Chương 32: Suỵt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: Ramen - Beta: Chá

Dưới ánh nhìn không chớp mắt của gấu trúc, Bạch Duẫn Dương căn bản không có lấy một cơ hội chạy ra khỏi căn phòng này một bước, cuối cùng vẫn bị nhéo đuôi ngoan ngoãn tới nhà Thẩm Dục.

Tuy không có cơ hội quan sát kỹ tình hình trong thành phố, nhưng những gì thấy dọc đường đi cũng giúp Bạch Duẫn Dương đoán ra nhiều thông tin hữu ích, đồng thời ghi nhớ kỹ trong lòng.

Nhịp sống tại thành phố S trước tận thế rất chậm, có thể gọi thành phố này là viện dưỡng lão cũng được. Sau tận thế đột nhiên có nhiều quân đội dị năng giả nối tiếp nhau chiếm đóng ở đây. Tu hú chiếm tổ, đẩy hết cư dân cao tuổi ở đây ra ngoại thành, thành phố đã rộng nay càng trống hơn khiến cho tình hình bên ngoài cực kỳ phức tạp.

Mà những thế lực ở thành phố này căn bản đã nhập nhằng, ngư long hỗn tạp. Các đoàn dong binh do dị năng giả thành lập vô hình trung tạo nên thế đối lập với quân đội, mùi thuốc súng lặng lẽ lan rộng.

Thẩm Dục ở khu ngoại thành.

Điều kiện sống ở ngoại thành cực kỳ tệ, môi trường bẩn thỉu loạn lạc, thượng vàng hạ cám kiểu người nào cũng có(*). Nhà nhà đêm đến lo sợ gặp phải mấy thằng liều tới cướp bóc, hoặc đi đứng không cẩn thận lại dẫm phải người thường nằm ven đường.

(*) Cụm gốc là "tam giáo cửu lưu 三教九流 /sānjiào-jiǔliú/": Tam giáo bao gồm Nho giáo - Phật giáo - Đạo giáo; Cửu lưu chỉ Nho gia, Đạo gia, Âm Dương sư, Pháp gia, Danh gia, Mặc gia, Chính trị gia, Tạp gia, Nông gia. Nghĩa của cụm này thường đề cập nhiều loại ngoài khác nhau về bối cảnh, ngành nghề, tôn giáo, học vấn khác nhau trong xã hội.

Bản thân Thẩm Dục là dị năng giả hệ mộc, trước kia sống không cần Sở nghiên cứu trợ cấp, lúc đoạn tuyệt quan hệ đã đổi hết toàn bộ điểm thưởng sang thực phẩm để đưa cho cha mình là Thẩm Thời, khiến nhiều người biết nội tình cảm thấy chàng trai này bị ngu rồi.

Sau ấy, anh rời khỏi Thẩm gia sống ở trung tâm thành phố mà dọn tới khu ngoại thành phức tạp ô nhiễm, ai nấy cũng lắc đầu bảo giới trẻ bây giờ bị ảo rồi.

Thực tế thì, sau khi rời khỏi Thẩm gia, Thẩm Dục mới được sống tự do hoàn toàn.

Căn hộ xây thô chỉ có đúng mỗi đường ống nước, còn lại trống huơ trống hoác. Đến cả sàn nhà cũng do một tay cậu ấm vốn sống trong nhung lụa trước tận thế tu sửa.

Căn hộ này là dạng một phòng ngủ một phòng khách được Thẩm Dục đập vách thông thành một gian liền mạch. Sở nghiên cứu thấy anh có năng lực hệ mộc nên bàn giao riêng căn hộ trên tầng thượng cho anh. Thẩm Dục trồng một ít rau xanh trên mái nhà, dáng vẻ dương dương tự đắc rơi vào mắt bao người đã khiến không ít kẻ phải rớt hàm, cũng khiến cho Thẩm Thời đang đợi thằng con nhà mình quay về lạy lục tức anh ách.

Thấy Thẩm Dục về còn mang theo hai con thú biến dị, những kẻ hóng hớt châm chọc anh lúc trước bất chợt cảm thấy mâu thuẫn trong lòng, vừa vui sướng khi thấy người khác gặp họa lại vừa ghen ghét không nguôi.

Bảo vệ khu phố nhìn cục bông chân ngắn đang ũ rũ cụp đuôi nối gót Thẩm Dục thì cười ha ha, lại có chút hụt hẫng trong lòng:

"Cậu Thẩm đi làm nhiệm vụ về rồi đấy à? Tôi nói chứ cậu tốt số quá đây, thế mà lọt vào mắt xanh của đoàn trưởng Hàn. Chuyến này thu hoạch hơi bị được chứ nhỉ? Con thú này là cậu bắt được ấy hả?"

Thẩm Dục gật đầu cười mỉm, nhưng ý cười không tràn vào đáy mắt: "Đâu có đâu. Trời đông làm gì cũng khó khăn nên cũng chẳng ra sao cả. Hay ngày nay khu phố có ổn không? Có xảy ra chuyện gì không?"

Bảo vệ ra khỏi phòng, một người đàn ông to cao cỡ một mét tám đội một chiếc mũ len dày, tay đút vào trong túi, người run lên khi hướng phải cơn gió đông rét buốt. Mắt thấy Thẩm Dục ăn mặc phong phanh mặt mũi bình thường, ghen tị hiện lên trong mắt:

"Nào có chuyện gì được. Mùa đông lạnh đến vậy, trừ những người phải làm nhiệm vụ nuôi gia đình, còn lại đều rúc vào trong nhà, làm gì có ai đi kiếm chuyện."

Thẩm Dục cụp mắt. trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

"Chuyện quan trọng thì khu mình không có, nhưng khu kế bên thì có đó."

Người đàn ông cao ráo đứng giữa gió đông thét gào, phong thái thanh lịch vô hại, ngọn gió rét buốt nương theo cổ áo, tay áo cắt sâu vào da thịt nhưng anh ta lại không hề biến sắc, chỉ có ý cười kỳ quái trong ánh mắt: "Chuyện gì?"

Bảo vệ xoa tay hà hà hơi:

"Khu kế bên có một dị năng giả chết ngay trong nhà, nghe nói là bị lửa thiêu chết cháy. Cái người đó, toàn thân đều bị thiêu cháy thành tro, sợ thật chứ. Mọi người đoán là hắn đắc tội ai rồi nên người ta nhân đêm tối lẻn vào giết hắn."

Bảo vệ nhìn trái nhìn phải thấy không có ai mập mờ thì làm động tác cắt cổ: "Bên trên đè hết tin tức xuống, không biết có bắt được hung thủ hay không nữa."

Thẩm Dục ngồi xổm bên cạnh gấu trúc đang dùng móng đè nhóc con đang ngọ nguậy lại, nghe bảo vệ nói chỉ nhúc nhích lỗ tai, nhìn một cái thôi cũng lười.

Nhìn gấu trúc thản nhiên vậy thôi nhưng Bạch Duẫn Dương ngồi sát bên nói vẫn nhận ra người nó toát ra hơi lạnh như băng.

Hơi lạnh mong manh dễ dàng qua mặt kẻ lấy sương lạnh mùa đông làm màn bảo hộ. Nếu không tu vi của Bạch Duẫn Dương cao thì nhóc đã suýt nữa bị lừa.

Người chết kia.. có liên quan đến gấu trúc sao?

"Có lẽ là sắp cuối năm rồi nên bớt ra vẻ này kia vậy, tránh cho rước họa vào thân." Thẩm Dục trả lời.

Bảo vệ cũng muốn gật đầu theo, cảm thấy Thẩm Dục nói đúng quá. Vì tận thế đột nhiên xảy ra, mùa đông giá rét nước đóng băng hết, lương thực dần thiếu hụt, tang thi và động vật biến dị ngày một kéo tới gần. Một chuyện xấu thôi cũng đủ khiến con người ta suy sụp, huống chi là tất cả khéo sao ập tới thế này.

Tình hình như vậy, trong lòng ai cũng căng như dây đàn, nói không chừng chỉ cần một chuyện nhỏ thôi cũng đủ làm tràn ly nước. Sắp cuối năm rồi, thêm chuyện thì chi bằng bớt một chuyện để sống yên ổn.

Báo con không ngo ngoe nữa, dựa vào người gấu trúc, ngẩng đầu theo bản năng lại thấy cảnh Thẩm Dục diễn cái nét sầu khổ trong vòng 1 giây.

Thằng cha này học đổi mặt chắc luôn!

Bạch Duẫn Dương há hốc miệng, đồng thời cảm thán trong lòng quả là người làm việc lớn co được duỗi được.

Nhìn cái tên Thẩm Dục trước mặt này đi, thực lực rõ ràng là cực kỳ mạng là giấu kín mít không ai biết được. Nếu có thể khiến cho đoàn trưởng Hàn Tử Dương của binh đoàn đánh thuê số một thành phố S run sợ thì e là thân phận cũng không đơn giản, nhưng anh ta có thể đứng tán nhảm cả buổi với một anh bảo vệ gác cổng.

Ái chà chà... Hay à nha.

Bạch Duẫn Dương nghiêm túc gật đầu, không biết rằng bộ dạng giả vờ chín chắn ấy buồn cười cỡ nào. Ít ra thì khi Thẩm Dục nhìn lướt qua cái mặt ông cụ non của báo con thì chợt cảm thấy trong nhà có thêm cục bông cũng phải chuyện xấu gì.

"Tôi không có nhà hai ngày đã phiền anh để ý rồi. Này là chút tấm lòng của tôi tìm được từ trong thôn, nếu anh không chê thì nhận lấy nhé."

Thẩm Dục lấy ra năm gói mì ăn liền từ trong ba lô đeo sau lưng, cười nói rồi đưa cho bảo vệ.

Từ lúc thấy Thẩm Dục lấy mì ăn liền ra khỏi ba lô thì hai mắt của bảo vệ để dính chặt trên đó, hắn xoa xoa tay, miệng vừa nói "ui ngại quá ngại quái, chuyện tui phải làm mà", tay vừa nhanh nhảu nhận hàng.

"Hai ngày nay có người là tới khu phố không?" Thẩm Dục hỏi.

Bảo vệ vỗ ngực đảm bảo: "Toàn người quen cả thôi. Tôi thấy, trừ người ở đây thì không ai tới gần tầng lầu mà anh cậu sống cả.

Vừa nói xong, bảo vệ hình như nghĩ đến điều gì ấy, muốn nói nhưng lại thôi.

"Làm sao thế?"

"Không có người lạ, nhưng có hai người tới tìm cậu, là ba... là ông Thẩm và và bà Thẩm, tới hỏi khi nào cậu về."

Thẩm Dục dừng bước, bàn tay bên người nắm chặt lại, đồng từ đen tuyền như thú săn ngắm mồi, thêm cả đôi môi nhợt nhạt nở nụ cười quái lạ, nhìn anh không khác gì quỷ bắt hồn. Thẩm Dục phớt lờ sắc mặt trắng bệch của anh bảo vệ nói không ra tiếng, thấy hắn bị dọa đến mồ hôi lạnh ướt đẫm trán mới bình thản hỏi:

"Anh để bọn họ vào?" Thanh âm nhẹ bẫng nhanh chóng tan vào trong gió, nhưng bầu không khí bình thường lại quái dị đến cùng cực, dường như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt trái tim của mỗi người, dần dần căng thẳng.

Bạch Duẫn Dương đang ngó nghiêng đột ngột ngẩng đầu, ánh xanh trong mắt dần chuyển sang màu xám, nhìn Thẩm Dục nắm chặt tay như thấy kẻ địch, dự định một khi có chuyện thì kéo gấu trúc chạy trốn.

Bảo vệ hoảng loạn lùi về sau một bước, con ngươi co lại, mì ăn liền bị thít chặt trong lòng vỡ vụn kêu răng rắc. Hắn nhìn Thẩm Dục như nhìn thấy dã thú thiên tai, vốn định thay lời Thẩm Thời khuyên "người một nhà sao nỡ thù hằn nhau lâu" nhưng nói không thành tiếng.

Hắn nặn ra một nụ cười khó coi, lẩm bẩm theo bản năng: "Xin lỗi cậu Thẩm. Thẩm Thời có chỗ dựa sau lưng, muốn xử lý một tên gác cổng hèn mọn như tôi chỉ cần một câu là xong. Tôi còn phải nuôi gia đình nên không dám đắc tội họ. Thế nên tôi mới để họ vào trong, nhưng căn hộ của cậu đây đã được khóa lại, chắc chắn không bị sao cả."

Khóa lại?

Thẩm Dục cười khinh.

Với cái bản tính mặt dày của Thẩm Thời và Thẩm Bạch Chỉ thì dù có khóa thì bọn họ cũng mở cửa vào thôi.

Nghĩ vậy, Thẩm Dục lười xử lý cái tên bảo vệ ba phải hèn nhát vô năng này, linh lực tụ trong bàn tay cũng dần tiêu tán, đi thẳng về tầng của mình không ngoảnh lại.

Thẩm Dục một lòng chỉ đời về nhà để kiểm tra tình hình nên không thấy được báo con và gấu trúc bị anh bỏ quên sau lưng, kẻ trước thì nhìn anh đề phòng, người sau thì nhìn tay anh trầm ngâm.

Linh lực!

Hóa ra là có tu sĩ thật kìa. Chó ngáp phải ruồi, nhóc còn gặp phải nữa chứ!

Bạch Duẫn Dương chớp chớp mắt, cái đuôi rung rinh theo bước chân nhanh dần, chạy đến cạnh bên chân Thẩm Dục.

Lại gần cảm nhận một chút thì nhóc xác định được đây là linh lực, không phải dị năng!

Báo con khó hiểu theo Thẩm Dục về nhà. Trên đường đi, một người một báo một gấu nhận được biết bao ánh mắt thương hại, cũng khiến Thẩm Dục nảy lên cảm giác bất anh ngày càng mạnh mẽ.

Chạy lên tới tầng 17, chưa tới cửa nhà Thẩm Dục đã thấy cửa chính đã được mình dày công tốn sức chuẩn bị nằm sóng soài trên đất.

Anh hít sâu một hơi đi chầm chậm đến cửa, một khung cảnh hỗn loạn rơi vào trong tầm mắt, dấu chân chồng chéo nói cho anh biết không chỉ có Thẩm Thời và Thẩm Bạch Chỉ vào đây, còn có người chờ bọn họ đi rồi tới đây hôi của.

Thẩm Dục thấy rau xanh trong thùng xốp bị nhổ tận gốc, thậm chí cả một cái thông nguyên vẹn lành lặn cũng không có, một bao gạo giấu trong bếp không cho ai hay nay cũng không cánh mà bay, cả nửa chai dầu cũng bị người khác lấy mất.

Vài món đồ nội thất ngã tứ tung trên sàn, quần áo trong tủ cũng bị xé nát tan tác.

Cả căn hộ như bị gió lốc quét sạch, không còn thừa lại bất kỳ thứ gì hữu dụng.

Thẩm Dục đứng ở cửa, người anh tỏa ra khí lạnh. Nếu không phải ánh mắt nóng hổi kỳ quái sau lưng nhắc nhở anh không được bộc lộ sát khí quá lộ liễu, thì anh suýt chút nữa đã phát điên chạy tới trung tâm thành phố giết chết ả đàn bà đó, còn dạy dỗ Thẩm Thời không biết nhục này một trận.

Bạch Duẫn Dương vốn đã hiểu rõ chuyện gia đình của Thẩm Dục qua cuộc nói chuyện tận mắt thấy thảm cảnh này cũng không đành lòng nhìn thẳng mà quay đầu đi, đột nhiên có chút đồng cảm với Thẩm Dục.

Có người nhà cực phẩm như vậy, bị thần kinh cũng khó trách.

Chàng trai đứng lặng người ở cửa một lúc lâu mới chấp nhận sự thật, hạ mắt nhìn báo con đang tò mò, còn có con gấu trúc lộ ra ánh mắt châm chọc, ngẩng mặt nhìn những hộ khác đang vui sướng khi người khác gặp họa, cắn răng nói: "Vào đi."

Bạch Duẫn Dương mừng rỡ chạy lon ton vào nhà. Vào nhà rồi chưa kịp quan sát xung quanh đã bị gấu trúc cắn gáy tha vào cái ổ may mắn nguyên vẹn, muốn nhổm người lên lại bị móng vuốt đè xuống.

Báo con dùng sức vẫn có thế tránh thoát được, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của gấu trúc thì đành mặt mũi đớn đau mà nằm im ngoan ngoãn.

Thật ra thì lúc gấu trúc lạnh mặt nhìn mình đăm đăm, Bạch Duẫn Dương luôn có ảo giác như đang đối mặt với Thanh Hòa mama.

Cảm giác được sau đó lịch sử lại tái diễn, bị gặm đuôi treo lên cây cả một ngày...

Thẩm Dục miễn cưỡng cho gấu trúc một ánh mắt khen ngợi, nào biết rằng con gấu trúc này chỉ một lòng lo cho báo con nhìn mình cũng không thèm, chen chúc với báo con trong ổ nằm ngủ.

Thẩm Dục còn phải khổ sở đi sửa cửa chính:...

Thôi vứt mẹ đi cho rồi!

Kệ mọe nó có phải là con gấu trúc kiếp trước hay không.

Cái ổ này không biết Thẩm Dục kiếm ở đâu ra, khá giống như ổ cho cún cưng, được lót bông khắp cả nệm, đàn hồi rất êm. Bạch Duẫn Dương nằm dựa một lát đã cảm thấy toàn thấy ấm áp, nhóc con híp hai mắt, rúc sát vào người gấu trúc vốn như cái bếp lò.

Có lẽ gấu trúc thật sự rất mệt, quanh mũi là mùi hương quen thuộc của con non, tựa người vào thân mình tròn vo, ý thức dần chìm xuống chưa tới năm phút đã ngủ say. E là cửa sắt kêu ầm lên cũng không đánh thức nó được.

Bạch Duẫn Dương tuy rằng không nhúc nhích được, nhưng nhóc còn hai mắt cơ mà. Cái đuôi xù gác lên người gấu trúc, mắt xanh tròn vo xoay vòng bám dính vào Thẩm Dục đang đập ầm ầm cố gắng sửa lại cửa chính.

Chàng trai đang bắt ốc chợt cảm thấy lạnh gáy, động tác chợt vụng về hẳn, trong chốc lát, tua vít điện suýt nữa đâm xuyên qua bàn tay anh.

Nhìn vết thương đáng tươm máu ra trên mu bàn tay, Thẩm Dục quay đầu lại âm trầm nhìn, phát hiện quả nhiên là con báo con tràn đầy sức sống kia.

Thấy Thẩm Dục nhìn mình, Bạch Duẫn Dương tốt tính run run chòm râu, nhe răng nở một nụ cười dị hợm.

Thẩm Dục:...

Ném nó đi luôn nha?

Ném cả ổ luôn, anh thật sự không thèm đứa nào nữa đâu.

Nhìn nhau nửa ngày, vẫn là chàng trai cúi đầu trước, vừa cảm thấy mình đo so kè với một con báo con thì mất giá quá, vừa tiếp tục sửa cửa gõ bang bang. Nhìn anh ta nghiến răng nghiến lợi gõ như đang gõ chết kẻ thù vào sinh ra tử, chắc là coi cửa chính như Thẩm Thời, Thẩm Bạch Chỉ, có cả con báo tuyết nữa mà gõ ầm ầm.

Bạch Duẫn Dương đắc ý híp mắt lại, trong lòng vui vẻ.

Coi kìa, rõ ràng chỉ mới chừng 24, 25 mà cả ngày bày ra cái mặt thâm cừu đại hận ấy cho ai xem. Như này nhìn vẫn thuận mắt hơn nhiều.

Đến khi Thẩm Dục sửa xong cửa sắt thì trời đã nhá nhem tối.

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, vừa năm giờ thôi nhưng ngòi trời đã tối sầm, hơn nữa mấy ngày nay mây đen tụ mãi không tan, cứ có cảm giác sắp xảy ra một trận tuyết lớn khó tránh được.

Mặc dù Bạch Duẫn Dương có thể nhìn thấy đồ vật trong đêm, nhưng nhóc khá tò mò vì sao Thẩm Dục luôn giữ dáng vẻ bình tĩnh như vậy. Rõ ràng căn hộ bị xáo trộn không còn gì nhưng sao anh ta bình thản như đi trên đất bằng thế?

Hơn nữa nhìn kỹ thì Thẩm Dục sửa lại cửa nhà cho chạm sát sàn nhà, còn phủ thêm một lớp vải bông dày, Bạch Duẫn Dương dám chắc cánh cửa này không hở ra được một cái khe bé tí. Màn che cũng là loại dày cộm, nhìn từ ngoài mà nói thì trong phòng tối đen như mực.

Tên này muốn là gì vậy?

Sớm thôi Bạch Duẫn Dương sẽ có đáp án.

Báo con nằm ườn trong ổ tận mắt nhìn thấy chàng trang khua tay, trên bàn lập tức xuất hiện vài ngọn nến to cỡ cánh tay cùng với một cái bật lửa.

Với cả, nguồn linh lực này rất quen!

Cục bông trừng to hai mắt có vài tia sáng kỳ dị xẹt qua, móng vuốt bất giác bấu vào nệm.

Nhìn đồng tử màu xanh sáng lên trong bóng đêm của báo tuyết càng thêm thần bí khó lường, người đàn ông giấu mặt trong bóng đêm cong môi cười, tà khí tỏa ra bốn phía, một luồng khói đen đó dường như nhuộm đen cả tròng trắng mắt của anh, cực kỳ quỷ dị.

Anh ta dựng đứng ngón trỏ kề bên môi, làm động tác "suỵt", bình tĩnh nhìn Bạch Duẫn Dương đầy chăm chú.

Suỵt cái quần què!

Bạch Duẫn Dương trợn trắng mắt, sớm đã quen với việc Thẩm Dục thay đổi sắc mặt trong một giây.

Nhóc còn nhớ lúc Trúc tinh kể chuyện xưa có chuyện gì mà một giây đổi một lớp mặt, gì mà có hơn hai mươi linh hồn tồn tại trong một cơ thể...

Lúc ấy Bạch Duẫn Dương tò mò cực, hai mươi mấy linh hồn cùng sống trong một cơ thể không sợ bị nổ cái đùng sao?

Hiện giờ nhìn Thẩm Dục giây trước hòa nhã giây sau thâm trầm, cục bông cảm thấy mình đã thấy được chân tướng trong tầm tay.

Là bị thần kinh nè!

Chắc kèo luôn!

Hơn nữa, Bạch Duẫn Dương sớm đã nhìn thấy được khi chàng trai nhìn gấu trúc, trong mắt sẽ hiện lên đủ thứ cảm xúc phức tạp như áy náy, khổ sở.

Nhìn mức độ để ý của gấu trúc dành cho anh ta thì người này chỉ dọa nhóc được thôi, căn bản không làm gì được mình.

Cục bông vốn dãn cái mác thần kinh hết thuốc chữa cho chàng trai, ngáp một cái, cảm thấy mí mắt nặng trĩu.

Cái đầu xù xù gật gà gật gù, báo con mắt mũi kèm nhèm nhìn Thẩm Dục thắp nến, dọn dẹp phòng xong xuôi thì dứt khoát lên giường nằm mặc kệ bọn chúng, ấn tượng trong lòng nhóc lại giảm một hàng tiếp nối một hàng.

Cái tên vô trách nhiệm này, lúc mình đi thì vẫn nên bắt cóc gấu trúc đi luôn...

Trước khi rơi vào cơn say giấc, cục bông lầm bầm trong lòng nên đào góc tường như nào đây.

Giữa đêm, Bạch Duẫn Dương cuộn người ngủ kiêm tu luyện đột nhiên bị một luồng linh lực dao động đánh thức.

Nến đỏ trên bàn đã tàn, tiếng gió nức nở uất ức đập vào cửa sổ kín bưng, chợt coi con ngươi ánh lam sáng lên giữa màn đêm đen kịt duỗi tay không thấy ngón, cực kỳ đáng sợ.

Trong mắt của Bạch Duẫn Dương không có chút mơ màng ngái ngủ nào, ánh mắt tỉnh táo cảnh giác quét qua cả căn hộ.

Đến khi nhóc dừng mắt ngay giường của Thẩm Dục thì cuối cùng cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.

Một luồng sáng đỏ lạ thường lập lòe ngay trên ngực người đàn ông đang nằm ngửa mặt nhìn lên trần nhà. Trong luồng sáng đỏ như máu ấy, một ngọc bội mờ ảo đang ngưng tụ từng điểm, tia sáng đỏ sẫm biến thành từng vệt máu tươi quấn kín quanh ngọc bội, nháy mắt cái, ngọc bội trắng sáng bị nhuộm đỏ như ngâm trong máu.

Hoa văn mờ ảo trên ngọc bội khá quen với Bạch Duẫn Dương, cái ngọc bội này chính là cái mà Thẩm Mộ Hàm đeo trên cổ!

Ramen: Lời tác giả chương này chủ yếu là kể về lịch trình cá nhân này nọ nên mình sẽ không dịch nhé.

Khi nào Bạch Duẫn Dương hóa hình thành người mình sẽ thay đại từ nha. Giờ thì cháu nó vẫn chỉ là một con báo con thôi mà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net