Chương 7 - Bãi quan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Bãi quan

"Trong hiếu kỳ đính hôn chính là thân mang tội, ngươi dám để Thành Chi gánh tội! Rốt cuộc ngươi có xem Thành Chi là cháu trai không?! Người ngoài xa lạ còn không có nhẫn tâm làm vậy! Đệ đệ của ngươi từng có nửa phần bất kính với ngươi không, ngươi có thể nhẫn tâm đi hại con trai duy nhất của đệ đệ mình thế hả!" Hoàng thượng vẫn luôn đè xuống lửa giận đã phừng trong lòng, nhưng cứ nhìn cái vẻ mặt mê mang của Cố đại lão gia kia liền không đè xuống được.

Cố đại lão gia thật sự mê mang rồi, đây không giống với những lời người kia đã nói!

Hoàng thượng đã chán ghét Cố nhị lão gia, người trong nhà Cố gia đều biết. Bản thân đích thực không thích Cố nhị lão gia, nhưng chưa từng nghĩ đến muốn đẩy Cố nhị lão gia vào con đường chết. Sau khi đệ đệ chết còn liên lụy Cố gia, ông ta nhất định không cho phép!

Chính mình mới chính trực tráng niên, dưới gối còn có con trai, vì vậy bản thân không thể dùng Cố gia bù đắp cho những sai phạm Cố nhị lão gia gây ra.

Qua trăm ngày của Cố nhị lão gia, nhất là sau khi Cố nhị thái thái tự tử, ông ta có thể cảm nhận được Hoàng thượng lạnh lùng với mình, bản thân đã cố hết sức lần theo tâm tư của Hoàng thượng đi làm thế quái nào vẫn không thể cải thiện được chút xíu nào.

Đợi cho người đi Nam Sơn trở về, ông ta mới nhìn thấy một cánh cửa sổ mở ra. Hoá ra cái chết của Cố nhị thái thái không đủ để xua tan cơn giận của Hoàng thượng. Đúng rồi, nếu như một nữ nhân không đủ còn có Cố Thành Chi mà, vậy thì lửa giận của Hoàng thượng có thể dập tắt toàn bộ.

Ông ta cũng từng do dự, dù sao Cố Thành Chi là đứa con duy nhất của đệ đệ mình, nếu thành thân với nam nhân về sau sẽ tuyệt hậu. Nhưng quẻ tượng này là ý tứ của Hoàng thượng, lúc ông ta đang do dự lại nhớ đến Cố gia, nhớ đến nhi tử.

Hơn nữa người kia từng nói, Hoàng thượng chỉ muốn cắt đứt đường làm quan của Cố Thành Chi, không để Cố Thành Chi đi qua đi lại trước mặt Hoàng thượng nữa, việc này làm tốt Hoàng thượng nhất định sẽ có thưởng. Nếu không phải vậy bản thân nào dám mạo hiểm làm cái việc cả thiên hạ đều khinh thường, đi đính hôn cho Cố Thành Chi đang trong hiếu kỳ. Chỉ cần Cố Thành Chi còn sống, sau này ông ta sẽ đưa hai thiếp thất qua cho Cố Thành Chi, vậy bản thân coi như không phụ lòng Cố nhị lão gia.

Hôm nay trước khi đi gặp Hoàng thượng, ông ta còn băn khoăn không biết tâm tình Hoàng thượng có tốt hay không, có định ban thưởng cho mình hay không. Nhưng ông ta trăm triệu lần không ngờ đến những gì đang chờ bản thân lại là những lời mắng mỏ và một cú đá không báo trước.

"Trẫm sớm đã nói quẻ tượng kia chỉ là nói hưu nói vượn, ngươi coi lời trẫm nói như gió thoảng bên tai! Là ai cho ngươi lá gan đi kết thân với Sở gia?! Ngươi chính là tên bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, một kẻ như ngươi còn mặt mũi nào ở trên đời, ngươi còn mặt mũi nào làm quan trong triều, còn mặt mũi nào đi gặp đệ đệ của nguoi dưới chín suối!" Hoàng thượng chỉ nhìn Cố đại lão gia thôi mà lửa giận đã bốc lên tận đầu, ông thật không ngờ tới Cố đại lão gia có lá gan coi lời của ông như cái rắm!

Cố nhị lão gia kính trọng ca ca của mình thế nào, ông vẫn luôn nhìn thấy. Vì thế, dù cho Cố đại lão gia năng lực bình thường, bản thân vẫn an bài cho ông ta một chức vụ không tồi.

Kết quả, kết quả chính là Cố nhị lão gia vừa mới qua đời mấy tháng, tên khốn này liền bức tử Cố nhị thái thái, còn ngăn cản người mình phái đến, bộ bọn họ nghĩ làm vậy là mình sẽ không tra ra chân tướng sao?! Ông vì nể mặt Cố các lão, nể mặt Cố nhị lão gia, nể mặt Cố Thành Chi mà chừa chút thể diện cho Cố gia, kết quả bọn họ cứ như vậy tát vào mặt của mình!

"Ngươi là một kẻ tàn nhẫn, độc ác, ngu dốt, tham lam, sao trẫm dám để ngươi tiếp tục làm quan để hại dân hại nước chứ! Người đâu!" Hoàng thượng tức đến mức tận cùng chính là bộ dáng lãnh tĩnh, tức giận với cái thứ xúc sinh này thật phí thời gian và cảm xúc của bản thân, quan trọng nhất là tên khốn này căn bản không hiểu được vì sao ông lại tức giận!

Cái loại không có mắt, không nghe lời gì đó, dựa vào đâu còn muốn ông giữ lại, để cho bọn họ tiếp tục ăn bổng lộc của triều đình chứ!

Cố đại lão gia hoàn hoàn toàn toàn choáng váng, ông ta bị Hoàng thượng vừa mắng vừa đá đến mức đầu óc trì trệ, đã không được ban thưởng còn bị tước mũ ô sa, bây giờ bản thân nên tìm ai khóc lóc đây. Nhìn Hoàng thượng truyền ý chỉ, kế đó ngồi xuống noãn kháng*, lúc này Cố đại lão gia mới hồi phục tinh thần, quỳ trên mặt đất cố bò lên phía trước vài bước, kết quả bị bọn tiểu thái giám ngăn cản kéo xuống.

*noãn kháng:

Nói giỡn, Hoàng thượng còn đang nổi nóng đó, cứ để cho Cố đại lão gia bò qua như vậy, bọn họ giữ nổi đầu hay sao!

"Hoàng thượng, Hoàng thượng! Thần không có, thần thật sự không có! Thần cho chất tử đính hôn chỉ vì giang sơn xã tắc, chưa từng có nửa điểm tư tâm! Thần, thần..." Cố đại lão gia không bò qua được, chỉ đành vừa dập đầu vừa khóc lóc cầu xin, bản thân thật sự rất oan uổng. Cố đại lão gia chưa từng nghĩ tới Hoàng thượng gọi ông ta tới không phải thưởng, Hoàng thượng đang ra mặt cho Cố Thành Chi, nếu biết thế, nếu biết thế...

Nghe Cố đại lão gia nói như vậy, Hoàng thượng càng nổi giận hơn, hận đến mức không thể đá Cố đại lão gia thêm vài cái. Cố các lão phẩm hạnh cao thượng, bản thân rất kính trọng Cố các lão, kết quả lại sinh ra một đứa con thối nát như vậy! Cố nhị lão gia chưa bao giờ có nửa phần bất kính với Cố đại lão gia, kết quả ông ta lại muốn cho đệ đệ duy nhất của mình tuyệt hậu!

"Không có tư tâm?! Lời này nói ra ai tin?! Ngươi coi trẫm là đồ ngốc sao?! Có những ai từng đến Cố phủ, ngươi cho rằng trẫm tra không được phải không, bọn họ đã nói gì với ngươi thì ngươi cho rằng trẫm không biết chắc?!" Hoàng thượng cực kỳ tức giận trợn tròn mắt nhìn tên nói dối kia, vốn đã không muốn tức giận thêm với ông ta nữa, nhưng bị Cố đại lão gia coi như đồ ngốc trêu đùa, thật tình không thể nhịn nỗi mà!

Thấy Cố đại lão gia còn muốn khóc lóc cầu xin, bày tỏ bản thân trung tâm, Hoàng thượng chỉ cảm thấy ghê tởm, xua tay nói: "Kéo đi!"

Nhìn Cố đại lão gia vẫn muốn mở miệng, cau mày nói: "Bịt miệng!"

Tiểu thái giám tay chân lanh lẹ đè người lại, cầm khăn tay chặn miệng, vài người hợp lực kéo Cố đại lão gia ra ngoài. Trực tiếp đưa người cho đám thị vệ Càn Thanh cung, sau đó nói rõ ý tứ của Hoàng thượng cho thị vệ biết, nhìn Cố đại lão gia bị kéo đi, cho đến khi thân ảnh biến mất mới quay vào trong điện.

Lúc này, bầu không khí Càn Thanh cung đã khá hơn nhiều, ít nhất không hề giống trước đó, hơi động một chút sẽ bị nổ lây.

Hoàng thượng ngồi ở trên noãn kháng, vẻ mặt còn hơi khó chịu, nhưng nhìn chung đã bình tĩnh trở lại.

Tiểu thái giám vừa tiến vào điện thấy Hoàng thượng nhìn qua, vội vàng trả lời: "Theo lời Hoàng thượng, Cố đại nhân đã bị thị vệ kéo ra khỏi cung rồi."

Sắc mặt Hoàng thượng dịu đi vài phần, kế đó cau mày suy tư một lúc, mới nói: "Tuyên Cố Thành Chi tiến cung."

"Vâng" Tiểu thái giám lên tiếng đáp liền tính đi ra ngoài, không đợi hắn đi ra ngoài, lại nghe hoàng thượng nói: "Từ từ!"

Hắn vội vàng dừng bước lại, đứng ở chỗ cũ chờ hoàng thượng phân phó.

Hoàng thượng nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, thở dài, "Sáng mai hãy đi Cố gia truyền lời, bảo Cố Thành Chi tiến cung."

"Dạ" Tiểu thái giám lại lên tiếng, cúi đầu quay trở lại chỗ cũ đứng.

Lúc này Hoàng thượng đã hoàn toàn bình tĩnh, trên mặt không nhìn ra một chút cảm xúc nào, một ngón tay cong lại khẽ gõ nhẹ cạnh bàn, ánh mắt hơi hơi nheo lại, trong miệng nhẹ nhàng mà phun ra vài chữ: "Cố gia, Sở gia..." Sau đó là một tiếng hừ lạnh.

Xung quanh đại tiểu thái giám đều cúi đầu, trong điện yên tĩnh một mảnh.

Lại nói Cố đại lão gia bị thị vệ kéo suốt một đường, thu hút vô số ánh mắt khác thường, tới bên ngoài Hoàng thành bọn thị vệ buông lỏng tay ra, còn tốt bụng rút cái khăn tay trong miệng ra giúp Cố đại lão gia, chắp tay nói: "Đắc tội, bất quá Cố đại nhân cũng biết đây là ý của Thánh thượng."

Cố đại lão gia tức giận đến cả người phát run, giơ tay chỉ vào mấy người thị vệ trước mặt nửa buổi không nói nổi một câu. Cuối cùng chỉ phải vung tay xoay người rời đi. Xe ngựa của Cố gia đậu ở ngay bên cạnh, ông ta phải chạy nhanh về phủ, thương lượng với Cố lão thái thái một chút xem bây giờ nên làm gì đây.

Mấy tên thị vệ nhìn bóng dáng của Cố đại lão gia rời đi, không chút đồng tình, run rẩy nửa ngày ngay cả cái rắm cũng không có, không trách bị người ta xem thường đến thế.

Hoàng thượng coi trọng Cố nhị lão gia bao nhiêu, mấy ngày nay trong lòng bọn họ đều thấy được. Nếu như không phải người mất sớm, một vị trí bên trong Nội các khẳng định sẽ thuộc về Cố nhị lão gia.

Còn Cố Thành Chi lại là người chân thành và có năng lực, bọn họ đều rất bội phục. Cho dù trong lòng đau sót Cố Thành Chi cũng không rên một tiếng đúng là nam tử hán. Đám thị vệ bọn họ cũng coi như một nửa võ quan, đối với tướng lĩnh có thể ra trận giết địch đều có chút hâm mộ.

Cố Thành Chi trung tâm vì nước như vậy, kết quả lại bị đại bá ruột thịt hãm hại, rơi vào khốn cảnh phải lập gia đình trong hiếu kỳ, bọn họ chỉ có thể ở trong lòng tiếc hận.

"Được rồi, náo nhiệt xem đủ rồi, nhanh chóng trở về thôi." Một thị vệ trong đó nói, mấy người còn lại đều gật đầu, đồng loạt xoay người đi trở về.

Bộ dáng Cố đại lão gia chạy về phủ như lửa cháy đến mông, xuống xe ngựa liền đi thẳng đến viện Cố lão thái thái, mới vừa vào phòng phát hiện Cố lão thái thái đang trêu chọc cháu gái nhỏ của mình.

Ông nhíu mày giọng lạnh lùng nói: "Dẫn Tả Nhi đi!"

Ma ma bên cạnh liếc nhìn Cố lão thái một cái, thấy bà cụ gật đầu, liền nhận lấy đứa nhỏ thi lễ lui ra.

"Chăm sóc cẩn thận cho ta!" Cố đại lão gia nhìn các nàng ôm đứa nhỏ, nhịn không được phân phó một tiếng.

Cố đại gia thành thân vài năm mới sinh được một đứa nhỏ như vậy, cho dù có là khuê nữ, đó cũng là cháu gái của ông ta.

Hôm nay, Hoàng thượng nói mấy lời như thế, những thứ khác ông ta không nghe lọt, chỉ có một câu kia "Ngươi không sợ nửa đêm bị quỷ gõ cửa" khiến ông ta nhận ra bản thân không sợ Cố nhị lão gia đến tìm mình, nhưng trẻ con không thể dính âm khí, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Ma ma và nha đầu mang theo Tả Nhi rời đi, Cố lão thái thái cau mày hỏi: "Con à, đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay không phải Hoàng thượng triệu con tiến cung sao? Chẳng lẽ kết thân với Sở gia, Hoàng thượng còn không hài lòng?"

"Nương... Hoàng thượng, Hoàng thượng người..." Sắc mặt Cố đại lão gia trở nên khó coi, không biết nói như thế nào.

"Từ từ nói, không cần cấp." Cố lão thái thái vẫn đau lòng nhi tử, nhìn Cố đại lão gia vẻ mặt thật sự khó coi, liền lôi kéo ông ta tới bên người ngồi xuống.

Cố đại lão gia ngồi xuống, hít thở sâu vài hơi khí, kể lại chuyện đã xảy ra hôm nay. Sau khi nói hết toàn bộ sự tình xong, Cố lão thái thái cực kỳ tức giận, lúc này bà cụ muốn đứng dậy tiến cung đi gặp Thái hậu.

Cố đại lão gia vội vàng ngăn cản người lại, "Nương! Người đừng gây thêm phiền phức nữa! Hậu cung không được tham gia vào chính sự, Thái hậu sẽ không quản việc triều chính, hơn nữa việc chúng ta làm Hoàng thượng đều đã biết, nếu việc này bị truyền ra ngoài, một nhà già trẻ chúng ta sẽ khỏi ra ngoài nữa!"

Sau khi đỡ Cố lão thái thái trở về chỗ ngồi xong, Cố đại lão gia lại nói: "Bây giờ Hoàng thượng là nể mặt phụ thân, đệ đệ và lão tam mới chỉ bãi bỏ chức quan của con, nếu chúng ta còn náo loạn nữa vậy kế tiếp chuyện gì sẽ đến thật sự khó nói!"

Cố đại lão gia năng lực bình thường, nhưng không phải chút đầu óc cũng không có, nếu không Hoàng thượng sẽ không nuôi người này.

Trước đây vẫn luôn cho rằng Hoàng thượng đã chán ghét Cố nhị lão gia, tất cả tính toán của bản thân đều dựa vào điểm này, kết quả hôm nay Hoàng thượng ra mặt thay Cố Thành Chi, vậy đại biểu những gì bản thân làm trước đây đều sai. Hoàng thượng không có chán ghét Cố nhị lão gia, không có chán ghét Cố gia, cũng không có chán ghét Cố Thành Chi...

Sau khi Cố đại lão gia lại nhớ đến khi Cố nhị lão gia qua đời, ông ta đã làm những chuyện gì, sau lưng liền bị mồ hôi lạnh thấm đầy. Nếu thật sự là như thế, vậy Cố gia thật sự xong rồi...

Cố lão thái thái nghe con trai nói như vậy cũng sốt ruột, bản thân là Ngoại mệnh phụ chỉ có thể gặp nữ quyến Hậu cung, nhưng Hậu cung không được tham gia vào chính sự, vậy gặp cũng vô dụng. Chính mình lại không thể đi gặp được Hoàng thượng, nhưng chức quan của con trai phải làm thế nào đây, chẳng lẽ về sau liền thành thường dân?! Con trai của Các lão chỉ là thường dân, vậy đâu có được?!

"Vậy để lão tam đi nói với Hoàng thượng?! Đúng vậy, để lão tam vào cung yết kiến ​​hoàng thượng, nói bản thân tự nguyện gả vào Sở gia, mặc kệ con khuyên bảo! Vây Hoàng thượng sẽ không có lý do bãi quan của con! Cứ như vậy, mau, mau đi kêu lão tam đến đây!" Bây giờ, Cố lão thái thái như người bệnh chạy loạn khắp nơi tìm người chữa bệnh, bà cụ giờ không còn nghĩ ra mánh khóe nào nữa.

Cố đại lão gia dùng ánh mắt nhìn người bệnh thần kinh nhìn Cố lão thái thái, ông ta cảm thấy người vào thời điểm này có thể nói ra lời như thế, tuyệt đối là kỳ ba, "Nương, nương không bệnh chứ! Hiện tại, lão tam hận không thể mang con ra lột da rút gân, nương bảo lão tam tiến cung nói đỡ thay con, người không sợ lão tam trực tiếp cáo trạng với Hoàng thượng, kế đó đem con đi sung quân à!"

"Ta là tổ mẫu của hắn, ngươi là đại bá của hắn!" Cố lão thái thái đúng lý hợp tình nói.

"Hiện tại cả nhà Cố gia có trói lại cùng nhau, ở trong mắt Hoàng thượng cũng không sánh bằng một Cố Thành Chi!" Cố đại lão gia lần này tiến cung mới thực sự cảm nhận được thế nào là được coi trọng.

"Vậy, vậy làm sao bây giờ..." Cố lão thái thái vừa ủy khuất vừa đau lòng, cúi đầu bắt đầu lau nước mắt.

Cố đại lão gia bất đắc dĩ thở dài: "Đi từng bước tính từng bước thôi." Hiện tại ông ta không thể tiếp nhận mệnh cũng không được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net