Chương 1: Anh chảy thật nhiều nước mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhan Trạch gian nan một lần nữa thử lại, vẫn không thể lấy kính áp tròng ra dù đang đứng trước gương.

Đôi mắt bị đè càng không thoải mái, anh nhíu mày thật chặt, thường xuyên nháy mắt, nước mắt sinh lý không ngừng từ mi chảy ra.

Bên ngoài lại truyền đến một trận âm thanh vỗ tay.

Hôm nay là ngày đại học X làm lễ chào đón sinh viên mới, Nhan Trạch làm phó hội trưởng hội học sinh nên hôm nay phải lên sân khấu đọc diễn văn.

Không nghĩ tới lúc gần bước lên sân khấu, ngày thường không hay đeo kính áp tròng không hiểu sao hôm nay đeo lại sinh ra vấn đề, không biết vì sao cảm thấy có thứ gì đó trong mắt, đổ thuốc nhỏ mắt cũng vô dụng, tưởng có thể lấy ra lại càng không thể, cũng không dám quá dùng sức, sợ thương tổn đến đôi mắt.

Thật là hết đường xoay xở.

Lúc này chỉ còn anh một mình đứng trong phòng thì nghe thấy âm thanh cửa mở, có người tiến vào.

Nhan Trạch giống như gặp được vị cứu tinh, nước mắt chật vật chảy xuống, hướng đến một phương hướng nào không rõ nói, “Bạn học!”

Đối phương cách vài giây mới có phản ứng, “Chuyện gì?”

Nam sinh trẻ tuổi có chất giọng rất trầm thấp.


“Kính áp tròng của tôi không thể lấy xuống được, phiền cậu có thể giúp tôi lấy xuống không?”

Nhan Trạch cảm giác được đối phương khựng lại một chút, sau đó mới đi tới.

Anh không có cách nào mở mắt hoàn toàn, tầm mắt bị nước mắt ngăn trở, nhưng có thể mơ hồ thấy được một bóng người rất cao.

“Phiền cậu giúp tôi…”

Nhan Trạch chủ động ngẩng đầu lên, lặp lại lời nói một lần nữa.

Người nọ tựa như luôn phản ứng tương đối chậm, lại ngừng chốc lát, tiếp theo tay liền duỗi tới, động tác nhẹ nhàng đưa lên mắt anh.

Đối phương ngón tay có chút lạnh lẽo, Nhan Trạch không khỏi nhẹ nhàng run lên một chút.

“Đừng nhúc nhích.”

Nam sinh kia cuối cùng cũng phát ra một câu nói, mệnh lệnh trong câu chữ lại tạo ra tính áp bách khó lí giải.

Nhan Trạch nghe theo quả thực cũng không dám lại di chuyển.

Dù sao vận mệnh đôi mắt của mình đang nằm trong tay đối phương, mà anh tạm thời cũng không còn nghĩ mình sẽ mù.

Người nọ thuận lợi gỡ xuống kính áp tròng phía bên phải, đang muốn lấy luôn kính áp tròng ở bên trái thì tựa như bị ấn nút tạm dừng, một tay dừng trước mặt Nhan Trạch, chậm chạp không tiếp tục.

Nhan Trạch vẫn luôn bảo trì trạng thái có hơi ngẩng đầu, sau cổ đều có chút đau nhức.

Đang muốn mở miệng thúc giục, lại nghe đối phương nhỏ giọng nói, “Anh chảy thật nhiều nước mắt.”

Ngón tay cái ở trên má anh bị hắn vuốt ve, anh tưởng hắn giúp mình lau nước mắt, chỉ là lực đạo dần dần tăng thêm.

Cảm giác này có chút kỳ quái, Nhan Trạch trong lòng bổng nhiên không khỏe, thậm chí còn nổi da gà.

Âm thanh bên ngoài lại truyền đến: “Mọi người hãy cùng vỗ tay hoan nghênh chào đón Nhan Trạch năm tư khoa vật lý học của chúng ta!”

Nhan Trạch nghe vậy có chút sốt ruột, “Bạn học, phiền cậu nhanh lên…”

Anh như nghe được một tiếng cười khẽ, chưa kịp nghĩ ra mình sẽ phản ứng như thế nào, cảm giác khó chịu ngay mắt đã biến mất.

Nhan Trạch chớp đôi mắt vài cái, khôi phục lại cảm giác bình thường thật tốt.

Trên bàn bên cạnh là hai cái kính áp tròng, Nhan Trạch đem chúng nó ném vào thùng rác, thề cả đời đều sẽ không mua lại kính áp tròng này lần nào nữa.

Anh nhìn quanh bốn phía, trong phòng thế nhưng không có một bóng người.

Vừa rồi giúp anh là quỷ sao?

Nhan Trạch rùng mình một cái, chạy nhanh dụi dụi mắt, lau mặt mấy cái, bước nhanh đi ra ngoài.

Lễ khai mạc này các tân sinh vốn đã mơ màng sắp ngủ, bởi vì Nhan Trạch xuất hiện, bộc phát ra một trận kinh ngạc cảm thán cùng hoan hô.

Cảnh này anh vốn đã tập mãi thành thói quen, mặt không đổi sắc đem lời muốn nói nhanh nói xong, vài phút liền kết thúc bài đọc diễn văn.

Lại là một trận vỗ tay nhiệt liệt quá mức, còn cùng với vài tiếng huýt sáo lớn mật.

Kế tiếp hẳn là đem microphone giao cho tân sinh đại biểu.

“Phía dưới cho mời sinh viên năm nhất đại biểu ——”

Nhan Trạch nhìn thoáng qua cái tên cuối cùng trong danh sách, nói, “Lục Lẫm.”

Xoay người tiến hành giao tiếp.

Một bóng người đi tới, thời điểm hắn tới gần làm Nhan Trạch có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.

Không đợi anh nghĩ kỹ, có thanh âm trầm thấp giống ác ma truyền vào trong tai.

“Học trưởng, anh khóc lên thật sự là đẹp mắt.”

_____________

Lời editor: cảm ơn mọi người đã đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net