Chương 4: Cậu nằm mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhan Trạch lảo đảo ngã lên đống chăn trên giường, tay bị giam cầm khômg thế nhúc nhích, cằm cũng bị nâng lên.

“Cậu đang làm cái gì?”

Tuy là tính tình anh tốt, cũng nhịn không được nhíu mày nói.

“Như thế nào mà lần này nhịn không được bại lộ bản tính?”

Lục Lẫm buồn cười nói, “Tôi còn tưởng rằng học trưởng là người máy thiết lập chỉ có thể giả cười.”

Trước nay chưa từng chịu những lời trào phúng tàn nhẫn như thế này, trên mặt trắng nõn của Nhan Trạch đỏ lên, cố gắng cắn môi, hiển nhiên là đang cực độ nhẫn nại, hốc mắt cũng bởi vậy mà hồng lên càng rõ ràng.

Lục Lẫm cảm giác yết hầu của mình căng thẳng, cảm giác cổ bị ngứa ngáy kia lại đến nữa.

Vừa rồi xem đoạn video ngắn kia cũng không thể nào khiến hắn có một chút dao động, lúc này gần gũi nhìn mặt Nhan Trạch ẩn nhẫn tức giận, thế nhưng cảm thấy so với hình ảnh mắt cố tình khích thích hắn kia lại càng mê người.

Đồng thời một loại khát vong khác thường dâng lên.

Muốn nhìn anh khóc.

Muốn nhìn anh hốc mắt hồng cực hộ đến khó thở, trong mắt có ánh nước sáng lónh lánh, trong ánh mắt ướt dầm dề, mũi cũng bị đỏ, đôi môi hồng ướt át vì ủy khuất khẽ cắn…

Lục Lẫm lần đầu tiên phát hiện sức tưởng tượng của mình vậy mà vô cùng mãnh mẽ cao lớn.

Nhưng chỉ là tưởng tượng, tựa như gãi không đúng chỗ ngứa, xa xa không đủ.

Lục Lẫm ngón tay nắm chặt cằm của anh, biểu tình dần dần có chút mất khống chế, không biết nên làm như thế nào mới có thể thư giải cả người cùng với cái cổ khô nóng này.

“Buông tay!”

Nhan Trạch bị ăn đau, tính tình cũng dâng lên, dùng sức muốn tránh thoát.

Nhưng sức mạnh khác nhau, ngược lại đôi tay bị đối phương bắt lấy, đem anh cơ hồ kéo đến vùi vào trong lòng ngực.

Nhan Trạch lại đau lại chật vật, lần đầu không nghĩ lại phải duy trì thái độ tốt đẹp, ngửa đầu cười lạnh nói, "Học đệ(*) này, tôi cảm thấy cậu hẳn là không cần thầy giáo, mà cần là bác sĩ tâm thần.”

*Tớ thấy xưng hô học trưởng với học đệ có chút kích thích, nếu mọi người có ý kiến tớ sẽ sửa.

Bị mắng có bệnh, Lục Lẫm ngược lại cười.

“Muốn cho tôi buông tay cũng có thể.”

Hắn cúi đầu sát vào Nhan Trạch, khóe miệng ác độc nhếch sang một bên, “Học trưởng, chỉ cần xem anh khóc một cái, khóc lóc cầu xin tôi, tôi liền buông tay.”

Lại lần nữa bị ngôn ngữ nhục nhã, Nhan Trạch trực tiếp buột miệng thốt ra, “Cậu nằm mơ.”

Lục Lẫm ra vẻ kinh ngạc, “Học trưởng, anh như thế nào lại hung dữ như vậy, nếu làm những người coi anh giống như thánh nhân thấy được, liệu học có bao nhiêu thất vọng đây.”

Nhan Trạch còn không hiểu cách người khác ghét mình là như thế nào.

“Tôi không có……”

Hắn lời nói còn chưa nói xong, âm thanh giày cao gót từ xa tới gần, dừng ở cửa đột nhiên im bặt.

Nữ bác sĩ là cô Lý nhìn bọn họ tư thế vặn vẹo vi diệu, đẩy đẩy mắt kính.

“Cô không phải người cổ hũ, nhưng vẫn là nên nhắc nhở các em một câu, lần sau tốt nhất đừng làm ở trong trường.”

Nhan Trạch nhân lúc Lục Lẫm thất thần, cuối cùng cũng thoát ra được, đứng lên, sửa sửa quần áo có chút hỗn độn.

Trên mặt đã khôi phục bộ dáng ôn hòa tươi cười như cũ.

“Chào cô Lý, tôi còn có việc đi trước.”

Nhìn anh bước nhanh rời đi, Lục Lẫm đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, hỏi bác sĩ, “Bác sĩ, ở đây cô có điều trị mắt bị nhiễm trùng được không?”

Nhan Trạch chưa tìm cố vấn cho đôi mắt thì đã đi rồi, đến tối liền có chút hối hận, bởi vì đôi mắt càng ngày càng không thoải mái.

Tất cả đều là do tên nam sinh năm nhất kỳ quái kia.

Nhan Trạch mang theo phẫn nộ trở lại ký túc xá, phát hiện có một lọ thuốc nhỏ mắt nằm trên bàn anh.

“Cái này ở đâu ra nhỉ?”

Anh hỏi người bạn duy nhất trong phòng ký túc xá.

“Hả?” Bạn cùng phòng nhìn thoáng qua, vẻ mặt mê mang, “Không biết, vừa rồi tớ ở phòng giặt đồ.”

Nhan Trạch nhìn đến trên bàn còn có để một tờ giấy, lật qua thì thấy, mặt trên viết: Hôm nay thấy đôi mắt của em đỏ quá, cầm lấy thuốc nhỏ mắt đi.

Kí tên: cô Lý.

Nhan Trạch có chút kinh ngạc cảm kích.

Tuy rằng trong lòng cũng có một tia nghi hoặc hiện lên, cô Lý đi vào kí túc xá của nam sinh bằng cách nào?

Nhưng nhanh sau đó liền vứt sau đầu.

Sau khi nhỏ thuốc thì thoải mái một ít, Nhan Trạch chiếu theo thói quen nhìn qua hòm tin nhắn, vẫn như cũ không có tin tức mới.

Bất quá nhiều năm như vậy đã quen rồi, anh chỉ thất vọng một lát, liền tắt máy tính, trước tiên lên giường ngủ.

Đang mơ mơ màng màng anh lại ngồi dậy, lung lay hướng đi đến phòng y tế, mong nói lời cảm tạ với cô Lý.

Ban đêm phòng y tế không có một bóng người, rõ ràng không có gió, anh nhìn thế nào cũng thấy cái màn ngăn đó đong đưa.

Anh đi qua kéo tấm màn ra.

Có hai bóng người quấn dính vào nhau, tuy rằng rất mơ hồ, nhưng Nhan Trạch nhìn ra được tới bọn họ đang làm cái gì.

Bọn họ cũng quá lớn mật!

Nhan Trạch nghĩ thầm.

Lúc này, cái người vẫn luôn nghiêng đầu nghe thấy gì đó, quay đầu nhìn anh một cái.

Ánh trăng xuống chiếu rọi, Nhan Trạch thấy rõ gương mặt kia, tức khắc sởn tóc gáy.

Đó chính là —— anh!

_________________

Lời editor: như chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net