Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Vĩnh Gia chưa biết chuyện gì xảy ra còn đang ở trong phòng vừa xem video khởi nghiệp video vừa ghi chép. Chờ đến lúc chú Lưu gõ vang cửa phòng, cậu mới bừng tỉnh, xoa xoa nước miếng bên miệng.

Chương trình học này thật nhàm chán, khiến cậu ngủ khi nào cũng không biết.

“Chú Lưu sao vậy ạ?” Lâm Vĩnh Gia mở he hé cửa phòng, căn phòng tối hôm qua bị cậu và Mục Cao Cách làm cho rối tinh rối mù, cậu ngượng ngùng không muốn chú Lưu thấy.

Chú Lưu cánh cửa khép hờ, nghe thấy bên trong có giọng của một người đàn ông phát ra: “Dự án này……”

Chẳng lẽ Lâm Vĩnh Gia đang gọi điện thoại báo cáo cho thế lực đối thủ ư?

Chú Lưu cảm thấy mình cần phải ngăn cản hành động của Lâm Vĩnh Gia: “Những nguyên liệu mà Lâm tiên sinh yêu cầu đã được phòng bếp chuẩn bị tốt, hiện tại có cần sơ chế không?”

“Dạ vâng ạ, cháu đi xuống ngay bây giờ đây.” Ngày mai lại là ngày livestream, Lâm Vĩnh Gia quen việc sơ chế nguyên liệu nấu ăn từ trước một chút, như vậy thì livestream trông mới đẹp đẽ tươm tất. 

Thử nghĩ coi trong một căn bếp sạch sẽ sáng ngời, chủ blog lại ngồi lột vỏ rồi rửa bùn thì thật chẳng thể mang lại mỹ cảm gì được.

Lâm Vĩnh Gia vẫn muốn làm một chủ blog cảnh đẹp ý vui cơ.

Lâm Vĩnh Gia ở trong phòng bếp rửa đất trên măng tây và cà rốt, chú Lưu hỗ trợ bên cạnh. Lâm Vĩnh Gia không muốn phiền toái chú, nhưng ông vẫn kiên trì muốn phụ cậu.

“Lâm Vĩnh Gia, cháu chuẩn bị mấy thứ này để làm gì? Nấu ăn cho Mục tiên sinh sao?” Chú Lưu hỏi.

Bởi vì trong nhà có đầu bếp nữ, Lâm Vĩnh Gia không muốn lấy mất việc của cô nên mấy ngày nay nấu cơm cho Mục Cao Cách.

“Không phải ạ, cháu chuẩn bị để ngày mai livestream cần dùng ạ.” Lâm Vĩnh Gia bắt đầu sơ chế bóc vỏ tôm.

Chú Lưu nghe thấy chữ livestream, chợt nhớ tới mấy quảng cáo tự nhiên bắn ra lúc lướt mạng.

“Livestream cái gì vậy?”

“Livestream nấu cơm ạ.” Lâm Vĩnh Gia không biết mạch não của chú Lưu, không biết ông đang nghĩ đi đâu.

“Ồ ồ, nấu cơm à, chỉ là nấu cơm thì được.” Chú Lưu vỗ vỗ ngực mình.

Chờ Lâm Vĩnh Gia sơ chế xong nguyên liệu, cậu nhìn đồng hồ thấy cũng sắp đến giờ ăn cơm: “Chú Lưu, chú bảo đầu bếp hôm nay làm bớt một phần nhé, cháu không ăn ở nhà, chốc lát cháu đến công ty đưa cơm cho anh Mục.”

Lâm Vĩnh Gia dùng một ít nguyên liệu nấu ăn làm 3 món mặn 1 món canh cất vào hộp giữ nhiệt, lâu rồi không mang cơm cho Mục Cao Cách, nhỡ đâu trong công ty hiểu lầm cậu với anh chia tay rồi thì phải làm sao bây giờ.

Nhìn bóng dáng Lâm Vĩnh Gia mang cơm cho Mục tiên sinh, Chú Lưu nhanh chóng gọi điện tình báo: “Tiên sinh ới cậu ấy tới công ty!”

Nhận được điện thoại, Mục Cao Cách mặt mày lạnh lùng đặt mấy tài liệu đặt ở trên bàn, dặn dò Đinh Cảnh một chút rồi rời đi.

“Đinh Cảnh, anh Mục đâu?” Lâm Vĩnh Gia đi vào phát hiện trong văn phòng không có người, liền hỏi Đinh Cảnh ngồi ở cửa.

“Sếp Mục nói anh ấy có việc đi ra ngoài một chuyến, một lát liền về, cậu có thể vào bên trong chờ một lát.” Đinh Cảnh bởi vì buổi sáng mới được Mục Cao Cách giao cho nhiệm vụ tra xét về Lâm Vĩnh Gia, không biết giữa hai người có vấn đề gì, nên không dám nói thêm gì.

“Ừm, được.”

Lâm Vĩnh Gia đặt hộp giữ nhiệt lên bàn trà, đang chuẩn bị ngồi ở trên sô pha tiếp tục lướt internet học làm giàu, đột nhiên thấy trên bàn có một đống lớn tài liệu đang mở.

Đúng rồi, hồi trước trong tiểu thuyết có nhắc tới một dự án có thể kiếm được rất nhiều tiền!

Lâm Vĩnh Gia nhảy nhót đến bàn nhìn một loạt tên các dự án, muốn tìm coi có cái tên nào mà cậu thấy quen không.

Mục Cao Cách ngồi trong phòng điều khiển nhìn Lâm Vĩnh Gia nghiêm túc đọc tài liệu về kế hoạch của công ty tức khắc cảm thấy trái tim lạnh lại. Nếu Lâm Vĩnh Gia chỉ là tò mò lướt qua một chút cũng bình thường, nhưng hiện giờ cậu xem cẩn thận như vậy…… Mục Cao Cách không dám nghĩ tiếp nữa, anh không biết những biểu hiện của Lâm Vĩnh Gia rốt cuộc là thật hay giả nữa.

Tư liệu mà Đinh Cảnh giao cho anh, Lâm Vĩnh Gia là một người phục tùng và tham lam, ngoài khuôn mặt ra, Lâm Vĩnh Gia sống bên anh hoàn toàn không phải như vậy. 

Nhìn Lâm Vĩnh Gia xem xong thì đặt lại tài liệu xuống, Mục Cao Cách hít một hơi thật sâu, từ phòng điều khiển trở về văn phòng.

“Anh Mục, anh đã trở lại!” Lâm Vĩnh Gia nhìn Mục Cao Cách đẩy cửa tiến vào, đôi mắt cậu sáng lên, đều là doanh nhân như nhau, sao thầy giáo trong video xấu như vậy, cậu muốn nhìn Mục Cao Cách thật nhiều để rửa mắt.

“Ừ” Lúc này Mục Cao Cách không biết nên đối mặt với Lâm Vĩnh Gia như thế nào.

“Anh không vui sao? Ai làm anh tức giận à?” Lâm Vĩnh Gia nhìn vẻ mặt đen kịt của Mục Cao Cách, quan tâm nhìn về phía anh.

Mục Cao Cách nhìn Lâm Vĩnh Gia hư tình giả ý cũng không biết làm thế nào để cùng cậu lá mặt lá trái: “Ăn cơm đi.”

Mục Cao Cách trầm mặc ngồi xuống, ghế sô pha theo động tác của anh phát ra âm tiếng “Ken két”, Lâm Vĩnh Gia hơi lo lắng nhìn Mục Cao Cách, cậu chưa từng thấy Mục Cao Cách lộ ra sắc mặt trầm trọng như vậy, dù là trong tiểu thuyết anh mất đi Hứa Thanh Như thì cũng chỉ lạnh nhạt đánh boxing mà thôi, chẳng lẽ công ty gặp vấn đề lớn gì sao?

Lâm Vĩnh Gia nghĩ, mặc dù hơi đột ngột nhưng cậu cũng muốn giúp Mục Cao Cách: “Anh Mục, gần đây công ty có hạng mục gì kêu là bích cái gì hồ gì đó không?”

“Bích Thủy Hồ ngạn?” Mục Cao Cách đã nghe nói qua tên dự án này, gần đây các thế gia rất nhiều công ty đều muốn tranh giành hạng mục này.

“Đúng đúng đúng!” Lâm Vĩnh Gia rốt cuộc nhớ ra cái tên dự án giúp nam chính kiếm bộn tiền trong nguyên tác. Cậu quyết định nhất định phải dựa vào ký ức đọc truyện của mình, giúp Mục Cao Cách có được dự án này, nam chính Đoạn Lẫm lúc trước có thể lấy được dự án cũng chỉ vì một cơ duyên nhỏ mà thôi.

Có lợi nhuận to to rồi, Mục Cao Cách hẳn là sẽ không đến mức vì chuyện của công ty mà buồn rầu như vậy.

“Anh Mục, em nghe chị Lâm tiết lộ một ít tin tức, dự án này sang năm sẽ biến lớn, cho nên nếu anh có thể có được dự án này, thực lực của chúng ta nhất định sẽ tăng nhiều!” Lâm Vĩnh Gia khẩn trương vụng về lấy cớ để khiến cho Mục Cao Cách có hứng thú với chuyện này.

“Lâm Vĩnh Gia.” Mục Cao Cách vẻ mặt đột nhiên trở nên rất vi diệu.

“Sao vậy ạ?”

“Em cảm thấy công ty chúng ta là làm về gì?”

“Làm…… ừm, kiếm tiền?”

“…… Anh làm kinh doanh đồ điện tử, mấy dự án ốc nghiệp này hông hề liên quan đến.”

Mục Cao Cách đột nhiên cảm thấy mình hoài nghi Lâm Vĩnh Gia đúng là rảnh hết chỗ nói, tự dưng vẽ việc vào người, làm gì có gián điệp thương mại nhà ai đến cả công ty đang làm gì cũng không rõ.

Mục Cao Cách nghĩ đến bản thân mất một buổi sáng áp lực rồi đau khổ, oán hận cắn một miếng lên mặt Lâm Vĩnh Gia: “Em không biết kim chủ nhà mình đang làm gì để kiếm tiền nuôi em à?”

Lâm Vĩnh Gia hơi ấm ức mà bưng kín mặt không cho Mục Cao Cách cắn miếng thứ 2, cậu nào biết đâu Mục Cao Cách rốt cuộc đang làm gì, trong tiểu thuyết căn bản không viết gì về nghiệp vụ công ty Đoạn Lẫm hay Mục Cao Cách, Lâm Vĩnh Gia tự nhiên dán nhãn làm ngành sản xuất gì đó, ai mà biết dự án của Đoạn Lẫm không liên quan đến Mục Cao Cách!

Nhìn Mục Cao Cách không hiểu sao tự dưng vui lên bất thường, Lâm Vĩnh Gia cướp đôi đũa trong tay anh không cho anh ăn nữa. 

“Chậc, đừng nghịch nào, anh đang bị đói đây.”

“Không cho anh, em không vui. Anh vừa cắn em!” Lâm Vĩnh Gia nắm chiếc đũa của amn trong tay nằm trên đùi anh chơi xấu.

“Thấy em đáng yêu mới cắn em, được chưa.” Mục Cao Cách có lệ dỗ Lâm Vĩnh Gia, kể ra từ sáng sớm anh vì chuyện của Lâm Vĩnh Gia mà nhọc lòng, tâm tình treo cao được buông xuống, liền rất muốn cắn Bé Gây Rối một miếng.

“Quá có lệ! Khen ý khác, muốn khen ra điểm đặc sắc.” Lâm Vĩnh Gia bởi vì được Mục Cao Cách khen một câu đáng yêu mà cười đến ngọt ngào, vẫn còn cãi bướng, muốn nghe thêm càng nhiều lời ngon tiếng ngọt.

“Được rồi, đứng lên đi, em có biết hay không bộ dáng Bé Gây Rối của em làm hại chú Lưu tưởng em là gián điệp thương mại.” Mục Cao Cách cầm lại chiếc đũa trong tay Lâm Vĩnh Gia cúi người về phía trước gắp đồ ăn, một bàn tay ôm lấy Lâm Vĩnh Gia nằm trên đùi mình, phòng ngừa cậu vì động tác của mình mà lăn xuống sô pha.

“Cái gì? Gián điệp thương mại?” Lâm Vĩnh Gia bị phỏng đoán của chú Lưu dọa hết hồn. Má trái viết vô tội, má phải viết oan ức, mình làm gì mà biểu hiện giống gián điệp thương mại cơ chứ?

“Vậy em làm sao biết Hàn Ý?” Mục Cao Cách buông chiếc đũa trong tay xuống, đem Lâm Vĩnh Gia mềm mụp ngã vào chính mình trên đùi ôm lên, để cậu ngồi ở trong lồng ngực mình.

Mục Cao Cách nhẹ nhàng bâng quơ hỏi nhưng Lâm Vĩnh Gia biết anh đang hoài nghi mình, Lâm Vĩnh Gia cúi đầu chôn mặt trong lòng Mục Cao Cách.

“Em nói sợ anh không tin.”

“Lại muốn nói em là xuyên qua tới?”

“Anh xem, anh căn bản không tin!”

Lâm Vĩnh Gia dùng đầu mình cụng Mục Cao Cách một chút, Mục Cao Cách sợ cậu đâm hôn mê liền nhéo nhéo cổ cậu ý bảo cậu không cần gây sự.

“Nếu em là xuyên qua, thì biết Hàn Ý như thế nào?”

Lâm Vĩnh Gia từ lồng ngực Mục Cao Cách ngẩng đầu, hơi khẩn trương lại có chút lo lắng nhìn về phía Mục Cao Cách: “Nếu em, em nói là em xuyên thư thì sao?”

“Xuyên thư?”

Lâm Vĩnh Gia nghĩ nói cũng nói rồi, đơn giản nói thẳng ra hết đi, bằng không hôm nay chú Lưu cho rằng mình là gián điệp thương mại, ngày mai Mục Cao Cách nên cho rằng mình là người ngoài hành tinh.

Lâm Vĩnh Gia chậm rãi đem kể lại nội dung chính của tiểu thuyết cùng chuyện mình xuyên qua nói rõ ràng, khi nói cậu vẫn luôn nhìn vào mắt Mục Cao Cách, chú ý hắn biểu cảm của anh, lại không nhìn ra cảm xúc gì đặc biệt.

“Tóm lại chính là như vậy, anh có thể hoài nghi bất cứ chuyện gì, nhưng anh không thể nghi ngờ tình cảm của em với anh!” Lâm Vĩnh Gia gắt gao ôm chặt lấy eo Mục Cao Cách, sợ anh vì chuyện này mà đẩy mình ra.

Mục Cao Cách không biết diễn tả tâm trạng hiện tại của mình thế nào, Lâm Vĩnh Gia nói anh nghe rất nghiêm túc, bởi vì trên người Lâm Vĩnh Gia có đủ loại không tầm thường, từ khí chất trước mặt người ngoài, đến kỹ thuật dương cầm cao siêu, còn có tính cách hoàn toàn khác với Lâm Vĩnh Gia gốc, ngoại trừ xuyên qua thì không còn cách giải thích nào khác.

Nhưng phàm là nói với một người chuyện cậu ta đang sống trong một quyển tiểu thuyết, ai cũng sẽ cảm thấy rất vớ vẩn.

“Vậy còn em, em có thấy đây là thế giơi tiểu thuyết không?” Mục Cao Cách hỏi Lâm Vĩnh Gia.

“Ban đầu em coi nơi đây là thế giới tiểu thuyết, nhưng hiện tại thì không, bởi vì em sống tại nơi này, không chịu bất cứ kẻ nào khống chế. Ý chí tác giả không có cách nào ảnh hưởng đến em, cũng không có cách nào ảnh hưởng đến anh. Chúng ta đều là những linh hồn độc lập.” Lâm Vĩnh Gia mẫn cảm nắm bắt điểm rối rắm của Mục Cao Cách.

“Vậy thì cứ như vậy đi.” Mục Cao Cách cũng không nói rõ tin hay không.

Nếu đây là một thế giới chân thật thì không cần phải quá mức rối rắm cái gọi là cốt truyện, một biến số rất nhỏ đều ảnh hưởng tương lai, hiện giờ có một Lâm Vĩnh Gia, sợ là sẽ trở nên càng thêm bất đồng.

Một khi đã như vậy, thật hoặc giả, đều giống nhau.

Mục Cao Cách cảm nhận được Lâm Vĩnh Gia đang gắt gao ôm eo mình, biết cậu đang khẩn trương, nhưng trong thời gian ngắn anh không biết nên đối mặt với Lâm Vĩnh Gia thế nào, Lâm Vĩnh Gia tồn tại thời thời khắc khắc nhắc nhở mình, nơi này chỉ là một thế giới tiểu thuyết mà thôi.

“Anh Mục……” Mục Cao Cách phản ứng bình đạm khiến Lâm Vĩnh Gia hoang mang.

Mục Cao Cách cư xử như bình thường, thậm chí khi Lâm Vĩnh Gia lải nhải cùng anh nói chuyện, anh cũng như thường đáp lại tưngg câu. Nhưng Lâm Vĩnh Gia vẫn cứ cố chấp ôm eo Mục Cao Cách, nói gì cũng không chịu buông tay.

Mục Cao Cách nhận điện thoại thì Lâm Vĩnh Gia ôm eo anh, Mục Cao Cách đứng bên cửa sổ thì Lâm Vĩnh Gia ôm eo anh từ phía sau, mặt dán vào lưng anh.

Mục Cao Cách ngồi vào bàn làm việc chuẩn bị làm việc, Lâm Vĩnh Gia ôm cổ Mục Cao Cách định ngồi trên đùi anh.

“Anh không sao, em đừng nghĩ nhiều.” Mục Cao Cách nhìn tài liệu trên máy tính rồi xoay ghế xoay.

Lưng ghế đối diện Lâm Vĩnh Gia, tựa như cô lập anh khỏi không gian của mình.

 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net