các triệu chứng một cách chi tiết, giọng điệu đàng hoàng nghiêm túc lạnh lùng như bác sĩ điều trị trong khoa, nhưng cùng lúc đó, liền dùng tay tắt tất cả đèn xe với tộc độ cực nhanh, ngay cả đèn ở xung quanh cũng tắt ngúm!

Trong không gian chật hẹp, chỉ có bảng đồng hồ trên bảng điều khiển trung tâm phát ra ánh sáng xanh mờ nhạt, còn có ánh sáng lắp lánh mờ nhạt nhấp nháy bên ngoài xe.

Ngay sau đó, Hàn Trầm Phi không hề báo trước mà đột nhiên quay đầu rồi nghiêng người tới trước mặt cậu, cứ thế màn đêm đen tối cùng mùi hương thoang thoảng trên người gã che ngập trời hoàn toàn bao trùm lấy Lâm Tiệm Tây!

"Hơn nữa, khi đang căng thẳng, thân thể cũng sẽ trở nên cực kỳ mẫn cảm, thậm chí chỉ cần chạm nhẹ một chút cũng sẽ khuếch đại vô hạn, gây ra kích thích mạnh mẽ..."

Gã áp sát vào đôi tai trắng ngần của cậu thanh niên, thanh âm trầm ấm rung động ở màng nhĩ, dọc theo dây thần kinh thính giác truyền đến vỏ não, tạo thành âm thanh rung người.

"Ah----" Lỗ tai Lâm Tiệm Tây nhanh chóng nóng lên, cơ hồ bật thốt lên một tiếng hét kinh hãi, nhưng lại bị cậu nuốt trở lại cuống họng, thân thể gần như ngay lập tức trở nên cứng đờ, muốn tránh né nhưng lại không thể rút lui.

Đột nhiên thời gian dường như trôi chậm đi, trong bóng tối tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp của cậu, giống như cá mập mắc cạn đang trên bờ vực tuyệt vọng sau khi lên bờ.

Qua một lúc lâu, Hàn Trầm Phi mới đại phát lòng từ bi bật tất cả đèn xung quanh trong xe lên, những đốm sáng đủ màu sắc từ trên đầu rơi xuống, như vậy vừa có thể khiến Lâm Tiệm Tây thở một hơi dài mà không tới nỗi làm cậu thoát ra khỏi khốn cảnh quá nhanh.

Đây là một kỹ năng chỉ dành riêng cho thợ săn chuyên nghiệp.

Bởi vì hai người áp sát quá gần, gã hoàn toàn có thể thưởng thức dáng vẻ chật vật hiếm thấy của cậu thanh niên. Sợi tóc ngổn ngang, thái dương toát ra một ít mồ hôi, lông mi cong rung động kịch liệt, trong mắt hơi nước mịt mờ, đuôi mắt uốn lượn hiện lên một mảng đỏ ửng đến cả ánh sáng cũng không che giấu được, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng tan rã.

Xinh đẹp lại mềm mại, ngay cả xương quai xanh tinh xảo lộ ra dưới đường viền cổ áo rộng cũng cỏ vẻ mỏng manh, nhẹ nhàng đụng phải cũng có thể vỡ nát.

Cách đây không lâu, người này vẫn là bộ dáng khi chất cao cao tại thượng đối với việc cũng làm được. Nhưng bây giờ, thậm chí Hàn Trầm Phi còn sinh ra một luồng ảo giác, phảng phất như mình có thể dễ dàng đem người kia nắm trong lòng bàn tay tùy ý thưởng thức, nhuộm thành đủ loại sắc thái.

Sự tương phản to lớn này thực sự khiến gã cảm thấy hưng phấn đến nỗi tim đập nhanh hơn, thậm chí còn vô thức liếm môi, kết quả một khắc sau, không kịp phòng bị đột nhiên bị một nguồn sức mạnh mạnh mẽ đẩy ra!

Lâm Tiệm Tây dường như đã tỉnh táp lại, nghiêng đầu dùng đôi mắt trong veo sắc bén trừng mắt nhìn gã, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng.

"Thừa dịp người khác gặp nguy, anh đúng là chút bản lĩnh đấy."

Giọng điệu vẫn như cũ vẫn luôn lạnh thấu xương và lạnh lùng trào phúng, nhưng sau chuyện vừa xảy ra, đã không còn uy hiếp như trước nữa, giọng nói khàn khàn mang theo chút nhớp nháp khiến con người ta cảm thấy có chút liên tưởng kiều diễm.

Hàn Trầm Phi đè xuống sự nóng nảy kỳ quái trong lòng, hừ nhẹ nói: "Bất quá chút bãn lĩnh này cũng đủ để đối phố với cậu."

Gã định tắt đèn thêm lần nữa, lại bị Lâm Tiệm Tây nhanh tay lẹ mắt giữ lại.

Động tác của cậu thanh niên nhìn có vẻ cứng rắn, nhưng trên thực tế lại thể hiện rõ ràng sự yếu đuối.

Đây thực sự là điều chưa từng có.

Vì vậy trong xe lập tức vang lên tiếng cười trầm thấp khiêu gợi của Hàn Trầm Phi, lộ ra sự đắc ý rõ ràng.

Bây giờ từ thể xác đến tinh thần của gã đều cảm thấy sung sướng, cũng không tiếp tục dày vò nữa, giơ tay bật đèn đọc sách ở trên đầu, rồi khởi động lại động cơ xe.

Đạp ga, bẻ lái, chiếc xe rời khỏi con hẻm tối tăm phi nhanh trên đường chính, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

"Tới rồi." Hàn Trầm Phi lái xe tới bãi đậu xe tạm thời ở bên ngoài tòa nhà, xe vẫn chưa dừng hẳn, cậu thanh niên ở ghế phụ nóng lòng muốn cởi dây an toàn xuống, dùng tốc độ nhanh nhất để xuống xe.

Chỉ tiếc đôi chân của cậu vừa rồi dưới bị kích thích liên tục đã trở nên phù phiếm, bộ dáng nhìn qua mơ hồ có chút loạng choạng.

"Ồ, bộ đường không được bằng phẳng hả?" Người đàn ông không nhịn được chọc cậu.

"Hàn Trầm Phi, quản tốt chính anh đi." Lâm Tiệm Tây ánh mắt lạnh lùng quay đầu lại, "Rõ ràng chúng ta ăn cùng bàn, sao trong bát anh lại có nhiều muối nhất?"

Rảnh rỗi ghê.

Hàn Trâm Phi tâm tình lúc này rất tốt, bị trào phúng cũng không giận, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn cậu thiếu niên lặng lẽ dực vào cột chống đỡ dáng người thẳng tắp, trong lòng cười nhạt không có ý định vạch trần.

"Việc ghi hình chương trình cũng sắp bắt đầu quay rồi, cậu chuẩn bị sẵn sàng đi." Gã bỏ lại những câu nói như vậy với ỹ nghĩa không rõ ràng, một bước đạp ga lái xe rời đi.

Mãi cho đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Lâm Tiệm Tây sắc mặt hờ hững đứng dậy chạy nhanh lên lầu, đôi chân không có dấu hiệu mềm nhũn nào.

Đối xử với loại người như Hàn Trầm Phi cũng giống như thả diều vậy, không nên kéo quá gấp cũng không nên thả lỏng quá, cũng cần phải cho gã một chút quyền chủ động, nhìn gã bay lên bay xuống trên bầu trời, sau đó chói chặt lại vào trong tay, thu phóng tự do, mới có thể bắt được gã!

Chương trình tạp kỹ của Thịnh Minh Phong cơ bản đã kết nối xong xuôi, việc ghi hình chương trình sẽ sớm được đưa vào lịch trình, thật đáng để mong chờ đến lúc đó gã sẽ làm gì.

Khóe miệng Lâm Tiệm Tây không khỏi nhẹ nhàng nhếch lên, đem chuyện ngoài ý muốn ngày hôm nay đưa vào trong kế hoạch của mình, sau đó mới cắt tỉa lại toàn bộ con đường đã an bài, lúc này mới hài lòng chuẩn bị thu dọn cho mình rồi nghỉ ngơi sớm một chút.

Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên, hiện thị đã nhận được một tin nhắn từ WeChat.

【 Lâm Bắc 】Về đến nhà chưa?

Sau đó vẻ lạnh lùng chế giễu trong mắt của Lâm Tiệm Tây dần dần rút đi, thay vào đó là một tia dịu dàng.

Tuy rằng cậu có chút kinh ngạc khi biết Phó Lâm Bắc và Hàn Trầm Phi là anh em họ, nhưng hai người họ đúng là hoàn toàn khác nhau.

Cậu ngay lập tức cúi đầu gõ câu phản hồi: Về rồi ạ.

Bên kia phản hồi cũng rất nhanh, chu đáo dặn dò cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt. Sau đó một lúc, một tệp tài liệu khác đã được gửi đi, có tựa đề là dự án trải nghiệm hướng nghiệp cho trẻ em và thanh thiếu niên.

【 Lâm Bắc 】Đây là một số tài liệu liên quan tới dự án, nếu cậu muốn tham gia có thể tìm hiểu một chút.

Không nghĩ tới Phó Lâm Bắc trăm công nghìn việc, vẫn còn nhớ tới mình rất hứng thú với dự án, đồng thời vừa mới họp xong cuộc họp video liền gửi cho cậu tài liệu.

Lâm Tiệm Tây có chút cảm động, nắm chặt điện thoại còn chưa kịp trả lời thì ngay sau đó có một tin nhắn hiện lên. Người đàn ông vào lúc này giống như không còn công việc nào khác, dường như chỉ chờ để tán gẫu với cậu.

【 Lâm Bắc 】Nếu như cậu muốn biết thông tin nội bộ cụ thể hơn, cậu có thể hỏi người phụ trách chuyên môn đứng đầu dự án đã liên hệ với cậu.

Cái gì?

Còn có người phụ trách chuyên môn đã liên hệ với tôi?

Lâm Tiệm Tây nhất thời thụ sủng nhược kinh, vội vàng gõ chữ hỏi y: "Vậy xin hỏi người phụ trách ấy là ai ạ?"

Bên kia rất nhanh đã trả lời một chữ--

【 Lâm Bắc 】Tôi.

Lâm Tiệm Tây: "..."

*

Mùa hè ở Yến Thành luôn cực kỳ nóng, đặc biệt gần đây hần như không có mưa. Nắng như lửa đốt, dù trời đã tối nhưng cái nóng như thiêu đốt vẫn bốc lên từ mặt đất cháy xém khiến người ta cảm thấy bực bội.

Sắc mặt của người qua đường trên vỉa hè không được tốt lắm, nhưng tâm trạng của Lộ Văn Phong lại rất tốt. Anh đẩy của kính của tiệm bánh rồi nhẹ nhàng nhấc chân đi vào, giữa hai lông mày đều lộ vẻ vui mừng.

Hôm nay cửa tiệm đóng cửa sớm, nhân viên cửa tiệm đều đã nghỉ hết, chỉ có mỗi mình Trình Vũ Phàm vẫn đang tập trung quét dọn quầy hàng, vô tình ngẩng đầu nhìn thấy anh bước vào, lập tức trọn to đôi mắt.

"Ông chủ, sao anh lại tới đây?" Vẻ mặt anh ta vô cùng kinh ngạc.

"Biểu cảm của cậu đây là ý gì?" Mặc dù Lộ Văn Phong cảm thấy câu hỏi này chẳng có chút đậo lý nào cả, vẫn cứ tốt tính mà mỉm cười, "Tôi không thể tới được sao?"

"Không phải, ý của tôi là, anh..." Đầu óc Trịnh Vũ Phàm có chút hỗn loạn, lời nói lắp ba lắp bắp, vất vả lắm mới bắt được trọng điểm, "Không phải anh muốn đến nhà Tiệm Tây ăn tối sao?"

Anh ta vẫn còn nhớ nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt của cậu thanh niên trước khi rời đi, nói rằng mình đã đặc biệt xin nghỉ phép việc làm thêm ở quán bar để nấu một bàn đồ ăn ngon cho học trưởng, vậy bây giờ chuyện gì đang xảy ra đây?

"Mấy người ăn xong rồi à? Tiệm Tây đâu?" Quản lý Trịnh không biết phải làm gì gãi gãi đầu, mặt đầy nghi hoặc, "Không phải nói tối nay có kinh hỉ hay sao--- này anh đi đâu vậy?"

Nguy rồi!

Đồng tử Lộ Văn Phong co rút lại, thậm chí còn không buồn trả lời hàng loạt câu hỏi của Trịnh Minh Phong, sắc mặt hoang mang quay đầu bỏ chạy.

Tốc độ của anh rất nhanh, gần như là phá cửa tông ra ngoài, sau đó nhanh chóng nhảy lên chiếc xe đậu ở trước cửa, đạp ga phóng thẳng ra ngoài!

Hôm nay Tiểu Du đặc biệt tặng anh ta một bộ gậy đánh gôn được làm riêng làm quà sinh nhật, nói muốn cảm ơn anh ta vì trong khoảng thời gian này đã giúp đỡ cậu ấy trong công việc.

Lộ Văn Phong đương nhiên không để ý mấy cây gậy đánh golf này, anh chẳng qua cảm thấy sự trả giá của bản thân hiếm khi được coi trọng, tâm trạng tự nhiên vui vẻ lên. Sau đó họ ngồi nói chuyện một lúc, vừa trò chuyện vừa ăn, liền quên đi bữa ăn đã hẹn với Tiểu Tây.

Anh vùa lái xe nhanh trên đường, vừa cuống cuồng gọi điện cho Lâm Tiệm Tây nhưng tín hiệu ở đầu dây bên kia luôn báo bận sống chết không ai trả lời.

Trong lòng anh cầu nguyện Tiểu Tây đừng quá tức giận, nhưng sau đó nghĩ lại, cách đây không lâu vừa mới bỏ em ấy ở quán bar, sao có thể không tức giận chứ?

Bất quá giờ hẹn là năm giờ, bây giờ chắc cũng chưa quá muộn, hay là Tiểu Tây vẫn chưa chuẩn bị xong bữa ăn, nếu không sao đến tận bây giờ vẫn chưa nhận được một cuộc điện thoại hay tin nhắn nào?

Lộ Văn Phong cứ như vậy tự an ủi bản thân, bước chân cũng không dám lơ là, một đường gặp phải đèn đỏ, thậm chí còn không thèm để ý tới camera ở ngã tư, rốt cục đã đến nơi ở của Lâm Tiệm Tây trước bảy giờ.

Anh đã từng đến nơi này trước đây, cũng coi như là xe khẽ chạy trên đường quen, nhưng khi thực sự bước tới cửa, trong lòng lại cảm thấy hơi sốt sắng.

Do dự một lúc, giơ tay lên gõ nhẹ, nhưng không nghĩ tới cửa lại trực tiếp mở ra--

Cửa vậy mà lại không khóa.

Trong lòng Lộ Văn Phong đột nhiên sinh ra kinh ngạc, cau mày lại bước vào.

Căn phòng nhỏ vẫn giống như trong kí ức, đập vào mắt đầu tiên là một bàn ăn ngon, mùi thơm vẫn chưa tan đi, chỉ tiếc là không còn nóng, vừa nhìn liền biết đã múc ra khỏi nồi một lúc lâu.

Thiếu niên mảnh khảnh xinh đẹp đang ngồi ở bên cạnh bàn, cậu mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh nhạt, thậm chí còn quên cởi chiếc tạp dề đang ở trên người, chỉ ngoan ngoãn chống cằm, sắc mặt ngơ ngác nhìn vào khoảng không, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vô cùng đáng thương, giống như một chú cún con bị vứt bỏ.

Trong lòng Lộ Văn Phong lập tức co thắt lại.

"Tiểu Tây?" Anh hạ giọng rất nhẹ, như lo lắng nếu nói to một chút sẽ khiến người trước mắt giật mình.

"Học trưởng, anh tới rồi." Lâm Tiệm Tây giống như mới nhìn thấy anh, không mặn không nhạt lên tiếng chào hỏi, trên mặt không có chút vẻ mừng rỡ nào.

Lộ Văn Phong vừa nhìn bộ dáng này liền biể cậu đang tức giận, lập tức luôn miệng xin lỗi: "Xin lỗi Tiểu Tây, anh đến muộn bởi vì không nghĩ công việc lại kết thúc muộn như vậy, lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa."

Anh ta lại lấy cái cớ trăm thử không sai này ra, lời nói áy náy mang theo chút hứa hẹn, vẻ mặt thành khẩn và chân thành, cố gắng nói dối giống như lần trước để qua ải.

Nhưng lần này, Lâm Tiệm Tây không giống như trước nhanh chóng bị hai ba câu nói dỗ dành được nữa, vẫn lộ ra khuôn mặt tươi cười như không có chuyện gì, nhưng cực kỳ hiếm khi mà chất vấn.

"Lần sau? Nhưng học trưởng à," Cậu ngước mắt lên nhìn chàng thanh niên trước mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo sự trào phúng nhàn nhạt, "Tình huống này đã xảy ra rất nhiều lần rồi."

"Nếu như anh không làm được thì tại sao lại phải hứa với em chứ? Anh biết rõ em sẽ tin tất cả những gì anh nói mà."

"Anh nói sẽ đưa em đi xem kịch và ăn khuya, em sẽ vẫn luôn mong chờ, anh nói năm giờ anh sẽ đến, em vẫn sẽ luôn chờ đợi." Đôi mắt trong trẻo của cậu ngấn nước như chỉ trong một khắc nữa thôi nó sẽ rơi xuống, nước mắt có thể mau ra nhưng vẫn ngoan cố lăn trong hốc mắt, cố nén để không rơi xuống.

"Hôm nay anh đến lúc bảy giờ, em sẽ đợi đến bảy giờ, đến lúc mười hai giờ, em cũng sẽ đợi đến lúc mười hai giờ." Khóe miệng Lâm Tiệm Tây hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười còn khổ hơn cả khóc, âm thanh nhỏ nhẹ lại oan ức: "Cho nên anh không cần phải lừa em."

"Em sẽ tưởng thật, rồi lại phải thất vọng."

Lộ Văn Phong cảm thấy vô cùng hổ thẹn, lập tức ôm lấy đôi vai thon gầy của cậu thanh niên, tình ý chân thành mà giải thích: "Tiểu Tây, anh không có lừa em, thực sự là công việc rất bận, em cũng biết gần đây có một hạng mục lớn nên anh--"

"Chẳng lẽ một chút thời gian để gửi tin nhắn cho em cũng không có hả?"

Lâm Tiệm Tây lần đầu tiên ngắt lời anh, ngữ khí hiếm khi có sự sắc bén, thậm chí thoáng mang chút hùng hổ dọa người: "Gần đây mỗi ngày em chỉ ngủ có mấy tiếng, bận rộn rất nhiều việc, nhưng nếu nó liên quan đến chuyện của anh, mỗi một khoảng khắc em đều nhớ rất rõ ràng và chưa bao giờ quên chúng."

"Bận thì phân cho người khác." Cậu lấy lý luận của Kiều Mặc Xuyên vừa nó ra, hít một hơi thật sâu, khóe mắt cũng bắt đầu đỏ lên, "Bởi vì đối với anh mà nói, em chỉ là một người không mấy quan trọng, không đáng để anh đặt tâm tư của mình vào để giải quyết, cũng không cần phải hết lòng làm theo bất kì lời hứa n..."

"Đương nhiên là không phải!" Lộ Văn Phong không chút nghĩ ngợi lập rức lớn tiếng phản bác cậu, nhưng dường như câu này tiếng quá lớn, khiến Lâm Tiệm Tây sợ hãi.

Trên mặt cậu thanh niên xuất hiện một thoáng bối rối, sau đó như chợt nhận ra điều gì đó, lắp bắp rồi bắt đầu xin lỗi liên tục.

"Vâng, xin lỗi học trưởng, em cũng không biết mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì nữa, em biết anh bận công việc mà, em có thể hiểu được..." Nói năng lộn xộn, hoàn toàn lật ngược lời nói của mình trước đó, như thể vừa mới tỉnh dậy vậy.

Lộ Văn Phong nhất thời hơi cau mày, lúc này mới phát hiện được cậu có chút không ổn, khẽ khịt mũi một chút, đột nhiên nhận ra.

"Em uống rượu hả?"

"...Một chút." Cậu thanh niên mở lớn đôi mắt to, trong mắt vẫn còn có chút mơ hồ, cẩn thận làm động tác "một chút."

Tửu lượng của Lâm Tiệm Tây cực kỳ kém, Lộ Văng Phong biết chỉ cần một chút thôi cũng đủ để khiến cậu say rồi.

"Cho nên, cho nên những gì em vừa nói đều là lời nói mê sảng lúc say rượu thôi, em uống nhiều quá nên nói bậy, thực ra em không hề tức giận, cũng không buồn luôn, một chút cũng không có, em cũng không trách anh."

Lâm Tiệm Tây vội vàng ôm lấy cánh tay chắc khỏe của Lộ Văn Phong không ngừng giải thích, sự oán hận giữa hai lông mày đã biến mất, trở lại dáng vẻ dịu dàng như trước.

"Học trưởng anh đừng tức giận." Cậu thậm chí còn nói như vậy.

Lộ Văn Phong triệt để ngây ngẩn cả người.

Say rượu thì nói lời thật lòng.

Chẳng trách vừa rồi trông em ấy có vẻ miệng lưỡi sắc bén, khác hẳn với vẻ nhẫn nhục chịu đựng thường ngày.

Hóa ra chỉ có vào lúc này, em ấy mới cho phép mình tùy hứng hơn một chút, nói ra những lời từ tận sâu trong đáy lòng của mình.

Vậy thì sao có thể không buồn được chứ, chỉ là do quá quan tâm, cho nên mới nhịn xuống không nói ra.

Lâm Tiệm Tây thức sự quá ngoan, ngoan đến mức khiến người ta đau lòng.

Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, Lộ Văn Phong chỉ cảm thấy như có thứ gì đó đâm thật mạnh vào tim mình, một cơn đau kỳ lạ lặng lẽ lan tràn, vì vậy không nhịn được ôm người ta vào lòng.

"Nhóc ngốc, sao anh phải tức giận để làm gì cơ chứ? Đáng lẽ em mới là người nên tức giận, đều là lỗi của anh."

Anh thấy Lâm Tiệm Tây vẫn có vẻ lo sợ bất an, có chút đau buồn khóe miệng kéo ra, thẳng thắn chuyển chủ đề: "Tiểu Tây, em nấu nhiều món như vậy, để anh nếm thử mùi vị trước xem nào."

"Này đừng!" Lâm Tiệm Tây nhanh chóng kéo anh lại, "Đồ ăn đã nguội hết rồi, không ăn được đâu."

"Ai nói vậy?" Lộ Văn Phong không nghe cậu, cầm bát đũa lên bắt đầu từ dĩa rau, từng miếng từng miếng nhét vào miệng.

Đồ ăn nguội lanh tỏa ra lãnh ý, sau khi nguội cá có mùi tanh rất nặng, vị cũng không ngon lắm, huống chi anh đã ăn cơm tối rồi. Nhưng Lộ Văn Phong không hề dừng lại, vẫn liều mạng nhét vào miệng, vừa ăn vừa khen.

"Ừm, ăn rất ngon, nhất là món cá chẽm với hành lá này, tay nghề của Tiểu Tây tốt quá"

"Có thật không ạ?" Lâm Tiệm Tây lập tức vui vẻ, trong mắt lóe lên đều là sự vui mừng, rốt cục cũng mỉm cười.

Thấy bầu không khí đã trở nên tốt hơn, Lộ Văn Phong liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới để đũa xuống, bắt đầu dùng giọng điệu ôn hòa giáo dục người ta: "Đúng rồi Tiểu Tây, em uống rượu xong rất dễ say, cửa cũng không khóa, rất nguy hiểm, lần sau không nên như vậy nữa."

Không ngờ cậu thanh niên nghe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net