TG1: Tổng tài ba ba x tiểu bạch thỏ đáng thương - Chương1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Họa Kỳ Nguyệt Ương


"Khoảng cách vào Đại học chỉ còn lại có 30 ngày. Mọi người không nên cảm thấy 30 ngày còn rất nhiều mà không để tâm đến việc học, hiện tại chúng ta làm một ít đề này..." Chủ nhiệm lớp đầu hói trung niên đứng ở trên bục giảng ân cần giáo huấn, dưới lớp bọn học sinh lại hoàn toàn không đem lời của ông để vào tai, đùa giỡn ồn ào, hoàn toàn không có chút nào thiên tính sợ giáo viên của học sinh.

Chủ nhiệm lớp thở dài một hơi, ai bảo ông không may, dạy chính là lớp quý tộc đây! Nhóm học sinh phương diện này, xem như là thi đại học 0 điểm, tuyệt đối cũng kiếm nhiều tiền hơn ông.

Làm chủ nhiệm lớp hơn hai năm, ông đã sớm luyện được bản lĩnh cho dù phía dưới có nháo tận trời cũng có thể giảng đề, lúc này cũng chỉ có thể giảng tiếp tục, trong lúc vô ý thoáng nhìn xuống, lại đối mặt với một đôi mắt trong suốt nghiêm túc, tại phòng học ồn ào náo động không hề hợp nhau.

Chủ nhiệm lớp âm thầm thở dài một hơi, còn tốt, còn tốt là còn Hà Thanh, làm một giáo viên, lần này thi vào trường đại học, tất cả hi vọng của ông đều đặt ở học sinh thành tích ưu dị, bản thân lại nỗ lực nghiêm túc này.

Nghĩ đến vẫn có người nghe ông giảng bài, ông một lần nữa cháy lên nhiệt huyết giảng dạy, tinh thần gấp trăm lần giảng giải, lại không biết, bạn học Hà Thanh chăm chú nghe giảng trong mắt ông, đôi mắt lại dính tới Lâm Trì đang chơi điện thoại hàng trên, cảm thán:

[Mi xem Trì Trì của chúng ta, coi như là chơi điện thoại đều đẹp trai như vậy a.]

Đối mặt với ký chủ động kinh của mình, hệ thống chỉ là lạnh như băng nói:  [Lâm Trì độ hảo cảm 0, thỉnh ký chủ trong 30 ngày hoàn thành nhiệm vụ.]

[Nghiên cứu nhiều ngày như vậy, ngày hôm nay liền ra tay đi!]

Hà Thanh vừa dứt lời, bên trên liền truyền đến thanh âm chủ nhiệm lớp:

"Hà Thanh, em lên làm bài này đi."

Học sinh đầy phòng này, ông cũng chỉ có thể gọi Hà Thanh lên đây.

Thiếu niên thanh tú đứng lên, từ từ hướng bục giảng đi đến, thời điểm đi tới hàng đầu, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái chân đưa ra, cậu không có phản ứng bước qua, thoáng cái bị sẩy chân, chật vật ngã trên mặt đất, nhất thời toàn bộ phòng học vang lên tiếng cười to càn rỡ của bọn học sinh.

Lâm Trì vốn đang chơi điện thoại di động, nghe được tiếng cười cũng nhìn đi qua, sau đó liền thấy gương mặt đỏ bừng của thiếu niên nằm ngay dưới chân bản thân, toàn bộ thân thể đều rúc vào một chỗ, khó chịu hận không thể đem bản thân biến thành vô hình, hình như cảm nhận được tầm mắt của hắn, Hà Thanh ngẩng đầu, mắt hồng hồng cùng tiếp xúc với đường nhìn của hắn, rất nhanh lại hốt hoảng cúi đầu, co lại thành một đoàn.

Cậu vì để rúc vào một chỗ, chân càng không ngừng co lại vào thân thể, không cẩn thận đụng tới chân Lâm Trì, đầu tiên là cứng đờ, tiếp theo lấy tốc độ càng thêm mau thu lại bên người, Lâm Trì chỉ có thể nhìn thấy giày chơi bóng màu trắng, giá cả phổ thông, lại được giặt sạch sẽ.

Thiếu niên cúi thấp đầu rất nhanh được chủ nhiệm lớp đỡ dậy, từ từ ngồi về vị trí của mình, Lâm Trì vẫn còn đắm chìm trong cặp mắt đỏ bừng ủy khuất kia, có người vỗ vỗ bờ vai của hắn, Lâm Trì ngẩng đầu, là Trương Húc ngồi ở lối đi nhỏ bên kia.

Trương Húc cười đến mười phần bừa bãi đắc ý, hướng về phía Lâm Trì cười hề hề nói:

"Mày xem thằng nhóc kia chơi thật vui! Đi chậm như vậy, thấy chân của tao cũng không biết né tránh! Đồ ngu!"

Lâm Trì nhìn bạn tốt, trong một lúc không biết cảm thụ trong lòng là gì, bọn họ lớp này đều là học sinh phú nhị đại trong nhà có tài sản lại không học hành đàng hoàng, lại có một người gia cảnh bần cùng dựa vào thành tích mà trộn lẫn vào, có người như Lâm Trì lười chú ý tới, hiển nhiên cũng có người lấy việc trêu đùa Hà Thanh làm thú vui, Trương Húc hay trêu đùa Hà Thanh rất rõ ràng là loại như vậy.

Hắn nghĩ đến dáng vẻ co lại thành một đoàn của thiếu niên, có chút tư vị không dễ chịu đối với bạn tốt:

"Mày lần sau đừng chơi trêu cợt cậu ta, có công phu này còn không bằng đi chơi game."

Trương Húc không biết hắn thế nào đột nhiên vì Hà Thanh nói chuyện, có chút buồn bực đáp ứng, không trêu cợt thì không trêu cợt, dù sao chính hắn cũng có thứ khác để tiêu khiển.

Lâm Trì căn dặn xong rồi, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn lại, thiếu niên vùi đầu phía sau chồng sách thật cao, không thấy rõ thần sắc, thân thể khẽ run như là đang khóc.

[Đinh! Lâm Trì độ hảo cảm: 5, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng.]

Hà Thanh đang xem TV buồn cười không ngớt, trước mặt liền hiện ra hàng chữ này, cộng thêm âm thanh băng lãnh của máy móc, cậu nháy mắt mấy cái.

[Trì Trì của chúng ta đúng là nhẹ dạ đáng yêu a. . . Ta thật có chút hoài nghi nguyên nhân cái chết của thân thể này là sai lầm.]

Hệ thống: [Hệ thống sẽ không xảy ra lỗi, thân thể này một tháng sau sẽ tự sát.]

[Hả? Không phải là bị Lâm Trì bức tử sao?] Hà Thanh gục xuống bàn, nghiêng người, ánh mắt dán đến trên lưng Lâm Trì: [Người cậu ta thích đồng ý sự theo đuổi của cậu ta, còn chưa hạnh phúc được mấy ngày, đột nhiên phát hiện chân tướng chỉ một hồi trò chơi, người yêu lạnh lùng thậm chí ánh mắt chán ghét, tính hướng không giống người thường bị ồn ào đến mức mọi người đều biết, bị khi dễ, chịu đựng bạo lực vườn trường, cuối cùng dưới ánh mắt chán ghét của Lâm Trì, đem trước kỳ thi tốt nghiệp, nhảy lầu bỏ mình, không phải sao?]

Hệ thống không thể hiểu được mấy việc này, chỉ là kiên trì nói: [Nguyên nhân cái chết là tự sát.]

Hà Thanh bất đắc dĩ thở dài một hơi:

[Được rồi, ta thu kịch truyền hình trở về,  đổi lại ta đây nằm úp sấp trong tiết học, cả lớp cũng chỉ cho rằng ta nhìn không thấy.]

Cậu lần thứ hai nằm xuống, đem thần sắc trên mặt giấu xuống dưới bàn, thẳng đến khi tiếng chuông tan học vang lên, Hà Thanh dùng sức xoa mắt cho đến khi đỏ bừng mới chậm rãi ngẩng đầu, thần tình hạ thấp, rụt rụt rè rè ghé vào gần kề góc tường bắt đầu tiến hành làm bài.

Bởi vì thân phận của cậu "đặc biệt", trong lớp không có người nào nguyện ý cùng cậu ngồi chung một chỗ, cho nên một mình cậu chiếm góc cuối cùng trong phòng học, ân, phía sau chính là thùng rác.

Cậu đang muốn làm đề, lại phát hiện hai đạo thân ảnh đứng ở trước mặt, thiếu niên mê man ngẩng đầu, sau khi thấy rõ là ai thân thể liền run lên, như là thỏ con nhìn thấy diều hâu, run rẩy lại đi trong góc phòng chen chen, dù cho thật sự chen không được, cậu vẫn đang nỗ lực di chuyển vào trong.

Trương Húc cười nhạo ra tiếng, đập bàn một cái, quả nhiên thân ảnh vốn co lại thành một đoàn mạnh mẽ run lên, tiếp theo lui nhỏ hơn, hắn khinh thường thu tay về, hung ác độc địa ra lệnh:

"Này! Câm điếc! Thùng rác đều đã đầy như thế mày còn không đem đi đổ! Mày không nghe thấy mùi thúi sao?"

Đương nhiên, ở trong phòng học này, việc đổ loại rác rưởi bẩn sống này thông thường đều là giao cho Hà Thanh, về phần tiếng xưng hô câm điếc này. . .

Hà Thanh dường như rất sợ hãi mà cúi đầu, không nói được lời nào, Trương Húc đã sớm quen dáng vẻ như này của cậu.

"Đem đổ nhanh lên đi! Nghe không?"

Hài lòng thấy thiếu niên co lại thành một đoàn sợ hãi gật đầu, hắn mới mới hướng Lâm Trì cười nói: "A Trì, đi thôi! Một lát nữa sân bóng rổ liền bị người ta chiếm."

Lâm Trì ở trên cao nhìn xuống thiếu niên cuộn tròn lại, lại phát hiện sau khi Trương Húc kêu tên hắn, cái người đang gắt gao cúi đầu kia thân thể hơi cứng đờ, đương nhiên, sau một giây kế tiếp cậu giương mắt bắt gặp đường nhìn của Lâm Trì, liền chấn kinh thu hồi tầm mắt, lần thứ hai đem mặt giấu dưới tóc.

Hắn nhướng mày, trái tim mềm mại như bị một chiếc lông chim cọ qua, Trương Húc bên cạnh lại giục một tiếng, hắn lấy lại tinh thần: "Được rồi, đi thôi."

Đợi đến khi hai người đi ra khỏi phòng học, Hà Thanh mới chậm rãi đứng lên, thân thể cậu nhỏ gầy, khung xương so với con gái cũng không xê xích gì nhiều, trên tay cũng không có cái gì gọi là khí lực, chỉ có thể kéo thùng rác, chậm rãi dời ra ngoài phòng học, dáng dấp trăm nghe ngàn thuận xem ra lại đáng thương cực kỳ.

Mà sự thực là: [Nhổ củ cải! Nhổ củ cải! Nhổ hoài không ra...]

[Đinh! Lâm Trì độ hảo cảm: 7.]

Hà Thanh tự có cảm giác, dừng bước ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên thấy tại một đầu cầu thang khác, Lâm Trì đứng ở xa xa nhìn qua, thấy hắn quay đầu lại, cậu quay đầu bước đi.

Hà Thanh kéo thùng rác, vẫn duy trì biểu tình "Ta thực nhẫn nhục, ta thực ủy khuất", bên trong lại không chút kiêng kỵ thổ tào: [Tiểu hệ thống, ta có thể hay không thương lượng, lần sau đừng cho ta đây loại nhân vật yếu nhược, mà đến loại thông hiểu võ lực tức chi phát triển biết không?]

[Giả vờ đáng thương không phải sở trường của ký chủ sao?]

[Không thấy nói gì mà nói a ha ha ha ha!]

Bên kia, sau khi Lâm Trì thu hồi tầm mắt, cùng Trương Húc cùng nhau tới sân bóng rổ, vỗ bóng, hắn đang muốn ném rổ, đột nhiên nhạy cảm cảm giác được một ánh nhìn chằm chằm vào mình, Lâm Trì mạnh ngẩng đầu, đối mặt với tầm mắt của Hà Thanh đang cẩn thận ghé sát cửa sổ.

Hà Thanh rất nhanh vội vàng biến mất bên cửa sổ, nhưng Lâm Trì vẫn là nhìn chằm chằm, Trương Húc thấy hắn bất động, nghi ngờ đi tới, theo tầm mắt của hắn nhìn lại.

"Đây không phải cửa sổ tiểu câm điếc ngồi cạnh sao? Mày xem làm gì?"

Lâm Trì mắt nhìn chằm chằm cửa sổ trống rỗng không tha, trong miệng đáp: "Cậu ta vừa ở đó."

"Ở đó?" Trương Húc lại nhìn cửa sổ một chút, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi: "Này! Hầu tử, gọi tiểu câm điếc xuống đây, đúng, nhanh chút!"

Lâm Trì cau mày: "Mày làm gì vậy?"

Trương Húc cợt nhả cười: "Yên tâm, không trêu cợt cậu ta, cậu ta không phải là nghèo sao? Cho cậu ta một cơ hội kiếm tiền."

Thiếu niên rất nhanh thì từ khu phòng học đi ra, ở xa liền thấy tay chân nhỏ co rúm lại, cả người co lại càng nhỏ, hơn nữa bước chân càng ngày càng chậm, chờ gần tới lúc đi tới trước mặt hai người, đã cơ hồ là không hoạt động.

Trương Húc không nhịn được giục hắn: "Mày là rùa à? Đi nhanh lên!"

Thân thể Hà Thanh bị tiếng hét dọa cho run lên, sắc mặt vốn đã trắng lại càng thêm trắng bệch, đi tới giữa hai người, còn không chờ Trương Húc nói gì, liền một bộ dáng sợ muốn khóc, giương đôi mắt hồng hồng nhìn lên, thanh âm run rẩy giải thích với Lâm Trì: "Tớ...Tớ không phải cố ý nhìn cậu...Tớ là..là..."

Cậu lắp ba lắp bắp nói không ra lời.

Trương Húc rõ ràng sửng sốt, hắn nhìn qua Lâm Trì, chỉ thấy bạn tốt thần sắc không rõ, chỉ là thẳng táp nhìn về phía thanh âm run rẩy, lo lắng muốn giải thích, làm thế nào cũng nói không rõ của Hà Thanh.

Theo sự trầm mặc của hai người, thiếu niên hiểu lầm ý của bọn họ, sợ đến càng thêm lợi hại, vẫn còn kiên cường dùng đôi mắt hồng hồng nhìn thẳng vào mắt Lâm Trì, "Cái kia...Xin lỗi..."

Lâm Trì bình tĩnh nhìn cậu một hồi, đột nhiên nói: "Trương Húc kêu cậu xuống, để cậu làm chân chạy vặt."

Thiếu niên ngay từ đầu còn không có phản ứng, con ngươi lăng lăng, nghe rõ ràng sau đó, cậu thở dài một hơi rõ ràng, thân thể cũng không còn run lên, chỉ vẫn nói lắp như trước.

"Chạy...Chạy cái gì chân?"

"Mày! Đi mua cho tao hai chai nước uống."

Trương Húc chen vào giữa hai người, đem tiền ném cho Hà Thanh, nhưng bởi vì có gió, tiền rơi ở bên chân Lâm Trì, thiếu niên ngồi xổm xuống, đầu ngón tay trắng nõn chạm vào mũi giày của hắn, chợt loé lên, rất nhanh nhặt được tiền thu về.

Cậu im lặng không lên tiếng mang tiền rời đi. Trương Húc dòm bóng lưng cậu một hồi, đột nhiên thần bí hề hề tiến đến bên người Lâm Trì. "Ôi chao, A Trì! Mày nói xem tên câm điếc này có phải thích mày không?"

Hà Thanh đã đi xa cước bộ khẽ dừng một giây.

[Đinh! Lâm Trì độ hảo cảm:10]


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chính công không phải Lâm Trì nga moah moah. ( ' 3 ' ) 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net