Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lunar Triệu

____________________

Thẩm Triều Văn đang có mặt ở phiên toà.

Là một vụ ly hôn. Trước đây việc liên lạc với luật sư của bên kia rất tốt, Thẩm Triều Văn vốn tưởng rằng hôm nay có thể thuận lợi giải quyết phiên toà. Tuy nhiên, lúc đang trên toà, bỗng có một chuyện xảy ra.

Nguyên cáo của cậu, cô Trương Giai Nguyệt và bị cáo Dương Khải đã xảy ra cãi vã.

Bắt đầu còn khá tốt, nhưng sau đó bọn họ bắt đầu tranh cãi ầm ĩ khi cô Trương nhắc đến ngôi nhà. Ông Dương đứng dậy nói rằng ngôi nhà là của tổ tiên của họ, trước khi mẹ ông qua đời...Chưa đợi ông Dương nói xong, cô Trương đã sửng cồ cho ông Dương Khải một cái tát, nói thời điểm ông quá trớn sao không nghĩ tới mẹ , tới bà ông , ba mẹ tôi trả một nửa số tiền để bây giờ ông gọi nó là nhà của tổ tiên?! Trong miệng ông có mấy câu là nói thật? Con mẹ nó ông—— ông Dương Khải bị lời cô nói làm cho đỏ mặt, nói Trương Giai Nguyệt, cô dám nói cô không ngoại tình sau lưng tôi sao? Cô dám nói cô chưa từng ra ngoài ăn cơm với thằng huấn luyện viên đó không? Nói xong cũng giật tóc cô Trương kéo mạnh. Thẩm phán và thư ký đều sợ hãi và lớn tiếng bắt họ dừng lại! Chú ý kỷ luật của phiên toà....

Thẩm Triều Văn cũng không bất ngờ. Hôn nhân,  gia đình là nơi những chuyện cẩu huyết tụ hợp mà, dù có gặp cũng phải bình tĩnh.

Cậu khép vở của mình lại, đồng thời tiến lên khuyên can.

Nhưng mà can ngăn tự nhiên cũng bị quẫn bách kéo vào trong trận chiến. Thẩm Triều Văn che chở cô Trương Giai Nguyệt lùi ra sau, ông Dương si tình cũng hoàn toàn mất khống chế, lao đến dùng sức kéo đứt cúc áo cậu, sức lực rất lớn, một bên túm một bên chửi ầm lên.

Hai người oan gia này đánh xong một trận mới biết không thể lỗ mãng ở trên toà, nếu chuyện nghiêm trọng sẽ có thể bị tạm giam, cả 2 nghe thế đều hoảng rồi. Hết cách, Thẩm Triều Văn và luật sư bên kia cùng đến xin quan toà hoan hỷ bỏ qua, hai người họ nhận sai thái độ thành khẩn, cứ mãi bảo đảm rằng lần sau sẽ không đánh nhau nữa, chắc chắn sẽ giải quyết vấn đề trong hoà bình. Cuối cùng cả hai bên phải nộp tiền phạt mới kết thúc màn náo loạn này.

Một ngày loạn như cào cào.

Lúc ra khỏi toà án Trương Giai Nguyệt đã hoàn toàn trút bỏ dáng vẻ mạnh mẽ trên toà, cô bật khóc ngay khi vừa ra cửa.

Thật ra trước khi tới đây hôm nay, cô đã ăn mặc chỉnh tề, trang điểm còn trông khá hung hãn, có chút khí thế sắp ra chiến trường. Nhưng sau khi trải qua một trò hề như vậy, những gì còn sót lại chỉ có một khuôn mặt buồn cười cùng cô đơn.

Tuy rằng rất muốn vội vàng từ biệt để về nhà thay quần áo nhưng nhìn cô khóc thương tâm như vậy, Thẩm Triều Văn không trực tiếp rời đi. Cậu do dự một lát, hỏi: "Trên người cô không có chỗ nào bị thương sao? Không bị thương thật chứ?"

Trương Giai Nguyệt che ngực trái: "Ngược lại lòng tôi đã tan nát rồi."

"..." Thẩm Triều Văn gật đầu, "Hiểu rồi. Nhưng sau này không thể xảy ra xung đột nữa, nếu xảy ra chuyện như thế này lần nữa chỉ có thể trì hoãn hết lần này đến lần khác, phiền phức liên miên. Cô chắc chắn cũng muốn chuyện này sớm kết thúc, đúng không?"

Trương Giai Nguyệt không cam lòng nói: "Lần sau tôi sẽ đánh hắn sau khi ra khỏi toà án! Nếu không lại phải nộp phạt."

Thẩm Triều Văn lạnh mặt nhắc nhở cô: "Không có lần sau, không thể giải quyết vấn đề như vậy."

Trương Giai Nguyệt nhanh chóng giật đầu: "Tất nhiên, tất nhiên...Thật xin lỗi, luật sư Thẩm, gây thêm nhiều phiền phức như vậy cho anh."

Lại hàn huyên vài câu, Thẩm Triều Văn thấy tâm trạng cô đã tốt hơn một ít mới nói tạm biệt. Trương Giai Nguyệt không muốn cậu đi, bảo hôm nay rất xin lỗi cậu, nhất định muốn mời Thẩm Văn Triều một bữa cơm, đi siêu thị mua cho cậu một bộ đồ mới. Từ chối nửa ngày vẫn không được, Trương Giai Nguyệt đã nói khô cả miệng liền ngay lập tức gọi điện đặt phòng ăn.

Đi ăn đồ Nhật. Từ lúc được Trương Giai Nguyệt dẫn vào Thẩm Triều Văn đã cảm thấy nhức đầu, thật đáng tiếc, Khương Mặc đã dẫn cậu đi ăn ở đây rất nhiều lần. Khương Mặc rất yêu thích rượu sa-kê và đồ nướng ở quán ăn này, bọn họ có thói quen ngồi bên ngoài chỗ phòng riêng có đèn lồng kia.

Khương Mặc thật ra không quen chăm sóc người khác, nhưng khi ăn đồ mình thích nhất vẫn do dự một lúc, thấy Thẩm Triều Văn liếc mắt một cái sẽ cẩn thận gắp đồ ăn vào đĩa nhỏ của Thẩm Triều Văn.

"Luật sư Thẩm." Người đối diện đột nhiên gọi cậu.

Anh lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Có chỗ nào không thoải mái sao?" Trương Giai Nguyệt quan tâm hỏi.

Không thoải mái? Thật sự không có.

Chỉ là nơi này làm cậu nhớ đến Khương Mặc, tên bạn trai đáng lo ngại đó.

Bọn họ đã gần một tháng không gặp mặt.

Một tháng trước Khương Mặc rời đi, chỉ nói là đi ngắm cảnh, chưa nói cụ thể đi đâu, cho tới nay vẫn chưa về. Khương Mặc vẫn luôn như vậy, thỉnh thoảng lại biến mất một quãng thời gian, hắn thích đi du lịch một mình tìm cảm hứng, hơn nữa chỉ cần hắn vừa đi là sẽ mất liên lạc, Thẩm Triều Văn đã coi như thói quen.

Tuy nhiên lần này có chút ngoại lệ, bởi vì trước khi Khương Mặc rời đi bọn họ đã làm ầm ĩ một trận, cãi nhau xong ngày thứ hai Khương Mặc liền đi, cũng không biết có phải hắn đi là bởi vì tức giận muốn bỏ nhà đi bụi không, lâu như vậy vẫn bặt vô âm tín, làm cho người khác quá lo lắng.

Thẩm Triều Văn không khỏi thở dài.

"Luật sư Thẩm?" Trương Giai Nguyệt ngồi đối diện lại gọi cậu một tiếng.

Thẩm Triều Văn mất tập trung ngẩng đầu lên.

"Thật xin lỗi, nhớ lại một số chuyện."

Trương Giai Nguyệt cười vung tay: "Là tôi xin lỗi, ngày hôm nay đã để anh chê cười rồi, cảm giác khoảnh khắc xấu hổ nhất cuộc đời đã bị anh chứng kiến rồi."

"Đừng nghĩ như vậy, mỗi người đều có thời điểm không kiềm được nỗi lòng." Thẩm Triều Văn nói, "Tôi có thể hiểu cảm giác của cô."

Tuy nói lời an ủi, nhưng vẻ mặt Thẩm Triều Văn rất nghiêm túc, giọng nói lạnh lùng nên không thể nghe ra một chút an ủi nào.

Ăn cơm một mình cùng với anh luật sư lạnh lùng, Trương Giai Nguyệt có chút đứng ngồi không yên. Cô kiểm tra điện thoại rồi đề nghị: "Hay là chúng ta uống rượu đi? Lát nữa tôi sẽ gọi taxi cho anh."

Rượu.

Uống rượu, tại sao ngày nay lúc người ta bất đồng lại uống rượu?

Thẩm Triều Văn từ chối: "Tôi không biết uống rượu."

Trương Giai Nguyệt đành thôi: "Được, vậy thì không uống. Gần đây tôi rất chán nản, tối đến liền muốn uống một ít."

Thẩm Triều Văn thật sự không hiểu tại sao trên thế giới này lại có nhiều người thích uống rượu như vậy, bất kể là tang lễ hay đám cưới, vui buồn hay thất vọng. Mọi người sẽ luôn tìm được lý do để uống rượu.

Khương Mặc cũng rất thích uống rượu, mà Thẩm Triều Văn lại ghét rượu, cha cậu cũng vì nghiện rượu nên mới ly hôn với mẹ cậu. Bởi vì cha cậu, Thẩm Triều Văn đã rất ghét rượu từ khi còn nhỏ.

Tình huống của Khương Mặc...cũng không thể nói là nghiện rượu nghiêm trọng như vậy, ít nhất là không uống mỗi ngày, nhưng lúc nào muốn uống sẽ uống.

Có vài lúc Thẩm Triều Văn cũng cảm thấy thế giới thật hoang đường, cậu ghét rượu bia như vậy, nhưng cuối cùng lại có người yêu thích rượu.

Suy nghĩ kĩ một chút, bọn họ có quá nhiều điểm bất đồng, tính cách, nếp sống, hứng thú, ham muốn...Tất cả đều khác biệt.

Khương Mặc đại học thì đọc triết học, sau đó qua Pháp học điện ảnh mới bắt đầu làm phim và trở thành đạo diễn. Đối với hắn, hắn ôm đầy hiếu kỳ với thế giới này, cùng với một đống kỹ năng kì quái. Chỉ cần hắn cảm thấy hứng thú với điều gì đều sẽ dành thời gian đi học, hắn sẽ nói vài ngôn ngữ dân tộc, làm đồ sứ, biết chơi đàn tỳ bà...Nếu đặt ở cổ đại, Khương Mặc chính là một kẻ hỗn tạp, cái gì cũng biết một ít.

Nhưng biết nhiều thứ như vậy có tác dụng rắm gì? Ngược lại Khương Mặc chả thể yêu người khác một cách đàng hoàng.

Lời này cũng không đúng, có thể Khương Mặc biết thế nào là yêu một người, hắn chỉ là không muốn dành thời gian cho chuyện yêu đương, thời gian của hắn là để thoả mãn sự hiếu kỳ về thế giới này.

Nghĩ tới đây, Thẩm Triều Văn biết mình không nên nghĩ nữa.

Cậu ấn ấn huyệt thái dương, nói với Trương Giai Nguyệt: "Nếu cô muốn uống thì hãy uống đi, tôi không uống, mà cũng không có quyền cấm cô uống."

Trương Giai Nguyệt thật sự đang buồn, muốn uống vài ly nên giơ tay gọi nhân viên phục vụ mang rượu đến, nói với Thẩm Triều Văn: "Tôi vẫn muốn chờ chuyện kiện cáo xong hẳn rồi mời anh uống vài ly, tán gẫu vài câu, không ngờ anh không uống rượu."

Thẩm Triều Văn lắc đầu: "Không uống rượu cũng có thể trò chuyện mà, không sao."

Trương Giai Nguyệt tự rót tự uống một chốc, đột nhiên hỏi Thẩm Triều Văn: "Luật sư Thẩm, anh không kết hôn à?"

Thẩm Triều Văn lắc đầu nói: "Không"

Bọn họ đã quen nhau rất nhiều năm, yêu đương ba năm, những năm khác là cậu theo đuổi Khương Mặc.

"Không kết hôn cũng rất tốt, thanh tịnh." Trương Giai Nguyệt nói, "Anh cả ngày giúp người ta đi kiện cáo, chắc cũng nhìn chán ngấy khi thấy trai trai gái gái tranh chấp vì cả đống chuyện."

Thẩm Triều Văn gật đầu: "Tuy rằng làm rất nhiều vụ ly hôn, nhưng tôi vẫn tin tưởng tình yêu."

Bời vì Khương Mặc, cậu nguyện ý tin tưởng.

Trương Giai Nguyệt lại hỏi: "Còn hôn nhân thì sao? Anh cũng tin tưởng hôn nhân à?"

Thẩm Triều Văn lắc đầu: "Chuyện hôn nhân tôi sẽ không đánh giá."

Tình yêu là sự lãng mạn, còn hôn nhân chính là khế ước. Cậu không muốn thảo luận vấn đề hôn nhân với người trong cuộc, một người đồng tính như cậu đối với hôn nhân có thể có ý kiến gì? Cậu không có cái nhìn đối với hôn nhân.

Thẩm Triều Văn vừa nói xong câu nói kia, điện thoại di động liền vang lên, là một số lạ. Cậu đứng lên, đi đến phòng riêng bên ngoài bắt máy, tưởng là điện thoại quảng cáo, kết quả âm thanh bên kia lại là Khương Mặc.

"Cái túi xách của anh bị lạc mất ở trạm xe rồi, điện thoại di động, bóp tiền, chứng minh thư đều ở trong túi, mất hết." Hắn nói, "Thật là thảm, anh không trở về được."

....Sao tên này còn chưa lạc .

Thẩm Triều Văn hỏi: "Sao lại lạc mất?"

"Không biết. Lúc chờ xe chán ngắt, anh lấy vở ra vẽ bản thảo, vẽ xong ngẩng đầu lên thấy cái túi mất tiêu rồi." Khương Mặc ung dung nói, "Anh cũng không hiểu sao nữa."

...Đây đúng là phong cách của hắn.

Thẩm Triều Văn cố nén kích động muốn mắng hắn, lạnh lùng hỏi: "Anh ở đâu?"

"Anh ở núi Nhạn Đãng, tìm được cục cảnh sát gọi điện cho em." Khương Mặc hỏi, "Em bận à? Nếu như không rảnh thì gọi cho Đường Lý, anh không nhớ rõ số hắn. Em cứ để hắn..."

Tốt, ít nhất còn nhớ số điện thoại của mình.

"Em đến đón anh." Thẩm Triều Văn cắt lời hắn, "Nhưng mà đêm nay anh làm sao bây giờ? Ở chỗ nào? Ăn cơm ở đâu?"

"Đồng chí cảnh sát rất tốt, quyết định cưu mang anh, nên đừng lo lắng." Khương Mặc đáp, "Em đi từ từ, đừng nóng vội."

"Được. Em đến rồi liên hệ lại số này là được sao?"

"Đúng, gọi lại số này." Cuối cùng Khương Mặc nói, "Bái bai, chờ em đến đón anh."

Thẩm Triều Văn tâm tình phức tạp cúp điện thoại, cậu nói rõ tình hình với Trương Giai Nguyệt rồi từ biệt, vội vàng rời đi.

Lên xe mở ra hướng dẫn, lựa chọn mục đích địa điểm. Thẩm Triều Văn đột nhiên ý thức được mình giống như có chút sốt ruột.

Cậu kỳ thật có thể về nhà ngủ một giấc, thay quần áo rồi sáng mai lại xuất phát, đại khái buổi trưa có thể đón người về. Nhưng nếu đến đó bây giờ, có khi trời còn chưa sáng.

Thẩm Triều Văn nhìn hướng dẫn trầm mặc một lát.

Cậu tự hỏi, mày cứ gấp như vậy sao? Chẳng lẽ ngày mai đi thì Khương Mặc thiếu một miếng thịt? Lo lắng chạy tới như vậy làm gì?

Không biết.

Có thể là bởi vì lo lắng, cũng có thể là bởi vì nghĩ đến hắn.

Ngón tay cuối cùng cũng chống lại lý trí khuyên bảo, bấm vào hướng dẫn.

Không có chuyện gì, chỉ cần lái chậm một tí, đến đó phải đợi vài tiếng cũng không sao, Thẩm Triều Văn tự giận mình mà nghĩ.

Trên đường đi cậu chỉ muốn suy nghĩ mọi chuyện, tự hỏi chuyện giữa cậu và Khương Mặc. Ngược lại đêm nay cậu chắc chắn không ngủ được, bởi vì qua 2 tiếng nữa chính là sinh nhật cậu, mà Khương Mặc lại không ở bên cạnh.

Thẩm Triều Văn không biết Khương Mặc có nhớ ngày mai là sinh nhật mình hay không, dù sao thì năm ngoái Khương Mặc đã quên mất.

____________________

Editor: Truyện này chỉ có mỗi mình tự edit và beta thôi, mọi người có thấy lỗi ngữ pháp gì thì cmt mình biết nhé. <3 Hiện tại mình chưa rõ ai lớn tuổi hơn ai nên cứ để vậy nha, nếu Khương Mặc nhỏ tuổi hơn thì sau này mình sẽ đổi lại em-anh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net