Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Hải Vương đưa đám trả công tiến vào nơi hỏa táng

Tác giả: Đường Bất Khổ
Editor: Điệp Ân

Chương 44: Không có tương lai

Một phòng họp nhỏ trên tầng mười bốn của tòa nhà JingShi.

Một chành thanh niên tuấn tú đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cạnh cái bàn dài, đôi chân dài bắt chéo nhau, lông mày nhíu thật sâu, như đang suy nghĩ về một bài toán khó nào đó của thế kỷ.

Ngón tay thon dài của anh thỉnh thoảng chạm vào màn hình điện thoại, trượt lên trượt xuống giao diện tin nhắn một lúc, rồi lại trầm mặt rời tầm mắt đi, vẻ mặt u ám khiến cả mái tóc vàng rực rỡ cũng hiện ra chút sự ảm đạm.

"Tôi cảm thấy kế hoạch này không khả thi lắm..." Giọng nói trong trẻo bên tai đột nhiên cao giọng nói, dường như muốn thu hút sự chú ý của ai đó.

Ánh mắt Lộ Văn Phong lóe lên, nhất thời phục hồi lại tinh thần, vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Du. Ngũ quan của cậu ấy rất thanh tú, nhưng lại có một đôi mắt hẹp dài không có quá nhiều tình cảm, trong chuyển động của đôi mắt luôn có chút lạnh lùng.

Nhưng so với đó, đôi mắt của Lâm Tiệm Tây lại to và tròn hơn một chút, lúc trừng người khác không hề có sức uy hiếp nào, giống như một chú mèo con mới sinh vậy. Hơn nữa chóp mũi của em ấy có một đường cong nhẹ, lúc đỏ .ặt vì xấu hổ lại càng trông đặc biệt đáng yêu.

Kỳ thực hai người thoạt nhìn thì trông giống nhau, nhưng khi xem xét kĩ hơn sẽ phát hiện ra sự khác biệt về ngoại hình không hề nhỏ, khí chất lại càng khác một trời một vực, sao trước đây mình lại cảm thấy hai người này rất giống nhau chứ?

"Văn Phong, cậu có đang nghe không?" Chàng thanh niên bên cạnh đột nhiên lên tiếng hỏi.

"... À, thật xin lỗi Tiểu Du." Lộ Văn Phong mới phát hiện ra lúc này mình lại lơ đãng, vội vàng cười xin lỗi cậu ta, "Đang nói đến đâu rồi?"

Thấy vậy, Lâm Du hơi cau mày, đóng laptop lại tắt màn hình chiếu, sau đó đi tới trước mặt anh, kéo chiếc ghế da bên cạnh cùng ngồi xuống.

"Văn Phong, tôi thấy gần đây tâm trạng của cậu không được tốt, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Không có gì, chủ yếu hơi mệt thôi, cậu đừng lo lắng." Lộ Văn Phong lắc đầu phủ nhận không muốn nói thêm nữa, ánh mắt lại không tự chủ được bât đầu xem xét cậu ta kỹ hơn.

Người trước mặt giọng điệu quan tâm, vẻ mặt lo lắng, chỉ tiếc loại quan tâm này hình như hơi thiên hướng về kiểu lời chào hỏi lịch sự hơn.

Nếu là Lâm Tiệm Tây thì sẽ không như vậy.

Chắc chắn em ấy sẽ nhẹ nhàng gọi mình là học trưởng, trong đôi mắt tràn đầy sự lo lắng, sau đó lắc tay mình rồi hỏi anh có cảm thấy khó chịu ở đâu không.

Nếu mình nói không sao, em ấy sẽ bất mãn bĩu môi, kéo dài giọng nói: "Vậy anh nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt đấy nhé."

Vì vậy khóe miệng Lộ Văn Phong vô thức lộ ra chút ý cười, khóe miệng cong lên, sau đó mới phát hiện ra mình lại đang nghĩ tới cậu thanh niên kia.

"Đúng vậy, khoảng thời gian khổ cho cậu rồi, bởi vì chuyện ở Khoa học kỹ thuật Yi ngày nào cũng phải chạy tới chạy lui, còn giúp rất nhiều, tôi luôn muốn tìm một cơ hội để cảm ơn cậu."

Lâm Du vừ nói chuyện, vừa tiến lại gần hơn một chút, nhưng vẫn duy trì khoảng cách xã giao thoải mái, độ cong đuôi mắt vừa phải lại mềm mại.

Lòng biết ơn của anh lộ rõ trên mặt, nhưng Lộ Văn Phong hiểu rõ anh đến mức có thể biết rõ sự khách sáo và xa cách ẩn giấu dưới thái thái độ dịu dàng của anh.

"Vậy sao, vậy cậu định cảm ơn tôi như thế nào đây?" Anh thản nhiên cất tài liệu và văn kiện trên bàn rồi xếp chúng lại với nhau, giọng nói có chút trêu chọc, ánh mắt lại có sự sắc bén hiếm có.

Cảm ơn như thế nào?

Lâm Du nhất thời sửng sốt một lát, có chút không biết phải làm sao.

Trong ấn tượng của anh, người bạn quen biết nhiều năm này có tính cách hào phóng tính tình ôn hòa, chưa bao giờ dùng thái độ thẳng thắn như vậy để đối xử với anh, hơn nữa khí chất từ trên người toát ra lúc này thậm chí mơ hồ còn có chút hung hăn.

"Vậy cậu muốn tôi cảm ơn như thế nào?" Anh nhất thời không biết nên làm gì để chống đỡ sự thay đổi đột ngột này, chỉ có thể thận trọng hỏi một câu như vậy.

Lần này đến Lộ Văn Phong ngây ngẩn cả người.

Gã híp mắt, ánh mắt nặng nề quen sát từ dưới lên chàng thanh niên trước mặt một hồi lâu, thấy anh không biết vì sao lại quay đầu, đột nhiên cảm thấy có chút mất hết cả hứng.

Trên người Lâm Du này, giống như có một tấm lụa mỏng mơ mơ hồ hồ, sờ không được mà chọc thủng cũng không qua, chỉ khi nhắc đến người mình thích, mới bộc lộ một chút cảm xúc thật.

Bọn họ quen biết nhau vào một đầu xuân hoa rụng rực rỡ, khi Lộ Văn Phong nhìn thấy một chàng thiếu niên gầy gò trong vườn hoa trước sân. Khuôn mặt nhỏ ẩn dưới tầng tầng cánh hoa, làn da trắng nõn như tuyết, khiến lòng người rung động.

"Xin chào, tôi là Lộ Văn Phong. Cậu là con trai của chú Lâm đúng không?"

"Đúng rồi, tôi tên Lâm Du." Khóe miệng anh đang cười, mèm mại như sương mù, ánh mắt lại không cười, lạnh đến mức như một tảng băng.

Anh không vui.

Lúc đó Lộ Văn Phong nghĩ rằng một ngày nào đó gã sẽ khiến chàng thiếu niên xinh đẹp này nở một nụ cười chân thành.

Nhưng từ lúc bắt đầu đến bây giờ đã nhiều năm trôi qua rồi, bản thân chưa bao giờ bước vào trai tim cậu ấy, không thể khiến cậu ấy thực sự hậnh phúc, giữa hai người cũng không có gì vượt qua mức quan hệ bạn bè.

Thế là đủ rồi.

"Nếu thích một người mệt như vậy thì đổi người khác đi, biết đâu sẽ nhẹ nhõm hơn." Đây là lời khuyên của quản lí cửa tiệm Trịnh đã nói với gã, lúc uống rượu ngày hôm đó.

Đúng vậy, tại sao không thể thích người khác được chứ?

Ủ một một tảng băng ấp mãi không tan sẽ không mang lại kết quả gì. Khi chờ một khoảng thời gian dài mà không được đáp lại, ai rồi cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Lộ Văn Phong nhấp một ngụm cà phê, thất vọng mất mác mà cười khổ một tiếng.

Cho nên, đã đến lúc phải cố gắng từ bỏ rồi.

Còn Lâm Tiệm Tây thì sao?

Chẳng lẽ em ấy... Cũng muốn từ bỏ?

Không biết tại sao, ý tưởng này đột nhiên xuất hiện trong đầu Lộ Văn Phong, sau đó cứ như vậy bén rễ, bắt đầu mọc khắp nơi như dây leo!

Một cảm giác ớn lạnh nhất thời lan ra từ sống lưng, cuối cùng là bao phủ toàn thân, khiến trái tim gã gần như thắt lại hoàn toàn, tất cả những bất thường xảy ra trong thời gian qua đột nhiên ập đến.

Thái độ của Lâm Tiệm Tây dần dần trở nên lạnh nhạt, ngày sinh nhật thì bật vô âm tín, vội vàng cúp máy, mơ hồ không chịu tiết lộ tung tích, còn thằng nhóc thân thiết cùng lớn lên ở cô nhi viện nữa chứ, thậm chí----

Lộ Văn Phong run rẩy cầm điện thoại lên bấm vào giao diện trò chuyện, phát hiện cậu thanh niên trước đây rất thích gửi những icon dễ thương và dùng một số ngữ khí từ vô cùng dính[?] trong khi trò chuyện, nhưng trong khoảng thời gian này đang dần dần biến mất.

Nhìn xuống dòng thời gian, giữa những hàng chữ lạnh nhạt gần như ngày càng tăng lên, giống như những đám mây mềm mại từng chút từng chút lộ ra góc cạnh thành những tảng đá lạnh lẽo cứng rắn, sự thay đổi này quả thực khiến con người ta giật mình!

Hơn nữa tin nhắn gã vừa gửi đi, Lâm Tiệm Tây vẫn chưa trả lời!

"Văn Phong, lát nữa sẽ mời cậu đi Chelton ăn khuya, để cảm ơn cậu đã hỗ trợ tôi trong dự án này." Nhìn thấy người thanh niên trước mặt một hồi lâu vẫn chưa trả lời, Lâm Du suy nghĩ một lúc, liền đưa ra đề nghị như này.

Trên môi anh nở một nụ cười nhàn nhạt, vẫn rung động như lần đầu gặp, lời nói cũng rất ân cần: "Hôm nay trong cậu có vẻ mệt mỏi, dù có việc gì thì để ngày mai rồi hãy bàn lại nhé."

Nhưng sau khi Lộ Văn Phong nghe được lời này, sắc mặt hơi cứng đờ, cũng không đồng ý liền như trước nữa.

Trên thực tế, gã chưa bao giờ từ chối bất kì yêu cầu nào của Lâm Du, trước đây cũng không từ chối lời mời ăn tối như vậy, nhưng mà...

Ánh mắt gã vô thức lướt qua tập văn kiện trên bàn, chỉ cảm thấy bản thân chưa bao giờ cảm thấy tỉnh táo như lúc này.

Khách sạn Chelton cách đây rất xa, là địa điểm tokr chức tiệc tối kinh doanh do khoa học kỹ thuật Lâm thị và tập đoàn Kiều thị phối hợp tổ chức, Lâm Du đến đó lúc này, chủ yếu là để xác nhận tình hình ở hiện trường, mời gã đi ăn tối chỉ là tiện thế thôi.

Lộ Văn Phong cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, thật lâu sau, cà phê đã hoàn toàn nguội  đi, hương vị có chút kỳ lạ, còn có một luồng cảm giác mát mẻ từ cổ họng truyền tới toàn thân.

Gã chợt hiểu tại sao Lâm Tiệm Tây lại tức giận rồi.

Là sự lơ là tích lũy theo thời gian, là thái độ không quá để ý.

Mình nói nhiều lời dễ nghe, hứa rất nhiều điều nhưng cho đến nay vẫn chưa thực hiện được.

Nói nhiều không bằng làm nhiều, lời hứa không được thực hiện, sẽ mãi là lâu đài tô vàng nạm ngọc trên không, chỉ khiến người ta nản lòng.

Vì vậy Lộ Văn Phong hít một hơi thật sâu, lần đầu tiên lắc đầu với Lâm Du, trầm giọng nói: "Không được rồi, buổi tối tôi còn có kế hoạch khác."

Gã hiện tại còn có việc gấp phải làm trước.

"Cậu có hẹn à?" Mặc dù Lâm Du cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn rộng rãi nở một nụ cười: "Không sao đâu, chờ khi nào cậu rãnh thì tôi lại mời cậu đi ăn cơm, hôm nay không lãng phí thời gian của cậu."

"Được." Lộ Văn Phong gật đầu vội vàng đáp lại, sau đó không chút do dự quay người rời đi, nhanh chóng xuống lầu lái xe về phía trước, vừa nổ máy, chiếc xe màu trắng tinh đã biến mất trong màn đêm mịt mờ.

Hi vọng là không quá muộn.

*

Sau cơn mưa rào ngắn ngủi, vầng trăng sáng càng lúc càng lên cao, cuối cùng chui vào đám mây dày đặc. Lâm Tiệm Tây đã làm xong công việc trong ngày, sắp xếp xong mọi kế hoạch cho bước tiếp theo, bây giờ đã quần áo ngủ thoải mái nằm trên giường, chuẩn bị dọc sách một lát rồi nghỉ ngơi.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại đặt cạnh gối đột nhiên rung lên, có người gửi tin nhắn.

【Học trưởng Văn Phong】Bây giờ có ở nhà không?

Lâm Tiệm Tây nhất thời trở mình ngồi dậy từ trên giường.

Một câu hỏi không không đuôi như vậy, nếu đến từ Kiều Mặc Xuyên hay Thịnh Minh Phong, thì không có gì kì quái cả, nhưng tình cờ người này lại là Lộ Văn Phong người luôn ôn hòa lễ độ.

Cái này có chút nại nhân tầm vị.[1]

[1]  Nại nhân tầm vị – 耐人寻味 – nài rén xún wèi (chịu được sự thưởng thức kỹ càng, tỉ mỉ; dùng để chỉ ý vị sâu xa, đáng để nghiên cứu cẩn thận, tỉ mỉ)

Tsk--- Không thể nào?

Lâm Tiệm Tây dường như có điều gì đó trong lòng[?], mơ hồ sinh ra một suy đoán.

Cậu lập tức nghiêng người dựa vào tường đi đến bên cửa sổ, giấu cơ thể mình ở mặt sau[?], dựa vào tường dùng dư quang nhìn xuống, chỉ thấy một chiếc Porsche màu trắng nổi bật với đèn nháy kép trong đêm tối đặc biệt bắt mắt.

Quả nhiên không ngoài dự đoán!

Cậu suy nghĩ nửa giây, sau đó chậm rãi trả lời hai chữ: "Không ở."

Lộ Văn Phong lập tức trả lời: "Đừng có lừa anh."

Lông mày Lâm Tiệm Tây nhíu lại, nhưng vẫn mạnh miệng: "Là sự thật."

Vì vậy đầu dây bên kia điện thoại không có động tĩnh gì.

Sau đó không lâu, bên ngoài truyền đến một giọng trầm thấp kèm theo tiếng gõ cửa "Ầm ầm ầm", dường như đánh vào lòng người gây ra chấn động rõ rệt.

"Tiểu Tây, mở cửa."

Lâm Tiệm Tây không lên tiếng, quyết làm như không nghe thấy.

"Đèn em vẫn còn sáng, anh thấy rồi." Lộ Văn Phong lại nói.

Không còn cách nào để tiếp tục giả chết, vì vậy Lâm Tiệm Tây lười biếng bò xuống giường đi mấy bước đến cửa, nhưng lại chỉ mở cửa ra một khe nhỏ, từ khe hở này truyền ra một giọng nói mềm mại buồn ngủ, tiến vào trong tai người thanh niên tóc vàng, gây ra một cảm giác ngứa ngáy.

"Học trưởng, đã trễ thế này rồi, anh có chuyện gì thế?"

Một tấm thiệp mời mạ vàng được nhét qua khe cửa, "Em không trả lời tin nhắn của anh, anh chỉ có thể tự mình đến nhà để giải thích."

Người thanh niên ở ngoài cửa cau mày, giọng điệu khẩn thiết: "Đây là thư mời tới tiệc rượu Chelton vào ngày 20, là tiệc tối kinh doanh rất quan trọng, anh không thể không tham dự, chứ không phải cố ý không đồng ý với em."

Lâm Tiệm Tây không có nhận, vừa mở miệng giọng ồm ồm, như đang kìm nước mắt: "Học trưởng, em không có trách anh, cũng biết anh rất bận-----"

"Vậy để anh vào đi." Giọng điệu của gã rất dịu dàng, mang theo chút dỗ dành, nhưng lời nói ra lại mang hương vị khó có thể từ chối.

Lâm Tiệm Tây không lên tiếng.

Một lúc lâu sau, cậu mới nhẹ nhàng nói: "Đã muộn lắm rồi."

Nhưng không ngờ rằng Lộ Văn Phong lại thay đổi thái độ dịu dàng thường ngày, thái độ rất cứng rắn, dùng hai tay đẩy khe cửa nhỏ, mạnh mẽ chen cả cơ thể vào!

"Sao anh---" Lâm Tiệm Tây hết cách, đành phải lui về phía sau nhường người vào.

Cậu sợ hai người tranh chấp ầm ĩ làm phiền đến hàng xóm, nêm đóng cửa trước, kết quả vừa xoay người lại thì mới phát hiện tóc của người thanh niên cư nhiên đã ướt hơn một nửa, mái tóc vàng ướt nhẹp dính vào trán, không còn phong độ nhẹ nhàng thường ngày nữa, nhìn có chút chật vật.

"Sao tóc lại ướt thế?"

"À, bên ngoài trời đột nhiên mưa, anh cũng không mang ô." Lộ Văn Phong lơ đễnh dịu dàng nở một nụ cười, còn ân cần đưa một hộp tráng miệng được gói đẹp mắt, "Có mang báng ngọt cho em nè, là hương vị mà em thích nhất đấy."

Gã vẫn còn nhớ lúc trước khi Tiểu Tây ăn bánh ngọt khóe mắt cong lên và nụ cười má lúm đồng tiền mãn nguyện trên môi, miệng phồng lên như một chú hamster nhỏ, nghĩ đến nhất định sẽ làm cho em ấy nguôi giận.

Nhưng Lâm Tiệm Tây cúi đầu nhìn xuống, vẻ mặt càng trở nên hờ hững.

Đây là bánh nếp than ngọt mà Lâm Du thích nhất.

Vì vậy Lâm Tiệm Tây nhất thời cười mơ hồ[?], giọng điệu rất bình tĩnh: "Nhưng học trưởng, thực ra em không thích mùi vị này."

Cậu nhìn người thanh niên trước mặt, nụ cuồ nhẹ nhàng đến mức như thể một giây sau sẽ bị gió cuốn đi, giọng nói cũng rất mờ ảo: "Là do anh nói thích, nên em mới nói thích."

Ánh mắt Lộ Văn Phong nhất thời chấn động, trái tim như bị thứ gì đó nhéo mạnh một cái, hiện ra sự đau nhói dày đặc.

Gã suýt chút nữa quên mất một điều, sự hài hòa và thấu hiểu giữa hai người bấy lâu nay, thực ra đều do Lâm Tiệm Tây nhân nhượng mình.

Bởi vì quan tâm, cho nên mới luôn thỏa hiệp, nhưng thỏa hiệp đến cuối cùng hoàn toàn kiệt sức.

"Vậy thì cái này." Gã nhanh chóng nói sang chuyện khác, lập tức hoảng loạn lấy ra một túi giấy đẹp đẽ khác, "Đây là cà phê lúa mạch nguyên chất mà em thích nhất."

Ly nước được đóng gói khá đẹp, không hề đổ một chút nào, hơn nữa dù đầu Lộ Văn Phong bị nước mưa xối xuống ướt nhẹp, nhưng lại không dính chút nước nào, chứng tỏ gã rất cẩn thận. Nhưng----

Lâm Tiệm Tây cụp mắt xuống, hàng mi đen khẽ run lên, như lá thông bị gió đêm thổi bay, vừa đáng thương vừa đáng yêu.

"Buổi tối uống cà phê sẽ không ngủ được."

"..." Lộ Văn Phong bị búa đập mạnh một cái.

Gã luôn cẩn thận, không nghĩ tới sẽ phạm phải một sai lầm cấp thấp như vậy, chỉ cảm thấy hôm nay mọi việc không được suôn sẻ, lập tức ũ rũ cúi đầu dựa vào tường, lông mày buồn bực cau lại, tóc ướt sũng còn nhỏ xuống vài giọt nước.

Nhưng bộ dạng bây giờ, không còn loại khí chất dịu dàng như ngọc thường ngày, ngược lại trông giống như một chú chó lớn bị chủ nhân bỏ rơi, càng ngày càng giống Thịnh Minh Phong.

Vì vậy vẻ mặt Lâm Tiệm rốt cục không nhịn được dịu đi, cuối cùng cũng bắt đầu nhìn thẳng người thanh niên trước mặt mà đánh giá, như thể phát hiện ra có gì đó bất thường.

"Sao mặt của anh ở chỗ này lại đổ thế?" Cậu cau mày đưa tay ra chỉ chỉ.

"Ở đây hả?" Lộ Văn Phong sờ theo hướng cậu chỉ, cảm thấy có chút ngứa, lập tức hiểu rõ nói: "Có lẽ lúc ở dưới lầu bị muỗi đốt, không cần lo lắng đâu."

"Sao lại không lo lắng được chứ? Chỗ em ở muỗi rất độc, nếu không bôi thuốc, ngày mai có thể sẽ bị sưng lên, anh chờ một chút."

Lâm Tiệm Tây không nói lời nào, lập tức quay đầu đi đến tủ tìm thuốc mỡ, tiếng động cành cạnh rất lớn, mọi lạnh nhạt trước đó đều biến mất, thay vào đó là vẻ mặt sốt ruột.

Trong lòng Lộ Văn Phong nhất thời mềm đến rối tinh rối mù.

Sao người này có thể ngốc được như thế chứ?"

Rõ ràng vừa rồi còn đnag tức giận, rõ ràng còn đang canh cánh trong lòng lỗi của mình, nhưng khi nhìn thấy mặt gã bị muỗi đốt, lập tức gác lại mọi sự bất mãn trước đó, so với mình đang bị thương còn gấp hơn.

Gã không nhịn được cười rộ lên an ủi: "Chỉ là bị muỗi đốt thôi mà, dù có sưng lên cũng sẽ sớm biến mất thôi."

"Không được đâu, khuôn mặt của anh quý giá lắm đấy."

Lâm Tiệm Tây bôi một ít thuốc mỡ lên tay, dùng đầu ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng bôi lên, cảm giác mềm mại nhớp nháp chậm rãi lăn trên khuôn mặt của Lộ Văn Phong, cuối cùng biến thành cảm giác tê dại toàn thân khó hiểu.

Ánh mắt của cậu thanh niên cũng rất tập trung, trong đôi mắt trong trẻo kia chỉ phản chiếu khuôn mặt của mình, bên trong có tình yêu rõ ràng, là tình yêu mà muốn giấu cũng không thể giấu được.

Cảm giác này khiến trái tim Lộ Văn Phong bất giác đập nhanh hơn, không nhìn được rùng mình một cái.

"Có thấy lạnh không?" Cậu thanh niên vừa bôi thuốc xong liền thu tay về, đúng lúc nhận ra sự run rẩy của gã, quan tâm hỏi một câu.

"Không có, chỉ là..." Lộ Văn Phong lắc đầu đang muốn giải thích, không ngờ câu nói tiếp theo rất nhanh lại đến.

"Vậy trước tiên để em giúp anh sấy khô tóc, nếu lúc nào cũng ướt sẽ dễ bị cảm lạnh."

Lâm Tiệm Tây trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, khi chớp mắt, lộ ra một tia sáng lung linh.

Thế là tất cả những lời giải thích đều nuốt lại vào bụng, Lộ Văn Phong lâng lâng ngồi vào bàn, cảm nhận làn gió ấm áp thổi qua đầu, còn có một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng lướt trên đó.

Bầu không khí này quá tốt rồi, tốt đến mức Lộ Văn Phong bắt đầu vênh váo đắc ý, thậm chí đầu óc lên bắt đầu ghen tuông, lại lần nữa hưng binh vấn tội.

"Tiểu Tây, sao buổi tối ngày hôm đó anh gọi điện cho em, em lại cúp máy?"

"Hôm nào?" Lâm Tiệm Tây không tính là dịu dàng lay tóc trên tay hai lần, thuận miệng hỏi.

Giọng điệu của Lộ Văn Phong không mấy thiện cảm: "Cái hôm mà em ở cùng với cậu bạn kia của em đấy, hôm đó vẫn luôn không liên lạc được với em."

Khi nhắc đến "cậu bạn kia" gã còn cố ý nhấn mạnh, nghe có vể nghiến răng nghiến lợi.

"Ồ, lần đó à." Lâm Tiệm Tây cuối cùng cũng nhớ lại, chậm rãi nói, như thể căn bản không đe. việc này để ở trong lòng, "Lần đó có chuyện quan trọng, không tiện để nói chuyện."

Câu trả lời cũng rất mơ hồ, vẫn không có lời giải thích cụ thể nào cả.

"Chuyện quan trọng?" Lộ Văn Phong tâm trạng không vui, thậm chí giọng điệu còn có chút hùng hổ dọa người: "Vậy em có biết hôm đó là ngày quan trọng gì không?"

"Là ngày dân số thế giới sao? Hình đã qua rồi, vậy thì ngày thành lập quân độ... hình như vẫn chưa đến." Cậu cứ đoán tiếp cái này đến cái kia, giọng điệu hờ hững đến mức lạnh lùng.

Sắc mặt Lộ Văn Phong trong nháy mắt chìm xuống, lập tức giơ tay giữ cậu thanh niên lại không cho cậu hành động.

Không ngờ khoảnh khắc tiếp theo, gã liền nghe thấy tiếng cười cực kỳ sung sướng của cậu thanh niên, lanh lảnh giống như chuông gió, đạp vào trái tim của bản thân gây ra những gợn sóng lớn.

"Được rồi, em biết ngày hôm đó là sinh nhật của học trưởng mà. Nhưng không phải em đã sớm chuc mừng sinh nhật anh rồi sao? Tham lam quá đấy."

Lâm Tiệm Tây vỗ vỗ đầu gã, thái độ ngạo mạn giống như đang đùa giỡn với một thú cưng vậy, Lộ Văn Phong lại không để ý đến điều đó, cũng bởi vì những lời nói thâm mật này mà âm thầm vui mừng.

Gã quay đầu nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy trên tủ sách có rất nhiều album cứng, như nghĩ tới điều gì đó, liền hỏi: "Đây đều là album của ca sĩ mà em thích à?"

"Đúng vậy, phía ngoài cùng là album mới của cậu ấy, tên là 《Ngụ ngôn Aesop》, có cùng tên với tuyển tập truyện ngụ ngôn của Hy Lạp cổ đại."

"Thì ra là như vậy." Lộ Văn Phong nhìn chằm chằm chằng thanh niên bị che nửa khuôn mặt trên bìa album, vẫn cảm thấy có chút quen mắt, nhưng bầu không khí hiện tại khiến gã lười đi tra cứu vấn đề này.

"Tiểu Tây, nếu có cơ hội chúng ta hãy cùng nhau đến buổi hòa nhạc của cậu ấy nhé." Gã liền lặp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net