Chương 13 - Của hồi môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Của hồi môn

Cây cối rợp bóng mát, gió thổi vi vu, chim chóc hót líu lo không ngừng. Nắng sớm trải dài trên mặt đất, cũng chiếu ra một bóng dáng người.

Nơi này là một đường nhỏ trong Hoàng thành, đi đến cuối đường sẽ nhìn thấy một gian tiểu lâu, Hoàng thượng không an tâm để Hạc Quy đạo trưởng ở ngoài cung, cho nên thu dọn ra một gian tiểu lâu cho đạo trưởng vào ở.

Ngày đó nghe được Sở Quân Dật nói Sở gia chuẩn bị để hắn mặc giá y, Cố Thành Chi hồi phủ sau đó liền đưa bài tử vào cung.

Ngày hôm sau, hắn vào cung yết kiến ​​Hoàng đế, sau khi kể lại sự việc ngày hôm đó, Hoàng đế nói rằng sẽ ban cho hắn một bộ lễ phục tân lang, để hai nhà Sở Cố không cần lo về nó. Nhân tiện, Cố Thành Chi cầu xin rằng hắn muốn gặp Hạc Quy đạo trưởng, Hoàng thượng trầm mặc một lúc mới đồng ý, còn giúp hắn sắp xếp thời gian.

Sáng nay tiến cung, ở cửa cung liền có một tiểu thái giám đang chờ, nói là Hoàng thượng phái hắn ta tới dẫn đường cho Cố Thành Chi, chờ gặp Hạc Quy đạo trưởng xong sau đó đi Càn Thanh cung gặp Hoàng thượng.

Sau khi đi được một đoạn, tiểu thái giám kia liền ngừng lại, nói với hắn là hãy đi dọc theo đường nhỏ này đến cuối đường sẽ trông thấy một tiểu lâu, còn hắn ta sẽ ở lại chỗ này đợi.

Trong lòng Cố Thành Chi có chút buồn cười, đây là do Hoàng thượng phân phó, đại khái sợ mình muốn động thủ với Hạc Quy đạo trưởng, nhưng bên cạnh lại có người thì hắn sẽ không ra tay được, cho nên mới để tự mình hắn đi qua. Lúc mới bắt đầu, quả thật hắn cũng từng nghĩ tới chuyện này, nhưng hiện tại không có tâm tình để làm, chẳng qua cảm giác được ai đó quan tâm thật sự rất tốt.

Đi trên con đường nhỏ này, Cố Thành Chi khó có được giây phút thư giãn, chuyện mặc giá y chỉ cần một câu của Hoàng thượng mà thôi, hắn không cần phải tới nhờ Hạc Quy đạo trưởng hỗ trợ.

Hôm nay hắn đến gặp Hạc Quy đạo trưởng cũng chỉ muốn trước khi "chết" hiểu được một vài việc mà thôi, có một số việc chung quy biết rõ ràng mới có thể an tâm.

Con đường nhỏ này cũng không dài, Cố Thành Chi chỉ đi trong chốc lát liền thấy được gian tiểu lâu kia. Không có tường viện cũng không có rào chắn, chỉ có cây cối bao quanh, một toà tiểu lâu hai tầng trung quy trung củ* thoạt nhìn rất bình thường. Nếu không phải Cố Thành Chi biết nơi này chắc chắn ở bên trong Hoàng thành, có lẽ còn tưởng rằng bản thân đang nhìn thấy một căn nhà nhỏ trên núi nào đó.

*Trung quy trung củ 中规中矩 Phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ.

Cửa chính tiểu lâu mở ra, nhưng bên trong lại không giống như có người, Cố Thành Chi đứng ở phía trước lâu chờ giây lát, đột nhiên nhấc chân đi ra phía sau lâu. Vòng qua tiểu lâu liền nhìn thấy một mảnh rừng trúc, trong rừng có khối đất trống, trên đất trống đặt cái bàn đá và ghế đá, trên bàn bày ấm trà cùng chung trà, mà ở bên cạnh bàn đá lại có một người ngồi đó.

Đó là một nam tử trung niên thoạt nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, diện mạo bình thường, nhưng khí chất rất độc đáo, ông một bàn tay cầm một quyển sách đọc say sưa, một tay thì lại là nắm chung trà trên bàn.

Cố Thành Chi đứng một bên nhìn trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy được người này ở nơi như thế này thích hợp hơn ở một chỗ nào khác trong Hoàng thành.

Kỳ thật Hoàng thượng để ông ấy đến đây là muốn bày tỏ bất mãn, trong Hoàng thành có thể tìm được một nơi như vậy cũng không phải dễ dầu gì, chẳng qua xem bộ dáng của người này hẳn là sống rất tốt. Thấy người này vẫn không chú ý tới mình, Cố Thành Chi cũng không tính toán ở đây lãng phí thời gian, vì vậy liền đi qua ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện.

Mà chờ sau khi Cố Thành Chi ngồi xuống, người nọ mới ngẩng đầu, cười một tiếng gọi: "Cố tam gia."

Cố Thành Chi cũng nhìn ông, cười lạnh nói: "Hạc Quy đạo trưởng."

"Bần đạo biết Cố tam gia đến đây là muốn hỏi gì, Cố tam gia muốn hỏi thì cứ hỏi đi." Hạc Quy đạo trưởng cũng không hề để ý thái độ của Cố Thành Chi, chỉ khép lại quyển sách trên tay, thuận tiện bỏ lên trên bàn.

"Nếu đạo trưởng biết tại hạ muốn hỏi cái gì vậy thì cũng không cần vòng vo nữa, đạo trưởng nói thẳng là được." Cố Thành Chi vốn cũng không có ý cùng ông vòng vo, cho nên nói chuyện cũng đơn giản thằng thắng hơn, vậy cũng tốt hơn.

Hạc Quy đạo trưởng trầm ngâm một lát mới nói: "Hai tháng trước vào một buổi tối nọ, bần đạo xem thiên tượng, lại phát hiện chuyển động các ngôi sao khác thường, lúc ấy bấm tay tính toán một quẻ kết quả tính sẽ có thiên tai xảy ra."

Ông nhìn thấy thần sắc của Cố Thành Chi bất động liền có chút bất đắc dĩ mỉm cười, "Cũng vào khoảng gần một tháng trước, khi bần đạo lại quan sát thiên tượng thì phát hiện thêm chuyển động của hai ngôi sao, mà sự chuyển động này đang có xu hướng cạnh tranh với chuyển động của những ngôi sao trước đó, bất quá sức của một ngôi sao vẫn yếu hơn một chút, nhưng nếu hai ngôi sao tương liên liền có thể trấn áp chuyển động khác thường của những ngôi sao kia."

"Cho nên đạo trưởng mới muốn tại hạ và Sở Quân Dật thành thân?!" Cố Thành Chi cười nhạo liên tục.

Hạc Quy đạo trưởng than thở nói: "Bần đạo xin quẻ liên tục mười sáu lần, mới tính ra bát tự của hai ngôi sao, lúc ấy bần đạo cũng không biết đó là bát tự của ai."

"Sau khi Hoàng thượng phái người đến Nam Hành Sơn, cũng có người bên ngoài đến tìm bần đạo, bất quá..." Ông lắc lắc đầu lại nói: "Bần đạo không có muốn hại người, lại càng không muốn dùng việc này đi hại tính mệnh người khác. Sau khi người đó biết được quẻ tượng của bần đạo cũng không dây dưa thêm nữa liền rời đi, thế nhưng bần đạo chưa từng nghĩ đến sẽ có kết quả như thế."

"Đạo trưởng là muốn tại hạ nói một lời cảm tạ?!" Cố Thành Chi có chút châm chọc nhìn ông.

Hạc Quy đạo trưởng lắc đầu nói: "Bần đạo biết Cố tam gia trong lòng oán giận, nhưng ngài cùng Sở lục gia đích thật là do trời ban duyên phận, cũng không phải là bần đạo nói hưu nói vượn."

"Cố tam gia mệnh cách tốt lắm, là trời sinh đế long hộ vệ, mà Sở lục gia..." Vẻ mặt của Hạc Quy đạo trưởng có chút phức tạp, nhưng vẫn nói ra: "Nếu như bần đạo và Sở lục gia có thể sớm hơn vài năm quen biết nhau, bần đạo đại khái sẽ dẫn y về Nam Hành Sơn."

Cố Thành Chi cười lạnh nói: "Sở Quân Dật là con trai của Hầu phủ, đạo trưởng dựa vào đâu đưa y về Nam Hành Sơn?!"

"Sở Lục gia có duyên sâu với đạo, vậy nhất định quan hệ thân thích lạnh nhạt, người như vậy không tu đạo thì chỉ sống qua ngày, nhưng nếu như tu đạo thì nhất định có thể đạt được thành tựu." Trên mặt và trong giọng nói của Hạc Quy đạo trưởng đều mang theo đầy tiếc hận, "Nếu như có thể thu y làm đồ đệ, vậy Nam Hành Sơn của bần đạo coi như có người kế nghiệp rồi."

"Hiện tại đạo trưởng cũng có thể thu y làm đồ đệ, tại hạ cảm thấy y chắc chắn sẽ đồng ý." Cố Thành Chi nhìn ông, đáy lòng hiện lên một tia khác thường. ( em nói nha bé Duật mà đi tu thì anh ở giá đi nhá > _ <)

Hạc Quy đạo trưởng ngây ra một lúc, sau đó liền cười nói: "Đã quá muộn rồi, bần đạo sau khi tính ra bát tự kia liền biết Sở lục gia cùng Nam Hành Sơn đã vô duyên rồi. Hiện tại, bần đạo chỉ hy vọng Cố tam gia có thể cùng Sở lục gia ở chung thật tốt, như vậy đối Cố tam gia tốt, đối Sở lục gia cũng tốt, đối thiên hạ này cũng là tốt."

Nhìn Hạc Quy đạo trưởng trong ánh mắt bình tĩnh mang theo sự ôn hòa, Cố Thành Chi mím môi, hắn cuối cùng đã biết chút khác thường từ đâu mà đến.

Cảm giác vừa rồi Hạc Quy đạo trưởng cho hắn gần giống như cảm giác Sở Quân Dật cho hắn vậy, cũng không phải nói bọn họ giống nhau, cho dù nói chuyện với bọn họ hồi lâu hắn cũng không có nghĩ đến phương diện này. Chỉ là luôn luôn trong nháy mắt sẽ làm cho hắn có cảm giác bọn họ rất giống nhau, thể nhưng loại cảm giác này không thể diễn tả thành lời được.

Cố Thành Chi suy nghĩ một chút, nhưng cũng không định suy nghĩ cẩn thận liền cũng không tính lưu lại trong này quá lâu, hắn đứng dậy cùng Hạc Quy đạo trưởng nói lời từ biệt, sau đó đi theo đường cũ ra ngoài.

Hạc Quy đạo trưởng nhìn bóng dáng của hắn rời đi, có chút thở dài, lại cầm lấy quyển sách ở trên bàn bắt đầu lật ra xem.

Hẳn rời khỏi tiểu lâu đi tới cuối con đường nhỏ liền nhìn thấy tiểu thái giám đang chờ ở bên ngoài. Sau khi đi Càn Thanh cung gặp Hoàng thượng, Cố Thành Chi liền ra cung trở về Cố gia.

Hiện tại, chuyện Cố Thành Chi cần làm chính là chuẩn bị đồ cưới cho bản thân... Hắn cười khổ một chút, cảm thấy thật đúng là ngu xuẩn.

Cố gia không phân gia, hẳn cũng không thể mang theo tài sản của Cố gia đi Sở gia được, cho nên hắn chỉ sửa sang lại đồ đạc của nhị phòng. Đồ cưới của Cố nhị thái thái nhất định phải mang theo, những năm gần đây những thứ Cố nhị lão gia tích góp đa phần là một ít thư pháp, tranh vẽ, vài khế ước đất, còn có khế ước cửa hàng tất cả đều được y thêm vào danh sách đồ cưới của Cố nhị thái thái.

Đứng ở trong thư phòng của Cố nhị lão gia, nhìn mấy quyển sách trên giá sách kia cùng một vài món đồ cổ tranh chữ, Cố Thành Chi vung lớn vòng tay ra gom hết toàn bộ bỏ vào gương. Lại đến khố phòng nhỏ trong nhị phòng dạo qua một vòng, trừ bỏ một ít đồ hơi lớn cùng một số thứ rẻ tiền tùy ý có thể mua lại ở khắp chỗ nào ra, những đồ vật khác đều được mang ra.

Dương Vân cùng Vương Huy phân công hợp tác, một người phân loại thư pháp, tranh vẽ, sách cổ và văn phòng tứ bảo, người kia phân loại đồ cổ, vật phẩm trang sức được Hoàng thượng ban thưởng, sau đó lại lập ra danh sách.

Ngay cả Cố đại thái thái muốn đến ngăn cản cũng bị bọn họ dùng đủ loại lý do cản lại, ví dụ như mấy thứ này đều là của hồi môn của Cố nhị thái thái, Cố gia không thể làm ra chuyện cắt xén của hồi môn của tức phụ được, lại ví dụ như những thứ này là do Cố các lão đưa cho Cố nhị lão gia, tự nhiên sẽ thuộc về nhi tử rồi, tất cả đều không thuộc tài sản chung của Cố gia, còn nếu không nữa thì chính là đồ do Hoàng thượng ban cho Cố nhị lão gia, Cố đại thái thái có tư cách gì đòi giữ chúng lại?

Cuối cùng Cố đại thái thái chỉ phải phẫn nộ mà trở về, cho bà tám trăm lá gan thì bà cũng không dám rút lại đồ đạc do do Hoàng thượng ban thưởng. Hiện tại, Hoàng thượng đang lo không có lý do gì để thu thập Cố gia kìa.

Mà lúc này Cố Thành Chi đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc của chính mình, mấy thứ này hẳn không muốn người khác đụng vào, bởi vì đây đều là hồi ức trân quý nhất của hắn.

Khi Cố Thành Chi còn nhỏ, phụ thân đã tự tay viết làm ra quyển tự thiếp* này cho hẳn, hà bao và xiêm của hắn do mẫu thân khâu từng đường may; phụ thân tìm người làm cho hẳn những thanh bảo kiếm có kích cỡ khác nhau, mẫu thân giúp hắn chuẩn bị các thứ như phát quan, trâm cài tóc và ngọc bội; thư của phụ thân viết cho hẳn trong nhiều năm qua, bùa bình an do mẫu thân ngày đêm đi chùa cầu xin cho hắn được bình an...

*Sách tập viết là khuôn mẫu để người học thư pháp sao chép, chủ yếu là bản khắc đá, bản khắc gỗ hoặc bản sao dấu mực của các bậc thầy nổi tiếng.

Sửa sang lại đến một nửa, Cố Thành Chi đột nhiên quỳ xuống, hẳn đưa tay che hai mắt, cắn chặt răng không để phát ra tiếng. (⊃。•́‿•̀。)⊃

Đã hai ngày kể từ khi danh sách của hồi môn được liệt kê, ba vị trưởng lão của Cố gia nhìn chồng danh sách dày cộp kia sắc mặt cũng không xem là tốt lắm, nhưng bọn họ cũng không dám rút ra giữ đồ lại. Hoàng thượng luôn luôn phái người đến Cố gia dạo một vòng, phàm là lộ ra một chút tin tức nào, thì thật không biết Hoàng thượng sẽ đối phó bọn họ như thế nào.

Hơn nữa hôm trước Hoàng thượng lại ban thưởng một vài thứ, để Cố gia thêm tên của các món đồ đó vào danh sách của hồi môn. Đồng thời yêu cầu Cố Thành Chi ở trong hiếu kỳ vẫn phải chăm chỉ đọc sách, chờ ra hiếu kỳ thì đi thi khoa cử.

Sắc mặt người Cố gia tê liệt, sắc mặt thần tử trong triều cũng đồng dạng.

Có quan viên dâng chiết tử nói Cố Thành Chi không thể thi khoa cử, kết quả liền bị Hoàng thượng trực tiếp ném chiết tử vào mặt của quan viên dâng chiết tử, cũng bảo bọn họ về nhà lật lại luật pháp xem, còn bắt bọn họ sao chép hai mươi lần bộ luật pháp, không sao chép xong thì đừng có lên triều nữa, quan viên mà luật pháp cũng nhớ nhầm thì Hoàng thượng cũng không dám dùng. Đến bây giờ, quan viên dâng chiết tử vẫn còn ở nhà sao chép luật pháp.

Danh sách của hồi môn có thể lên tới gần 50.000 lượng bạc, những thứ được Hoàng thượng ban tặng không dựa trên giá cả mà dựa trên ý nghĩa, bất quá những thứ do Hoàng cung làm ra khẳng định đều là tinh phẩm. Cuối cùng Cố gia cũng lấy năm ngàn lượng bạc của công đặt ở đáy rương, nhưng so với của hồi môn trước đó cũng không đáng bao nhiêu.

Khi danh sách này được chuyển đến Sở gia, người nhìn thấy danh sách đều vô cùng sợ hãi, hắn ta vội vàng chạy tới thông báo cho vài người Sở gia có thể làm chủ. Nhìn những dãy chữ Ngự ban trong danh sách lễ vật của hồi môn, tất cả mọi người ở đây có chút đổ mồ hôi.

Cuối cùng Sở lão thái gia ra quyết định đưa ra 30.000 lượng bạc làm sính lễ.

Sở đại thái thái cắn chặt răng đồng ý, trong Sở gia bình thường chỉ có bình thường chỉ có con dâu trưởng mới cho ba mươi vạn lượng bạc làm của hồi môn, ngay cả lúc Sở đại gia thành thân cũng chỉ đưa ba vạn lượng bạc làm sính lễ. (muốn cưới anh vô nhà đâu có dễ, anh có giá lắm nha ٩(◕‿◕。)۶)

Nhưng lần này bất đồng, chỉ cần nhìn danh sách là có thể biết Hoàng thượng coi trọng Cố Thành Chi cỡ nào, nếu Hoàng thượng không vừa lòng... Hiện tại còn chưa đổi chủ đâu, bọn họ còn phải ăn lộc do Hoàng đế ban cho.

Đầu tháng sáu, Sở gia đưa ra ước định 30.000 lượng bạc, đến ngày hẹn, trời âm u, đến tối trời bắt đầu mưa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net