Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu khả ái by Thị Tửu Cật Trà

Edit: Mio (✧ω✧)

Chương 2

Doãn Minh Tê bị Thượng Nhiên ôm chặt, trên người hắn mang hương vị thành thục trưởng thành bao lấy cậu.

Trước kia Thượng Nhiên ôm cậu, cậu sẽ cảm thấy rất an tâm, nhưng hiện tại Thượng Nhiên ôm cậu, cậu chỉ lo đến hoảng hốt.

Doãn Minh Tê muốn đẩy hắn ra, hắn lại ôm cậu càng chặt hơn.

Trước khi đẩy cửa vào tiệm cơm kia, Thượng Nhiên đã sớm quan sát cậu.

Thiếu niên lúc trước vẫn luôn xinh đẹp, đôi đồng tử hổ phách lúc nào cũng ẩn chứa ý cười.

Thượng Nhiên có chút ghen ghét, bởi vì nụ cười đó không phải dành cho hắn.

"Thượng Nhiên." Doãn Minh Tê mở miệng kéo hắn về hiện thực, "Sao anh lại ở đây?"

---

Thượng Nhiên từng đi khắp ngõ ngách đất phương nam kia, kể cả cảnh đẹp ý họa tình thơ cũng chẳng đặt trong mắt, bởi vì tâm tư hắn chỉ cất giấu một thiếu niên tên Doãn Minh Tê.

Hắn đánh mất một người.

Người đó là sinh mệnh của hắn.

Có ai đã từng gặp qua thiếu niên như thơ như họa ấy chưa, mà mãi hắn vẫn không tìm thấy người.

---

Đông chí 17 tuổi năm ấy, Thượng Nhiên hỏi Doãn Minh Tê có thích phương bắc không, hắn từng nghe cậu nói quê nhà không có nhiều tuyết rơi lắm.

"Thích, vì có máy sưởi á." Thiếu niên sáng sủa đặc biệt ngay thẳng trả lời.

Thượng Nhiên bị chọc cười, "Tan học cùng đi ăn sủi cảo không?"

"Ăn!"

Bởi vì Doãn Minh Tê, Thượng Nhiên trở nên thích cười.

Thiếu niên 17 tuổi hẳn là nên tươi cười, như sức sống mãnh liệt của mặt trời, tích cực lạc quan.

Nhưng Thượng Nhiên cười với Doãn Minh Tê, là cười đến ôn nhu lưu luyến, cười như không thể rời xa.

Bởi vì là bạn bàn trước sau, Thượng Nhiên lại có ý lân la làm thân nên Doãn Minh Tê cũng không có gì phải đề phòng, hai người nhanh chóng trở thành bạn tốt với nhau.

Thượng Nhiên làm bạn với Doãn Minh Tê, đối với nhiều người như sét đánh ngang tai, hai người này từ tính cách đến vòng xã giao đều chẳng hề dính líu, có chăng thì chắc cũng chỉ cùng trình độ với nhau mà thôi.

Nhưng hai người vẫn chơi cùng nhau, quả nhiên là khác hẳn những gì mọi người suy đoán.

Sau đó mọi người cũng không thấy hai người này không hợp chỗ nào.

Mắt thấy cũng sắp nghỉ đông, Doãn Minh Tê gần đây vẫn luôn nói mình sắp trở về quê rồi, Thượng Nhiên nghe xong tự dưng tâm phiền ý loạn.

Trước khi thi cuối kì một ngày, Thượng Nhiên không nhịn nữa, lúc Doãn Minh Tê đang nói thì gõ bút xuống bàn cái cạch.

Doãn Minh Tê hoảng sợ, mắt nhìn Thượng Nhiên, vẻ mặt vừa sợ hãi lại vừa muốn nói chuyện tiếp.

Thượng Nhiên trong lòng mềm mại hẳn, chọc chọc đầu Doãn Minh Tê, "Cậu có nhớ nhà không?"

"Nhớ chứ. Kì nghỉ sau tớ cũng không có về đâu."

"Tôi thì sao?"

Doãn Minh Tê bừng tỉnh nói: "Cậu sợ nghỉ đông sẽ không gặp tớ sao?"

Câu hỏi này có hơi trực tiếp quá, nhưng Thượng Nhiên vẫn ngại ngùng đáp cậu.

Doãn Minh Tê lại không để bụng, "Cậu nhớ tớ thì có thể gọi video nha."

Tay Thượng Nhiên vốn dĩ rũ ở bên cạnh, nhưng sau đó lại lân la đến gần tay của Doãn Minh Tê.

Thượng Nhiên lỏng lẻo bắt lấy tay cậu, Doãn Minh Tê thì lùi cánh tay ra sau một xíu, cho nên hắn cũng tự nhiên mà có cơ hội cầm được tay.

"Muốn nắm tay tớ sao?" Doãn Minh Tê tủm tỉm cười, nắm lại tay Thượng Nhiên.

Ngực Thượng Nhiên tràn ngập sự ê ẩm ấm áp kì diệu. Từ lần đầu tiên hắn biết thế nào là động tâm, hay là sau này biết bản thân đã rung động rồi, đều hiến dâng trên tay của thiếu niên trước mắt.

Kỳ nghỉ đông thật sự ngắn, Doãn Minh Tê trở lại trường học trước một ngày.

Vốn là Thượng Nhiên định đi đón cậu, nhưng lại gặp một chút sự cố trên đường mà không đến kịp.

Vườn trường vẫn là bộ dạng quen thuộc đó, xuân vừa sang, mùa đông tựa hồ vẫn còn luyến tiếc chưa đi, trên cành cây trụi lủi vẫn chưa có mầm non nào nhú ra.

Doãn Minh Tê bị em gái lớp dưới mặc đồ thường ngăn lại, cậu thì lại tay xách nách mang đứng trên ngõ nhỏ, nhìn rất ngốc.

"Thì là... anh có tiện nói chuyện cùng em một chút không?" Em gái lớp dưới ngập tràn hi vọng chờ đợi cậu trả lời.

Doãn Minh Tê vác cặp sắp rớt đến nơi, cậu đứng lại xốc xốc nó, trăm phần trăm đứng đắn mà trả lời: "Xin lỗi nha, giờ không tiện mất tiêu rồi."

Bạn học độc địa của Thượng Nhiên, Hách Thuận Trạch đi ngang qua, nghe được Doãn Minh Tê nghiêm túc trả lời không nhịn được mà cười ầm lên, em gái kia cũng chạy mất dạng luôn rồi.

Nguyên cả con đường này chắc cũng chỉ còn Doãn Minh Tê cùng đống hành lí và tiếng cười ha hả của Hách Thuận Trạch.

"Ai da, nhóc con, có biết tôi là ai không?" Hách Thuận Trạch cười đã xong đứng thẳng người dậy mà hỏi cậu.

Doãn Minh Tê gật gật đầu: "Biết, cậu là bạn tốt của Thượng Nhiên."

"Biết thì tốt." Hách Thuận Trạch đột nhiên thu hồi nụ cười nói, "Cậu né Thượng Nhiên ra xa một chút, đừng có trách tôi không nhắc nhở."

Doãn Minh Tê "Ồ" một tiếng, mang theo hành lý lên lầu.

Ngày hôm sau cậu thuật lại mấy lời Hách Thuận Trạch nói với mình cho Thượng Nhiên nghe.

Thượng nhiên nghe xong bình tĩnh hỏi lại: "Có muốn né xa tôi không?"

Doãn Minh Tê không trả lời "Không muốn", cậu rất quyết đoán mà trả lời "Không bao giờ."

Trong mắt Thượng Nhiên mang theo ý cười, Doãn Minh Tê hất mặt, biểu cảm như muốn nói "Khen tui đi"

Hắn nói: "Khen cậu nè."

Doãn Minh Tê không hài lòng: "Gì vậy, không phải nói như vậy nha."

"Vậy phải nói như nào?"

Doãn Minh Tê lại ngượng ngùng, nắm tay thẳng tắp gõ lên ngực Thượng Nhiên nói: "Đánh cậu bây giờ."

Thượng nhiên cười dùng tay chọc chọc đầu Doãn Minh Tê.

Chiều hôm nay Thượng Nhiên hẹn gặp Hách Thuận Trạch sau trường, Hách Thuận Trạch còn đang đi lên trước, Thượng Nhiên đã nhấc chân đạp một phát lên mông cậu ta.

"Khóa cái mồm cậu chặt vào."

Hách Thuận Trạch che mông lại, "Cậu có biết mình đang làm gì không?"

"Đá cậu chứ gì."

"Phi! Ý tôi là" Hách Thuận Trạch nóng nảy gãi gãi tóc, "Cậu có thấy ánh mắt của Doãn Minh Tê rất không đúng không? Cậu có biết..."

"Tôi biết." Thượng Nhiên nói.

Hách Thuận Trạch hết nóng nổi, thở dài nói: "Cậu chắc chắn không?"

Thượng Nhiên không nói gì, nhưng ánh mắt đã chứng minh tất cả.

"Thượng Nhiên, ba cậu sẽ không đồng ý, huống hồ cậu còn không biết Doãn Minh Tê sẽ nghĩ thế nào. Có thể cậu ta sẽ không thích..."

"Tôi thích là đủ rồi." Ngữ khí của hắn bằng phẳng, nhưng lời nói lại không giống bình thường, "Cậu ấy sẽ là của tôi."

Hách Thuận Trạch giờ tay đầu hàng: "Ok, xem như tôi chưa nói gì."

Sau này qua vô số ngày đêm tìm kiếm, Thượng Nhiên đều tự hỏi lúc đó làm như vậy liệu có hối hận không?

Mà đáp án duy nhất chính là: không hối hận.

Cho dù có đổi cả trăm phương thức chạm mặt khác nhau, Thượng Nhiên vẫn sẽ thích Doãn Minh Tê, vẫn sẽ dùng trăm phương ngàn kế để đến bên người này.

Huống chi là lưỡng tình tương duyệt như vậy.

Gần đây Doãn Minh Tê nhắn tin wechat với Thượng Nhiên thường thích dùng một cái sticker, trên đó còn có chữ: Gọi em là bé cưng đi.

Thượng Nhiên hỏi sao cậu có cái sticker này, Doãn Minh Tê nói là em gái học cấp hai gửi cho cậu xem.

"Ừm." Thượng Nhiên trả lời, "Bé cưng."

Doãn Minh Tê qua gần một phút mới trả lời, mà lại trả lời bằng cái sticker kia.

Thượng Nhiên nghĩ đến biểu cảm hiện tại của cậu, không nhịn được mà cười rộ lên.

Bé cưng Doãn Minh Tê siêu cấp ngọt ngào, không thể không khiến người khác cười ngọt theo.

Giữa thời tiết oi bức mùa hè, Thượng Nhiên cùng Doãn Minh Tê tránh nóng ở góc sân thể dục ăn kem.

Trong trường học không có kem ốc quế, Thượng Nhiên cố ý trèo tường đi ra ngoài mua cho Doãn Minh Tê, lúc trở lại người hắn mướt mồ hôi, Doãn Minh Tê còn làm cây quạt nhỏ cho hắn quạt gió, "Có mát không?"

Thời tiết khó chịu, không khí dường như đang dừng lại, Thượng Nhiên căn bản là không cảm nhận được miếng gió nào hết nhưng vẫn rất phối hợp gật đầu: "Có."

Doãn Minh Tê nghe được câu trả lời, cổ tay đưa đẩy tần suất nhanh hơn, quạt gió càng thêm ân cần.

Thượng Nhiên thấy cậu quạt hăng say, đem kem ốc quế trong tay cho cậu, Doãn Minh Tê cúi đầu cắn một miếng to, "Lạnh quá à."

Thượng Nhiên cũng cắn một cái, "Vẫn còn đây, ăn từ từ thôi. Tôi không nóng cậu đừng quạt nữa, ăn kem đi nếu không sẽ chảy mất."

Hai người ngồi trong góc râm, Doãn Minh Tê gặm kem ốc quế được một nửa thì hỏi Thượng Nhiên: "Cậu có thích ai không?"

"Có." Thượng Nhiên rũ tay xuống, nắm lấy cánh tay Doãn Minh Tê.

Doãn Minh Tê tiếp tục hỏi: "Là người như thế nào vậy?"

Trong nháy mắt Thượng Nhiên nghĩ ra biết bao cơ man là từ để hình dung. Quê nhà Doãn Minh Tê đều là sông nước, nên cậu từ trong xương cốt đã hàm chứa ý xuân, dạt dào sức sống, cười một cái là như thơ họa Giang Nam, đẹp không tả xiết.

Thiếu niên xinh đẹp này vốn không có từ ngữ nào có thể miêu tả được mà, Thượng Nhiên suy nghĩ trong một giây, giây tiếp theo hắn liền nói: "Là một bé cưng."

Doãn Minh Tê đỏ mặt, cắn ốc quế răng rắc, một lát sau mới tiếp tục hỏi: "Vậy có đẹp như tớ không?"

Thượng Nhiên suy tư một chốc, "Ừm, xinh đẹp giống cậu vậy." Nói rồi hắn cúi đầu hôn lên môi Doãn Minh Tê.

Doãn Minh Tê mới vừa ăn xong kem, trong miệng thì lạnh lạnh, lưỡi của Thượng Nhiên lại ấm áp cuốn lấy cậu, ngay cả vụn ốc quế cuối cùng bên miệng cũng cùng nhau ăn luôn.

Lông mi cậu chạm vào mí mắt Thượng Nhiên, lơ đãng đánh thức con sư tử say ngủ trong hắn. Thượng Nhiên mở mắt, Doãn Minh Tê không những không sợ hãi mà còn đối diện với hắn, cậu cười cười duỗi tay chạm vào mắt của hắn.

Doãn Minh Tê nhìn thấu thâm tình chứa đầy trong mắt Thượng Nhiên, tình cảm này cũng là vì cậu, nên cậu cũng muốn chịu trách nhiệm với hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net