Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Hải Vương đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng

Tác giả: Đường Bất Khổ
Editor: Điệp Ân

Chương 35: Sự xuất hiện bất ngờ của Tu La Tràng

Lâm Tiệm Tây lại nhấp một ngụm bia, vị hơi đắng khiến cậu khẽ nhíu mày, gió sông lạnh lẽo nhẹ nhàng thổi qua gò má, thổi tung mái tóc trên thái dương, mang đến cảm giác mát mẻ sảng khoái, cũng xua tan đi cái nóng của mùa hè.

Nhưng Kiều Mặc Xuyên ngồi ở bên cạnh, lặng lẽ nhìn chằm chằm gò má xinh đẹp của cậu thanh niên dưới màn đêm, nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng nuốt lại lời muốn nói.

Hắn muốn nói cái gì đó để phá vỡ sự im lặng vào lúc này, nhưng lại không biết phải nói cái gì.

Trước đây khi ở cùng với mấy người tình nhỏ, Kiều Mặc Xuyên chưa bao giờ phải tự mình tìm chủ đề, chỉ cần mắt nhắm mắt mở nghe bọn họ nói lời ngon ngọt có thể là thật mà cũng có thể là giả, thậm chí còn có lúc chê bọn họ ồn ào.

Mà lúc ở cùng Lâm Du, cậu ấy thường nói chuyện công việc, truyền đạt một chút kinh nghiệm về dự án, ra tay giáo huấn mấy tên cáo già nhiều lần làm phiền cậu ấy, lại tùy tiện nhặt hai câu nói dễ nghe, cũng có thể trò chuyện vui vẻ.

Nhưng trước mắt lại không biết gì đang xảy ra nữa, miệng hắn như bị dính chặt lại, những câu ngọt ngào trước đây một chữ cũng không thể nói ra, vắt óc nghĩ ra một loạt phần mở màn, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại cảm thấy chúng không phù hợp.

--Tôi mới tân trang lại chiếc xe đua, khung xe chắc chắn đủ mã lực, ngày nào đó có thể dẫn em chạy hai vòng hay không?

Nhưng rất có thể em ấy sẽ từ chối, dù sao khi tâm trạng không tốt thì một khung cảnh tao nhã yên tĩnh vẫn thích hợp để xoa dịu tâm hồn hơn.

--Tôi nghe nói nhà hát Jason gần đây có tổ chức buổi hòa nhạc chủ đề của dàn giao hưởng Yến Thành, là sự kết hợp giữa cổ điển và hiện đại, em có muốn đi xem không?

Có lẽ em ấy sẽ nói gần đây rất bận, trường học muốn kiểm tra muốn đánh điểm[?], nhiệm vụ trong phòng nghiên cứu vẫn chưa hoàn thành.

--Vậy dự án của tụi em còn cần tài trợ nữa không, gần đây trong công ty vừa vặn quan tâm tới việc nghiên cứu kỹ thuật chế dược ở phương diện sinh vật này.

Kiều Mặc Xuyên cân nhaesc từng câu từng chữ, trong đầu suy diễn ra những tình huống có thể xảy ra, sau khi trong đầu viết ra một đóng bản thảo, cuối cùng hắn chuẩn bị nói một cách đầy tự tin, sau đó ngước mắt lên đối mặt với Lâm Tiệm Tây đột nhiên quay đầu lại.

...Chà, kiếm củi ba năm đốt trong một giờ, lời muốn nói đều bị nghẹn lại ở cổ họng.

Hắn im lặng một hồi lâu, nghẹn ra vài chữ: "Hôm nay gió ở bờ sông khá lớn."

Nói xong liền muốn tát vào mặt mình, đúng là một câu vô bổ phí lời.

Nhưng không nghĩ tới, lúc này Lâm Tiệm Tây không những không cười nhạo hắn, mà còn ngu ngốc phụ họa một tiếng: "Ừ, gió thực sự khá lớn."

Phản ứng khác với trước đây, hiện ra rất kỳ quái.

Kiều Mặc Xuyên nghi hoặc, lập tức lên tiếng thăm dò cậu: "Lâm Tiệm Tây?"

"Hả?" Cậu chậm rãi nhìn sang, đôi mắt trống rỗng giống như không có gì trong đó vậy, tựa hồ trong giây lát sắp khép lại, giọng điệu vừa ngọt vừa mềm: "Có chuyện gì?"

Hóa ra đã hoàn toàn bị chất cồn chiếm lấy, sự phòng bị và bình tĩnh thường ngày đều bị gạt bỏ, bây giờ cậu thanh niên ngoan ngoãn như một chú cừu nhỏ, hỏi gì đáp nấy.

Đây ngược lại là một cơ hội tốt.

"Có phải em thích vị học trưởng kia của em không?" Kiều Mặc Xuyên biết rõ còn hỏi, dùng giọng điệu hoàn toàn khẳng định.

"Học trưởng hả---" Đầu óc hỗn loạn của Lâm Tiệm Tây bắt đầu tận lực làm việc, tựa như đang suy nghĩ xem người này là ai, vừa nhớ ra liền lập tức cong khóe miệng lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

"Thích chứ." Trả lời chắc chắn như đinh đóng cột, không chút mảy may do dự, hoàn toàn là dựa vào men say nói ra những điều lúc thường vẫn luôn giấu sâu ở dưới đáy lòng.

"Rất rất thích." Thậm chí còn nghiêm túc nhấn mạnh lại một lần nữa.

Đùng----

Kiều Mặc Xuyên lập tức cảm thấy trong lồng ngực dâng lên một cỗ cảm xúc ghen tị, tùy thời sinh ra sự phẩn nộ mãnh liệt cùng sự không cam lòng.

Lộ Văn Phong đến cùng là dựa vào cái gì?

Một tên tình cảm nửa vời như vậy, dựa vào cái gì lại được 100% tình yêu từ cậu thanh niên trước mắt[!], nắm giữ hoàn toàn sự ỷ lại và ôn nhu của em ấy.

"Em đến tột cùng là thích anh ta ở điểm nào?" Hắn gần như gầm lên.

"Rất nhiều nha." Đầu óc Lâm Tiệm Tây mơ mơ màng màng, nhưng vẫn theo phản xạ có điều kiện bắt đầu đếm bảo bối[?]: "Học trưởng anh ấy là người có tấm lòng ấm áp, luôn biết cách quan tâm người khác, lúc nói chuyện người ta cũng rất dịu dàng, anh ấy biết rất nhiều môn thể thao, thành tích cũng tốt nữa..."

Thật nực cười, giỏi thể thao, học giỏi và biết cách quan tâm người khác, mấy cái này có đáng là gì đâu chứ?

Ngoại trừ việc nói chuyện ôn nhu ra hơi khó để làm được, thì những thứ khác mình cũng không được sao?

Địt mẹ, tại sao tôi lại phải đi so đo với cái tên Lộ Văn Phong kia chứ?

Hắn khó chịu chống cằm, chất vấn: "Coi như cậu ta cái gì cũng tốt đi, vậy cậu ta có tốt với em không?"

"Tất nhiên là có rồi..."

"Tốt cái gì mà tốt?" Kiều Mặc Xuyên không chút khách khí ngắt lời, giọng điệu rất sắc bén, "Chỉ mới mấy ngày gần đây thôi, cậu ta đã cho em leo cây hai lần, cái này mà gọi là tốt á hả?"

"Anh ấy chỉ là công việc quá bận m----"

"Nói là bận công việc, nhưng thật ra là đang anh anh em em cùng ăn tối với người mình thích, em còn ngốc nghếch ở nhà nấu một bàn đồ ăn chờ cậu ta." Người đàn ông càng nghĩ càng tức, tức cái tên kia không biết quý trọng.

"Người mình thích gì? Càng ai ăn tối cơ?" Lâm Tiệm Tây nghe vậy trợn tròn mắt, ngay lập tức tỉnh rượu, "Anh đang nói cái gì vậy?"

"Thật ra cậu ta...." Kiều Mặc Xuyên mở miệng, suýt nữa buột miệng nói ra chuyện này, nhueng cuối cùng cũng kịp dừng xe lại.

Hắn ta đương nhiên có thể thẳng thắn nói ra sự thật, Lộ Văn Phong chỉ coi em là lốp xe dự phòng kiêm thế thân, hết lần này đến lần khác bỏ rơi em đều vì người cậu ta thực sự thích.

Nhưng khi cậu thanh niên chóp mũi ửng đỏ cùng đôi mắt ướt mông lung, trong lòng Kiều Mặc Xuyên dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, càng mạnh mẽ nhịn xuống lời nói đã đến bên khóe môi.

"Không có gì, không cùng với ai cả, tôi chỉ đoán thôi." Hắn nhắm mắt lại, cố nén lửa giận nói bóng nói gió: "Nhưng lúc trước tôi cũng đã nói rồi, bận thì phân cho người khác."

"Em cho rằng tôi rảnh lắm sao? Trên bàn làm việc của tôi còn một đống văn kiện dày đặc đang chờ tôi phê duyệt kia kìa, Lương Tuấn Tào Lượng Văn đều bị tôi ném vào quán bar, còn không thì sao tôi lại ngồi đây cùng em hóng gió chứ!"

Nghe vậy, Lâm Tiệm Tây lập tức hơi nhướng mày: "Vậy thì thật xin lỗi vì đã làm lỡ thời gian của Kiều tiên sinh đây, nếu ngài đây đang bận thì có thể rời đi ngay bây giờ."

"...Ý tôi không phải vậy!" Kiều Mặc Xuyên thực sự sụp đỗ, "Lâm Tiệm Tây, em lúc thường thông minh như vậy, lẽ nào không phát hiện em đang tự lừa mình dối người sao?"

"Nếu cậu ta thực sự tốt như em nói, vậy thì sao muộn như vậy rồi mà em lại một mình ra sông hóng gió? Sao lại uống nhiều bia như vậy?"

Chuỗi câu hỏi này chẳng khác nào tàn nhẫn xé bỏ tấm màn che, khiến người khác không thể cãi lại.

Vì vậy Lâm Tiệm Tây cuối cùng cũng im lặng.

Một lúc lâu sau, cậu mới lặng lẽ thở dài, ánh mắt lơ lửng ở giữa không trung, giọng điệu mờ mịt như thể một giây sau sẽ bị gió thổi bay.

"Kiều tiên sinh, anh đã từng thật lòng thích ai bao giờ chưa?"

Đương nhiên là có.

Khuôn mặt Lâm Du lập tức hiện lên trong đầu Kiều Mặc Xuyên, nhưng hắn không hề trả lời.

Bất quá Lâm Tiệm Tây cũng không hi vọng hắn trả lời, tự mình tiếp tục nói: "Khi thực sự thích một ai đó, sẽ làm nhiều chuyện mà trước đây chưa từng làm, cứ như biến thành một người khác vậy."

Kiều Mặc Xuyên theo bản năng cúi đầu liếc mắt nhìn mình, tùy ý ngồi trên bãi cỏ không mấy sạch sẽ, chiếc sơ mi đắt tiền dính đầy bụi và cỏ vụn trên mặt đất, trên tay cầm lon bia bình thường nhất, sau đó lại nghĩ đến khoảng thời gian này thanh tâm quả dục, trái tim cảm nhận nhịp đập khó giải thích.

"Hơn nữa sẽ trở nên mất lý trí mỗi khi có chuyện xảy ra với người đó..."

Kiều Mặc Xuyên khẽ cau mày lại, chợt nhớ đến vừa rồi mình bị ấm đầu trực tiếp từ quán bar chạy tới sông Yến Giang tìm người, lại kinh hãi.

"Còn nữa, nếu biết người ấy nghe được điều đó sẽ buồn, thì thà giữ ở trong lòng còn hơn, cũng không đành lòng nói cho người đó."

Ồ, hóa ra vừa rồi tôi không nói ra sự thật, là vì không đành lòng.

"Bởi vì khi người đó buồn, tôi sẽ càng buồn hơn." Lâm Tiệm Tây khóe miệng cong lên như đang cười, nhưng đôi mắt lại long lanh nước, như thể một giây sau liền muốn khóc lên.

Sau đó Kiều Mặc Xuyên chạm vào lồng ngực đau nhức dường như sắp nổ tung của mình, triệt để hít vào một ngụm khí lạnh.

Xinh đẹp, mẹ nó cứng rồi![?]

"Theo như nhu cầu mỗi người, chỉ vui đùa một chút mà thôi, bây giờ anh hoàn toàn tỉnh ngộ là vì ai vậy?"

"Phải biết đua xe, đánh đàn, phải biết đánh nhau, anh đến tột cùng là đang tìm ai làm thế thân vậy hả?"

Lời trêu chọc của Lương Tuấn cùng Tào Lượng Văn văng vẳng bên tai, khuôn mặt Lâm Du dần biến mất trong tâm trí, sau đó, nó dần bị thay thế bởi khuôn mặt của Lâm Tiệm Tây!

Phát hiện này khiến đồng tử Kiều Mặc Xuyên run rẩy, vô thức bóp chặt lon bia trong tay, đến mức lon phát ra tiếng vang lanh lảnh.

"Cảm ơn Kiều tiên sinh, hôm nay tôi thực sự uống nhiều rồi, để anh nghe tôi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, hiện tại tôi phải về nghỉ ngơi rồi."

Lúc này Lâm Tiệm Tây đã lấy được chút tỉnh táo, loạng choạng đứng dậy cùng người đàn ông nói lời tạm biệt.

Khi bốn mắt nhìn nhau, Kiều Mặc Xuyên lại nghe thấy tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực.

Hết thuốc chữa rồi.

Hắn dường như thực sự không thể tự lừa mình rằng đó chỉ là hứng thú nhất thời, thậm chí còn không phải là sự rung động nhất thời, đây rõ ràng là thích.

Thích từ khi nào?

Có thể là lúc Lâm Tiệm Tây mỉm cười dẫn mình đi dạo chợ đêm, có thể là lúc nhìn em ấy đua xe một cách thanh thạo điêu luyện, có thể là khi em ấy cẩn thận bôi thuốc cho mình, hoặc có thể là... thậm chí sớm hơn nữa[?].

Thôi, không lừa được thì không lừa.

Nếu đã thích, thì càng phải nắm chắc trong tay!

"Tôi chở em về." Người đàn ông đẹp trai nhếch môi, vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày, đáy mắt lại lóe lên một tia sáng.

Chiếc Jazz 740 màu vàng rực chạy vững vàng trên đường, vượt qua nhiều khúc cua và đèn xanh đèn đỏ, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà rực rở.

"Đến rồi." Kiều Mặc Xuyên nhẹ giọng nhắc nhở.

Không một ai trả lời.

Hắn kinh ngạc quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện Lâm Tiệm Tây đã ngủ từ lúc nào.

Thân hình cao mảnh khảnh của cậu thanh niên co rúm lại trong góc ghế trông vô cùng đáng thương, cái đầu bù xù nghiêng sang một bên, chỉ lộ ra nửa gò má tinh xảo trắng như tuyết, hai má cùng khóe đều bị bắt nạt đến ửng đỏ lên, bộ dáng trông rất dụ người.

Nhưng Kiều Mặc Xuyên cứ yên lặng nhìn như vậy, chỉ cảm thấy trái tim mình đập phập phồng, mềm nhũn như một chiếc gối lông vịt, trong đó chỉ có sự dịu dàng chảy qua, dĩ nhiên không có mấy loại dục vọng trần tục.

Chờ chút, tôi sẽ khồng gặp trở ngại trong phương diện đó chứ?

Kiều Mặc Xuyên đưa tay ra lắc cánh tay Lâm Tiệm Tây một cái nhằm đánh thức cậu, không ngờ làn da mịn màng dưới tay như có một cỗ ma lụec nào đó, trong nháy mắt đốt cháy người hắn ta[?], khiến con người ta thay lòng đổi dạ, những ý nghĩ kiều diễm chợt hiện lên trong đầu phát triển một cách dã man.

Rất tốt, tôi vẫn giữ nguyên màu sắc như trước không có thay đổi chút nào.

Kiều Mặc Xuyên hít sâu một hơi, sống không còn gì luyến tiếc trật tự[?] đặt tay lên vai cậu thanh niên, cách một lớp vải nhẹ nhàng lắc vai cậu.

"Dậy đi, đến nơi rồi."

Lâm Tiệm Tây rùng mình tỉnh dậy, lập tức ngồ thẳng lên, theo bản năng tháo dây an toàn, kết quả sau khi nhìn thoáng qua khung cảnh ngoài cửa sổ xe, lập tức cau mày nhìn người đàn ông bên cạnh.

"Đây không phải là nhà của tôi."

"Ừm, đúng rồi, xem ra vẫn chưa say đến hồ đồ." Kiều Mặc xuyên không nhịn được cười khẽ một tiếng.

"Anh có ý gì?" Cậu thanh niên sầm mặt lại, giọng điệu xa lạ nói.

"Có qua có lại," Hắn một mặt cây ngay không sợ chết đứng, "Em mời tôi uống bia, tôi mời em ăn cơm, giữa bạn bè nên có qua có lại, đây chính là những gì em đã nói."

Lí do này lại rất hợp tình hợp lí, nhưng Lâm Tiệm Tây vẫn mím môi từ chối: "Tôi không có đói."

Nói nhảm, rõ ràng sau khi làm đồ ăn xong vẫn một mực chờ Lộ Văn Phong đến điểm hẹn, bị cho leo cây thì làm sao còn tâm trạng để ăn cơm chứ?

Kiều Mặc Xuyên liếc mắt nhìn thấu lời gay gắt của cậu, nhưng cũng không vạch trần.

"Tôi đói." Giữa hai lông mày hắn lưu chuyển ý cười nhàn nhạt, ung dung thong thả tháo dây an toàn, "Xuống xe."

Nhà hàng Solni mà họ định đến nằm ở tầng hầm của khách sạn Mandy, người lễ tân ở cửa một thân trắng đen, thái độ cung kính khom lưng chào hỏi, nhưng khi ngước mắt lên lúc nhìn thấy Lâm Tiệm Tây, ánh mắt co rút lại nhỏ đến mức không thể nhìn ra.

Làm nhân viên lễ tân nhận diện khuôn mặt người khác là phẩm chất chuyên môn cơ bản nhất, đặc biệt là cậu thanh niên tướng mạo xinh đẹp trước mắt này nhìn qua một lần rất khó quên, chỉ điều lần trước người dẫn cậu ta tới là Phó tổng, bây giờ lại là Kiều thiếu?

Thật trâu bò! Thị hiếu của người có tiền trong xã hội thượng lưu quả thực rất giống nhau.

Anh ở trong đầu im lặng giơ ngón tay cái lên, mặt không đổi sắc chào đón hai người.

*

Trong căn phòng riêng cao cấp được trang hoàng xa hoa, hai người ngồi ở một cái bàn tròn lớn, đồ ăn được đưa lên rất nhanh, Lâm Tiệm Tây cũng thực sự đói rồi, nên chỉ vùi đầu vào ăn mà không mở miệng nói lời nài.

Kiều Mặc Xuyên cũng tùy tiện gắp mấy đũa, nhưng phần lớn thời gian đều là nhìn cậu ăn, tuy không gian yên tĩnh, bầu không khí lại hài hoàn hiếm thấy, kết quả đúng lúc này, người phục vụ quen thuộc bước vào.

"Kiều tổng, đây là thẻ phìng của ngài." Khóe môi anh ta hơi nhếch lên, tự cho là không chút dấu vết liếc mắt mắt nhìn Lâm Tiệm Tây, vẻ mặt còn mang teo chút sự ám muội.

Kiều Mặc Xuyên: "..."

Hắn là khách quen của nhà hàng Solni, nơi này được tích hợp với khách sạn Mandy ở trên, nơi này anh luôn đặt trước một dãy phòng cao cấp.

Rượu thì cũng đã uống rồi, cơm thì cũng đã ăn rồi, giờ này cũng đã nửa đêm rồi, dựa theo quy trình lúc trước, lúc này nên ôm người lên giường, nhưng vấn đề là bây giờ mọi chuyện đã khác.

"Tôi biết rồi, lui xuống đi." Kiều Mặc Xuyên thấp giọng đuổi tên phục vụ nghiệp vụ quá mức thanh thục này đi, đồng thời nhìn cậu thanh niên bên cạnh với một cảm giác chột dạ khó hiểu.

May mắn là cậu đang tập trung ăn cơm nên không nghe thấy.

"Vừa rồi người phục vụ nói gì với anh vậy? Thần thần bí bí." Cơm nước xong Lâm Tiệm Tây lau miệng, tò mò hỏi.

"Ờm..." Kiều Mặc Xuyên nhất thời lýng túng sờ mũi, ho nhẹ một tiếng bắt đầu bịa chuyện: "Cậu ta đến hỏi chúng ta có muốn lên lầu ngắm sao hay không?"

"Ngắm sao?" Lâm Tiệm Tây nghe vậy liền có hứng thú, "Ngắm ở chỗ nào?"

Tầng cao nhất của khách sạn Mandy có một đài quan sát lớn, vì vị trí cao nên có thể ngắm nhìn toàn cảnh Yến Thành khi về đêm và bầu trời đầy sao tuyệt đẹp, tuy nhiên nơi này có giới hạn nghiêm ngặt dành cho VIP, ai không phải khách VIP thì không được vào.

Bình thường lúc này sẽ có rất ít người đên ngắm cảnh, hơn nữa Kiều Mặc Xuyên đã cố ý dặn bọn họ làm như vậy, nhưng lúc hai người tới, mới phát hiện ra còn một người đang đứng ở đây.

Vóc dáng của người kia rất cao, bóng lưng lại rất kiên cường, mặc một bộ vest đen vừa vặn, chỉ nhìn ở phía sau thôi cũng cảm thấy ngoại hình nhất định sẽ hết sức xuất sắc, còn mơ hồ lộ ra một chút uy quyền.

Nhưng mà lông mày Lâm Tiệm Tây lại giật giật.

Không phải chứ, cái dáng người này cái khí chất này, thực sự quá mức nổi bật cũng quá mức quen thuộc, sao cứ cảm thấy giống Phó Lâm Bắc như vậy?

Ngay sau đó, người đàn ông từ trong bóng tối xoay người đi ra, khuôn mặt cực kỳ đẹp trai trong nháy mắt lộ ra dưới ánh đèn, khiến cảnh đêm xung quanh mất đi chút màu sắc.

Hay lắm, hóa ra không phải là giống Phó Lâm Bắc, mà chính xác là Phó Lâm Bắc!

"Tiệm Tây." Khi nhìn thấy người tới, trong mắt người đàn ông chợt lóe lên một tia vui mừng, thậm chí còn bước nhanh về phía trước, nhưng lúc  vừa quay đầu nhìn thấy Kiều Mặc Xuyên ở bên cạnh, vẻ mặt liền phai nhạt dần.

"Kiều tổng." Y khẽ gật đầu, tao nhã lẽ phép chào hỏi.

"Phó tổng." Kiều Mặc Xuyên cũng gật đầu chào lại, ánh mắt trần đầy sự tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía hai người, "Hai người quen nhau à?"

________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Để tui kể cho mấy bà nghe một chút về một ngày phong phú của Lâm Tiệm Tây.

6 giờ dậy sớm tập thể dục, 7 giờ ôn lại bài cũ, 10 đến 15 giờ làm việc bán thời gian tại quán cà phê, xem cuộc phỏng vấn của Thịnh Minh Phong vào giờ ăn trưa, 15 giờ giúp đỡ tiệm bánh, 16 giờ về nhà chuẩn bị cơm tối cho học trưởng (đã xin nghỉ ở quán bar), 17 giờ bị học trưởng cho leo cây bắt đầu tận dụng mọi thứ để viết luận văn, 19 giờ học trưởng qua loa, 21 giờ uống bia cùng Kiều đại thiếu, 23 giờ đến khách sạn gặp tiểu Bắc. Đưa những chiến sĩ kiểu mẫu vào màn ảnh côn cộng![?]

[Tâm sự của Editor]

Tuần sau tui sắp phải kiểm tra làm bánh tôm rồi :")

Mặc dù không phải lần đầu kiểm tra thực hành làm bánh, nhưng đây là lần đầu tiên tui làm cá nhân, trước toàn làm theo nhóm thui.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net