Chương 3: Thang máy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nô

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trầm mặc hồi lâu, Lâm Tiểu Nghiên ở bên ngoài nhịn không được hỏi: "Tô Mẫn, cậu... thứ bên trong đó động à?"

Tô Mẫn cảm giác được lạnh lẽo sau lưng đã biến mất.

Cậu xoa xoa mặt, bình tĩnh rời khỏi phòng vệ sinh, nói: "Nó động." Nhưng cách nó động lại khá kì quái.

Biểu cảm của thi thể Lưu Lị Lị lúc đó rõ ràng là sợ hãi, mà thứ có thể làm một thi thể sợ thì không nhiều lắm.

Tô Mẫn nghi ngờ là do con quỷ kia.

Cảnh Lưu Lị Lị chết đuối ở trong bồn tắm trông khá đáng sợ, khiến người xem cảm thấy ngột ngạt khó thở.

Không phải là chưa từng xảy ra, chỉ là quá hiếm thấy, hơn nữa còn là ở tư thế quái dị này.

Lâm Tiểu Nghiên lo lắng nói: "Chúng ta vẫn nên chờ cảnh sát đến đi đã."

Tô Mẫn nhìn Lâm Tiểu Nghiên, mặt cô tái nhợt đến đáng sợ, môi nhợt nhạt không còn chút huyết sắc, hẳn là cô đã rất sợ hãi.

Là nữ chính của một bộ phim, có thể bị hù doạ đến sợ hãi như vậy sao?

Tô Mẫn hỏi: "Có ai trong phòng tắm lúc Lưu Lị Lị chết không?"

Ba cô gái đồng loạt lắc đầu.

Bọn cô lúc đó còn đang ngủ, sao có thể cùng Lưu Li Lị đi vệ sinh được, nếu không phải Lâm Tiểu Nghiên thấy được, không chừng bọn họ cũng chẳng biết được.

Tô Mẫn do dự nói: "Bộ dạng cô ấy trông như là bị người dìm xuống nước vậy."

Người bình thường không có khả năng chết ở tư thế như vậy trong phòng tắm.

Nhưng đây là phim kinh dị, lúc đó trong phòng tắm chắc chắn có quỷ, vậy thì mọi thứ liền hợp lí.

Sắc mặt Lâm Tiểu Nghiên lại càng trắng hơn nữa.

Cậu con chưa kịp nói thêm gì khác thì bên ngoài đã vang lên tiếng còi xe cảnh sát, một lát sau liền có mấy cảnh sát đi vào.

Trông thấy bộ dạng của Tô Mẫn, mọi người liền đờ người ra.

Tuy rằng bọn họ đến sau khi sự việc xảy ra, nhưng vì đều có mặt tại hiện trường nên đều được đưa về đồn, hỏi vài câu xong liền được thả về.

Tô Mẫn không sợ hãi như những người khác, cùng lắm thì bỏ xem phim là được.

Dù trải qua sự việc như vậy vào lúc rạng sáng, nhưng hôm sau trường vẫn tổ chức học như bình thường.

Lúc cậu tỉnh giấc thì đã hơn 10 giờ.

Sau khi rời giường Tô Mẫn liền vội vàng đi thay váy ngủ ra, vốn định đem vứt đi, nhưng suy đi nghĩ lại thì cậu quyết định mặc kệ, đặt nó ở đầu giường.

Cậu vẫn còn chút do dự khi vào phòng vệ sinh.

Đêm qua bị một con quỷ biến thái không biết là nam hay nữ sờ mông, có lẽ giờ nó vẫn còn ngồi canh trong đó, chờ cậu chui đầu vào lưới.

Nhưng chung quy lại vẫn phải vào đó để vệ sinh rửa mặt. Ban ngày ban mặt, ánh sáng khắp nơi thế này, vẫn tốt hơn so với đêm hôm qua.

Khi đi vào, Tô Mẫn liền thấy cây nến đã nằm gọn trong thùng rác, cả quả táo và vỏ cũng trong đó.

Thật may là bạn cùng phòng đã giúp cậu dọn dẹp.

Tô Mẫn cảm thấy hơi có lỗi, bôi kem lên bàn chải nhìn vào gương bắt đầu đánh răng.

Cậu có thói quen nhìn gương khi đánh răng, nhưng hôm nay khi nhìn vào đó, cậu nghĩ đến ngay con quỷ hôm qua đứng trước gương cùng mình.

Lúc cúi đầu xuống, nước trong vòi đều biến thành máu loãng.

Tô Mẫn: "......"

Phim kinh dị này được đấy.

Trong chớp mắt, máu loãng biến mất, nước trở lại bình thường, cậu thở phào nhẹ nhõm, lại bình tĩnh mà bắt đầu súc miệng.

Mãi cho đến lúc cậu ra khỏi phòng vệ sinh cũng không xảy ra chuyện kì quái nào, cứ như là cậu nhất thời bị hoa mắt vậy.

Rửa mặt xong, cậu cùng mọi người đi tới nhà ăn.

Vừa ra khỏi ký túc xá, Tô Mẫn liền nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đậu ở bên khu ký túc xá nữ, cổng đã bị phong toả.

Hẳn là khoảng thời gian sắp tới sẽ rất náo nhiệt đây.

Tô Mẫn thu hồi tầm mắt, dọc đường đi đều nghe mọi người bàn tán về cái chết của Lưu Lị Lị, thậm chỉ còn có cả ảnh được đăng lên trên nhóm của trường.

Không một ai biết rằng những sự kiện siêu nhiên đã xảy ra trong ngôi trường này.

Quá đúng với cái tên Đại học kinh hoàng

Tô Mẫn bỗng nhớ ra mình vẫn còn một người bạn cùng phòng nữa, liền hỏi: "Thằng hôm qua ra ngoài sao giờ còn chưa trở về?"

Lâm Nhất Nhật thuận miệng nói: "Thằng đó à, trong nhà nó xảy ra chút chuyện, hẳn là sẽ không trở lại trong một thời gian dài."

Tô Mẫn không hỏi nữa.

Khi đến lớp, cậu nhìn thấy Lâm Tiểu Nghiên.

Lâm Tiểu Nghiên rõ ràng đã phải chịu cú sốc rất lớn, cả người bay bổng như người trên mây, nhưng thân là nữ chính, giá trị nhan sắc vẫn rất cao, các bạn học nam đều rất ân cần thăm hỏi.

Nhìn thấy hai người bọn họ, ánh mắt Lâm Tiểu Nghiên sáng lên, liền đứng dậy đi tới.

Ba người ngồi cùng một chỗ.

Lâm Tiểu Nghiên nhỏ giọng nói: "Tôi thấy bên ngoài có bán bùa hộ mệnh liền mua một cái, cậu có muốn mua một cái phòng hờ không?

Cô không cách nào quên được hành động quái dị của thi thể kia.

Tô Mẫn: "......"

Lâm Nhất Nhật mua một cái, còn cậu thì không.

Nếu bùa hộ mệnh thật sự dùng được, bộ phim này liền xong rồi.

Chuyên ngành hiện tại bọn cậu đang học là chuyên ngành tiếng Anh, thời gian một tiết là bốn mươi lăm phút, bên trên giảng viên giảng bài không ngừng, nước bọt bay tứ tung, bên dưới thì lại không một sinh viên nào nghe giảng cả.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, giảng viên nói: "Bài tập lần trước giao vẫn còn có một số bạn học chưa nộp lại, các bạn nào chưa nộp nhanh chóng mang đến văn phòng tôi, nếu không sẽ không có điểm cuối kì đâu."

Sinh viên trong phòng học lập tức giải tán.

Lâm Nhất Nhật chán nản ỉ ôi: "Hôm nay tôi quên mang theo cái bài đó mất rồi, cả cậu nữa Tô Mẫn, cậu cũng không mang theo nốt, hai chúng ta coi như xong rồi."

"Tôi cũng không mang theo." Lâm Tiểu Nghiên nói: "Lát nữa quay về lấy, rồi cùng nhau đem qua nộp là được."

Bởi vì sợ hãi, nên cô không dám một mình về ký túc xá.

Tô Mẫn và Lâm Nhất Nhật đành cùng cô về ký túc xá, sau đó hai người nhìn Lâm Tiểu Nghiên chạy về phòng rồi chạy lại chỗ hai người trong vài giây, hành lang chắc cũng hơn 100m nhỉ...

Cô vậy mà còn có thể vừa chạy nhanh như vậy vừa chỉnh lại tóc: "Đi thôi."

Đi được một lúc thì có một nam sinh chắn ngang: "Tô Mẫn, tôi có việc muốn nói với cậu."

Tô Mẫn không nhớ rõ là đã từng gặp qua người này hay chưa.

Lâm Tiểu Nghiên kéo theo Lâm Nhất Nhật nói: "Vậy bọn tôi đi trước, lát cậu đuổi theo sau nhá."

Chờ hai người kia đi rồi, nam sinh mới lấy di động ra: "Tô Mẫn, người mặc váy ngủ đi trong ký túc xá nam tối qua......"

Tô Mẫn: "Không phải tôi!"

Nam sinh: "...... Tôi đã hỏi gì đâu."

Tô Mẫn nói: "Tôi còn phải đi nộp bài tập, không nói với cậu nữa, tạm biệt."

Nhất định không thể thừa nhận việc cậu đã từng mặc đồ nữ, cậu mặc kệ, không cần biết cậu bạn kia nghĩ cái gì, sải chân dài một mạch đi nhanh như gió.

Khi đến tòa nhà văn phòng, Tô Mẫn liền gửi một tin nhắn Wechat: "Tao tới rồi này, hai người đang ở đâu?"

Bạn cùng phòng Lâm Nhất Nhật phản hồi lại ngay tức thì: "Bọn tao đang trong thang máy lên tầng rồi, mày chờ lượt thang máy tiếp theo đi."

Trường này có tiền vậy à, còn có cả thang máy?

Trường trước kia Tô Mẫn theo học chỉ có thang bộ, phòng vệ sinh cũng không có phòng tắm, thật có thể thấy là rất nghèo nàn.

Vào trong bộ phim kinh dị [ Đại học kinh hoàng ] này, cậu mới biết được thì ra trên thế giới này có tồn tại một ngôi trường tiện nghi như này.

Tòa nhà văn phòng này tổng cộng có bảy tầng.

Lúc Tô Mẫn đến chỗ thang máy, cửa thang máy vừa mới đóng lại, Lâm Nhất Nhật và Lâm Tiểu Nghiên còn hướng về phía cậu vẫy tay.

Trong thang máy.

Lâm Tiểu Nghiên nói: "Vừa rồi đáng lẽ nên đợi thêm chút nữa, Tô Mẫn cũng gần đến rồi kia mà."

Lâm Nhất Nhật xua xua tay: "Nếu lúc nãy không vào thang máy đi lên lại phải chờ nữa, chúng ta cứ lên trước rồi chờ cậu ta, Tô Mẫn không giận mấy chuyện này đâu."

Làm bạn cùng phòng, cậu ta có chút hiểu biết nhất định về tính cách của Tô Mẫn.

Đang nói thì thang máy đột nhiên lắc lư.

Lâm Tiểu Nghiên kêu lên: "Làm sao vậy? Thang máy hỏng rồi à?"

Vừa dứt lời, thang máy lắc lư xong liền khôi phục lại, chậm rãi đi lên.

Lâm Tiểu Nghiên đang định thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện số trên thang máy thế mà lại từ ba nhảy thành bảy.

Cô "A" một tiếng, trách cứ nói: "Chúng ta cần lên tầng ba mà, sao cậu lại nhấn tầng bảy?"

Lâm Nhất Nhật sắc mặt cổ quái: "Tôi không có nhấn."

Từ đầu đến cuối, ngoại trừ lúc đầu nhấn chọn ra thì cậu ta không hề chạm qua những nút còn lại trên đó, huống chi là nhấn lên tận tầng bảy trong khi đích đến chỉ ở tầng ba.

Tầng bảy là khu vực cấm sinh viên đi lên.

Lâm Tiểu Nghiên bất an nói: "Vậy ai là người nhấn?"

Gần như ngay lập tức, cô liền nghĩ ngay tới sự tình quỷ dị diễn ra trong hai ngày này, trong lòng mơ hồ nổi lên một hồi lo sợ.

Thang máy đi qua tầng ba.

Trong mắt hai người lộ ra sự hoảng sợ.

Toàn bộ thang máy bỗng thay đổi thành bộ dạng khác, bên trên bức tường màu bạc bám đầy những vết rỉ sét, đáng lẽ có thể chiếu sáng người, nhưng hiện tại lại trông thật mờ mịt.

Lâm Tiểu Nghiên nghĩ rằng bản thân mình bị hoa mắt, chưa kịp hỏi gì thì một giọt nước đã rơi xuống đầu cô, cô kêu lên: "Có nước!"

Cô đưa tay lên chạm vào, bàn tay liền dính đầy máu tươi.

Lâm Nhất Nhật kinh ngạc nói: "Này......"

Đèn thang máy chuyển thành màu đỏ.

Lâm Tiểu Nghiên và Lâm Nhất Nhật ngẩng đầu nhìn nhau, sau đó cả hai đồng thanh hét chói tai: "A——"

Trên đèn thang máy máu chảy thành dòng.

Trông giống như một cái chén thủy tinh đựng đầy máu tươi, theo nhịp đong đưa, máu bên trong đó liền trào ra ngoài.

"Đinh" một tiếng giòn tan, thang máy dừng ngay tầng bảy, cửa cũng từ từ mở ra.

Cùng với âm thanh lạch cạch, tầng bảy dần hiện ra trước sự hoảng sợ của hai người.

Toàn bộ tầng bảy không hề có đèn, một hành lang dài tối đen như mực, trông như một mảng rèm cửa mỏng màu đen bay phất phới.

Lâm Nhất Nhật hỏi: "Đây là tầng bảy à?"

Lâm Tiểu Nghiên không biết.

Hai người đi ra ngoài, định nhìn xem tầng bảy rốt cuộc có cái gì.

Bóng tối trước mặt giống như quái vật có mắt, nhanh chóng hướng về phía bọn họ, hai người thậm chí có thể thấy được bóng người mơ hồ bên trong.

Lại còn là nhiều hơn một bóng nữa chứ.

Chúng trông như đang lơ lửng trong không trung, theo bóng tối chậm rãi tới gần, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Lâm Tiểu Nghiên và Lâm Nhất Nhất không dám nhìn lại, ngay lập tức quay đầu chạy về hướng thang máy, như thể có quỷ đuổi theo sau vậy.

Vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, liền phát hiện đám hư ảnh đó đang ngàng một gần hơn.

Sau khi vào được trong thang máy, hai người bọn họ lại sợ hãi, vì cửa thang máy vẫn còn mở, tâm trạng trong lòng hai người như rớt xuống đáy vực.

Bóng tối bao trùm khoảng không trước mắt, cái thứ hiện diện trong hình dạng con người kia sắp vào được bên trong thang máy.

Nỗi tâm hai người tràn đầy sự sợ hãi.

Hơi thở của Lâm Tiểu Nghiên và Lâm Nhất Nhật càng ngày càng dồn dập, hai người bọn họ đều có chung một cảm giác rằng nếu thứ kia vào được bên trong thang máy, bọn họ liền chết không chỗ chôn.

Bọn họ cũng không còn cách nào khác, đành phải vào nút cảnh báo của thang máy, sau đó liền không ngừng nhấn vào tầng một, trong đầu chỉ mong có thể ngay lập tức thoát khỏi nơi này.

Cửa thang máy bỗng nhiên đóng lại, chặn lại những bóng đen bên ngoài.

Một trong số chúng đã chen được nửa thân người vào trong, bị ánh đèn màu máu chiếu lên. Nó phát ra một âm thanh kì dị, như những hạt cát bị nghiền vỡ.

Trong khoảnh khắc đó, Lâm Tiểu Nghiên dường như nhìn thấy khuôn mặt của Lưu Lị Lị.

Cô vô thức lùi về sau, lùi đến khi chạm vào vách tường lạnh lẽo của thang máy.

Nhưng ngay sau đó, Lâm Tiểu Nghiên liền đờ người ra.

Cô với tay chạm vào Lâm Nhất Nhật, lắp ba lắp bắp nói: "Cậu....Câu mau ngẩng đầu lên nhìn kìa......"

Lâm Nhất Nhật vốn đang cúi đầu, chống tay cúi người thở dốc, nghe cô nói như vậy liền ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức bị dọa đến té ngã ra sau.

Phía trên vách tường thang máy, in đầy dấu bàn tay!

Từ thấp đến cao, bốn phía vách trong đều có dấu tay, còn có cả vết cào như vết móng tay cào lên, lưu lại trong thang máy rỉ sét này.

Cứ như là đã có vô số người bị kẹt lại nơi này, cố gắng giãy giụa để thoát ra ngoài.

Họ tuyệt vọng đập đánh, cào cấu vào vách tường thang máy, cố gắng từ chỗ này để thoát ra ngoài, móng tay bọn họ thậm chí còn cào ra vô số vệt dài trên vật liệu cứng.

Ngọn đèn phía trên vẫn toàn là máu.

......

Tô Mẫn thấy thang máy dừng ở tầng bảy, liền nhấn nút đi lên.

Lâm Tiểu Nghiên và Lâm Nhất Nhật trong thang máy gần như đã muốn sụp đổ.

Nhưng đúng lúc này, thang máy lại lắc lư một cách kì lạ, những con số trên đó thay đổi, chậm rãi đi xuống, từ tầng bảy xuống lại tầng ba, cuối cùng dừng lại ở tầng một.

Cửa thang máy mở ra.

Hai người ngồi phịch xuống đất, nhìn Tô Mẫn ôm tập tài liệu ngoài cửa, là con người còn sống chân thật, không phải lũ ma quỷ lúc nào cũng có thể từ trên cao rớt xuống hù mình dọa người.

Lâm Nhất Nhật sợ tới mức oa oa gào lên: "Tao thiếu chút nữa là không còn được thấy mày nữa rồi!"

Tô Mẫn tự hỏi: "Hai người các cậu sao vẫn còn ở trong này?"

Cậu nhớ rõ là thang máy không hề dừng lại ở tầng ba.

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Mẫn: Đây là hậu quả của việc không chờ tui đó.

Thật ra hẳn nên gọi là vạn quỷ mê mới đúng, nhưng vạn quỷ mê không hay bằng vạn nhân mê, dù sao thì thi thể cũng có thể miễn cưỡng được coi là người mà ha, trong phim kinh dị được vạn quỷ mê, cái tên này thật kì lạ ha ha ha ha [đây toàn bộ là lời của tác giả á =)))]



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC