Chương 35: Lâu đài ác mộng / Lâu đài cổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, người hầu mang cà phê nóng và mấy lát bánh mì đến bàn ăn, quản gia bước nhanh vào. Cách nói chuyện của ông ta vẫn lập dị như mọi khi: "Chào buổi sáng, mọi người."

Tuy không được chào đón nhưng quản gia cũng không tức giận mà quay đầu sang phía khác, ánh mắt rơi thẳng trên người Cung Tử Quận cách đó nửa cái bàn. Cung Tử Quận đang phết mứt lên bánh mì. Hắn phết nhanh và đều, rất chuyên nghiệp. Làm xong thì thản nhiên thả bánh mỳ trên đĩa của Phó Kỳ Đường sau đó quăng luôn con dao quét bơ đi. Ánh sáng bạc tỏa ra, quản gia vội vàng né tránh. Đến khi con dao quét bơ bay ngược trở lại tay Cung Tử Quận, gió mới muộn màng thổi qua vết thương sâu hoắm nhưng khô khốc trên mặt quản gia. (J: Ủa rồi dao quét bơ hay boomerang???)

"Tôi đã bảo tôi thích đàn ông rồi mà ông cứ nhìn như thế khiến tôi rất khó chịu. Thả dê tôi là bị cắt tiết đấy." Cung Tử Quận chả thèm ngẩng đầu lên, vừa cẩn thận rót đầy cà phê cho Phó Kỳ Đường vừa nói. ( =)))))))))))))))))))) )

Quản gia: "..."

Hà Chi Châu nhịn không nổi: "Tôi không cố tình đâu nhưng mà... Phụt... Ha ha ha..."

Khu bình luận cũng nháo nhào vui vẻ.

Quản gia mở miệng cười nhưng sâu trong nước mắt là biển rộng. Lão ta nén cay cú vào trong, trầm giọng nói: "Cô chủ muốn gặp nhà văn, mời anh lên lầu."

"Hôm qua vừa mới gặp rồi mà?" Người phụ nữ trung niên lưỡng lự nói.

"Tôi chỉ làm việc cô chủ dặn dò thôi." Quản gia không hài lòng nói.

Trong hương khói cà phê, ngoại trừ Cung Tử Quận, vài người, nói chính xác là bốn người chơi còn lại đều khẽ trao đổi ánh mắt. Phó Kỳ Đường ăn vội hai, ba miếng hết lát bánh mỳ rồi đứng dậy định đi thì phát hiện quản gia vẫn đứng như trời trồng ờ đó.

"Ông không đi à?" Phó Kỳ Đường nghi hoặc.

"Hôm nay cô chủ muốn gặp từng người một. Đầu tiên là nhà văn, sau đó mới tới anh. Đi thôi, anh nhà văn." Quản gia nhếch mép cười nói rồi liếc nhìn Cung Tử Quận nhưng lần này ánh mắt lại không dám nán lại thêm vài giây.

Việc phải gặp Vanessa một mình hiển nhiên là tin xấu vì theo những gì Hà Chi Châu và Lâm Phưởng nói, Vanessa đêm qua điên cuồng hơn nhiều so với khi họ gặp cô ta vào buổi sáng. Hơn nữa thời gian chờ từ lúc "nguội" đến lúc khùng đã giảm đi, hai người họ cùng nhau đối phó mà vẫn thấy hơi vất vả. Trò chơi vừa kết thúc là bọn họ chuồn luôn, miễn cho thoát khỏi quản gia lại chết trong tay Vanessa.

"Đợi tôi ở thư viện nhé. Đem cả Học Sinh Giỏi theo, cho nó làm việc." Hắn cầm khăn ăn ưu nhã lau miệng như thể bản thân chỉ đi vệ sinh xíu thôi vậy. Sau đó lấy con búp bê Học Sinh Giỏi ra.

Tới khi quản gia chờ bực lắm rồi thì hắn mới thôi rề rà, đứng dậy rời đi. Tuy nhiên, tưởng đi thật rồi mà Cung Tử Quận lại bất ngờ dùng dao cắt vào mặt con búp bê, lắp hai mắt vào cho nó sau đó nở nụ cười đe dọa: "Đôi mắt này còn được giữ cho lần tiếp hay không là phụ thuộc cả vào biểu hiện của ngày hôm nay cả đấy."

Theo quản gia đến tầng bốn, Cung Tử Quận bước lên bậc thang cuối cùng thì liếc mắt nhìn xuống, đột nhiên hỏi: "Yêu quái cũng biết sửa cầu thang à?"

Quản gia quay đầu lại, lộ ra vẻ khó hiểu.

"Cái cầu thang này vừa mới sập sáng hôm qua mà nay đã khôi phục như cũ. Có điều kiến ​​trúc sư lại dành cả buổi chiều hôm qua ở tầng ba chọn quần áo khiêu vũ cơ mà. Này không phải ma làm thì chả lẽ cầu thang nó tự biến về vậy?" Hắn nói thản nhiên như đang tám chuyện phong cảnh, thời tiết nhưng lại làm lão quản gia chấn động.

"Anh lại kể chuyện cười. Mau đi thôi, đừng để cô chủ đợi lâu." Quản gia nhẫn nhịn nói.

Sau đó ông ta không tiếp chuyện Cung Tử Quận nữa mà đi thẳng về phía phòng ngủ của Vanessa. Cung Tử Quận cười lạnh, cũng nhấc gót bước theo. Vẫn là cánh cửa chạm khắc lộng lẫy, bức bích họa khổng lồ dài mấy mét trên tường vẫn nguy nga tráng lệ, màu sắc tươi sáng không ngừng kéo dài về phía hai đầu hành lang. Vết phá hoại đã biến mất.

Cung Tử Quận nhướng mày: "Không chỉ sửa cầu thang mà ma quỷ còn có hứng sửa tranh vẽ nữa cơ à? Trông cũng được đấy."

"Tuy tôi không hiểu ý của anh nhưng chúng ta tới rồi. Mời vào." Quản gia cười nói, vết thương trên mặt căng ra trông càng gớm ghiếc.

"Rồi, rồi nhưng tôi vẫn còn câu hỏi cuối cùng. Hôm qua ông "ăn" hai người, giờ đã tiêu hóa hết chưa?" Cung Tử Quận vừa nói vừa bước vào phòng ngủ, cánh cửa nặng nề đóng sầm lại sau lưng hắn.

*

Trong thư viện, Phó Kỳ Đường với Học Sinh Giỏi đang trừng mắt nhìn nhau. Thân là một chiếc robot chạy bằng cơm, Phó Kỳ Đường không nhịn nổi phải đổi tư thế. Anh ngồi trên bàn chống cằm, cố gắng giao tiếp với con búp bê.

"Mày nhúc nhích đi tìm tài liệu coi. Từ khóa là "Becky" hoặc "Vanessa". Không thì tìm "vòng cổ" cũng được."

Mấy giây sau bé búp bê mới chậm rãi lắc đầu biểu thị ở đây không có nhiều tư liệu, tìm hết cả rồi.

"Thế cũng phải làm việc chứ. Không thì sao tao nói đỡ cho mày với Cung Tử Quận được."

Nói thế mà nó vẫn lắc đầu, trong đôi mắt cá chết dường như còn có vài phần khinh bỉ.

Phó Kỳ Đường: "..."

Đúng lúc này, cửa thư viện bật mở, Phó Kỳ Đường lập tức ngẩng đầu: "Anh về... Lâm Phưởng? Anh tới đây làm gì?"

Bốn phía lặng im. Lâm Phưởng đứng ngoài cửa như một bức tượng, cổ ưỡn về phía trước một cách kỳ lạ, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm Phó Kỳ Đường, hơi giống Vanessa khi nổi điên. Có gì đó không đúng ở đây! Trực giác của Phó Kỳ Đường ngay lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo. Ngay sau đó, chiếc bàn đột nhiên bị lật úp, vài cuốn sách bay như thiên thạch về phía Lâm Phưởng.

Lợi dụng lúc bàn lật, Phó Kỳ Đường đứng phắt dậy né đi, định di chuyển đến một địa điểm thoáng hơn để hành động nhưng Lâm Phưởng lại bất ngờ lao đến. Hai khóe miệng của anh ta toạc ra tới tận mang tai, cơ mặt co giật dữ dội, gân trên trán nổi đậm, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, cả người trong nháy mắt biến thành quỷ.

Chiếc bàn bị ném sang một bên, đập vào tường khiến mùn cưa bay tứ tung. Phó Kỳ Đường cảm nhận được một nguồn lực rất mạnh lao tới trước mặt mình, còn chưa kịp trốn thì Học Sinh Giỏi đã bò dậy, thè lưỡi quấn quanh cổ Lâm Phưởng, thành công giữ chân anh ta.

"Làm tốt lắm." Phó Kỳ Đường nhân lúc này giương nỏ bắn tên.

Mũi tên bay vèo một cái nhưng lại bị Lâm Phưởng bắt được. Yết hầu anh ta trượt lên trượt xuống, gian nan phát ra vài chữ: "Phải...chết..."

Phó Kỳ Đường bắn thêm một mũi. Lâm Phưởng vẫn tính giơ tay bắt tên nhưng lần này anh ta không thể làm gì nữa. Học Sinh Giỏi trườn như rắn, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Lâm Phưởng. Dưới ánh nhìn của nó, Lâm Phưởng như con rối gỗ, động cũng động không nổi.

"Khóa mục tiêu..."

Phó Kỳ Đường lập tức nhớ tới kỹ năng khác này của Học Sinh Giỏi. Phàm là những gì bị nó ghi nhớ thì sẽ đều bị "khóa" lại. Lúc này Lâm Phưởng đang bị ma ám mà hơi thở của quỷ đã bị con búp bê ghi nhớ rồi, khắc này hiển nhiên là như cái công tắc bật khởi động kỹ năng. Ấy nhưng mà lúc nào ta? Cứ lúc nào Học Sinh Giỏi xuất hiện thì anh đều có mặt mà. A! Vừa rồi Cung Tử Quận rạch mặt quản gia rồi lại rạch mắt cho nó trong khi lần trước thì chẳng cần làm gì. Hẳn là như vậy.

Chứng tỏ Cung Tử Quận biết trước được mình có thể sẽ bị tấn công lúc hắn không ở đây. Không, không chỉ mình anh. Lâm Phưởng bị nhập, Hà Chi Châu đi cùng ắt cũng gặp nguy hiểm. Người phụ nữ trung niên không chừng cũng đang không an toàn. Ma quỷ đã bắt đầu xuống tay với người chơi rồi. Tại sao chứ? Một loạt suy nghĩ lướt nhanh trong đầu Phó Kỳ Đường, đáp án dần lộ diện. Ma quỷ đã gấp gáp tới mức này chứng minh bọn họ đã cách bước cuối rất gần, khéo đang ở bước áp chót rồi cũng nên.

Khi Phó Kỳ Đường lật người và đáp xuống phía sau giá sách cũng là khi con dao găm của anh được rút khỏi vỏ. Giờ phút này, Học Sinh Giỏi đang bám chặt cơ thể Lâm Phưởng. Lưỡi nó rút dần lại, trán hai "người" kề sát , trìu mến nhìn nhau. Lúc lâu sau, Phó Kỳ Đường lần đầu tiên được chứng kiến bé búp bê đó giờ thẫn thờ, ngẩn ngơ mở miệng nói chuyện.

"Mời trình bày... Lý thuyết dây."

Phó Kỳ Đường: "?"

Lâm Phưởng: "..."

Im lặng.

Phó Kỳ Đường không biết liệu có phải "Im lặng là Cambrige của đêm nay" không nhưng đó chắc chắn là sự ngoan cố cuối cùng của một kẻ học dốt vật lý. ( =)))) ) Một giây sau, mắt Học Sinh Giỏi lóe sáng, dường như có một con dao vô hình xuất hiện, lưng Lâm Phưởng lập tức nhận một vết thương đẫm máu. Đau đớn đột ngột khiến Lâm Phưởng run bần bật. Anh ta há miệng muốn nói gì đó nhưng lại chỉ phát ra được những tiếng gầm gừ.

"Câu tiếp theo. Làm thế nào để đo được sự sụp đổ của hàm sóng?" Học Sinh Giỏi hỏi tiếp. (J: Câu này bản dịch không chắc là chính xác (về mặt lý thuyết vật lý) vì mình không tìm được nhiều thông tin liên quan đến sự sụp đổ của hàm sóng, hầu như là tư liệu tiếng Anh không à TTvTT)

Phó Kỳ Đường: "..."

Lâm Phưởng: "Tôi..."

"Trả lời sai!" Lâm Phưởng nhận thêm một vết thương. Học Sinh Giỏi nói tiếp: "Câu tiếp theo. Mời giải thích Nghịch lý Fermi."

Lâm Phưởng: "Không..."

"Trả lời sai!"

Phó Kỳ Đường cuối cùng cũng hiểu được phó bản của Học Sinh Giỏi có bao đáng sợ. Mấy câu hỏi đó đến một câu anh cũng không có đáp án. Sau ba câu hỏi, lưng Lâm Phưởng mọc ra ba vết thương ướt máu. Dường như anh ta đã không còn phát điên nữa, dáng vẻ quỷ quái gớm ghiếc cũng biến mất, thay vào đó là vẻ ngơ ngác và bối rối. (J: Người hay ma thì cũng phải quỳ dưới chân vật lý TTvTT)

"Lâm Phưởng!" Phó Kỳ Đường nhân cơ hội gọi lớn.

Tiếng gọi đó lập tức kéo Lâm Phưởng, người còn đang hoang mang, lo sợ và mơ hồ khi đang phải dùng hết sức tranh đoạt thứ gì đó trong ảo giác của chính mình, tỉnh dậy. Chẩm hói! Có chuyện gì vậy? Sao mình lại ở đây??

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "7; 11; 13; 14; số tiếp theo là gì?"

"14,5." Lâm Phưởng đáp theo bản năng sau mới thoát khỏi cơn mê mang. Lúc này anh mới ý thức được mình đang mặt đối mặt với một con búp bê không có mũi, cả người còn bị cố định không thể nhúc nhích nổi thì choáng: "Chuyện gì thế này? Sao tôi lại bị thương vậy???"

"Trả lời chính xác! Đổi vị trí, mời hỏi." Học Sinh Giỏi tiếc nuối nói.

"Học Sinh Giỏi! Quay lại đây." Phó Kỳ Đường vội vàng nói.

Học Sinh Giỏi nghe gọi thì dừng phắt lại, màu máu trong mắt nhanh chóng tiêu tán, tứ chi quấn chặt lấy Lâm Phưởng cũng trở lại bình thường, bay về cạnh Phó Kỳ Đường. (J: Ông chủ nói thì còn có thể cãi lại chứ lời pà chụ thì nhất định phải nghe ngay :v )

"Lúc nãy anh bị ma nhập định giết tôi nên nó mới..."

Phó Kỳ Đường mới nói một nửa, Lâm Phưởng đã nhớ ra, mặt biến sắc: "Tôi nhớ ra rồi! Tôi lại bị mộng du! Tôi mơ thấy lâu đài vừa mới xây xong, cứ mỗi mua hè là lại có một người phụ nữ được gọi là "nữ hoàng" tới đây tránh nóng."

"Sao có thể chứ? Lâu đài này đã được xây dựng từ ba trăm ba mươi năm trước nhưng những sự kiện siêu nhiên chỉ xảy ra một trăm năm trước. Thời gian hoàn toàn không khớp. Trừ phi..."

Nghĩ đến đây, nét mặt của Phó Kỳ Đường thay đổi, những cảnh tượng nhanh chóng lướt qua trong đầu anh. Tóc Vàng phàn nàn rằng lâu đài cũ kỹ và rách nát, vài phút sau đã bị cửa treo chặt đứt đầu; Huấn luyện viên thể hình đã không kịp sửa tay vịn cầu thang lại còn đập mẻ cả bàn nhà người ta, cuối cùng bị bẻ gãy cổ chết, sau đó trên tường xuất hiện một tấm phù điêu; Anh thì không những xé tranh còn đánh người ta lúc nhập vào Lâm Phưởng xỉu ngang xỉu dọc nên mới bị quản gia lườm cháy mặt rồi bẫy cho thang đổ tính mưu hại anh. Vì con ma đó sẽ giết chết những người phá hoại lâu đài nên Cung Tử Quận ra tay phá bức tranh tường khổng lồ cửa phòng ngủ của Vanessa không chỉ để trả thù cho anh mà còn muốn tìm ra nó thật sự là ai... Hoặc là cái gì.

Không phải vì quỷ quá yêu tòa lâu đài mà bản thân nó chính là quỷ. Ngay từ đầu, người chơi đã bước chân vào miệng quỷ, còn ngây ngốc trong đó vài ngày. Và hiện tại, ma quỷ đã bắt đầu thanh lý người chơi rồi.

"Chạy ra khỏi tòa lâu đài này mau!"

Phó Kỳ Đường không thèm giải thích gì, túm Học Sinh Giỏi bỏ chạy nhưng đúng lúc này, cánh cửa lại đóng sầm lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net