38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38:

Cơ thể Phó Luy mềm mại, hành động chậm chạp, khá là giống Huyền Vũ.

Hai nhóc khác nhau ở chỗ, mai rùa của Huyền Vũ đao thương bất nhập, trên chiến trường thường đảm nhiệm vai trò làm khiên chắn, mà chất liệu vỏ ốc sên của Phó Luy lại tương đối giống ngọc thạch, cứng mà giòn, không chịu nổi va đập. Phần thân bên trong vỏ ốc sên như một loại thuốc dạng lỏng có thể chữa trị các vết thương ngoài da, trước khi chết đi nó dùng loại thuốc trị liệu này đổi lấy sự che chở và đồ ăn từ những thần thú khác, giống như cá sấu và chim tăm*.

*Cá sấu là loài ăn thịt. Do các chi ngắn nên không thể loại bỏ các mảnh vụn khỏi răng sau khi ăn, những mảnh vụn này nếu không được loại bỏ kịp thời sẽ thu hút các vi sinh vật gây hỏng răng, vì thế cá sấu cần chim tăm xỉa răng cho mình.

"A, cảm ơn em." Diệp Thần ý thức được Phó Luy đang chữa vết thương cho mình, dùng móng tay gãi gãi lên cái bụng nhỏ của Phó Luy tỏ ý thân mật, Phó Luy bảo bảo chậm rãi cuộn tròn người, bubu cười khúc khích, hai chiếc má tròn tròn đỏ ửng lên, đôi mắt đậu đen cũng cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.

"Đưa em đi làm quen các bạn khác nhé." Diệp Thần nói, nâng Phó Luy bảo bảo đi ra ngoài.

Nghe nói có bạn mới vừa phá xác, sáu nhóc thần thú đã ngoan ngoãn chờ trong sân, Phượng Hoàng bảo bảo ngồi trên đầu Huyền Vũ bễ nghễ nhìn tứ phía, thoạt nhìn như tân đế mới đăng cơ -- vài ngày trước nhóc đã thoát khỏi trạng thái sơ sinh, bước vào giai đoạn ấu tể, có thể biến thành hình người, nhưng trong mắt của Phượng Hoàng bảo bảo kiêu ngạo, vẻ ngoài của Phượng Hoàng đẹp hơn nhiều so với nhân loại, bởi vậy trừ trường hợp phải dùng tay lấy đũa hay bóc giấy gói kẹo, Phượng Hoàng bảo bảo từ chối dùng hình thái nhân loại gặp mọi người.

Sau khi bước vào thời kỳ ấu tể, Phượng Hoàng bảo bảo cuối cùng cũng từ chức sưởi ấm chuồng gà, bởi vì khi năng lực tăng lên, nó có thể cảm nhận và kiểm soát ngọn lửa bên ngoài cơ thể ở một mức độ nhất định, nó đặt vài nhóm lửa ở căn phòng phía Tây, cảm nhận và kiểm soát từ xa, nhiên liệu duy trì ngọn lửa là linh khí, trong quá trình đốt cháy không hề thải ra bất cứ loại khí nào gây ô nhiễm, vừa an toàn vừa tiết kiệm nhiên liệu.

Từ trước đến nay Huyền Vũ bảo bảo vốn kiệm lời lại tỏ ra vô cùng hứng thú với bạn mới này, còn xung phong đón chào Phó Luy bảo bảo từ trong tay Diệp Thần, thân thiết chào hỏi :"Tớ...là....Huyền...Vũ..."

Phó Luy bảo bảo :"Bu..bu..."

Huyền Vũ bảo bảo :"Đến....thi...chạy...đi..."

Phó Luy bảo bảo cười đến cong cong đôi mắt đậu đen, chậm rãi gật đầu, hai cái vòi nhỏ trên đầu rung rung theo :"Bu...bu..."

Diệp Thần :"..."

Chuyện này giống như chiếc đồng điếu quật cường sống trong vương giả cuối cùng lại nghênh đón một chiếc đồng điếu quật cường khác, hai chiếc đồng điếu chỉ hận vì gặp nhau quá muộn, không kịp chờ đợi nóng lòng muốn làm ngay một ván solo phụ tử, đều muốn trải qua cảm giác vui sướng khi làm ba ba, dù sao thì tụi nhỏ cũng không thể làm ba người khác được. (Tui không hỉu đoạn này lắm ToT, ai biết thì chỉ tui nha ^^)

Thấy Huyền Vũ bảo bảo và Phó Luy bảo bảo còn phải giao lưu một lúc, Diệp Thần cẩn thận đóng gói 5 cái gối rồi đặt ở cửa, đi tới khu đất trồng rau hái một chút bắp cải về rửa sạch, lại mò mẫm tìm một cái lọ vitamin rỗng, đợi cậu giải quyết xong mấy việc vụn vặt này thì cuộc solo cũng đúng lúc kết thúc. Hai nhóc tranh đua xem ai chạy từ cửa phòng chính thùy hoa môn nhanh nhất, bạn nhỏ Phó Luy thân thể vẫn còn non nớt chạy mất 32 giây thua sát nút, lần đầu tiên trong cuộc đời này Huyền Vũ bảo bảo được nếm trải cảm giác hạnh phúc khi chạy nhanh hơn người khác, trong lòng sung sướng lại kín đáo không lộ ra, bày ra biểu tình lạnh lùng cứng rắn y hệt đại ca Cùng Kỳ, nhàn nhạt nói :"Ngược...thái...không...thú..vị..."

*Ngược thái là nói về mấy người chơi game, tuy không hiểu rõ về game nhưng lại thắng đối thủ một cách dễ dàng, khiến cho đối thủ không có sức phản kháng (Cảm ơn bạn Quỳnh Phương đã giúp mình)

Vẫn còn nhẹ nhàng chán!

Phó Luy bảo bảo chậm rãi ngẩn ra, mặt lại càng đỏ thêm, cả giận nói :"Bu..."

Tui còn nhỏ mà...

"Ài." Diệp Thần tách một miếng bắp cải xuống rửa sạch rồi kín đáo đưa cho Phó Luy bảo bảo, lại xoa nhẹ đầu Huyền Vũ bảo bảo, sâu xa nói :"Huyền Nhi, thắng không kiêu bại không nản, đừng quá sướng."

Sau khi bón Phó Luy ăn no bắp cải, Diệp Thần thương lượng với nhóc :"Bạn nhỏ Phó Luy ơi, thuốc bên trong vỏ ốc cho anh dùng một lát được không? Ân nhân cứu mạng của anh hai đang bị thương."

Phó Luy bảo bảo rung rung sợi râu :"Bu..."

Bu bu, cái nắp trên đỉnh chóp vỏ ốc sên "Pặc" một tiếng mở ra, hương thơm mộc mạc của thảo dược quẩn quanh trong không khí.

"Khà khà, cảm ơn nha." Diệp Thần nhấc Phó Luy bảo bảo lên, căn cho lỗ nhỏ trên vỏ ốc sên nhắm thẳng vào bình thuốc, từ từ úp ngược Phó Luy bảo bảo lại, đổ thuốc vào đầy lọ.

Sau khi dịch thuốc bên trong vỏ ốc của Phó Luy bảo bảo từ từ tiết ra, năng lực của Phó Luy theo đó mà tăng lên, hiệu quả trị liệu của thuốc và tốc độ tiết ra cũng ngày càng tăng cao, hiện giờ loại thuốc dạng lỏng này không có hiệu quả quá rõ ràng đối với những vết thương ngoài da, nhưng cũng có thể giúp quá trình khôi phục của Thẩm Mặc Phong rút ngắn mấy ngày, hơn nữa chắc chắn có tác dụng giảm đau, Diệp Thần định nhân lúc thoa thuốc bị dùng thêm loại này.

Trái ngược với khung cảnh ấm áp giữa Diệp Thần và lũ nhóc, Cố Thu ở công ty lại đang sứt đầu mẻ trán và Thẩm Mặc Phong đang cáu kỉnh như sư tử trong phòng khách.

Bởi vì vẫn có antifan bị Cực Thưởng Entertainment dắt mũi mà đổ thêm dầu vào lửa, sau khi Cố Thu nhờ quan hệ xã hội khiến hot search #Thẩm Mặc Phong vì cứu Diệp Thần mà bị thương# rớt đài thì một hot search khác càng ác ý hơn là #Thái độ lạnh lùng của Diệp Thần sau khi được cứu vớt# bắt đầu bộc lộ tài năng. Con người Diệp Thần khiêm tốn ngoan ngoãn, không có scandal nào quá lớn, đám antifan nhìn cậu không vừa mắt đã sớm nhịn một bụng ác ý mà không có nơi xả, bị chuyện ngoài ý muốn này chọc một cái, ý nghĩ xấu xa bắn tung tóe.

"Nhìn video phỏng vấn đi, cảm giác anh ta căn bản không quan tâm Thẩm Mặc Phong sống chết như nào nhỉ?"

"Được Mặc Phong cứu một lần cũng đủ để anh ta hot cả nửa năm, không cười thành tiếng thì tôi đốt cho anh ta một nén nhang."

"Chỉ có mình tui nghĩ rằng nguyên nhân sự cố lần này không đơn giản như vẻ ngoài nhỉ? Sao khéo như vậy cơ chứ, cây "trùng hợp" đổ xuống phía anh ta, Thẩm Mặc Phong cũng "trùng hợp" cách anh ta gần nhất...Được rồi, chắc là tôi xem Conan quá 180p một ngày rồi."

"Thử tưởng tượng bây giờ Diệp Thần đang sứt đầu mẻ trán kéo hot search xuống đi, cười chết mẹ nó đi."

"Cười chết mất +1, bên ngoài thì yên lặng, nói không chừng còn dùng acc clone đi chửi người ta đó."

...

Trong phòng khách sạn, Thẩm Mặc Phong bực bội đi đi lại lại dặn dò quản lý kéo hot search xuống.

Tửu điếm trong phòng, Thẩm Mặc Phong chính táo bạo mà qua lại tản bộ bước chân dặn dò người môi giới rút lui hot search.

Hồi đó Thẩm Mặc Phong ký hợp đồng với Hồng Thụy Entertainment của Trương Hồng Lâm - một người bạn thân thiết lúc Thẩm Đình trắng tay dựng nghiệp tình cờ gặp được, Thẩm Đình khi ấy cũng là bất đắc dĩ, chuyện con trai quyết định vào giới giải trí không thể nào thay đổi, vậy ít nhất nếu muốn ăn sung mặc sướng ở chốn này cũng nhất định phải đưa anh vào Hồng Thụy Entertainment, chấp nhận sự chăm sóc của bác Trương, quyết không để ai trong giới giải trí dè bỉu khinh khi khiến anh mất mặt, Thẩm Mặc Phong vui vẻ đồng ý.

Sau khi đại thiếu gia này ký hợp đồng với Hồng Thụy, Trương Hồng Lâm ngay lập tức chuẩn bị một đoàn đội để hầu hạ thiếu gia, ngoại trừ những nguyên tắc có thể gây ảnh hưởng xấu đến Hồng Thụy, Thẩm Mặc Phong nắm toàn quyền trong đoàn đội đó, kể cả quản lý Quách Nguyệt, trên thực tế thì từ trên xuống dưới đều là chân chạy vặt cho anh, ai cũng không dám quản cậu ấm này.

"Vâng, tôi lập tức đi ngay." Quách Nguyệt thức thời không nói nhiều dù chỉ một câu, cầm điện thoại lên đi "quan hệ xã hội" hot search của Diệp Thần.

Sau đó, Thẩm Mặc Phong tức nghiến răng nghiến lợi, dùng tài khoản mà Tiểu Hà mượn được nhấn vào một bài nghi vấn về nguyên nhân xảy ra sự cố có liên quan đến weibo của Diệp Thần, gõ chữ làm rõ mọi chuyện đồng thời thân thiết an ủi chủ post.

Click gửi đi.

Gửi đi thất bại.

Huyệt thái dương của Thẩm Mặc Phong giần giật, click vào mục tin nhắn thì thấy tài khoản mà Tiểu Hà mượn vì khẩu nghiệp trên mạng mà bị mười mấy vạn fan blogger vừa chửi vừa report, hơn nữa còn bị ban 3 ngày.

Anh đã lăn lộn trong giới giải trí gần sáu năm, loại antifan bỉ ổi như nào cũng từng thấy, ác độc nguyền rủa, bịa đặt, photoshop di ảnh....Thần kinh của anh được mài giũa đến bây giờ tráng kiện đến mức mười người ôm mới xuể, ngày hôm nay bị hắt nước bẩn vào người có khi anh còn lười liếc mắt, chỉ việc đợi đội ngũ quan hệ công chúng xử lý việc này, nhưng đám người này lại hắt nước bẩn vào cậu nhóc nhà anh...

Thẩm Mặc Phong bỗng nhớ tới gương mặt đẫm nước mắt của DIệp Thần lúc sáng sớm.

Anh biết Diệp Thần không phải kẻ vô dụng gặp chuyện gì cũng chỉ biết rơi nước mắt, nam nhi không dễ rơi lệ, Diệp Thần chỉ là quan tâm anh.

Thẩm Mặc Phong mềm lòng đến đau đớn.

"Đây là cậu ép tôi..." Thẩm Mặc Phong đăng xuất khỏi tài khoản của Tiểu Hà, đăng nhập vào tài khoản của chính mình, đỏ mắt tìm kiếm blogger chuyên xàm lông chuyện trong giới giải trí có mười mấy vạn fan đang dắt mũi mọi người chửi bới cậu, share lại bài viết đoán mò ác ý của người nọ về nguyên nhân xảy ra sự cố.

...

Thẩm Mặc Phong V: "Cần cẩu nặng mười mấy tấn, không phải ngẫu nhiên cô tới đẩy một cái là được, đầu óc không cần nữa thì có thể vứt cho Cực Thượng Entertainment."

Bài viết này vừa đăng, phần bình luận nháy mắt nổ tung, fan hâm mộ hát mối oan Đậu Nga* cho Diệp Thần suốt trưa như gặp được vị quan lớn Thanh Thiên (Bao Chửng đó).

*Điển tích điển cố Oan Đậu Nga: facebook.com/dientichdienco/posts/1118133451648244/

"woc chắc tui không giận đến nỗi gặp ảo giác đâu nhỉ? Anh Phong giải thích giúp Thần Thần ư?"

"A a a a a a a fan mama ruột có chếch cũng nhắm mắt!"

"Mặc dù bây giờ nói cái này không đúng lắm nhưng fangirl Phong Diệp cũng nhắm mắt..."

"Cảm ơn anh đã nói rõ giùm Diệp Thần, thật sự rất cảm ơn. [ rơi lệ ] "

Ngay sau đó, Thẩm Mặc Phong như một con sói đói bụng háu ăn quay đầu cắn một blogger lớn mang tích V có ý chỉ trích Diệp Thần nói cảm ơn không thành gần, share lại bài viết đó.

Thế nào, em ấy còn phải vừa khóc vừa tự sướng cho mấy người xem à?

Cuối cùng, Thẩm Mặc Phong hướng đầu súng về phía người khởi xướng là Cực Thượng Entertainment, share lại bài viết xấu tính kia, caption chỉ có một chút, lời ít ý nhiều, khí thế ngất trời...

Thẩm Mặc Phong V: "Cút! ! !"

Phần bình luận lập tức chỉnh tề như một đội hình đồng đều.

"Anh Phong: Bang, mi chết. [ súng lục ] "

"Anh Phong: Bang, mi chết. [ súng lục ] "

"..."

Qua mấy phút, đội hình biến thành --

"Phong ca: Bang, bắt nạt Thần Thần nhà ta, mi chết. [ súng lục ] "

Thẩm Mặc Phong khí huyết cuồn cuộn, một lúc chửi liền ba bài, cơn tức giận lúc nãy kết hợp với sự sảng khoái bây giờ khiến vết thương đau từng cơn, anh đang nghĩ đến chuyện mượn acc clone của ai đó để chửi đám antifan não tàn cho bõ ghét thì chuông cửa vang lên.

"Anh Thẩm." Âm thanh của Diệp Thần cách cánh cửa vang lên.

Hầu kết Thẩm Diệp Thần lên xuống, trợn mắt hai giây mới đứng dậy đi mở cửa.

Diệp Thần siết bình thuốc nhỏ đứng ngoài cửa, vừa đưa mắt lên nhìn, thấy gương mặt tuấn tú của Thẩm Mặc Phong đằng sau cánh cửa vẫn sót lại vài phần cau có, nhất thời kinh ngạc :"Anh làm sao vậy? Đau lắm ư?"

Thần kinh của cậu còn chưa luyện được vững chắc như Thẩm Mặc Phong, chuyện này xảy ra cậu biết mình không tránh được việc bị chửi, thậm chí còn phải chịu đựng những suy đoán ác ý, vấn đề chỉ là chuyện lớn hay nhỏ. Bởi vì sau khi lên tiếng thanh minh xong cậu cũng biết Cố Thu đã kéo những hot search gây bất lợi xuống, Diệp Thần bèn nghe theo chỉ thị của Cố Thu, không ngứa tay lướt weibo nữa, lời nói tiêu cực đã có Cố Thu nghĩ cách dùng quan hệ, trên mạng có xảy ra chuyện gì Cố Thu cũng sẽ nói cho cậu biết.

"..." Thẩm Mặc Phong nghẹn lại, lẳng lặng chăm chú nhìn Diệp Thần chốc lát mới miễn cưỡng nói :"Ừm"

Cậu nhóc này thế mà lại không biết....

Mình vừa vì em ấy chửi liền ba bài, chuyện lớn như vậy mà quản lý cũng không biết đường thông báo?

Quản lý làm ăn cái kiểu gì không biết?

"..." Thẩm Mặc Phong không thể vênh mặt tranh công, mấy giây trước còn hùng hổ khí thế đăng liền ba bài, giờ lại cứng đờ người đưa Diệp Thần vào phòng, trong đầu giục quản lý của Diệp Thần gọi đến cả ngàn lần.

Diệp Thần chuyển mạch não từ lo lắng cho vết thương của Thẩm Mặc Phong sang chuyện khác, cảm thấy vẻ mặt kia không giống như đang đau, suy nghĩ chốc lát thì bỗng nhiên tỉnh ngộ :"Có phải trên mạng nói gì đó không?"

Thẩm Mặc Phong cắn môi, khàn giọng nói :"...Ừ."

Diệp Thần trong nháy mắt mặc kệ lệnh cấm của Cố Thu, lấy điện thoại ra vào weibo.

Thẩm Mặc Phong nhìn Diệp Thần, tim đập rất nhanh.

Không hiểu vì sao, anh có cảm giác như mình nhỏ lại mười tuổi.

Anh thấy bản thân như thằng nhóc cấp 3 sốc nổi không thèm để ý hậu quả, vì thích thầm cậu nhóc nọ mà đánh nhau với đám bắt nạt người đó, nhưng cậu nhóc kia nào có biết, nhưng chẳng mấy chốc nữa sẽ biết, cậu ấy sẽ nhìn thấy một đám người ngu ngốc bị anh đánh úp sấp nằm một chỗ trên hành lang...

Diệp Thần ngẩng đầu nhìn anh, lo lắng liếm môi một cái, đồng tử khẽ run.

Đôi môi kia bị thấm ướt, được ánh sáng chiếu vào trông càng mỏng manh nhẵn nhụi, trong lòng Thẩm Mặc Phong đột nhiên nhảy một cái, dò xét hướng cổ về phía trước khoảng chừng 5 cm.

Kết quả là lúc này điện thoại của Diệp Thần vang lên.

"Vâng, anh Thu." Diệp Thần vội nghe máy :"Vâng, em có thấy, vâng..."

Người đại diện bị Thẩm Mặc Phong âm thầm oán than cả ngàn lần theo ước nguyện của anh, gọi điện cho Diệp Thần...

Thẩm Mặc Phong cắn răng rụt cổ lại.

------------

Huhu điện thoại hỏng chưa up được truyện nên tui sẽ đăng vài chương trong một lần luôn :(((



"OAN ĐẬU NGA" (Cre: Điển tích điển cố)

"Oan Đậu Nga" là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất "Đông Hải Hiếu Phụ" trong "Liệt Nữ truyện". Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng.

Đây là một câu chuyện chân thật xảy ra vào triều Nguyên, bởi ảnh hưởng chấn động vào thời bấy giờ, vậy nên đã được ghi vào trong "Liệt Nữ truyện" giống như sử ký vậy.

Nhân vật chủ yếu trong vở ca kịch là một người con gái nhà nghèo vùng Sở Châu, tên là Đậu Nga. Mẹ nàng mất khi nàng còn nhỏ, cha nàng là Đậu Thiên Chương không có tiền trả nợ, lại vội lên kinh dự thi, không có tiền lộ phí, liền bán nàng cho 1 bà góa là Thái Bà làm con dâu nhỏ (tức là con dâu mua từ lúc nhỏ, khi lớn lên phải làm vợ con trai người mua).

Đậu Nga tới nhà họ Thái chưa được 2 năm, thì cậu con trai họ Thái bị bệnh mất, chỉ còn nàng và bà góa họ Thái sống nương tựa vào nhau. Trương Lư Nhi là 1 tên lưu manh ở Sở Châu, cùng với bố là Trương Lão Nhi thấy nhà họ Thái chỉ có 2 người phụ nữ, liền đến ở lỳ đó, rồi ép lão bà lấy Trương Lão Nhi. Thái Bà thế cô, đành ưng chịu. Trương Lư Nhi lại ép Đậu Nga thành thân với hắn. Đậu Nga cương quyết cự tuyệt và chửi rủa hắn thậm tệ. Trương Lư Nhi căm tức, liền nghĩ kế trả thù.

Mấy hôm sau, Thái Bà bị ốm, sai Đậu Nga nấu cháo. Trương Lưu Nhi lén bỏ thuốc độc vào trong bát cháo, rắp tâm giết chết Thái Bà rồi sẽ ép buộc Đậu Nga. Đậu Nga bưng cháo cho Thái Bà, bỗng Thái Bà thấy buồn nôn, không muốn ăn nữa và chuyển bát cháo cho Trương Lão Nhi ăn. Trương Lão Nhi trúng độc, lăn lộn dưới đất rồi tắt thở.

Trương Lư Nhi đã đổ tội đầu độc cho Đậu Nga, bắt nàng giải lên quan cai trị Sở Châu. Tri phủ Sở Châu là Đào Ngột, một viên quan nổi tiếng tham nhũng, nhận tiền đút lót của Trương Lư Nhi, bắt Đậu Nga ra thẩm vấn, ép nàng nhận tội đầu độc. Đậu Nga bị đánh đập chết đi sống lại, nhất định không chịu nhận tội. Đào Ngột biết Đậu Nga rất hiếu thuận với Thái Bà, liền đem Thái Bà ra đánh đập trước mắt Đậu Nga. Đậu Nga thương Thái Bà tuổi già, không chịu nổi cực hình, đành chịu nỗi oan mà nhận tội. Tên tham quan Đào Ngột đã đã dùng mọi thủ đoạn ép được cung, liền khép nàng vào tội chết, giải nàng ra pháp trường xử tử. Trên đường ra pháp trường, nàng đã xin được giải đi ngõ sau, chứ không bị diễu qua phố, vì nàng sợ mẹ chồng nàng nhìn thấy sẽ không thể chịu nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net