Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: Ramen - Beta: Chá

Sắc mặt nhợt nhạt của Tề Dịch chợt tái xanh, cả người run lên như cầy sấy, kiểu như chỉ vài giây nữa thôi là hắn nằm vật ra đất vậy.

Hắn biết rõ về con nhím này.

Hắn vô tình gặp nó khi đến thành phố S vào ba tháng trước. Khi ấy nó đang ngủ đông nên rất dễ dụ, Tề Dịch lôi được nó từ trong ổ ra. Cũng chính nhờ linh cảm có được của con nhím này, cả đội mới có thể vây bắt được động vật đang ngủ đông ở khắp nơi.

Có con mãng xà ở Đông Bắc, con sóc vàng thuộc đội Dương Phan, gấu chó bên kho của Lâm Dật An...

Nhưng mà, không phải tụi nó đang ngủ đông à? Sao bây giờ đã tỉnh dậy rồi? Hôm qua Tề Dịch kiểm tra lồng sắt vẫn thấy con nhím nằm im lìm không động đậy gì trong lồng, sao hôm nay lại tỉnh rồi!

Với cả, thằng nào con nào bày cho nó cái trò đi chọc thủng lốp xe của bọn họ trước vậy.

Con nhím này hơi bị khôn rồi á!

Ánh mắt Lâm Dật An sâu hoắm: "Tề Dịch, con hàng bên đội mày đúng không. Khôn phết nhỉ, khôn vậy đâu phải là động vật nữa."

Mà là hơi bị giống người rồi đấy!

Bãi đậu xe nằm phía Tây Nam của công xưởng, cách kho hàng khá xa. Lần hội chợ trước là được tổ chức tại bãi đất trống này. Dù bên trong xưởng xảy ra chuyện gì thì muốn lan đến đây cũng phải mất một khoảng thời gian. Bọn hắn vừa hay có đủ thời gian để bắt nó lại.

"Tề Dịch, nó có điểm yếu gì không? Bắt nó lại rồi gửi về nội thành nghiên cứu một phen xem sao." Lâm Dật An ngộ ra gì đó: "Đợt bạo loạn lần này có gì đó kỳ quái lắm, cứ như có người đứng đằng sau giật dây vậy."

Mắt Dương Phan sáng lên: "Phải đó. Trước đó sở nghiên cứu của thành phố S còn treo thưởng cho thú biến dị có trí khôn. Nếu bọn họ biết chuyện ở đây thì tổn thất lần này của chúng ta đều được bù đắp rồi."

"Một lũ đần độn, chúng mày mở mắt ra nhìn xem mình rời khỏi đây bằng cái gì. Bánh xe của cả hai chiếc đều bị chọc thủng, có bắt được nó thì rời đi kiểu đếch gì!" Máu nóng của Tề Dịch dồn hết lên não.

Hành động của bầy thú hôm nay có gì đó quai quái, khiến bọn họ hơi sợ.

Chuyện bọn họ nghĩ được là thoát khỏi đây, chỉ cầu không phát sinh thêm gì là phước đức rồi. Con nhím là căn nguyên của phiền phức này đang vô tội lắc lắc cái đầu, đứng bên đó hiền như cục bột, ngẩng nhìn người khác ngoan ngoãn biết bao.

Lý Lực không nói lời nào, ánh sáng xanh dần tụ lại trong tay, một luồng gió bén như dao xé rách không khí lao thẳng tới chỗ con nhím đứng. Con nhím vốn chỉ biết chạy tới xì lốp này thoạt nhìn ngu ngốc nhưng động tác lại không chậm chạp chút nào.

Lý Lực vừa nâng tay lên nó đã nhận ra được, hai chi vội ôm lấy đầu, co người lại thành một cục.

Xoen xoét.

Lưỡi dao gió xoẹt qua phần gai ở trên lưng, thậm chí còn tóe ra cả tia lửa như khi kim loại va chạm với nhau.

Nói lên được con nhím này là biến dị hệ kim.

Lý Lực chau mày, cảm thấy chuyện này phức tạp rồi đây.

Con nhím hoàn thành xong nhiệm vụ giữ chân người đã nằm vật ra một đống, giả chết rất dứt khoát.

Tề Dịch lùi về sau một bước, cứ như ở xa xa kia là ma quỷ đòi mạng, hai mắt thất thần, tự mình lẩm bẩm: "Tụi mày muốn chết gì tùy, đừng có kéo tao vào. Tao muốn rời khỏi đây."

Xe không có bánh để lăn, thì tao chạy bằng hai cẳng.

Trời sinh chân sinh cẳng, không sợ không có đường thoát.

Tề Dịch quay phắt người lại, hai chân chạy như điên về phía cổng lớn của công xưởng.

"Gào!"

Một con vật cao hơn ba mét có bộ lông trắng xóa từ đâu xuất hiện ngay cổng lớn, mắt vàng nhắm thẳng vào Tề Dịch đang chạy tới.

Sau khoảng thời gian sống giữa mạt thế, sư tử mẹ khiến bách thú cúi đầu đã sớm vượt lên cấp bốn. Trên người nó nhuốm đầy hơi thở tàn bạo chỉ có hung thú mới có, khiến kẻ khác phải tháo chạy cả mét.

Tề Dịch nhìn rõ đó là gì, hai chân mềm nhũn ngã khuỵu trên đất.

"Là sư tử mẹ. Lâm Hoành Vĩ đếch giết được nó! Nó tới đòi mạng kìa!" Tề Dịch la hét thất thanh. Lâm Dật An cố gắng trấn an hắn: "Đừng sợ, vừa nãy tao đã kêu Lý Lực bật hết lưới điện lên rồi, nó vào kiểu gì..."

Nói chưa dứt câu, động tác tiếp theo của sư tử khiến cả bọn kinh hồn khiếp vía.

Con sư tử bị cánh cổng chặn lại bên đó. Đầu tiên nó khinh khỉnh nhìn cánh cổng đồ sộ làm từ thép, sau đó há to hàm.

Những kẻ ở đây đã quá quen với cách thức tấn công của động vật, sao lại không biết được đây là bước dạo đầu cơ chứ.

Nhưng dị năng vừa lên tới vòm miệng thì sư tử lại chần chờ.

Nó đứng đấy trầm ngâm một lúc, sau đó lùi bước lại. Nheo mắt nhìn vào mấy tên dị năng giả kia, lấy đà rồi dần dần tăng tốc, nhẹ nhàng nhảy qua cánh cổng. Khi nó tiếp đất thì Lâm Dật An cảm thấy được cả rung chấn dưới chân.

Khoảng cách giữa sư tử ngày càng gần khiến kẻ nào kẻ nấy sợ són cả ra, cả bọn Lâm Dật An nháo nhào chạy ngược về lại bên trong công xưởng.

Con nhím nào đó vừa tiễn được dị năng giả đi, lại đón về hung thần ăn thịt: QAQ

Nó không biết chuyện mấy hôm trước công xưởng bắt được một con sư tử con, đương nhiên không biết việc sư tử mẹ tới tìm con.

Nhìn kẻ địch chấp không lại nó bèn xoa xoa hai cái tay nhỏ, đôi mắt lúng liếng như hạt đậu dần ướt sũng như màn trời đêm sau cơn mưa.

Hmu hmu~

Tha đi, năn nỉ ó QAQ

Nó chỉ biết liều mạng xì lốp thui mà...

Từ lúc vào trong đến giờ, trong ánh mắt hờ hững của sư tử chợt có chút gì ghét bỏ. Thấy con nhím này vô tri vô hại thì ngoảnh đầu rời đi ngay.

"Hộc hộc."

Lâm Hoành Vĩ ngã khụy trên đất, máu tươi trào ra khỏi khóe miệng. Gã xoay đầu nhìn Văn Bân cũng vật vã không kém cùng với vài tên cấp dưới, nghĩ rằng có lẽ hôm nay phải bỏ mạng ở đây rồi.

Cơ mà, nếu gã phải chết cũng phải kéo theo kẻ khác lót lưng dưới mồ.

Gã đàn ông đang quỳ vốn đã là nỏ mạnh hết đà, mắt gã lóe lên vẻ nham hiểm nhìn về con khỉ vừa tống cho gã một đấm vào bụng, nhếch mép cười lạnh.

Con Khỉ Mẹ ôm con trong lòng cùng những con thú biến dị khác dần đến gần, tạo thành một vòng tròn vây chung quanh đám người.

Những con thú vốn chịu ngược đãi rục rịch trong lòng, nếu không phải bị Khỉ Mẹ áp chế thì đã nhào đến xé xác lũ người này từ lâu không chừng.

Lâm Hoành Vĩ thử thương lượng với Khỉ Mẹ: "Xin lỗi, đều tại tao cả. Tụi tao không nên cậy quyền mà bắt chúng mày về đây. Nhưng chúng mày nghĩ đi, nếu không có tụi tao thì với cái rét của mùa đông này, chúng mày đã sớm chết cóng rồi."

Văn Bân ráng hít một hơi dài, nhọc nhằn lên tiếng: "Đúng đó. Cầu xin chúng mày nương tay, tụi tạo vừa cứu tụi mày một mạng đấy thôi, bỏ qua cho tụi tao được không."

Mạnh Tuyết trốn sau lưng Lâm Hoành Vĩ run lẩy bẩy. Giờ kêu ả đối diện với Khỉ Mẹ thì ả cũng không có gan.

Lâm Hoành Vĩ từ từ bò dậy, phớt lờ đám thú kia chỉ chăm chăm vào Khỉ Mẹ. Trong mắt hắn thì Khỉ Mẹ và bầy thú này chung một bọn.

Vừa nãy thấy được các con thú đều nghe lệnh của Khỉ Mẹ, hẳn chủ mưu cuộc bạo loạn lần này chính là nó.

"Gào!" Có tiếng sư tử gầm vang tới từ cổng lớn, cuối cùng đã khiến đám người Lâm Hoành Vĩ rơi vào tuyệt vọng.

Kẻ đã bắt sư tử con chính là bọn hắn, sao lại không biết lý do con sư tử kia tìm tới được.

Khỉ Mẹ bị tiếng gầm làm cho hoảng hốt một chút.

Lâm Hoành Vĩ chộp lấy thời cơ, lấy từ sau eo cây súng tiêm đã chuẩn bị sớm đâm thẳng vào tim của Khỉ Mẹ.

Khác với mẹ mình, khỉ còn nằm trong lòng từ đầu chí cuối đều nhìn đăm đăm vào Lâm Hoành Vĩ. Khi thấy gã lấy ra món đồ kỳ lạ dùng để uy hiếp đến mạng sống của mẹ thì nó ra sức vùng khỏi vòng tay, nhảy ra ngoài, đập thẳng vào mặt Lâm Hoành Vĩ.

Cú đập này đã cứu được Khỉ Mẹ một mạng.

Kim tiêm vốn nhắm vào tim nhưng vì bị con khỉ nhỏ vồ lấy, nên mắt mũi nhắm tịt đâm nhầm vào bụng Khỉ Mẹ.

Khỉ Mẹ hét lên một tiếng, há miệng phun một quả cầu lửa nuốt gọn Lâm Hoành Vĩ trong nháy mắt.

Chứng kiến Khỉ Mẹ bị thương, bầy thú biến dị vốn đã kích động này càng phát điên hơn. Đôi mắt chúng đỏ sẫm như đánh mất đi lý trí, không màng chuyện khác mà nhảy bổ vào những người trong sân mà cấu xé.

'Dừng lại!' Có tiếng quát khẽ vọng trong đầu tất cả.

Cảm giác như bị một xô nước đá đổ lên đầu giữa trời đông giá rét, những con thú bị thù hận làm mờ mắt dần lấy lại sự tỉnh táo.

Không riêng gì động vật biến dị, mà đến cả dị năng giả đều cảm thấy như có tiếng sấm nổ trong đầu muốn hoa mắt chóng mặt.

Bình bịch!

Bốn cơ thể đẫm máu rơi từ trên trời xuống lộp độp trên đất, không ngừng rên rỉ.

Một con mãng xà xanh biếc cả người cao tận 50 mét từ tốn bò tới. Âm thanh vảy rắn cọ xát với mặt đất nghe như bước chân của tử thần khiến cả đám nặng trĩu ở trong lòng.

Lâm Hoành Vĩ khó khăn lắm mới dập tắt lửa trên người minh, gã cùng với những kẻ khác gắng gượng mở to hai mắt nhìn xem giữa đống máu thịt này là ai. Thấy được là những tên canh giữ mãng xà biến dị ở nhà kho phía Đông Bắc thì sợ hãi đến nát cả tim gan.

"Không thể nào! Không phải mày đang ngủ đông sao!" Văn Bân sợ hãi hô lớn, lại quên mất âm thanh vừa nãy xuất hiện trong đầu mình.

Toàn thể động vật biến dị lần lượt khom người ngẩng cao đầu như đang chào đón bậc quân vương dẫn đầu, hai chi trước hạ thấp như đang bái lạy thể hiện ý chí trung thành.

Phía sau Thanh Trạch là bốn kẻ toàn thân đẫm máu vừa mới được ném đến trước mặt sư tử.

Không một ai chú ý, ở cao tít trên đầu Thanh Trạch, có một cục bông tròn vo đang ngáp ngắn ngáp dài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net