19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19:

Trong mấy ngày diễn cuối này có một cảnh diễn mấu chốt, vì muốn nó sẽ gây ấn tượng mạnh mẽ, đạo diễn Trần đã tạm thời bổ sung rất nhiều chi tiết cho cảnh quay ấy, lúc ấy đang gấp rút tìm diễn viên để bàn bạc, thế nhưng lại không thấy tăm hơi Diệp Thần đâu cả.

"Diệp Thần đâu?" Lão già tính tình cục súc nóng nảy không kiên nhẫn nói.

Tiểu Cao không gọi được cho Diệp Thần, vội chạy đi tìm, "Anh Thần phải hóa trang, để cháu đi tìm."

Đạo diễn Trần trợn tròn mắt, giọng điệu không tốt cho lắm :"Hóa trang cái gì mà lâu thế?"

"Diệp Thần..." Thẩm Mặc Phong cà lơ phất phơ nở nụ cười, "Đi chạy vặt cho cháu, để cháu gọi cậu ấy về."

Đạo diễn Trần mắt hình viên đạn chuyển hướng, quay sang ghim về phía Thẩm Mặc Phong: "Để trẻ con người ta làm chân chạy vặt cho anh! Trợ lý của anh đâu? !"

"Đây đây." Thẩm Mặc Phong mỉm cười đáp lời, đi đến phòng trang điểm của Diệp Thần.

Quả nhiên Diệp Thần không có ở phòng hóa trang, Thẩm Mặc Phong khép cửa lại, đang định đi nơi khác tìm, chợt nghe thấy Diệp Thần đang cố đè thấp giọng nói ở chỗ ngoặt phía sau phòng hóa trang, giọng điệu có vẻ như đang cùng người khác tranh luận cái gì đó.

Thẩm Mặc Phong vốn không định nghe trộm, còn lịch sự lùi lại vài bước, không hiểu sao câu nói kia của Diệp Thần có nhắc đến tên anh lại lọt vào tai, khiến anh không kìm được mà lắng nghe.

"...Năm đó em vì theo đuổi con đường điện ảnh như anh Thẩm, từ chối kế thừa gia nghiệp, cùng người trong nhà cãi nhau một trận om tỏi..."

"... Em là vì Thẩm Mặc Phong, Thẩm Mặc Phong chính là giấc mộng của em."

Thẩm Mặc Phong nghe vậy, đứng yên tại chỗ, ánh mắt hơi rung động.

Tiếng nói của Diệp Thần trong trẻo, tràn đầy cảm giác thiếu niên, từng chữ bướng bỉnh lại khẩn thiết kia, khiến cho lòng anh đau xót không thôi.

Đáng thương thay ảnh đế Thẩm, hiếm khi vứt bỏ liêm sỉ nghe lén tâm sự của người khác, lại vô tình nghe được một lời tâm sự giả trân...

Thẩm Mặc Phong đang do dự không biết có nên tạo tiếng động để nhắc nhở Diệp Thần rằng có người đến hay không, bên kia chỗ Diệp Thần lại không có âm thanh nào. Thẩm Mặc Phong chậm rãi đợi chốc lát, vòng qua góc tường, thấy Diệp Thần rũ mắt nhìn màn hình điện thoại, khuôn mặt có phần sầu não tủi thân, thở ngắn thở dài, trên mặt không tránh khỏi mất mát.

...Dùng ngón chân nghĩ cũng biết Diệp Thần đang nhìn cái gì.

"Khụ." Thẩm Mặc Phong hắng giọng.

Diệp Thần ngẩng đầu, khuôn mặt nhìn anh như thể vừa thấy quỷ: "..."

"Đạo diễn Trần tìm cậu, ông ấy đang cáu nhặng lên kìa." Thẩm Mặc Phong suýt nữa bị khuôn mặt ngạc nhiên sợ hãi của Diệp Thần chọc cho cười thành tiếng, trên mặt lại bất động thanh sắc, "Ra đó thì bảo chạy việc vặt cho tôi..." Thẩm Mặc Phong nhịn cười, "Đừng nói trốn ở đây gọi điện thoại đấy"

Bờ môi Diệp Thần mấp máy chốc lát, máy móc nói: "Ngài...nghe thấy?"

"Không cẩn thận." Thẩm Mặc Phong xì khẽ.

Diệp Thần: "Vậy ngài... Nghe thấy nhiều hay ít?"

Thẩm Mặc Phong do dự chốc lát, chầm chậm nói: "Từ đoạn cậu nói cậu từ chối kế thừa gia nghiệp."

Diệp Thần nghe vậy ngậm miệng.

Cái số anh Thẩm của mình chắc là phải nghe fan phe ke lừa rồi, sớm không nghe, muộn không nghe, lại cố nghe thấy mấy câu kia... Diệp Thần lo lắng nghĩ.

Hai người vai sóng vai đi đến nơi quay phim, Thẩm Mặc Phong suốt đường đi cũng không lên tiếng, lẳng lặng nghĩ Diệp Thầm vì mình mà gia đình lộn tùng phèo cả lên, cũng định hỏi vài câu, nhưng lại cảm thấy chuyện nhà Diệp Thần, mình mà hỏi thì không tiện lắm.

Chỉ là chiếc áo gió lỗi thời trên người Diệp Thần hình như càng lúc càng bắt mắt hơn.

Thẩm Mặc Phong mặt lạnh như tờ ngắm Diệp Thần vài lần, cuối cùng vẫn không mở miệng, sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của cậu bạn nhỏ này.

...

Cảnh quay cuối cùng trong thành phố đã đến đoạn kết, tối hôm đó cả đoàn phim bắt đầu xuất phát đến địa điểm quay ngoại cảnh.

Đoàn xe của đoàn phim đi trên con đường núi cheo leo khúc khuỷu, khung cảnh hai bên đường càng ngày càng hoang vu, Diệp Thần hạ thấp ghế định dựa lưng chợp mắt một lát, tựa sát bên trong áo gió là Hỗn Độn bảo bảo mà người phàm không thấy được. Quả bóng lông màu cam ấy đang ngủ rất say, thỉnh thoảng cậu nhóc lại khe khẽ ngáy khò khò một tiếng, mỗi lúc ấy Diệp Thần sẽ luồn ngón tay chọt nhẹ quả bóng lông mềm mại, Hỗn Độn bảo bảo bị chọc giật mình một cái, sau đó lại lập tức khôi phục yên tĩnh.

Hỗn Độn bảo bảo mấy ngày trước bắt đầu từ giai đoạn trứng sơ sinh chuyển sang giai đoạn thú con, không chỉ có không gian bên trong được mở rộng mà còn có thể thành công biến thành hình người. Giống như các bé thần thú khác, ngoại hình của Hỗn Độn bảo bảo cũng rất đáng yêu, chân ngắn tay ngắn, bàn tay mập mạp như cái bánh bao, khuôn mặt tròn xoe trắng nõn nà....Duy chỉ có một khuyết điểm, đó là khuôn mặt này quá trắng.

Trắng đến mức không có ngũ quan luôn, thế này thì có vẻ hơi trắng trwor sạch sẽ quá đà rồi...

Đêm đó Diệp Thần đi tiểu, mắt vẫn còn buồn ngủ, thoáng thấy đứa trẻ mặc đồ trắng toát đang đứng trên mặt đất, sợ đến mức nhảy bổ lên giường của mấy nhóc thần thú, còn nhấc Huyền Vũ bảo bảo lên, lấy mai rùa của nhóc ý làm lá chắn.

"Cô tấn." Đứa bé đồ trắng kia khẽ nghiêng đầu, hai bàn tay nhỏ xíu xiu nắm chặt thành hai nắm đấm, cố gắng dùng sức, phát ra nào phát ra nào, bỗng dưng bùm một tiếng, khuôn mặt trắng bóc kia mọc ra một cái miệng :"Anh ơi, em là Độn Độn mà."

Diệp Thần đã đoán được bảy tám phần, lo lắng nuốt nước miếng, ôn tồn thương lượng: "Ngũ...ngũ quan có thể mọc ra được sao?"

"Ưm..." Lúc này, Huyền Vũ bảo bảo bị Diệp Thần giữ trên không trung làm lá chắn cuối cùng cũng mở hé mắt, khó khăn ai oán than thở :"Anh ơi...em...buồn ngủ...." "

"Có thể mọc một chút mà!" Hỗn Độn bảo bảo lần thứ hai nắm chặt nắm đấm dùng sức, cố gắng đến mức mặt cũng đỏ theo, tiếng vang bùm bùm bùm vang lên, đôi mắt cái mũi cái tai lông mày dồn dập xuất hiện trên khuôn mặt trắng nõn kia.

Diệp Thần cuộn tròn ở trên giường giơ Huyền Vũ bảo bảo đã ngủ thiếp đi lên làm lá chắn, ho nhẹ một tiếng, khéo léo nhắc nhở :"Hình như còn thiếu lỗ mũi?"

Bùm, lỗ mũi trái phải đầy đủ hết.

"Mệt mỏi quá nha... Cô tấn." Ngũ quan đầy đủ của Hỗn độn bảo bảo không kiên trì nổi mười giây, miệng lại biến mất.

"Nếu để mắt mũi mọc lên khiến em mệt...Vậy thì đừng vội." Diệp Thần hít thở vài cái để tịnh tâm, hơi thở mong manh đáp :"Để anh quen là được rồi, không có việc gì."

Hỗn Độn bảo bảo ra sức mọc miệng lại như cũ, còn rất hiểu chuyện an ủi anh trai :"Lớn hơn xíu nữa là em biến thành người được rồi ạ." Vừa dứt lời, nhóc biến trở về thành một cục lông cam cam bay đến bên vai Diệp Thần, dùng hai cái cánh be bé xoa xoa lên gò má Diệp Thần để an ủi.

...

Mười giờ tối, đoàn xe đến một ngôi làng nhỏ gần địa điểm quay phim, một chuyến đi mất tới 5 tiếng. Ngôi làng này không thuộc quyền quản lý của thủ đô mà thuộc một tỉnh lân cận khác, bởi vì địa hình hiểm trở, giao thông không phát triển, đất đai cũng cằn cỗi, kinh tế của ngôi làng này khá lạc hậu, điều kiện sinh hoạt không so được với thành thị, nói rằng cuộc sống ở đây như một thế giới khác cũng không ngoa.

Nhưng mà cảnh sắc quỷ dị chốn thôn quê này lại cực kỳ phù hợp với bối cảnh của "Vấn Đỉnh", nhưng cơn gió rít trên vách đá tạo ra cảm giác vặn vẹo điên cuồng, giống như hóa thạch của hàng nghìn tay chân ác quỷ được khắc trên đó khiến người ta nhìn thôi cũng thấy sợ hãi, hoàn toàn phù hợp với phong cách cổ trang yêu dị trong "Vấn Đỉnh".

Đến đoạn cuối của bộ phim, tứ chi lão hoàng đế yêu quái đã lan tràn khắp lòng đất ở hoàng cung, mọi người trong cung ai nấy cũng bàng hoàng sợ hãi, hai vị hoàng tử cùng huyết thống cũng có thể rơi vào nguy hiểm bất cứ lúc nào, vì thế họ đã chạy trốn khỏi chốn địa ngục đó, đi đến nơi tất cả tội ác bắt nguồn để tìm kiếm hy vọng sống.

Nội dung phần ngoại cảnh của bộ phim "Vấn đỉnh" tập trung chủ yếu vào việc vạch trần sự việc và tiết lộ sự thật, nhóm nhân vật liên kết với nhau đồng thời suy luận này nọ, kéo tơ bóc kén, men theo các hiện tượng và manh mối để đi sâu tìm hiểu bí mật đen tối được ẩn sâu trong gốc rễ của chốn hoàng cung thâm u này cho đến giao dịch tai họa của vị hoàng đế này với những thế lực tà ác bất lương, huyết thống của hoàng tộc bị nhiễm độc, nguyên nhân và mục đích thực sự của lũ yêu ma quỷ quái ấy, rồi tìm ra phương án tiêu diệt triệt để....Đây chính là nội dung chính của hai tháng quay phim sắp tới.

Phong cảnh chỗ này tuy rằng khá đặc sắc, nhưng lại quá hoang sơ, quỷ dị, nhìn lâu lại mất cả tinh thần nên không có ai phát triển du lịch. Mà những phim điện ảnh và phim truyền hình có nội dung bình thường cũng không thường xuyên tới đây quay ngoại cảnh, vì vậy các hoạt động thương mại trong phạm vi một trăm dặm gần như là không có ngoại trừ mấy tiệm tạp hóa nhỏ, hàng rượu, nhà hàng, siêu thị thì càng không có.

Sinh hoạt của đoàn phim đã sớm liên hệ với mấy hộ nông dân trong nông trại, hai tháng này toàn thể nhân viên từ trên xuống dưới , từ nghệ sĩ đang nổi cho đến sao hạng nhất, không ngoại trừ trường hợp nào mà bất cứ ai cũng phải chia nhau ra ở trong nông trại, trải nghiệm cuộc sống nông thôn một cách chân thực nhất.

Người khác thì dễ nói rồi, nhưng khi Tiểu Hà nhớ đến Thẩm đại thiếu gia nhà bọn họ, trong lòng không ngừng kêu than.

Thực ra nếu mà để nói thì ở một khía cạnh nào đó, Thẩm Mặc Phong cũng có thể coi là một người biết chịu khổ, nếu phim yêu cầu gì, anh tuyệt đối không từ chối: ngâm mình mấy tiếng trong bùn sình lạnh lẽo anh cũng không thấy có vấn đề gì, đoàn phim để theo kịp tiến độ mà hành lên hành xuống anh cũng không oán thán câu nào, động tác diễn khiến anh sứt chỗ này mẻ chỗ kia, thương tích khắp người anh cũng không lầm bà lầm bần tranh công than vãn....

Chỉ khi nào từ trạng thái đóng phim chuyển sang trạng thái sinh hoạt bình thường, Thẩm đại thiếu gia bức chuyện thật là Tiểu Hà bình sinh ít thấy: Hoang sơn dã lĩnh ở đây lều bạt đóng kịch thời điểm, liền nữ diễn viên đều đi theo mặt mày xám xịt, Thẩm Mặc Phong lại làm đến ra thuê người chuyên môn nấu nước lên núi cung cấp hắn rửa ráy chuyện đến; ra khỏi khách sạn, ngoại trừ sàn nhà và thảm trải nền không cần thay đôi mọi cái khác Thẩm Mặc Phong đều thay bằng của mình; không kể ở đâu, căn phòng thẳng trên tầng và phòng bên cạnh đều bao trọn, không có người ở, để tránh cho tiếng mở cửa và âm thanh đi đi lại lại ảnh hưởng đến việc anh phi thăng...

Thành viên đoàn phim lần lượt xuống xe, vẻ mặt Tiểu Hà đầy đau khổ cùng Tiểu Lưu mang từng vali đồ đạc vào trong nông trại. Trong chuyến đi này, bọn họ mang cho Thẩm Mặc Phong bốn cái gối với độ cứng mềm khác nhau, những đồ đạc linh tinh khác thì không cần phải nói, nhưng phương diện ăn uống thì đúng là không làm gì được.

Tiểu Hà chán nản nhìn bó tỏi khô quắt khô queo treo trước cửa nông trại, lặng lẽ đánh giá chất lượng thực phẩm ở nơi này, rồi lại nghĩ đến độ kén ăn của Thẩm Mặc Phong, bỗng nhiên cảm thấy sau khi bộ phim "Vấn Đỉnh" đóng máy, Thẩm Mặc Phong không chừng sẽ biến thành người chết đói vật vờ bên đường, hơn nữa tám phần mười còn giống như cô bé bán diêm, một tay cầm bao thuốc lá, một tay cầm bật lửa, trên mặt vẫn sót lại chút nụ cười hưởng thụ phê pha của kẻ nghiện thuốc. (:))))) đọc cười sảng)

Tiểu Hà đang than thở thu dọn đồ đạc trong căn phòng lớn nhất nông trại, Diệp Thần bỗng nhiên ló đầu vào nhìn xung quanh một vòng, hỏi: "Anh Thẩm ca không ở đây à?"

"Không." Tiểu Hà đổi sang khuôn mặt tươi cười, "Anh Thần có việc gì sao?"

Diệp Thần cụp mắt, ánh mắt đảo qua các sản phẩm dưỡng da dành cho nam giới xa xỉ đắt đỏ được đựng trong chiếc hộp đặt dưới chân Tiểu Hà, không khỏi hâm mộ ước ao. Sau khi hết tiền, Diệp Thần có đắp mặt nạ cũng cắt một tấm thành hai, mỗi lần dùng một nửa: Mười phút trước đắp bên phải, sau mười phút lại chuyển sang đắp bên trái. Cũng may là cậu trời sinh có cơ địa tốt, thiếu dưỡng da đến thế mà da dẻ vẫn tốt.

"... Tôi muốn hỏi một chút, " Diệp Thần lấy lại bình tĩnh, nói đến chuyện chính, "Anh Thẩm bình thường thích ăn cái gì vậy, có thể ghi ra danh sách cho tôi không?"

-------------

Lời của editor:
1. Hehe tui đang phấn đấu mỗi ngày một hai chương cho mấy mí bạn đọc nè, nhưng mấy chương sau nhiều mấy cái thần thoại truyền thuyết nên khó quá tr 😭😭
2. Mọi người thích em Thần gọi chồng ẻm là "ngài" hay "anh" để tui sửa? Trong raw là gọi "您", vốn là dành cho những người có tiếng tăm, lớn tuổi hơn để thể hiện sự kính trọng á.
3. Ảnh trên là ảnh của MikaYuu/YuuMika trong Owari No Seraph, ai có hứng thú thì xem nha hint nhiều lắm ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net