Chương 5: Chạy làm gì, tao giúp mày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Báo thù rửa hận, chơi lại lưu manh?

Chơi làm sao mà chơi? Chẳng lẽ phải bắt chước người ta ôm ôm ấp ấp rồi sờ soạng bộ cơ ngực, cơ bụng nhìn qua cũng biết rất sướng tay kia à?

Quang minh chính đại thả dê với đối tượng thầm mến mà đối phương thậm chí còn cam tâm tình nguyện. Cái tình tiết ảo ma này là sao?

Ánh mắt Diệp Dao chuyển đi, anh và Lục Tầm nhìn nhau, còn có thể thấy rõ sự cưng chiều bên trong.

"Giờ sao?". Lục Tầm còn điếc không sợ súng mà khiêu khích, "Tới hay không?".

"Rào--".

Bọt nước văng lên tung tóe, một cơn sóng tạt lên người Lục Tầm. Cú tấn công bất ngờ này khiến hắn trở tay không kịp. Lục Tầm thả mặt anh ra để lùi lại hai bước.

Diệp Dao điều khiển chính mình cất tiếng cười trào phúng: "Ha hả".

"Giỏi lắm, Diệp Dao, mày dám đánh lén?" Lục Tầm nhanh chóng nhảy vào trong bể, tung chiêu kẹp cổ Diệp Dao, cả cơ thể cũng áp vào, "Muốn solo dưới nước đúng không, để tao xem mày có bao nhiêu cân lượng!".

Nước trong bể liên tục sóng sánh, dán chặt lên làn da bóng lưỡng, Diệp Dao cũng không rõ bản thân đang chạm chỗ nào của Lục Tầm, cả mặt bể như biến thành chiếc giường lớn, giăng lưới nhốt cả anh và Lục Tầm trong đó, chân tay quấn quýt.

Quá gần, quá nóng.

Tiếp xúc thân mật như vậy, muốn Diệp Dao không nổi lên chút phản ứng nào, thì đúng là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.

Diệp Dao đẩy Lục Tầm ra, rồi đột nhiên bất cẩn trượt chân, cả người chìm xuống bể nước.

Anh chưa kịp phản ứng lại, thì đã được một bàn tay lớn đỡ vào lưng lôi lên.

"Mày không sao chứ?", Lục Tầm mặt mày nhăn nhó đứng trước mắt anh, "Đưa tao coi".

Thấy lồng ngực hai người lại sắp chạm nhau, Diệp Dao vội vàng dùng tay ngăn cản, không cho hắn lại gần.

"Còn có thể bị sao nữa, cũng đâu phải nước sôi". Diệp Dao lau sạch nước trên mặt, đồng thời nghĩ cách đánh lạc hướng Lục Tầm. Anh lanh mắt tia thấy đám giường gỗ nhỏ chất thành đống ở gần đó, liền hỏi Lục Tầm, "Đồ đạc ở đây khác xa tao nghĩ nhiều, vì sao trong nhà tắm lại có giường, dành cho mấy người ngâm quá lâu nên bị ngất nằm nghỉ à?".

Ánh mắt Lục Tầm đúng như mong muốn dời đi, hắn nhìn về phía mấy cái giường nhỏ, khóe miệng nhanh chóng kéo lên, sau đó lại run rẩy hạ xuống, cuối cùng cũng không giữ được vẻ mặt thản nhiên nữa, hắn quay đầu ra chỗ khác, cười sặc sụa.

Cái gì mà giường nghỉ ngơi, cái đó là giường tắm chà. Xem ra bạn Diệp Dao đối với những chuyện tiếp theo hoàn toàn không biết gì rồi.

Tổ quốc đất rộng bao la, phong tục vùng miền khác biệt lớn thiệt là tốt.

"Mày cười cái gì?". Diệp Dao nghi ngờ.

Lục Tầm lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Chút nữa tao giúp mày chà rửa nha?".

Diệp Dao vấn đề cao cảnh giác: "Chà lưng thôi thì được".

Lục Tầm cười tràn đầy tình nhân ái: "Yên tâm đi, tao đều nghe theo mày, mày còn lo gì nữa".

Chờ đến khi Diệp Dao nằm lên trên đó, chà chỗ nào còn không do hắn chọn sao? Thịt đã lên thớt, còn chạy đi đâu.

Lục Tầm chỉnh lại vị trí của mình, cùng Diệp Dao sóng vai dựa vào thành bể. Liếc khóe mắt, hắn dễ dàng tìm được bóng dáng của Diệp Dao, dù không nói lời nào, nhưng chỉ cần ở cùng một chỗ, là đã cảm thấy cả người phấn khởi rồi.

Lục Tầm kéo tay Diệp Dao qua, nắm lấy như bình thường, một tay khác khi có khi không nghịch ngón tay Diệp Dao, giữ lại rồi thả ra.

Diệp Dao hài lòng với việc Lục Tầm đặt lực chú ý lên tay anh thay vì cơ thể, chờ đến khi phản ứng hoàn toàn tiêu xuống, lúc đó hẳn rút về.

"Tắm nhiêu đó đủ rồi", Diệp Dao nói, "Chà lưng lẫn nhau xong thì về".

Hai mắt Lục Tầm sáng như sao!

Hắn đứng phắt dậy, đi thẳng tới bên chiếc giường nhỏ kia trước, sau đó mới quay lại làm một động tác mời với Diệp Dao.

"Tiểu Lục vì ngài đặc biệt phục vụ", Lục Tầm giả bộ kín đáo nói, "Mời ngài nằm lên ạ".

Một loạt động tác của Lục Tầm khiến Diệp Dao không kịp đề phòng, bàn tay với lấy khăn mặt của anh đứng sững giữa không trung. Thậm chí không đủ thời gian bận tâm việc Lục Tầm cứ trần truồng như vậy đứng trước mắt anh cười toe toét, ánh mắt anh tập trung nhìn về phía cái giường chỉ đủ một người nằm kia.

Cái thứ đó, hình như công dụng không như anh nghĩ.

Người ở đây không ngồi trên ghế nhỏ chà lưng cho nhau sao. Dùng khăn lông quấn nửa dưới, chỉ cần để trần lưng trên ra chà cho nhau thôi, vì sao lại phải nằm?

Diệp Dao nhanh chóng tự hỏi, kết hợp với tình cảnh phía trước, nhanh chóng hiểu ra thế nào là tắm kỳ.

"Tao đột nhiên nhớ ra có việc quan trọng. Thôi tao đi trước", Diệp Dao bước ra khỏi bể nước, đi thẳng đến phòng thay đồ, nhưng mới được nửa đường thì bị chặn lại.

Lục Tầm bày ra vẻ thân thiện mỉm cười: "Lớp trưởng, một lần thất tín vạn lần mất tin đấy nhé. Huống hồ, lúc nãy là mày đòi mà, còn nhớ không".

"Tao thấy cực kỳ có lỗi với mày". Diệp Dao cố gắng đẩy cái tay đang bóp eo anh ra, "Nhưng nhân cách đồng ý tắm kỳ với mày đã đi xa rồi, tao là nhân cách thứ hai của cậu ta, ngày mai mày cùng nhân cách ấy chà đi".

"...... Đụ", Lục Tầm không nhịn nổi cười phá lên, ngay sau đó càng dùng sức trên tay, đem Diệp Dao 1m8 bế lên, bỏ vào cái giường nhỏ.

Đã không có nước che đậy, lại cùng thân thể trẻ tuổi tiếp xúc trực tiếp, mọi thứ phơi bày trần trụi không còn chỗ trốn.

Cái giường này rất dễ khiến người khác liên tưởng đến cái giường khác, huống chi là dưới tình trạng hai người không manh áo che thân.

Diệp Dao khó không chế mà cứng đờ, anh ngoái đầu lướt qua vai Lục Tầm, nhìn về phía sau. Bàn tay Lục Tầm còn dán lên sau eo anh, độ nóng cháy của nó có thể đem da thịt chỗ đó hòa tan.

Dự tính ban đầu của Lục Tầm là đẩy Diệp Dao xuống thì trực tiếp chà luôn. Nhưng chỉ cần nhìn những thớ cơ bắp cứng nhắc dưới tay cũng đã rõ chủ nhân nó đang bất an.

Lục Tầm nghĩ nghĩ, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Diệp Dao, đồng thời rút lại cánh tay đang sờ trên eo của Diệp Tầm lại, nghiêm túc đặt lên đùi.

Có thể thấy Diệp Dao nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm.

"Tại sao lúc ở cùng tao, mày lại ngại ngùng như vậy?". Lục Tầm nhẹ giọng hỏi.

"Tao không quen thôi". Diệp Dao nói.

"Chỉ vì không quen?". Lục Tầm quay đầu, bởi vì hắn có đôi mắt hẹp dài kia nên khi nhìn chằm chằm một ai rất dễ sinh ra cảm giác áp bức, đôi mắt đen ấy xoáy sâu vào Diệp Dao, nhưng chỉ chốc lát hắn liền cười xòa, xua bớt cảm giác ngột ngạt.

Khi Lục Tầm nói chuyện với anh âm thanh vẫn trầm thấp dịu dàng như cũ, nhưng ánh mắt lại có chút nguy hiểm: "Biết tại sao tao đòi cùng mày tắm rửa gia tăng tình cảm không? Vì gần đây thái độ của mày với tao rất khác, có phải là có bạn mới rồi đúng không, nên không muốn chơi với tao nữa?".

Tim Diệp Dao nảy lên một cái.

Anh đúng là không nghĩ tới, Lục Tầm ngày nào cũng hi hi ha ha thế mà lại nhạy cảm với chuyện này như vậy, anh đã rất cẩn thận, cho là không bị lộ, nhưng cuối cùng vẫn bị Lục Tầm nhận ra.

"Nói ngớ ngẩn, tao nói không muốn chơi với mày khi nào?", Diệp Dao ổn định cảm xúc, "Với lại, thái độ kỳ quái ở đâu, sao tao không biết?"

Lục Tầm giống như đang chờ câu này, nhất thời nheo mắt lại: "Mày còn dám hỏi nữa hả, uống một ngụm nước của tao cũng phải do dự. Buổi tối ngủ thì đưa lưng về phía tao, trái tim tao bị mày làm tổn thương, mày tính bồi thường như thế nào?".

"......". Diệp Dao, "Thế mày muốn gì?".

Lục Tầm khoanh tay: "Mày nói xem, tao đây không phải đang tìm cách gia tăng tình cảm sao?".

Diệp Dao im lặng, Lục Tầm cũng không ép anh, hắn cho anh thời gian để chuẩn bị. Cuối cùng, chỉ nghe Diệp Dao thở dài một hơi, chậm rãi nằm xuống.

Lục Tầm cảm thấy tim mình bị sự đáng yêu làm cho hòa tan, khóe miệng cũng cong lên.

Diệp Dao quen Lục Tầm bao lâu rồi, anh nhanh chóng nhận ra có mùi điếm thúi: "Mày gài tao đúng không?".

"Sao có thể chứ bạn Diệp, tao mà là cái dạng người đó sao?", Lục Tầm hì hì một tay ấn Diệp Dao xuống, trong nụ cười làm gì còn thấy nét đau khổ vừa rồi, "Ngài nằm xuống đi ạ, em đây liền bắt đầu ngay đây".

Diệp Dao nằm sấp trên giường nhỏ, anh thầm thấy may mắn khi phía trước được che chắn, nhưng một giây sau liền nhớ ra toàn bộ phía sau của anh đều lồ lộ trước mắt Lục Tầm.

Diệp Dao ngoái đầu lại phía sau, liền thấy Lục Tầm không chút giấu giếm đứng sau lưng anh, im lặng nhìn chăm chăm lưng anh...... hoặc cũng có thể là bộ vị bên dưới.

Diệp Dao cả người nổi da gà, những ý niệm chạy trốn ngay lập tức bật ra, anh liền xoay người muốn bước xuống giường, lại bị Lục Tầm ấn xuống.

"Tao không trốn, tao đi mặc quần", Diệp Dao giải thích.

Lục Tầm nhướng mày: "Mặc quần làm gì, mày ra ngoài hỏi thử, ai đi tắm kỳ mà mặc quần? Đừng có giỡn nữa".

Diệp Dao khẽ cắn môi: "Tao không mặc cũng được, nhưng hay là mày mặc vào đi, đừng có đứng sau lưng tao...... lúc ẩn lúc hiện".

Lục Tầm bị cách dùng từ của Diệp Dao chọc cười, hắn nhìn Diệp Dao, lại cúi đầu nhìn chính mình, cười thành tiếng. Cuối cùng, vì để Diệp Dao không bởi vì bộ vị lúc ẩn lúc hiện của hắn mà cảm thấy mặc cảm, Lục Tầm vẫn ngoan ngoãn đi mặc quần.

Diệp Dao cuối cùng cũng phải trèo lên giường nằm sấp, anh đem mặt chôn giữa hai cánh tay, như con đà điểu vùi đầu dưới cát, chỉ cần mắt không thấy, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Có bàn tay to nhéo vành tai anh, còn mang theo thanh âm từ tính độc nhất của hắn.

"Tao bắt đầu đây".

----------------------------------------------

Da Diệp Dao thật sự rất trắng, sau khi ngâm nước lại tăng thêm độ bóng.

Anh thoạt nhìn rất sạch sẽ, mà trên thực tế thì đúng là sạch thật, chà một hồi cũng không thấy ghét đâu, ngược lại thấy da chỉ thấy đỏ lên.

Lục Tầm cẩn thận nhìn, sợ bỏ lỡ một chút phản ứng nào đó của Diệp Dao.

Trong lòng Lục Tầm tràn ngập cảm giác thỏa mãn.

Cuối cùng cũng thấy được toàn bộ cơ thể của Diệp Dao, mà cũng cho Diệp Dao thấy toàn bộ của hắn, giữa bọn họ không còn chút khoảng cách nào.

Hắn là người đầu tiên, cũng là người duy nhất cùng Diệp Dao cận kề như vậy, có được vị trí đặc biệt này làm cho trái tim hắn vô cùng rạo rực.

Lục Tầm từ lưng chuyển sang chà eo.

Mà từ eo đi xuống, là vị trí quan trọng nhất của Diệp Dao.

Diệp Dao lớn lên chỗ nào cũng đẹp, những chỗ mà thường xuyên bị quần áo che lấp thì lại càng trắng hơn.

Chỉ có điều mấy chỗ nhạy cảm mà nhìn nhiều thì có vẻ không tôn trọng Diệp Dao lắm. Lục Tầm liền cố ý tránh đi, đặt ánh mắt lên chỗ eo vừa bị mình chà xong, cảm nhận xúc cảm và độ ấm ở đó.

Tùy ý đẩy khăn tắm xuống phía dưới, trong mắt Lục Tầm hiện ra ý cười.

Đó là đôi hòn ngọc nho nhỏ, bị giấu ở dưới cơ thể trắng muốt, hình thành sự đối lập màu sắc, so với da thịt mềm mại bên cạnh thì càng dụ dỗ người ta trêu chọc chúng nó.

Nếu sờ thì sao nhỉ, có mềm không ta?

Bất tri bất giác, Lục Tầm đưa bàn tay trần lên nắm lấy sườn eo trắng bóc. Lục Tầm đưa ngón tay cái ấn vào hai bé trứng nhỏ, nhẹ nhàng xoa bóp.

Mềm lắm!

Đây là ý nghĩ đầu tiên của Lục Tầm, mà đồng thời, cái eo trong tay đột nhiên run lên.

----------------------------------------

Diệp Dao phục thật sự.

Anh nằm trên giường niệm Đạo Đức Kinh, thành công biến mình thành người tu hành. Lúc thấy sắp vượt qua một kiếp tắm kỳ này thì Lục Tầm đột nhiên ra tay bóp một cái, liền ấn trúng điểm mẫn cảm mà chính anh cũng không biết!

Sờ một cái chưa đã ghiền, Lục Tầm liên tục xoa nắn, tựa hồ rất có hứng thú với hai bé con kia.

Diệp Dao bị cảm giác xoa nắn làm cho bủn rủn, một loại kích thích chưa từng có đánh úp anh. Cùng lúc đó, Diệp Dao hoảng hốt phát hiện, ở tình huống anh không hề có một suy nghĩ đồi bại nào mà cơ thể đã xảy ra biến hóa, mà chính anh cũng không khống chế được.

Phía sau Diệp Dao chính là Lục Tầm. Trong lúc không một manh vải che thân này chỉ cần xoay người một cái, là Lục Tầm có thể phát hiện chỗ bất thường ngay.

Diệp Dao đương nhiên là có thể nói thật cho Lục Tầm hiểu, đều là nam nhân hắn sẽ thông cảm được. Nhưng, muốn anh cùng hắn trần trụi đối mặt, dưới tình huống bị nhìn chằm chằm địa phương không ổn đó, Diệp Dao chỉ nghĩ thôi cũng xấu hổ đến mức ngón chân cuộn tròn, muốn tìm một cục đậu hủ đâm đầu vào chết cho rồi.

Không được, anh phải nghĩ cách khác để tránh Lục Tầm.

Diệp Dao nghĩ như vậy, liền nghiêng người một chút, đè cái tay đang tác quai tác quái của Lục Tầm: "Bắt nạt tao không hiểu biết à? Cái này không có trong chuyên mục tắm kỳ đúng không?".

Lục Tầm ngẩng đầu, nở một nụ cười chính trực: "Đúng là không có".

Lục Tầm trả lời quá đúng tình hợp lý, Diệp Dao đuối lý trong chốc lát, buông tay hắn ra. Lục Tầm đứng bên trái giường, anh liền xoay người qua bên phải, hơi nhón nửa người trên chuẩn bị xuống giường.

"Tao chà xong rồi, giờ đến lượt mày, mày qua đây nằm xuống đi, tao mặc quần xong thì tới ngay". Diệp Dao nói.

Chờ khi Lục Tầm từ bên trái nằm lên giường, anh đã từ phía bên phải rời đi mặc quần áo, vừa lúc tránh đi hoàn cảnh xấu hổ.

Diệp Dao đang toán lộ trình hành động trong đầu, liền nghe một tiếng cười khẽ.

"Ai nói với mày là xong rồi?".

Một bàn tay đặt lên vai Diệp Dao, theo nó nhìn lên trên thì thấy nam thần trường lộ ra nụ cười đểu giả đặc trưng mỗi lần làm chuyện xấu.

"Mày cho rằng, tao chỉ chà lưng cho mày thôi à?".

Diệp Dao: "?!".

Đôi tay khẽ vận sức liền đem Diệp Dao từ nằm nghiêng, biến thành tư thế nằm thẳng.

"Phía trước bụng, đương nhiên cũng chà luôn --".

Âm thanh mang theo ý cười của Lục Tầm đột nhiên im bặt, bên nụ cười hơi cứng nhắc.

---------------------------

Trong lòng Lục Tầm luôn cảm thấy, Diệp Dao như là tiên trên trời, cao sang tinh khiết, không giống mấy tên khỉ khác.

Cho nên mỗi khi thấy có người tăm tia Diệp Dao, cho dù là thiện ý, mang theo yêu thích, hắn đều cảm thấy không thoải mái.

Sở dĩ có suy nghĩ này một phần nguyên nhân đến từ tính cách Diệp Dao, ngày thường anh rất chú trọng riêng tư ở phương diện này.

Là đàn ông, ai cũng có phản ứng sinh lý, huống chi bọn họ còn thường xuyên ngủ cùng nhau. Hắn biết rất nhiều chuyện của Diệp Dao. Nhưng giờ nhớ lại, mỗi khi gặp tình huống như này, Diệp Dao đều né tránh ánh mắt của hắn không cho đụng chạm, tránh khả năng phát sinh xấu hổ.

Thế cho nên, đây cũng là lần đầu tiên Lục Tầm trực tiếp đối mặt dục vọng của Diệp Dao.

Sự tinh khiết của Diệp Dao đã ăn sâu vào nhận thức của Lục Tầm, nhưng cho đến lúc này hắn cũng không cảm thấy bị hụt hẫng, cũng không có sự khó chịu khi vị thần sa chân xuống trần thế.

Cả người hắn chìm ngập trong hưng phấn khó hiểu, loại rạo rực này xuất phát từ trái tim, thông qua máu chảy khắp người rồi nhanh chóng khuếch tán toàn thân.

Hắn đã thấy những gì trước kia chưa từng thấy, một Diệp Dao toàn diện.

Cũng chỉ có hắn mới xứng đáng được khám phá nơi tư mật nhất của Diệp Dao.

Lục Tầm không rõ bây giờ mình đang có biểu cảm gì, chỉ biết cố kìm chế, không để mình thể hiện sự quá khích. Diệp Dao cùng hắn đối diện một lát, bỗng nhiên dời tầm mắt, xoay người bước xuống giường bỏ đi.

Nhưng còn chưa đi được hai bước, Diệp Dao đã bị ôm lấy từ phía sau.

Lục Tầm giữ lấy vòng eo thon chắc, da thịt ấm nóng dán vào nhau. Cũng tiếp xúc giống như mọi khi, nhưng bây giờ cảm xúc đó lại khiến đầu Lục Tầm nổ pháo hoa đùng đoàn.

Một lời khó nói hết, đủ loại ý nghĩ nảy số, cuối cùng quy tụ thành một câu.

Lục Tầm thoáng cúi đầu, kề sát lỗ tai Diệp Dao, nói giọng khàn khàn.

"Chạy cái gì, tao giúp mày".

Vài lời của Temora: Dịch chương này xấu hổ quá các bạn ạ, tuy là tui cũng kinh qua các thể loại nặng đô các kiểu rồi, nhưng mà hai bạn nhỏ nhà này sweet quá thể luôn. Vừa ngây ngô vừa bạo dạn, loại thẳng nam này ở đâu nhặt được vậy ạ, giờ đặt hàng có freeship hông sốp ơi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net