Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Hải Vương đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng
Tác giả: Đường Bất Khổ

Editor: Điệp Ân

Chương 5: Âm mưu gặp lại

Buổi họp mặt này của Thịnh Minh Phong cũng là thời điểm hắn ra album mới 《Xã hội không tưởng》, địa điểm được xác định ở nhà hát Hoàng Thạch ở quảng trường Thời Đại Khắc Tốn.

Không gian nơi này tuy không lớn nhưng cũng có chút tương tự LiveHouse, không khí diễn xuất rất tốt, sở hữu thiết bị âm nhạc cùng hệ thống ánh sáng đều là hàng đầu Trung Quốc, hơn nữa khoảng cách giữa sân khấu và khán giả rất gần, thuận tiện cho việc tương tác.

Bất quá nếu so sánh thì hậu trường nhà hát hơi đông, Lâm Tiệm Tây đeo giấy phép công việc đến khu vực chờ của sân khấu, vừa vặn nhìn thấy một người phụ nữ tóc ngắn mặc vest chuyên nghiệp đang hướng dẫn với vẻ mặt nghiêm túc. Thanh âm không to nhưng rõ ràng, nghe tới liền có trật tự.

"Tiểu Dương cậu mang mấy người trong số họ đi xác nhận lại vật tư, nhất định phải đảm bảo không có sơ hở nào."

"Vần thưa Tĩnh tỷ." Nam tử bên cạnh lập tức đáp ứng.

Trương Yên Tĩnh gật gật đầu với anh ta, một lúc sau liền trầm ngâm nói: "Tổ cơ động sẽ đến khu vực sân khấu trước, cứ để hai người ở lại."

"Đã hiểu."

Cô ánh mắt bốn phía đảo một cái, tựa hòi nghĩ tới điều gì, lông mày lập tức nhăn lại, "Không phải nói diễn viên búp bê(!) lên sân khấu trong buổi tương tác đã đến rồi sao, làm sao mà đến bây giờ vẫn chưa đến?"

Cô vừa dứt lời, một giọng nói thanh thuận ôn hòa ở sau lưng mọi người vang lên, phảng phất không khí khô nóng truyền vào một tia mát mẻ.

"Em ở đây, xin lỗi vì đã đến muộn."

Thực ra Lâm Tiệm Tây đã đến rạp hát từ sớm, chỉ là gặp một số trục trặc khi đăng kí ở lối vào, trì hoãn không ít thời gian. Bất quá thời điểm lúc này không cần giải thích cặn kẽ, chỉ cần ngoan ngoãn nhận lỗi đem chuyện nhỏ hóa thành không là được rồi.

“Cậu—“ nghe vậy, Trương Yên Tĩnh theo bản năng quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp gương mặt tuấn tú đầy vẻ hối lỗi của thiếu niên, nhất thời liền ngừng nói, thậm chí ngay cả lông mày nhăn lại đều không tự chủ mà giãn ra.

Vì tính chất công việc, Trương Yên Tĩnh đã gặp không ít tuấn nam mỹ nữ trong vòng giải trí, nhưng nhìn với khoảng cách gần như vậy vẫn là mí mắt giật lên, thậm chí còn sửng sốt trong giây lát

Thường có những người có vẻ ưa nhìn, mà có ngoại hình đẹp cùng khí chất thì rất khó tìm.

Cô luôn luôn tự nhận ánh mắt của mình rất tốt, giống như vị tiểu thịt tươi Thịnh Minh Phong tổ chức buổi họp mặt ngày hôm nay,phong cách cá nhân độc đáo, sồ tử vi hết sức rõ ràng. Mặc dù bây giờ vẫn chưa nổi tiếng, địa điểm tổ chức buổi biểu diễn tuy nhỏ, nhưng nó chắc chắn sẽ trở nên phổ biến ở hai miền Nam Bắc trong thời gian tới.

Mà người thanh niên trước mắt này cũng vậy, ngũ quan tinh xão, cốt cùng thanh tuyển, lúc này vẫn đang trong trạng thái không trang điểm, hoàn toàn khác với những nghệ sĩ nhỏ chỉ có thể tỏa sáng sau khi đóng gói. Nếu như dùng một ống kính lớn để ở khoảng cách gần với khuôn mặt, không chỉ không bị lộ khuyết điểm, ngược lại lại càng thêm đặc sắc!

Trong lòng cô kinh ngạc một trận, giọng nói bất giác nhu hòa, rất thông cảm mà xua tay một cái:

"Không sao, hiện tại thời gian cũng không gấp như vậy. A, bọn họ lẽ ra đã liên hệ với cậu rồi, cậu cũng biết chi tiết nội dung công việc rồi đúng không?"

"Vâng, em đều nhớ kỹ hết." Lâm Tiệm Tây khẽ mỉm cười, trên má lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ, chỉ vào đống trắng như tuyết trên mặt đất kia xác nhận: "Cái này chính là bộ đồ mà em lát nữa sẽ mặc đúng không?"

Hình dáng bộ đồ búp bê này rất đặc sắc, giống như một chú gấu lớn đáng yêu, từ đầu đến chân đều tròn vo, là linh vật đặc biệt được thiết kế riêng để giới thiệu sản phẩm của nhà tài trợ buổi meeting(!).

" Không sai, bây giờ thì cậu có thể chuẩn bị."

Trương Yên Tĩnh gật gật đầu, ánh mắt không tự chủ lưu lại bóng dáng mảnh khảnh của thanh niên, càng nhìn càng cảm thấy tiếc hận.

Với những điều kiện xuất xắc như vậy, cư nhiên lại tìm đến một công việc bán thời gian như này, có thể kiếm được bao nhiêu tiền sau mỗi ngày mồ hôi đầm đìa? Nếu đi làm theo khuôn mẫu, quay mấy cái quảng cáo nhỏ, tùy tùy tiện tiện cũng có thể kiếm được vài vạn, nói không chừng còn có thể một lần nổi tiếng.

Nhưng rồi nói đi cũng phải nói lại, ai cũng có vận mệnh riêng cho mình, kỳ thực cũng không nhất định phải tiến vào thùng thuốc nhuộm  vòng giải trí này.

Cô âm thầm lắc đầu, quay người tiếp tục cùng người khác xác nhận vài quy trình, sau đó nhanh chóng liền bận việc ở nơi khác.

Lúc này, một thanh niên cũng đóng vai linh vật đột nhiên "Ồ" một tiếng, nhỏ giọng kinh hô:

"Hình như tôi lỡ làm lỏng cái mũ trùm đầu này rồi, lát nữa đi tới đi lui ở kịch trường, có cảm giác nó sẽ rơi mất."

"Cậu làm sao lại không cẩn thận như vậy, để tôi xem." Một người khác bất đắc dĩ lườm một cái, nhận lấy mũ trùm đầu dằn vật một phen cũng không giải quyết được vấn đề, cuối cùng cũng không thể làm gì khác hơn ngoài đưa cho anh ta một ý kiến, "Vậy sao cậu và Dương ca không nói một tiếng?"

"Vậy chẳng phải tôi sẽ tiếp tục bị kỷ luật nữa sao? Hơn nữa bộ đồ búp bê này là được đặt may riêng, không có nhiều hơn một cái, tôi sẽ tái tu tu một lần xem." Thanh niên một mặt chống cự, nhỏ giọng lầm bầm.

Khi anh ta đang phát sầu, đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng ôn hòa: "Vậy thì anh đổi với tôi trước đi, anh không phải muốn hạ kịch trường sao?"

Người nói chính là Lâm Tiệm Tây.

Người kia nghe vậy có chút cảm động, sau đó liền do dự, "Nhưng lát nữa cậu cũng phải lên sân khấu, chúng ta cũng không kịp đưa..."
"Đừng lo lắng, chính là nút buộc bị lỏng ra, tôi nhất định sẽ sửa được." Lâm Tiệm Tây vỗ ngực, rất tự tin mà cam kết.

"Vậy thì cảm ơn nha!" Người thanh niên như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, lập tức phát thẻ người tốt lại đây, "Cậu thật tốt."

Lâm Tiệm Tây hướng về phía anh ta nở một nụ cười, tiếp tục không nói gì, sau đó nhận lấy mũ tùm đâu đi qua một bên.

Cậu đem mũ trùm đầu đặt lên đầu, sau đó lắc mạnh, ngay lập tức cảm nhận được mũ trùm đầu lảo đà lảo đảo.

Hiệu quả không tồi.

Khóe miệng Lâm Tiệm Tây khẽ nhếch, trên mặt ruốt cuộc lộ ra một chút hài lòng.
_______________Đăng tại W🅰️ttp🅰️d_______________

Sân khấu của Thịnh Minh Phong vẫn là một khí thế trước sau như một nổ tung trào con mắt người nhìn, bộ trang phục đen sáng lên mảnh lấp lóe tôn lên thân hình thon dài kiên cường, vụn tóc nhỏ màu vàng theo động tác mà tung tăng, khuôn mặt tuấn mỹ so với ánh đèn trên sân khấu còn chói mắt hơn.

Khi hát, trên mặt hắn luôn nở một ý cười tự tin lộ liễu, giọng trầm phảng phất khiến người như bị điện giật từ tính, chấn động đến nhân tâm khẩu tê tê dại dại.

Tiếng hát bên trong sân khấu từ làn sóng này đến làng sóng khác, ở đoạn cao trào của bài hát, toàn khán đài đều đã hát theo họ, bầu không khí nhiệt liệt như muốn lật ngược cả trần nhà.

Trong phân đoạn du hí hỗ động, tiếng hò reo của các cô gái dưới sân khấu càng đinh tai nhức óc, những người may mắn được rút trúng thẻ số tiến lên nhảy nhảy nhót nhót, chia ra thành hai đội, mỗi đội đứng cạnh một con gấu trắng to, từng người từng người trên mặt tràn đầy sự vui sướng.

Ngược lại, thần sắc trên mặt của Thịnh Minh Phong có vẻ hơi quá mức bình tĩnh, thậm chí còn lộ ra ý tứ người sống chớ gần. Bất quá người hâm mộ từ lâu cũng đã quen, hắn nổi tiếng là người có tính tình kỳ quái, không quan tâm đến doanh nghiệp, lúc thường nếu ai đó đánh gãy cảm hứng sáng tác của hắn, có thể bị bày mặt thối.

Chính vì thế, Thịnh Minh Phong thường bị chỉ trích vì thái độ không tốt thường hay đùa bỡn, nhưng hắn lại có năng lực khinh doanh đủ xuất sắc, đa số cho rằng đây là sự kiêu ngạo của một nghệ sĩ, trái lại càng chống đỡ cho hắn.

Người dẫn chương trình thuần thục khống chế tình cảnh ồn ào, tươi cười giải thích: "Phân đoạn này chúng tôi gọi là đoán tên bài hát bằng cách nghe đoạn dạo đầu. Hai đội phải trả lời thật nhanh, đoán đúng đồng thời hát được bài hát đó thì mới có được điểm, đội nào đến cuối cùng có số điểm cao hơn, đội đó sẽ nhận được giải thưởng lớn của chúng tôi."

"Đều là bài hát của tôi." Thịnh Minh Phong ở bên cạnh thần sắc nhàn nhạt nhắc nhở một câu.

Ghế khán giả nhất thời vang lên tiếng ao ước thổn thức.

Cái này cũng qua dễ đi, có thể tới tham gai họp mặt cơ bản đều là fan cứng, làm sao có khả năng bài hát thần tượng mà không nghe ra?

"Đừng vui mừng quá sớm, khúc dạo đầu chỉ diễn ra trong hai giây." Thịnh Minh Phong lười biếng nâng mi, khóe miệng như có như không mà mang theo một chút ý cười, gương mặt tuấn tú bắn ra hào quang bốn phía ở sau màn ảnh lớn, càng hiện ra càng rung động lòng người.

Hắn đưa tay lên để đè ép tiếng hét bên dưới, sau đó ra hiệu cho phía hậu đài bắt đầu phát nhạc.

Leng keng keng chuông--

Khúc nhạc dạo đầu ngắn ngủi lướt qua, nhanh đến mức khiến người ta khó có thể phản ứng lại, quả thực khúc không thành công điều.

Nụ cười tự tin của các cô nàng trước đó toàn bộ đông cứng ở nơi khóe miệng.

Cái này là thứ gì?

Cứ như vậy một đoạn clip ngắn, hai ba cái âm thanh mơ hồ, tằng hắng một cái rồi thôi. Đừng nó đến tai người, cho dù dùng phần mềm nghe nhạc nhận dạng bài hát cũng chưa chắc được, có quỷ mới có thể nghe được!

_______________Đăng tại W🅰️ttp🅰️d_______________

Mọi người trên sân khấu hai mặt nhìn nhau, dưới sân khấu cũng là một mặt mờ mịt, tất cả đều hết đường xoay xở.

Tuy nhiên, Lâm Tiệm Tây nâng cái đầu to đầy lông của mình, cẩn thận dịch đến bên cạnh một cô gái, nhỏ giọng nhắc nhở: " Đó là 'Dương cầm số mười tám.' "

Cậu ngoài trừ lên lớp cùng công việc bán thời gian trong hai ngày này, thời gian rảnh sẽ không tháo tai nghe ra, luôn luôn phát đi phát lại tất cả các tác phẩm của Thịnh Minh Phong. Sau khi nghe nó gần một giây, cậu liền có phản xạ có điều kiện mà hát theo, làm sao có khả năng nghe không ra?

Thịnh Minh Phong cùng đội bên này cách nhau khá gần, lỗ tai liềm tiêm, lập tức nghe được câu nói này, nhất thời trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

Cư nhiên cậu ta lại nghe ra, hay là một nhân viên công tác đóng vai búp bê?

Nhưng những người hâm mộ còn có chút do dự, ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, mặt của tất cả mọi người đều lộ ra vẻ khó xử.

"Có thật sự là bài này không?"

"Tôi cảm thấy có chút giống, nhưng mấu chốt là bài hát này tôi không biết hát."

"... Kỳ thực tôi cũng không biết."

Thực ra cũng không thể trách các nàng được, bài hát này ít phổ biến hơn trong các tác phẩm của Thịnh Minh Phong, từ ngữ khó nhớ không nói, điều hoàn cong queo uốn lượn, lại là tông nam, đúng là rất khó học cùng khó hát.

Mấy nữ sinh mắt to mắt nhỏ trừng không biết làm sao cho tốt, có người đột nhiên linh quang lóe lên, đem Lâm Tiệm Tây đẩy ra, "Trực tiếp để cho linh vật đi, cậu không phải cũng thuộc đội chúng tôi sao?"

"Nhưng tôi chỉ là...."

"Ai, cầu xin cậu, cậu có thể nghe ra bài hát này, khẳng định định cậu có thể hát tốt nó hơn chúng tôi, xin hãy giúp đỡ chút bận." Viên thuốc đầu nữ sinh vô cùng đáng thương mà cầu khẩn.

Kết quả là mọi người dưới sân khấu nhìn thấy một con gấu trắng bự bự bị xô đẩy một hồi lâu, cuối cùng di chuyển ra giữ sân khấu, dáng dấp một bộ không trâu bắt chó đi cầy.

Móng vuốt mập mạp của cậu ta run rẩy đặt lên chiếc microphone đứng, chà xát trái phải, như thể cố gắng làm cho miệng dưới mũ trùm đầu gần micro hơn để dễ dàng nói hơn.

Hình ảnh này trông buồn cười không thể tả được, khiến người xem không nhịn được cười.

Nhưng khoảng khắc tiếp theo, bọn họ không thể cười được nữa.

Tiếng hát trong trẻo không kịp chuẩn bị mà vang lên như phủ một lớp sương mù mờ mịt mềm nhẹ, xuyên qua microphone lan tỏa đến từng ngóc nghách của rạp hát, dường như thanh tuyền giống nhau vuốt lên sở hữu nóng nảy cùng náo động(?).

Rất nhiều người tâm lý khó giải thích được nghĩ đến một câu thơ -  như nghe tiên nhạc tai tạm rõ ràng.(?)

Càng tuyệt hơn chính là, để phù hợp với hiệu ứng hậu đài đã cố ý phát hình ảnh nguyên bản Thịnh Minh Phong hát làm nền âm thanh.

Sau đó mọi người phát hiện, nhịp điệu, hơi thở, khỏang dừng, thậm chí là cách truyền tải cảm xúc cũng không kém chút nào, ngay cả âm sắc đều hợp phách đến không thể chê vào đâu được.

Một thanh tuyến hơi cao hơn, sự trong trẻo của một thiếu niên, một thanh tuyến hơi thấp hơn, sự trầm ổn của một thanh niên. Hai nguời đều không tận lực biên đạo, lại dung hợp một cách hòan mỹ với nhau, thành một thể hoàn chỉnh.

Những nguời trên sân khấu mặc trang phục búp bê ngốc nghếch, dù chiếc mũ trùm đầu tròn tròn có khả năng thông khí tốt nhưng cũng vẫn cản được một phần âm thanh, liền hiện lên chút khó chịu, vẫn như cũ không ảnh huởng tới việctòan thể thính giác đang huởng thụ.

Không hiểu liền hỏi, đây có phải là hiện truờng ghi hình của Masked Singer King(!)không?

Chính Thịnh Minh Phong nguời thuờng xuyên nghe nhiều nguời biểu diễn cũng có chút bất ngờ, trong mắt thật nhanh chợt lóe lên một tia lưu quang, sải bước đi tới, nhướng mày nói: "Hát rất hay, đội các bạn sẽ cộng một điểm."

_____________Đăng tại W🅰️ttp🅰️d_______________

Khóe miệng hắn hiếm thấy mà giương lên, giơ cánh tay lên muốn nói điều gì đó, lại bị cắt ngang bởi tiếng hét lớn của nguời hâm mộ trên sân khấu, sắc mặt nhất thời đen trong nháy mắt.

"Oa, thật lợi hại! "

Mấy cô gái cùng đội với Lâm Tiệm Tây lấp tức lao lên, vây quanh thân thể mập mạp của cậu muốn chúc mừng, kết quả khi bị một đám nguời như thế chen lấn xô đẩy, liền xuất hiện bất ngờ.

Lạch cạch--

Trong lúc xô đẩy, chiếc mũ trùm đầu được buộc lỏng lẻo rơi ra, Lâm Tiệm Tây theo bản năng mà ngước mắt lên, mặt vừa vặn đối diện với ống kính, khuôn mặt trương sắc tinh xảo như xuân hoa không hề phòng bị mà xuất hiện trên màn hình lớn.

Khán giả cùng lúc đó yên tĩnh gần như trong nháy mắt.

Chấp nhận là bởi vì ngộp lâu trong mũ trùm đầu, thanh niên tóc xoăn màu trà có chút mồ hôi ẩm ướt, thuận theo mà kề sát trán cùng thái dương. Khuôn mặt xinh đẹp quá mức ấy nóng bừng đến ửng hồng, diệt lệ gần như là sự diêm dúa lẳng lơ.

Nhưng cặp mắt trong veo kia bởi vì ngạc nhiên mà trừng lớn tròng mắt cùng miệng hởi mở, khiến cậu nhìn thập phần đơn thuần cùng vô hại, giống như là tinh quát vô tri hồ đồ trên núi.

Diễm sắc như vậy, cậu thẳng tắp tiến vào trong mắt của mọi người, vậy nên trong một khoảng khắc như thế, rất nhiều người thậm chí còn nghe được âm thanh chính mình âm thầm hút khí.

Ngay cả Thịnh Minh Phong trên sân khấu cũng hoảng hốt trong nháy mắt, sau khi phản ứng lại, đồng từ co rút, đôi mắt nguy hiểm nheo lại.

Như thế nào mà lại là cậu ta?!

_______________________________

Editor có lời muốn nói:

Xin lũi vì sự chậm trễ này của tui ╥﹏╥ tại vì chỉ còn một đoạn nhỏ thôi mà tui luời đến bây giới edit xong. Cũng một phần là tháng truớc mình thi nên không edit đuợc. Xin lũi mọi nguời ˚‧º·(˚ ˃̣̣̥⌓˂̣̣̥ )‧º·˚

Ngày đăng: 6/6/2022

Cập nhập ngày 27/12/2022

Sửa lại twen chương là "Gặp lại bạn cũ" thành "Âm mưu gặp lại"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net