Chương 30 - Bán giam lỏng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30: Bán giam lỏng

Sở Quân Dật chỉ chỉ hộp gỗ trên bàn nói: "Khế ước bán thân và tiến thư của ngươi đều ở trong này, thủ tục bên phía nha môn ta cho người đi làm xong cả rồi, cầm đi."

Thường Sơn cầm hộp gỗ lên thì dừng một chút, trọng lượng của hộp gỗ này không đúng, hắn ngẩng đầu nhìn Sở Quân Dật một cái, mím môi nhận lấy.

"Đã quyết định rồi?" Sở Quân Dật hỏi.

"Vâng." Thường Sơn cúi đầu nhìn mặt đất nói: "Nô tài không biết phụ mẫu của mình là ai, lại không biết mình mang họ gì, cái tên Thường Sơn cũng là sau khi vào phủ mới được đặt cho, vì thế ..."

Sở Quân Dật thở dài, trong mắt mang theo một chút bất đắc dĩ.

Y vốn tưởng rằng sau khi Thường Sơn rời khỏi đây có thể cưới được người trong lòng, nhưng không ngờ vị cô nương kia là đứa con duy nhất trong nhà, phụ thân của cô nương lại muốn kén rể cho con gái. Nếu Thường Sơn muốn thành thân với vị cô nương kia, thì phải ở rể trong nhà cô nương đó, vì tình yêu Thường Sơn đã đồng ý ở rể.

"Nếu ngươi đã lựa chọn con đường này rồi, vậy phải sống thật tốt, ngươi sống tốt ta mới an tâm." Sở Quân Dật chậm rãi nói.

"Vâng." Thường Sơn cúi đầu đáp, tiếp đó quỳ xuống dập đầu ba cái, mới ôm hộp gỗ rõ ràng quá nặng kia đứng dậy, hắn nhìn về phía Sở Quân Dật nhỏ giọng hỏi: "Lục gia, Thường Sơn có phải rước lấy phiền phức cho ngài rồi không?"

Sở Quân Dật khẽ cười lắc đầu, "Không có." Kỳ thật mấy năm nay, biểu hiện của Thường Sơn rất tốt, trừ bỏ thỉnh thoảng ở chỗ Chúc Ninh lộ bản tính thật ra, quả thật hắn chưa từng gây phiền phức gì cho mình... Được rồi, còn có chuyện anh hùng cứu mỹ nhân ngày đó, khiến mình bị mất mặt ở trước mặt Cố Thành Chi trước...

Thường Sơn ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn thoáng qua hộp gỗ trên tay, nghiêm túc nói: "Lục gia yên tâm, nô tài nhất định sẽ sống thật tốt, chờ mai sau Thường Sơn có tiền đồ, sẽ đến dập đầu với Lục gia!"

Nhìn đôi mắt Thường Sơn sáng ngời, Sở Quân Dật cười gật gật đầu.

Từ khi Thường Sơn rời đi, trong lòng Sở Quân Dật có chút vắng vẻ, người đã ở bên mình mấy năm cứ thế đi rồi, cảm giác này thật khó chịu.

Cố Thành Chi nhìn thấy hết lại không nói ra, nhưng khi nhìn thấy tiểu tư được đề cử thăng lên của Sở Quân Dật, hắn lại có chút kỳ quái, vì sao Thường Sơn lại được dung túng thành bộ dáng này?

Ban đêm sau khi thổi tắt đèn, Cố Thành Chi hỏi ra nghi vấn của mình.

Sở Quân Dật mở hai mắt ra, xoay người sang đối diện với hắn, nhìn chằm chằm Cố Thành Chi một lúc mới thản nhiên nói: "Bởi vì rất vắng vẻ."

"Vắng vẻ?" Cố Thành Chi nhăn lại mi.

"Đúng, vắng vẻ." Sở Quân Dật vẻ mặt hờ hững, ngữ khí vẫn bình thản như cũ, "Lời đồn về chuyện Khâm Thiên Giám xuất hiện, Sở gia liền bùng nổ, những người bên cạnh ta đều bị thay thế, khi đó... Xem như bán giam lỏng đi, những người trong viện đều đổi thành người đần độn cứng nhắc, cả ngày không nói nổi một câu, cho dù ngươi hỏi bọn họ chỉ nói vài câu liền đi."

"Ngươi từng thấy cương thi chưa?" Sở Quân Dật hỏi xong, mới nghĩ đến Cố Thành Chi chắc chắn chưa từng thấy, lại nói: "Ngươi hẳn chưa từng thấy, nhưng nghe chắc đã từng nghe rồi nhỉ, khuôn mặt của cương thi ấy chính là đôi mắt thì đờ đẫn, trên mặt không chút biểu cảm, thậm chí đảo mắt cũng không. Thật sự ta rất buồn bực, ngươi nói xem, đại bá mẫu từ đâu tìm được nhiều hạ nhân không nói không rằng, không tình cảm còn không cảm xúc nữa chứ?"

Cố Thành Chi nghe y nói giống như phàn nàn lại giống như đang trò chuyện, nhưng hắn không có ý cắt ngang lời của y.

"Khi đó, ta như sống trong đám cương thi vậy, xung quanh rõ ràng có người nhưng bất cư lúc nào có thể khiến cho ngươi toát một thân mồ hôi lạnh. Lúc ấy ta còn chưa biết chuyện tổ phụ muốn đưa ta về quê, cho đến một ngày... Phụ thân tới tìm ta, ta mới biết..." Sở Quân Dật hai mắt hơi rũ xuống, "Kể từ đó, bọn họ không còn giam lỏng ta nữa. Những gương mặt cương thi đó đã được phân tới viện tử của ta rồi, tất nhiên đại bá mẫu sẽ không tốt bụng đổi lại người khác cho ta, nhưng lúc đó chỗ ta thiếu hai tên tiểu tư, quản sự đã chọn hai người đưa đến cho ta, một người trong đó chính là Thường Sơn."

"Vậy người còn lại đâu?" Cố Thành Chi hỏi.

"Bị ta đuổi đi rồi, gã vừa hầu hạ bên cạnh ta, vừa làm gián điệp đem tình hình của ta nói cho đại bá mẫu, ta không phải người khó tính, nhưng người có hai lòng ta nhất định không giữ lại." Sở Quân Dật thản nhiên nói.

"Cho nên ngươi giữ lại Thường Sơn?"

"Đó là do Thường Sơn ngốc! Ngươi chưa từng thấy bộ dáng trước đây của hắn ta, thật sự là ngu xuẩn..." Sở Quân Dật xoa thái dương rồi thở dài, "Nhưng có hắn ta ở bên cạnh, ta lại thấy náo nhiệt hơn chút xí, ít nhất không giống như một người còn sống ở trong một đám người chết, chỉ cần một mình Thường Sơn đã ầm ĩ bằng mười người gộp lại. Hai năm nay, hắn ta đã trầm ổn hơn rồi."

"Vậy bây giờ, đám người mặt cương thi kia đi đâu rồi?" Cố Thành Chi chưa từng nhìn thấy có người 'mặt cương thi' nào ở trong viện.

"Không lâu sau, đại tẩu mang thai, đã nhiều năm mới có thai tất nhiên phải được nâng niu như bảo bối. Cũng không biết do ai nói người ở chỗ ta quá ủ rũ, còn ở cùng một chỗ với ta sẽ không tốt cho đứa bé, vây là đám người mặt cương thi đó liền bị thay thế. Chờ đến khi đại tẩu sinh đứa bé ra, đại bá mẫu cảm thấy không thể tiếp tục để ta ở cùng một chỗ với đám mặt cương thi nữa, lúc này ta mới coi như thoát nạn." Sở Quân Dật xoay người một cái, nằm ngửa ra nhìn trần nhà trong chốc lát.

Lúc y lại lên tiếng nói tiếp thì trong giọng nói đều đều lại xen lẫn chút bất đắc dĩ, "Ta biết tính cách của Thường Sơn ra sao, nhưng ta lười quản cũng không muốn quản. Quan hệ giữa ta và Sở gia đã thành như vậy, vài tháng ta không nhìn thấy mặt của bọn họ đã rất bình thường, nói không chừng qua vài năm nữa họ sẽ phân gia* với ta, đến lúc đó ta giúp Thường Sơn tìm một thê tử, sau đó hắn ta muốn đi hay ở đều do tuỳ hắn quyết định ."

*phân gia 分家 - dùng để chỉ việc chia rẽ giữa các thân thuộc đang sinh sống cùng nhau, đem của cải trong nhà chia ra, mỗi người thành một nhà riêng. Hai bên phân li, mỗi bên làm theo ý mình.

"Ngươi muốn phân gia?" Cố Thành Chi hỏi.

"Muốn hay không có khác gì nhau không, mặc dù bây giờ ta chưa phân gia nhưng sống có khác gì đã phân gia đâu." Sở Quân Dật liếc mắt nhìn hắn, "Ta có thôn trang có cửa hàng trong tay, vì vậy ta muốn mua gì thì đều có thể mua bằng bạc của mình, còn những việc khác thì ta không quan tâm. Ta chỉ cảm thấy có những chuyện đã quá quen thuộc, nào là bọn họ đến tìm ta gây sự, hay bọn họ có việc muốn ta đi làm,... nhưng những việc đó bọn họ cứ mãi lặp đi lặp lại vô số lần, thật sự quá tẻ nhạt quá vô vị mà."

Cố Thành Chi coi như đã nhìn ra, Sở Quân Dật chính là dùng cách này để kéo dài cho đến khi Sở gia phân gia, đợi sau khi phân gia y liền được tự do.

"Không nói nữa, ngủ thôi." Sở Quân Dật ngáp một cái, liền không có ý tán rẫu với Cố Thành Chi nữa, cuộn mình lại trong chăn, nhắm mắt không bao lâu liền đi tìm Chu Công.

Nhìn gương mặt của Sở Quân Duật lúc ngủ say, Cố Thành Chi chợt nhớ đến những lời Hà thái y nói trước đó, tích tụ trong lòng... Đó là bởi vì người Sở gia sao?

Hắn âm thầm lắc đầu, Sở Quân Dật mới vừa rồi rất bình tĩnh, giống như những gì y đã nói không quan tâm, y đã không còn để ý đến người Sở gia nữa, vậy khúc mắc của y ở chỗ nào?!

Cố Thành Chi suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ thông suốt được, thôi không nghĩ ra liền không nghĩ nữa, Cố Thành Chi khép lại hai mắt, chìm vào giấc ngủ say.

Mấy ngày sau, Sở Quân Duật mỗi ngày vẫn bộ mặt khổ qua khi uống thuốc, còn Cố Thành Chi mỗi ngày vẫn đọc sách, luyện kiếm chưa từng gián đoạn.

Uống thuốc và điều dưỡng đã nhiều ngày rốt cuộc đã bắt đầu có tác dụng, cơn ho khan của Sở Quân Dật đã giảm đi rất nhiều, thân thể không còn lạnh như trước nữa, bất quá khi trời trở lạnh thì y vẫn tự quấn bản thân thành một quả cầu.

Sau khi đi vào thư phòng, Sở Quân Duật có thể cảm nhận được một trận áp suất thấp, y nhìn khuôn mặt lãnh tĩnh của Cố Thành Chi, đột nhiên không biết bản thân có nên hỏi hay không, hắn có biết hắc khí trên người sắp toát ra rồi không...

"Làm sao vậy?" Cố Thành Chi ngẩng đầu nhìn y một cái, thấy y cứ đứng ở cửa không nói gì, liền nói: "Hết bệnh rồi liền đứng ở cửa hóng gió!"

"..." Sở Quân Dật đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống cái ghế bên cạnh thư trác, quan sát sắc mặt Cố Thành Chi một chút, mới nói: "Ngươi biết rồi."

Cố Thành Chi cười lạnh.

Sở Quân Dật sờ sờ mũi, "Chức vụ của đại bá phụ không đổi, nhưng vị trí của đại ca đã thăng một cấp."

Cố Thành Chi gật đầu, nhìn vẻ mặt thế này có lẽ hắn đã sớm biết.

Tuy hai người chỉ ngồi như vậy, nhưng bầu không khí trong thư phòng sắp bị đóng băng rồi, lúc này Sở Quân Dật thật ra muốn hỏi nhưng không dám, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan chỉ đành ngồi đó, đến khi không nhịn được nữa mới lên tiếng hỏi: "Cố đại lão gia đã liên hệ với ai?"

"Không biết." Cố Thành Chi lạnh giọng nói.

"Ngươi cũng không biết sao?" Sở Quân Dật có chút kinh ngạc.

Cố Thành Chi vẻ mặt hờ hững.

Nhìn sắc mặt hẳn là biết, chẳng qua hắn chưa xác định, Sở Quân Dật thầm nghĩ trong lòng.

Chỉ trong hai ngày, Cố đại lão gia đột nhiên được bổ nhiệm chức quan, tuy nói phẩm cấp không cao, hơn nữa còn là một hư chức*, nhưng vẫn coi như ông được khôi phục chức quan. Ngay cả chức vị của Sở đại gia cũng đã được nâng lên.

*Một vị trí chỉ có tên nhưng không có công việc và quyền lực thực sự.

Đây hẳn là lợi ích của hai nhà Sở Cố khi thúc đẩy cho mối hôn sự này.

"Hoàng thượng sẽ không hạ Cố đại lão gia xuống chứ?" Sở Quân Dật hỏi.

"Sẽ không, nhưng về sau ông ta tuyệt đối không thể nâng lên nữa." Giọng điệu của Cố Thành Chi vẫn lạnh như băng giống như cũ.

Cho dù quan hệ của Cố Thành Chi với Cố gia có gay gắt hơn nữa thì hắn không thể hoàn toàn trở mặt với bọn họ, đến cùng vẫn là gia tộc nuôi hắn mười mấy năm, nếu như làm quá căng tuyệt đối không có lợi cho hắn.

Về phần cái chức quan kia chẳng qua là một hư chức thôi, Hoàng thượng nhất định không có thời gian mỗi ngày trông coi, nhưng lần này có người phong chức quan này cho Cố đại lão gia, mai này trong triều sẽ không ai dám đề bạt ông ta lên chức.

Sở Quân Dật rất muốn an ủi hắn một chút, nhưng không biết nên an ủi như thế nào, thời điểm thế này nói gì dường như đều không đúng...

"Ngươi muốn nghỉ ngơi một chút không?" Sở Quân Dật suy nghĩ nửa ngày liền nghĩ tới câu này.

"Nghỉ ngơi thế nào?" Cố Thành Chi liếc mắt nhìn y.

"Ngủ trưa." Sở Quân Dật cảm thấy ngủ rất dễ làm bản thân thoải mái hơn.

"..." Cố Thành Chi nhìn thoáng sắc trời bên ngoài cửa sổ, sau đó nói: "Còn chưa có ăn cơm trưa đâu, ngủ trưa cái gì?" Sau khi ăn cơm trưa mới ngủ trưa, lúc này ngủ chẳng phải là còn sớm? Vẫn nên chờ ăn cơm trưa mới ngủ đi!

Sở Quân Dật bị nghẹn một chút cũng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, được rồi, cách thời gian ăn cơm trưa vẫn còn sớm.

Cố Thành Chi không để ý đến y nữa, tự đọc sách của mình.

Nhìn thấy trạng thái của Cố Thành Chi đã khôi phục, Sở Quân Dật không nhắc lại nữa, tự chọn lấy một quyển sách rồi ngồi xuống bên cạnh lật sách đọc.

Sau khi ăn xong bữa trưa, Sở Quân Dật định trở về phòng chợp mắt một lát, lại thấy Cố Thành Chi còn đang đọc sách, y ngẫm nghĩ hỏi: "Ngươi không nghỉ ngơi sao?" Y giống như chưa từng thấy Cố Thành Chi ngủ trưa.

"Ngủ không được." Cố Thành Chi không ngẩng đầu lên nói.

"Do không quen?" Sở Quân Dật lại hỏi.

Cố Thành Chi ngẫm nghĩ mới trả lời: "Có lẽ vậy, dù sao nằm xuống cũng ngủ không được." Nếu như ở biên quan, hắn phải thao luyện đánh trận, không có thời gian ngủ. Sau khi hồi kinh, mới phát hiện đã quen thời gian làm việc và nghỉ ngơi ở biên quan rồi, cho dù thân thể nằm ở trên giường nhưng tinh thần vẫn đang rất phấn chấn.

"Ta đánh đàn cho ngươi nghe, cha nói nó rất hữu ích." Sở Quân Dật cười nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net