Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Lâm Vĩnh Gia xách theo cơm chiên cùng điểm tâm ngọt tiện đường mua mang đến văn phòng, Mục Cao Cách đang ngậm một miếng bánh quy xem tài liệu trên Ipad, miếng bánh quy đung đưa lên xuống theo từng nhịp cắn, trông anh có vẻ hơi lưu manh.

Trông thấy Lâm Vĩnh Gia tiến vào, Mục Cao Cách vội vàng lấy miếng bánh quy trong miệng xuống, khôi phục mười phần khí thế bá tổng thường ngày. Lâm Vĩnh Gia cũng không vạch trần anh, rốt cuộc đàn ông đều sĩ diện.

Cậu chỉ tiến lên cắn miếng bánh quy trong tay Mục Cao Cách rồi đưa đến bên miệng anh, Mục Cao Cách ngầm hiểu cắn đầu bánh còn lại.

Lâm Vĩnh Gia bất động, Mục Cao Cách cắn miếng bánh từng chút một, áp sát lại. Theo từng nhịp Mục Cao Cách cắn, Lâm Vĩnh Gia cảm nhận được qua hàm răng độ rung do cắn bánh quy, đây là một cảm giác rất kỳ diệu. Lâm Vĩnh Gia cảm thấy tê rần từ hàm răng lan ra toàn thân, cảm giác này thật là phê.

Chiếc bánh quy vốn đã bị Mục Cao Cách cắn một miếng to chỉ còn lại một mẩu ngắn tũn, mắt thấy Mục Cao Cách sắp hôn mình, Lâm Vĩnh Gia đẩy anh ra, lấy ra một chiếc bánh quy mới toe trong túi nhét vào miệng Mục Cao Cách.

“Mình làm thêm lần nữa nhé!”

Lâm Vĩnh Gia muốn trải nghiệm lại cảm giác hàm răng tê dại, cả người mềm nhũn, cậu chờ mong nhìn Mục Cao Cách.

Mục Cao Cách đang định âu yếm thì bị cậu làm cho dở khóc dở cười, anh nhét bánh quy vào miệng Lâm Vĩnh Gia: “Tự em ăn đi, anh đi ăn cơm.”

Thấy Mục Cao Cách không có hứng thú chơi với mình nữa, Lâm Vĩnh Gia thấy hơi tiếc, nhưng ngay sau đó cậu liền nhào tới vòng tay câu lấy cổ Mục Cao Cách rồi hôn lên bờ môi anh.

Tuy rằng không chơi, nhưng hôn thì vẫn phải hôn.

Mục Cao Cách thuận thế ôm lấy eo cậu, ôm cậu vào lòng, cúi đầu cùng cậu trao nhau một nụ hôn ướt át.

Lâm Vĩnh Gia và Mục Cao Cách môi lưỡi quấn quýt, còn nếm được một chút hương vị chiếc bánh quy vừa nãy, là vị muối biển.

Mãi Lâm Vĩnh Gia mới nhận được một nụ hôn nên cậu quấn lấy cổ Mục Cao Cách cổ không chịu buông tay, đói khát vô cùng, Mục Cao Cách bất đắc dĩ vỗ vỗ cái mông vểnh cao của Lâm Vĩnh Gia, mới kéo được cái miệng hận không thể dính luôn trên miệng mình xuống.

"Được rồi, không hôn nữa, anh ăn đi kẻo lạnh.” Lâm Vĩnh Gia sờ đôi môi phiếm hồng của mình, có chút tiếc nuối mà nói.

Mục Cao Cách đói bụng cồn cào, tốc độ ăn so với ngày thường nhanh hơn rất nhiều, tuy rằng không đến nỗi ăn ngấu nghiến, nhưng cũng không thể coi là ưu nhã. Nếu đặt trong một số yến hội, tư thế ăn của Mục Cao Cách e là sẽ bị đám thế gia chỉ chỉ trỏ trỏ.

Lâm Vĩnh Gia lại ngắm đến là vui vẻ. Cậu kéo một chiếc ghế dựa ngồi trước bàn làm việc rồi chống cằm thích thú nhìn Mục Cao Cách ăn cơm.

Rốt cuộc bản thân mình làm gì mà được người khác dùng hành động thực tế công nhận thì đúng là chuyện khiến mình vui vẻ.

Trong văn phòng tràn ngập mùi đồ ăn. Để làm cơm chiên càng ngon hơn, Lâm Vĩnh Gia sáng tạo bỏ thêm một chút sườn sụn, Mục Cao Cách nhai sụn phát ra tiếng vang giòn giòn, nghe có vẻ rất ngon.

Bị Lâm Vĩnh Gia nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, Mục Cao Cách thả chậm tốc độ ăn, giảm bớt âm thanh phát ra.

“Không sao, đừng căng thẳng, em chỉ muốn ngắm anh mà thôi.” Lâm Vĩnh Gia hứng thú dào dạt như đang thưởng thức bức họa trân quý.

“Anh nhìn chằm chằm em ăn cơm, Em thử xem có tự nhiên được không.”

Mục Cao Cách tưởng là cậu đói bụng mới nhìn chằm chằm mình, tuy rằng còn chưa lửng dạ, nhưng anh nhịn đau đẩy bát qua, đẩy đến trước mặt Lâm Vĩnh Gia, dẫu sao cậu từ xa chạy tới đưa cơm cho mình, cũng không thể để cậu bị đói được:

“Chưa ăn thì cùng nhau ăn đi.”

Nhìn bộ dáng Mục Cao Cách quan tâm mình, Lâm Vĩnh Gia cảm thấy trong lòng ngọt như mật, Mục Cao Cách của hiện thực có lẽ hơi khác với tưởng tượng của cậu, nhưng Mục Cao Cách như vậy vẫn khiến Lâm Vĩnh Gia rung động không thôi.

Lâm Vĩnh Gia xúc một muỗng cơm cho vào miệng, để trả thù Lâm Vĩnh Gia vừa nãy nhìn chằm chằm mình ăn cơm, Mục Cao Cách cũng nhìn cậu chằm chằm.

Lâm Vĩnh Gia không sợ ánh mắt anh chút nào, hôm qua cậu đã đắp mặt nạ, làn da hôm nay rất tốt. Mục Cao Cách thật ra không có chú ý đến cái đó, anh chỉ là phát hiện dáng vẻ Lâm Vĩnh Gia ăn uống rất vui tai đẹp mắt, thậm chí cái giơ tay nhấc chân còn mang theo phong độ thuộc về lễ nghi thế gia, nếu không phải biết cậu chỉ là một bé minh tinh không quyền không thế thì đã cho rằng cậu là con riêng của thế gia nào đó ấy chứ.

Sau khi nuốt xuống một ngụm cơm, Lâm Vĩnh Gia vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm môi, răng cắn môi, đôi mắt long lanh nhìn thẳng Mục Cao Cách, ý tứ quyến rũ không cần nói cũng biết.

Lâm Vĩnh Gia làm sao có khí chất thế gia nhỉ?

Mục Cao Cách cảm thấy chắc chắn vừa nãy mình đói quá nhìn lầm rồi, anh lại xúc một muỗng cơm nhét vào miệng Lâm Vĩnh Gia.

“Ngoan ngoãn ăn cơm.”

Cảm thấy ánh mắt lẳng lơ của mình vứt cho người mù xem, Lâm Vĩnh Gia tưc tới mắt trợn trắng, dù không đói bụng, cậu cũng quyết định tranh ăn cùng Mục Cao Cách.

Mục Cao Cách cùng Lâm Vĩnh Gia ăn xong một phần cơm chiên, Lâm Vĩnh Gia nằm trên một sô pha ăn bánh kem nhỏ, Mục Cao Cách cảm thấy chưa có no nhìn bộ dáng cậu ăn ngon như vậy, ngồi ở trên ghế khụ một tiếng, muốn khiến Lâm Vĩnh Gia chú ý.

“Khụ khụ.”

“Cổ họng khó chịu, ăn ngọt càng không tốt.” Lâm Vĩnh Gia nuốt miếng bánh kem, trong ánh mắt vương ý cười mà nói với Mục Cao Cách.

Mục Cao Cách cảm thấy bản thâm làm kim chủ không có uy nghiêm, nhưng anh lại không dám đập bàn hù dọa Lâm Vĩnh Gia ra oai, sợ không cẩn thận lại chọc cậu khóc.

“Hai ngày nữa anh lại bắt đầu bận rồi, sau đó sẽ có một chút thời gian nhàn rỗi, mang em ra ngoài chơi nhé?” Bất đắc dĩ Mục Cao Cách chỉ có thể tìm một phương pháp khác thể hiện địa vị kim chủ của mình.

“Chúng ta có thể không đi đâu mà chỉ làm ổ trong nhà được không?” Lâm Vĩnh Gia bưng bánh kem từ sô pha đi tới bàn làm việc, vẻ mặt hưng phấn nhìn Mục Cao Cách, trong ánh mắt tràn ngập khát khao được tưới nước, dù sao du lịch đối với một người lúc nhàm chán thường xuyên đi như cậu ở kiếp trước, hiện giờ gặp được Mục Cao Cách mình tâm tâm niệm niệm, một chút thời gian cũng không muốn lãng phí.

Mục Cao Cách nhìn dục vọng trắng trợn không thèm che giấu trong mắt của Lâm Vĩnh Gia, cắn một miếng vào chiếc bánh ngọt của cậu.

Tiểu yêu tinh hiện giờ đều thẳng thắn như thế à?

Cơ mà, còn rất có cảm giác.

“Rồi rồi, đến lúc đó em đừng hòng xin tha.”

Trước khi đi Lâm Vĩnh Gia còn bảo Mục Cao Cách cả tuần cậu sẽ không tới đưa cơm.

“À, là một tuần lẻ một bữa, bữa hôm may coi như tạm ứng cho cuối tuần sau.”

Lâm Vĩnh Gia thật sự nói được làm được một tuần lẻ một bữa không mang cơm cho Mục Cao Cách, thậm chí còn không xuất hiện ở công ty. Nhưng mỗi ngày cậu vẫn sẽ đúng giờ nhắc Mục Cao Cách ăn cơm.

Ngoài ra cậu cũng không rảnh rỗi, một mặt vội chuẩn bị phát sóng trực tiếp theo kế hoạch, mặt khác bộ phim vườn trường cậu đảm nhiệm nam thứ N bắt đầu quay. Do diễn viên đóng nam chính có vấn đề, vai phụ Lâm Vĩnh Gia bị chuyển lên quay trước, suất diễn vốn dĩ không nhiều lắm, ước chừng khoảng một tuần là có thể quay xong.

Lâm Vĩnh Gia chưa từng đóng phim nên hơi kích động, tới phim trường từ sớm, sau đó bị người phụ trách đưa tới phòng hóa trang.

Lâm Vĩnh Gia hôm nay chỉ cần quay cảnh chơi bóng rổ trên sân, hấp dẫn sự chú ý của nữ chính là được.

Nhưng mà sau khi đạo diễn giảng giải một lượt các vị trí và các góc chuyển động xong, Lâm Vĩnh Gia ôm bóng rổ ngơ ngác tại chỗ.

Bóng rổ, đánh thế nào? Đập bóng cao su có được không?

Đạo diễn không yêu cầu cao với nhân vật bình hoa này, chỉ cần chơi đẹp mắt là được, Lâm Vĩnh Gia làm theo chỉ dẫn của đạo diễn thực hiện mấy động tác tuấn tú, trông cũng ra hình ra dạng.

Lâm Vĩnh Gia trên màn hình giám sát động tác lưu loát nổi bật, màn ảnh đặc tả mặt cậu, một tầng hơi mỏng mồ hôi bao trùm lên trán, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời tản ra nhàn nhạt ánh sáng, khi thực hiện cú ném ba điểm, cậu ném bóng, bóng xoay vài vòng bên miệng rổ, rồi thẳng tắp rớt vào rổ.

Trên màn hình Lâm Vĩnh Gia ngửa đầu cười tùy ý, cùng các đồng đội vỗ tay chúc mừng. Dường như bởi vì cảm thấy ánh mặt trời quá chói mắt, cậu còn nâng tay che nửa khuôn mặt, cả người toát ra vẻ phóng khoáng, đạo diễn thấy hiệu quả từ động tác cậu thêm cũng hay ho nên cũng không kêu dừng.

Thực ra Lâm Vĩnh Gia phát bóng rổ né tránh mọi người, sau khi hoàn thành cảnh trên sân bóng, cậu theo bản năng nâng tay che khuất mặt.

Sai lầm, không ngờ hôm nay nắng to vậy, chống nắng bôi hơi ít.

Kết thúc xong suất diễn hôm nay, Lâm Vĩnh Gia chuẩn bị thay quần áo chạy lấy người, gương trong phòng thay quần áo phản chiếu cậu mặc đồng phục xanh ngọc, khiến cánh tay lộ ra càng thêm trắng nõn.

Mặt ửng đỏ bởi vì vận động, như được thêm vài phần quyến rũ. Lâm Vĩnh Gia đến trước gương, nhìn dáng vẻ mồ hôi của mình, cầm chai nước đổ lên đầu, sau đó giơ tay cào cào kiểu tóc.

Bọt nước theo vài sợi tóc uốn lượn mà chảy xuống, để lại vài vệt sẫm màu trên lưng áo đồng phục.

Lâm Vĩnh Gia ngó trái ngó phải cảm thấy tạo hình này không đủ tự nhiên, liền lắc lắc đầu, tóc lập tức lộn xộn bung ra, cậu sửa sang lại một chút rồi lấy ra điện thoại bắt đầu tự sướng.

Trong ảnh, khuôn mặt Lâm Vĩnh Gia hiện lên sắc đỏ khỏe mạnh, tóc tai ướt đẫm có chút hỗn độn mà đan vào nhau, mang đến mỹ cảm sau khi vận động.

Lâm Vĩnh Gia hài lòng nhìn ảnh chụp, cà cà môi mình, cho nó trông hồng hào hơn một ít, sau đó gửi cho Mục Cao Cách.

Chờ Lâm Vĩnh Gia thay xong quần áo, nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn từ Mục Cao Cách:

Chờ lúc anh hết bận, chơi chết em.

Đọc lời nhắn có phần thô tục mà eo Lâm Vĩnh Gia đã mềm oặt xuống, cậu bắt đầu mỗi ngày không biết chán gửi cho Mục Cao Cách ảnh tự sướng mình mặc trang phục diễn, còn chụp lại một số tin nhắn làm cậu thẹn thùng của Mục Cao Cách, tập hợp lại thành một tệp dăm mận, chờ lần sau Mục Cao Cách lại bận không đếm xỉa tới mình thì cậu lại lấy ra xem.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net