Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: Ramen - Beta: Chá

Sáng sớm, sau khi đội phó Lục Dao của đội Cố Vân từ thành S trở về thì cả kho hàng như chìm vào màn sương âm u. Mùa đông thời mạt thế khó sống hơn bọn họ nghĩ.

Cố Vân ngồi trên ghế, mặt mày ả sa sầm, ánh mắt thù hằn nhìn mớ rau xanh trên bàn như kẻ địch vào sinh ra tử.

Từ lúc Cố Hiểu Huy bị con thú biến dị bên đội Lâm Hoành Vĩ tấn công bị thương, ả ta ngày nào cũng âm trầm như thế. Giai đoạn này chẳng ai dại mà đi trêu chọc ả.

Vẫn là Lục Dao cảm thấy không ổn, đi vào trong đỡ Cố Hiểu Huy ra ngoài.

Mai thúy dùng để đối phó với thú biến dị khi truyền vào người thường chẳng dễ chịu gì. Cố Hiểu Huy nằm lì trên giường tận hai ngày mới nhúc nhích nổi, nó được Lục Dao dìu tới từ từ: "Mẹ ơi, mẹ sao vậy?"

Cố Vân giấu vẻ bất mãn trên mặt, quay đầu ôn tồn nói: "Sao con lại ra đây, không phải con cần nghỉ ngơi cho khỏe sao. Mẹ ổn mà, chỉ là mẹ đang lo đến tình hình mở hội chợ ngày mai thôi."

Cố Hiểu Huy được Lục Dao đỡ để ngồi xuống. Chẳng vô tình hay cố ý mà lúc huơ tay thì tay nó phớt nhẹ qua ngực của Lục Dao. Dù đang khoác áo lông dày thì cảm giác này rõ mồn một, phẫn nộ dâng lên trong mắt Lục Dao, hai tay đỡ sau lưng nắm chặt lại thành nắm đấm.

Ả phản ứng theo ngay, vội cúi thấp đầu.

Cố Hiểu Huy còn cười hi hi ha ha: "Mở hội chợ thôi có gì đáng lo chứ. Trước kia mình đã từng mở hội chợ một lần rồi, cứ dựa theo đó mà làm thôi không được à."

"Nhưng vật giá trong thành phố năm nay tăng cao gấp mấy lần, mẹ lo hàng hóa bên mình không đáp ứng đủ cho ngày mai. Mà có phải thiếu mỗi rau xanh đâu, cái nào cũng thiếu, bên mình dốc bao tâm sức mới mời được mấy vị dị năng giả có tiếng..." Cố Vân nghĩ tới đã nhức nhức cái đầu.

Những lời còn lại không cần nói Cố Hiểu Huy cũng hiểu được là gì.

Thiếu niên 15 - 16 tuổi trên mặt người ta vẫn còn nét ngây ngô. Rõ ràng đang lứa tuổi cắp sách đến trường mà trên mặt nó lại có chút gì đó hiểm ác như những gã côn đồ xã hội đen:

"Con còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là ba cái chuyện này."

Cố Vân ngẩng đầu: "Tiểu Huy có cách gì à?"

"Trong kho của mình không phải có hàng tồn đó sao." Cố Hiểu Huy hất cằm, ý bảo Cố Vân nhìn qua bên kia, bâng quơ nói vài câu đã quyết định luôn sự sống còn của vài con thú biến dị:

"Đợt mở chợ trước không có ai chịu mua con Khỉ Mẹ đó, nói nó khó thuần phục. Xem không chừng lần này cũng thế thôi, chi bằng đem nó đi đãi khách. Nếu vẫn chưa đủ nữa, xem thử còn con thú nào bị thương nặng trị không khỏi thì có thể cho đi luôn."

Vừa nghe được lời của Cố Hiểu Huy, đám dị năng giả trong kho đã nhao nhao đồng ý ngay, nhất là Lục Dao. Đợt thu mua lần này ả là người chịu trách nhiệm, khi trở về Cố Vân đã ném cho ả cái mặt sa sầm. Nếu đợt mở hội chợ này đội của ả xếp hàng thấp thì e là cái ghế đội phó của ả không yên ổn đâu,

"Đúng đó chị Cố Vân. Mấy con thú lớn này khó thuần phục lắm, thương thế lại quá nặng, cứ nhốt mấy con dã thú khó thuần này ở đây chỉ tổ phí lương thực. Mình giết là phải thôi, chứ không lần này không ai mua chúng về thì chi bằng giết lấy thịt bồi bổ cho Tiểu Huy."

"Hàng hóa ở thành phố S ngày càng mắc. Để mở hội chợ lần này mà chúng ta đã tiêu hết điểm tích lũy rồi. Đống thịt này ăn không hết thì có thể đem đến chợ đen đổi điểm mà."

Cả đám người tụ lại một vòng, anh một câu tôi một câu khuyên Cố Vân, càng nói càng hăng.

Không kẻ nào chủ ý đến cái lồng sau lưng bọn chúng, một con khỉ lớn ôm con trong lòng đang nhắm mắt nghỉ nơi, chớp cái đã mở to hai mắt, con ngươi lóe lên ánh sáng rét căm.

Bầy thú biến dị trong khi như nhận được mệnh lệnh vô hình, lần lượt ngẩng đầu lên. Hàng loạt ánh mắt hung tợn chết chóc bám rịt vào đám dị năng giả đang hào hứng bàn luận nên chế biến như nào cho ngon.

Bản dịch được đăng tải tại WordPress/Ramen Noodle. Vui lòng không re-up

Bạch Duẫn Dương nghe tên dị năng giả thông báo, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.

Nhóc và Thanh Trạch không hẹn mà cùng quyết thời hạn chạy trốn là vào ngày mai.

Kế hoạch vốn là vào rạng sáng ngày mai lén tháo lồng, nhân lúc lũ người ngày đang say giấc nống thì lẳng lặng bỏ trốn, dù có bất cẩn đánh động bọn họ thì cũng khiến bọn họ trở tay không kịp.

Chỉ là, Bạch Duẫn Dương không ngờ nhịp nhịp chân: "Con mụ Cố Vân này đúng máu chiến, động vật biến dị nói giết là giết à, mụ ấy bị điên hả?"

"Tôi nghĩ là chưa chắc đâu." Văn Bân ngồi dậy khỏi ghế, day day thái dương: "Những con thú lớn bị thương nặng như vậy giữ cũng không làm được gì, bỏ đi thì giết còn hơn. Đội trưởng, mình thì sao đây?"

Tâm tình của Lâm Hoành Vĩ đã tệ, nghe những lời này còn nát hơn.

Mạnh Tuyết cũng sốt ruột theo: "Phải đó, việc Cố Vân làm được, đội mình chưa chắc đã theo được. Đội trưởng à, anh nhìn thú biến dị mình bắt được đi, đều là thú non hung tợn, dễ thuần phục mà thương tích lại không đáng kể. Phải làm sao đây, con ả Cố Vân kia thật sự muốn đè đầu chúng ta à?"

"Còn những đội khác nữa, e là coi đám mình như trò hề chắc luôn. Bọn chúng muốn giết một hai con thú vốn không hề khó, chỉ có bên mình thì..."

Trong kho hàng, gã đàn ông thâm hiểm không ngừng nhịp chân nhìn ra bên ngoài: "Đi thôi, đi qua bên đội Cố Vân xem sao. Nếu không được nữa thì chỉ cần chọn vài con ma bệnh ra làm thịt thôi."

Bạch Duẫn Dương đợi sau khi đám người hóng hớt đi hết rồi nới từ từ bò xuống khỏi đầu sư tử con. Quen đường quen lối phóng từ trong lồng ra ngoài.

Lần này, nhóc đã không còn đơn độc như mấy hôm trước nữa. Bạch Duẫn Dương chạy ra xong liền liếc mắt qua đám đông đang ồn ào ngoài kia, liếm vuốt, ánh mắt nhắm thẳng vào ổ khóa bên ngoài lồng.

Dựa theo những gì trong nhật ký của Cố Vân, Bạch Duẫn Dương biết được rằng đây là loại lồng được trộn kèm với bột từ Bạch Bàn, chuyên dùng để đối phó với động vật biến dị. Nên nhóc khá tò mò nó chắc chắn đến mức nào.

Cái vuốt múp míp khẩy nhẹ một cái...

Răng rắc-

Thanh chắn lồng gãy mất một cây.

Bạch Duẫn Dương:...

Chắc là không giòn đâu!

Cục bông chờ-ê-chê nha.

Cơ mà nhóc vẫn không quên chính sự, cái đuôi xù phất một cái, dùng sức quất thẳng vào lồng.

Rắc rắc rắc-

Cái lồng đặc chế lập tức gãy nát.

Sư tử con vừa mới nhìn nhóc mong ngóng đã hồ hởi nhảy ra ngoài, sáp tới bên người Bạch Duẫn Dương dụi dụi làm nũng mấy cái.

Nhìn dáng vẻ của nó còn định đè cục bông ra mlem mlem mấy cái mới bõ.

Bạch Duẫn Dương cáu kỉnh gừ gừ, kêu nó mau mau chạy đến cửa kho hàng thông hơi.

Thấy sư tử ngoan ngoãn nghe lời, cục bông với vẻ ngoài vô hại dang rộng bốn chân, hai chân sau lấy thế cùng với đuôi, hai chân trước vo vo thành một cái bánh xe lửa.

Chỉ trong một quãng thời gian, trong kho hàng đã vang lên tiếng đùng đùng, còn có tiếng gầm nhẹ của động vật biến dị đã lâu rồi mới được sảng khoái như vậy.

Chờ sau khi thả hết động vật biến dị trong kho ra, Bạch Duẫn Dương đại ý khuyên chúng tạm thời đừng nóng: "Tôi còn phải qua chín kho khác thả hết những con thú còn lại. Các người ở lại đây không được gây ra tiếng động, kinh động đến bọn người kia thì phiền phức lắm."

Bản dịch được đăng tải tại WordPress/Ramen Noodle. Vui lòng không re-up

Có hai mảnh Bạch Bàn do Thanh Trạch dâng ra giúp Bạch Duẫn Dương có thêm tự tin trong lần hành động này. Chẳng qua có thể tự mình phá lồng thoát ra trước mắt chỉ có hai kẻ đã từng ăn phải mảnh vỡ Bạch Bàn là Sói Xám và Khỉ Mẹ.

Bạch Duẫn Dương không phá nát toàn bộ các lồng phía trước, vẫn nên hành sự cẩn trọng một chút. Nhờ vào việc hấp thu linh nhũ, bầy thú biến dị càng lúc càng thông minh, lập tức hiểu rõ được mấu chốt bên trong. Ngoan ngoãn chờ trong kho hàng, hai tai dỏng lên lắng nghe động tinh bên ngoài, chỉ đợi một ngọn cỏ lay là xuất thủ hành động.

Bạch Duẫn Dương chạy thẳng ra ngoài từ lỗ thông gió. Bóng dáng trắng muốt nhoáng cái đã mất tăm, không còn thấy được cục bông đáng yêu nữa.

Phía bên Bạch Duẫn Dương thì đang vắt chân lên cổ mà chạy vào hết kho này đến kho hàng khác. Bên kia, cấp dưới của Cố Vân đang kéo lồng của Khỉ Mẹ ra chuẩn bị xuống tay.

Dường như toàn bộ dị năng giả trong kho đều tụ tập lại đây, thấy vẻ mặt lạnh lùng của Cố Vân liền nháo nhào:

"Đội trưởng Cố, cô cũng dứt khoát đấy. Con khỉ này xem ra sắp sửa thăng cấp lên động vật biến dị cấp 2 rồi. Nói giết là giết liền, cô không mảy may đau lòng luôn!"

"Nhưng tôi nói thật, con khỉ biến dị này cao gần bằng một người, người nó không thiếu thịt đâu, đủ để ngày mai chiêu đãi khách quý, nói không chừng vẫn còn dư ra được nữa."

"Đội trưởng Cố, thịt còn dư có bán không? Ở đây cũng người quen nhau cả, chừa nhau tí mặt mũi đi."

Khỉ Mẹ trong lồng khi đối mặt với biết bao dị năng giả như vậy đã không còn hoang mang sợ hãi như trước. Nó chỉ lẳng lặng ôm con vào lòng, đôi mắt màu vàng chầm chậm quét qua từng kẻ ở đây, ngập tràn căm hận.

Giữa tiếng hò hét ồn ào của đám người, có một tên dị năng giả cầm theo một ống tiêm.

Khỉ Mẹ xiết chặt đứa con thơ, dần dần nhe nanh, ánh mắt hung ác...

"Gào ồ—"

Bằng!

Tiếng gầm chất chứa căm phẫn vang lên cùng với tiếng súng.

Như bắt được tín hiệu, từng đợt gầm vang nối tiếp nhau vang lên trong kho.

Tiếng gầm ẩn theo một chút vui sướng... cùng với sự khao khát muốn dẫm nát tất thảy.

Ở tầng ngầm trong nhà kho xa xa phía Đông Bắc, một con mãng xà đang nhắm mắt nghỉ dưỡng chợt trừng to con ngươi, sắc đỏ rực rỡ nhuộm kín con ngươi.

Nó dựng thẳng người, đầu húc thẳng vào cánh cửa sắt yếu ớt trước mặt.

Bạch Duẫn Dương đang giải thoát cho bầy thú cuối cùng cũng giang rộng bước chân, ra tay nhanh chóng hơn.

Ở một nơi còn xa hơn, sư tử mẹ đang giằng co cùng một con tang thi cấp ba đột nhiên xoay người, nổi điên lên cắm đầu chạy về hướng kho hàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net