Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Hải Vương đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng

Tác giả: Đường Bất Khổ
Editor: Điệp Ân

Chương 39: Vòng khép kin toàn diện[?]

Chít chít.

Tiếng chim ríu rít trong trẻo du dương từ trong rừng vang vọng thành từng vòng trong thung lũng, chấn động tới đàn cá Cẩm lý trong dòng nước chảy xiết, cũng đánh thức cậu thanh niên tóc quăn đang ngủ say trong lều.

"Ưm..." Cậu ở trong giấc ngủ mơ mơ màng màng khẽ ưm một tiếng, theo bản năng đưa tay ra dò xét bên cạnh hai lần, sau khi mò thấy điện thoại thì bật màn hình lên để xem thời gian, sau đó lập tức sợ tới mức chui ra khỏi túi ngủ, cả người đều tỉnh cả ngủ!

Quay đầu lại, Thinh Minh Phong nằm ngửa bên cạnh hai mắt nhắm chặt, hơi thở cứ đều đều, ngủ mà không biết chuyện gì đang xảy ra hết.

"Anh Phong----" Lâm Tiệm Tây kéo dài giọng, thận trọng gọi một tiếng.

Không có bất cứ động tĩnh gì---

Cậu đành phải thò đầu ra, cao giọng gọi lại: "Anh Phong!"

"Đừng có ổn nữa!" Thịnh Minh Phong không nhịn được trong túi ngủ trở mình, chỉ gáy tóc của mình vào, tính rời giường rất xấu.

Căn lều vốn dĩ đã không rộng rồi, cho hai người lớn ngủ thì đã có chút chật chội, tuy túi ngủ có mềm nhưng lại không thoải mái, hơn nữa bên ngoài còn có gió lớn, thỉnh thoảng còn truyền tới mấy tiếng gào khóc thảm thiết, điều kiện chỗ ở có thể nói là tồi tệ.

Chưa kể trước khi đi ngủ còn nghe được về cái tên "Anh trai lớn" của Lâm Tiệm Tây, việc này làm hắn tức giận đến mức cả đêm không ngủ được, mãi đến tận khuya mới miễn cưỡng chợp mắt được, lúc này còn rất buồn ngủ, cho dù trời sập cũng không quan tâm.

"Nhưng thực sự là phải dậy rồi." Lâm Tiệm Tây có chút sốt ruột, nửa người nằm trên mặt đất, một tay chống ở trên thảm mềm, một tay dùng sức đẩy mạnh tấm lưng rộng rãi của chàng thiếu niên, khiến Thịnh Minh Phong hoàn toàn tức giận.

Hắn quay người lại và ngồi dậy với tốc độ nhanh như chớp, toàn bộ phần thân trên cơ bắp không báo trước mà chui ra khỏi túi ngủ, đứng ngay trước mặt Lâm Tiệm Tây, người chưa kịp lui lại.

"Ối!'

Lâm Tiệm Tây không kịp đề phòng bị đánh vào ngực, tay trái không vững, lập tức hét lên đau đớn, nặng nề ngả vào người Thịnh Minh Phong.

Vì vậy chàng thanh niên tóc vàng nhất thời hít một ngụm khí lạnh.

Hắn còn chưa ăn sáng bụng vẫn đang trống rỗng, cảm giác như thận bị áp lực như vậy bóp chết, cơn tức giận trong nháy mắt bị đè nén, muốn thốt ra một câu "Cậu sắp đè chết tôi rồi tránh ra nhanh lên", nhưng ngay khoảng khắc tiếp theo lại đột ngột dừng lại, mọi lời muốn nói đã ở khóe môi mà lại chẳng thể nói ra.

Túi ngủ của hai người đều bị kéo xuống một nửa, thân trên của họ bị hai lớp áo phông mỏng dính vào nhau, hơi thở nóng hổi của Lâm Tiệm Tây phả vào tai, thậm chí hai má mềm mại còn cọ vào gáy, cọ ra mấy tia lửa nhỏ, khiến cho lưng của hắn cũng bắt đầu ngứa ngáy.

Tai Thịnh Minh Phong lập tức nóng lên, tim đập như trống, thậm chí còn nuốt nước bọt "Ực" một cái.

Tức giân về mặt tâm lý dường như biến thành tức giận về mặt thể xác, vào sáng sớm tỏa ra sức sống tràn trề.[!]

"...Ngủ thêm một lát đi." Bàn tay vốn muốn đẩy cậu thanh niên ra xa lúc này lại không tự chủ đặt lên tấm lưng thon gầy xinh đẹp của cậu, cảm giác ấm áp mềm mại giống như bánh trôi vừa mới ra lò, lộ ra một mùi hương mê người.

Vậy chắc là nhân hạt vừng nhỉ? Thật ngọt.

Trong đàu óc hỗn loạn của Thịnh Minh Phong đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên cảm thấy hơi nóng tay, liền duỗi người xuống giấu đi, cuối cùng vẫn trật tự xếp lại chiếc túi ngủ dày nặng.

"Không ngủ được nữa đâu, ngủ nữa là muộn đó!" Lâm Tiệm Tây phản ứng lại, chống tay xuống đất, nhanh chóng vội vàng đứng dậy khỏi người hắn.

Cảm giác mềm mại đột nhiên biến mất, Thịnh Minh Phong nhất thời cảm thấy trong lòng trống rỗng không thể giải thích được. Sắc mặt hắn không quá tự nhiên vén mái tóc màu vàng sang một bên, giận dữ nói: "Mấy giờ rồi? Trời còn chưa sáng mà."

"Đã muộn rồi, cậu quên đạo diễn Khương nói hôm nay sẽ quay cảnh chúng ta ngắm bình minh sao?" Lâm Tiêm Tây nhắc nhở hắn.

Đúng là có thật.

Thịnh Minh Phong buồn bực "Tsk" một tiếng, cam chịu ngồi dậy.

Sau đó, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh bật camera trước ra.

Được rồi, báo ứng vì ngủ không ngon, mí mắt quả thực có chút sưng lên.

Nhưng suy cho cùng, nhan sắc của hắn do trời cao ban tặng mặc dù hai mắt sưng húp còn có quầng thâm, thì vẫn đẹp trai như thường.

Thịnh Minh Phong cầm điện thoại quơ qua quơ lại ở nhiều góc độ khác nhau, đang tự luyến thì đột ngột có một thứ gì đó lạnh buốt đặt vào mắt, che khuất hoàn toàn tầm nhìn của bản thân.

"Cậu làm cái trò gì thế hả?" Hắn bị kích thích đến mức giật mình, theo bản năng muốn nhắm mặt lại tránh đi, lại bị lời nói của cậu thanh niên ngăn cản.

"Trước tiên đừng có cử động, hai mắt cậu sưng tấy cả lên rồi, không xửa lí kĩ thì sao có thể lên hình được chứ?" Lâm Tiệm Tây vô cùng lo lắng nhắc hắn.

"May mắn tớ đủ thông minh để mang theo một túi nước đá, vốn là sợ cậu bị say nắng, bây giờ lại có một công dụng mới, chỉ không biết trên Internet nói dùng túi nước đá có thể giảm sưng có phải thật hay không nữa..."

Trước mắt Thịnh Minh Phong là một mảng tối đen không nhìn thấy được cái gì cả, chỉ có thể nghe được lời cằn nhằn liên miên nhẹ nhàng đầy quan tâm của cậu thanh niên, cảm giác được lực đạo dịu dàng của bàn tay cậu, còn có nhiệt độ mạch máu gần trong gang tấc, điều này cũng khiến cho trái tim Thịnh Minh Phong đập loạn lên.

Hắn chỉ cứng đờ người tại chỗ như vậy, không biết qua bao lâu, rốt cục Lâm Tiệm Tây cũng bỏ tay xuống, sau đó nghiêng đầu cẩn thận nhìn thành quả của mình.

"Hình như thực sự hữu dựng." Vẻ mặt cậu kinh ngạc, nhìn thẳng vào Thịnh Minh Phong, vừa nhìn vừa sững sốt một lát.

Khuôn mặt trước mắt hoàn toàn 720 độ không một góc chết, ngũ quan thâm thúy nhưng thanh tú, ngay cả khi nhìn từ khoảng cách gần như vậy cũng không có bất kỳ khuyết điểm nào, không hổ là đại minh tinh trời sinh.

Khoảng khắc ngây người này hiển nhiên làm Thịnh Minh Phong hài lòng, hắn lập tức nhếch miệng, hất cằm về phía cậu thanh niên, lộ ra mấy phần bĩ khí[?]: "Đại ca cậu đẹp trai không?"

"Đẹp trai" Lâm Tiệm Tây gật đầu giơ ngón tay cái lên, nhận xét rất thực tế và khách quan.

"Khụ--" Thịnh Minh Phong lập tức nắm chặt tay phải đưa lên miệng ho nhẹ một tiếng, che đi khóe miệng đang điên cuồng nhếch lên này, nhưng lại không giấu được ý cười trong mắt.

"Vậy..." Đầu hắn nhất thời suy nghĩ, không nhịn được hỏi lại: "Tôi đẹp trai hơn hay anh trai kia của cậu đẹp trai hơn?"

Sau đó lời vừa ra khỏi miệng liền cảm thấy hối hận, có phải mình bị bệnh nặng rồi không? Tại sao lại phải so sánh mình với cái tên đó chứ?

Đang lúc hắn định tùy tiện nói gì đó để cắt đứt chủ đề vô bổ này thì lại thấy Lâm Tiệm Tây cau mày, hoàn toàn nghiêm tức suy nghĩ, thậm chí còn có vẻ xấu hổ.

Thịnh Minh Phong lập tức khó chịu: "Vấn đề này còn cần phải suy nghĩ lâu như vậy sao?"

"Ha ha..." Lâm Tiệm Tây cười gượng hai tiếng, nhạy bén cảm nhận được khí tức nguy hiểm tỏa ra trên người hắn, chỉ có thể yếu ớt đáng thương rụt cổ lại, cuối cùng nói ra một câu tự cho là thông minh.

"Tớ thấy ai cũng đẹp trai hết."

Đẹp trai cái rắm!

Thịnh Minh Phong không biết tà hỏa từ đâu tới, nhíu mày trực tiếp cởi túi ngủ, kéo khóa cửa chính của lều rồi chui ra ngoài.

Bầu trời phía đông đã biến thành bụng cá trắng xóa, mặt trời như ẩn mình sau dãy núi xanh thủ thế chờ đợi, ánh sáng từng chút một tràn ngập ra ngoài, những tầng mây cũng mang theo một vàng kim nhạt.

"Anh Phong, cậu ăn cái này trước cho no bụng, lát nữa ngắm bình minh xong tớ sẽ nấu món gì đó thật ngon." Lâm Tiệm Tây tránh ống kính, lặng lẽ nhét một cái bánh mì nhỏ.

Đây rõ ràng là đồ ăn vặt do câu mang đến, hơn nữa làm như vậy là trái với quy định của chương trình.

Tên nhíc này nhát gan như vậy, lần duy nhất không nghe lời lại là vì mình.

Mi tâm Thịnh Minh Phong khẽ động, im lặng nhận lấy cắn mọit miếng, cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, không nhịn được bắt đầu xoa xoa mái tóc xỉn màu của cậu thanh niên, khẽ cười nói: "Còn có chút thông minh."

Lâm Tiệm Tây cũng cười, sau đó lại nhỏ giọng quan tâm nói: "Anh Phong, cậu trông có hơi mệt mỏi, có phải là..."

Cậu mím môi, vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí nói: "Có phải tối hôm qua tớ lộn xộn lúc nửa đêm, vòng tay mới phát ra tiếng làm cậu mất ngủ không?"

Hiểu rồi, chuẩn bị dẫm lôi đây mà.[?]

Thịnh Minh Phong hít một hơi thật sâu, sắc mặt vừa tốt lên liền trở nên kém đi, nghiến răng nghiến lợi nặn ra một nụ cười giả tạo: "Không có."

"Vậy thì tốt rồi." Cậu thanh niên thở phào nhẹ nhõm, cắn một miếng bánh mì trong tay phồng lên bên trong miệng, rồi nhai thật kỹ.

Ánh bình minh từ từ tở sáng trên bầu trời, hai người câu được câu không cứ như vậy mà nói chuyện, nhưng thái độ của Thịnh Minh Phong vẫn không quá nhiệt tình, giống như đang nè nén một cảm xúc nào đó.

Lâm Tiệm Tây ban đầu có thể tự mình tìm chủ đề để nói chuyện, lát sau lại cảm thấy có chút bối rối, cậu liếc nhìn camera ở phía xa, cuối cùng không nhịn được hạ giọng xuống nói ra sự nghi ngờ của mình.

"Hôm nay tâm trạng của cậu không tốt sao?"

Thịnh Minh Phong hừ một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười.

Tuy không nói gì nhưng đáp án đã rõ ràng.

"Nhưng tại sao?" Cậu thanh niên trông có vẻ mờ mịt, trong đôi mắt thực sự là sự bối rối.

Đúng vậy, tại sao nhỉ?

E rằng cũng do không biết là vì sao, cho nên tâm trạng mới không tới nhỉ.

Thịnh Minh Phong trong lòng loạn như cào cào, né tránh trả lời vấn đề, dứt khoát chuyển đề tài: "Góc nhìn ở đây không được đẹp, chúng ta đi xa hơn một chút đi."

"Được!" Lâm Tiệm Tây lập tức đồng ý, ngoan ngoãn đi về phía trước.

Dưới chân họ có một dòng suối rất nông, hòn đá bên trong lòi lõm, hơn nữa tất cả đều ướt và phủ đầy rêu xanh, khi đi lại nếu không cẩn thận rất dễ bị trượt chân.

"A..." Lâm Tiệm Tây bước đi quá nhanh, vô tình giẫm phải một tảng đá xanh trơn trượt, lòng bàn chân mất thăng bằng, chỉ lát nữa thôi là ngã chổng vó ở bên cạnh.

"Cẩn thận!"

Đồng tử Thịnh Minh Phong co rút lại, vô thức đưa tay ra muốn đỡ cậu, kết quả cậu rhanh niên bước dài một bước, nhanh chóng ổn định cơ thể, nhảy nhót như một chú chim non.

Hắn hơi sửng sờ, mở nửa miệng bối rối[:v?], sau đó thất vọng thu tay về.

"Không phải cậu đã nói rồi sao? Không thể lúc nào cũng ỷ lại vào người khác được, mọi việc đều phải dựa vào bản thân mình."

Trong cuộc hội ngộ ở hậu trường buổi hòa nhạc đó, những lời nói đầy khí phách của Lâm Tiệm Tây, lúc này đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.

Cậu hoàn toàn nghiêm túc thực hiện.

Ngay cả khi hắn đã chủ động cung cấp thông tin liên lạc, cũng không quấy rầy gì, cũng chưa bao giờ yêu cầu giúp đỡ bất kỳ cái gì.

Trước đây, đứa em trai này luôn đi theo sau lưng mình, có gặp chuyện gì cũng chỉ sợ hãi né tránh, khóc lóc khiến cho mình ra mặt vì nó. Khi đó, hắn luôn cảm thấy khó chịu, mỗi khi đều không thèm để ý.

Nhưng bây giờ, có vẻ như bản thân không đuổi kịp cậu rồi.

Lúc này, Lâm Tiệm Tây đang chạy phía trước dường như cảm thấy được điều gì đó, đột nhiên quay lại.

"Anh Phong cậu nhìn kìa, mặt trời mọc rồi!" Khóe môi cậu nhếch lên, ánh mắt trong trẻo, nụ cười trên mặt dường như còn chói mắt hơn cả mặt trời đỏ chót, thậm chí còn làm chói mắt Thịnh Minh Phong.

Vừa dứt lời, mặt trời đã hoàn toàn nhảy lên bầu trời, tỏa ra ánh sáng chói chang, giữa rừng sáng rực một mảnh, nhưng sắc mặt Thịnh Minh Phong lại trở nên u ám.

Lần này, ngay cả tổ chương trình cũng nhận thấy giữa hai người có điều gì đó không ổn, sắc mặt mấy người quay phim kinh ngạc nhìn nhau, đặc biệt người đã ăn canh tối qua.

Rõ ràng hôm qua họ đều phối hợp ăn ý lại hòa hợp, nhưng chỉ sau một đêm, tại sao đột nhiên lại trở nên khó xử?

Mặc dù quá trình ghi hình vẫn diễn ra suôn sẻ, sẽ không bị coi là trễ nếu tuân thủ các nhiệm vụ[?], nhưng bầu không khí thực sự kỳ quái khó nói.

Nếu sự tương tác tiếp tục như vậy, chắc chắn chương trình sẽ kém thú vị, hơn nữa sự tương phản trong thái độ trước và sau sẽ trở thành tâm điểm nghị luận của mọi người. Mặc dù thảo luận là chuyện tốt, nhưng đạo diễn Khương để thực hiện chương trình một cách cẩn thận, nên đã tìm đến Hàn Trầm Phi làm người hòa giải.

Hàn Trầm Phi sáng sớm hôm nay mới làm xong việc ở Yến Thành, liền chạy tới Lương Thành không ngừng giám sát quá trình ghi hình của chương trình.

Gã mặc trên người một chiếc áo sơ mi lụa đen, có đính thủy xuyên[?] và kim cương trên ngực và cổ áo, lấp lánh dưới ánh nắng, phía dưới là chiếc quần dài thẳng tắp vừa vặn khoe ra đôi chân dài, ăn mặc so với Thịnh Minh Phong còn như một đại minh tinh vậy, giống như một lát sau liền tranh tài trên thảm đỏ.

"Ý của ông là, bọn họ đang có chút bất hòa?" Lông mày gã cau lại, giọng điệu không rõ ràng.

"Chuyện đó không nghiêm trọng như vậy đâu, tình huống cụ thể tôi cũng không biết rõ lắm, nguyên nhân chính là do không có tư liệu sống phù hợp, hậu kỳ cũng khó biên tập, hơn nữa còn phải phát sóng đầy đủ, đối với thầy Thịnh..." Mặt đạo diễn Khương lộ vẻ khó xử, chạm đến là nói không ngừng luôn.

"Tôi hiểu rồi đạo diễn Khương, tôi lập tức đi thuyết phục Thịnh Minh Phong." Hàn Trầm Phi nhướng mi, không nhanh không chậm đáp lại.

"Được được được, vậy thì làm phiền cậu rồi." Người đàn ông đầu trọc thở phào nhẹ nhõm, lập tức mặt mày hớn hở.

Nhưng mà, Hàn Trầm Phi lại không hề đi nói chuyện với Thịnh Minh Phong như lời gã nói, thay vào đó yên lặng đi đến bên cạnh Lâm Tiệm Tây.

Gã không nói gì cả, chỉ trầm tư đánh giá cậu thanh niên xinh đẹp mảnh khảnh trước mắt từ dưới lên, ánh mắt hoang dại, vẻ mặt ngạo mạn, mơ hồ mang theo sự trào phúng.

"Muốn nói gì nói đi." Thịnh Minh Phong không có ở đây, nơi này còn là góc chết của camera, Lâm Tiệm Tây căn bản cũng lười giả vờ, chỉ lạnh lùng nói môt câu.

Hàn Trầm Phi đã quen bị giày xéo rồi, bị cậu dùng thái độ để đối xử như vậy cũng không tức giận, ngược lại trầm thấp cười nói: "Sao hôm nay cậu lại tức giận như vậy chứ?"

"Sap đây?" Gã khom người cố ý ghé sát vào tai cậu thanh niên, giống điệu hết sức gay gắt: "Minh Phong cuối cùng cũng nhìn thấy được thủ đoạn của cậu rồi sao?"

Gã tư cho là bản thân đã đâm trúng vào cái chân đau của cậu thanh niên, không ngờ khi Lâm Tiệm Tây nghe được lời này, vẻ mặt thả lỏng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cũng cong lên cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền ngọt ngào.

Không đúng.

Mỗi lần tên này làm ra vẻ mặt ngốc bạch ngọt quyến rũ thì không phải là chuyện tốt gì, chính là đang muốn giở trò!

Hàn Trầm Phi nhất thời cảnh giác nheo mắt lại: "Cậu lại muốn giở trò gì?"

Lâm Tiệm Tây nhướng mày: "Anh sợ tôi à?"

"Ha." Người đàn ông ung dung cởi chiếc cúc áo đầu tiên trên áo sơ mi, khẽ hừ một tiếng: "Trời chưa có tối đâu, cậu đừng có mà nói mớ."

"Thật sao?" Lâm Tiệm Tây mạn bất kinh tâm vén mái tóc dài ra sau tai, trong mắt lóe lên một tia trêu tức, "Anh có tin, chỉ cần hai phút, tôi có thể khiến thái độ của Thịnh Minh Phong đối với anh quay ngoắt 180 độ."

Không biết vì sao, Hàn Trầm Phi trong đột nhiên sinh ra một dự cảm không tốt, ngoài miệng lại không chịu nhận thua: "Cậu cứ thử đi."

"Được thôi." Nụ cười trên mặt cậu thanh niên vẫn không thay đổi, hơi nghiêng người, kéo khoảng cách của hai người càng ngày càng gần, hơi thở của Hàn Trầm Phi cũng trở nên gấp gáp, nhưng vào lúc này, giọng nói Thịnh Minh Phong đột nhiên truyền tới từ một nơi cách đó không xa.

"Lâm Tiệm Tây, lại đây!"

"Đến đây."

Cậu theo tiếng động đáp lại, để lại cho Hàn Trầm Phi một ánh mắt ý vị thâm trường, rồi nhanh chân bước về phía chàng thanh niên tóc vàng.

Dưới bóng cây trong rừng, Thịnh Minh Phong bản mặt trương thối, giọng điệu không tốt hỏi: "Cậu với Hàn Trầm Phi đang nói cái gì đấy?"

Còn nói chuyện vui vẻ như vậy, mặt cười sắp thành một bông hoa rồi, các cậu quen nhau à?

Làm sao đây, mình ở đây vì cậu ta mà ăn khokng ngon ngủ không yên, nhưng tên này lại làm như không có chuyện gì cả, thật sự khiến người ta nổi nóng!

"Không có gì để nói cả, anh ấy chỉ hỏi buổi ghi hình của chúng ta hôm qua như thế nào, có suôn sẻ không, có chỗ nào cần anh ấy giúp đỡ không." Lâm Tiệm Tây trả lời một cách nghiêm túc, giọng điệu không biết vì sao có chút thất thường.

"Cậu biết mà, anh Phi là một người khá cẩn thận, anh ấy có công ty riêng phải quản lí, bình thường cũng thường xuyên quan tâm tới bài hát mới của cậu nữa, giúp cậu xử lí một đống viwejc vặt vãnh, còn---"

"Chờ một chút, có phải cậu quá để ý tới anh tay hay không?" Thịnh Minh phong cau mày, có chút không vui cât ngang.

"Không có đâu, anh ấy là người đại diện của cậu mà..." Lâm Tiệm Tây một mực phủ nhận, nhưng đôi mắt vẫn vô thức nhìn về phía người đàn ông đẹp trai bên kia, vẻ mặt dịu dàng đến mức chính bản thân cũng không để ý tới.

"Không có?" Thịnh Minh Phong trực tiếp mở miệng, không chút khách khí quay đầu cậu thanh niên lại, nghiến răng nghiến lợi: "Vậy tại sao cậu luôn nhìn vê phía anh ta?"

Lâm Tiệm Tây bị bắt quả tang tại chỗ, khi nói nhất thời có hơi lắp ba lắp bắp: "Tớ, tớ chỉ cảm thấy quần áo của anh ấy rất bắt mắt, chúng lắp lánh dưới ánh mặt trời, thực sự rất đẹp."

Thịnh Minh Phong không nhịn được cười lạnh: "Không phải anh ta vẫn luôn như vậy sao? Mỗi ngày đều ăn mặc giống như một con công vậy---"

Hắn nói được nửa câu thì im bặt, những gì Lâm Tiệm Tây nói hôm qua đột nhiên hiện lên trong đầu, lập tức cả người cứng đờ tại chỗ.

"Anh trai kia rất đẹp trai, ăn mặc cũng rất đẹp, quần áo trên người đều tỏa sáng."

"Anh ấy còn nố chuyện với tớ nữa, anh ấy vừa mở miệng, tớ đã cảm thấy rất ấm áp rồi..."

Không phải chứ?

Không thể nào trùng hợp như thế chứ?

Hơi thở Thịnh Minh Phong cứng lại, đầu óc bắt đầu hoạt động nhanh chóng.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới bản thân đã từng hỏi Hàn Trầm Phi, tại sao lại tốn nhiều công sức như vậy để nâng đỡ mình.

Lúc đó Hàn Tràm Phi chỉ cười nói: "Có thể cậu không nhớ, tôi đã từng tới cô nhi viện của bọn cậu gặp cậu một lần, khi đó tôi cảm thấy cậu là một viên ngọc trời sinh sáng rực, đáng lẽ phải đứng dưới những ánh đèn sân khấu rực rỡ."

Cho nên đó thực sự là Hàn Trầm Phi?

Sao có thể ly kỳ như vậy cơ chứ?

Nhưng suy đi nghĩ lại, cô nhi viện bọn họ cũng không có mấy người đặc biệt xuất sắc khiến người ta khắc sâu ấn tượng cả, nhưng bản thân lại nhớ rõ ngày Lâm Du đến đây, cho nên cái tên anh trai của Lâm Tiệm Tây, không phải Hàn Trầm Phi thì là ai nữa chứ?

Trong đầu Thịnh Minh Phong nhất thời vang lên một tiếng nổ lớn, đôi mắt hơi nheo lại, lập tức theo bản năng nhìn về phía người đại diện của mình.

Ánh mắt đó, mang theo sự tìm tò nghiên cứu kỳ lạ cùng sự dò xét, còn mơ hồn chút sự lạnh lùng và ghen tị, hoàn toàn khác với thái độ trước đây, khiến cả người lạnh sống lưng.

Lòng Hàn Trầm Phi nhất thời trầm xuống.

_______________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Tiệm Tây: Tôi không có nói người đó là Hàn Trầm Phi, nếu anh cứ khăng khăng nghĩ như vậy, tôi cũng không thể làm gì được.

Tôi là một nam Hải Vương rất giỏi khiến đàn ông đánh nhau vì mình, chỉ với ba câu, tôi đã có thể khiến đàn ông đánh nhau vì bản thân.

[Tâm sự của Editor]

Gần được một nửa r mấy bà ơi :")


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net