Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Hải Vương đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng

Tác giả: Đường Bất Khổ
Editor: Điệp Ân

Chương 37: Cậu cầu xin tôi đi

Gần đây ở Yến Thành có vài trận mưa lớn, sau khi cơn mưa tạnh đi, thời tiết trở nên mát mẻ hơn, cuối cùng cũng thoát khỏi tình trạng như cái lồng hấp luôn nóng hổi cách đây không lâu, cảnh ở bên ngoài đi bộ có mấy phút mồ hôi đã đầm đìa.

Cùng lúc đó, [My friends and Me] một chương trình tạp kỹ về sinh tồn quy mô lớn nổi tiếng đã được chuẩn bị kỹ lưỡng từ lâu, trên Internet đã thu hút đủ sự quan tâm cũng như sự thảo luận, chương trình rất khiêm tốn bắt đầu ghi hình tập thứ sáu.

Trước khi bấm máy chính thức như thường lệ, phải ghi hình trước buổi phỏng vấn để giới thiệu sơ lược về các khách mời, cho nên tối hôm đó, sau khi nhân viên công tác sắp xếp thời gian, liền cùng tổ sản xuất vội vàng đến Studios của Thịnh Minh Phong.

Đạo diễn tổ tiết mục tên Khương Băm[:v?], là một người đàn ông trung niên tướng mạo cường tráng, chỉnh lại cái đầu hói đặc trưng, vầng trán tỏa sáng dưới ánh đèn, khi trầm mặc rất có loại khí chất của một tên xã hội đen, nhưng tính tình bản thân thực ra rất khiêm tốn, lời nói cũng dịu dàng nhỏ nhẹ.

"Thầy Thịnh công việc bận rộn, chúng tôi sẽ cố hết sức ít làm lỡ thời gian của thầy nhất có thể. Cuổi phỏng vấn hôm nay cần thầy và bạn của thầy nhận cuộc phỏng vấn ngắn, sau đó phiền thầy dẫn chúng đi thăm studios rồi giới thiệu sơ lược một chút, đến lúc đó làm tư liệu sống dự phòng là được rồi."

Thịnh Minh Phong đương nhiên không có ý kiến gì, đang muốn đồng ý luôn thì kết quả khi hắn liếc mắt qua, vừa vặn nhìn thấy thân thể Lâm Tiệm Trây lập tức cứng đờ lại và ánh mắt có chút bất thường.

Mặc dù cậu im lặng không lên tiếng phản đối, nhưng những ngón tay mảnh khảnh của cậu lại vô thức nắm chặt vạt áo, khiến lớp vải mỏng hình thành nếp nhăn.

Đứa em trai ngu ngốc này.

Thịnh Minh Phong hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút sau đó nhếch khóe miệng nhìn về phía người đàn ông đầu trọc bên cạnh: "Đạo diễn, vẫn nên là hai người chúng tôi cùng nhau phỏng đi."

Đáy mắt hắn mỉm cười, giọng điệu nói chuyện lười biếng và có chút bỡn cợt: "Nhỡ đâu cậu ta nói xấu sau lưng tôi thì sao?"

"Tớ không phải là loại người như thế!" Nghe vậy, câu đầu Lâm Tiệm Tây âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe được nửa câu sau thì liền không vui, lập tức vội vàng lên tiếng phản bác.

Tsk, đúng là một tên nhóc không biết điều.

Nếu không phải thấy cậu nhát gan thiếu kinh nghiệm, sợ cậu ở một mình trong căn phòng đầy máy móc và người lạ lại khẩn trương đến ngay cả lời cũng không nói được, tôi sẽ tìm một cái cớ như này sao?

Thịnh Minh Phong lập tức lườm một cái, tay theo thói quen tính vò tóc cậu để trút giận, lại nghe cậu thanh niên nói: "Hơn nữa cậu chẳng có gì để nói xấu cả."

Cậu nhếch môi cười rộ lên, lộ ra hàm răng thẳng tắp trắng như tuyết, đôi mắt to trong veo lấp lánh, giọng nói nhẹ nhàng chân thành, nghe không hề giống như mấy lời nịnh nọt, khiến người ta yên lòng phục tùng.

Ánh mắt Thịnh Minh Phong chớp chớp, mất tự nhiên nghiêng đầu đi, hừ nhẹ một tiếng nói: "Đừng có đội mũ cao cho tôi nữa, tôi không nuốt nổi đâu."[!1]

[!1]: Ý của anh ta là đừng có tâng bóc anh ta lên quá, anh ta không thích :v

Nhưng khóe miệng đã muốn bay lên trời.

Vì vậy sau khi thương lượng một hồi, cuối cùng vẫn quyết định hai người cùng nhau phỏng vấn.

Hai người ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế sofa dài, Lâm Tiệm Tây liếc mắt nhìn thấy đối diện cái mấy cái camera đang lóe lên, lập tức bắt đầu choáng váng, thận trọng hỏi: "Tớ nên nhìn chỗ nào?"

"Nhìn chỗ có đèn đỏ." Thịnh Minh Phong duỗi tay chỉ về phía trước, "Nếu không qurn nhìn vào camera, trực tiếp nhìn nhân viên đưa ra câu hổ cũng được."

"Ò-- Tớ biết rồi." Lâm Tiệm Tây nhìn vào camera rồi nhìn cậu trai phỏng vấn, kết quả càng nhìn càng căng thẳng, ngồi nghiêm chỉnh như một học sinh tiểu học được kêu trả lời câu hỏi, toàn thân đều lộ ra sự không tự nhiên.

Thịnh Minh Phong thấy vậy khóe miệng giật một cái, "Không cần ngồi thẳng như vậy, thả lỏng một chút đi."

"Dạ, Vâng." Lâm Tiệm Tây gật đầu qua loa đồng ý, nhưng người vẫn căn thẳng, nuốt nước miếng nói: "Lát nữa mà tớ có nói sai á, cậu có thể véo tớ."

Véo cậu?

Véo chõi nào?

Ánh mắt Thịnh Minh Phong vô thức lướt qua trên người cậu thanh niên, đi xuống cổ rồi dừng lại ở vòng eo thon được giấu dưới lớp quần áo.

Đầu hắn nóng lên, cũng không biết nghĩ như thế nào, đưa tay để ra sau lưng, chọc nhẹ vào eo phải của cậu thanh niên bên cạnh.

"Xít..." Vòng eo Lâm Tiệm Tây rất nhạy cảm, nhất thời hít một ngụm khí lạnh mềm nhũn[?], vô thức rúc vào trong vòng tay của người bên cạnh.

Bản thân Thịnh Minh Phong cũng giật mình một cái, sự tiếp xúc cơ thể đột nhiên xuất hiện này khiến cơ thể hắn theo phản xạ muốn đẩy ra, nhưng----

Cảm giác ấm áp trong vòng tay không thể giải thích được, nơi da thịt chạm vào dường như hơi nóng lên, nhịp tim không ngừng tăng tốc, cho đến khi Lâm Tiệm Tây kịp phản ứng rồi lùi người lại, còn có một cảm giác thất vọng mất mác.

Hắn nhìn chằm chằm vào mái tóc bồng bềnh của em trai mình, không hiểu vì sao lại có cảm hứng, giai điệu nhẹ nhàng quanh đi quảnh lại trong đầu, đột nhiên lại muốn viết một bài hát.

"Hai người trước tiên hãy giới thiệu về bản thân đi." Nhân viên công tác đúng lúc lên tiếng, cắt ngang bầu không khí kỳ quái giữa hai người.

Thịnh Minh 0hong lúc này mới hoàn hồn lại, lập tức nở một nụ cười cách điệu trước ống kính, lời ít ý nhiều nói: "Tôi là Thịnh Minh Phong, một ca sĩ kiêm nhạc sĩ."

"....Hết rồi?"

"Hết rồi."

Đạo diễn Khương mím môi, cúi đầu nhìn kịch bản, trong đó không nói gì về việc quảng bá bài hát mới, còn không nói kế hoạch cho buổi hòa nhạc nữa.

"Tôi là bạn của anh Phong, anh Phong gần đây mới cho ra hai EP mới, lấy chủ đè về thanh xuân và phấn đấu, bài nào trong đó cũng hay hết, sắp tới còn có một chuyến lưu diễn toàn quốc nữa, hi vọng mọi ngườ có thể ủng hộ nhiều hơn."

Giọng điệu Lâm Tiệm Tây bình tĩnh, nhìn qua không mấy sợ hãi, chỉ có điều đôi vai thẳng tắp vẫn bộc lộ một chút tâm trạng thực sự của cậu.

Nhân viên công tác đang bận ở đối diện nhỏ giọng nhắc nhở: "Tên của cậu, sau đó giới thiệu một chút về bản thân."

Cậu thanh niên lúc này mới chợt hiểu, sự hào phúng tự nhiên vừa rồi trong phút chốc tan vỡ, lúng túng khua khua ngón tay nhỏ giọng thì thầm: "Tôi tên là Lâm Tiệm Tây, bây giờ còn đang học đại học."

Đây là lần đầu tiên cậu đối mặt với ống kính, cậu không có kinh nghiệm luống cuống căn thẳng, thậm chí còn quên giới thiệu tên của mình, nhưng vẫn kiên quyết kể cho mọi người nghe về bài hát mới của sếp và buổi hòa nhạc.

Thịnh Minh Phong cụp mắt, bất thình lình hỏi với giọng điệu không rõ ràng: "Nghe hết bài hát mới rồi sao?"

"Đúng vậy, cả thủ đô đều nghe hết rồi." Lâm Tiệm Tây đàng hoàng gật đầu thừa nhận, ngoan ngoãn như một chú chim cút nhỏ, đặc biệt dễ bắt nạt khiên người ta sinh ra dục vọng trêu đùa.

"Vậy thì bây giờ hát hai câu đi?" Khóe môi chàng thanh niên tóc vàng cong lên, nụ cười không đứng đắn.

"..." Lâm Tiệm Tây khó bề tin tưởng lườm nguýt nhìn hắn, thấp giọng ngập ngừng nói: "Còn đang phỏng vấn đấy."

Chí có điều cái nhìn này không có chút uy hiếp nào, giọng điệu mềm mềm dẻo dẻo, ngược lại càng hiện rõ sự thân mật của hai người.

Tên nhóc phỏng vấn là một thẳng nam trong sáng, giả bộ ho khan một tiếng, một lần nữa theo bản năng cắt ngang bầu không khí không thích hợp này: "Xin hỏi hai người quen nhau từ khi nào?"

Thịnh Minh Phong: "Quen nhau từ nhỏ."

"Chúng tôi lớn lên cùng nhau." Lâm Tiệm Tây bổ sung.

"Hóa ra là như vậy, vậy hãy nói về ưu điểm của đối phương đi."

Thịnh Minh Phong giả bộ thân sĩ khoát tay: "Cậu trước đi."

Lâm Tiệm Tây cũng không từ chối, lập tức như thuộc lòng bàn tay trút hết ra: "Anh Phong là một người rất trượng nghĩa, cho tới nay luôn chăm sóc cho tôi rất tốt, hơn nữa anh ấy rất có năng khiếu về âm nhạc, những bài hát anh ấy viết đều rất có ý nghĩa, giọng hát cũng rất êm tai..."

Cậu thao thao bất diệt thổi một đống rắm cầu vồng, không lặp lại một câu nào, nói xong liền nhìn chàng thanh niên bên cạnh với gương mặt đầy mong đợi.

"Còn tớ thì sao?"

Thịnh Minh Phong dò xét nhìn Lâm Tiệm Tây, mở miệng nói: "Cậu ta là một người đầu óc ngu ngốc, dễ bị lừa gạt, bị bán còn giúp người ta đếm tiền..."

Lời mở đầu này vừa nói xong, Lâm Tiệm Tây nhất thời quên mất ống kịn còn ở đây, lập tức tức giận cắt ngang: "Là về ưu điểm!"

Thịnh Minh Phong cố ý không để ý tới cậu, tiếp tục nói: "Hơn nữa cho dù có làm chuyện gì đi chăng nữa, sẽ luôn có một sự cố chấp kỳ quái không cần thiết, có lúc còn dùng đến phương pháp ngu ngốc nhất..."

Làm cái gì mà nói cẩn thận thương mại lẫn nhau thổi đâu?[?]

Lâm Tiệm Tây sống không còn gì luyến tiếc bắt đầu vẽ vòng tròn trên tay vịn ghế sofa, vòng tay trên cổ tay kêu leng keng.

"Nhưng chính bởi vì như vậy, cậu ta mới duy trì được vẻ ngây thơ, biết kiên trì, làm việc này cũng như việc kia, cũng là đứa ngốc đơn thuần nhất, lương thiện nhất, sẽ vì người khác mà căn nhắc nhất tôi từng thấy."

Chàng thanh niên tóc vàng nở nụ cười, khóe miệng còn vô thức nhếch lên khi nhắc đến cậu.

Lâm Tiệm Tây ngây dại.

...Sao còn làm vẻ kìm nén dục vọng như thế hả?

Khuôn mặt cậu dần dần đỏ lên, ửng hồng giống như màu hoa dâm bụt khi mới nở, từ má đến tai rồi đến cổ, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là cúi đầu thật sâu, không lên tiếng.

Nhưng Hàn Trầm Phi đứng ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi.

Gã vừa mới quan sát cậu thanh niên trước mặt từ mọi góc độ qua camera, phát hiện bộ dạng giả vờ rụt rè căng thẳng của tên này không có một kẻ hở, kỹ năng diễn suất của cậu ta quá xuất sắc!

Giải Oscar năm sau không có cậu ta tôi không xem.

Cho nên đừng có buồn cười như thế, ngây thơ, đơn thuần, mấy cái này thì có liên quan gì tới Lâm Tiệm Tây?

Hàn Trầm Phi chỉ cảm thấy phổi mình sắp nổ tung, hồi lâu mới thở ra một hơi ấm ức tức giận, đôi mắt sâu như biển nhìn chằm chằm vào cậu thanh niên giả dối khó lường, thậm chí hoàn toàn không có thời gian để quan tâm tới Thịnh Minh Phong người mình thực sự thích.

Lâm Tiệm Tây tự nhiên nhận ra cái ánh mắt trắng trợn như vậy, trong lòng cậu khẽ động, lập tức giả vờ lơ đãng tháo nút cài ra, chiếc vòng lặng lẽ tuột khỏi cổ tay, sau đó rơi vào khe hở trên ghế sofa.

Đã đến lúc cho anh một cơ hội khác rồi đây.

*

Sau khi cuộc phỏng vấn trong chương trình kết thúc, Thịnh Minh Phong đột nhiên xuất hiện linh cảm, thậm chí còn không có thời gian chào hỏi liền tự giam mình trong phòng làm việc, đắm mình vào việc sáng tác bài hát.

Nhưng Lâm Tiệm Tây thừa dịp lúc này gõ cửa phòng làm việc Hàn Trầm Phi.

Sắc mặt cậu lạnh lùng, không còn chút sự dịu dàng khi phỏng vấn, hoàn toàn không chào hỏi câu nào mà nói thẳng: "Trả lại vòng tay cho tôi."

"Vòng tay nào?" Người đàn ông giả vờ không biết, bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê.

"Giữa chúng ta không cần phải ra vẻ." Lâm Tiệm Tây khẽ nâng cằm, một dáng vẻ lười đọ sức, "Tôi biết anh là ngưòi lấy."

Thái độ hoàn toàn trái ngược của cậu lại một lần nữa khởi dậy cơn tức giận mà Hàn Trầm Phi đã cố gắng kìm nén, lập tức đáp lại bằng một tiếng quát lớn lạnh lùng.

"Lâm Tiệm Tây, cậu đang đùa với lửa đấy, cậu cho rằng bộ dáng đạo đức giả của cậu có thể lừa Thịnh Minh Phong cả đời sao?"

Không ngờ Hàn Trầm Phi dường như không quan tâm chút nào, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười lạnh lùng, trái lại "nhất châm kiến quyết"[1] mà châm biếm lại.

[1] Nhất châm kiến quyết: lời nói sắc bén.

"Hàn Trầm Phi, anh đang ghen tị đấy, anh cho rằng tâm tư xấu xa đó của anh có thể giấu Phong ca cả đời sao?"

"Anh đối với Phong ca mà nói, là Bá Nhạc, cũng chỉ là Bá Nhạc mà thôi." Khóe miệng cậu trào phúng cong lên, đâm chính xác vào điểm chí mạng của Hàn Trầm Phi, gây ra một trận đau đớn.

"Nhưng tôi đối với anh ấy thi---"

Trên mặt Lâm Tiệm Tây thoáng dâng lên hai đóa đỏ ửng, lỗ tai trắng nõn đỏ bừng, chiếc cổ thon dài cũng hồng hồng, đôi mắt xinh đẹp ngập nước.

Cử chỉ này trùng lặp với khuôn mặt hoa dâm bụt quyến rũ trong cuộc phỏng vấn vừa rồi, cố tình cậu còn bước gần tới phía trước, giọng cười khẽ mang theo sự trào phúng.

"Hàn đại thiếu, anh thử đoán xem, nếu bây giờ tôi và anh xảy ra tranh chấp, anh Phong sẽ đuéng về phía ai?"

Bùm---

Câu nói này hoàn toàn đập nát lý trí của Hàn Trầm Phi, như thể một cọng cỏ cuối cùng ép vỡ thần kinh của gã.

Gẫ thậm chí không thể phân biệt được cơn tức giận trong lòng là bắt nguồn từ mối quan hệ thân mật giữa Lâm Tiệm Tây và Thịnh Minh Phong, hay là bởi vì hết lần này đến lần khác bị tên này mạnh mẽ tính kế đùa bỡn ở trong lòng bàn tay.

Người đàn ông tức giận mở ngăn kéo dưới bàn ra, cầm lên một chiếc vòng tay vô giá trị nhẹ nhàng lắc lắc, gương mặt tuấn tú phủ một lớp sương tuyết vùng cực, âm thanh như thể đến từ khí lạnh vùng Siberia.

"Cậu muốn lấy lại cái này sao?"

Sau đó không đợi cậu thanh niên trả lời, gã không chút do dự mở cửa sổ ra, ném chiếc vòng tay ra ngoài, động tã nhanh đến mức người ta không kịp phản ứng nữa!

Tòa nhà này thuộc sở hữu của Hàn Trầm Phi, bên dưới là khu vườn văn hóa sáng tạo, nếu một vật nhỏ như chiếc vòng tay xuống bãi cỏ trong những khe đá, trời thì lại tối chắc chắn sẽ vô cùng khó tìm.

Vì vậy cho đến giây phút này, sắc mặt hờ hững Lâm Tiệm Tây duy trì cho tới nay đã lộ ra vết nứt.

Đôi mắt cậu đột nhiên mở to ra, không nói một lời quay đầu muốn chạy ra ngoài, cổ tay lại bị Hàn Trầm Phi mạnh mẽ nắm lại, kéo người lại, lực mạnh đến mức còn để lại vết ngón tay đỏ bừng trên làn da trắng nõn non mềm.

"Cậu mắc hội chứng rối loạn lo âu bóng đêm." Gã trầm giọng nói, giọng điệu không rõ ràng.

"Liên quan gì tới anh?" Lâm Tiệm Tây lạnh lùng liếc mắt nhìn gã.

"Cậu cầu xin tôi đi." Đáy mắt Hàn Trầm Phi chợt lóe lên một tia nham hiểm, cảm xúc cuồn cuộn như sóng lớn, dường như đang khao khát cái gì đó, liền muốn cố gắng cướp lấy thứ gì đó.

"Nếu cậu cầu xin tôi, tôi sẽ phái người xuống đó đi tìm khắp nơi, còn không---" Ánh mắt gã ngạo mạn không chút dè dặt đánh giá cậu thanh niên trước mắt, giọng điệu như rắn đỗn đang rình trong bóng tối, khí tức âm lãnh phả vào mặt.

"Đèn ở tầng dưới sắp tắt rồi, cậu cũng biết cảm giác tối tăm là như thế nào mà."

Tuy nhiên, Lâm Tiệm Tây căn bản không hề bị lung lay, cậu khinh bỉ hừ một tiếng, không nói lời nào hất tay người đàn ông ra, rồi nhanh chóng đi xuống lầu.

Có thực sự kiên cường như vậy không?

Hàn Trầm Phi nheo mắt lại, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mặt không đổi sắc gọi một cú điện thoại: "Tắt đèn khu vườn tầng một và tám tòa nhà xung quanh."

Gã co ngón trõ lại, mặt vẫn không thay đổi gõ gõ mặt bàn: "Đúng vậy, đèn cảnh quang dưới đất cũng không cần giữ lại."

Sau khi cúp điện thoại, gã đến gần cửa sổ, lẳng lặng nhìn cậu thanh niên bước vào vườn, sau đó cả người bị bóng tối nuốt chửng, cảm giác khoái chí mãnh liệt ập vào lòng ngực.

Tuy nhiên sau khi niềm vui trả thù tan đi, Hàn Trầm Phi đột nhiên cảm thấy một cảm giác trống rỗng khó hiểu.

Không biết vì sao, gã chợt ngớ tới đêm đó, Lâm Tiệm Tây sắc mặt tái nhợt tựa vào ghế phụ, không ngừng phát ra tiếng thở dốc nhỏ nhẹ như mèo con, còn có toàn thân run rẩy giống như một cánh hoa từng chút từng chút héo tàn.

Tích tắc--- Tích tắc---

Là tiếng của chiếc đồng hồ treo tường, thời gian đnag trôi qua từng giây từng phút.

Hàn Trầm Phi hít sâu một hơi, đột nhiên lao ra khỏi cửa cùng đi xuống lầu!

Quả nhiên trong vườn không còn ánh đèn nào, chỉ có ánh sao yếu ớt và những tòa nhà xa xa mới miễn cưỡng làm bên trong sáng lên một chút, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu yếu ớt.

Gã bật đèn pin lên, nhìn qua nhìn lại vị trí đối diện trước cửa sổ, cuối cùng cũng nhìn thấy cậu thanh niên gầy yếu ngồi dưới đất, toàn thân không ngừng run rẩy, dường như đang lâm vào sự sợ hãi cực đoan.

Hàn Trầm Phi lập tức tiến vài bước về phía trước, không ngờ một khắc sau, như thể có một cơn gió mạnh ập tới, thậm chí gã còn chưa kịp ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cả người trực tiếp bị đẩy ngã xuống đất!

Đến lúc phản ứng lại, Lâm Tiệm Tây đã giữ chặt vai của mình, ngồi nửa người trên người gã nhìn từ phía trên nhìn xuống, nhạy cảm và sợ hãi bóng tối ở chỗ nào?

"Nhờ có anh, bây giờ tôi chẳng sợ cái gì cả!"

Trong mắt lóe lên một vẻ điên cuồng, giống như viên ngọc sáng nhất tỏa sáng.

Bả vai Hàn Trầm Phi đau nhức, đột nhiên tim lại đập loạn lên.

_______________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Tiệm Tây: "Tôi sợ bóng tối tôi muốn, muốn đánh anh lâu rồi."[?]

[Tâm sự của Editor]

Cái Wattpad này bị cái gì ấy mấy bà, hôm qua tui bấm đăng chương 33 xong cái Wattpad báo lỗi 404 không tìm thấy, không đăng được.

Báo hại tui phải xóa app đi tải lại, nhưng lúc bấm đăng thì cái app nó vẫn báo lỗi mới hay chứ.

Tui phải bấm cái nút đăng chục lần nó mới đăng😩

9/2

Xin lỗi mấy bà nha, tại tui bận dọn nhà cái quên đăng chương mới luôn. 😅


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net