26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26:

Sau khi nhận được câu trả lời từ Cảnh Linh, Diệp Thần ngay lập tức bắt tay vào chuẩn bị.

Cậu đã làm qua bài tập nuôi trồng cá Nhiễm Di, hai ngày trước lúc rảnh rỗi còn đi chợ hoa chim cá mua thức ăn cho cá, để tránh lúc bắt đầu nuôi lại luống cuống chân tay.

Giống cá Nhiễm Di này rất yếu ớt, trước tuổi trưởng thành có yêu cầu nhất định về nhiệt độ, nên không thể thả chúng vào vùng nước có vụn băng trôi nổi được, vì vậy Diệp Thần vào nhà vệ sinh mang ra một cái chậu rửa mặt lớn, nằm nhoài bên bờ múc một chậu huân thuỷ.

Huân thủy nhìn thoáng qua cũng không khác gì nước trong áo bình thường lắm, nhưng lúc múc một gáo mới thấy sự khác biệt, nước trong chậu màu lam nhạt, kết cấu như gelatin chưa đông đặc, nằm ở giữa dạng nước và keo, so với khái niệm nước ao của người phàm thì khác một trời một vực, bảo sao cá Nhiễm Di rời Huân thủy thì không sống nổi.

Múc nước xong, Diệp Thần bưng chậu đến căn phòng phía Tây, Phượng Hoàng bảo bảo chán nản giữa đám gà vừa nhìn thấy cậu đã mạnh mẽ xoay người, chổng mông vào mặt cậu.

Rất là tức giận!

"Hoàng Hoàng ơi." Diệp Thần mặt dày quay đầu đối mặt với Phượng Hoàng, gian xảo nở nụ cười :"Cho anh xin tí lửa được không."

Phượng Hoàng bảo bảo mạnh mẽ quay người lại, tiếp tục chổng mông vào mặt Diệp Thần :"Chíp!"

Thế nhưng Hoàng Hoàng vẫn còn đang tức giận!

Diệp Thần thở dài, cẩn thận nâng chú chim mập mạp trong lòng bàn tay, đặt ở chậu nước phía trên, nhẹ giọng nói :"Đều là do anh không tốt."

Phượng Hoàng bảo bảo mắt nhắm mắt mở liếc nhìn một cái, nghiêng đầu liếc xéo Diệp Thần, quyết định để tên anh trai xấu xa này dỗ 3 phút mới nguôi giận.

"Anh không phải người anh tốt, thế mà lại để bạn nhỏ Hoàng Hoàng ngắm ổ gà, Hoàng Hoàng là bách điểu chi vương, vừa xinh đẹp vừa cao quý..." Giọng điệu Diệp Thần khẩn thiết, ánh mắt hiền hòa, một bên lại dùng hai ngón tay thon dài kẹp lấy chiếc lông vũ ánh lửa, vuốt một lần, vuốt rơi những quả cầu lửa tí hon, quả cầu lửa chậm rãi chìm trong huân thủy, xèo xèo một tiếng rồi vụt tắt. Chiếc lông vũ vừa tắt lửa được ba giây lại một lần nữa chậm rãi cháy lên.

Diệp Thần: "..."

Vuốt, vuốt, vuốt rồi lại vuốt, vuốt bên trái rồi lại tới bên phải.

Phượng Hoàng bảo bảo còn đang đắm chìm trong những lời ca, hai con mắt đen nhanh như đậu đen sảng khoái híp lại, mặc kệ Diệp Thần cọ lửa của mình.

Dáng vẻ bị rắm cầu vồng thổi đến mất trí mặc cho người ta chiếm lợi này giống Thẩm Mặc Phong y như đúc....Nếu như không phải chủng loài khác nhau, Diệp Thần đại khái sẽ nghi ngờ nhóc chim ú nu này chính là anh Thẩm của cậu khi còn nhỏ.

Quả cầu lửa cháy tí tách tí tách, rơi xuống như mưa.

Lửa Phượng Hoàng chân không chỉ giúp nước nóng lên, mà còn có thể tiêu diệt các vi sinh vật gây bệnh, bảo vệ loài cá yếu ớt kia khỏi bệnh tật đau ốm, cho ít lửa Phượng Hoàng vào nước là có thể tiết kiệm được ít tiền mua thuốc khử trùng ao cá.

Người khác nhiều lắm cũng chỉ rút lông dê, mình đây rút cả lông Phượng Hoàng...Diệp Thần sờ môi nhịn cười, lại càng không có lương tâm!

Đến khi xin được kha khá lửa từ Phượng Hoàng rồi, Diệp Thần thả Phượng Hoàng bảo bảo xuống, lấy ra một thanh socola từ trong túi quần, mở giấy bọc ra để socola xuống đất, chân thành nói :"Thanh Socola này là để chuộc tội với bạn nhỏ Phượng Hoàng."

"Chíp." Thế này còn tạm được. Phượng Hoàng bảo bảo vênh vang đắc ý đi tới, cúi đầu mổ miếng socola.

Vì vậy Diệp Thần nhanh như chớp rón rén bưng chậu đi ra ngoài.

Ba phút sau...

Trí thông minh từ từ chảy về não Phượng Hoàng bảo bảo, nhóc uy nghiêm ngồi ngay ngắn trong ổ gà, đôi mắt đen nhánh như hạt đỗ đen lóe sáng, khuôn mặt nghiêm túc, cảm thấy những chuyện phát sinh trong mấy phút vừa qua tuyệt đối không đơn giản!

"Chíp...Chíp? ! Chíp? !"

Nếu anh trai người phàm kia biết hối cải như vậy....

Vậy tại sao Hoàng Hoàng vẫn bị nhốt trong chuồng gà cơ chứ?! Tại sao chứ?!

...

Diệp Thần bưng chậu nước đi đến căn phòng phía Đông, bong bóng chứa cá Nhiễm Di nổi lên, Diệp Thần đập vỡ bong bóng, đổ ra hai đôi cá giống.

Nhiễm Di cá, không có vây mà mọc ra sáu cái chân, thịt cá có tác dụng an thần, đi ngủ không gặp ác mộng.

Những con cá yếu ớt này có chiêyf dài khoảng chừng nửa lòng bàn tay của Diệp Thần, ở bụng mọc ra bốn cái đùi lớn, và hai...cánh tay. (nghe tả đã thấy gứm)

*cá Nhiễm Di


Đúng vậy, một đôi cánh tay có lẽ là vật thay thế cho vây cá.

Đang nhìn cá Nhiễm Di thì đột nhiên Diệp Thần nhớ tới chiếc meme cá ướp muối* đang hot trên mạng, con cá muối đó cũng có hai cái đùi, biểu cảm của con cá đó với cá Nhiễm Di rất giống nhau, ảo ma Canada cực.

*ảnh meme đây ạ

Diệp Thần thả bốn con cá nhỏ vào trong chậu nước, cá con vươn bốn cái đùi cường tráng lao nhanh trong chậu.

Bạch bạch bạch, bạch bạch bạch, là tiếng bước chân hùng hồn của cá nước cạn....

Diệp Thần sống lớn đến như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cá nước cạn cũng có thề phát ra âm thanh này!

Diệp Thần ngưỡng mộ vô cùng, ôm quyền hướng về phía chậu nước, thở dài nói :"Cá ca lợi hại."

"Để đệ lấy cho cá ca một chén đồ ăn." Diệp Thầm tự đắc nói thầm, lấy ra hộp đồ ăn mà mình đã chuẩn bị từ trước, đổ ra miệng nắp, hất vào trong chậu.

Nhiệt độ nước khá cao, hạt thức ăn vừa nhỏ vừa nhẹ, không chìm xuống mà nổi trên mật nước, mấy con cá Nhiễm Di lao nhanh đến miệng chậu dồn dập vùng vẫy hai cẳng tay, cũng đạp cả bốn chân sau, dùng động tác bơi ếch bơi lên mặt nước, tranh nhau ăn.

Cá, bơi ếch.

"Ha ha ha ha ha ha! Cái quỷ gì vậy nè!" Diệp Thần nghiện hình ảnh ảo ma Canada này không ngừng được, ngồi xổm trước chậu rửa mặt cười ngờ nghệch, nhìn tròn mười phút mới miễn cưỡng gọi là xem đủ, bưng chậu rửa mặt đi vào căn phòng phía Tây ấm áp như xuân...Trước đây cậu lừa dối Thẩm Mặc rằng nhà mình có nhà kính, lúc này là có thật, dùng Phượng Hoàng bảo bảo để sưởi ấm, trong nháy mắt ném hết những nhà kính khác trên thế giới ra chuồng gà chơi.

...Nếu xét như thế thì mình cũng đâu có tính là tên lừa gạt, Diệp lừa đảo tự an ủi mình như vậy, đặt chậu cá giống lê giường, dùng thần lực của Thần Hi dọa sợ hơn 100 con gà, dặn chúng nó tuyệt đối không được táy máy đến chậu rửa mặt, kẻ nào vi phạm giết chết không tha bất kể tội gì.

Tuy rằng mấy kẻ vi phạm này vốn được vỗ béo để thịt thì vẫn bị giết chết bất kể tội gì.

"Hoàng Hoàng cũng đừng quấy rối." Diệp Thần chọt chọt vào Phượng Hoàng bảo bảo vẫn chưa hoàn hồn lại, "Giết chết cá giống thì em không có cá mà ăn đâu."

Phượng Hoàng bảo bảo nhướng mày lên: "Chíp."

Hoàng Hoàng cảm giác tên người phàm này rất ranh ma.

"Hả? Nghe không hiểu." Diệp Thần lùi về sau vài bước, trượt nhảy ra ngoài.

...

Hiện tại, sau cơn tuyết đầu mùa vừa rồi, nhiệt độ trên núi lập tức giảm xuống.

Khi nhiệt độ giảm mạnh, hệ hô hấp bị tàn phá bởi nicotin của Thẩm Mặc Phong bắt đầu giở chứng. Cảnh quay hôm nay của anh phải bộc lộ cảm xúc, lời thoại chỉ dài mỗi 0.4, mặc dù không tính là nhiều, nhưng có một vài câu phải gằn giọng lên, Thẩm ảnh đế nổi tiếng từ trước đến nay bị không khí lạnh đột nhiên ập đến hành cho sống dở chết dở, dây thanh quản chưa thích ứng được với nhiệt độ này không có chút hăng hái nào, một cảnh quay thôi mà ho khù khụ không ngừng, khàn cả tiếng.

Ban đầu Thẩm Mặc Phong còn rất bình tĩnh, nhưng sau vài lần NG vì bị cổ họng liên lụy thì không tránh khỏi cáu bẳn, xoay người đá một cước vào đống tuyết rồi lập tức giật lấy chai xịt họng từ trong tay Tiểu Hà, bất chấp điên cuồng xịt vào cổ họng.

Trần Tĩnh An và thư ký trường quay tụ tập lại bàn bạc, nghiên cứu xem làm sao để đổi cảnh quay này, muốn chờ thân thể Thẩm Mặc Phong tốt hơn thì lại bắt đầu quay bình thường.

Thẩm Mặc Phong xoay đầu, ánh mắt đảo qua phía này, khàn giọng nói :"Tôi vẫn quay được, cho tôi một phút điều chỉnh..."

Lời còn chưa dứt, anh không cẩn thận hít phải một cơn gió lạnh, lại là một trận ho nghe mà tan nát cõi lòng.

Diệp Thần thấy thế vội đến gần, vỗ vỗ lưng Thẩm Mặc Phong giúp anh thuận khí, vỗ mấy lần, Diệp Thần theo bản năng vặn nắp chai nước khoáng trong tay, khuyên nhủ :"Anh uống một ngụm nước cho đỡ ho, ài..."

Nói được nửa câu, cậu chợt nhớ rằng mười phút trước mình đã uống một ngụm nước rồi, vội vàng thu tay về, áy náy nói :"Quên mất, tôi uống rồi, để tôi lấy cho anh chai khác nhé..."

Thẩm Mặc Phong dường như không nghe thấy, trực tiếp cầm lấy chai nước kia, ngửa đầu uống một ngụm lớn...

Tiểu Hà đưa tay định đón lấy chai nước uống dở, nhưng Thẩm Mặc Phong lại như chẳng thấy gì, nhét chai nước mình đã uống qua ấy vào tay Diệp Thần...

Ánh mắt Tiểu Hà đột nhiên trở nên sắc bén: "..."

Là do mình quá nhạy cảm, nghĩ anh Thẩm là một tên lưu manh, hay do anh Thẩm thực sự quá lưu manh?

"Tốt hơn chút nào chưa ạ?" Diệp Thần nhẹ giọng quan tâm, Hảo chút sao?" Diệp Thần nhẹ giọng nhỏ nhắn khí mà quan tâm, thủy lượng con ngươi nhạy bén mà xoay một cái, cùng vừa vặn cụp mắt nhìn phía hắn Thẩm Mặc Phong nhìn nhau một giây.

Thấy ánh mắt của Thẩm Mặc Phong cũng tạm gọi là ôn hòa, Diệp Thần lén lén lút lút dùng hai ngón tay dò dò về phía Thẩm Mặc Phong, cẩn thận như chuẩn bị nhổ răng cọp mà rút chai xịt họng từ trong tay Thẩm Mặc Phong ra.

"..." Thẩm Mặc Phong không nhúc nhích, mặc cho cậu lấy.

Diệp Thần thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng hạ giọng dỗ dành ông bố cáu kỉnh ngốc nghếch của mình :"Anh đừng xịt quá nhiều, dù sao cũng là thuốc...Hay là anh vào trong xe ngồi cho ấm, chậm một chút đã?"

Thẩm Mặc Phong từ đầu đến cuối im lặng không lên tiếng mà nhìn cậu chằm chằm, vừa có chút tức giận lại vừa buồn cười mà cong khóe môi, một lát sau, nhận mệnh nói :"...Ừ."

Tiểu Hà cũng thở ra một hơi, bộ dạng trông như người con cả khi chứng kiến đứa em út đã thành công an ủi người cha già mất trí thấy người là đánh thấy vật là ném của mình. :))))))))

Ba người tiến vào trong xe Vans đã bật máy sưởi, Thẩm Mặc Phong mở một chai nước khoáng, uống từng ngụm nhỏ.

Trong xe không ai lên tiếng nói chuyện, "con cả" Tiểu Hà bèn nhân cơ hội này mách lẻo với đứa em út được người bố yêu thương cưng chiều :"Mấy ngày nay nhiệt độ đột nhiên giảm, cổ họng của anh Thẩm vẫn luôn không tốt, ho đến nỗi ngày nào cũng thao thức đến nửa đêm mới ngủ được, thế nhưng lần sau vẫn mỗi ngày một bao, hai hôm nay uống thuốc ho đều như ăn cơm mà vẫn không đỡ..."

Thẩm Mặc Phong nghe, bỗng nhiên sinh ra loại cảm giác không thoải mái khi bị người ta vạch trần khuyết điểm, anh miễn cưỡng liếc mắt nhìn Tiểu Hà một cái, lời nói mang theo giọng điệu uy hiếp, nói :"Cậu nói cho Diệp Thần làm gì?"

Tiểu Hà có khao khát sống mãnh liệt vội vàng bổ sung thêm một câu để bảo toàn tính mạng :"...Anh khuyên nhủ anh Thẩm đi, dặn anh ấy hút thuốc ít một chút, mấy ngày nay không có cảnh quay đêm nào nên không cần hút để nâng cao tinh thần đâu, dù là mỗi ngày hút ít nửa bao thôi cũng được? Tôi nói anh Thẩm cũng không có nghe tôi."

Ý tứ chính là, sẽ nghe lời Diệp Thần.

Thẩm Mặc Phong ngẫm nghĩ ám chỉ đằng sau câu nói của Tiểu Hà, muộn tao* nở nụ cười, một chút không thoải mái nãy giờ lập tức tan thành mây khói, uy hiếp trong đáy mắt chớp mắt biến thành tán thưởng, thậm chí còn hướng Tiểu Hà nở một nụ cười không rõ ràng.

*muộn tao là kiểu tsun, đã nghiện còn ngại ấy :)))

Tiểu Hà báo chi dùng giả cười: "..."

Túm cái quần lại là, Thẩm Mặc Phong không chịu được người ta lải nhà lải nhải bên tai mình hút ít thuốc thôi, nhưng nếu như là nhóc con nhà anh nói, giọng nói mềm mại trong trẻo kia, thì có lẽ anh sẽ thích nghe đấy.

Thẩm Mặc Phong tự nhiên thấp giọng cười nhẹ một tiếng, nghĩ thầm, nếu Diệp Thần có dùng giọng điệu kia mà mắng, đến tám phần mười là anh vẫn thích nghe.

"Ừm." Diệp Thần mặc dù không biết Tiểu Hà dựa vào cái gì mà nghĩ cậu có thể khuyên nhủ Thẩm Mặc Phong, nhưng vẫn đàng hoàng quay về phía Thẩm Mặc Phong, dùng giọng nói trong trẻo mà tên lưu manh họ Thẩm kia vẫn luôn chờ mong nói :"Anh Thẩm, anh có thể hút ít đi được không? Tôi không định lải nhải bên tai anh đâu...Nhưng vấn đề là anh cứ như vậy thì cơ thể sẽ không chịu được, ho khan ảnh hưởng đến giấc ngủ, một vòng luẩn quẩn."

Khóe môi Thẩm Mặc Phong tràn ngập ý cười, hiếm khi cắt ngang lời khuyên nhủ dài dòng cổ lỗ sĩ này, dễ nói chuyện như bồ tát :"Được, sau này sẽ hút ít thuốc hơn."

Anh Thẩm của mình đúng là thông tình đạt lý mà...Diệp Thần nghĩ, bỗng nhiên nhớ ra trước đây mình từng đưa tao cho Thẩm Mặc Phong :"À đúng rồi, trước đây anh ăn táo tôi đưa có thấy cổ họng thoải mái hơn không?"

Thẩm Mặc Phong hồi tưởng lại một chút.

Nói thật, anh chỉ nhớ túi lê kia ăn rất ngon, còn cổ họng thoải mái dễ chịu hay không, ấn tượng cũng không sâu sắc lắm.

"Cảm giác." Mặc dù cũng chẳng ấn tượng mấy, nhưng Thẩm Mặc Phong vẫn dụ dỗ Diệp Thần :"Thoải mái."

Trong lòng Diệp Thần nhảy nhót, nghĩ thầm sẽ tìm một cái cớ hợp lý để đưa thêm một túi lê nữa cho Thẩm Mặc Phong, lê trên bốn cây lê kia đều đã chín rộ, cậu tính một ngày khác sẽ mang một nửa số lê đi bán, còn lại thì để dành cho Thẩm Mặc Phong, mặc dù không thể trị tận gốc, nhưng ít nhất nó cũng khiến anh ho đến mức ngủ không nổi.

...Cả ngày mai cậu không có cảnh quay nào, ngày kia lại là sinh nhật anh Thẩm, quà sinh nhật cũng đúng lúc có thể chuẩn bị vào ngày mai. Chỉ cần trực tiếp bảo về thành phố một chuyến, qua mười tiếng đi đường, cũng không phải là chuyện không thể...Ánh mắt Diệp Thần lạc trôi, thầm sắp xếp kế hoạch "con quạ phụng dưỡng cha mẹ".

"Làm sao bây giờ, ở đây cũng không có lê cậu trồng..." Thẩm Mặc Phong lẩm bẩm, đưa tay về phía Tiểu Hà :"Thuốc lá của tôi đâu?"

"Vừa nói hút ít đi mà!" Tâm trạng của Tiểu Hà hơi suy sụp.

"Không phải hút thuốc." Thẩm Mặc Phong nở nụ cười :"Đưa tôi đi."

Tiểu Hà mặt tối sầm lại đưa một bao thuốc lá vào tay Thẩm Mặc Phong.

Thẩm Mặc Phong đổi tay kín đáo đưa bao thuốc và bật lửa cho Diệp Thần.

Diệp Thần sững sờ: "Anh đây là..."

"Không phải cậu nói để tôi hút ít đi sao," Trên mặt Thẩm Mặc Phong lộ vẻ trêu tức, vui vẻ chọc ghẹo Diệp Thần :"Đừng chỉ nói miệng thế chứ, tự mình hành động đi, để ý tôi một chút được không?"

Tiểu Hà nhìn thấu tất cả không khỏi đỡ trán thở dài :"..."

Cái này rõ ràng là kiếm cớ cãi cọ với người ra đây mà, Tiểu Hà đau trứng* tưởng tượng đến thói quen và thủ đoạn của Thẩm Mặc Phong...

*là bi đó mấy thím, bi của trym

Ban ngày ban mặt muốn theo người ta xin điếu thuốc thì cũng vẫn bình thường, còn nhỡ nửa đêm canh ba lên cơn thèm thuốc, thì phải chui vào tận chăn của người ta mà kiếm...Nhưng con mẹ nó có thể trách được ư? Chờ cơ quan chức năng tới xử lý thôi.

"Được." Diệp Thần đơn thuần, không biết nội tâm của hai người trước mặt ngang dọc cong chéo, cầm lấy bao thuốc và bật lửa, rất thẳng thắn đặt ra quy tắc đâu ra đấy với Thẩm Mặc Phong, hết mình với chức trách của một hiếu tử hiền tôn (con hiền cháu thảo) :"Từ giờ tôi giúp anh nhớ kỹ, mỗi ngày tối đa nửa bao, anh thấy có được không?"

Thẩm Mặc Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêm túc trịnh trọng của Diệp Thần, cảm thấy mình sắp bị moe đến điên rồi, không chút nghĩ ngợi nói :"Được."

Diệp Thần nghiêm túc nói: "Vậy ngộ nhỡ anh lén lút hút thuốc thì sao? Chắc chắn anh không thể chỉ mang theo một bao này được, nếu không sao anh lại lập tức đưa cho tôi bao thuốc này chứ?" bao, nếu không ngài liền đều thả ta này đi?"

Thẩm Mặc Phong vui vẻ: "Cậu xét nhà tôi à?"

Diệp Thần lắc đầu lia lịa :"Không phải không phải! Anh đừng hiểu lầm..."

Nào ngờ Thẩm Mặc Phong lại khẽ cắn môi, nhẹ giọng cười nói :"Sợ cái gì...Cũng không phải là không cho cậu xét."

Giọng nói kia thốt ra, thốt ra đều...

Anh Thẩm ơi, anh Thẩm đáng thương của tôi ơi! Tiểu Hà là người ngoài thấy rất rõ ràng, rõ ràng cực kỳ.

Rõ ràng Diệp Thần người ta dùng giọng điệu dỗ dành mà, anh nghĩ đến tận đâu vậy?!

"Cậu mang hết thuốc lá trong xe, trong phòng ngủ của tôi cho Diệp Thần đi." Thẩm Mặc Phong quay đầu phân phó Tiểu Hà.

"Được." Tiểu Hà cũng không dám nói gì, cầm mấy bao thuốc xuống xe.

"Thế này vẫn còn chưa xong đâu," Thẩm Mặc Phong não bổ đến lơ mơ đầu óc, khẽ xùy một tiếng :"Của cải đều đã nộp rồi, đến hút điếu thuốc cũng phải..."

Hỏi ý kiến vợ.

Anh không nói nửa câu sau, chỉ cười cười.

Diệp Thần ngơ ngác cười theo, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ:

Nếu được giúp Thẩm Mặc Phong quản "đống của cải" kia thì sung sướng làm sao, dùng tài sản của Thẩm Mặc Phong, chỉ cần tiết kiệm một chút thì thu nhập mỗi ngày đều lo đủ cơm áo gạo tiền của già trẻ lớn bé trong nhà, nói không chừng còn có thể mua máy kéo...Người ta thường nói, người nghèo chí ngắn, đầu óc Diệp Thần đã bị số dư trong tài khoản chiếm hết, không còn thời gian mà xoắn xuýt lời nói mập mờ kia, cúi đầu cất bao thuốc và bật lửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net