Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu khả ái by Thị Tửu Cật Trà

Edit: Mio (✧ω✧)

Chương 4

Một ngày trước sinh nhật 18 tuổi của Doãn Minh Tê đúng lúc là cuối tuần, Thượng Nhiên cùng cậu đến khu trò chơi.

Doãn Minh Tê ném bóng không qua được hắn, cuối cùng vứt lung tung bóng rổ ra sau, lại hỏi: "Anh có muốn chơi gì không?"

Thượng Nhiên kéo cậu đến trước máy gắp thú.

Doãn Minh Tê chỉ chỉ máy gắp thú, hắn gật đầu.

"Em ném tiền vào đó nha." Nói rồi Doãn Minh Tê vứt đồng xu vào.

Thượng Nhiên thử mấy lần đều không gắp được, cậu hỏi: "Anh muốn cái nào á?"

Hắn thật sự chỉ vào một con búp bê cho Doãn Minh Tê xem: "Cái giống em."

Doãn Minh Tê nhìn nhìn, không cảm thấy búp bê giống mình xíu nào, nhưng vẫn ném tiền vào nói: "Chắc chắn không? Em gắp đó nha."

Doãn Minh Tê gắp một lần đã trúng, cầm búp bê quơ quơ trước mắt sau đó đưa cho hắn, "Cho anh nè."

Thượng Nhiên nhận lấy búp bê, "Cho anh sao?"

"Vốn dĩ muốn gắp cho anh mà." Doãn Minh Tê cười vui vẻ, đôi mắt híp lại như vầng trăng non, "Anh muốn em mới gắp á."

Sau đó Thượng Nhiên nắm lấy tay cậu, Doãn Minh Tê ngẩng đầu.

Cậu nghe hắn nói: "Nếu anh muốn em thì sao?"

"Em hả." Doãn Minh Tê nghĩ nghĩ rồi nói, "Anh không bắt được em đâu, tại anh ngốc lắm á."

Thượng Nhiên mặt mày tràn đầy ôn nhu, rũ mắt nhìn Doãn Minh Tê.

"Nhưng mà em sẽ chủ động dang tay đến chỗ anh nha." Doãn Minh Tê vỗ lên búp bê một cái, "Để cho anh tiện bắt á."

Thượng Nhiên cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ mũi cậu: "Ừa, anh nhất định sẽ bắt được em."

Hai người ở bên ngoài ăn cơm chiều, Thượng Nhiên nói muốn Doãn Minh Tê đến nhà hắn chơi, "Anh muốn làm người đầu tiên chúc mừng sinh nhật em."

Doãn Minh Tê liên tục gật đầu: "Được thôi, đến cho anh vui nè."

Thượng Nhiên ở dưới lầu nhà Doãn Minh Tê chờ cậu tắm rửa thu dọn tập sách, ở ngoài hong gió lạnh ban đêm cũng không làm tiêu tan được tâm tình vui sướng của mình, nhìn thấy đèn lầu hai sáng rồi lại tắt, hắn biết thiếu niên ấy sắp đến bên hắn rồi.

Doãn Minh Tê từ hàng hiên đen thui nhảy ra, muốn nhào vào lồng ngực hắn, lại đột nhiên nhớ ra đây là dưới lầu nhà cậu, hàng xóm thân thích mà thấy lại không được. Cậu miễn cưỡng lắm mới không sáp lại bên hắn, đành phải đẩy hắn đi lên trước, "Đi mau đi mau."

"Làm sao vậy?"

Doãn Minh Tê không trả lời, cho đến lúc đến ngã rẽ tiểu khu, cậu mới buông tay ôm lấy Thượng Nhiên.

Thượng Nhiên áp sát bên tai cậu, "Em đang làm nũng sao?"

"Không phải." Doãn Minh Tê đè lại đầu hắn, làm hắn phải tựa đầu lên vai cậu, "Em đang ôm anh, hy vọng anh có thể phối hợp làm chim nhỏ nép vào lòng em."

Đến nhà Thượng Nhiên, hai người ngồi ở sofa xem TV hết hai tiếng.

Hắn thích ăn hạt dưa, còn Doãn Minh Tê thích ăn quả phỉ nên cả hai thay phiên bóc cho đối phương.

(Quả phỉ: Thuộc họ hạt dẻ, nhìn cũng na ná nên mình không up hình nữa he)

Doãn Minh Tê hỏi: "Anh có thấy mệt không?"

Thượng Nhiên nhét quả phỉ vào miệng Doãn Minh Tê, "Không mệt."

"Quả phỉ mắc hơn hạt dưa á."

"Ừm." Thượng Nhiên dùng răng cắn cắn Doãn Minh Tê lúc cậu đút hạt dưa, "Còn được ăn đậu hũ của em."

"Rõ ràng là em ăn đậu hũ của anh." Doãn Minh Tê đẩy đỉnh đầu hắn, "Anh có thể nghiêm túc xem TV không nói chuyện được không?"

"Em nói trước mà."

"..."

"Là anh nói. Em đừng vùi đầu."

Doãn Minh Tê úp mặt vào đầu gối, giọng nói rầu rĩ: "Đừng có chạm vào em, em muốn như này."

Hai người tắm xong là đã hơn mười một giờ, nằm ở trên giường trò chuyện kiểu gì lại sáp lại với nhau.

Doãn Minh Tê bị cởi quần áo sạch sẽ, quần lót treo ở dưới rồi mà Thượng Nhiên vẫn còn hỏi cậu có mang dư quần để thay không.

"Không có thì mặc của anh nè." Thanh âm hắn trầm thấp, nói đùa đều nghe giống như đang nghiêm túc.

Doãn Minh Tê kháng nghị, "Ai thèm."

Thượng Nhiên cắn cắn cánh môi cậu, "Phải mặc."

Hắn hôn dọc từ cổ xuống dưới, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng khảy đầu vú cậu, Doãn Minh Tê run rẩy thân mình, nức nở một tiếng.

Thượng Nhiên vỗ vỗ mông cậu rồi nói: "Ngoan, dưới gối đầu em có bôi trơn, lấy ra đây."

"Sao cái này mà anh cũng chuẩn bị vậy?"

Doãn Minh Tê thò tay xuống gối mò mẫm, Thượng Nhiên đụng đến bên dưới, cậu co rúm lại một chút rồi hỏi: "Cái đó... em tự làm được không?"

Thượng Nhiên sửng sốt, Doãn Minh Tê lập tức đẩy hắn ra nói: "Để em tự làm đi." Nói rồi cậu đổ dầu bôi trơn ra tay, hai chân mở lớn, tự mình xoa ấn miệng huyệt.

Thượng Nhiên cũng không ngăn cản, ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn Doãn Minh Tê tự mình khuếch trương.

Doãn Minh Tê vất vả lắm mới nhét một ngón tay vào được, giương mắt đã thấy Thượng Nhiên nhìn chằm chằm chỗ đó của mình, trong nháy mắt dừng lại, lấy tay ra luôn, "Anh đừng có nhìn mà."

Thượng Nhiên ôm chầm lấy cậu, liếm liếm vành tai nói: "Em không tự làm được, sẽ bị thương."

"Vậy sao anh không nói sớm?"

"Anh xem thử, có chuyện gì thì..."

"Anh cố ý chứ gì?"

"Hả?"

"Anh đừng có giả ngu." Doãn Minh Tê nói rồi cắn một cái lên đầu vai hắn, nhưng cậu cũng không thật sự dùng sức, liền nhả ra rồi nói, "Em có thể nằm xuống không?"

Doãn Minh Tê ghé vào trên giường, Thượng Nhiên bắt cậu nhếch mông lên, cậu liền đem mông vểnh lên.

Tới lúc đút hai ngón tay vào, hắn còn đánh giá một câu: "Có chỗ trướng lên nè."

Màn dạo đầu thật lâu, Doãn Minh Tê có chút chịu không được, hỏi Thượng Nhiên có thể cắm vào chưa, hắn nói còn phải chờ một chút.

Doãn Minh Tê duỗi tay chạm vào dương vật hắn, nơi đó căng phồng gân guốc, tay cậu xẹt qua lỗ sáo, Thượng Nhiên lập tức đè tay cậu lại.

Hai chân Doãn Minh Tê vòng qua thắt lưng hắn, khó nhịn cọ cọ, ngón tay hắn lần lướt qua đầu vú, cậu lập tức khó chịu: "Anh tiến vào đi, còn chờ gì vậy? Vào đi mà."

Thượng Nhiên gian nan lật điện thoại trên đầu giường nhìn thử, sau đó cúi đầu mút hôn mặt Doãn Minh Tê: "Chờ một phút nữa."

Doãn Minh Tê đã mờ mịt lại nghẹn khuất: "Em muốn anh như vậy mà anh còn không làm, anh không có hứng thú với em chứ gì?"

Hắn không nhịn được mà bật cười, đã cứng thế này mà còn bảo không có hứng thú với em?

Sau đó hắn đỡ dương vật cọ cọ ở miệng huyệt đã mở rộng, cắm vào.

Dương vật to lớn đi vào, Doãn Minh Tê cảm thấy phía trước của mình đau muốn xỉu, sau đó móng tay cậu đặt trên lưng Thượng Nhiên vẽ rồng bay phượng múa.

Thượng Nhiên chờ một hồi lâu mới bắt đầu nhẹ nhàng đâm chọc, Doãn Minh Tê hừ nhẹ vài tiếng.

Hắn vừa cày cấy vừa nhẹ giọng nói: "Bảo bảo sinh nhật vui vẻ, em đã lớn rồi nha."

Doãn Minh Tê bị đâm đến chảy nước mắt, nhận ra rằng vừa nãy là tên này đang đợi đúng 12 giờ, cậu không nhịn được tiến đến bên tai hắn nói: "Anh là đang tặng quà sinh nhật cho em hở?"

Thượng Nhiên vuốt ve dương vật của Doãn Minh Tê, tần suất đâm chọc cũng trở nên nhanh hơn.

Làm một hồi lâu, Doãn Minh Tê bắn ra trong tay hắn.

Thượng Nhiên liếm ngón tay, lại đâm mạnh mười mấy lần, ở trên lưng cậu nói: "Đây mới là quà sinh nhật." Sau đó bắn vào bên trong Doãn Minh Tê.

Hắn ôm cậu đến phòng tắm rửa sạch, Doãn Minh Tê buồn ngủ cực độ, mơ mơ màng màng hỏi: "Có phải em hơi thiệt thòi rồi không?"

Thượng Nhiên moi tinh dịch trong người cậu ra, "Có thiệt thòi không?"

Doãn Minh Tê dựa vào vai hắn, "Có á. Ngày mai anh phải bóc cho em... 30 quả phỉ!"

"Mấy ngày này không được ăn những thứ đó." Thượng Nhiên hôn hôn trán Doãn Minh Tê, "Buồn ngủ thì ngủ đi."

Doãn Minh Tê chép chép miệng, "Không ăn thì... Anh hôn em xíu đi." Nói xong đã gà gật ngủ mất rồi.

Thượng Nhiên đặt lên môi cậu một nụ hôn, "Yêu em, ngủ ngon."

Hai người ở bên nhau từ năm mười một, một năm rưỡi sau cũng vẫn còn ngọt ngào ái ân.

Doãn Minh Tê nghĩ, có lẽ cậu đã dùng hết tình yêu của mình để hiến dâng cho những năm tháng tuổi trẻ mất rồi, nếu không thì sao sau này cậu chẳng thể yêu ai được nữa chứ?

Là cậu không muốn thừa nhận bản thân vẫn chưa quên được Thượng Nhiên.

Đã không dám hết mình yêu thích một người như vậy nữa rồi.

Xa nhau năm năm, lại ở một thành phố phương bắc không tên gặp được Thượng Nhiên.

Thượng Nhiên nói là hắn đi tìm cậu, Doãn Minh Tê nghĩ, có phải anh tìm hơi lâu rồi không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net