Chính văn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Cù phủ giăng đèn kết hoa, náo nhiệt, một mảng đỏ rực, các lão bách tính đều khí thế ngất trời bát quái thảo luận đám cưới này.

"Aiz, Cù đại tiểu thư này đúng thật là đáng thương, trong phủ chỉ có một mình nàng là nữ nhi, nàng cho dù không muốn gả, cũng phải gả thôi."

"Đúng vậy đúng vậy, Cù gia sự nghiệp rộng mở, Cù đại tiểu thư dung mạo xinh đẹp, ngây ngất lòng người, chưa biết chừng còn có thể chiêu tế về kế thừa gia nghiệp, gặp phải chuyện này, thật sự đáng tiếc."

"Ai cũng nói, lần này gả cho tiểu thiếu gia Quý gia mắc bệnh ương tử(*), còn phải cùng hắn đến ở chốn nông thôn hẻo lánh dưỡng bệnh, thật đáng tiếc."

(*)ương tử: tử là màu tím, ương tử là tím tái, bệnh mà tím tái người là bệnh nặng, đi đứng yếu ớt, ăn uống khó khăn (kén ăn)

...

Trong khi mọi người đang bày tỏ sự thương cảm đối với đại tiểu thư Cù gia, chẳng ai biết rằng, tân nương đã sớm không phải Cù Thu Thủy, mà đổi thành Cù Diệc.

Chủ mẫu(*) của Cù gia Lý Tâm Tuệ nhìn Cù Diệc trong gương, biết y thân là một nam nhi, nhưng vẫn như cũ bị đả kích một hồi. Người trong gương hôm nay trang điểm rất đậm, mặt bị phấn tô đến có chút tái nhợt, nhưng vẫn không giấu được ngũ quan xinh đẹp. Đôi môi tiên diễm, lông mày như viễn sơn, mắt như ngậm thu thủy, ánh mắt lưu chuyển, là một mỹ nhân đúng nghĩa.

(*)Chủ mẫu: vợ lão gia hoặc mẹ người kế thừa gia sản.

Trên đầu y mang mũ phượng, còn có khăn quàng vai, mình khoác hồng bào, ngồi trước gương trang điểm, không nhúc nhích, tùy ý để hạ nhân vẽ vời trên mặt y, bộ dạng kia, hệt như một vị tân nương đang chờ gả đi.

Mắt thấy đã sắp đến giờ, Lý Tâm Tuệ phất phất tay: "Các ngươi đều lui xuống đi."

Bọn hạ nhân mau chóng có trật tự lui ra.

Lý Tâm Tuệ ra vẻ như một vị mẫu thân bình thường, lời nói ý vị sâu xa tha thiết dặn dò: "Con của ta, gả tới Quý gia không được tùy hứng, nhất định phải tam tòng tứ đức, thủ phụ đức phụ dung. Chuyện trong nhà không cần lo lắng, ta sẽ quản lí tốt." Dứt lời, lấy khăn tay chấm chấm nước mắt căn bản không tồn tại.

Cù Diệc mặt không cảm xúc, đứng lên, đi về phía kiệu hoa.

Kể từ hôm nay, y sẽ phải rời khỏi căn nhà y đã ở 18 năm, y cái gì cũng không lo lắng. Y của hôm qua, đã chết rồi, y hiện tại, là Cù Thu Thủy, đại tiểu thư Cù gia sắp gả cho tiểu thiếu gia Quý gia.

Cù gia và Quý gia là hai gia đình giàu có trong Hưng Bình trấn, đều kinh thương, sản nghiệp nhiều đến mức cơ hồ có thể đem toàn bộ nền kinh tế Hưng Bình Trấn lũng đoạn, chỉ có hai nhà này độc đại.

Cù gia cùng Quý gia, vừa là đối thủ cạnh tranh, vừa là thế gia giao hảo.

Quý gia có ba người con trai, con lớn nhất thừa kế gia nghiệp, con thứ hai thi khoa cử, ở kinh thành làm quan, toàn là những kẻ có tiền đồ rộng mở. Chỉ có tiểu nhi tử, từ nhỏ ngàn sủng vạn sủng, nuông chiều đến hỏng luôn. Hơn nữa hắn sinh ra thân thể đã yếu, người trong nhà cũng không đành lòng nghiêm ngặt quản giáo, theo lời đồn, hắn sống như một Hỗn Thế ma vương(*) vậy.

(*) Hỗn Thế ma vương: có vẻ như là một nhân vật cường đại nào đó chăng. (đã sửa) -> Theo một cmt thì ổng rất giàu có, quên tên bản rồi, xin lỗi ><

Trước đó vài ngày, bỗng nhiên truyền ra tin tức từ một thầy tướng số, nói tiểu thiếu gia Quý gia mắc phải căn bệnh này, cần hướng đến hỉ sự. Tốt nhất, chọn cô nương sống trong nhà giàu phía đông nam mới hữu hiệu.

Gia đình giàu có ở hướng đông nam, chỉ có Cù gia, mà Cù gia chỉ có một nữ nhi tâm can bảo bối, sao có thể cam lòng gả cho một tiểu tử mắc bệnh ương tử chứ?

Nhưng chuyện ngoài ý muốn chính là, Cù gia thật sự đồng ý đem tiểu thư gả cho tiểu thiếu gia Quý gia, Quý gia mang canh thiếp(*) tới cửa cầu hôn, hôn sự này coi như định xong rồi, thật đáng thu hút không ít ánh mắt kinh ngạc.

(*)canh thiếp: bát tự của hai người, ngày xưa thường xem bát tự, kiểu xem tuổi ấy cảm ơn bạn  docduocxanh đã giải thích cặn kẽ ạ. (còn vài người khác nhưng quên tên, xin lỗi ><)

Cù Diệc chỉnh lại khăn ngồi trong kiệu hoa, rầu rĩ, có chút khó thở, nghe tiếng sáo và trống bên ngoài, tính toán thời gian một chút, sắp tới Quý gia, trong đầu không khỏi có chút sốt sắng, y còn không biết đầu tiên nên làm gì.

Y bây giờ được coi như nữ tử, Cù Thu Thủy là đại gia khuê tú, được nuôi dưỡng ở khuê phòng, gần như chưa bao giờ bước ra khỏi cửa lớn Cù gia, tự nhiên không người nào gặp nàng, chẳng sợ bị vạch trần, nhưng sự việc kết hôn lần này, đến cuối cùng cũng sẽ bị phát hiện thân phận nam nhi thôi.

Lúc này y nhớ tới lời Lý Tâm Tuệ nói với mình: "Con chỉ cần biết gả đi là được, chuyện khác thế nào không cần quan tâm."

Điệu bộ như vậy, người hai nhà tựa hồ đã biết, y không khỏi thở phào nhẹ nhõm một cái.

Chẳng qua chỉ là hình thức, không cần quá coi trọng, thậm chí những chuyện khác, trời sập cũng không liên quan tới y.

Chỉ là lúc y ngồi ngay ngắn trong tân phòng, khăn bị vén lên, ánh mắt chạm vào một đôi mắt nguy hiểm híp lại trước mặt, y đột nhiên cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Y quan sát đối phương, đồng dạng là một thân y phục đỏ, nhưng là, hắn hoàn toàn không ốm yếu như lời đồn. Diện quan như ngọc, vóc người sợ còn cao hơn y ba tấc, này sao giống người mắc bệnh ương tử chứ!

Cù Diệc chỉ dám cấp tốc ngẩng đầu đánh giá hắn một chút, không dám nhìn thêm, sau khi suy nghĩ vài giây liền rũ mi mắt xuống. Y không thấy, con ngươi thâm thúy của đối phương chợt lóe lên sự kinh ngạc.

Chỉ là không biết tại sao, ánh mắt tiểu thiếu gia Quý gia vẫn xoay quanh người y, cảm giác nóng bỏng, nhanh chóng đầu quay lại.

"Các ngươi lui trước đi." Nam âm từ tính khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu y, khiến cho lỗ tai mẫn cảm của y hơi chấn động.

Nhắc tới cũng kỳ quái, từ sau khi y đến Quý phủ, trong tân phòng cũng chỉ có hạ nhân, không có ai khác. Bọn hạ nhân tất cả lui ra, sắc trời tối tăm, nhưng ở trong phòng nến đỏ đang thiêu đốt hừng hực, gió thổi qua ánh nến, chập chờn bất định, bầu không khí lập tức trở nên ám muội.

Cù Diệc bị hắn nhìn ngồi im thin thít, lại không dám ngẩng đầu lên, tự mình nghĩ mãi mà vẫn không biết nói gì. Phải nói gì đây, nói ngươi mắc bệnh ương tử bị Cù gia ghét bỏ nên bọn họ không muốn gả con gái cho, vì lẽ đó gả ca ca nàng tới. Ngươi xem, ta đáng thương như vậy có thể tha cho ta hay không? Tuy là không nên, nhưng Cù Diệc càng ngày càng có chút buồn cười.

(cười gì mà cười, đang khó xử mà cũng muốn cười.)

Chỉ là lúc y còn đang do dự xem có nên nói ra không, đối phương lại động. Hắn ngồi xuống bên cạnh Cù Diệc, ngả ngớn sờ lên mặt y, tinh tế đánh giá một phen, sau đó cứ như vậy hôn lên đôi môi tô son của Cù Diệc.

(Cùng đoán xem vị son ngày xưa có vị như nào!!! Không biết có chì không ta? 😂)

Cù Diệc mở to hai mắt nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại tiến gần, bị dọa đến ngây ngốc không kịp phản ứng. Nhưng đối phương lại cho rằng y ngầm đồng ý, lúc này không khách khí nữa, nắm chặt bả vai y liền che ngợp trời hôn tới. Đầu tiên là duỗi đầu lưỡi ra, cấp tốc lướt qua một vòng quanh bờ môi y, nhợt nhạt phác họa đường nét, thừa dịp lúc y thất thần liền đem đầu lưỡi tiến vào.

Cù Diệc cảm nhận được đầu lưỡi hắn mềm mại, mi mắt run lên, ngay lập tức tỉnh lại, đưa tay muốn đẩy hắn ra, nhưng ai biết đối phương khí lực lại lớn đến thế, y càng đẩy càng không ra!

Hắn hình như cảm nhận được Cù Diệc trốn tránh, nhưng không để ý ôm y tiếp tục hôn, đầu lưỡi giàu kỹ xảo đảo qua hàm trên, lại liếm qua một chút mỗi chiếc răng, cuối cùng ôm lấy y, đầu lưỡi quyện vào chụt chụt vang vọng, toàn bộ không gian trong phòng vang lên tiếng nước dâm mỹ cùng tiếng thở dốc ám muội, Cù Diệc cảm giác mình bị hôn đến nghẹt thở.

Người này hôn kỹ vô cùng cao siêu, dần dần, Cù Diệc cảm thấy mọi chuyện có chút vượt quá dự liệu của y, chân có chút mềm nhũn, thở đến ngày càng lợi hại, yết hầu phát ra tiếng kêu rên không rõ ý vị. Nhưng đối phương không có vẻ gì là muốn bỏ qua cả, ôm lấy y, buông đầu lưỡi ra, còn nhẹ nhàng cắn một hồi, Cù Diệc hơi đau, cả người liền run lên một cái, nho nhỏ rên rỉ một tiếng.

Quý Dật bị tiếng rên rỉ này khuấy đảo một hồi, tâm trạng ngứa ngáy, dần dần không vừa lòng, nhưng vẫn buông y ra trước. Người này ngốc như thế, hắn chính là sợ y không thở nổi.

Cù Diệc lập tức giống như con thỏ nhỏ bị bỏ rơi đang sợ hãi nhảy lên, gương mặt bạo hồng, chỉ vào hắn, lúng ta lúng túng lắp ba lắp bắp nói không ra lời:

"Ngươi..... Ngươi..... Ngươi sao lại như vậy..... như vậy..... như vậy....."

Quý Dật mặc dù bận vẫn ung dung khoanh tay ngồi ở bên giường nhìn con ngươi mỹ lệ mang theo ánh nước của y, đoạn giật mình, có lòng tốt nói tiếp:

"Ta? Ta làm sao? Như vậy cái gì?"

"Không biết liêm sỉ!" Cù Diệc kìm nén gương mặt đỏ bừng nói ra câu cuối cùng.

Quý Dật bị lời nói của y chọc cho phì cười:

"Ta thân mật chính là phu nhân mình, này có gì mà không biết liêm sỉ?"

Cù Diệc nói không nên lời, hắn nói như vậy cũng có lý đấy, nhưng mà..... nhưng y là một nam tử kia mà! Nam tử sao có thể vậy, sao có thể vậy, sao có thể cùng nam tử khác thân mật chứ?!

Cù Diệc bị lời nói của hắn nghẹn đến không biết nên đáp như thế nào, lùi lại cách Quý Dật xa một bước, cắn môi dưới nhìn Quý Dật, bị hôn môi đến nỗi thủy quang trong con ngươi ánh lên một tia xâm phạm, tức giận cùng oan ức, hung ác lườm hắn một cái.

Tâm ý trách cứ này của y, có vẻ mảy may không truyền đến được chỗ Quý Dật ngồi kia. Ở trong mắt Quý Dật, hình ảnh là như vậy: dưới ánh nến ấm hoàng(*), mỹ nhân trong mắt ngậm thu thủy, oán trách trừng mình một chút, tiểu dáng dấp muốn cự còn nghênh, thật là khiến người ta ngứa ngáy khó chịu.

(*)ấm hoàng: ở đây là ánh nến ấm áp màu vàng

Nhìn kẻ hèn nhát đáng thương này một bộ như muốn nói chuyện trắng đêm với hắn, Quý thiếu gia không kiên nhẫn, không muốn phí lời, xuân tiêu một khắc trị thiên kim, trực tiếp đưa tay nắm chặt tay y, kéo vào trong lồng ngực mình, Cù Diệc không phòng bị cứ như vậy bị hắn ôm chặt, ngồi chếch trên bắp đùi hắn.

"Ta...... Ta là...... A......" Con thỏ nhỏ Cù Diệc bị dọa sợ, vừa định 'điếc không sợ súng' nói rõ mình là nam tử để Quý tiểu thiếu gia buông tha cho mình đừng hiểu lầm nữa, nhưng lại một lần nữa bị Quý Dật ép ngậm miệng.

Biện pháp tốt nhất để một người đang lải nhải câm miệng chính là trực tiếp tiến tới, lấy miệng bịt miệng.

Quý Dật cao hơn Cù Diệc, nhưng ở cái tư thế này, Cù Diệc chính là cao hơn hắn. Quý thiếu gia một tay vững vàng ôm chặt eo Cù Diệc, một tay khác đặt lên gáy trắng nõn thon dài của Cù Diệc, hơi khiến y cúi đầu để mình có thể hôn dễ hơn.

Cù Diệc bực rồi, người này sao lại không đợi y phân trần vài câu liền làm ra hành động thô lỗ như vậy? Y tiếp thu kinh nghiệm mới nãy, mím chặt đôi môi, không cho đầu lưỡi người này luồn vào hôn tiếp!

Quý Dật cảm nhận được sự kháng cự của y, trầm thấp cười khẽ một tiếng. Hai người bọn họ môi phục tùng môi, Cù Diệc rất dễ dàng cảm giác được từ yết hầu hắn truyền đến chấn động nhỏ bé, điều này làm cho tâm y cũng không tự chủ được rung động một chút. Hơn nữa Quý Dật cách y quá gần rồi, một tiếng cười khẽ rầu rĩ kia, tính cảm khàn khàn vào trong tai, như rượu ngon thiên cổ, rất rõ ràng lọt vào đôi tai mẫn cảm, lỗ tai của y ngay lập tức đỏ lên.

Quý Dật có vẻ nhận ra được, lăng lệ trong ánh mắt lóe lên một tia sáng, nhưng vẫn là kiên nhẫn ở trong miệng y tiến công, hơi dùng sức ở khóe môi của y cắn một hồi, Cù Diệc đau đến "A" một tiếng, miệng mở ra một chút, liền bị đầu lưỡi linh hoạt chớp thời cơ tiến vào.

Mùi máu tanh nhàn nhạt ở trong miệng hai người lan toả, mang theo mùi tanh cùng ngọt ngào đặc hữu, càng kích thích Quý Dật, hắn có chút không thể chờ được nữa muốn ăncon thỏ trước mắt này vào miệng.

Quý Dật dần dần không vừa lòng với việc chỉ ở trong cổ họng y càn quét, bàn tay bên hông kia y cũng chuyển động, không ngừng đi khắp, như xà như thế, dính mồ hôi lạnh lẽo, Cù Diệc bị hắn làm cho sợ đến toàn thân nổi hết da gà .

Toàn bộ quá trình Cù Diệc đều nỗ lực trốn tránh ràng buộc, Quý Dật cảm thấy con mồi có động tác phản kháng càng gây nên ham muốn chinh phục của hắn, nhưng hiện tại, Cù Diệc cảm giác được nguy hiểm, dần dần hơi không khống chế được, đôi mắt hơi hồng hồng, như thể muốn khóc.

Thỏ cuống lên cũng sẽ cắn người, Quý Dật hiểu sâu sắc đạo lý này, nhưng là, hắn có thừa biện pháp để y cam tâm tình nguyện.

Quý Dật nhếch mở môi, không hề báo trước một miệng ngậm vành tai hồng hồng của Cù Diệc, thân thể Cù Diệc kịch liệt run rẩy một hồi, cả người như bị một sức mạnh ấn xuống, hết thảy động tác phản kháng đều không thấy, cả người liền nhũn ra như một vũng nước, vô lực tựa trên người Quý Dật, đầu tựa trên vai hắn, như con cá mất nước, hơi hé miệng, vô lực thở hổn hển.

"Mẫn cảm vậy sao? Hử?" Quý Dật đè thấp cổ họng, duỗi ra đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp một hồi vành tai Cù Diệc đỏ đến sắp nhỏ máu, thỏa mãn cảm nhận người trong ngực bỗng nhiên nhũn ra quấn một hồi, sau đó bất lực thả lỏng, tựa như bị rút đi khí lực toàn thân.

Mỗi người đều có điểm mẫn cảm riêng, chỗ mẫn cảm của Cù Diệc chính là lỗ tai, lỗ tai của y mẫn cảm đến mức, tự mình nhẹ chạm hai lần, sẽ đỏ lên, toàn thân như nhũn ra, thường ngày cùng mọi người nói chuyện y cũng không dám tiến đến quá gần, thanh âm kia truyền đến bên trong màng nhĩ y cũng sẽ cả người vô lực, y đối với giọng nói êm tai đặc biệt không có sức đề kháng, âm thanh mang tính cảm trầm thấp như đàn cổ tấu lên, hắn tới gần lỗ tai mình nói chuyện, liền cảm giác trước mắt mình như là mạo kim tinh, trở nên mơ màng.

Cù Diệc lúc này như cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé.

Quý Dật ở một bên tai phải của y ôn nhu liếm láp chơi đùa, một bên chậm rãi đưa tay bắt đầu cởi đai lưng của y, hai tay không an phận xoa nắn thân thể y, vạt áo cù Diệc dần dần rơi xuống, ngoại bào cũng trượt xuống từng chút, lộ ra nội bào hồng nhạt.

---oOo---

Chu choa mọa ơi nội bào hồng nhạt (-.,-)

Là một editor có tâm, ta lặng lẽ ghi vào nhật ký: "Hôm nay ăn chay, mô phật."

Chúc độc giả năm mới vui vẻ! ♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net